Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu

Chương 38: 38: Quyển 1 -




Dọc theo đường đi bọn họ đã từng gặp qua rất nhiều bóng đen như vậy, không cần đi đến gần cũng có thể đoán được đó là hai con khủng long đã ngã xuống.
Tử vong thấy nhiều, mọi người đã trở nên có chút chết lặng, nhưng chết lặng cũng không có nghĩa là hoàn toàn vô cảm, bọn họ không quá nguyện ý đến gần thi thể, cho nên lúc đi về hướng bờ sông, không hẹn mà cùng vòng qua hai bóng đen thật lớn này.
Con sông rất rộng, lại không sâu, nếu Thâm Lam biến trở về hình dáng Thương long nhảy vào chắc chắn trầm đến đáy, nhưng đối với mọi người mà nói như vậy là đủ rồi.

Địa Trung Hải nhất thời kích động, quả thực giống như hồi quang phản chiếu, như ngựa ruổi bụi hồng lách đến phía trước nhất, quần áo cũng không cởi, cả người “bùm” một tiếng nhảy vào trong sông, ở nơi có độ sâu tương đối nông, sau đó thở phào một cái, như thoải mái hơn.
Đám người còn lại thì tương đối khắc chế hơn nhiều, chỉ ngồi xổm bờ sông hất nước lên trên mặt giội mấy lần, thuận tiện rửa cánh tay lộ ra bên ngoài, tai đón gió và một người đàn ông im lặng không lên tiếng thì cởi áo, coi như khăn mặt, ngâm nước lau quanh thân mình một lần.
Tầng mồ hôi và tro bụi dính trên làn da được lau sạch sẽ, không còn cảm giác dính ngấy khiến người khác khó chịu, giống như gánh nặng cả người đều nhẹ hơn.
Mặc dù nước sông rất khác với nước biển mà ngày thường Thâm Lam thích ứng rất nhiều, nhưng vào lúc này cũng không còn tiền vốn đi xoi xét.

Trong nháy mắt đó Thâm Lam cũng muốn trực tiếp nhảy vào trong sông giống Địa Trung Hải, lại bị Hạ Xuyên theo sát ở bên cạnh hắn tay mắt lanh lẹ túm lấy quần áo.
Thâm Lam quay đầu lại nhìn anh, đơn giản giải thích một chút hành vi của mình: “Tôi rất khô…”
Hạ Xuyên kỳ thật rất hiểu, người ngâm quen ở trong biển rồi phải lặn lội đường xa dưới thời tiết oi bức lại khô hanh thế này, không phơi thành thịt khô đã không tồi rồi, nhưng anh vẫn không buông tay ra, mà dùng cằm chỉ chỉ quần áo trên người Thâm Lam, khàn giọng nói: “Ngâm ướt rất nặng, chạy đi phí sức lực.”
Giọng anh vừa hư nhược lại thấp, gần như đang lẩm bẩm, có thể thấy được đã cực kỳ mệt mỏi.

Nhưng lời nói của anh lại rất đúng, mọi người gần như là nỏ mạnh hết đà, cho dù thể lực Thâm Lam mạnh hơn người thường rất nhiều cũng đã sớm lộ ra vẻ mệt mỏi.


Sự trợ giúp của con sông đối với mọi người kỳ thật cũng không lớn như tưởng tượng, so với ích lợi trên sinh lý, càng nhiều là thả lỏng trên tâm lý.

Mà con đường phía trước lại không biết còn xa bao lâu, có thể có bao nhiêu người chống được đến cuối cùng, thể lực đương nhiên là có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Trong ngày thường chút trọng lượng khi quần áo bị ướt sũng này thì ai cũng có thể thừa nhận, nhưng tại thời điểm nâng bước chân cũng có chút tốn sức, gánh nặng nhiều một phần, cuối cùng đường có thể đi có khả năng sẽ rút lại mấy mét…
Thấy Thâm Lam gật đầu, Hạ Xuyên buông lỏng tay níu lấy quần áo hắn ra, còn không lùi về sau lại bị người kéo lại.
“Sao vậy?” Hạ Xuyên thật ra cũng không thích bị người cầm lấy tay.

Dọc theo đường đi bị “phòng tắm hơi” chưng lâu như vậy, một người không dễ dàng ra mồ hôi như anh mà lòng bàn tay còn hơi ẩm, nếu tiếp tục dán lên một người với xúc cảm dính ngấy ẩm ướt, với anh mà nói quả thực không thể chịu đựng được.

Nhưng thể chất Thâm Lam lại không giống với người thường, trong lòng bàn tay hắn cũng không có mồ hôi không thoải mái như người khác, chính như hắn nói, hơi khô.

Hơn nữa nhiệt độ cơ thể còn thấp hơn Hạ Xuyên bọn họ một ít, cảm giác nhiệt độ có chút thiên về lạnh.
Nói thật, rất thoải mái.
Vì thế Hạ Xuyên hiếm khi chịu được xuống, không rút tay, cứ như vậy mặc hắn lôi kéo.
“A, nhìn cậu quá mệt mỏi, cho cậu mượn chút khí lực.” Thâm Lam nói xong trên tay lại dùng lực, kéo Hạ Xuyên đến trên bờ sông.
Thật ra nước trong sông cũng không mát mẻ, không kém với nhiệt độ không ngừng bay lên quanh mình bao nhiêu.


Hạ Xuyên cởi bỏ vải bịt ở trên miệng mũi, vỗ nước sông lên mặt, chỉ cảm thấy còn không thoải mái bằng nhiệt độ bàn tay vừa rồi của Thâm Lam, nhưng tốt xấu có thể rửa đi mồ hôi.
Đáng được ăn mừng chính là, không khí gần con sông này thoáng hơn những nơi khác một chút, cảm giác bụi sương nhẹ hơn, không còn khiến người khác khó chịu như vừa rồi nữa, coi như là một nơi thích ứng tạm nghỉ hiếm có giữa đường đi.
Mọi người ghiền nước đủ rồi, tạm thời cũng không còn khí lực tiếp tục chạy đi, nên ồn ào ngồi tại chỗ ở bờ sông, thả lỏng mát xa chân của mình.

Trong lúc lặn lội không ngừng tích luỹ cảm giác mệt mỏi gần như đến đỉnh cuối cùng hoà dịu lại, mặc dù cái loại bệnh trạng choáng váng đầu ghê tởm thiếu dưỡng vẫn luôn tồn tại, nhưng dủ để mọi người lấy hơi.
Khôi phục trước nhất lại là cậu nhóc nhỏ nhất kia —— trẻ con chính là thần kỳ như thế, có đôi khi yếu ớt giống như không cẩn thận là sẽ chết yểu, có đôi khi sinh mệnh lực lại mạnh mẽ làm cho người khác giật mình.
Cậu bé Allen chân ngắn vóc dáng lùn, vì không kéo chân sau của đội ngũ, Laura luôn ôm cậu nhóc chạy theo, lại thả cậu bé xuống đi một đoạn, cứ luân phiên như vậy kiên trì đi tới nơi này.

Chính vì duyên cớ đó, thể lực Allen vẫn còn lưu lại, hoặc có lẽ là nguyên nhân không khí chỗ thấp tương đối thoáng hơn, cảm giác ngất ngư ghê tởm của cậu bé cũng không nghiêm trọng bằng đám người lớn kia, nghỉ trong chốc lát lại dọc theo sông nghịch nước.
Vì thế chờ Laura lại ngẩng đầu lên, thì phát hiện Allen đã chạy tới bên cạnh thi thể của hai đầu khủng long kia.
Chị ta có tâm gọi con hai tiếng, bất đắc dĩ khí lực không đủ, âm lượng nói không ra, cậu nhóc cũng không biết là không nghe thấy, hay là nghe được nhưng không quay đầu lại.

Cậu bé đứng ở phía trước hai bóng mờ đó, so sánh ra, càng có vẻ thấp bé.
Cũng không biết là bởi vì đứng gần chứng kiến thi thể lớn như vậy có chút sợ hãi hay là cái gì, Allen vẫn luôn yên lặng đứng ở trước hai bóng mờ đó hai ba mét, vẫn không nhúc nhích.

Sau một lát, Laura thấy con mình thử thăm dò đến gần vài bước, dường như lấy tay đặt ở trên bóng đen lớn hơn một chút.

Qua mấy giây, Allen giống như bị điện giật rút mạnh tay trở về, sau đó dọc theo bờ sông vội vàng trở lại.

Cách Laura còn có một khoảng ngắn, cậu bé chỉ vào phía sau, hướng về phía Laura kêu lên: “Mẹ, khủng long còn sống! Đang thở! Con sờ thấy!”
Giọng cậu bé không cao, nhưng mấy người ngồi ở đây nghỉ ngơi lại đều nghe thấy được, nhất thời nghiêng đầu qua.

Mặc dù đều không phải là đồng loại, cũng không thuộc về cùng một chỗ, nhưng dưới tình huống này đột nhiên nghe được tin tức còn có vật còn sống, trong lòng ai cũng đều dễ chịu hơn một ít.
“Thân thể của nó đang phập phồng, chẳng qua trên người nó có thương tích, trên mắt cũng có sẹo.” Allen miêu tả bộ dáng của con khủng long kia, lúc nói đến trên mắt có sẹo thì giáo sư Linton và Dennis ngây ra một lúc, ngay cả Hạ Xuyên và Thâm Lam cũng đều ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai bóng mờ màu đen.
Giáo sư Linton khoát tay áo nói với bọn họ: “Tôi đi xem một chút.” Ông nói xong liền đứng dậy đi về hướng bóng đen.

Chỉ nhìn thoáng qua ông đã la lớn với bọn Hạ Xuyên: “Là nó! Là Nha Nha! Ông trời! Nó lại còn sống!”
Ông không có khí lực chạy về, nhưng bước chân cũng không chậm, vừa đi đến gần vừa nói: “Quả thật bị thương, trên người có mấy vết trầy, màu máu không thích hợp, khả năng bị thứ gì mang độc tính cào bị thương.”
Một bên Laura ôm Allen nghe trong chốc lát, nói tiếp: “Nếu không tôi đi xem cho?” Chị ta nhìn ra được giáo sư Linton bọn họ đối với con khủng long được xưng là “Nha Nha” này rất đặc biệt, có lẽ có chút sâu xa gì đó, mà trong mọi người ở đây, chỉ có chị ta lúc này có thể giúp Nha Nha kia làm chút gì, mặc dù chị ta chưa từng chữa cho… “thú cưng” dọa người như vậy.
Thật ra nói là “trị liệu” cũng khoa trương, với tình trạng muốn cái gì cũng đều không có này, có thể tận lực giúp nó hoà dịu một chút thống khổ đã không tồi rồi.
Loại chuyện này người đi nhiều hơn cũng vô dụng, vì thế Laura theo giáo sư Linton đi qua, Allen với tuổi trẻ con luôn có lòng đồng tình đối với động vật không thua gì đồng loại, cho nên cũng vui vẻ theo sát qua hỗ trợ.

Những người còn lại thì vẫn ở bờ sông nghỉ ngơi.
Thâm Lam ngồi xổm bờ sông, vừa vẩy nước trong sông hoà dịu cảm giác khô ráo của mình, vừa ngồi ở bên cạnh Hạ Xuyên nói chuyện câu có câu không.

Ánh mắt Hạ Xuyên thỉnh thoảng sẽ ném đến trong tay Dennis, nhìn trạng huống của máy hiện sóng.
“Vừa rồi dường như tôi thật sự nghe thấy nó phát ra tiếng nhắc nhở…” Vẻ mặt Dennis đau khổ, đem màn hình máy hiện sóng tiến đến trước mặt Hạ Xuyên cho anh nhìn, sau đó lại tự mình vùi đầu điều chỉnh, vừa chỉnh vừa than thở: “Sao lại không có một chút biến hóa nào chứ, chẳng lẽ tôi choáng quá nghe nhầm à?”

Hai người vì Thâm Lam, đều ngồi cách sông rất gần, mặt nước chỉ cần có chút dập dờn là có thể chạm lên ống quần bọn họ.
Mà Thâm Lam an phận không bao lâu, đột nhiên nhìn chằm chằm nơi nào đó trong sông “Ôi chao” một tiếng, giống như phát hiện cái gì vậy.

Hạ Xuyên từ sau khi ở trong vũng nước bị côn trùng độc cắn toàn thân run lên, đối với những con sông hoang dã này có chút thần kinh mẫn cảm, vừa nghe Thâm Lam lên tiếng đã lập tức quay đầu nói: “Sao ——”
Từ “thế” còn chưa thốt ra, Thâm Lam đã lặn xuống nước chui vào trong sông.

Người này ước chừng ở trong biển bá đạo quen rồi, ngay cả đến sông cạn đều khí thế mười phần, bắn ra một mảng bọt nước lớn, giội cho người trên bờ sông đầy đầu đầy mặt.
Hạ Xuyên: “…”
Dennis: “…”
Lần này tốt rồi, quần áo bản thân Thâm Lam ngâm nước không tính, còn hố cả hai người này.
Dennis choáng váng hai giây, lập tức như lửa thiêu mông gào khóc lau nước trên máy hiện sóng, lại thuận tay giật tay áo của tai đón gió phía sau ra lau, sợ máy hiện sóng bị mất nhạy.
Hai mắt Hạ Xuyên nhất thời trở nên bề bộn nhiều việc, vừa phải nhìn chằm chằm máy hiện sóng của Dennis, nhìn xem có bị nước ảnh hưởng không, cùng lúc còn phải nhìn chằm chằm Thâm Lam trong sông, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Đáng được ăn mừng chính là, máy hiện sóng của Dennis chẳng những không bởi vậy mà không nhạy, bị lắc loạn lộn xộn sau một lúc, đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở “tít tít”, mà đường sóng trên màn ảnh cũng bắt đầu có biến hóa.
Dennis: “…”
Tai đón gió: “…”
Hạ Xuyên đột nhiên nhớ tới một ngôi nhà anh từng ở, cách vách có một bà cụ sống một mình, mỗi khi đồ điện trong nhà xảy ra trục trặc gì, đều vỗ “bùm bùm” một trận, mười lần lại có đến tám lần đều có hiệu quả, chỉ có lúc không có tác dụng, mới có thể đến gõ cửa nhà Hạ Xuyên, hỏi anh có thể nhìn giúp một chút không, có phải bà vỗ không đủ sức…
Mà lúc ba người ngây người, đồng thời, Thâm Lam dọc theo con sông tìm tòi một vòng cũng từ trong nước thò mạnh đầu ra, trong tay cầm cái gì đó, hướng về phía Hạ Xuyên quơ quơ tranh công: “Xem tôi tìm được cái gì nè!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.