Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu

Chương 42: 42: Quyển 1 -




Máy hiện sóng được anh ta coi như bảo bối lâu như vậy rốt cuộc có động tĩnh mới, cũng không biết vừa rồi trong lúc vô tình anh ta chếch về phương hướng nào, mới dẫn đến kết quả này.
Vừa kêu như vậy, ngay cả giáo sư Linton và Laura đều dứt bỏ lời bọn họ muốn nói, đi theo phía sau đám Hạ Xuyên, nhanh chóng đuổi hai bước vây đến bên người Dennis.

Ngay cả Địa Trung Hải bọn họ không rõ là chuyện gì, cũng vẻ mặt tò mò quây lại.
Ánh mắt Hạ Xuyên rơi xuống trên máy hiện sóng, chỉ thấy trên màn ảnh vốn chỉ có hai đường sóng lại nhiều thêm một đường sóng, mà ba đường hiện tại dao động cũng vô cùng không ổn định, như đang quấy nhiễu lẫn nhau, giống như không tìm thấy một điểm thăng bằng.

Hơn nữa rất nhanh, ba đường sóng này đều trở nên chợt ẩn chợt hiện.
“Ôi ôi!” Dennis vừa nhìn, nhất thời nóng nảy, “Làm gì đó! Đều làm gì! Vây lại đây ảnh hưởng tôi tiếp nhận!” Nói xong, giống như gà mẹ, trực tiếp kéo máy hiện sóng vào trong lòng.
Hai người Hạ Xuyên và Thâm Lam vừa nghe lời này, nhất thời ăn ý lại dứt khoát có động tác, hai người ỷ vào thân cao cánh tay dài, cường thế chen vào trong đám người vạch hai tay, đem tất cả mọi người xếp tới bên cạnh, lưu lại cho Dennis đủ không gian.
Dennis vội vàng ôm bảo bối chạy về phía trước hai bước, lúc này đường sóng trên màn ảnh mới lại trở nên rõ ràng ổn định.
Chỉ thấy anh ta giơ máy hiện sóng, ở trên một mảnh cỏ không lớn, đi tới tới lui lui, mỗi một phương hướng đều thử động vài bước, cuối cùng dừng bước chân ở điểm nào đó, trước sau di động hai lần, sau đó vung tay lên, chỉ về phương hướng đối diện anh ta: “Đi về hướng này!”
Đám người Địa Trung Hải bọn họ gia nhập sau nên đều có chút không hiểu, hiển nhiên không rõ rốt cuộc anh ta dựa vào cái gì chỉ phương hướng đó.

Trái lại, tai đón gió giúp anh ta chỉnh máy hiện sóng không nói hai lời, kéo bạn gái đi ở phía sau Dennis.
Hạ Xuyên và Thâm Lam đương nhiên không cần phải nói, một khi xác nhận phương hướng, lực hành động của hai người bọn họ luôn luôn nhanh nhất.
Đám Địa Trung Hải đối với hai người này đại khái có chút sùng bái mù quáng, nhìn thấy bọn họ động, lúc này mới không ngừng đuổi theo, theo hai bước lại giống như nghĩ tới cái gì mà ngừng lại, hốt ha hốt hoảng chạy về, đem “thân củ” còn thừa rơi trên mặt đất đều nhặt lên.

Địa Trung Hải ngược lại vô cùng khí phách hào hùng, trực tiếp cởi áo, bao cả đống “thân củ” vào bên trong, trực tiếp đeo trên đầu vai, vội vàng đuổi theo mọi người.
Mọi người gần như đều hướng tới phương hướng Dennis chỉ tiếp tục chạy đi, lại có ba bóng người dừng ở bờ sông, không lập tức theo sau.
Hạ Xuyên chạy vài bước, quay đầu nhìn lướt qua đã dừng lại bước chân nhăn mày: “Giáo sư đâu?”
“Hử?” Thâm Lam vừa nhìn thấy anh ngừng, cũng dừng lại theo, “Không phải đi theo —— hít —— người đâu?” Hắn nói chuyện, nhìn lại, giản lược nhìn trong một đám người với ngũ quan không quá rõ ràng một vòng, lại không hề phát hiện thân hình hơi mập lùn của giáo sư Linton.
“Còn có cái đó với cái đó.” Thâm Lam cũng nhíu mày, thuận miệng bổ sung một câu.

Đáng tiếc người này từ trước đến nay lười ghi nhớ tên những người không liên quan, cho nên biểu đạt mơ hồ không rõ.
“…” Hạ Xuyên không nói gì, gợi ý: “Laura và Allen.”
“Được rồi, thì hai người bọn họ.” Thâm Lam gật gật đầu.
Địa Trung Hải đi theo chót nhất nghe thấy, liếc mắt về sau một cái, lại bởi vì sương mù dày đặc che mất, gần như không nhìn thấy cái gì: “Chẳng lẽ còn ở lại bờ sông?”
Lỗ tai Thâm Lam khẽ động, ngón trỏ ở trên môi làm động tác “xuỵt”, nói: “Nghe thấy bọn họ nói chuyện, đang thảo luận… con Nha Nha long.”
Hạ Xuyên: “…” Nha Nha thì Nha Nha, Sa xỉ long thì Sa xỉ long, Nha Nha long là cái thứ gì?!
Thâm Lam nghe không sai, giáo sư Linton bọn họ lúc này đang đứng ở trước mặt Nha Nha, Allen đang níu lấy góc áo Laura, nhìn Nha Nha đáng thương hỏi: “Mẹ, chúng ta không mang theo chúng nó ạ?”
Từ lúc Nha Nha được Laura xử lý miệng vết thương đã mở mắt ra, lúc này đang không chuyển nhìn chằm chằm ba hình người trước mặt.

Thể lực nó khôi phục có hạn, tạm thời còn không thể chống đỡ nổi thân thể cao lớn của nó, cho nên vẫn duy trì lấy tư thế ngã nghiêng xuống đất.


Máu chảy ra từ vết thương trên người không còn là màu đen, dần dần chuyển thành màu đỏ tươi bình thường.

Thở cũng trở nên bằng phẳng rất nhiều, không hề hỗn độn ồ ồ.

Tuy thoạt nhìn có tình thế sắp khôi phục, nhưng với hoàn cảnh này vẫn rất nguy hiểm.
Bên người nó có một con Hỏa đạo long cùng nằm một chỗ với nó, vết thương trên người còn nhiều hơn Nha Nha, thoạt nhìn cũng suy yếu hơn Nha Nha, Laura cũng giúp nó xử lý miệng vết thương, nhưng nó còn có thể lại đứng lên hay không cũng là vấn đề.
Mà ở giữa hai thân hình cực lớn, còn nằm úp sấp một thứ rất nhỏ, nó mở cánh ra không lớn hơn dơi bao nhiêu, cả người cũng chỉ lớn bằng một khỉ nhỏ.

Đó chính là con khủng long sống trên cây loại nhỏ lúc trước thiếu chút nữa bổ nhào vào trên người Hạ Xuyên ở trong động đá.
Nó thật ra còn có khí lực nhúc nhích, thỉnh thoảng sẽ nâng cái cánh mỏng manh vỗ Nha Nha với Hỏa đạo long một cái, thấy chúng nó không trả lời, nó sẽ lại gục xuống nghỉ ngơi.
“Chúng nó… chúng nó quá lớn, chúng ta không có năng lực mang đi.” Laura vỗ vỗ đầu con trai, thần tình xin lỗi nhìn nhìn về phương hướng đám người, lại đưa ánh mắt ném trở lại trên người giáo sư Linton.
Chị ta thật ra rất lo lắng Allen vẫn là đứa trẻ có lối suy nghĩ cùng với ý tưởng sẽ mang đến phiền toái cho mọi người, hoặc là đưa tới chán ghét.

Dù sao trong tình trạng ngay cả mạng cũng khó tránh này, hết thảy ý niệm khờ dại và không thực tế trong đầu đều sẽ không được người ta yêu thích.


Chẳng qua chị ta cũng rất may mắn, chị ta gặp được những người này thoạt nhìn tính cách khác xa, không dễ thân cận, có thể rõ ràng nhìn ra không phải rất thích trẻ con, nhưng đều biểu hiện ra lòng bao dung đối với Allen khiến người ta cảm kích.
Chị ta không phải không biết phân biệt người, nếu chỉ có một mình Allen ở lại bên cạnh khủng long không muốn rời khỏi, chị ta nhất định không nói hai lời trực tiếp ôm con đi, dù thế nào cũng sẽ không làm người tụt lại phía sau cản trở.
Nhưng bây giờ không quá muốn rời khỏi còn có giáo sư Linton.
Ánh mắt giáo sư Linton nhìn về phía Nha Nha còn luyến tiếc hơn Allen.

Ông và đôi mắt đen nhánh của Nha Nha nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng nói: “Nó đã cứu mạng của tôi, tôi từng nói muốn trả, hiện tại lại không có cách nào mang theo nó rời đi…”
“… đây không phải lỗi của ngài.” Laura chần chờ một chút, mở miệng nói: “Trên thực tế ngài đã trả rồi, nếu không phải ngài vừa rồi muốn cứu nó, tôi cũng sẽ không cùng lại đây xử lý miệng vết thương.

Những độc tố kia tuy không khó giải, nhưng nếu quả thật không quản, thời gian lâu, vẫn sẽ dẫn đến cái chết.”
Giáo sư Linton lắc lắc đầu, lại không hề mở miệng nói chuyện.

Cũng không biết trạng thái của ông là đang tiếc nuối Nha Nha, hay là đang phủ định lời nói của Laura.
Ngay lúc ba người trầm mặc, một bóng dáng cao gầy xuyên qua sương mù, hướng về bên này đến gần một chút, tiếp theo giọng nói với âm sắc lạnh lùng của Hạ Xuyên truyền tới: “Giáo sư?”
Giáo sư Linton bị anh gọi, thở dài, đi về phía trước hai bước, thử thăm dò đưa tay, ở trước mũi Nha Nha vỗ hai cái, xem như cáo biệt.

Sau đó đi trở về bên người Laura, xoa nhẹ một ít tóc vàng mềm mại trên đầu Allen, nói: “Nói tạm biệt với chúng nó đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
Allen mím miệng, trong ánh mắt phút chốc đã trào ra hai giọt nước mắt.

Laura sợ con không chịu rời đi, dứt khoát một tay ôm cậu bé lên, vỗ vỗ lưng con, mới hướng về phía giáo sư Linton nói: “Đi thôi.”

Bọn họ đuổi qua phương hướng Hạ Xuyên.

Allen ghé vào trên vai Laura, trái lại không có khóc rống phản kháng, mà sau khi sương mù làm đám Nha Nha hoàn toàn biến mất, mang theo tiếng khóc nức nở rầu rĩ nói: “Con không muốn nói tạm biệt…”
Thành viên đông đủ, mọi người bắt đầu ngựa không dừng vó tiến về phương hướng Dennis chỉ.
Hết thảy giống như lại bắt đầu lặp lại trạng huống trước khi bọn họ nghỉ ngơi.

Kích động cùng hưng phấn tìm được phương hướng cũng không thể duy trì bọn họ bao lâu, bọn họ ở trong sương mù dày đặc cùng với sắc trời vẫn luôn không sáng không biết đi bao lâu, lại cảm nhận được kiệt quệ.
Nhưng lần kiệt lực này càng nguy hiểm hơn, bởi vì cảm giác thiếu dưỡng khí đã nghiêm trọng đến mức cho dù ngồi bất động cũng không hoãn lại.
Mọi người gần như là treo mấy hơi thở cuối cùng gắt gao chống đỡ…
Lúc hi vọng ở trong lòng bọn họ càng thêm xa không thể với, gần như sắp tắt, máy hiện sóng trong tay Dennis đột nhiên lại phát ra tiếng “tít tít”.

Đáng tiếc, loại thuốc làm trái tim mạnh mẽ này cũng chỉ khiến mọi người khẽ nâng đầu, mắt rực lên sáng ngời, thì không biểu thị nhiều hơn nữa, bởi vì trừ bỏ máy móc di chuyển hai chân, bọn họ đã thật sự không có khí lực làm càng nhiều động tác…
Ngay cả Dennis máu gà nhất cũng chỉ nâng ngón tay chỉ phương hướng, lại nửa chết nửa sống đi tới phía trước.
Hiện tại bọn họ đã không có cách nào dừng lại, một khi dừng lại bước chân, thì sẽ lập tức bởi vì không có chống đỡ mà ngã xuống đất, cũng không thể đứng lên được nữa…
Nhưng rất nhanh, máy hiện sóng lại kêu lên “tít tít”.
Dennis dừng lại bước chân, sau đó cuống họng khô nóng như bốc lửa nói với Thâm Lam và Hạ Xuyên: “Hình như… sắp rồi!”
Giống như vì chứng thực những lời này của anh ta, trong con đường không đến hai trăm mét sau đó, máy hiện sóng kêu càng ngày càng thường xuyên, từ cách xa năm mươi mét kêu một lần, đến cách hai mươi mét kêu một lần, rồi đến gần như đi đến mười bước thì có nhắc nhở mới.
Tiếng nhắc nhở liên tiếp rốt cuộc khiến cho toàn bộ đám người chú ý, bọn họ ở trong một mảnh ý thức hỗn độn đào ra một chỗ trong sáng cuối cùng, nhét vào một tin tức —— dường như sắp tới rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.