Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu

Chương 27: 27: Quyển 1 -




Cảm giác nhéo đau đó thật sự là trở tay không kịp, dù là người có lực nhẫn nại rất cao như Hạ Xuyên vào thời điểm này cũng không có cách nào làm cho mình đứng vững, vừa lảo đảo một cái ngã vào trong sông cạn, miệng uống đầy nước, nửa quỳ ở trong bùn nhão, tạo ra động tĩnh rất lớn ở trong con sông nhỏ.
Nhưng lần sặc nước này cũng không liên tục bao lâu, anh chỉ cảm giác đầu gối mình mới vừa chạm đến bùn nhão nơi đáy nước, lại bị người đỡ cánh tay vớt từ trong nước lên.
Lực đạo chống đỡ anh vừa lớn vừa vững, giống như tên đàn ông cao một mét tám mấy như anh rất nhẹ không có bao nhiêu sức nặng.
Hạ Xuyên cũng không cần mở mắt đã biết người vớt anh nổi lên trên mặt nước là Thâm Lam.

Nhưng cơ bắp ở chân anh đang bị tê dại vô cùng, hơn nữa luồng đau nhức đang thuận theo huyết dịch lan lên trên, rất nhanh ngay cả trái tim cũng như bị nhéo đau.
Hạ Xuyên từ từ nhắm hai mắt cau chặt mày, đau đến mức gần như hấp ra một thân mồ hôi lạnh.

Cũng không quan tâm cái khác, coi Thâm Lam thành cây cỏ cứu mạng, chịu đựng cỗ đau nhức này, chờ nó chậm rãi qua đi.
Giữa lúc hoảng hốt, anh cảm giác mắt cá chân mình bị người nắm, có lực đạo thật lớn xoa bắp chân nhỏ giúp anh, xoa nhẹ một lúc lâu, sau đó lại chuyển qua sau lưng của anh, xoa mấy cái trên lưng.
Cứ xoa như vậy trong chốc lát, đau nhức cuối cùng cũng chậm rãi ít đi, sau đó dần dần biến mất, cảm giác tê dại lan tràn toàn thân cũng theo đó từng chút nhạt đi, cuối cùng đã khôi phục bình thường.
Hạ Xuyên híp mắt khe khẽ thở dài như trút được gánh nặng, thân thể luôn căng cứng cuối cùng thả lỏng.
Kết quả là vừa thả lỏng, lực chú ý vốn đặt ở trên đau đớn cuối cùng bị phân phối tới mỗi giác quan, Hạ Xuyên lúc này mới cảm thấy có chút xấu hổ ——
Vừa rồi cực kỳ đau bị Thâm Lam vớt từ trong sông dậy, trong lúc anh đang co rút chỉ muốn tìm điểm mượn lực, hiện tại ý thức rõ ràng lại thấy, cả người anh đều bám víu ở trên người Thâm Lam, mà hai tay Thâm Lam thì xuyên qua dưới nách anh, gần như dùng một tư thế ôm xoa từng chút từng chút một theo quy luật ở phía sau lưng anh.
Thân mình kỳ thật vẫn tốt, vấn đề là anh vừa rồi đang tắm…
Không có người bình thường nào sẽ mặc quần áo tắm rửa, cho nên…

Hạ Xuyên cosplay núi băng hơn hai mươi năm lần đầu tiên cảm thấy mình quả thực mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi, xấu hổ tột đỉnh.
Mặt anh không chút thay đổi căng cứng, không rên một tiếng từ trên người Thâm Lam xuống, một lần nữa trở lại trong nước.

Trong nháy mắt lòng bàn chân đụng tới bùn nhão, anh mới nhớ đến vừa rồi chịu thiệt, đang muốn nhấc chân nhanh chóng rời khỏi nơi này, lại bị Thâm Lam đè vai xuống nói: “Được rồi đừng chạy, có tôi ở trong nước chúng nó không dám xuất hiện ra đâu.”
Hạ Xuyên: “…”
Đến tận đây, anh mới kịp phản ứng lúc trước Thâm Lam nói buổi tối tắm rửa sẽ gặp nguy hiểm, tám phần là chỉ chuyện Hạ Xuyên đụng tới vừa rồi.
“Thứ vừa cắn tôi là cái gì?” Hạ Xuyên đen mặt hỏi.
“Côn trùng Dạ hành thì phải.” Thâm Lam đáp, suy nghĩ lại bổ sung một câu: “Tôi cũng không biết chúng nó gọi là gì.”
Hạ Xuyên hỏi: “Anh nói nguy hiểm chính là nó?”
Thâm Lam gật đầu: “Ừ.”
Hạ Xuyên im lặng một lát: “Vậy sao anh không trực tiếp nói với tôi?”
“Cậu nói có tôi ở đây là được rồi, tôi suy nghĩ xong cảm thấy rất có đạo lý, nên không nhắc lại.” Thâm Lam cảm giác mình có lý do đầy đủ.
Hạ Xuyên: “…” Nếu đổi thành Dennis cam đoan sẽ lắm miệng hỏi một câu đầu óc bá chủ anh thật sự không thiếu thứ gì của bá chủ à?!
Hạ Xuyên hết nói nổi, tán dóc hai câu như vậy, chút cảm giác xấu hổ vừa rồi cũng bị quét sạch không còn một mảnh.
Ở trước mặt “dã nhân” mà ngay lần gặp đầu tiên đã lộ sạch xấu hổ cái quỷ, mạch não căn bản không ở trên cùng một đường.
Hạ Xuyên phất phất tay với hắn, để cho hắn đứng ở phía sau cỏ nước một chút, dù sao bị người nhìn chằm chằm cầm quần áo lên mặc vẫn không được tự nhiên, hơn nữa lúc Thâm Lam nhìn người ánh mắt đều không chuyển, lộ vẻ đặc biệt chăm chú.
“Loại… côn trùng dạ hành này? Độc tính lớn không?” Tốc độ Hạ Xuyên rất nhanh, thuần thục mặc quần áo tử tế rẽ nước đi về phía Thâm Lam.

“Thật ra cũng không ảnh hưởng gì, lúc vừa bị cắn xong chỉ hơi tê thôi, cũng không khác biệt lắm với việc bị con muỗi đốt một cái cả, trước đó tôi nói với cậu có nguy hiểm chủ yếu là sợ chân cậu tê chìm xuống nước.” Thâm Lam vừa nói, vừa đẩy cỏ nước ra hai bên đi về hướng bờ.
Hạ Xuyên đi theo phía sau hắn, nghe xong lời này vẻ mặt chết lặng, nói: “Anh đừng nói với tôi là anh dùng hình thái Thương long bị chúng nó cắn…”
Thâm Lam gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh một động vật da dày thịt béo hơn ba mươi tấn, độc tố nhiều hơn nữa vào thân thể chạy một vòng cũng có thể không đáng kể được không?!
Hạ Xuyên cảm thấy tiếp tục nói nhiều một câu với hàng này đều dễ giảm thọ, không máu cũng muốn phun chút máu ra hai ngụm, vì thế dứt khoát ngậm miệng, không mở miệng nữa.
Hai người một trước một sau trở lại bên cạnh đống lửa, Dennis đã ôm máy hiện sóng của anh ta ngủ đến bất tỉnh nhân sự, giáo sư Linton cũng gật gù cúi đầu xuống ngáy.

Mấy đống lửa dùng để nướng thịt bị bọn họ đắp đã diệt đi mấy đống, chỉ còn lại hai cái trong đó.
Hạ Xuyên mang theo một thân ướt đẫm nước, dựa vào một đống lửa khác ngồi xuống, hong khô quần áo trên người.

Lại thuận tay nhẹ nhàng rút máy hiện sóng từ trong lòng Dennis ra, cẩn thận bỏ vào trong balô đen, dùng túi không thấm nước gói kỹ, đóng khóa kéo.
Chờ anh làm xong những việc này một lần nữa ngồi thẳng thân thể, phát hiện Thâm Lam cũng đã ngồi ở trong bóng tối bên cạnh anh, so với những người khác mà nói, cách đống lửa xa hơn một chút.

Một khi yên tĩnh, những lời mà lúc trước Thâm Lam nói lại tiến vào trong đầu anh.
Nếu hắn căn bản không có ý định rời khỏi nơi này, nguyên nhân đi theo Hạ Xuyên bọn họ đơn thuần là bởi vì cảm thấy mới mẻ tò mò vân vân, vậy rốt cuộc hắn sẽ đi cùng tới khi nào? Là qua hết tối nay, hay là trước đêm mai, hoặc là đến lúc nhìn thấy bờ biển kế tiếp, hay hoặc giả mãi cho đến khi bọn họ bình yên rời khỏi thế giới cổ quái này?
Hạ Xuyên dựa vào đống cây khô, nhìn ngọn lửa màu cam đang nhảy nhót, trong đầu không ngừng quay cuồng mấy vấn đề này, anh muốn mở miệng hỏi Thâm Lam, lại dần cảm thấy buồn ngủ, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ độc tính của côn trùng dạ hành hay không, cảm giác mệt mỏi trước nay chưa từng có thổi quét lên, rất nhanh đã bao phủ ý thức của anh.

Cũng may Thâm Lam còn ở đây, đêm nay còn không rời đi, cho nên anh còn có thể tương đối an tâm ngủ một lát…
Đại khái lúc ở trong sông cạn đã trải qua việc gần giống chìm nước, giấc mơ trùng lặp mà quen thuộc kia lại xuất hiện.

Giống mấy lần trước, anh lại mơ thấy nước biển một mảnh tối đen sâu thẳm, anh đứng ở trên mặt biển, chân giẫm lên lan ra gợn sóng, hơi nước ẩm ướt lạnh như băng phả vào mặt và cổ anh, làm cho người ta nhịn không được nổi lên một tầng da gà.
Thân thể anh lạnh lẽo giá buốt, trái tim dường như còn thấp hơn nhiệt độ cơ thể.
Lúc trái tim co rút một trận, trong nước biển dưới chân, mấy gương mặt người tái nhợt mà mơ hồ chậm rãi nổi lên từ đáy biển, từng chút đến gần mặt nước, anh có thể nhìn thấy hốc mắt khắc sâu, làn môi xanh tím từ trên bóng mờ của bọn họ… nhưng dù thế nào cũng không thấy rõ bộ dạng cụ thể của họ.
Cũng giống mấy lần trước, khuôn mặt những người đó sắp tới gần mặt nước, lại đột nhiên biến mất không thấy, giống như hóa thành bọt sóng trong biển…
Trong khoảnh khắc đó Hạ Xuyên bừng tỉnh, mở mạnh hai mắt ——
Trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, là ánh lửa màu cam nhảy nhót.

Bên cạnh một đám khác cách đó không xa lúc này đã tắt hoàn toàn, chỉ để lại một đống cành gỗ cháy đen cùng tro tàn.

Ở bên cạnh anh, Dennis và giáo sư Linton vẫn dựa vào đống cây ngủ say sưa, tạm thời còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bóng đêm cũng vẫn thâm trầm như trước.
Bởi vì không có công cụ tính thời gian, cho nên căn bản không nhìn ra bây giờ là nửa đêm hay là rạng sáng, có phải trời đã sắp sáng hay không.
Anh giật mình sững sờ chỉ chốc lát, mới phát giác dường như thiếu cái gì đó ——
Không đúng! Thâm Lam đâu?
Hạ Xuyên ngồi thẳng thân thể, quần áo vốn ướt đẫm trên người lúc này đã được lửa hong khô, không hề dính lên người, cũng không còn chịu thêm sức nặng của nước, cho nên hành động trở nên nhanh nhẹn rất nhiều.

Anh rất nhanh đã đứng dậy dạo quanh đống cây một vòng, lại không hề phát hiện bóng dáng Thâm Lam.

“Chẳng lẽ đi ngâm trong sông rồi?” Anh nhớ tới Thâm Lam không thích sưởi ấm, cũng không quen ở trên bờ thời gian quá lâu, nên đoán đã đi đến sông cạn bên kia.
Anh vòng qua lùm cỏ và bụi cây, đi đến một mặt khác của sông cạn, rốt cuộc ở trong bóng đêm tìm được thân ảnh cao lớn đường nét có chút mơ hồ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại giật mình cảm thấy mình dường như càng để ý đến việc Thâm Lam rời đi hơn bản thân tưởng, có lẽ là bởi vì duyên cớ có người này ở đây thật sự có thể an tâm hơn rất nhiều…
Hạ Xuyên lắc đầu, đem những ý tưởng thượng vàng hạ cám này đều xua ra ngoài, sau đó đi về hướng Thâm Lam, vừa đi vừa nói: “Sao anh đứng ở chỗ này?”
Nơi hắn đứng cách con sông ước chừng hơn mười mét, không giống như là đến ngâm nước, lại không giống như muốn ven theo đường cũ quay về trong biển, chỉ đứng ở đó ngửa đầu nhìn trời, cũng không biết đang phát ngốc cái gì.
Anh vừa dứt lời, Thâm Lam mạnh mẽ quay sang, trong nháy mắt đó, Hạ Xuyên từ trong đôi con ngươi màu xanh đậm kia của hắn thấy được một luồng cảm xúc vô cùng xa lạ.
Tựa như là buồn bực và… bất an?
Hạ Xuyên chỉ cảm giác mình nhất định là còn chưa ngủ tỉnh xuất hiện ảo giác, cường đại đến tình trạng như Thâm Lam đây, lại có thể có chuyện gì khiến cho hắn cảm thấy buồn bực bất an? Nói giỡn đấy à!
Nhưng Hạ Xuyên chớp mắt lại nhìn sang, phát hiện, anh giống như không nhìn nhầm… trong mắt Thâm Lam thật sự có một luồng tâm tình buồn bực bất an.

Hắn quay đầu lại mắt nhìn Hạ Xuyên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thấp giọng nói: “Không biết vì sao, tôi cảm thấy thật sự buồn bực, không nguyên do…”
Hạ Xuyên nhíu mày: “Trước khi anh sinh ra loại cảm xúc này đã nhìn thấy gì? Hoặc là nghe được cái gì?”
“Không có.” Thâm Lam lắc lắc đầu, nói xong hắn lại khoát tay áo, nói với Hạ Xuyên: “Đi thôi, trở lại đống lửa bên kia, luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.”
Hắn đi trở về bước chân lớn mà gấp, rất không giống với biểu hiện trong ngày thường của hắn, Hạ Xuyên đứng nguyên tại chỗ nhíu mày nhìn mấy lần, rốt cục vẫn phải bước nhanh đi theo.
Vì thế hai người xoay người lại đều không nhìn thấy, phía chân trời sau lưng họ, có một luồng sáng rực vạch qua, ở trong bầu trời đêm để lại một dấu vết mờ mờ, rồi sau đó rất nhanh đã bị bóng đêm một lần nữa nuốt sống…
Hạ Xuyên đi theo Thâm Lam vừa tới bên đống lửa, đột nhiên nghe được phía xa xa truyền đến một tiếng gầm rú.

Tiếng động đó giống như ấn xuống cái nút bắt đầu nào đó, ngay sau đó, từng tiếng kêu khác nhau nối tiếp dồn dập vang lên, có bén nhọn, có thảm thiết, có trầm mạnh… Nhưng đều có một điểm giống nhau, là đều bao hàm buồn bực và bất an nặng nề.
Anh kinh ngạc theo tiếng trông qua, lại phát hiện những tiếng kêu đó không chỉ đến từ một nơi, nhưng chủ yếu tập trung ở mảnh rừng rậm bọn họ vừa rời đi, cùng với cả phương nam..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.