Hai tuần trôi qua,tôi đi học tôi mang một khuôn mặt buồn rầu còn khi về nhà tôi chỉ cố cười cho gia đình không lo lắng còn khi đêm xuống nằm trong phòng tôi khóc nức nở.Thật sự thì tôi chẳng biết phải làm sao để đối mặt với chuyện này ngoài việc khóc vì nó đã quá với tầm kiểm soát của tôi.
Khóc miết và tôi quyết định là sẽ nói với ba mẹ chuyện tôi đang mang thai.Dù gì nói cho người lớn biết để còn giải quyết.
Trong bữa ăn trưa tôi đã nói cho họ biết mọi chuyện.
“Pa….mẹ,con có chuyện muốn nói với pa mẹ.”
“Có chuyện gì con yêu?Muốn đi shopping à?”Mẹ tôi nhìn tôi cười nói.Lúc này,tim tôi sau nhói nhói ý,tôi bỏ đũa xuống,tay nắm vạt áo của mình.
“Con…con…con…”tôi ấp úng nước mắt tuông rơi.
“Có chuyện gì mày nói nhanh đi.”Ba tôi quát lớn.
“Con….con….có…thai rồi…”
“CÁI GÌ”Ba tôi quát lớn.
“Con nói là con đã có thai rồi”Chẳng hiểu sao mà lần này tôi nói ra nhẹ nhỏm.
“Xoảng,chát”Tiếng chén vỡ và một cái tát đau điếng mà pa tặng cho tôi.Pa tôi đẩy ghế ra vẻ mặt hầm hầm tức giận đi về phía tôi.Tôi biết đường nào pa tôi cũng làm như vậy mà vì ông ấy không bao giờ xem tôi là con gái của ông cả mặc dù tôi học giỏi nhất nhì trường và đạt nhìu giải thưởng cao trong nước về môn“Tự nhiên”.
“Nó là của ai,cái thứ súc sinh mà mày đang mang?”Pa tôi lấy tay chỉ vào bụng tôi trong cơn tức giận.Tôi chỉ biết lắc đầu và khóc nức lên.Ông cần lấy cây roi mây gần đó đánh tôi.Tôi thì nhắm mắt lại chờ đợi cú đánh tức giận của pa giáng cho tôi.Lúc đó,con em gái Hà My thì ôm tôi khóc nức nở,anh hai thì lấy tay che cú đánh của pa.
"Ông à,có chuyện gì thì cũng từ từ mà giải quyết đừng đánh con nó mà tội nghiệp"Mẹ tôi lên tiếng hai tay chắp lại cầu xin pa.
“Có gì thì pa cũng từ từ giải quyết bằng lời nói chớ hở một chút là đánh đập thì chẳng có giải quyết được gì đâu vả lại pa không nghe là em nó đang mang thai sao”Anh hai lớn tiếng với pa nét mặt thì có chút bực tức giống như là anh tức giùm cho tôi ý.
“Đúng,đúng.Pa cái gì cũng phải giải quyết bằng lời nói chớ giải quyết bằng vũ lực thì chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì đâu pa à?”Hà My lúc này nó không còn khóc nữa nó đứng lên nói thẳng vào mặt pa với vẻ tức giận.
“Được giờ mày có hai sự lựa chọn:1.Là phá bỏ đứa con rồi sống một cuộc sống như trước giờ mà mày đang có.2.Là….”Pa chưa nói hết câu thì tôi chen vào.
“Pa à,con không ngờ…2.Tôi chọn phương án 2.”Tôi nói dứt khoát.
“Được,nếu mày muốn sinh đứa nhỏ thì mau biến ra khỏi nhà tao ngay.Đừng bôi tro tréc trấu là dơ bẩn cái nhà này”Pa tôi nói với giọng khinh bỉ tôi.
“Được.”Nói rồi tôi đi một mạch lên lầu thu dọn hành lý rồi đi xuống.
“Khả Ái,chị đừng đi mà.”Hà My chạy theo tôi làm cho tôi phải đứng lại ôm nó.
“My à,như pa đã nói chị đã làm mất mặt cái gia đình này rồi.Đây là sự hình phạt cho chị.”Nói xong tôi vút tóc nó.Nó và anh hai tôi thì năn nỉ pa tôi cho tôi ở lại và tôi cũng chờ câu câu nói của ông.
“Kể từ giờ tao không phải là pa của nó và nó cũng chẳng phải là con gái của tao.Tụi mày cũng vậy,đứa nào nghe lời tao thì tao thương còn đứa nào không nghe lời tao thì hậu quả cũng như nó.”Ông nói lớn làm tim tôi đau lắm và bước đi chớ tôi dại gì mà ở lại khi không có sự chấp nhận của pa chứ.Tôi lúc này trông thảm hại và đáng thương vô cùng.Mà thôi tôi tự làm tự chịu những gì mà tôi đã làm.