Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên

Chương 41: Trà Sữa (2)



Nước trong nồi đã ít đến mức đáng thương, Bảo Âm đành phải rửa qua một lần rồi cho thêm nước vào nấu. Lúc này không ai quấy rầy nên nàng vẫn nấu trà sữa rất thuận lợi.

Nấu trà khá ổn rồi thì lọc lá trà ra, cho sữa dê vào. Lượng sữa đại khái bằng khoảng một phần năm lượng trà, trộn lẫn rồi có thể thêm muối.

Đúng vậy không sai! Thêm muối! Không phải đường!

Thời đại mới phát triển cực nhanh, trên thị trường cũng xuất hiện đủ loại trà sữa, nhưng Bảo Âm vẫn quen uống trà sữa mặn trên thảo nguyên. Muối cũng không cần cho nhiều, chỉ tăng mùi vị, nấu xong về đun sôi nhiều lần là có thể tắt lửa.

Một nồi trà sữa nóng hổi vừa ra lò, mùi hương trà và sữa dê hòa vào nhau, cuốn hút không tả nổi. Bảo Âm bưng hai bát ra, mong đợi nhìn Triều Lạc.

"Tỷ, tỷ nếm thử không?"

Triều Lạc nhìn trà sữa màu nâu bốc hơi nóng trước mắt, cúi đầu ngửi một cái, hương trà bị trung hoà phai nhạt một phần, mùi sữa rất đậm, ngược lại không ngửi thấy mùi sữa dê.

Con bé thử thổi rồi nhấp một ngụm nhỏ.

Trà sữa mặn thơm trơn trượt sảng khoái lăn trong miệng con bé một lát lại không nỡ nuốt xuống. Vị đắng của lá trà nhỏ không đáng kể, mùi vị sữa dê cũng hầu như không có cảm giác tồn tại gì. Uống một ngụm nhỏ, con bé chỉ nhớ rõ cảm giác mặn thơm trơn trượt thoải mái và mũi thơm nồng đậm của trà sữa.

"Uống ngon thật đó!"

Trà sữa thế này dễ uống hơn sữa dê nhiều, Triều Lạc nhìn thùng sữa, đột nhiên cảm thấy có phần không đủ uống.

"A Âm muội giỏi quá!"

Bảo Âm cũng nếm thử một ngụm, mùi vị trà sữa quen thuộc vào bụng, toàn thân đều sảng khoái. Không biết là vì lá trà hay khí hậu khác biệt, hương vị nàng uống càng thơm và mịn hơn ở hiện đại.

Tới đây hơn hai tháng rốt cuộc được uống trà sữa, cảm giác như cuộc đời đều viên mãn. Đáng tiếc nơi này không có những thứ dùng để nấu trà sữa như bánh sữa quả sữa, nếu không thì pha được bát đó mới gọi là tuyệt vời.

"A Âm, thêm một chén nữa!"

"Được được được."

Bảo Âm múc thêm một bát, nghĩ rồi chạy tới chỗ để ngăn tủ nắm một miếng gạo rang bỏ vào. Gạo rang nhai giòn giòn, vả lại càng nhai càng thơm ăn chung với trà sữa thì không còn gì tốt hơn.

"Tỷ nếm thử cái này."

Triều Lạc nhìn thấy trong đó có gạo rang, biết rằng đây là cách ăn mới, rất cho mặt mũi mà uống một ngụm lớn. Mùi ngũ cốc của gạo rang trộn lẫn với mùi trà sữa lại là một mùi vị khác, khiến người ăn không dừng được.

Liên tiếp uống hai bát trà sữa, bụng của Triều Lạc cũng tròn.

"Tỷ không cần ăn cơm trưa nữa, bụng no quá."

"Con ăn gì đã no rồi?"

Bên ngoài Trác Na dẫn theo Mã Tây trở về, vừa tới bên ngoài lều đã nghe thấy tiếng của con gái.

Bảo Âm vừa nhìn thấy người đã lập tức hiến vật quý, bưng hai bát trà sữa ra.

"Nương, Mã Tây thẩm thẩm, hai người nếm thử xem hương vị trà sữa này như thế nào?"

"Trà sữa?"

Trác Na và Mã Tây ngơ ngác nhìn nhau, chưa từng nghe nói đến. Triều Lạc ở một bên đánh cược thay muội muội, hết sức ân cần bảo: "Uống đặc biệt ngon! Nương các người nếm thử! Con vừa mới uống hai bát, uống mà no bụng luôn."

"Nương, đây là nấu từ lá trà ấy và sữa dê, có thể uống."

Hai người lớn uống thử một ngụm trong ánh mắt tha thiết của đám con, không uống không biết, vừa uống đã giật mình.

Sữa dê có vị này à?

"Thứ này nấu từ sữa dê thật ư?"

Mã Tây uống một hơi hơn phân nửa bát, vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Ai chưa từng uống sữa dê, tuy mùi vị đó không quá nặng nhưng vẫn có, đứa bé trong tộc mỗi lần đều uống non nửa bát rồi không muốn uống nữa. Các người lớn cũng không quá thích uống cái này, tình nguyện chờ sữa bò.

Không ngờ rằng con bé nhà Trác Na lại có thể làm sữa dê ngon như vậy…

"Lá trà đó là cái gì?"

Nàng ta hỏi một câu, ánh mắt Trác Na lập tức dời qua bọc giấy bị mở ra trên giường. Trà này là một trong những món quà hằng năm trong thành tặng cho thổ ty, lúc đó nàng ấy và trượng phu nấu nước uống, vừa đắng vừa chát nên họ còn chê một phen.

Thật sự là không ngờ tới…

"Mã Tây, chúng ta vẫn nên đi vắt sữa trước, lát nữa vắt xong, con lấy chút lá trà cho người mang về."

Trác Na uống một hơi hết sạch trà sữa, rót sữa trong thùng vào trong một chiếc bình sạch sẽ, mang thùng theo rồi kéo Mã Tây đi.

Triều Lạc từng thấy muội muội vắt sữa, cũng không thấy mới mẻ, đúng lúc đau chân nên con bé bèn thành thật bò lên giường nằm. Con bé chờ Bảo Âm thu dọn xong rồi chơi với nhau.

Trong nồi còn dư lại chút trà sữa, Bảo Âm đậy nắp dùng sức nóng còn sót lại trong lò tiếp tục đun, nói không chừng lát nữa nương còn có thể uống. Sữa trong bình nàng cũng đậy nắp và bỏ vào trong góc trước, chờ đến chiều mới xử lý.

Với thời tiết như vậy để sữa tươi nửa ngày cũng không hề có vấn đề gì.

Lát nữa còn có thêm sữa của một con dê, nàng phải ngẫm lại xem nhiều sữa như vậy phải làm gì mới được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.