Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu

Chương 11: 11: Quyển 1 -




Sống ở thế giới khác lạ lùng này, lại vẫn có đầy đủ tay chân, thậm chí cả miệng vết thương dữ tợn cũng không có… Điều này đủ để chứng minh, Thâm Lam ứng phó với các loại nguy hiểm rất thành thạo.

Điểm ấy Hạ Xuyên và Dennis đều có thể nghĩ ra được.
Chỉ là, có kinh nghiệm có biện pháp nữa, bọn họ cần đối mặt chính là khủng long đó —— đây chính là cự thú động một tí đã so với mấy tòa nhà cao, thể trọng tính bằng tấn, lực cắn lực công kích đều hù chết quỷ! Nhẹ nhàng bâng quơ như vậy thật sự không sao à?!
Nhưng biểu tình của Thâm Lam lại nghiêm trang, nửa điểm ý tứ vui đùa cũng không có.
Hạ Xuyên và Dennis bị hắn nói một câu như vậy làm cho chấn động rất lâu không nói nên lời, qua mấy phút, Hạ Xuyên thuận theo chủ đề nói: “Thoạt nhìn anh đối phó với những thứ kềnh càng đó rất có kinh nghiệm… Tới nơi này đã lâu rồi?”
Thâm Lam bị hỏi đến sửng sốt: “Nơi này?”
“Đúng vậy ——” Dennis nâng tay tùy tiện vạch một vòng chung quanh, “Là nơi khủng long chạy đầy đất này này, nói thật ra, đến bây giờ tôi cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả nó, khu vực? Thế giới? Thời đại? Đây là xuyên qua thời không, hay là bọn tôi xông nhầm vào khu vực nào đó?”
Thâm Lam khẽ cau mày, như không quá lý giải ý tứ trong lời nói này của Dennis, hoặc như đang cố gắng hồi tưởng, qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Không nhớ rõ.”
“A?” Dennis há miệng thở dốc.
Hạ Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn về hướng hắn, đúng lúc chính diện với đôi mắt có màu sắc rất đẹp kia của Thâm Lam.

Thâm Lam thẳng vai một chút, bổ sung một câu: “Không đếm ngày.”
“Ách… Tôi biết không đếm ngày, nhưng mà…” Dennis có chút mờ mịt nhìn Thâm Lam, lại nhìn về phía Hạ Xuyên.
Nhưng mà, người bình thường đụng tới loại chuyện ly kỳ này, đi tới địa phương khác thường như vậy, đều sẽ nghĩ khi nào thì mới có thể ra ngoài mà? Theo bản năng sẽ rất mẫn cảm đối với thời gian, có người sẽ nhớ kỹ từng ngày từng ngày một, cho dù không nhớ, cũng sẽ tính được đại khái, là hơn một tuần lễ hoặc là gần một tháng.
Nhưng phản ứng của Thâm Lam lại làm cho người ta cảm thấy, hắn dường như hoàn toàn không để ý đến thời gian, mặt trời mọc mặt trời lặn với hắn mà nói chẳng qua là một hiện tượng tự nhiên, hắn vẫn trải qua cuộc sống của hắn, sinh tồn ở trong thế giới khác này.
Tâm lý như vậy… hoàn toàn là dáng vẻ muốn sinh sống ở đây!
Thấy phản ứng này của Thâm Lam, Hạ Xuyên cảm thấy níu lấy cái vấn đề này không buông cũng không hỏi ra được tin tức gì, đành chuyển đề tài: “Đúng rồi, anh tìm được bọn tôi ở nơi nào? Tôi bị Thương long đập một đuôi thì mất đi ý thức, vốn tưởng không còn mạng để sống, kết quả tỉnh lại đã gặp được anh, cảm ơn.”
Anh chỉ cảm thấy bí ẩn trên người Thâm Lam rất nhiều, muốn moi chút tin tức ra —— tỷ như anh ta làm thế nào cứu hai người từ dưới miệng thương long lên còn thuận lợi chạy trốn.

Dù sao việc này cũng có chút khó tin.
Kết quả Thâm Lam vẻ mặt thành thật nghe xong câu hỏi của anh, nghiêm trang đáp lại: “Không cần cảm ơn.”
Hạ Xuyên: “…”
Trái lại Dennis ở một bên gào to, một phen túm lấy Hạ Xuyên kêu lên: “Cái gì?! Tôi nghe thấy cái gì? Trời ạ —— cậu bị Thương long đập một đuôi?! Cho nên lúc trước ở trong động, cậu luôn không thể động cũng là bởi vì cậu bị Thương long đập bị thương?”

Hạ Xuyên đẩy móng vuốt anh ta ra, “Ừ” một tiếng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dennis quấn quít lấy hỏi mấy lần, Hạ Xuyên đành khái quát dăm ba câu: “Tôi muốn túm lấy anh rời khỏi đá ngầm, một đuôi của Thương long đập vào trên lưng tôi, chỉ có vậy.”
Một bên Thâm Lam đột nhiên quay đầu nhìn về phía biển khơi, ánh mắt thâm thúy… gãi gãi quai hàm, giống như tiếng sóng biển quá lớn, lấn át giọng nói của Hạ Xuyên, khiến hắn không nghe thấy Hạ Xuyên đang nói cái gì.
Mặc dù Hạ Xuyên đang nói chuyện với Dennis, lực chú ý lại vẫn ở trên người Thâm Lam, bởi vì muốn từ trong nhất cử nhất động của hắn tìm hiểu chút tin tức.

Cho nên Thâm Lam vừa có động tác, Hạ Xuyên đã liếc mắt nhìn hắn.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy trong động tác nhỏ gãi cằm của Thâm Lam, để lộ ra một cỗ lúng túng khó hiểu, nhưng anh còn chưa kịp ngẫm nghĩ, đã bị Dennis túm lấy cánh tay gào to một trận.
Hạ Xuyên bị cắt ngang suy nghĩ có chút không kiên nhẫn, quay đầu lạnh lùng nói: “Làm sao?”
“Làm sao?” Dennis dùng một loại ngữ khí khó có thể tin lập lại lời nói của Hạ Xuyên một lần, nói: “Cậu lại có thể hỏi tôi làm sao á? Cậu có biết một đầu thương long nặng bao nhiêu không? Từ cái đầu ngày hôm nay chúng ta đụng phải, gần hai mươi mét, chiếu tỉ lệ tính ra ít nhất nặng ba mươi tấn! Cái đuôi coi như chiếm một nửa, vậy cũng nặng mười lăm tấn! Bị một thứ nặng mười lăm tấn quay đầu đập một cái, cậu cảm thụ xem.”

Hạ Xuyên: “…”
Dennis nói xong một câu cuối cùng mới kịp phản ứng vị trước mặt đây đã cảm thụ qua, vì thế vỗ vỗ miệng mình, nói: “Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là… cậu không cảm thấy không thể tin được à, Xuyên? Thứ nặng mười lăm tấn đập vào trên lưng cậu, cậu chỉ nuốt mấy viên thuốc giảm đau với thuốc tiêu viêm, hiện tại lại còn có thể sống sờ sờ đứng ở chỗ này…”
Hai từ “sống sờ sờ” và “đứng” bị anh ta tận lực tăng thêm cường điệu.
Hạ Xuyên sửng sốt một chút —— lúc bản thân trải qua chỉ cảm thấy có thể sống thì nên may mắn, căn bản không có tinh lực suy nghĩ nhiều thứ như vậy, hiện tại bị Dennis miêu tả ra, nghe xong quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Anh nhịn không được nâng tay sờ xuống lưng eo của mình, lúc ngón tay ấn vào vẫn sẽ đau đớn, động tác xoay người hoặc đứng thẳng người quá lớn cũng sẽ có cảm giác đau đến gân cốt, nhưng sự thật chính là anh quả thực có thể không cần mượn ngoại lực mà đứng lên, thời gian cách lúc anh tỉnh lại từ trong hôn mê mới chỉ qua mấy giờ mà thôi.
“Có lẽ ——” Hạ Xuyên há miệng, vừa mới nói hai chữ, chợt nghe Thâm Lam ở một bên vuốt quai hàm quay đầu nói tiếp: “Có lẽ chỉ vỗ nhẹ một cái.”
Nói xong hắn lại nhanh chóng quay đầu đi, tiếp tục vẻ mặt thâm thúy nhìn biển khơi.
Hạ Xuyên: “…”
Dennis “Ha ha” cười gượng hai tiếng, sau đó nâng tay múa may một hồi: “Đối với Thương long mà nói vỗ nhẹ một cái, thì giống với một người béo bốn năm trăm cân bị người ta thả xuống từ nơi cao trăm mét, đặt mông ngồi ở ngang hông của cậu, rắc —— không chết cũng tàn.”
Anh ta miêu tả thậm chí còn bắt chước tiếng xương cốt gãy, sinh động như thật.
Hạ Xuyên thiếu chút nữa không chết cũng tàn: “… được rồi, câm miệng.”
Thâm Lam lại quay sang, dùng một loại biểu tình “Người này sao có thể phiền như vậy” nhìn Dennis mấy giây, thấy Dennis một mặt có chút sợ hãi, mặt khác lại rất không hiểu ra sao.
Hắn lười phí thời gian ở trên vấn đề này với Hạ Xuyên và Dennis, lại nâng ngón tay chỉ rừng cây xác nhận nói: “Hai người xác định không vào, ở chỗ này đông lạnh một đêm?”

Dennis yên lặng ôm chặt balô trong lòng vươn cổ nói: “Đúng, đông lạnh không sợ, tôi mang theo thuốc.”
Hạ Xuyên nghe hắn nhắc tới việc tiến vào cánh rừng nhiều lần, nên mở miệng hỏi: “Nơi dừng chân của anh cũng ở trong rừng này?”
Thâm Lam sống ở thế giới khác này lâu như vậy, ngày cũng không nhớ rõ, thế nào cũng phải có một địa phương ổn định, dù sao hắn cũng là người, không giống với động vật chạy đầy đất ở nơi này, không có khả năng cả ngày tùy tiện tìm một chỗ để nằm ngủ một đêm, ngày hôm sau tiếp tục chuyển ổ.

Chiếu theo thói quen của người bình thường, không dễ dàng ở cái nơi không thấy bóng người này gặp được người cùng cảnh ngộ, mang về nơi mình ở để thu xếp đại khái là phản ứng đầu tiên.
Ai ngờ Thâm Lam lắc đầu nói: “Không ở đây.”
Hạ Xuyên sửng sốt: “Vậy anh ở chỗ nào?”
Thâm Lam chỉ chỉ mặt biển sóng gió không ngừng nói: “Ở nơi đó.”
Dennis: “…”
Hạ Xuyên: “…”
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Thâm Lam không còn kiên nhẫn động động hai bên cổ, giống như món đồ chơi hơn nửa ngày, rốt cục mất đi cảm giác mới mẻ, nhấc chân đi về hướng biển, ném lại cho hai người sau tảng đá lớn một câu “Tùy hai người vậy.” rồi mãnh liệt lặn vào trong nước biển tối đen.
Dennis há to miệng nửa ngày, chỉ vào nơi Thâm Lam biến mất, nghẹn ra một câu: “Đùa tôi à?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.