Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 12: Trong nỗi tuyệt vọng gặp niềm vui bất ngờ



Rơi xuống giếng sâu, tôi gào thét thất thanh, chờ đợi sự cứubviện... Trời tối rồi, chán nản cúi đầu, mới phát hiện ra mặt nước tràn ngập ánh sao lấp lánh, tôi luôn gặp được niềm vui bất ngờ tuyệt vời nhất trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất.

Trích trong Nghe Jimmy hát

**************************

Đêm nay Tiền Đa Đa ngồi một mình trên ban công rất lâu, khi quay vào giường đầu đau như búa bổ, người nặng trĩu. Nửa đêm Hứa Phi gọi điện thoại đến, cô chưa hề chợp mắt, điện thoại vừa đổ chuông bèn nhấc máy, nhưng giọng khàn đặc, nói “a lô” mà không thốt ra thành tiếng.

“Đa Đa?”.

“Vâng, em đang nghe đây”. Ho một tiếng, cuối cùng cô đã nói ra thành lời. Đã quen với việc nói chuyện với anh trong đêm khuya, trước đây dù bận rộn, dù mệt thế nào, cô vẫn luôn trả lời rất vui vẻ, nhưng ngày hôm nay là một ngày trôi qua một cách đầy khó khăn, chỉ muốn tìm sự an ủi từ phía anh, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

“Sao vậy em?”. Chỉ nói được một câu, bên cạnh lại có tiếng chuông điện thoại, Hứa Phi có phần chán nản, “Đa Đa, anh nghe điện thoại một chút, rất nhanh thôi, em đừng cúp máy”.

Bên tai vang lên tiếng anh trả lời điện thoại bằng tiếng Anh. Trong bóng đêm, cô nhìn thấy chiếc đồng hồ tinh thể lỏng bên gối, đã hơn mười hai giờ rồi, buổi sáng mới nghe anh nói anh vừa từ Luân Đôntrở về Hồng Kông, ngày nào cũng bận đến tận đêm khuya, người đàn ông này thực sự có thể tham gia ba môn thi đấu dành cho người thép được rồi.

“Xong rồi. Đa Đa, hôm nay em athế nào?”. Anh kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại rất nhanh, một phút sau lại quay sang nói chuyện với cô.

“Kerry, bao giờ anh về? Em rất nhớ anh”. Không muốn trả lời câu hỏi đó, cô nằm 2gửa trên giường, chậm rãi thốt ra câu này.

Đầu bên kia yên lặng, hồi lâu anh mới trả lời, “Đa Đa, anh sẽ về sớm thôi. Được không em?”.

“Vâng”. Cô gật đầu trong bóng tối, không biết bày tỏ niềm khát khao muốn ôm một người như thế nào, cuối cùng chỉ đáp một chữ.

Đầu bên kia anh không nói gì, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ngủ nhé”.

Căn hộ của khách sạn rộng rãi sang trọng, ngoài cửa sổ là cảnh biển dưới trăng. Đêm mùa hạ sóng biển yên ả, trên mặt biển có một màn sương mỏng bao phủ, điện thoại vẫn đang cầm trong tay, tiếng tút tút đơn điệu vang lên, trước cảnh đẹp này anh lại cau mày, trong lòng rất buồn chán.

Vừa nãy giọng cô trong điện thoại rất mềm yếu, cô hỏi anh bao giờ về, lại nói với anh rằng cô rất nhớ anh. Đa Đa tính tình thẳng thắn, rất ít khi nói ra những lời như thế, nhưng anh nghe lại không thấy ngọt ngào, mà chỉ cảm thấy xót xa.

Chỉ còn mấy ngày cuối cùng này thôi, thành bại đều phụ thuộc vào lần ra tay này, anh không thể ra về vào lúc này. Đứng cách xa cô hơn nghìn kilomet, anh lại không có đôi cánh, dù thế nào cũng không thể cả đi và về chỉ hết một đêm.

Anh rất nhớ cô, mấy ngày qua dù bận rộn đến đâu, trước mắt thỉnh thoảng lại hiện ra hình ảnh cô nhìn mình cười, vẻ làm nũng như trẻ con, lúc lo lắng mày hơi cau lại. Khát khao được có cô ở bên anh, ý nghĩ này dày vò anh liên hồi.

Cô cũng như vậy ư? Nhớ nhung một người, không thể làm chủ được mình, trong đầu suốt ngày suốt đêm chỉ có hình ảnh của đối phương.

Điện thoại lại đổ chuông, anh nhìn số, lập tức nhấc máy, đầu bên kia là Trương Thiên, “Kết quả có rồi, các cậu vẫn chưa ký chứ?”.

Trong điện thoại Hứa Phi nói sẽ về sớm, đến ngày hôm sau lại bặt vô âm tín. Lịch làm việc của Tiền Đa Đa dày đặc, 1ại đau đầu, về đến nhà đã là nửa đêm, cứ cảm thấy có điều gì bất thường, cô liền gọi điện thoại cho anh.

Đầu bên kia tắt máy, sau khi gọi hai lần cô đành bỏ cuộc, nằm vật xuống giường nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau Tiền Đa Đa tỉnh dậy rất khó khăn, người đau ê ẩm, giống như bị chiếc xe lu lăn qua lăn lại hàng nghìn lần. Lúc ngồi dậy các khớp đều kêu răng rắc, nhưng nghĩ đến công việc đang chất cao như núi, cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng bước xuống giường.

Trong gương nhìn thấy mình mặt mày tiều tụy, vỗ nước lạnh lên mặt, Tiền Đa Đa thấy khinh bỉ mình - chưa đến mức thất tình, ly hôn mà đã vô tích sự như thế này!

Vì thực sự rất khó có thể ôm bộ mặt này đi gặp mọi người, lúc đánh phấn nền cô đã bỏ ra khá nhiều thời gian, dù sao cũng phải che đi vẻ hốc hác của mình hôm nay. Mất quá nhiều thời gian đứng trước gương, đi làm thành ra vội, cô lao đến công ty, lúc đỗ xe, thầm thấy may trên đường mình không tông vào đâu.

Lúc bước vào khối thị trường cô cảm thấy bầu không khí rất lạ, ngay cả Tiểu Lãm khi cười chào cô cũng rất miễn cưỡng, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ còn biết cười đáp lại.

Sau khi bước vào phòng làm việc, điện thoại nội bộ lập tức đổ chuông, nhấc máy lên, là giọng Lý Vệ Lập, giọng nói khác hẳn với ngày thường, vô cùng nghiêm túc, “Giám đốc Tiền, cô có thể đến phòng làm việc của tôi ngay được không?”.

Đứng trong thang máy cô hít thở thật sâu, ngẫm đi ngẫm lại những công việc mà mình đã ;àm trong thời gian gần đây, tự cảm thấy không có gì sai sót, nhưng thực sự lại không thể giải thích tại sao sếp lại cho gọi mình, cô cau mày lại.

Phòng của phó tổng giám đốc nằm ở tầng ba mươi, trong thang máy ngoài cô ra không có ai khác, thang máy chạy thẳng lên trên, không hề dừng lại, ảo giác thế giới này đột nhiên chỉ còn lại mỗi mình cô. Lúc thang máy mở ra, cô liền bước ra.

Gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng của Lý Vệ Lập: “Vào đi”.

Cửa chỉ khép hờ, cô đẩy cửa bước vào, bên trong không chỉ có một mình Lý Vệ Lập, mà còn có một khuôn mặt quen thuộc khác đang ngồi trước bàn của Lý Vệ Lập cau mày. Là Carlos, gần đây ông toàn bay sang làm việc với hội đồng quản trị ở Luân Đôn, giờ đột nhiên quay về trụ sở chính ở châu Á Thái Bình Dương, lại triệu kiến riêng mình ở phòng làm việc của Lý Vệ Lập, Tiền Đa Đa lập tức cảm thấy có gì bất ổn, tim đập thình thịch.

Nhưng người đã lên đến đây, sự việc đã đến nước này, không còn lối nào để tiến thoái nữa, cô trấn tĩnh trở lại, cất tiếng chào: “Willie, em đến rồi. Carlos, lâu lắm rồi không gặp”.

“Dora, lâu lắm rồi không gặp”. Carlos ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt vẫn rất ghiêm túc.

“Cảm ơn. Xin hỏi, hôm nay cho gọi em lên đây có vấn đề gì muốn hỏi em ư ?”. Không thể đoán được ý đồ của họ, cô liền đi thẳng vào vấn đề.

“Willie, anh ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện riêng với Dora”. Câu đầu tiên của ông không phải nói với cô.

Lý Vệ Lập đi lướt qua cô, lúc đi ngang qua nhìn cô một cái, nét mặt rất đắc ý.

Tại sao khuôn mặt một người lại có thể thiên biến vạn hóa đến vậy, Tiền Đa Đa không nói gì.

“Dora, mời cô ngồi”. Trước bàn làm việc có ghế dùng để hội đàm, Tiền Đa Đa bước đến ngồi xuống, nhìn Carlos không nói gì.

“Dora, dự án thu mua Hòa Điền gần đây gặp một số rắc rối, cô có nghe nói không?”.

“Liên quan đến vấn đề độc quyền thị trường ư? Tôi có được nghe nói một chút”. Sự việc này mọi người trong công ty đều biết, mặc dù như vậy, Tiền Đa Đa vẫn cân nhắc câu chữ của mình.

“Ngoài cái đó ra còn gì nữa không?”.

Carlos chưa đến năm mươi tuổi, được ngồi lên ghế tổng giám đốc khu vực châu Á giữa bao gió tanh mưa máu, đương nhiên phải là một nhân vật rất có thủ đoạn. Lần trước ăn cơm cùng với ông ta ở Hồng Kông, Tiền Đa Đa đã có cảm nhận rằng tính cách của ông ta rất kín đáo, lần này nói chuyện trực tiếp với ông ta, ông ta hỏi rất ngắn gọn, nhưng lại lập lờ. Cô cảm thấy vô cùng ức chế, không biết ý đồ của ông ta là gì, bất giác đôi vai Tiền Đa Đa căng lên về phía sau, người cảm thấy cứng đờ.

Nghĩ một lát, cô chậm rãi nói: “Ông nói là tin đồn M&C muốn cạnh tranh với chúng ta để thu mua Hòa Điền ư?”.

“Trước ngày hôm nay, đây đích thực là tin đồn, nhưng chúng tôi vừa nhận được nguồn tin chính xác, M&C đã chính thức đệ đơn lên bộ thương mại, muốn cạnh tranh thu mua, chính vì thế giờ đây đã không còn là tin đồn nữa, mà là sự thật rồi”.

Tiền Đa Đa giật mình, “Nhưng chúng ta và Hòa Điền đã thảo luận sơ bộ về phương án thu mua rồi mà, vụ thu mua có quy mô như thế này cần phải có sự chuẩn bị và kế hoạch trong thời gian dài, về phương diện này M&C không thể đuổi kịp chúng ta. M&C đệ đơn lên bộ thương mại đột xuất như thế này, rất có thể chỉ là muốn tranh thủ thời gian”.

“Nói rất khá”. Carlos gật đầu, nhưng ánh mắt không lộ ra vẻ tán thưởng, “Còn có một giả thiết khác, nếu nói họ lấy được cả bộ phương án của chúng ta, thậm chí bao gồm 1ả chênh lệch giá và giá cơ bản, thì dựa trên cơ sở này tiếp xúc với Hòa Điền sẽ nắm chắc phần thắng, không cần phải tranh thủ thời gian gì nữa”.

Mặc dù là người Pháp, nhưng Carlos nói tiếng Anh rất tốt, phát âm rõ, nói không nhanh, nhưng Tiền Đa Đa nghe lại thấy rất khó hiểu. Ngẫm đi ngẫm lại mấy câu này trong đầu một fhồi lâu, cuối cùng đáy mắt cô lộ rõ vẻ ngần ngừ, “Ý ông là có người trong nội bộ đã để lộ phương án của chúng ta ư?”.

“Cô cũng có cảm giác này sao?”. Nét mặt ông ta vô cảm sau đó đẩy một công văn ra trước mặt cô.

Đón lấy một cách bị động và mở ra, vừa xem một chút, Tiền Đa Đa ngẩng ngay đầu lên nhìn Carlos. Tài liệu này rất quen thuộc với cô, chính là lá thư diễn tả ý định của M&C mà cô đã nhận được trước đó. Giật mình, lúc mở ra lần nữa giọng cô khô khốc, “Tại sao cái này lại...”.

“Dora, được M&C ngắm trúng, trước hết tôi muốn khẳng định năng lực của cô”, ông ta đứng dậy nhìn cô nói, đôi mắt màu xanh lam như một lưỡi dao sắc lạnh, “Nhưng nếu cái này là dùng việc bán rẻ lợi ích của công ty để đổi lấy thì công ty sẽ yêu cầu cô phải gánh vác trách nhiệm tương ứng”.

Ngón tay cô không kìm chế được bóp chặt8lại, tờ giấy phẳng phiu trở nên nhàu nát, những chữ cái màu đen đó nhảy múa trước mặt. Sợ mình mở miệng sẽ nói ra những điều khiến mình phải hối hận, Tiền Đa Đa nghiến chặt răng, im lặng một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, giọng chậm rãi, “Carlos, đúng là M&C đã thông qua công ty săn đầu người và liên hệ với tôi, nhưng tôi đã từ chối. Hơn nữa tôi vừa mới tiếp nhận vị trí giám đốc điều hành của khối thị trường, có rất nhiều cơ hội phát triển ở UVL, về tìnhvề lý, ông cho rằng tôi sẽ làm những việc không hề có lợi gì cho mình hay không?”.

Cô nói rất dài, câu nào cũng hợp tình hợp lý, cô đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra. Sau khi nghe xong, Carlos liền cười, “Dora, nếu nói về cơ hội phát triển, vị trí mà lá thư diễn tả không phải càng có sức hấp dẫn với người ta hơn hay sao?”.

Trong đầu hiện thoáng qua những hình ảnh mơ hồ, Tiền Đa Đa lại mở lời, tốc độ nói nhanh dần lên, “Được, vậy thì tôi đổi sang một góc độ khác để nói, kế hoạch thu mua và phương án rất lớn và phức tạp, khối thị trường chỉ là bộ phận thực hiện, tôi có năng lực gì để tiết lộ phần quan trọng là giá chênh lệch và giá cơ bản?”.

“Những phần quan trọng chỉ được nắm trong tay một số người, lẽ nào cô muốn nhắc nhở tôi rằng, người tiết lộ bí mật là tôi, hội đồng quản trị hoặc chính Kerry hay sao?”.

“Ông cũng đã nói rồi, tất cả các phần quan trọng chỉ được nắm trong tay một số ít người, là bí mật thương mại, cấp bậc của tôi ở công ty, không thể nằm trong số những người đó”.

“Đương nhiên, nhưng cô và Kerry có mối quan hệ dđặc biệt với nhau, cộng với lá thư diễn tả ý định này, tôi không thể không nghi ngờ cô”.

Thở hắt ra một hơi hật sâu, Tiền Đa Đa đứng bật dậy, “Tôi hiểu rồi, nếu công ty nghi ngờ về 1òng trung thành của tôi thì tôi thực sự lấy làm tiếc, bất kỳ một sự cáo buộc nào đều phải có bằng chứng xác thực, đặc biệt là trong lời cáo buộc của ông ban nãy đã động chạm đến cuộc sống riêng tư của tôi một cách vô lý, tôi không thể chấp nhận được”.

Carlos ngồi yên tại chỗ nghe cô nói, lúc này cau mày lại, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, giọng rất lạnh bùng, “Sự việc vẫn đang được điều tra, trước khi chưa có kết quả, chúng tôi cũng sẽ không đưa ra kết luận với cô. Nhưng trong thời gian này, công ty yêu cầu cô tạm thời nghỉ việc, đợi thông báo, giờ thì cô có thể ra ngoài được rồi”.

Tiền Đa Đa im lặng vài giây, sau đó gật đầu, quay người đi ra. Ra đến cửa đột nhiên lại quay lại, nhìn Carlos hỏi câu cuối cùng: “Carlos, nội dung câu chuyện dmà ông vừa nói với tôi, Kerry có biết hay không?”.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cũng đang nhìn cô, lúc này ánh mắt lạnh lùng, nói rất chậm rãi: “Đương nhiên, vụ làm lộ bí mật quan trọng như thế này, nếu không có sự nhắc nhở của cậu ấy, cô cảm thấy chúng tôi sẽ tìm ra cô nhanh được như vậy sao?”.

Cô không trả lời, rời khỏi căn phòng đó. Trong thang máy không có người nào, nghiến răng mạnh quá thấy rất đau, trong miệng có mùi tanh của máu, lúc thang máy đi xuống cô có cảm giác trái tim như bị treo ngược lên, không gian kín bưng dường như có vô số những âm thanh điên cuồng quái dị gào rú.

“Đa Đa, em để lại anh đơn thương độc mã chiến đấu một mình ư?”.

Hóa ra là như vậy, Kerry, hóa ra là như vậy.

Nếu buộc có người phải hy sinh, nếu buộc phải có một người đứng ra để tất cả những điều này có lời giải thích, thì cô có nên cảm thấy vinh hạnh, hóa ra người này chính là mình ư?

Sự không thể kìm chế được mình, cô lấy tay phải bấm vào cổ tay trái theo thói quen, móng tay đâm sâu vào thịt, đau nhói khiến cô giữ được tỉnh táo, mắt đau đến nỗi như muốn nổ tung. Không muốn nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ trong gương nữa, cuối cùng cô quay mặt đi, nhắm chặt mắt lại.

Khi cô bước vào khối thị trường một lần nữa, cảm thấy bầu không khí rất lạ, mọi người đều tỏ ra vô cùng bận rộn, Tiểu Lãm nhìn cô mặt đầy lo lắng, nhưng lại không dám nói gì. Tiền Đa Đa đã vỡ lẽ ra mọi chuyện, cô cười gượng gạo, cũngkhông giải thích gì, một mình đi vào phòng làm việc.

Có tiếng gõ cửa, Nhậm Chí Cường bước vào, cô đang với tay lấy túi xách, liền quay đầu lại nhìn anh ta không nói gì.

“Dora chuẩn bị về à? Anh đến để nói với em một tiếng.Vừa nãy phó tổng giám đốc Lý đến tuyên bố, trong thời gian em nghỉ, anh sẽ làm thay vị trí giám đốc điều hành của em, không vấn đề gì chứ?”.

Tiền Đa Đa im lặng, anh ta cũng không ngồi xuống mà đứngtrước mặt cô nói, đột nhiên nét mặt tỏ vẻ quan tâm, “Em sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế? Có phải ốm rồi không? ốm rồi thì ở nhà nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng hơn mọi thứ”.

Sáng nay đầu mỗi lúc một đau, huyệt thái dương giật giật, không cần soi gương cô cũng biết trạng thái của mình tồi tệ đến mức nào, nhưng đã kiên trì được đến giờ này rồi, làm sao có thể vì một phút cuối mà để mất thể diện trước người đàn ông này, bị anh ta nhìn rồi cười vào mặt?

“Trưởng phòng Nhậm Chí Cường, cảm ơn sự quan tâm của anh, em sẽ không quên đâu”. Cười một cái, Tiền Đa Đa chỉ tay ra cửa, “Em vẫn còn phải bàn giao một số giấy tờ, đi ra nhớ đóng cửa hộ em. Cảm ơn”.

Tiếng đóng cửa của Nhậm Chí Cường hơi mạnh, rầm một tiếng, màn hình máy tính dường như rung lên một cái. Phòng làm việc im lặng nhưa tờ, túi xách của mình vẫn đang cầm trên tay, cô móc điện thoại ra, cúi đầu nhìn thấy mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là của Hứa Phi.

Tối qua cô ngủ chập chà chập chờn, sáng nay lại lên thẳng tầng ba mươi, không nghe được cuộcgọinào. Không muốn nhìn nữa,TiềnĐa Đa đưa tay tắt máy.

Mùa hè, nhiệt độ tăng rất nhanh, lúc Tiền Đa Đa bước ra khỏi tòa nhà của công ty, hơi nóng bốc lên hầm hập. Khôngphảilà giờ cao điểm, hai bên con đường này đều là những tòa nhà sang trọng, các cô gái xinh xắn xách túi đồ vừa 1i shopping về nhàn nhã đi qua, còn cô đứng ở góc đường, trước mắt mơ hồ, đầu vẫn còn đau, nhưng đã chai lì, không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Chỉ muốn được gặp anh, mặt đối mặt, mắt đối mắt,chỉ hỏi một câu tại sao. Cô mơ màng đưa tay ra, trước mặt có xe taxi dừng lại, lái xe hỏi: “Em đi đâu vậy?”.

Cô trả lời ngắn gọn: “Sân bay, cảm ơn”.

Cô gái lên xe trong tay chỉ cầm một chiếc túi công sở, lái xe vừa nhìn là biết mới ở công ty ra, hành lý không có lại đòi ra sân bay, anh ít khi nhìn thấy dạng khách này, muốn hỏi thêm một câu “Đón bạn à”, nhưng nhìn qua gương chiếuhậu, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, dưới ánh sáng mặt trời nhìn rất sợ, giật nảy mình, anh lái xe bèn chăm chú lái xe, không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Cách thời điểm cất cánh của chuyến bay gần nhất vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, phòng đợi trong sân bay đều là hành khách kéo va lylớn nhỏ, ồn ào nhộn nhịp.

Tiền Đa Đa một mình ngồi xuống chiếc ghế ở phía cuối, mọi người bên cạnh vui vẻ hớn hở, còn trong tay cô chỉ có một túi xách nhỏ, lặng lẽ, nhìn càng cách biệt so với mọi thứ xung quanh.

Giọng nữ phát thanh viên bắt đầu thông báo thông tin đã có thể lên máy bay, mọi người xung quanh bắt đầu tập trung về hành lang nhỏ hẹp đó. Cô cũng đứng dậy, nhưng bước chân nặng trĩu, bước được một bước sau đó lại loạng choạng lùi lại một bước.

Có người từ phía sau hớt hải chạy đến, không kịp tránh, vai cô bị xô mạnh.

Là một angười đàn ông tuổi trung niên đang kéo va ly, vừa nhìn1đồng hồ vừa ngoái đầu lại nhìn cô, miệng nói thêm một câu với vẻ bực bội: “Muốn thẫn thờ thì đi ra chỗ khác, đừng chặn đường người khác”.

Suýt nữa thì ngã xuống đất, Tiền Đa Đa một tay vịn vào thành của chiếc ghế bên cạnh, nhìn ông ta không nói được lời nào. Dưới lòng bàn tay là lớp kim loại lạnh băng, lúc này cô mới phát hiện ra người mình nóng thế nào, đầu mỗi lúc một nặng, mọi thứ bên cạnh dường như đang quay cuồng.

Cô bắt đầu suy nghĩ có phải mình đã ốm rồi không, ngày đêm bận rộn, ngủ kém, bận chuyển vào nhà mới, tối qua lại ngồi trước gió lâu như vậy...

Gạt hết mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay ra khỏi đầu, cô bắt mình phải chú ý vào những chuyện không có gì liên quan đến nó.

Ốm rồi thì về nhà nằm, mò ra sân bay làm gì? Người nóng như vậy, chắc là sốt rồi, đúng vậy, chắc chắn là cô sốt cao quá nên bmới làm chuyện hoang3đường như thế này.

Nhấc chân đi ra ngoài, bước chân nhẹ bẫng, trước mắt mờ nhòe, không nhìn thấy gì cả, nhưng cô cứ đi theo một hướng, không ngờ cũng ra được bên ngoài. Cô bước thẳng đến một chiếc xe, mở cửa ngồi vào, bên tai có tiếng người: “Ê, cô làm gì vậy? Muốn gọi xe thì phải xếp hàng chứ”.

Cô mơ màng, nói địa chỉ với lái xe ngồi ghế trước, không nghe rõ tiếng mình, cô lại cố gắng nhắc lại một lần nữa.

Xe 8đã chuyển bánh, Tiền Đa Đa ngồi dựa vào cửa nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ - về nhà thôi, trong nhà có bố có mẹ, về đến nhà là ổn.

Sau khi nghỉ hưu, bố mẹ Tiền Đa Đa hàng ngày đều cùng nhau tập thể 1ục buổi sáng. Sáng nay mẹ cô vừa xoay người vừa lẩm bẩm: “ông này, ông bảo con Đa Đa nhà mình có phải là hạ quyết tâm không lấy chồng nữa không? Không nói một câu với mình mà tự đi mua nhà, hiện giờ lại chuyển về đó ở, sắp đến sinh nhật nó rồi đấy, cứ tiếp tục như thế này thì làm thế nào?”.

Hai năm gần đây bố Tiền Đa Đa đã quá quen với những phàn nàn như thế của vợ mình rồi, lúc này lại khuyên vợ lần thứ 1001: “Thôi bà ơi, con gái tự mua được nhà, được xe, bà phải cảm thấy tự hào mới đúng, hiện giờ có bao nhiêu kẻ chỉ ăn bám bố mẹ, ăn hết các thứ trong nhà rồi còn xòe tay xin thêm. Nó lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình, chuyện lấy chồng, bà ép nó cũng không phải là hay”.

“Lớn bằng ngần đó rồi, nó sắp ba mươi tuổi rồi đấy. Nếu tôi đẻ được thằng con trai, ba mươi tuổi có nhà có xe là chuyện vui, nhưng Đa Đa là con gái”.

“Thời đại nào rồi, trai gái bình đẳng mà!”.

“Bình đẳng cái gì! Con gái con đửa ba mươi tuổi có nhà có xe, người ta vừa nhìn là biết không định kết hôn nữa. Tôi mở miệng nhờ người khác giới thiệu người yêu cho nó cũng không dám nói tình hình hiện nay của nó”.

Mẹ Tiền Đa Đa cau mày, vẻ mặt rất lo lắng. Bố cô nhìn thấy chỉ muốn cười, nhưng nghĩ lại thấy chua xót, thở dài một tiếng tiếp tục bài thái cực quyền của mình.

Sau bữa sáng, hai người cùng đi đến trung tâm khu dân cư để tham gia hoạt động, mẹ Tiền Đa Đa là hộiviên tích cực, còn kiêm nhiệm đội trưởng đội thể thao người cao tuổi của khu dân cư, hôm nay có nhiệm vụ biểu diễn, đương nhiên bố Tiền Đa Đa phải đến cổ vũ.

Nhảy xong lại nói chuyện với mấy bác hàng xóm một lúc, thời gian nhàn nhã trôi qua rất nhanh, đợi đến khi họ về đến nhà đã là hơn ba giờ chiều.

Nhà nằm ở khu nhà hai tầng kiểu cũ, khoảng sân trước nhà rất rộng, chếch đó có một chiếc xe lạ đỗ lại, trên xe phủ mộ tlớp bụi mỏng, dưới ánh nắng nhìn rất phong trần.

Ông Ngô nhà ở tầng dưới đang dắt con chó Nhật của mình đi dạo, từ xa nhìn thấy họ đã vẫy tay, “ông Tiền, nhà ông có khách, người ta đợi một lúc rồi, mau lên mà xem”.

Ai nhỉ? Hai vợ chồng già đưa mắt nhìn nhau, mẹ Tiền Đa Đa vốn là người nhanh nhảu, xách làn rau rảo bước nhanh vào bên trong. Lên tầng nhìn thấy một người đàn công trẻ tuổi đứng trước cửa nhà mình, nghe thấy tiếng bước chân anh ta vội quay đầu bại.

Bố mẹ Tiền Đa Đa lại đưa mắt nhìn nhau, không quen. Trông đẹp trai như vậy nếu đã có lần gặp, chắc chắn họ không thể không có ấn tượng, ngần ngừ một lát, mới cất tiếng hỏi: “Cháu tìm ai?”.

“Cháu chào hai bác, bác có nhìn thấy Đa Đa đâu không ạ? Cô ấy có về qua nhà không?”. Người đang nói là Hứa Phi, giọng rất sốt sắng.

Hai ngày nay liên tục xảy ra biến cố, trước tiên là lãnh đạo của Hòa Điền bất ngờ tuyên bố giá cơ bản mà M&C đưa ra cao hơn UVL, đồng thời trên cơ sở giá cơ bản của họ nhích lên mấy phần trăm, rõ ràng là M&C nắm rất rõ số liệu của họ. Carlos đang trong quá trình bàn bạc với hội đồng quản trị ở Luân Đôn vô cùng sửng sốt, Hứa Phi đã phải bay sang ngay trong đêm hôm đó, đặt nội dung của bản báo cáo kiểm nghiệm mà Viện nghiên cứu sinh học của Trương Thiên xác định lên bàn của ông ta.

Nguyên tố hóa học được kiểm tra từ nguyên liệu sản phẩm của Hòa Điền có khả năng gây ngộ độc, Trung Quốc đã nhận được lời cảnh cáo từ các khu vực khác, yêu cầu nâng tiêu chuẩn sử dụng loại nguyên tố này lên hàm lượng là 0. Mặc dù thông tin nàyvẫn chưa được đưa ra, nhưng khi tiêu chuẩn này được áp dụng, thì chắc chắn Hòa Điền sẽ là công ty đầu tiên phải đối mặt với cú sốc lớn. Nếu như vậy, kế hoạch thu mua hiện tại đang tiến hành sẽ trở thành không thiết thực, rất có thể sẽ gây thiệt hại lớn cho công ty.

Vấn đề là, nếu họ tạm thời dừng kế hoạch này, động tác lớn đầu tiên của Carlos ở khu vực châu Á sẽ chấm dứt trong sự thất bại, đây là điều anh hoàn toàn không muốn chứng kiến.

Gần như cùng một thời gian, Carlos nhận được một email nặc danh, nội dung chỉ rõ Tiền Đa Đa làm lộ bí mật của công ty, thậm chí còn bao gồm nội dung lá thư diễn tả ý định mà phòng nhân sự của M&C gửi cho cô và bản ghi chép khi cô tiếp xúc với phòng nhân sự.

Carlos đặt những cái này ra trước mặt anh, cùng với bản báo cáo mà anh vừa nộp lên, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nói: “Kerry, cậu thấy thế nào?”.

Anh đã lật ra xem rất lâu mới trả clời: “Trước hết, tôi xác định trong nội bộ công ty chắc chắn có người đã tiết lộ một phần phương án, và người này có mối quan hệ lợi ích trực tiếp với M&C, rất mong kế hoạch thu mua của họ gặt hái được thành công. Tuy nhiên, người này chắc chắn không phải là Tiền Đa Đa, cô ấy chưa bao giờ có ý định tiếp xúc với phương án then chốt, và cũng không có cơ hội. Bản ghi chép và lá thư diễn tả ý định này chỉ có thể là từ nội bộ của M&C truyền ra, có người muốn tìm một kẻ chịu tội thay trong công ty của chúng ta”.

“Vậy ư? Nhưng tôi nghe nói hiện nay Dora đang có quan hệ với cậu”.

Anh cười gật đầu, ánh mắt không hề lùi bước, “Đúng vậy, tôi không giấu ông, ông cũng nên tin tôi”.

“Kerry”, Carlos đặt tay lên vai anh, “Tôi biết cậu đang bám chỉ ai, trước đó trong bản báo cáo của cậu có nhắc đến việc sự dịch chuyển nguồn vốngiữa M&C và tập đoàn Yamada, tôi cũng đã nhờ người bạn trong ngân hàng đầu tư quan tâm đối với cục diện này, tôi chỉ có thể nói rằng, tôi đã thực sự đánh giá thấp mức độ tham lam tiền bạc của một số người, hiện nay việc lưu động tiền nóng ở châu Á đã rơi vào thế suy sức yếu, thế mà vẫn có người dám chơi trò tư bản ở đây”.

Biết ông ta tin mình, khi nói tiếp, Hứa Phi liền thở phào: “Thực ra ông ấy cũng có cổ phần ở UVL, nhưng mất đi dự án này, sẽ không khiến cho UVL bị tổn thương gân cốt, nhưng đặt cược vào M&C, mạo hiểm một lần có thể sẽ có trên 300% lợi nhuận, cân nhắc hai chiều, ai chẳng nghiêng cán cân về một phía”.

“Đúng là UVL sẽ không bị tổn thương gân cốt, nhưng đối với tôi lại khác, ông già Yamada đó lần này tinh đời thật”. Mắt Carlos tối sầm, cuối cùng nói rất thẳng, “Ông ta đã bất nhân trước thì cũng đừng trách ta bất nghĩa. Bản báo cáo này cứ giữ lại đã, đừng giao cho hội đồng quản trị, để fho M&C thu mua Hòa Điền đi, tôi muốn xem bọn họ sẽ thu dọn chiến trường như thế nào”.

“Thế thì mấy đôi mắt ở công ty phải giấu thế nào?”.

“Việc đó để tôi”. Carlos nhìn anh nói, sau đó thu dọn các thử trên bàn, quay người đi ra.

Ngay trong đêm đó Carlos đã quay về Trung Quốc, còn anh bị giữ lại ở Luân Đôn để điều đình với hội đồng quản trị. Câu nói cuối cùng mà Carlos nói trước khi đi ám ảnh mãi trong đầu anh, anh cứ cảm thấy có gì bất ổn, sau khi rời phòng hội nghị liền lao thẳng ra sân bay, gọi điện thoại cho Tiền Đa Đa không có người nghe máy, nghĩ chắc là cô ngủ say quá, sau khi xuống máy bay anh lại gọi, vẫn không có người nghe máy.

Lòng cảm thấy có điều gì không ổn, anh về công ty trước, Tiền Đa Đa đã không còn ở đó nữa. Còn Carlos đang đợi anh, nhìn anh cười, “Kerry, nếu cậu thấy xót thì về nhớ bù đắp cho cô bấy, tôi phê chuẩn vô điều kiện. Đợi mọi việc trôi qua, tôi sẽ bù đắp cho cô ấy, yên tâm đi”.

Không có thời gian nói nhiều, anh lại rời công ty. Tìm Tiền Đa Đa khắp nơi, gọi điện thoại cô lại tắt máy, phi đến nhà cô thấy không có ai. Hiện giờ lại gặp hai người có tuổi này, vừa nhìn là biết là bố mẹ của Đa Đa, lúc này anh đã sốt ruột lắm rồi, không còn quan tâm đến chuyện nói sao cho khéo nữa, mở miệng liền hỏi thẳng cô đang ở đâu.

“Cậu là ai? Tìm Đa Đa nhà chúng tôi làm gì?” Bố Tiền Đa Đa thắc mắc.

Anh đang định trả lời, dưới tầng đột nhiên có tiếng gọi: “Ông Tiền, mau xuống mà xem Đa Đa nhà ông này...”.

Đó là ông Ngô, gọi rất gấp, họ chưa kịp phản ứng gì, mắt thấy hoa lên, người đàn ông đứng trên đầu cầu thang đã lao thẳng xuống dưới, chỉ trong chớp mắt đã mất tích.

“Chú Ngô, cháu không sao cả, chú đừng gọi...”. Đầu choáng, lúc xuống xe Tiền Đa Đa loạng choạng mấy bước, suýt thì ngã xuống đất, đúng lúc được chú Ngô hàng xóm đỡ một tay, tiếp đó liền cất tiếng gọi lớn bên tai cô. Cảm giác âm thanh đó như chiếc búa lớn đang gõ trên huyệt Thái Dương, Tiền Đa Đa rên rỉ xin tha tội.

Không chịu được, cô lùi ra sau một bước, không ngờ lại đâm sầm vào lòng một người. Cô luống cuống định ngoái đầu lại, nhưng người đột nhiên bị ôm chặt từ phía sau. Đôi tay đó dùng lực quá mạnh, cô kêu lên một tiếng thất thanh.

“Đa Đa, anh đây”. Bên tai có tiếng nói, người bị xoay lại, là Hứa Phi. Anh nhìn cô từ đầu xuống chân, nét mặt hoàn toàn xa lạ, dường như rất sợ hãi, nhìn xong một lượt mới thở phào một hơi, rồi lại ôm cô vào lòng.

Mới vừa nãy thôi, cô còn không ngại nghìn dặm xa xôi, chỉ muốn nhìn thấy người đàn ông này, lúc này anh lại đang ôm chặt cô. Định hỏi anh một câu tại sao, nhưng hiện giờ nhìn thấy anh thật, người cô lại mềm nhũn, dổ họng đau đớn khó chịu, muốn nói nhưng lại không thốt ra được, sau đó bèn ho rũ rượi.

Lại có bàn tay kéo cô, bên tai là tiếng gọi của mẹ, “Đa Đa, con sao vậy?”.

Giọng bố cũng xen vào, “Cậu buông con gái tôi ra đã, rốt cục là thế nào hả?”.

Người bị lôi kéo, chịu đựng suốt cả ngày đến giờ, trước mắt cô là khuôn mặt của anh và bố mẹ mình. Giọng bố mẹ sốt sắng, nhưng anh lại ôm chặt cô không chịu buông ra. Đáng lẽ cô phải chống cự, nhưng giữa ánh mắt lo lắng và mùi mộc hương quen thuộc của anh, đột nhiên cô lại cảm thấy yên lòng, dường như mù mịt mất phương hướng từ lâu giữa sóng to gió lớn rất lâu, cuối cùng đã trở về được nơi an toàn.

Bao sự giằng co giãy giụa lại không thắng nổi một cái ôm. Tình yêu khiến phụ nữ ngu xuẩn, quả nhiên là như vậy. Khóe miệng của cô hiện ra nụ cười chế giễu, âm thanh hỗn tạp dần dần trở nên xa vời, không thể chịu thêm được nữa, người Tiền Đa Đa mềm nhũn, ngất xỉu.

Đối với Tiền Đa Đa, lần hôn mê này thực sự là một sự giải thoát, cảm giác đau đầu chóng mặt, người khó chịu đều tạm thời lùi xa, tựa như một giấc ngủ sâu mà gần đây cô mong có nhưng không có được.

Chính vì thế khi cô dần dần phục hồi được ý thức, bên tai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và bố mẹ mình, lại một lần nữa cảm thấy người nặng trĩu, cô thật sự muốn nhờ một người bất kỳ bên cạnh cho mình một cú đấm, để cô được hôn mê lần nữa.

Chỉ tiếc rằng bên cạnh không có người nào biết 1huật đọc suy nghĩ, tiếng mẹ nói sát bên tai: “Ổn rồi, bổn rồi, Đa Đa tỉnh lại rồi ông Tiền, mau sang đây đi”.

Mở mắt ra nhìn thấy bố mẹ đều đang ghé sát xuống giường bệnh, trên đỉnh đầu là chai nước truyền trong suốt, tiếng nhỏ giọt tí tách. Nét mặt mẹ căng thẳng, còn hỏi thêm: “Đa Đa, Đa Đa? Sao con không nói gì hả? Mẹ đây!”.

Bác sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó chỉ muốn cười, vừa giở bệnh 1án vừa nói: “Cô à, con gái cô chỉ sốt thôi, cô cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không mất trí đâu”.

“Bố, mẹ, con không sao cả”. Lúc nói ra chữ đầu tiên giọng cô khản đặc, nhưng cảm thấy so với lúc vừa mới tỉnh đã khá hơn rất nhiều. Tiền Đa Đa mỉm cười gượng gạo, không kìm chế nổi bèn đưa mắt nhìn xung quanh.

Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, hiện giờ thấy con gái đã tỉnh, cuối cùng mẹ Tiền Đa Đa đã phần nào yên tâm, bèn cười, “Đừng nhìn nữa, cậu bấy đi lâu rồi, cứ như cơn gió vậy. Này, đây là mảnh giấy cậu ấy để lại cho con”.

Nghiêng đầu nhìn thấy bên gối có một tờ giấy trắng lộ ra, tay phải đang luồn kim truyền, cô nhấc tay trái, vừa chạm vào tờ giấy trơn lại dừng tay lại.

Mẹ Tiền Đa Đa còn định nói gì nữa, bố cô đứng bên cạnh ngăn lại, “Con nó vừa mới tỉnh, để nó nghỉ ngơi một lát. Thôi ta ra siêu thị bên cạnh mua ít hoa quả đã”. Nói xong liền kéo vợ đi ra ngoài.

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Tiền Đa Đa im lặng mấy giây, hít thật sâu, rồi lấy hết can đảm đưa tay mở tờ giấy đó ra.

Tờ giấy có in logo của hãng hàng không, nét chữ viết khá láu, vừa nhìn là biết được viết vội trên máy bay, nội dung rất dài. Trời đã tối, phòng bệnh không bật đèn, nhờ vào ánh đèn ngủ màu vàng trên đầu giường, cô chăm chú đọc nó từ đầu đến cuối.

Đọc xong cô gấp lại, ngửa đầu nhắm mắt, im lặng một hồi lâu. Sau khi mở mắt, lại mở nó ra, câu cuối cùng viết rất ngắn, nhưng cô nhìn rất lâu, đọc đi đọc lại, còn đưa tay ra, chậm rãi vuốt nó mộtlần. Ngón tay lướt qua chữ viết bằng mực đen, mặt giấy trơn nhẵn, những chữ không có nhiệt độ, lúc này đây dường như đều đã sống lại, lướt qua trái tim cô.

Kỳ nghỉ này của Tiền Đa Đa kéo dài ba tháng liền.

Ba tháng, thế giới bên ngoài đã xảy ra quá nhiều thay đổi, trước hết UVL bất ngờ tuyên bố rút khỏi dự án thu mua Hòa Điền, sau đó trước bối cảnh không có bất cứ đối thủ cạnh tranh nào, M&C đã tuyên bố thu mua 51% cổ phần của Hòa Điền với mức giá chênh lệch cao hơn giá cổ phiếu ba lần, trở thành cổ đông chủ yếu của Hòa Điền.

Nhưng sau đó một tuần, trong lúc vẫn chưa hoàn thành thủ tục hợp nhất, bất ngờ Hòa Điền bị tung tin là trong nguyên liệu có chứa chất gây độc. Thông tin mang tính phá hoại vừa được tung ra, cổ phiếu của Hòa Điền lập tức không đáng giá một xu, mọi cổ đông đều thi nhau bán tháo, người điều hành cũ của Hòa Điền đã mất tăm mất tích. Báo chí và các ban ngành của chính phủ chỉ nhằm vào nhà đầu tư nước ngoài vừa tiếp nhận Hòa Điền, chỉ trong chốc lát vụ giao dịch thu mua bằng vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất trong năm này biến thành trò cười lớn nhất. M&C tổn thất nặng nề, ít nhất trong năm năm tới không có đủ sức cướp ngôi đầu bảng trên thị trường với UVL.

Không tốn một hơi đã tiêu diệt được kẻ thù lớn nhất trong thị trường trong nước, sau khi vừa lên nắm quyền, Carlos đã cho nổ quả đại bác đầu tiên rất đẹp, vị thế được củng cố chắc chắn, còn Hứa Phi từ vị trí tạm thời là trự lý đặc biệt của tổng giám đốc khu vực châu Á, nhờ có công lao này, được bổ nhiệm giám đốc điều hành ở Trung Quốc.

Mọi sự thay đổi long trời lở đất đều không liên quan gì đến cô, Tiền Đa Đa nghỉ ngơi ở nhà rất tốt, hàng ngày rỗi rãi lại học trồng hoa với bố, hoặc không thì vào bếp học nấu ăn với mẹ. Sau một tháng sắc mặt đã hồng hào trở lại, nếu cô không chú ý kiểm soát, hàng ngày chạy bộ buổi sáng, e rằng những bộ quần áo công sở may sát người đều không mặc được nữa.

Mùa hè sắp sửa trôi qua, buổi sáng cô đi chạy, mới hơn sáu giờ, xung quanh thảm cỏ không có ai, đêm qua vừa mới mưa xong, không khí trong lành mát mẻ, tiếng nhạc rộn rã trong tai nghe, cô chạy một mình rất thong thả, sau lưng đột nhiên có người đuổi theo. Người đó chạy rất nhanh, lúc đến bên cô, bước chân chậm lại, chạy song song với cô, nghiêng đầu nhìn cô cười, để lộ ra chiếc răng khểnh.

Muốn cười, nhưng lại kìm lại, cô tăng tốc, bỏ lại anh ở phía sau.

Đương nhiên sự thử nghiệm này là vô ích, anh nhẹ nhàng đuổi theo chạy song song với cô.

Không thèm đếm xỉa đến anh, lại chạy, lần này cô đã dùng hết sức bình sinh, không ngờ mới bước được hai bước liền bị ôm chặt eo từ phía sau. Không kịp thu chân, cô nghiêng người về phía trước, suýt nữa thì ngã bổ nhào.

Nhưng eo bị ôm chặt, cơ thể nghiêng về phía trước bị anh xoay lại, cô chưa kịp nói gì, môi đã bị ghì chặt, một nụ chôn sâu lắng.

Tai nghe đã rơi xuống từ lâu, bên tai vọng lại tiếng cười của các cụ đi tập thể dục buổi sáng. Chỗ này đều là các cô bác hàng xóm của nhà mình, ngại quá, sau khi được buông ra, mặt Tiền Đa Đa đỏ bừng, đầu dụi vào hõm vai anh, như con chim đà điểu không muốn ngẩng đầu lên.

“Anh đến làm gì? Ai nói cho anh biết em đang ở đây?”.

“Hai bác nói với anh, anh đến đón em quay về công ty. Đa Đa, em nghỉ lâu như vậy vẫn chưa đủ hay sao?”.

Ba tháng nay anh thường xuyên qua lại nhà cô, độ hài lòng và lòng nhiệt tình của mẹ cô đối với anh gia tăng nhanh chóng, suốt ngày cháu Hứa Phi cháu Hứa Phi, chuyện bán đứng con gái này chỉ là chuyện nhỏ. Tiền Đa Đa nghe xong liền thở dài, “Chưa đủ, em phải nghỉ ngơi mới có đủ sức yêu cầu các anh bồi thường những thiệt hại về tinh thần, hiện giờ vẫn chưa đủ sức!”.

Anh cười lớn, “Thiệt hại về tinh thần? Không cần phải bắt công ty đền đâu. Đòi bao nhiêu? Anh đền”.

“Lần này em phải chịu một cú sốc quá lớn, chỉ sợ anh không đền được”. Cuối cùng Đa Đa bật cười, cô nheo mắt, nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng.

Còn anh nhìn chăm chú nụ cười này rất lâu, nghiêm mặt lại, chậm rãi nói thêm một câu: “Không đền được thì anh lấy thân mình đền vậy”.

Không ngờ anh lại nói ra câu này, Tiền Đa Đa sững người, nhìn anh không biết phản cứng thế nào, hồi lâu mới thốt ra mấy chữ: “Anh đùa à ?”.

Anh mỉm cười, ôm chặt cô hơn, câu chữ ngắn gọn, rõ ràng, “Anh không đùa đâu, anh nghiêm túc đấy, Đa Đa, em có chịu không?”.

“Nhưng em, em...”, con đường nhỏ cô đã đi qua hàng nghìn lần, mọi thứ xung quanh vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này Tiền Đa Đa lại đột nhiên cảm thấy mình đang cở ngoài hành tinh, tim đập thình thịch, miệng lắp bắp, không nói được câu hoàn chỉnh nữa.

Bên cạnh đột nhiên có tiếng nói xen vào, là mẹ cô, giọng rất sốt sắng, xúc động hơn cô hàng nghìn lần, “Được ! Đa Đa, mau nói đi!”.

Hả? Tiền Đa Đa vội quay đầu sang, nhìn thấy bố mẹ mình đang cười rất tươi đứng ở cuối con đường nhỏ, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Hai má cô lập tức đỏ bừng, bẽn lẽn ngượng ngùng, cô rên lên một tiếng, lại một lần nữa gục đầu vào lòng anh.

Sau đó...

Tập đoàn Yamada bị thiệt hại nghiêm trọng trong vụ đầu tư này, đương nhiên, Yamada Keiko cũng biến mất khỏi UVL. Sau khi Hứa Phi lên nhậm chức, Lý Vệ Lập về hưu trước thời hạn. Thế gian này mỗi phút đều có người sinh ra, có người chết đi, đây chỉ là sự chuyển giao quyền lực trong công ty mà thôi, sau một ngày những cái tên này liền trở thành lịch sử, không còn người nào nhắc đến nữa.

Sau khi tinh thần đã dồi dào trở lại, khoản tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần mà công ty trả cho cô khiến cô hết sức hài lòng. Cô chăm chú nghiên cứu con số này, sau khi xác nhận đủ để sống một cuộc sống không cần phải lo nghĩ trong mấy năm tới, cô lập tức đệ đơn từ chức, lý do rất đơn giản, đồng thời lập tức được Hứa Phi chứng thực.

Thông tin này vừa được đưa ra đã làm tổn thương bao trái tim mơ mộng của rất nhiều nữ nhân viên ở UVL, đến nỗi khi cô bước ra khỏi công ty, cảm thấy lưng mình đã bị mắt họ nhìn thấu thành hàng nghìn lỗ thủng.

“Đại họa”. Cô thốt lên rất ngắn gọn.

Anh cười rạng rỡ hơn, sau đó nghiêng đầu hôn cô.

Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, Tiền Đa Đa mỉm cười nhìn thẳng về phía trước, đã quen với việc gồi trên ghế lái, hiếm khi được đổi vị trí, cô lại cảm thấy phong cảnh trước mặt hoàn toàn thay đổi.

Con đường của quả bom nổ chậm cuối cùng có thể đi tới hàng nghìn kết cục khác nhau, nhưng con đường cuối cùng mà cô lựa chọn vẫn là con đường bình thường nhất. Thì có sao đâu? Vốn cô cũng chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.