Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên

Chương 44: Có Rắn (1)



Chủ nhà Cáp Nhật Hồ thêm trà sữa vào thức ăn chính mà không nghĩ ngợi gì.

"Xem số trà này vẫn đủ cho A Âm nấu trong nửa tháng. Một lát nữa ta lại đi hỏi Ba Nhã Nhĩ, nhờ hắn khi ra ngoài mua về một ít trà dùm chúng ta."

Tất nhiên, phải với điều kiện rằng nó không đắt, nếu mà đắt quá mức, thì khỏi luôn. Những người dân nhỏ bé nuốt không nổi mấy thứ gì cao quý.

"À mà, hai con thỏ mà lão đại săn được đang thoi thóp sắp chết, chốc nữa ta giết thịt lột gia, lão đại sẽ đi với ta."

"Con cũng muốn đi!"

Triều Lạc và Bảo Âm đồng thanh, giương mắt mong đợi nhìn cha và đại ca. Ban đêm ở trong lều chán ngắt, còn không bằng đi xem giết thỏ.

"Đi cũng được, đến lúc đó đừng bị dọa mà khóc đấy."

Cáp Nhật Hồ không lo cho con gái lớn, dù sao thì con bé cũng từng xử lý nhiều thú săn với vợ hắn, người hắn lo lắng chính là đứa con gái nhỏ, mỏng manh lại yếu ớt, cũng chẳng biết có sợ máu hay không.

Đương nhiên Bảo Âm không sợ rồi, trên đồng còn cái gì mà nàng chưa từng thấy qua, lúc nhỏ còn thấy những con sói chạy vào đồng cỏ cắn gia súc mà, cảnh tượng đẫm máu hơn rất nhiều.

Cáp Nhật Hồ thấy con bé không hề có biểu hiện rụt rè, trong lòng vô cùng vừa ý. Điều hắn lo nhất là đứa trẻ này chưa quen với cuộc sống ở đây. Mấy tháng trước có người trong tộc cưới một nha đầu thành phố về đây, không biết làm gì cũng không nói không rằng, thấy đồ vật có dính chút máu liên la hét không ngừng, như thể thấy thứ bẩn thỉu. Làm cụt hứng.

So với nha đầu thành phố đó, mười đứa trẻ về từ thành phố lần này khá hơn rất nhiều. Nhiều nhất cũng chỉ là khóc vào ngày đầu tiên đến đây, vài ngày sau đã thích ứng khá tốt. Đặc biệt là Bảo Âm, nếu không phải vì thân thể gầy gò thì không ai có thể nhận ra nó là một đứa trẻ đến từ miền nam.

"Cha, thịt thỏ này lại phải đem đổi lương thực sao?"

Ngay khi Triều Lạc vừa mở miệng, Cáp Nhật Hồ liền ngừng mọi động tác, trong lòng bất giác thở dài, đúng là có lỗi với mấy đứa trong nhà mà.

Nói thật thì, khi hắn quay về và nhìn thấy hai con thỏ này, quả thực là nghĩ như thế. Bây giờ đã là tháng mười, nửa tháng nữa trời sẽ trở lạnh, sau một tháng tuyết bắt đầu có rơi, đến lúc đó thu hoạch săn bắn trong tộc thế nào cũng bị giảm sút, nếu trong nhà không tích trữ thêm lương thực, mùa đông sẽ phải chật vật.

Hắn muốn trả lời, nhưng mà nhìn ánh mắt háo hức của con gái, lại không thốt nên lời, vẫn là vợ đã cứu hắn.

"Cũng không phải là đổi tất cả, một con thỏ giữ lại để mình ăn, một con thỏ đem đi đổi.”

Trong nhà còn bao nhiêu lương thực dự trữ, Trác Na là biết rõ nhất, trữ lượng thịt khô và lương thực đã đủ để cả nhà không bị chết đói trong mùa đông. Dĩ nhiên là không-bị-chết-đói, cách ‘ăn no’ còn xa lắm, nhưng so với vài năm trước thì là những ngày tháng hiếm hoi rồi.

Gần đây do nắng hạn, nàng cũng siết chặt miếng ăn, ba bữa hầu như không có thịt, sức ăn của trẻ con khỏe, làm sao nàng lại không biết.

"Trưa ngày mai nương sẽ làm thịt thỏ cho các con."

"Tuyệt quá! Ăn thịt thỏ!"

Triều Lạc vui thích tột độ, nếu không phải chân vẫn chưa hết sưng thì nó đã phấn khích nhảy dựng lên rồi.

Nó còn nhỏ, cũng không thể nghĩ được sâu xa thế, dù sao chỉ cần có thể no cái bụng, cả nhà ở bên nhau, thỉnh thoảng lại có một bữa thịt là đủ đầy lắm rồi.

Gia đình có lẽ cũng chỉ có nó có thể vô tư vô lự mà sống hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau, uống trà sữa xong, Đại Cách lại đem bộ cung tên nhỏ rồi cùng đồng bọn ra ngoài.

Đồng cỏ nuôi súc vật xanh tốt, thỏ rất thích nơi đó, chỉ cần có một chút thực lực trong tay, bỏ chút cố gắng là có thể bắt được thỏ trên đồng.

Đại Cách nghĩ bản thân vừa là con trai trưởng vừa là anh cả, giờ hắn đã có lều nhỏ riêng, vậy hắn chính là một nam tử hán nhỏ có thể nuôi gia đình với cha.

Hi vọng hôm nay mình có thể gặp may mắn, bắt được vài con thỏ về cho mẹ và các em.

Người đàn ông nhỏ bé đang suy nghĩ về nơi để đi đến bãi cỏ, thì hắn ta đột nhiên cảm thấy vai mình đập.

"Đại Cách, nghe nói nhà mày có một muội muội mới. Trông xinh chứ hả?"

"Tất nhiên là muội muội tao xinh rồi! Mày hỏi cái này làm gì?"

Đại Cách quay đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô, lãng tử của Ô Ân Kỳ, nhớ đến hai muội muội ở nhà, rồi đột nhiên trở nên cảnh giác.

"Mày tránh xa muội muội của tao một chút, không có gì thì đừng chạy đến lều nhà tao."

Đẹp mã thì sao, đã mười bốn tuổi rồi mà khả năng bắn cung của hắn ta vẫn nát, cưỡi ngựa thì cũng miễn cưỡng đi được trên thảo nguyên, cứ thế mỗi lần ra ngoài đi bắn, hắn vẫn khăng khăng muốn đi theo. Nếu không phải vì tĩnh nghĩa chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hắn mới không thèm đem tên này đi cùng.

"Mày nghĩ đi đâu vậy?! Tao chỉ muốn hỏi xem muội muội mày có đen nhẻm, gan nhỏ như chuột hay không thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.