Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 82: 82: Chị Em Giả Tạo




Liễu Huyên cũng chua ngoa mà châm chọc: “Cậu Cung này, cậu cũng biết chém gió quá cơ đấy.

Nếu mà thằng nghèo này là cậu Chiến ấy, thì Liễu Huyên tôi khỏa thân livestream ngay!”
Ha ha ha!
Lại là một tràng cười chế giễu.
Mọi người xung quanh cười đến mức không kiêng nể gì, hàm ý chứa đầy vẻ châm biếm.
Bởi vì tên nghèo này ăn mặc quá mức bình thường, làm gì có triệu phú nào lại mặc như thế mà đến dự tiệc rượu đâu cơ chứ? Vả lại cậu Chiến, triệu phú toàn cầu chắc chắn cũng không trẻ tuổi như vậy.
Hơn nữa, Liễu Huyên và Thân Doãn Nhi là ngôi sao, không cần phải đi bịa chuyện làm gì.

Bọn họ đều quen Mộ Minh Nguyệt, đúng thật là Mộ Minh Nguyệt ham tiền, nhưng sao cô ta có thể quen biết triệu phú toàn cầu được?
Người đàn ông của Mộ Minh Nguyệt, có thể là cậu Chiến sao?
Tên Cung Thần này cũng thật là, lại còn nhận sai người nữa chứ.
Lẽ nào ngay cả bạn tốt, cộng sự thân thiết của mình mà anh ta cũng nhận sai được sao?
Sắc mặt Cung Thần u ám, lạnh lùng tức giận nói: “Các người đủ rồi đấy!”
Cung Thần đi vào giữa đám người, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm, chỉ vào nhóm người Liễu Huyên, âm thanh mang vẻ giận dữ: “Một lũ không biết điều các người ở đâu ra vậy? Ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám bất kính với anh Chiến như thế hả! Làm cách nào mà đám vô học các người lại trà trộn được vào đây vậy? Bảo an đâu? Mau đuổi mấy kẻ không biết điều này ra khỏi đây cho tôi!”
Cung Thần là vua của khu giải trí Vân Thành, khu giải trí dưới quyền của anh ta trải rộng khắp cả nước, chi nhánh ở nước ngoài cũng có rất nhiều.
Cung Thần nổi cáu!
Những người không biết chuyện đều nín thở, không thể tin được, vô cùng khiếp sợ mà nhìn về phía Chiến Vân Khai.
Sắc mặt của nhóm người Liễu Huyên cực kỳ tệ!

Ý của cậu Cung là gì?
Lẽ nào…
Tuyệt đối không thể nào!
Trong khi mọi người đang sửng sốt, còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã thấy Cung Thần khép nép đi đến trước mặt Chiến Vân Khai, dáng vẻ hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi: “Anh Chiến, vô cùng xin lỗi anh.

Tôi đã không kiểm tra kỹ lưỡng, để cho đám người vô học này vào được tới đây.

Tôi sẽ kêu người ném đống rác rưởi đã xúc phạm đến anh ra ngoài ngay!”
Dứt lời, Cung Thần lập tức nói với đội bảo an vừa mới chạy đến nọ: “Các cậu vứt mấy kẻ này ra ngoài đi!”
Người này quả thật là cậu Chiến!
Nếu như đắc tội đến Chiến Vân Khai, nhà họ Cung của anh ta cũng sẽ chịu liên lụy!
Phải biết rằng họ vinh dự biết nhường nào khi được làm anh em với Chiến Vân Khai, còn bởi vì sự nghiệp của anh phát triển mà có được thân phận địa vị như ngày hôm nay?
Trong mắt Cung Thần, tuy thế lực của gia đình anh ta rất ghê gớm, nhưng cũng không thể sánh nổi một phần ngàn Chiến Vân Khai.

Nhất là sau khi đi theo Chiến Vân Khai, anh ta đã học được cách làm sao để kinh doanh, làm sao để phát triển rộng mảng làm ăn của mình.
Đừng nói gì anh ta, ngay cả Lệ Thiếu Tước và Cố Nam Thành cũng đều là những phú ông do một tay Chiến Vân Khai dẫn dắt mà thành.
Bốn người bọn họ thực ra đã đứng đầu bảng danh sách top bốn những người giàu có nhất trên thế giới.
Còn chưa kể lúc cả bốn ở trong quân đội, Chiến Vân Khai lại chính là anh cả của họ nữa!
Sau khi đội bảo an nọ nghe được mệnh lệnh, bọn họ bước vài bước lên phía trước.
Bây giờ thì cho dù là một đứa ngốc cũng có thể nhìn ra rồi.


Đồ vô dụng bị đám người Liễu Huyên luôn miệng kêu là tên oắt nghèo, thằng quỷ ăn mày ấy lại chính là cậu Chiến trong lời đồn!
Châu Trùng đã sớm bị dọa cho run cả chân, suýt nữa là són hết ra quần.

Ông ta thậm chí còn sợ hãi đến mức ngay cả tên cha mẹ mình là gì cũng không nhớ nổi nữa, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu thật sự là cậu Chiến sao?”
Sắc mặt Chiến Vân Khai lạnh nhạt, không giận tự uy.
“Á!” Thân Doãn Nhi khiếp sợ hét toáng lên, hai mắt trừng lớn: “Sao anh có thể là cậu Chiến…rõ ràng anh là tên trai bao của Mộ Minh Nguyệt, đồ rác rưởi ăn bám, sao có thể là cậu Chiến được?”
Tên nghèo hèn này chính là cậu Chiến!
Cậu chủ của gia tộc thần bí bậc nhất!
Vậy chồng chưa cưới của Thẩm Tư Viện là gì?
Liễu Huyên đứng bên cạnh cũng không thể tin được mà nhìn vào mọi chuyện trước mắt mình, hô hấp hỗn loạn, nhịp tim tăng nhanh, hoàn toàn không thể nào chấp nhận được sự thật bất thình lình vừa diễn ra.
Đây là cậu Chiến mà cô ta chờ mong đã lâu ư?
Cô ta còn nghĩ rằng cho dù cậu Chiến là một lão già bảy tám chục tuổi thì cô ta cũng vẫn bằng lòng ngủ cùng nữa!
Thế nhưng, tại sao lại là tên nghèo nàn này cơ chứ?
Cách ăn mặc của anh ta rõ ràng là một thanh niên bình thường!
Cơ thể Liễu Huyên hơi run rẩy, chao đảo loạng choạng, đứng cũng đứng không vững nữa.
Cô ta đã làm nên những chuyện gì rồi?
Vậy mà người này lại là cậu chủ của tập đoàn tài phiệt! Là triệu phú toàn cầu!

Bọn họ đều coi thường Chiến Vân Khai!
Mà Châu Trùng và Triệu Thành thì đã lén lút chuồn đi từ sớm rồi, lúc này hai người bọn họ mới hiểu ra, bản thân mình mới là kẻ ngu ngốc!
Thế mà lại dám khiêu khích triệu phú toàn cầu!
Khối tài sản kếch xù của hai người bọn họ cũng chỉ mới là một hộ nghèo vừa nhỉnh hơn một trăm triệu mà thôi!
Nhớ lại lúc nãy từ cửa vào vẫn luôn mỉa mai cậu Chiến là đồ quỷ nghèo, đồ ăn hại, còn so bì của cải với người ta, thậm chí còn muốn nạy góc tường nhà cậu Chiến, Châu Trùng và Triệu Thành chỉ muốn đào một cái lỗ để chui vào thôi!
Cậu trai trẻ này đang yên đang lành lại đi giấu giếm thân phận làm cái gì cơ chứ?
Hay có thể nói, trừ việc là triệu phú thế giới ra thì anh còn che giấu điều gì nữa đây?
Chiến Vân Khai thấy mọi người đang nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt anh lạnh lùng u ám liếc nhìn Liễu Huyên một cái: “Còn nhớ vừa nãy cô nói gì không?”
Vẻ mặt Liễu Huyên tái mét, cả người run rẩy, vẫn luôn cúi đầu.

Khí chất toát ra trên người đàn ông nọ vào lúc này thật sự quá đáng sợ!
“Cái này…”
Liễu Huyên không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt trốn tránh, toàn thân căng thẳng sợ hãi muốn chết.
“Tôi biết lúc nãy cô ta vừa nói cái gì.

Liễu Huyên nói, nếu như ngài là cậu Chiến thì cô ta sẽ lập tức quỳ xuống gọi bố, còn livestream khỏa thân nữa!” Lúc này, Thân Doãn Nhi ở kế bên nhảy ra đáp, hệt như muốn lấy công chuộc tội.
Giờ đây Liễu Huyên đâm lao thì phải theo lao, vẻ mặt vô cùng xấu hổ giận dữ!
Phải làm sao bây giờ?
Cô ta gặp rắc rối lớn rồi!
“Cậu, cậu Chiến…nể tình tôi từng là bạn học của Minh Nguyệt, anh có thể bỏ qua cho tôi được không?”
Nước mắt Liễu Huyên rơi đầy mặt, muốn dùng vẻ yếu đuối đáng thương lẫn khổ sở để khơi dậy lòng thương hại của Chiến Vân Khai.

Cô ta không tin với dáng vẻ lả lơi này của mình lại không thể quyến rũ được Chiến Vân Khai.

Liễu Huyên là một người đẹp, khóc đến mức xinh đẹp yêu kiều, khiến cho không ít những người đàn ông có mặt ở đây đau lòng không thôi.

Nhưng mà không ai dám nhảy vào vũng nước đục này.
Người mà Liễu Huyên đắc tội là cậu Chiến đấy!
Song.
Chiến Vân Khai thản nhiên cất tiếng: “Livestream khỏa thân là chuyện của fan cô, nếu fan của cô muốn xem vậy thì dù cô không muốn live cũng phải live.

Thế nhưng một tiếng bố này, tôi đây muốn nghe đấy.”
“Anh…!” Liễu Huyên tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Làm sao mới ổn đây! Thật sự phải gọi bố trước mặt nhiều người thế này sao?
Hơn nữa cô ta là một ngôi sao, nếu như bị đăng lên mạng thì bảo cô ta còn ra ngoài gặp người khác kiểu gì đây?
“Gọi đi Liễu Huyên, đừng bảo là cô dám nói không dám làm nhé?” Thân Doãn Nhi lên tiếng thúc giục.
May là lúc nãy cô ta không mạnh miệng, nếu không thì cô ta cũng đã tự đào hố chôn mình rồi!
Hơn nữa, dù cô ta và Liễu Huyên là bạn học thời cấp ba, nhưng trong giới giải trí này, hai người đều đi cùng một con đường, thường ngày khó tránh khỏi việc tranh giành nguồn tài nguyên với nhau.

Vì vậy nếu như bây giờ có thể nhân cơ hội này để bêu xấu Liễu Huyên, thế thì sau này cô ta đã bớt đi được một đối thủ rồi.
Tình chị em cái gì cơ?
Toàn là giả tạo cả thôi!
Đứng trước lợi ích thì chị chị em em cái nỗi gì nữa chứ?
Huống chi bọn họ đã tranh giành cấu xé nhau lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể chấm dứt được rồi!
Liễu Huyên tức giận chỉ vào Thân Doãn Nhi, nói: “Doãn Nhi, uổng công tôi coi cô là chị em thân thiết, vậy mà cô lại đối xử với tôi như thế à!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.