Nhật Ký Làm Mẹ Khi Mới 15 Tuổi

Chương 13: Ăn mừng sau kì thi đầy áp lực



Ăn nằm ngủ hoài cũng chán,cho nên hôm nay tôi quyết định ăn chơi cho tới bến để giải quyết áp lực căng thẳng của kì thi.Cầm điện thoại bấm số“Như Nhí Nhố”.

“Ê,đi chơi không?”

“Đi đâu?Mày bao hả?Ưkm tao đi liền.”Tuy không thấy mặt nó nhưng giờ tôi biết là nó đang cuống cuồng chạy đi tìm đồ.

“Khu thương mại Parkson.Rủ Quốc Bảo đi luôn nha.”Không hiểu tại sao mà tôi lại rủ cậu ta nữa,tôi chỉ định đi với Như thôi mà.

Cúp máy,tôi chuẩn bị đi.Chừng mười lăm phút thì xong,tôi cứ xoay đi xoay lại ngắm mình trong gương.Ngắm nghía mấy lần,thấy đã chắn chắc với sự lựa chọn của mình tôi xuống nhà dì Mai đang đọc báo thấy tôi bước xuống ăn mặc đẹp đẽ dì tò mò.

“Đi đâu vậy công chúa?”

“Dạ,con đi chơi với Gia Như.”

“Ưkm,cầm lấy ít tiền,muốn mua gì,ăn gì thì mua.Nhớ nha muốn ăn gì thì ăn chớ đừng để thèm,không tốt cho em bé đâu.”Tôi gật đầu cầm lấy“ít”tiền mà dì cho.

Đón taxi đến khu thương mại Parkson,vừa tới đã thấy cái mặt hứng hở của nhỏ Gia Như và bên cạnh đó là Quốc Bảo và một người nữa trông đẹp lắm.Ủa ai vậy ta,ai mà đứng cạnh con Như mà còn khoác tay nữa chứ.

“Hi.Đợi lâu không?”Tôi vừa mới bước ra xe thì đó là câu hỏi mà lúc nào tôi cũng nói.

“Không,tụi tao mới tới.”

“Ai đây?”Tôi lấy tay chỉ về phía người con trai mà nhỏ đang khoác tay giữa thanh thiên bạch nhật.

“Boyfriend của Như cũng là pạn thân của mình tên là Minh Khánh á,Khả Ái.”Quốc Bảo lên tiếng trả lời thay nhỏ.

“Chào Khả Ái,mình là Minh Khánh.”Khánh đưa tay ra có ý bắt tay với tôi.Tôi không ngần ngại mà bắt tay cậu.Nhưng cũng rút lại nhanh vì có người nhìn mình bằng ánh mắt ghen tuông.

Sau màn làm quen,cả bốn đứa đi dạo,mua sắm,ăn uống.Tôi bớt ói nên cũng ăn ngon lành.Đi lòng vòng mua sắm mệt thì nhào vô ăn.Mỗi đứa gọi một món yêu thích và hai boy trả tiền.Không phải tôi nói tôi bao mà không trả tiền nha vì hai boy nhà ta cứ nằn nặt đòi trả á.

Mua sắm xong thì cả bọn đi xem phim,tụi này ác lắm,biết rõ là tôi sợ ma mà đòi coi phim ma.Cầm vé trên tay tôi run như sậy.“Ma đầu thai”nghe cái tựa đề cũng không sợ lắm nhưng người cứ run.

“Phim này không ghê lắm đâu.”Bảo an ủi tôi và“lợi dụng”nắm tay tôi.Cũng sợ nên tôi không nói gì cứ mặc cậu ta nắm.

Vào xem một lúc thì tôi mới nhận ra là Bảo đang nói láo.Phim gì đâu mà gớm quá trời.Ngồi xem cả buổi tôi không bao giờ rời xa cánh tay của Bảo đáng lẽ là tôi không định ôm Bảo đâu tôi định ôm con Như à mà phát hiện ra ngồi ngay bên cạch mình là Khánh.Thà ôm Bảo còn hơn tôi ôm Khánh,con Như nó đập cho tôi chết,tôi đâu có ngu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.