Cách một lớp bụng không thấy rõ lắm, nhưng nàng đoán hẳn là nó đã nuốt trứng, nhìn như thế này sợ là đã nuốt không ít.
Chỉ trong thời gian ngắn, con rắn kia cũng phát hiện ra Bảo Âm, nó chỉ hơi sững lại trong giây lát rồi quyết định quay đầu chạy trốn.
Thịt đã đến trước mắt, Bảo Âm làm sao có thể để nó bỏ chạy, nàng phải mau chóng đuổi theo. Con rắn kia kéo cái bụng lớn cũng không bò nhanh được, vừa sốt ruột đã bắt đầu nôn đồ ăn ra ngoài để giảm bớt gánh nặng.
Một quả, hai quả trứng màu trắng rơi xuống đất, Bảo Âm cũng không quan tâm, trực tiếp chạy đuổi theo với một cái xẻng chặt đầu rắn. Sau đó nàng mang con rắn đi theo đường cũ trở về, nhặt những quả trứng bỏ vào trong giỏ.
Trên đường tổng cộng nhặt được hai quả trứng, trong bụng con rắn vẫn phình lên, ít nhất cũng còn bốn năm quả nữa. Không biết nó tìm đâu ra một cái ổ lớn như vậy, vô tình lại làm lợi cho mình.
Hả? Trứng…
Bảo Âm đột nhiên hào hứng lấy ra một quả trứng, soi dưới ánh nắng. Không xa có tiếng gà rừng báo cho nàng biết, nói không chừng con rắn này đã trộm trứng gà từ chỗ đó. Nếu may mắn là trứng có thụ tinh, nàng có thể thử ấp một quả, sau đó thử nuôi ở nhà mình.
Có gà rồi thì trứng sẽ không còn xa nữa…
Nàng nghĩ rất tốt đẹp, nhìn thấy trong quả trứng kia dày đặc những vết đen thì càng vui vẻ hơn. Chẳng qua là lúc nàng nhặt những quả trứng kia lên thì thấy trên vỏ lốm đốm những chấm màu đỏ nâu, lúc này mới nhận ra đây là trứng đã thụ tinh, bên trong chưa chắc đã là trứng gà.
Đây là trứng chim ưng!
Con rắn trời đánh này quá thiếu đạo đức, mỗi lứa người ta chỉ sinh ra được hai ba quả trứng, sắp nở rồi lại bị nó cướp mất, đây hẳn là nó đã trộm hết mấy ổ.
Bảo Âm lắc đầu, im lặng đặt quả trứng trở lại, tiện tay xé cỏ dại phủ lên giỏ. Sau đó mới làm như không có chuyện gì đi tìm tỷ tỷ.
Lúc này Triều Lạc đang hăng hái tìm kiếm, thấy muội muội đi đến thì cười với nàng, sau đó tiếp tục chui đầu vào bãi cỏ tìm ‘Cục vàng’ của nàng.
Mọi người đều nói ở thảo nguyên muốn xem ai giàu hay không giàu thì phải xem đống phân trước nhà họ lớn hay không lớn, điều này cũng không phải không có lý.
Là nhiên liệu chính trên thảo nguyên, phân và nước tiểu của súc vật không chỉ giữ vai trò làm chất đốt trong sinh hoạt hàng ngày của tộc nhân, mà khi mùa đông đến, nó còn có nhiệm vụ sưởi ấm cho tộc nhân cả ngày.
Mỗi nhà đều thật sự không thể tách rời được thứ này.
Bảo Âm cũng giúp tỷ tỷ cùng tìm, tìm được thì lập tức kêu một tiếng, Triều Lạc sẽ vui mừng chạy tới xúc phân bỏ vào trong giỏ.
Nàng vừa tìm phân, vừa quan sát cây cối xung quanh. Môi trường ở đây cũng giống như ở quê nàng, không ngờ rau dại cũng tương tự, chưa được một lúc đã hái được mấy cây hành lá bên cạnh.
Hành lá ăn kèm với bánh bao nhân thịt là món nàng thích ăn nhất, đáng tiếc là bây giờ vẫn chưa thể tự do ăn bánh bao thịt. Nhưng nàng cũng có cách khác để ăn, không biết mẫu thân và những người khác có thể ăn quen hay không.
Hai tỷ muội một người xúc phân, một người hái rau dại, không hề lười biếng chút nào. Lúc gần trưa một cái giỏ đã sắp không vác nổi nữa, một cái thì nhô lên nhọn hoắt.
“Được rồi A Âm, chúng ta về thôi.”
Bảo Âm ép nắm rau dại cuối cùng vào giỏ xách, nghe lời cất xẻng đi. Vừa quay đầu đã thấy Triều Lạc mặt mũi đầy mồ hôi đang đi về phía mình. Thoáng chốc lại có cảm giác xa lạ.
Từ khi nàng tới đây, Triều Lạc luôn là hình tượng cô bé không buồn không lo, bây giờ dáng vẻ lại hơi có chút nhếch nhác và cần mẫn, dường như đã trưởng thành lên đôi chút.
“A Âm, muội nhìn gì vậy?”
“Nhìn xem tỷ có mệt không.”
Bảo Âm đưa tay sờ cái giỏ sau lưng nàng, thử nhấc lên nhưng không nhúc nhích tí nào.
Thật sự quá nặng.
Triều Lạc cười, cầm cái xẻng trong tay muội muội, thúc giục: “Muội còn nhỏ, không thể nhấc được cái giỏ này đâu. Đi mau đi mau, chúng ta về trước đã.”
Đi đến giữa trưa, mệt mỏi thì khỏi phải nói, lại còn vừa đói vừa khát. Lại thêm tham lam xúc không ít phân, bây giờ hai bên bả vai bị dây thừng siết chặt đến nỗi thở không ra hơi.
Hai tỷ muội trở về theo đường cũ.
Bởi vì đã đến giờ cơm, các tộc nhân bận rộn bên ngoài cũng đều đã trở về lều của nhà mình cơm nước nghỉ ngơi, cho nên trên đường về bọn họ gặp được không ít người.
Triều Lạc hầu như có thể gọi tên của tất cả mọi người, bọn họ cũng rất thích Triều Lạc, nhìn thấy là luôn muốn chào hỏi. Đoạn đường cứ thế vừa đi vừa ngừng, đến khi sắp tới lều nhà mình, sắc mặt của Triều Lạc đã tái mét.
Lòng tham hại người mà…
Đoạn đường này Bảo Âm không than mệt mỏi cũng không đòi nghỉ ngơi, chỉ xách theo cái giỏ nặng mấy cân mà khuôn mặt nhỏ cũng đã trắng bệch.