Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo Hôi

Chương 50: Chương 50




"Có thể nói tất cả mọi người ở đây đều thuộc họ Tần, ta chỉ muốn hỏi một câu, ta còn là cô nương của Tần gia hay không? Tại sao ta trở lại thôn quê mà ta luôn nhớ mong, thứ nhận được không phải sự ấm áp, mà là sỉ nhục muốn chết như thế? Mọi người nói cho ta, ta trở về là sai rồi sao?"
Nói xong lời cuối, nước mắt của Phỉ Thúy cuối cùng cũng rơi xuống.

"Không sai, Phỉ Thúy, ngươi không sai.

" Hoàng thị nhịn không được, tiến lên ôm nữ nhi nhà mình mà đau đớn: "Lưu Mạt Lị kia nên xuống địa ngục, bây giờ nàng chết chỗ nào rồi?"
Nói xong lời này, trừng mắt nhìn người nhà thôn trưởng, "Các ngươi thì biết cái gì, thấy cô nương nhà ta vẻ vang mà trở về, hoàn toàn không biết vì sao một nha hoàn đã ký khế ước bán đứt thân mình mà còn có thể trở về, đó là vì nàng dùng mạng để đánh đổi, lấy thân làm lá chắn cho các chủ tử, suýt chút nữa đã chết, mới nhận được ân điển, các ngươi dựa vào cái gì mà nói nàng như vậy.

"
"Nương.

"

Trong lòng Phỉ Thúy xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó đã hiểu, nhất định là Cung Hỉ được lão phu nhân phái đến, nhưng lúc này cũng không nên cảm động, thuận thế ngã vào trong lòng Hoàng thị, "May còn có người.

"
"Không khóc nữa!"
Mặc dù Hoàng thị nói như vậy, nhưng chính nàng ấy lại khóc dữ dội hơn so với ai khác, nước mắt ào ào chảy xuống, tuôn rơi rạt rào, nữ nhi của nàng ấy không biết chịu bao nhiêu khổ cực ở nơi mà nàng không trông nom được, bây giờ trở lại trong thôn, ai dám tổn thương nư nhi nàng, nàng liền dám liều mạng với người đó.

Nhìn hai mẫu nữ khóc đến mức nước mắt rơi lã chã, nữ nhân ở đây đều đỏ hốc mắt.

"Tộc trưởng, thôn trưởng, gọi Lưu thị ra đi, mặc kệ kết quả thế nào, cũng nên cho Phỉ Thúy nhà chúng ta một lời giải thích.

"
Tần Lai Phúc chịu đựng khó chịu trong lòng, giọng nói rất cứng rắn.

"Gia gia, đừng làm khó tộc trưởng và thôn trưởng.

"
Phỉ Thúy vừa khóc vừa nói, "Chỉ là ta hy vọng xa vời, cho rằng mặc dù tộc nhân có thể không giống như gia gia, cũng sẽ không cố ý thương tổn ta.

"
Lúc nói lời này, nàng rời khỏi lòng Hoàng thị, lấy khăn tay lau nước mắt, đau lòng nói: "Lão phu nhân nói đúng, càng là gia tộc ở tầng dưới chót, lại càng không biết tầm quan trọng của sự đoàn kết và thanh danh, lòng dạ hẹp hòi, lòng đố kỵ mạnh mẽ, không muốn thấy người khác tốt.

"

"Giống như Lưu tẩu tử vậy, giống như thanh danh của ta không tốt, nàng liền có thể chế giễu, mà không nghĩ rằng, thanh danh của ta bị hủy hoại, những cô nương khác của Tần gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng, gia gia, chúng ta vẫn nên dọn lên trấn thôi, việc hôm nay may còn có nhị tỷ và gia gia ủng hộ ta, nghĩ đến những chuyện này, ta vẫn rất hạnh phúc, nếu đổi thành người khác, lỡ như người nhà không hiểu, vô duyên vô cớ bị bôi nhọ như vậy, e rằng cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.

"
"Phỉ Thúy nói đúng, tộc trưởng, ngẫm lại chuyện hai năm trước đi.

"
Lúc này, một nam tử mặc trường sam màu xanh lơ, tướng mạo nho nhã, ước chừng 30 tuổi đi đến, hắn là Tần Nhạc Lam, là phu tử của học đường trong thôn, là người có văn hóa cao nhất trong tộc, một mình cô đơn.

Vừa nghe thấy hắn nhắc đến chuyện hai năm trước, trong mắt tộc trưởng và thôn trưởng hiện lên một tia đau xót, tuy rằng không phải thân chất nữ, thân nữ nhi, nhưng cũng là vãn bối bọn hắn nhìn lớn lên, cũng bởi vì lời đồn vô căn cứ mà chịu không nổi, trực tiếp nhảy sông.

Lúc vớt lên, người đã không còn sống, hài tử ấy mới chỉ 14 tuổi.

Cho đến bây giờ, họ vẫn có thể nhớ rõ bộ dáng của hài ấy khi được vớt lên.

"Độc miệng cũng là một trong thất xuất.


" Tần Nhạc Lam nhắc nhở.

(Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ.

)
"Tứ Lang, viết hưu thư đi.

"
[Truyện được đăng tại web .

com]



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.