Tôi biết thể nào mình cũng phải hối hận vì đã hỏi cậu chuyện này mà,” Matt nói, dời đôi mắt vằn đỏ khỏi xa lộ I-95 để quay sang nhìn Stefan ở ghế bên. “Nhưng cậu có thể làm ơn nói cho tôi biết vì sao chúng ta lại cần hái thứ cỏ dại bán-nhiệt-đới, vô-cùng-đặc-biệt, không-có-sẵn-gần-nhà này để tặng Elena không?”
Stefan quay ra ghế sau ngắm thành quả cuộc mò mẫm tìm kiếm của hai người khắp các bụi lau lác. Cái cây, với thân phân nhánh và những chiếc lá viền răng cưa nhỏ, quả thật trông giống cỏ dại hơn bất kỳ thứ gì khác. Những nụ hoa khô quắt còn sót lại đầu cành khó lòng nhìn thấy được, và không ai có thể giả vờ như mấy cái cành cây đó có chút gì gọi là đẹp đẽ.
“Nếu tôi nói nó có thể dùng chế ra thuốc rửa mắt trăm phần trăm thiên nhiên thì sao?” Stefan đáp sau vài giây suy nghĩ. “Hoặc một loại trà thảo mộc?”
“Sao cậu hỏi tôi? Bộ đang định nói điều tương tự à?”
“Cũng không hẳn.”
“Tốt. Vì nếu cậu nói thế có thể tôi sẽ cho cậu ăn đấm ngay đấy.”
Stefan mỉm cười, không thực sư nhìn sang Matt. Có điều gì đó khẽ rộn lên trong anh, một điều anh đã không có cảm giác suốt gần năm thế kỷ nay, trừ khi là với Elena. Stefanự chấp nhận. Tình bạn ấm áp chia sẽ với một đồng loại, người không biết sự thật về kẻ tên là Stefan nhưng dù sao cũng vẫn tin tưởng hắn. Người sẵn sàng chấp nhận hắn chỉ dựa vào niềm tin. Stefan không chắc mình xứng đáng với điều đó, nhưng anh không thể chối bỏ ý nghĩa của nó. Điều đó làm anh cảm thấy mình...lại là một con người.
--- ------ --------
Elena nhìn sững hình ảnh mình trong gương. Đó không phải là một giấc mơ. Không hoàn toàn như thế. Vết thương nơi cổ chứng tỏ điều đó. Giờ đây khi Elena nhìn thấy nó, cô mới để ý thấy trong người có cảm giác lâng lâng và ngầy ngật.
Tất cả là lỗi của Elena. Cô đã tốn công cảnh cáo Bonnie và Meredith đừng mời bất kỳ ai lạ mặt vào nhà, nhưng đã quên khuấy rằng chính mình mới Damon vào nhà Bonnie. Elena đã làm điều đó vào cái đêm cô tổ chức bữa tối câm tại phòng ăn nhà Bonnie và gọi lớn trong bóng tối “Vào đi”
Elena loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua Bonnie, vào trong phòng ngủ cho khách. Cô chụp lấy túi xách và bắt đầu nhét đồ vào.
“Elena, bồ không thể về nhà được!”
“Mình không thể ở lại đây.” Elena đáp. Cô ngó quanh quất tìm giày, thấy chúng ở cạnh giường nên bước tới đó. Rồi cô chựng lại kêu lên một tiếng tắc nghẹn. Trên tấm trải giường bằng vải lanh thanh nhã bị nhăn nhúm là một chiếc lông vũ màu đen. Chiếc lông lớn khủng khiếp và hoàn toàn thật, cọng lông dày và bóng như sáp. Nó thiếu điều trông mỗ mãng khi nằm ngay đó trên tấm drap trắng tinh.
“Được rồi, được rồi,” Bonnie bảo. “Nếu bồ gớm nó đến thế thì để mình nói bố đưa bồ về.”
“Cậu cũng phải đi với mình,” Bỗng nhiên Elena nhận ra răng trong căn nhà này Bonnie cũng chẳng được an toàn gì hơn cô. Cô em và cả những người cô em yêu quý, Elena nhớ lại và quay sang túm chặt tay Bonnie. “Cậu phải đi, Bonnie. Mình cần có cậu bên cạnh.”
Cuối cũng cô cũng có cái mình muốn. Nhà McCullough nghĩ Elena đang bị kích động, rằng cô đang phản ứng quá mức cần thiết, có thể còn bị một cơn khủng hoảng thần kinh nữa. Nhưng rốt cuộc họ cũng phải chịu thua. Bác McCullough lái xe đưa Elena và Bonnie về nhà Gilbert, rồi cả hai lén la lén lút mở khóa cửa mò vào trong y như kẻ trộm mà không làm ai thức giấc.
Ngay khi đã ở nhà mình, Elena vẫn không sao ngủ được. Cô nằm cạnh thân hình đang hít thở nhè nhẹ của Bonnie, chăm chú nhìn ra cửa sổ phòng ngủ và quan sát. Bên ngoài, những nhánh cây mộc qua cọ kin kít vào mặt kình, nhưng chẳng có gì khác chuyển động cho đến lúc mặt trời lên.
Đó là lúc Elena nghe có tiếng xe. Cô có thể nhận ra tiếng động cơ khò khè của xe Matt ở bất cứ đâu. Giật mình, Elena rón rén đến bên cửa sổ, nhìn quang cảnh buổi sớm yên tĩnh của một ngày u ám nữa. Rồi cô vội vã chạy xuống nhà mở cửa.
“Stefan!” Cả đời Elena chưa từng thấy ai mà lại mừng rỡ đến thế. Cô nhào vào lòng anh trước khi Stefan kịp đóng cửa xe lại. Anh gần như ngã ngửa về phía sau vì cú va chạm bất ngờ, và Elena có thế cảm thấy sự ngạc nhiên của Stefan. Bình thường cô đâu có hay thể hiện tình cảm nơi công cộng như thế.
“Hey.” Anh nhè nhẹ ôm lại Elena. “Anh cũng thế, nhưng coi chừng em làm bẹp mấy bông hoa mất.”
“Hoa?” Elena lùi lại để nhìn thứ mà Stefan đang cầm, rồi nhìn anh. Sau đó nhìn qua Matt, người vừa bước ra từ phía cửa xe bên kia. Mặt Stefan trằng bệch và hốc hoác, còn mặt Matt thì sưng lên vì mệt mỏi, mắt đỏ kè.
“Hai anh nên vào nhà đi,” cuối cũng Elena ngỡ ngàng nói. “Cả hai trông thê thảm quá.”
“Cỏ roi ngựa đấy,” một lúc sau Stefan bảo. Elena và anh đang ngồi ở bàn bếp. Qua cánh cửa mở, họ có thể trông thấy Matt nằm thẳng cẳng trên ghế sofa trong phòng khách, ngáy khe khẽ. Anh nằm vật ra đó sau khi quất sách ba tô ngũ cốc. Dì Judith, Bonnie và Margaret còn ngủ trên lầu, nhưng Stefan vẫn hạ thấp giọng, “Em còn nhớ anh nói gì về nó không?”
“Anh nói nó giúp giữ đầu có tĩnh táo ngay cả khi có người đang dùng Quyền năng tác động lên mình,” Elena tự hào nhận thấy giọng mình không hề run rẩy.
“Đúng thế. Và đó là một trong số những chuyện mà Damon sẽ thử làm. Anh ta có thể sử dụng sức mạnh tâm trí khi ở xa, và có thể làm được chuyện đó dù cho em đang thức hay ngủ.”
Elena rơm rớm nước mắt, cô vội nhìn xuống để che giấu điều đó, liếc nhìn những nhánh cây mỏng mảnh với vài bông tím nhạt khô quắt còn sót lại ở đầu cành. “Ngủ ư?” Elena hỏi, sợ rằng lần này mình không còn giữ được giọng bình thường.
“Ừ. Ví dụ Damon có thể tác động lên em để xui em ra khỏi nhà, hoặc cho anh ta vào. Nhưng cỏ roi ngựa có thể ngăn chuyện đó,” giọng Stefan mệt mỏi nhưng có vẻ hài lòng.
Ôi Stefan, phải chi mà anh biết, Elena nghĩ thầm. Món quà đã đến trễ một đêm. Mặc cho những nổ lực của cô, một giọt nước mắt rơi xuống, rớt trên những chiếc lá xanh thuôn dài.
“Elena!” Stefan giật mình. “Chuyện gì vậy? Nói anh nghe.”
Anh tìm cách nhìn vào mặt Elena, nhưng cô cứ cúi gằm, vùi mặt vào vai Stefan.
Anh vòng tay ôm lấy cô, không ép cô ngẩng lên nữa. “Nói anh nghe đi,” Stefan dịu dàng lặp lại.
Đến lúc rồi. Nếu có lúc nào Elena định kể anh nghe thì đây chính là thời điểm thích hợp nhất. Cổ họng cô nỏng bỏng và sưng lên, cô muốn để cho tất cả những lời nói chất chứa trong lòng được tuôn ra.
Nhưng Elena không thể. Dù bất cứ chuyện gì, mình không được để họ đánh nhau vì mình, cô nghĩ bụng.
“Chỉ là.. em lo cho anh,” Elena khổ sở tìm lời. “Em chẳng biết anh đi đâu, hay lúc nào anh trở về.”
“Lẽ ra anh nên nói với em.. nhưng chỉ vậy thôi sao? Không có chuyện gì khác khiến em buồn lo đấy chứ?”
“Chỉ vậy thôi.” Giờ cô sẽ phải bắt Bonnie thề giữ bí mật chuyện con quạ. Sao sau một lời nói dối lúc nào cũng dẫn tới một lời nói dối khác thế nhỉ? “Chúng ta nên làm gì với mớ cỏ roi ngựa này đây anh?” Elena ngồi ngay ngắn lại, hỏi.
“Tối nay anh sẽ chỉ cho em. Sau khi anh đã chiết ra được tinh dầu từ hạt cây, em có thể dùng nó xoa lên da hay cho vào nước tắm. Em cũng có thể cho lá cây khô vào một túi mang theo người, hay để dưới gối vào ban đêm cũng được.”
“Có lẽ em cũng đưa nó cho cả Bonnie và Meredith nữa. Họ cũng cần đến biện pháp bảo vệ.”
Stefan gật đầu. “Tạm thời...” anh bẻ một nhánh đặt vào tay Elena. “Em cứ mang theo cái này đi học. Anh sẽ về nhà trọ để chiết tinh dầu.” Stefan dừng lại một thoáng rồi nói tiếp “Elena này...”
“Gì anh?”
“Nếu anh nghĩ điều đó giúp ích được gì cho em thì anh đã làm rồi. Anh sẽ không để em trở thanh mục tiêu của Damon. Nhưng anh không nghĩ nếu bây giờ anh ra đi thì anh ta sẽ theo anh, không cón là thế nữa rồi. Anh nghĩ Damon có thể ở lại... vì em”
“Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ đi,” giọng Elena gay gắt, ngẩng lên nhìn anh “Stefan, đó là điều em không thể chịu đựng nổi đâu. Hãy hứa với em là anh sẽ không làm thế, hữa với em đi.”
“Anh sẽ không để em lại một mình với anh ta,” Stefan đáp. Tuy hai chuyện không hẳn hoàn toàn giống nhau, nhưng có dồn ép anh thêm thì cũng chẳng ích gì.
Thay vì vậy, Elena giúp Stefan đánh thức Matt dậy rồi tiễn cả hai về. Sau đó, với một nhánh cỏ roi ngựa khô trong tay, cô lên lầy sửa soạn đi học.
Bonnie ngáp lên ngáp xuống suốt bữa điểm tâm và chưa tỉnh ngủ hẳn cho đến khi cả hai đã ra ngoài, bước đến trường trong con gió như cố táp vào mặt. Hôm nay sẽ là một ngày lạnh lẽo.
Đêm qua mình nằm mơ lạ lắm,” Bonnie nói.
Tim Elena nhảy dựng lên. Cô đã bỏ một ngọn cỏ roi ngựa vào balô của Bonnie, tuốt dưới đáy, cô bạn sẽ không thể nhìn thấy. Nhưng nếu Damon đã tiếp cận Bonnie tối qua thì...
“Về cái gì?” Elena hỏi, chuẩn bị tinh thần sẵn.
“Về bồ. Mình mơ thấy bồ đừng dưới gốc cây, gió thổi dữ lắm. Vì lí do nào đó mà mình rất sợ bồ, và mình không muốn đến gần chút nào. Trông bồ... khác khác. Rất nhợt nhạt nhưng lại có vẻ nhưng phát sáng ấy. Rồi có một con quạ trên cây sà xuống, thế là bồ thò tay chụp lấy nó giữa không trung. Bồ nhanh nhẹn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Rồi bồ nhìn qua mình, với vẻ mặt như thế này. Bồ mỉm cười, nhưng chỉ khiến mình muốn bỏ chạy ngay, sau đó bồ vặn cổ con quạ, thế là nó chết đừ đừ.”
Elena nghe kể với nỗi kinh hoàng một lúc mỗi tăng. Cuối cùng cô nói, “Thật là một giấc mơ gớm ghiếc.”
“Quá gớm ghiếc, đúng không?” giọng Bonnie thản nhiên. “Mình tự hỏi không biết như vậy nghĩa là sao? Trong các truyền thuyết, quạ là điềm gở. Chúng có thể tiên đoán cái chết.”
“Cũng có thể nó mang ý nghĩa răng: cậu biết mình hoảng loạn như thế nào khi thấy con quạ trong phòng.”
“Ừ,” Bonnie đáp. “Ngoại trừ một điểm. Mình mơ giấc mơ này từ trước khi bồ la hét đánh thức cả nhà dậy kia.”
--- ------ ---
Vào giờ trưa hôm ấy, có thêm một mẩu giấy tím xuất hiện ở bản tin văn phòng. Tuy nhiên, trên đó chỉ vỏn vẹn mấy chữ: XEM TRÊN RAO VẶT
“Rao vặt nào?” Bonnie hỏi.
Meredith xuất hiện ngay lúc đó, tay cầm một tờ Tuần sang Linh Miêu – tờ báo trường, và cho câu trả lời ngay tức thì. “Các cậu đọc cái này chưa?”
Nó nằm trong mục rao vặt, hoàn toàn nặc danh, không hề có lời mở đầu hay chữ ký. Mình không thể chịu đựng nỗi ý nghĩ sẽ mất anh ấy. Nhung anh ấy đau khổ về một chuyện gì đó, và nếu anh không chịu kể cho mình nghe nó là cái gì, nếu anh không tin tưởng mình đến thế, thì mình chẳng thấy có hy vọng nào cho hai đứa.
Đọc những dòng này, Elena cảm thấy một luồng năng lượng mới bùng lên xuyên qua sự mệt mỏi chán ngán của cô. Chúa ơi, cô căm ghét bất cứ kẻ nào làm cái trò này. Elena tưởng tượng ra cảnh bắn hắn, đâm hắn và hả hê đứng nhìn hắn ngã gục. Và rồi cô mường tượng ra một cảnh khác, hết sức sống động: Túm lấy một nắm tóc kẻ trộm, giật ngược ra sau và cắn ngập răng vào cái cổ họng không gì che chắn. Đó là một hình ảnh lạ lùng và đáng sợ, nhưng trong khoảnh khắc nó gần như là sự thật.
Elena nhận ra Bonnie và Meredith đang nhìn mình.
“Sao?” Cô hỏi, cảm thấy hơi bất an.
“Mình đoán bồ chẳng nghe mình nói gì hết,” Bonnie thở dài. “Mình chỉ bảo, với mình chuyện nay dù nghĩ thế nào cũng không giống tác phẩm của Da.. của kẻ giết người chút nào. Một tên sát nhân hình như sẽ không làm trò hèn hạ thế này.”
“Tuy mình ghét phải đồng ý với Bonnie, nhưng cậu ấy nói đúng,” Meredith nói. “Cái này nghe giống với một kẻ nào đó hành động lén lút hơn. Một kẻ nào đó có tư thù với bồ và thực sự muốn cậu phải khổ sở, điêu đứng.”
Nước bọt dâng lên trong miệng Elena, và cô ráng nuốt xuống. “Dồng thời là một kẻ quen thuộc với trường học. Vì nếu muốn đăng rao vạt riêng tư, người ra phải điền vào mẫu đăng ký trong một tiết học báo chí nào đó,” cô nói.
“Và kẻ đó biết bồ có một cuốn nhật ký, nếu giả thiết hắn cố tình đánh cắp nó. Biết đâu là một đứa có mặt trong lớp vào cái hôm bồ đem nó đến trường. Nhớ không? Cái hôm thấy Tanner suýt tóm được bồ ấy,” Bonnie nói thêm.
‘Cô Halpern thì đã tóm được mình; thậm chí cô ấy còn đọc to vài đoạn trong đó, một đoạn có dính đến Stefan. Đó là cái lúc Stefan và mình mới cặp với nhau. Chờ đã, Bonnie... Cái hôm ở nhà cậu khi cuốn nhật ký bị đánh cắp, hai cậu ra khỏi phòng khách bao lâu?”
“Chỉ vài phút thôi. Yangtze ngừng sủa, thế là mình ra mở của cho nó vào, và..” Bonnie mím chặt môi, rùng mình.
“Vậy là kẻ trộng hẳn phải rất quen thuộc với nhà câu,” Meredith nói nay. “ Nếu không hắn đã chẳng thế nào đột nhập vào lấy cuốn nhật ký và thoát ra trước khi bọn mình kịp nhìn thấy. Được rồi, vậy là bọn mình đang tìm ai đó lén lút và độc ác, có thể là học cùng lớp với bồ đấy, Elena, và có ve quen thuộc với nhà Bonnie. Ai đó có tư thù và sẵn sàng làm mọi thứ để hạ gục bồ... Ôi, Chúa ơi!”
“Phải rồi,” Bonnie thì thào “Chắc chắn như vây.”
“Bọn mình ngu quá; lẽ ra phải thấy ngay từ đầu chứ,” Meredith nói.
Đối với Elena, điều đó khiến cô chợt nhận ra rằng tất cả bực dọc của cô đối với chuyện này đầu trước tới giờ chẳng là gì cả so với cơn giận dữ cô có đang cảm thấy. Một ngọn nến nhỏ nhoi so với cả mặt trời.
“Caroline,” Elena nói, răng nghiến trèo trẹo đến đau cả hàm.
Caroline. Elena thật sự nghĩ mình có thể giết con nhỏ mắt xanh đó ngay lúc này. Và cô hẳn đã xông đi làm thế nếu Bonnie và Meredith không ngăn lại.
“Sau giờ học đã,” Meredith kiên quyết. “Đến khi chúng ta có thể mang nó đến một chỗ không có ai. Ráng đợi đến lúc đó đi, Elena.”
Nhưng khi cả bọn đi về ohias nhà ăn, Elena để ý thấy một mái đầu nâu đỏ biến mất phía cuối hành lang phòng học âm nhạc và nghệ thuật. Cô chợt nhó ra chuyện Stefan nói lúc trước, chuyện Caroline rủ anh vào phòng học nhiếp ảnh trong giờ nghỉ trưa. Để anh có chút riêng tư, Caroline đã bảo anh thế.
“Hai cậu đi tiếp đi, mình quên mất một chuyện,” Elena nói nay khi Meredith va Bonnie đều đã chất đầy đồ ăn lên khay. Rồi cô giả điếc chuồn nhanh khỏi đó, lần hồi quay lại khu phòng học nghệ thuật.
Tất cả các phòng đều tối om, nhưng cửa phòng nhiếp ảnh không khóa. Có điều gì đó khiến Elena phải xoay nắm đấm cửa một cách rất thận trọng và di chuyển thật khẽ khàng khi đã vào trong, thay vì xông vào cãi tay đôi như dự định. Caroline có trong này không nhỉ? Nếu có thì ả làm gì trong bóng tối?
Căn phòng thoạt trông như không có ai cả. Rồi Elena nghe có tiếng rì rầm vọng lại từ một hốc tường nhỏ ở phía sau, và cô nhìn thấy của buồng tối rửa ảnh chỉ khép hờ.
Một cách im lặng và lén lút, Elena di chuyển cho đến khi dừng ngay ngưỡng cửa, và những âm thanh rì rầm biến thành từ ngữ.
“Nhưng làm sao chúng ta chắc chắn được họ sẽ chọn nó?” tiếng Caroline.
Bố anh nằm trong hội đồng quản trị nhà trường. Họ sẽ chọn cô ta, được chưa.” Và đó là giọng Tyler Smallwood. Cha hắn là luật sư, và có mặt trong tất cả mọi hội đồng. “Hơn nữa, còn ai vào đây được chứ?” Tyler nói tiếp. “Linh Hồn của Fell’s Church phải là một người vừa có đầu óc vừa có ngoại hình mà.”
‘Vậy em thì không có đầu óc chứ gì?”
“Anh nói vậy hồi nào? Nghe đây, nếu em muốn là người mặc áo đầm trắng trong diễu hành trong ngày lễ Những Người Sáng Lập thì cũng được thôi. Nhưng nếu em muốn nhìn thấy Stefan Salvatore bỏ chạy khỏi thị trần vì bằng chứng trong chính cuốn nhật ký của bạn gái mình thì...”
“Nhưng sao phải đợi lâu thế?”
Tyler tỏ vẻ sốt ruột. “Bởi vì bằng cách này thì buổi lễ cũng sẽ bị phá hỏng. Buổi lễ của nhà Fells. Tại sao họ lại được ghi công là người sáng lập ra thị trấn này chứ? Nhà Smallwood đến đây trước cơ mà.”
“Ôi trời ơi, ai thèm quan tâm chuyện người nào mới là người sáng lập cái thị trấn này chứ? Em chỉ muốn nhìn thấy cảnh con Elena bẽ mặt trước toàn trường thôi.”
“Cả thằng Salvatore.” Sự căm ghét và ác tâm rõ ràng trong giọng thằng Tyler làm Elena nổi hết da gà. “Thằng đó phải may lắm mới không bị treo cổ lên cành cây. Em có chắc trong đó co bằng chứng không?”
“Em phải nói với anh bao nhiêu lần đây? Đầu tiên là nó nói con nhỏ làm mất sợi ruy-băng vòa ngày Hai tháng Chín trong nghĩa địa. Rồi nói nói Stefan nhặt lấy sợi dây và giữ lại. Điều đó có nghĩa là Stefan đã ở gần cây cầu vào ngày Hai tháng Chín, vào cái đêm ông già bị tấn công ở đó. Mọt người đều biết hắn có mặt trong vụ tấn công Vickie và lão Tannner. Anh còn muốn gì nữa?”
“Mấy chuyện này không bao giờ dùng làm bằng chứng trước tòa được. Có lẽ anh nên tìm thêm bằng chứng bổ sung. Ví dụ như hỏi bà già Flowers xem đêm đó nó về nhà lúc mấy giờ?”
“Ôi, ai quan tâm chứ?” Đa số mọi người đều nghĩ hắn ta có tội rồi. Cuốn nhật ký nói về bí mật lớn nào đó mà Stefan đang giấu giếm. Thiên hạ tha hồ suy diễn.”
“Em giữ nó ở chỗ an toàn đấy chứ?”
“Không, Tyler. Em để nó trên bàn cà phê đấy. Anh nghĩ em ngu đến mức nào hả?”
“Đủ ngu để gửi cho Elena mấy mẩu giấy tự tố cáo mình.” Có tiếng loạt soạt nghe như một tờ báo. “Nhìn xem, đúng là thông minh hết sức luôn. Chuyện này phải chấm dứt, ngay lập tức. Nếu cô ta phát hiện ra ai là thủ phạm thì sao?”
“Thì nó làm được gì chứ, báo cảnh sát chắc?”
“Anh vẫn muốn em dẹp đi. Hãy đợi đến ngày lễ Những Người Sáng Lập đã, rồi em sẽ được xem Công Chúa Băng Giá tan chảy thành nước.”
“Và được nói lời tạm biệt với Stefan. Tyler này...sẽ không ai thực sự làm hại gì hắn đấy chứ?”
“Ai mà quan tâm?” Tyler lội giọng điệu lúc nãy của ả ra nói móc. “Em cứ để chuyện đó cho anh và tụi bạn anh lo, Caroline. Em lo đóng vai của mình thôi, được chứ?”
Caroline hạ giọng thành một tiếng lầm rầm trong cổ họng. “Thuyết phục em đi.” Sau một thoáng im lặng, Tyler cười khùng khục.
Chuyển động sột soạt vang lên, rồi tiếng thở hắt ra. Elena quay lưng chuồn khỏi phòng êm ru như lúc đột nhập vào.
Cô đến được hành lang bên cạnh, đứng dựa lưng vào dãy tủ để đồ, cô gắng suy nghĩ.
Có quá nhiều chuyện để có thể tiếp nhận ngay lập tức. Caroline, người đã từng là bạn thân của Elena, giờ lại phản bội cô và muốn nhìn thấy cô phải bẽ mặt trước toàn trường.
Tyler, kẻ trước giờ vẫn giống một tên khó ưa chẳng ra gì chứ không phải một mối đe dọa thực sự, giờ đang bày mưu làm cho Stefan bị tống cổ khỏi thị trấn – hoặc bị xử tử. Và điều tệ hại nhất là chúng đang dùng chính nhật lý của Elena để thực hiện mưu đồ đó.
Giờ thì cô đã hiểu đoạn đầu giấc mơ đêm qua của mình. Cô đã từng có một giấc mơ giống như vậy vào cái ngày trước khi phát hiện ra Stefan mất tích. Trong cả hai giấc mơ, Stefan đều nhìn Elena với ánh mắt giận dữ, lên án, sau đó ném một quyển sách xuống chân cô và bỏ đi.
Không pahri một quyển sách. Là nhật ký của Elena. Chứa đựng trong đó những bằng chứng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng Stefan. Người ở Fell’s Church đã bị tấn công ba lần, cả ba lần Stefan đều có mặt ở hiện trường vụ án. Điều đó sẽ khiến người trong thị trấn và cảnh sát nghĩ thế nào?”
Và chẳng có cách chi để nói ra sự thật cả. Giả dụ Elena nói, “Stefan không có tội. Chính Damon – anh trai anh ấy – là người căm thù Stefan và biết Stefan oán ghét cái ý tưởng giết chóc đến mức nào, chính hắn là người bám theo Stefan khắp nơi, tấn công người ta để khiên cho Stefan nghĩ răng chính mình đã làm điều đó, để làm cho anh hóa điên. Và Damon đang ở đâu đó trong thị trấn – đi mà tìm hắn trong nghĩa địa hoặc trong rừng ấy. Nhưng mà này, tiện thể nói luôn, đừng chỉ tìm kiếm một anh chàng bảnh bao đẹp mã, bởi vì có khi lúc này hắn đang trong lốt quạ cũng nên.”
“À, trùng hợp làm sao, hắn còn là ma cà rồng nữa.”
Ngay chính Elena còn chẳng tin nổi nữa là. Nghe vớ vẫn hết sức.
Một thoáng nhói lên ở cổ nhắc Elena nhớ rằng câu chuyện vớ vẫn đó thực sự nghiêm trọng đến mức nào. Hôm nay Elena cảm thấy trong người kì kì, gần như bị bệnh vậy. Không chỉ là do căng thẳng và thiếu ngủ. Cô thây hơi chóng mặt, và đôi lúc mặt đất dường như chòng chành giống một miếng bọt xốp, nhún lên nhún xuống dưới chân cô. Những triệu chúng của bệnh cúm, ngoại trừ việc Elena biết chắc răng đây chẳng phải do con virus nào trong máu cô gây ra.
Lại là do lỗi của Damon. Tất cả mọi thứ đều do lỗi của Damon, trừ quyển nhật ký. Elena chẳng có ai để đổ tội ngoài chính bản thân mình. Phải chi cô đừng viết gì về Stefan, phải chi cô đừng để quên nó trong phòng khách nhà Bonnie. Phải chi, phải chi...
Giờ đây, điều quan trọng duy nhất là cô phải lấy nó lại ngay.
Chuông reng. Chẳng có thời gian để quay lại nhà ăn để kể cho Bonnie và Meredith nghe. Elena lên đường đến lớp học tiếp theo, bước ngang qua những khuôn mặt ngoảnh đi cũng với những ánh mắt thù địch đã thành quá quen thuộc trong những ngày gần đây.
Trong giờ học lịch sử, thật khó để không nhìn Caroline, để không cho Caroline biết được rằng cô đã biết. Thấy Alaric hỏi thăm chuyện Matt và Stefan vắng lớp hai ngày liên tiếp, và Elena nhún vai, cảm thấy mình bị phơi bày trước ánh mặt của mọi người. Cô không tin được người đàn ông có nụ cười trẻ con, đôi mắt màu hạt dẻ và khác khao được biết thêm về cái chết của thầy Tanner này. Còn Bonnie, người đang ngắm thấy Alaric bằng ánh mắt đắm đuối, thì chẳng được tích sự gì.
Sau buổi học, Elena thoáng nghe được mẩu đối thoại của Sue Carson “... anh ấy đàng trong kì nghỉ ở trường đại học – mình quên mất chính xác là trường nào rồi...”
Im lặng kín tiếng với Elena thế là đủ rồi. Cô quay sang nói thẳng với Sue và cô bạn Sue đang trò chuyện, chen ngang cuộc đối thoại gữa họ như một kẻ vô duyên.
“Nếu mình là cậu,” cô bản Sue, “Mình sẽ tránh xa Damon. Mình nói thật đấy.”
Tiếng cười ngượng ngịu và hốt hoảng bật ra Sue. Sue là một trong số ít người trong trường không né tránh Elena, và giờ thì Sue trông có vẻ như đang thực sự hối tiếc vì đã không làm thế.
“Ý cậu là...” cô bạn ngập ngừng hỏi, “nỏi vì anh ấy cũng là của cậu luôn? Hay là..”
Tiếng cười của chính Elena nghe thật chói tai. “Ý mình là bởi vì hắn nguy hiểm.” Cô bảo. “Và Mình không nói đùa đâu.”
Cả hai chỉ biết nhìn Elena. Cô tránh cho họ không phải lúng túng tìm lời đáp lại hay tìm cớ chuồn đi một cách lịch sự bằng cách quay gót bỏ đi. Elena lôi được Bonnie ra khỏi đám đông bu quanh thầy Alaric sau giờ học và tiến đến chỗ tủ đồ của Meredith.
“Bọn mình đi đâu? Mình tưởng chúng ta đi nói chuyện với Caroline chứ.”
“Không cần nữa.” Elena đáp. “Đợi đến khi về nhà dì. Mình sẽ nói lí do.”
--- ------ ------
‘Mình không thể nào tin nổi,” một giờ sau đó Bonnie kêu lên. “Ý mình là, mình tin chuyện đó, nhưng mình không thể nào tin nổi... Dù cho đó có là Caroline.”
“Đó là Tyler,” Elena đáp. “Chính hắn là kẻ chủ mưu. Quá đủ cho giả thiết đàn ông không quan tâm đến nhật ký rồi nhé.”
“Thực ra, bọn mình nên cảm ơn hắn,” Meredith nói. “Nhờ hắn mà ít ra bọn mình còn thời gian cho đến Lễ Những Người Sáng Lập đẻ làm chuyện gì đó cải thiện tình thế. Lúc nãy bồ nói chuyện đó được lên kế hoạch vào ngày Lễ Những Người Sáng Lập vì lí do gì, hả Elena?”
“Tyler không vừa lòng với nhà Fells.”
“Nhưng họ chết từ đời nào rồi mà,” Bonnie bảo.
“À thì, đối với Tyler việc đó có vẻ như chẳng nhằm nhò mấy. Mình nhớ hắn cũng có nói chuyện đó trong nghĩa địa, khi cả đám đang xem mộ của nhà Fells. Tyler nghĩ họ đã cướp mất vai trò người sáng lập thị trấn lẽ ra phải dành cho tổ tiên hắn, hay gì gì đó.”
“Elena này,” Meredith nghiệm nghị hỏi, “trong quyển nhật ký còn có chi tiết khác nào có thể làm hại Stefan nữa không? Ý minh là ngoài mấy chuyện liên quan đến ông già ấy?”
“Chuyện đó còn chưa đủ sao?” Nhìn đôi mắt đen đang đăm dăm quan sát mình, Elena cảm thấy nỗi bất an nhộn nhạo giữa những giẻ xương sườn. Meredith đang hỏi về chuyện gì chứ?”
“Đủ để khiến Stefan bỏ chạy khỏi thị trấn như hai đứa nó nói,”
“Đủ để chúng ta phải lấy lại quyển nhật ký từ tay Caroline,” Elena bảo. “Vấn đề là bằng cách nào?”
“Carolione nói nó giấu cuốn nhật ký ở một nơi nào đó an toàn. Có thể là nhà nó.” Meredith cắn môi nghĩ ngợi. “Nó chỉ có một đứa em trai đang học lớp tám, đúng không? Mẹ nó thì không đi làm, nhưng rất hay đi shopping ở Roanoke. Nhà đó vẫn còn người giúp việc đấy chứ?”
“Sao cậu lại hỏi?” Bonnie nói. “Có hay không thì sao chứ?”
“Thì chúng ta đâu có muốn ai đó bước vào ngay lúc chúng ta đột nhập nhà.”
“Lúc chúng ta làm gì kia?” Bonnie ré lên. “Cậu đùa chắc!”
“Vậy chứ bọn mình làm gì bây giờ, ngồi yên đó đợi đến Lễ Những Người Sáng Lập và để cho Caroline đọc nhật ký của Elena trước toàn thể thị trấn sao? Chính nó đã ăn cắp quyển nhật ký từ nhà cậu. Bọn mình chỉ phải chôm lại thôi,” Meredith nói, bình tĩnh dến nuwacs khiến người ta điên tiết.
“Bọn mình sẽ bị bắt mất thôi. Bọn mình sẽ bị đuổi khỏi trường... nếu như không bị tống vào tù.” Bonnie quay sang Elena khẩn khoản, “Khuyên Meredith đi, Elena.”
‘Ờ thì...” Thật lòng mà nói, những viễn cảnh đó cũng làm cho chính Elena cũng cảm thấy chột dạ. Không hẳn do chuyện bị đuổi học hay thậm chí vào tù, mà là tưởng tưởng ra cảnh mình bị bắt quả tang tại trận. Khuôn mặt kênh kiệu của bàn Forbes lơ lửng trước mắt Elena, ngập tràn sự phẫn nộ chính đáng. Rồi nó biến thành khuôn mặt Caroline đang phá lên cười hiểm độc trong lúc mẹ ả xỉa ngón tau buộc tội thẳng mặt Elena.
Hơn nữa, việc đó có vẻ... phá luật quá, dám đột nhập vào nhà người ta khi họ vắng nhà để lục lọi đồ đạc. Cô sẽ rất ghét nếu có ai làm vậy với mình.
Thế nhưng, dĩ nhiên đã có người làm thế. Caroline đã đột nhập vào nhà Bonnie, và giờ đây đang nắm giữ một vật riêng tư nhất của Elena.
“Chúng ta cứ làm vậy đi,” Elena nói khẽ. “Nhưng phải cẩn thận”
“Bọn mình không bàn bạc chuyện này được sao?” Bonnie yếu ớt hỏi, ngó từ khuôn mặt cương quyết của Meredith sang Elena.
“Chẳng có gì để bàn cả. Cậu sẽ tham gia,” Meredith bảo “Cậu hứa rồi mà,” cô bạn nói thêm, khi Bonnie hít một hơi định phản đối tiếp. Rồi Meredith giơ ngón trỏ lên.
“Lời huyết thệ chỉ giúp Elena có được Stefan thôi mà!” Bonnie kêu lên.
“Nghĩ lại đi,” Meredith nói. “Cậu đã thề sẽ làm bất cứ điều gì Elena yêu cầu có liên quan đến Stefan. Chẳng ai nói chuyện giới hạn thời gian hay ‘chỉ đến khi Elena có được cậu ta’ cả.”
Bonnie há hốc mồm. Cô nàng quay sang nhìn Elena. Chính Elena dù đang ủ ê cũng thấy muốn phì cười. “Đúng thế,” cô làm mặt nghiêm trang. “Và chính cậu tự nói đấy nhé: Cắt máu ăn thế tức là phải làm theo lời thế dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Bonnie ngậm miệng lại và thừ mặt ra “Được,” Bonnie vùng vằng nói. “Giờ thì mình sẽ mắc kẹt từ đây cho đến cuối đời, phải làm bất cứ điều gì Elena yêu cầu liên quan đến Stefan rồi. Hay thật.”
“Đây sẽ là điều cuối cũng mình yêu cầu,” Elena nói. “Và mình hứa như thế. Mình thề là..”
“Giờ cả cậu cũng làm thầy bói luôn à?” Elena nói. Rồi cô hỏi, “Thế làm cách nào bọn mình có được chìa khóa nhà Caroline trong khoảng một giờ?”
Thứ 7, ngày 9 tháng Mười Một,
Nhật ký yêu dấu,
Mình xin lỗi vì lâu quá không viết. Dạo này mình khi thì quá bận, khi thì quá chán nản...hoặc cả hai.. nên không viết được.
Hơn nữa, với tất cả chuyệnđã xảy ra, mình gần như cảm thấy sợ viết nhật ký. Nhưng mình cần có điểm tựa, vì hiện giờ không có một người nào trên đời này mà mình không phải giấu giếm một chuyện gì đó.
Bonnie và Meredith không thể biết sự thật về Stefan. Stefan không thể biết sự thật về Damon. Dì Judith không thể biết bất cứ chuyện gì. Bonnie và Meredith biết về chuyện Caroline từ quyển nhật ký; Stefan thì không. Stefan biết chuyện mình dùng cỏ roi ngượi hằng ngày; Bonnie và Meredith thì không. Một điều hay là: hình như nó có tác dụng, ít ra mình không còn mộng du kể từ cái đêm đó. Nhưng sẽ là nói dối nếu bảo rằng mình không hề nằm mơ thấy Damon. Hắn có mặt trong mọi cơn ác mộng của mình.
Giờ đây cuộc sống của mình toàn những lời dối trá, và mình cần có ai đó để có thể hoàn toàn thành thật. Mình sẽ giấu cuốn nhật kỳ này ở dưới tấm ván sàn bị long ở đáy tủ chứa đồ, để không ai có thể tìm ra ngay cả khi mình tự nhiên lăn ra chết bất đắc kì tử và người ta dọn dẹp phòng mình. Một ngày nào đó, có thể một đứa cháu nội cháu ngoại của Margaret sẽ chơi trong đó, cạy tấm ván lên và lôi nó ra, nhưng từ giờ cho đến lúc đó thì không ai cả. Cuốn nhật ký này sẽ là bí mật cuối cùng.
Chẳng hiểu tại sao tự nhiên mình lại nghĩ đến chuyện chết chóc. Chỉ Bonnie mới mê ba cái màn đó, cậu cấy cứ nghĩ nó lãng mạn lắm. Mình biết chết claf như thế nào; cái hồi Ba và Mẹ mất thật chẳng có gì để coi là lãng mạn hết. Chỉ có những cảm xúc tồi tệ nhất trên đời thôi. Mình muốn sống lâu thật lâu, kết hôn với Stefan và sống hạnh phúc. Và chẳng có lý do gì mình không thể như thế, một khi tất cả những rắc rối đã bị bỏ lại phía sau.
Ngoại trừ một vài lúc mình cảm thấy sợ và không tin điều đó. Và cũng có những chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng gì, nhưng lại khiến mình khó chịu. Như chuyện tại sao Stefan vẫn đeo chiếc nhẫn của Katherine ở cổ, dù mình biết anh ấy đang yêu mình, mặc dù mình biết điều đó là sự thật.
Cũng chẳng sao. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhất định phải ổn. Và rồi bọn mình sã hạnh phúc bên nhau. Chả có lí do gì lại không thể. Chả có lí do gì...
Elena dừng bút, ráng nhìn thật rõ những con chữ trên trang giấy. Nhưng chúng chỉ mỗi lúc một nhòe thêm, và cô khép quyển sổ lại trước khi giọt nước mắt phản trắc nào đó có thẻ rơi xuống làm nhòe mực. Cô bước tới chỗ tủ đồ, cạy tấm ván bị long ra bằng một cái giũa móng tay và cất quyển nhật ký vào đó.
--- ------ -------
Cái giũa móng tay nằm trong túi Elena khi cả ba – cô, Bonnie và Meredith – đứng ở cửa sau nhà Caroline một tuần sau đó.
“Nhanh lên nào,” Bonnie rít lên khổ sở, nhìn quanh quất khắp sân như sợ thứ gì đó sẽ chồm lên người họ. “Nhanh lên, Meredith!”
“Rồi,” Meredith nói, khi chiếc chìa khóa cuối cùng cũng đút lọt được vào ổ khóa then và tay nắm của xoay theo những ngón tay cô. “Vào được rồi.”
“Cậu có chắc không có ai ở nhà không đấy? Elena, rủi họ về sớm thì làm sao? Tại sao chúng ta không thể làm chuyện này vào ban ngày chứ?”
“Bonnie, cậu có vào không thì bảo? Bọn mình nói chuyện này rồi ma. Ban ngày lúc nào cũng có bà giúp việc ở nhà. Và tối nay họ sẽ không về sớm trừ khi có ai ói mửa ở nhà hàng Chez Louis. Nào, vào đi!” Elena bảo.
“Chả có ai dám ói mửa ở bữa tối mừng sinh nhật bà Forbes đây,” Meredith trấn an Bonnie khi cô nàng nhỏ con bước vào. “Chúng ta an toàn mà.”
“Nếu mấy người đó đủ tiền để đến nhà hàng sang trọng thì ít ra cũng phải ráng thắp vài ngọn đèn trong nhà chứ!” Bonnie kêu lên, nhất định không chịu để cho Meredith dỗ dành mình.
Tận trong thâm tâm, Elena cũng đồng ý với điều đó. Cảm giác đi lung tung trong căn nhà tối omcủa người khác thật lạ lùng và bất an. Tim cô thắt lại khi cả bọn leo lên lầu. Bàn tay cô cầm chiếc móc khóa đèn phi ướt nhẹp và nhớp nháp mồ hôi. Nhưng mặc kệ những triệu chứng hoảng loạn của cơ thể, tâm trì Elena vẫn hoạt động một cách sáng suốt, gần như một cơ chế độc lập.
“Cuốn nhất ký chắc chắn ở trong phòng ngủ của Caroline,” Elena nói.
Cửa sổ phòng Caroline quay ra đường, tức là cả bọn sẽ phải cẩn thận hơn nữa để không làm lọt chút ánh sáng nào ra ngoài. Elena quét quầng sáng nhỏ xíu một vòng, trong lòng cảm thấy chán ngán. Lên kế hoạch lục soát phòng người ta, hình dung ra cảnh mình lục lọi một cách hiệu quả và có phương pháp hết ngăn kéo này sang ngăn kéo khác là một chuyện. Đứng trơ ra đây giữa ngàn chỗ có thể giấu quyển nhật ký, mà không dám chạm vào cái gì phòng khi Caroline nhận ra đồ đạc đã bị xáo trộn, lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Hai người còn lại cũng trơ như phỗng.
“Hay là mình về nhà đi,” Bonnie khẽ nói và Meredith không hề phản đối.
“Chúng ta đã cố gắng. Ít ra cũng phải thử chú,” Elena nghe giọng mình léo nhéo và trống rỗng. Cô rón rén mở một ngăn kéo của chiếc tủ com-mốt, rọi đèn vào những chồng đồ lót ren diêm dúa. Một thoáng lục lọi cũng đủ để Elena biết chắc trong đó chẳng có sách vở gì. Cô xếp ngay ngăn quần áo và đóng ngăn kéo lại, thở hắt ra.
“Chẳng khó đến thế đâu.” Elena bảo. “Chúng ta chỉ cần chia căn phòng ra và lục soát tất cả mọi thứ trong khu vực của mình, mọi ngăn kéo, mọi hộc tủ, mọi đồ vật đủ lớn để giấu quyển nhật ký bên trong.”
Cô tự phân công cho mình tủ chứa đồ và dùng cái giũa móng tay xeo nạy tấm ván lót sàn trước tiên. Nhưng mọi tấm ván của Caroline đều có vẻ chắc chắn, và các vách ngăn tủ chứa đồ đều phát ra âm thanh đặc ruột. Mò mẫm trong mớ quần áo của Caroline, Elena tìm thấy vài thứ năm ngoái đã cho ả mượn. Cô rất muốn lấy lại, nhưng dĩ nhiên là không thể. Lục lọi trong đống giày và túi xách của Caroline chả mang lại kết quả gì, ngay cả khi Elena kéo ghế lại để ó thể đứng lên kiểm tra kĩ ngăn trên cùng của tủ áo.
Meredith đang ngồi bệt trên sàn, xem xét một đống thú nhồi bông bị nhét vào rương cùng với những món đồ chơi thuở nhỏ khác. Cô bạn dùng những ngón tay dài thanh mảnh rờ rẫm từng con xem có kẽ hở nào trên vỏ không. Đến một chú chó lông xù, Meredith dừng lại.
“Con này mình tặng nó,” Meredith thì thầm. “Hình như là vào dịp sinh nhật mười tuổi. Tưởng có quẳng mất rồi chứ.”
Elena không nhìn thấy đôi mắt cô bạn, do ánh đèn phin của Meredith đang chĩa vào con chó xù. Nhưng cô biết bạn mình đang cảm thấy thế nào.
“Mình đã cố làm hòa với Caroline,” Elena nói khẽ. “Mình đã cố làm thế, Meredith à, ở Ngôi Nhà Ma Ám ấy. Nhưng nó chỉ cần như bảo thẳng vào mặt mình rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì tội dám cướp mất Stefan của nó. Mình cũng ước gì mọi chuyện khác đi nhưng nó lại không muốn thế.”
“Vậy giờ là chiến tranh.”
“Giờ là chiến tranh,” Elena tuyên bố thẳng thừng, dứt khoát. Cô nhìn Meredith đặt con chó sang bên và nhặt con khác lên, rồi quay lại với cuộc tìm kiếm của mình.
Nhưng Elena chẳng gặp may với bàn trang điểm hơn với với tủ chứa đồ bao nhiêu. Mỗi giây trôi qua, cảm giác bức rứt trong cô càng tăng. Càng lúc cô càng chắc chắn răng họ sắp nghe thấy tiếng xe đỗ xịch trước cổng nhà Forbes ngay bây giờ.
“Chả tích sự gi,” cuối cùng Meredith lên tiếng trong khi mò mẫm dưới nệm Caroline. “Chắc nó đã giấu quyển nhật ký...khoan đã...Ở đây có cai gì đó mình có thể sờ thấy góc cạnh.”
Elena và Bonnie thoáng sững sờ, giương mắt nhìn lại từ hai đầu căn phòng.
“Mình tìm được rồi, Elena. Một quyển nhật ký!”
Nhẹ nhõm quét qua người Elena; cô cảm thấy mình như một mảnh giấy bị vò nát đang được vuốt phẳng phiu lại. Cô có thể cử động lại, và được hít thở mới tuyệt làm sao. Elena đã biết trước mà, sẽ chẳng có gì thực sự là tồi tệ xảy ra cho Stefan đâu. Cuộc đời không thẻ tàn nhẫn đến thế với Elena Gilbert được. Giờ đây họ đã được an toàn.
Nhưng giọng Meredith bối rối, “ Là một quyển nhật ký, nhưng nó màu xanh lá chứ không phải xanh dương. Nhầm rồi.”
“Cái gì?” Elena giật lấy quyển sổ nhỏ, chiếu đèn vào nó, cố làm cho lớp bìa xanh ngọc lục bảo biến thành xanh đá xa-phia. Chả ích gì. Quyển nhật ký này gần như giống hệt quyển của cô, nhưng lại không phải.
“Nhật ký của Caroline,” Elena đờ đẫn bảo, vẫn không muốn tin vào điều đó.
Bonnie và Meredith bu lại chung quanh. Cả hai nhìn vào quyển sổ đóng kín, rồi nhìn nhau.
“Biết đâu có manh mối nào đó,” Elena chậm rãi nói.
“Cũng công bằng thôi mà,” Meredith đồng ý. Nhưng chính Bonnie mới là người cầm lấy quyển nhật ký và mở nó ra.
Elena ngó qua vai Bonnie, đọc những chữ viết nghiêng nghiêng nhọn hoắt của Caroline, thật khác xa với nhừng con chữ vuông vắn trong mấy mẫu giấy tím. Ban đâue Elena chỉ lướt mắt qua, nhưng rồi một cái tên đập vào mắt cô. Elena.
“Chờ chút. Cái gì thế?”
Bonnie – người duy nhất thực sự đứng ở vị trí có thể đọc nhiều hơn là một hai từ - im lặng trong một thoáng, môi lẩm nhẫm. Rồi cô hừ mũi.
“Nghe này,” Bonnie bảo và đọc to lên, “Elena là kẻ ích kỷ nhất mình từng gặp. Người ta cứ nghĩ nó tự chủ lắm, nhưng thực ra chỉ là do tính lạnh lùng mà thôi. Mình phát bệnh với cái kiểu thiên hạ xun xoe bợ đỡ nó mà không nhận ra nó cóc quan tâm đến bất cứ ai, hay bất cứ điều gì ngoại trù bản thân Elena.”
“Caroline dám nói vậy hả? Làm như nó khá hơn ấy!” Nhưng Elena có thể cảm thấy mặt mình đang nóng lên. Thực ra mà nói, đó cũng chính là điều Matt nhận xét về cô cái hồi cô đang theo đuổi Stefan.
“Đọc tiếp đi, còn nữa mà.” Meredith hỏi, huých Bonnie một cái. Bonnie đọc tiếp, giọng bực tức.
“Bonnie dạo này cũng chẳng khác gì hơn, lúc nào cũng cố làm cho mình trở nên quan trọng. Mới đây nhất là dựng lên ba cái trò đồng cốt để thiên hạ chú ý đến nó hơn. Nếu nó thực sự có khả năng ngoại cảm, nó phải nhận ra rằng Elena chỉ đang lợi dụng nó chứ.”
Im lặng nặng nề, rồi Elena hỏi, “Còn gì nữa không?”
“Còn, nó còn nói một chút về Meredith. ‘Meredith chẳng làm gì để ngăn cản chuyện đó. Thực ra là, Meredith có bao giờ làm gì đâu, nó chỉ đừng ngoài quan sát. Giống như nó không thể tự mình hành động mà chỉ phản ứng khi có chuyện xảy ra ấy. Ngoài ra, mình có nghe ba mẹ kể chuyện gia đình nó – chả trách tại sao nó chẳng bao giờ nhắc đến họ.’ Vậy nghĩa là sao chứ?”
Meredith nãy giờ không hề nhúc nhích, và trong ánh sáng tù mù, Elena chỉ có thể trông thấy cằm và cổ của bạn. Nhưng giọng Meredith rất khẽ và điềm tĩnh. “Không quan trọng.Tiếp tục tìm đi, Bonnie, xem có nói gì về nhật ký của Elena không.”
“Tìm khoảng ngày 18 tháng Mười ấy. Đó là ngày nó bị đánh cắp,” Elena bảo, gạt những câu hỏi của mình sang bên. Cô sẽ hỏi Meredith điều này sau.
Chẳng có trang nào viết trong ngày 18 hay tuần lễ sau đó; thực chất là chỉ có vài dòng cho cả mấy tuần sau. Chẳng có từ nào trong đo nhắc đến cuốn nhật ký.
“Thế đấy,” Meredith ngả người ra sau. “Quyển nhật ký này vô dụng. Trừ khi cũng ta dùng nó để tống tiền Caroline. Mấy bồ biết đấy, kiểu như bọn mình sẽ không công khai nhật kỳ nó nếu nó không công khai nhật ký của Elena.”
Thật là một ý tưởng hấp dẫn, nhưng Bonnie đã nhìn ra điểm yếu. “Trong đây chẳng có nói gì xấu về Caroline cả; toàn kêu ca nói xấu người khác thôi. Chủ yếu là bọn mình. Mình cá là Caroline rất muốn những dòng này được đọc trước toàn trường. Nó sướng rơn cho xem.”
“Vậy bọn mình làm gì với thứ này đây?”
“Đặt lại chỗ cũ,” Elena mệt nhọc đáp. Cô lia đèn một vòng quanh phòng, thấy có vẻ nhưng chẳng có gì khác biệt rõ rệt so với lúc cả bọn vừa vào. “Chúng ta sẽ phải tiếp tục giả bộ như không biết chuyện Caroline đang giữ cuốn nhật ký của mình, và cầu mong có cơ hội khác.”
“Đồng ý,” Bonnie đáo nhưng tay vẫn mở lướt qua những trang nhật ký, thỉnh thoảng bật ra những tiếng rít rống hay hừ mũi bực tức. “Các cậu nghe xem thứ này!” Cô thốt lên.
“Không có thời gian đâu,” Elena bảo. Cô định nói thêm, nhưng ngay lúc đó Meredith lên tiếng bằng giọng thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.
“Có tiếng xe.”
Chỉ mất vài giây để chọ họ biết chắc có một chiếc xe đang dừng trước lối đi nhà Forbes, Bonnie quỳ cạnh giường trợn mắt, há hốc miệng như bị tê liệt.
“Đi! Đi thôi!” Elena kêu, giật cuốn nhật ký khỏi tay bạn. “Tắt đèn pin và chuồn ra cửa sau mau!”
Cả ba rục rịch chuyển động, Meredith thúc sau lưng Bonnie. Elena quỳ sụp xuống, kéo chăn trải giương ra, giở tấm nệm của Caroline lên. Cô dùng tay kia nhét cuốn nhật ký vào giữa tấm nệm và miếng diềm xếp nếp phủ bụi. Khoang giữa chứa lò xo được che phủ mỏng manh đâm vào tay Elena từ dưới lên, nhưng vẫn không tệ bằng sức nặng của tấm nệm khổng lồ đang từ trên ép xuống. Cô dùng đầu ngón tay đẩy cuốn nhật ký thêm vài cái rồi rút tay ra, ém tấm khăn trải giường lại như cũ.
Elena cuống quít nhìn lại căn phòng trước khi ra khỏi đó; Chẳng còn thời gian để sắp xếp thêm bất cứ thứ gì.Trong lúc thoăn thoắt di chuyển về phía cầu thang trong yên lặng, cô nghe có tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa cửa ra vào.
Tiếp sau đó là một trò chơi cút bắt hụt hơi. Elena biết mấy người đó không có tình đuổi theo mình, nhưng nhà Forbes có vẻ như nhất quyết phải dồn cô vào đường cùng. Cô quay ngược lại lối cũ khi có tiếng người và ánh đèn phát ra phía hành lang lúc tất cả mọi người bước lên cầu thang, bỏ chạy về phía cảnh cửa cuối hành lang, và họ dường như đi theo cô. Họ đã băng qua khúc ngoặt cầu thang, họ đã đứng ngay phòng ngủ chính. Elena quay người chạy về phía phòng tắm bên cạnh, nhưng bỗng thấy có ánh đèn sáng lên qua khe cửa đóng, chặn mất lối thoát.
Cô đã kẹt cứng. Bố mẹ Caroline có thể bước vào bất cứ lúc nào. Elena nhìn thấy một vài cánh cửa hông trổ ra ban công và quyết định ngay lập tức.
Bên ngoài trời lạnh cóng, và hơi thở hổn hển của cô nghe chừng mờ nhạt. Đèn vàng hắt ra từ căn phòng bên cạnh Elena, thế là cô nép mình xa hơn nữa về phía tay trái để tránh anh sáng đó. Rồi một âm thanh mà cô lo sợ chợt vang rõ mồn một: tiếng ‘cách’ của tay nắm cửa, tiếp theo là tiếng màn bên trong cuốn lên khi cánh cửa hông mở ra.
Elena hoảng hốt nhìn quanh. Trên nay cao quá để có thể nhảy xuống đất, lại chẳng có gid để bấu víu mà trèo. Vậy là chỉ còn mái nhà, nhưng cũng không có cái gì để leo lên. Thế nhưng một bản năng nào đo thúc giục Elena làm thế. Cô đứng lên lan can ban công, mò mẫm tìm một chỗ để bám tay vào phía trên đầu ngay khi một chiếc bóng xuất hiện sau bức màn mỏng. Một bàn tay rẽ màn sang bên, một bóng người bắt đầu ló ra.
Chợt Elena cảm thấy có cái gì đó túm lấy tay mình, siết chặt cổ tay và nhấc bổng cô lên trên. Chân Elena tự động đạp lên ban công lấy đà, và thế là cô thấy mình lồm cồm bò lên được mái nhà ốp ván. Cố kìm hơi đứt đoạn, lòng tràn ngập biết ơn, cô quay nhìn sang xem ai đã cứu mình – và chết sững người.