Nhật Ký Ma Cà Rồng

Quyển 3 - Chương 2



Giọng Stefan rất khẽ nhưng dữ dội. “Đây chính là điều ngươi muốn, phải không Damon? Giờ thì ngươi có được rồi đấy. Ngươi nhất quyết phải biến cô ấy thành thứ giống như chúng ta, giống như ngươi thì mới chịu? Chỉ giết cô ấy thôi cũng chưa đủ, đúng không?”

Damon chẳng thèm liếc mắt về phía anh ta. Chàng đang chăm chú quan sát Elena qua đôi mắt nheo lại, vẫn quỳ nguyên tại chỗ nâng cằm cô lên. “Đây là lần thứ ba mày nói thế, và tao bắt đầu thấy hơi bực mình rồi đấy.” Damon nói khẽ, tóc tai rối bù, hơi thở vẫn còn hơi hổn hển. Tuy vậy, chàng vẫn mang vẻ bình thản và tự chủ. “Elena, to có giết em không?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Elena đáp, đan tay mình vào những ngón tay không vướng bận của chàng. Cô bắt đầu thấy sốt ruột. Mà họ đang nói chuyện gì thế này? Có ai bị giết đâu.

“Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi là một tên dối trá,” Stefan bảo Damon, sự cay đắng trong giọng nói vẫn còn nguyên đó, “Mọi thứ, trừ điều đó. Từ trước tới giờ, ta có bao giờ nghe ngươi tìm cách bao biện cho mình đâu.”

“Nói thêm một tiếng nữa,” Damon bảo, “Là tao sẽ không kềm chế nữa đâu.”

Ngươi còn có thể gây ra điều gì tệ hại hơn với ta được nữa chứ? Stefan đáp lại. Giết chết ta sẽ là một sự khoan dung đấy.

“Tao đã hết long khoan dung với mày từ cả thế kỷ trước rồi.” Damon nói thành tiếng. Cuối cùng, chàng cũng buông cằm Elena ra. “Em nhớ được gì về chuyện xảy ra hôm nay?”

Elena mệt mỏi cất giọng, như một đứa trẻ phải đọc lại bài học mà nó ghét. “Hôm nay là Lễ Những Người Sáng Lập.” Cô ngước nhìn Damon, ngọ nguậy mấy ngón tay trong tay chàng. Cô chỉ tự mình nhớ được có thế, nhưng vậy vẫn chưa đủ. Elena cau có cố gắng nghĩ thêm điều gì khác.

“Có chuyện gì đó trong nhà ăn… Caroline,” Cô hài long nói ra một cái tên. “Con bé đó định đọc nhật ký của em trước tất cả mọi người, và như thế rất nguy hiểm bởi vì…” – Elena mò mẫm lục tìm trong kí ức nhưng không nắm bắt được. “Em không nhớ lí do. Nhưng chúng ta đã cho nó vào tròng.” Cô âu yếm nhìn Damon, nở một nụ cười đồng lõa.

“Thế ra ‘chúng ta’ đã làm vậy à?”

“Đúng thế. Anh đã lấy cuốn nhật ký đó từ tay nó. Anh đã làm thế vì em” Những ngón tay không vướng bận của cô lần mò xuống bên dưới chiếc áo khoác của chàng, cố tìm góc vuông được bịt kim loại của cuốn sổ. “Bởi vì anh yêu em,” Elena đã tìm thấy, cô cào vào nó nhè nhẹ. “Anh yêu em mà, phải không anh?”

Một âm thanh mờ nhạt vang lên ở trung tâm của khoảng rừng thưa. Elena nhìn sang và thấy Stefan đã quay mặt đi.

“Elena. Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó?” Giọng Damon gọi cô quay lại.

“Sau đó ư? Sau đó dì Judith bắt đầu cãi nhau với em.” Elena ngẫm nghĩ về chuyện đó vài giây rồi nhún vai. “Về… chuyện gì đó. Em đã nổi giận. Dì ấy có phải mẹ em đâu. Dì làm gì có quyền bảo em phải làm thế này thế nọ.”

Giọng Damon khô khốc. “Ta nghĩ giờ đây chuyện đó chẳng còn là vấn đề nữa rồi. Sao nữa?”

Elena thở ra nặng nhọc. “Sau đó em đi lấy xe của Matt. Matt.” Cô nói ra cái tên đó theo phản xạ, lưỡi đánh lên chiếc răng nanh. Trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt đẹp trai, mái tóc vàng và bờ vai vững chãi. “Matt.”

“Rồi em lái xe của Matt đi đâu?”

“Tới cầu Wickery.” Stefan đáp, quay lại nhìn họ. Đôi mắt anh ta thất thần.

“Không, tới chỗ nhà trọ chứ.” Elena cáu kỉnh sửa lại. “Để đợi… ừm.. Em quên rồi. Nói chung là em đợi ở đó. Rồi… rồi bão nổi lên. Gió, mưa, đủ thứ. Em không thích thế. Em chui vào xe. Nhưng có thứ gì đó đuổi theo em.”

“Có ai đó đuổi theo em,” Stefan vừa nói vừa đánh mắt sang Damon.

“Thứ gì đó,” Elena nhấn mạnh. Cô đã chịu hết nỗi cái kiểu nói leo của anh ta. “Mình đi chỗ khác nào đi, chỉ hai đứa mình thôi,” Elena bảo Damon, cô quỳ thẳng người lên để khuôn mặt chạm vào khuôn mặt chàng.

“Chờ chút xíu nữa.” Chàng đáp. “Thứ gì đã đuổi theo em?”

Cô ngồi xuống lại, cảm thấy vô cùng bực dọc. “Em chả biết nó là thứ gì nữa! Nó không giống như bất cứ thứ gì em từng thấy trước đây. Không giống như anh hay Stefan. Nó…” Những hình ảnh lướt qua óc Elena. Sương mù là là mặt đất. Gió gào thét. Một hình dạng màu trắng khổng lồ, giống như được tạo ra từ chính sương mù, đuổi theo cô sát nút như một đám mây nương theo cơn gió.

“Có khi nó chỉ là một phần của cơn bão,” Elena nói. “Nhưng em tưởng nó muốn hại em. Dù gì thì em cũng đã chạy thoát.” Tay mân mê khóa kéo trên chiếc áo khoác da của Damon, cô mỉm cười bí hiểm và ngước nhìn chàng qua bờ mi chấp chới.

Đến lúc này khuôn mặt Damon mới bộc lộ cảm xúc. Chàng nhăn mặt. “Em đã chạy thoát à.”

“Phải. Em nhớ được chuyện… ai đó… nói với em về dòng nước chảy. Những thứ ma quỷ xấu xa không vượt qua nó được. Cho nên em lái xe về phía Nhánh Sông Chết Đuối, ra chỗ cây cầu. Rồi…” Elena ngập ngừng, nhíu mày, cố gắng tìm lại một kí ức rõ ràng trong mớ hỗn độn mới xuất hiện. Nước. Cô nhớ được là có nước. Rồi có tiếng ai đó thét lên. Nhưng không nhớ thêm gì nữa. “Rồi em băng qua cầu,” Elena tươi tỉnh kết luận. “Chắc chắn là phải như thế rồi, bởi vì em đang ở đây. Chuyện chỉ có thế. Giờ mình đi được chưa anh?”

Damon không trả lời cô.

“Chiếc xe vẫn còn nằm dưới đáy sông.” Stefen lên tiếng. Anh ta và Damon nhìn nhau, bao nhiêu oán thù tạm gác sang bên, y như hai người lớn đang bàn bạc phía trên đầu một đứa trẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra vậy. Elena thấy sự bực bội càng lúc càng tăng. Cô há miệng ra, nhưng Stefan đã tiếp lời. “Bonnie, Meredith với tôi tìm thấy cái xe. Tôi lặn xuống dưới nước vớt cô ấy lên, nhưng lúc đó thì…”

“Lúc đó thì sao?” Elena nhíu mày.

Damon cong môi lên giễu cợt. “Rồi mày buông xuôi bỏ mặc cô ta như thế à? Hơn ai hết, mày phải lường trước được chuyện gì có thể xảy ra chứ. Hay cái ý tưởng đó với mày đáng khinh đến mức thậm chí mày chẳng thèm nghĩ đến? Hay là mày thà rằng cô ấy chết thật còn hơn?”

“Cô ấy chẳng còn thở, chẳng còn mạch gì hết!” Stefan phát khùng lên. “Và cô ấy đâu có bao giờ uống đủ máu để có thể bị biến đổi!” Mắt anh ta đanh lại. “Ít ra là máu từ tôi.”

Elena lại há miệng ra, nhưng Damon đã đặt hai ngón tay lên môi cô để giữ cho cô yên lặng. Giọng chàng êm mượt, “Bộ bây giờ vấn đề nằm ở chỗ đó hay sao – hay mày quá mù quáng đến nỗi không nhìn thấy? Mày bảo ta nhìn cô ấy, chính mày mới phải nhìn lại cô ấy thì có. Elena đang trong tình trạng chấn động, mất lí trí. Đúng thế, ngay cả chính ta còn phải thừa nhận nữa mà.” Damon dừng lại, nở một nụ cười chói lại trước khi nói tiếp. “Đây không chỉ đơn thuần là trạng thái choáng váng sau khi biến đổi. Cô ta cần có máu, máu người, không thì cơ thể sẽ không đủ sức hoàn tất việc biến đổi đâu. Cô ấy sẽ chết.”

Anh nói mất lí trí nghĩa là sao? Elena tự ái nghĩ thầm. “Em chẳng sao hết.” Cô cất tiếng nói qua hai ngón tay Damon đang đặt trên môi mình. “Em chỉ mệt thôi. Em đang chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng hai người đánh nhau, nên em đến giúp anh. Vậy mà anh còn không chịu để em giết hắn ta nữa.” Elena tức tối nói.

“Đúng, sao anh không để cô ấy làm thế đi?” Stefan nói. Anh ta trừng trừng nhìn Damon như muốn dung ánh mắt xoi thủng người chàng ra. Mọi dấu vết hợp tác đã biến mất. “Đâu có khó khăn gì.”

Damon trừng trừng nhìn lại và bất thình lình nổi giận, sự căm thù trong chàng dâng lên gần bằng mức của Stefan. “Có thể tại tao không thích mọi chuyện dễ dàng,” Damon rít lên, rồi có vẻ như lại kiểm soát được bản than. Môi cong lên mỉa mai, chàng nói thêm: “Nói thế này cho dễ hiểu nhé, em trai bé bỏng: Nếu có ai có thể tận hưởng niềm vui sướng được giết mày thì đó phải là tao. Không được là người khác. Tao muốn tự mình làm việc đó. Và tao cam đoan với mày, chuyện đó tao làm tốt lắm.”

“Anh đã chứng tỏ chuyện đó rồi.” Stefan khẽ nói, cứ như mỗi lời thốt ra làm anh ta muốn bệnh.

“Nhưng còn cô gái này,” Damon nói, quay sang nhìn Elena bằng đôi mắt lấp lánh. “Thì không phải tao giết. Tại sao tao phải làm thế chứ? Tao muốn biến đổi cô ta lúc nào mà chả được.”

“Biết đâu tại vì cô ấy đã đính hôn với người khác?”

Damon nâng bàn tay Elena lúc này vẫn đan vào tay chàng lên. Trên ngón áp út lấp lánh một chiếc nhẫn vàng đính viên đá xanh thẫm. Elena nhíu mày, lờ mờ nhớ ra đã từng trông thấy nó trước đây. Sau đó cô nhún vai và mệt mỏi tựa người vào Damon.

“Bây giờ thì,” Damon cúi nhìn cô bảo, “việc đó cũng đâu có gây ra trở ngại gì, đúng không? Ta nghĩ cô ấy sẽ lấy làm mừng vì đã quên mày đi đấy.” Chàng ngước nhìn Stefan, nở nụ cười khó chịu. “Nhưng chúng ta có thể khám phá ra ngay khi cô ta đã trở lại là chính mình. Lúc đó chỉ việc hỏi cô nàng chọn ai trong số hai ta thôi. Đồng ý không?”

Stefan lắc đầu. “Sao anh có thể mở miệng ra đề nghị chuyện đó được? Sau những gì đã xảy ra…” Giọng anh ta lạc đi.

“Với Katherine? Ta có thể nói ra điều này nếu mày không dám. Katherine đã lựa chọn một cách ngu ngốc, và nàng đã phải trả giá vì điều đó. Elena thì khác, cô ấy biết mình muốn gì. Nhưng mày có đồng ý hay không thì mặc kệ mày,” Chàng nói thêm, át đi những lời phản đối từ phía Stefan. “Elena đang rất yếu và cần có máu. Ta sẽ đi lo tìm máu cho cô ấy uống, rồi ta sẽ đi tìm kẻ nào gây ra chuyện này. Mày thích thì đi theo, không thì thôi. Tùy!”

Damon đứng lên, kéo Elena dậy theo. “Đi nào!”

Elena hăm hở đi theo, cảm thấy mừng vì được động chân động tay. Quang cảnh rừng đêm thật thú vị; trước đây cô chưa bao giờ để ý. Bầy cú rú lên những tiếng kêu thê lương, khắc khoải trong những tán cây, lũ chuột thì hối hả bỏ chạy khi bàn chân Elena lướt ngang qua. Không khí chỗ lạnh nhiều chỗ lạnh ít, vì những chỗ trũng trong rừng thường có khuynh hướng đóng băng trước. Cô nhận ra thật dễ dàng di chuyển bên cạnh Damon qua thảm lá rụng không một tiếng động, chỉ cần để ý xem mình đặt chân xuống chỗ nào. Cô chẳng thèm ngó lại đằng sau xem Stefan có đi theo họ hay không.

Elena nhận ra địa điểm nằm ở bìa rừng mà họ vừa bước ra. Hồi nãy, cô đã ở đây. Giờ thì nơi này chẳng hiểu sao lại đang diễn ra đủ thứ hoạt động hỗn loạn: Đèn xanh đèn đỏ chớp nháy trên nóc xe hơi, những luồng đèn pha rọi lên những bóng người đang túm tụm vào nhau. Elena tò mò nhìn họ. Vài người nhìn rất quen. Chẳng hạn như người phụ nữ có khuôn mặt xương xương hàn nét đau đớn và đôi mắt khắc khoải lo lắng kia – có phải là dì Judith? Và người đàn ông cao cao bên cạnh dì – có phải hôn phu của dì Judith, chú Robert không nhi?

Phải có thêm ai đó nữa đi cùng với họ, Elena nghĩ thầm. Một đứa trẻ với mái tóc cũng vàng óng như tóc Elena. Nhưng dù có cố đến mấy cô cũng chẳng tài nào nghĩ ra được cái tên của nó.

Nhưng còn hai cô gái đang vòng tay ôm nhau đứng giữa vòng vây cảnh sát, hai người đó thì Elena nhớ. Cô gái nhỏ bé tóc đỏ hoe đang khóc là Bonnie. Cô gái cao hơn với mái tóc đen óng ả là Meredith.

“Nhưng mà bạn ấy làm gì có ở dưới nước,” Bonnie đang nói với một viên cảnh sát mặc đồng phục. Giọng cô run rẩy gần như kích động. “Bọn tôi thấy Stefan vớt cô ấy lên rồi mà. Tôi đã nói đi nói lại nãy giờ với mấy ông rồi.”

“Và các cô để cậu ta lại với cô ấy?”

“Bọn tôi buộc phải làm thế. Cơn bão càng lúc càng mạnh, và có thứ gì đó đang đến gần…”

“Chuyện đó không quan trọng.” Meredith cắt ngang. Giọng cô chỉ bình tĩnh hơn Bonnie được chút xíu. “Stefan bảo nếu phải để bạn ấy lại, thì cậu ta sẽ để bạn ấy nằm lại dưới gốc cây liễu.”

“Vậy chứ rốt cuộc thì giờ Stefan đang ở đâu?” Một người đàn ông mặc đồng phục khác cất tiếng nói.

“Bọn tôi không biết. Bọn tôi quay lại tìm người giúp mà. Cũng có thể cậu ấy đi theo chúng tôi. Nhưng còn chuyện gì đã xảy ra với… với Elena thì…” Bonnie quay lại vùi mặt vào vai Meredith.

Bọn họ đang đau khổ vì mình, Elena nhận ra. Thật ngớ ngẩn quá. Nhưng mình vẫn có thể làm sang tỏ mọi chuyện mà. Cô cất bước về phía chỗ có ánh sang, nhưng Damon đã kéo cô lại. Cô nhìn chàng, cảm thấy như bị chạm tự ái.

“Không phải theo cách đó. Em lựa những người em muốn đi, rồi chúng ta sẽ dụ họ ra.” Chàng bảo.

“Muốn để làm gì mới được?”

“Để ăn chứ gì nữa, Elena. Giờ em là thợ săn rồi. Những người đó là con mồi của em.”

Elena nghi hoặc đưa lưỡi lên chạm vào răng nanh. Đối với cô, ngoài đó chẳng có gì trông giống như thức ăn cả. Nhưng vì Damon đã bảo thế, cô đành phải cho chàng hưởng lợi ích của việc mình cảm thấy không chắc chắn, “Anh chọn ai cũng được,” cô miễn cưỡng đáp.

Damon ngả đầu ra sau, nheo mắt lại dò xét quang cảnh trước mắt như vị chuyên gia đang giám định một tác phẩm hội họa nổi tiếng. “Em nghĩ sao về mấy nhân viên y tế ngon mắt kia?”

“Không được,” Một giọng nói cất lên sau lưng họ.

Damon gần như chẳng thèm liếc mắt qua vai nhìn Stefan. “Tại sao không?”

“Vì đã có đủ vụ tấn công rồi. Có thể cô ấy cần máu người thật, nhưng không cần phải săn.” Khuôn mặt Stefan tối sầm lại vì thù nghịch, nhưng vẫn mang nét cả quyết khắc nghiệt.

“Bộ có cách khác à?” Damon hỏi mỉa.

“Anh thừa biết là có. Tìm ai đó tự nguyện – hoặc có thể bị tác động để tự nguyện. Ai đó sẵn sang làm việc này vì Elena và đủ sức chịu đựng ảnh hưởng của nó, về mặt tinh thần ấy.”

“Và ta cho là, mày biết chúng ta có thể tìm ra vị thánh sống ấy ở đâu chứ gì?”

“Mang cô ấy đến trường. Tôi sẽ gặp hai người ở đó,” Stefan nói, và biến mất.

Cả hai bỏ lại quang cảnh nhộn nhạo, đèn đóm chớp nháy, thiên hạ lăng xăng đằng sau. Khi bước đi, Elena để ý thấy một chuyện rất lạ. Ở giữa sông, dưới ánh đèn pha rọi vào là một chiếc xe hơi. Nó hoàn toàn chìm nghỉm, trừ thanh chắn bùn trước mũi xe đang nhôn lên phía trên mặt nước.

Bộ điên hay sao mà đậu xe dưới đó nhỉ, Elena nghĩ bụng, rồi theo Damon quay trở lại vào rừng.

*

Stefan bắt đầu có cảm giác trở lại.

Đau đớn. Hắn cứ tưởng mình đã mất khả năng cảm thấy đau, mất khả năng cảm thấy bất kì cảm xúc nào rồi chứ. Khi hắn lôi cái thân thể không còn sự sống của Elena ra khỏi làn nước tối tăm, Stefan dường như không gì có thể làm mình đau long được nữa, bởi vì không gì so sánh được với khoảnh khắc đó.

Hắn đã nhầm.

Hắn dừng bước, đứng chống bàn tay lành lặn vòa thân cây hít thở thật sâu. Khi màn sương màu đỏ tan đi và Stefan có thể thấy đường trở lại, hắn bước tiếp, nhưng cơn đau cháy bỏng trong lồng ngực thì không giảm đi được chút nào. Đừng nghĩ về cô ấy nữa, hắn tự nhủ với bản thân, mặc dù biết rằng điều đó hoàn toàn vô ích.

Nhưng cô ấy đâu có chết thật sự. Điều đó lại chẳng có ý nghĩa gì hay sao? Stefan đã tưởng chẳng còn bao giờ được nghe lại giọng nói của cô, chẳng còn bao giờ được cô chạm vào người nữa…

Nhưng giờ đây, khi Elena chạm vòa người hắn, cô lại chỉ muốn giết hắn.

Stefan lại dừng chân, gập hẳn người lại, hắn sợ rằng mình đến nôn ra mất thôi.

Nhìn thấy Elena như thế này còn khổ sở hơn gấp mấy lần nhìn cô nằm chết lạnh lẽo. Có lẽ đây chính là lí do Damon đã để cho hắn sống. Có lẽ đây chính là sự trả thù của Damon.

Và có lẽ Stefan nên làm quách cái việc hắn đã định làm sau khi kết liễu Damon cho rồi. Đợi đến lúc bình minh rồi tháo chiếc nhẫn bạc đã bảo vệ hắn khỏi ánh sáng mặt trời ra. Đứng đắm mình trong sự bao bọc cháy bỏng của những tia nắng, cho đến khi chúng đốt cháy xương thịt hắn đi và kết thúc nỗi đau này mãi mãi.

Nhưng Stefan biết mình sẽ không làm thế. Chừng nào Elena còn trên cõi đời, hắn sẽ không bao giờ rời xa cô. Ngay cả khi cô ghét hắn, ngay cả khi cô săn đuổi hắn. Stefan sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để giữ cho cô được an toàn.

Hắn đánh một vòng về chỗ nhà trọ. Cần phải chỉnh trang lại sạch sẽ tươm tất trước khi để cho con người nhìn thấy. Trong phòng mình, Stefan rửa sạch máu trên mặt và cổ, kiểm tra lại cánh tay. Tiến trình hồi phục đã bắt đầu, và khi tập trung hắn có thể khiến nó diễn ra nhanh hơn. Stefan đang đốt cháy Quyền năng của mình nhanh quá; cuộc chiến với người anh trai vốn đã làm hắn yếu đi sẵn rồi. Nhưng chuyện này rất cần thiết. Không phải vì cơn đau – hắn gần như chả để ý đến nó nữa bởi hắn cần phải ở trong một tình trạng tốt nhất.

Damon và Elena đang đợi bên ngoài trường học, Stefan có thể cảm nhận được sự sốt ruột của người anh và sự hiện diện mới mẻ, hoang dại của Elena trong bóng tối ngoài kia.

“Kế hoạch này phải liệu đường mà thành công đấy.” Damon bảo.

Stefan chẳng nói năng gì. Khán phòng trong trường học đang rất nhộn nhịp. Thiên hạ chắc hẳn đang đắm mình vào vũ hội nhân dịp Lễ Những Người Sáng Lập; những người đã ở lại qua cơn bão bước vòng vòng hoặc tụ tập thành nhóm nhỏ đứng nói chuyện, Stefan nhìn vào cánh cửa mở, dùng tâm trí kiếm một con người cụ thể.

Hắn đã tìm ra. Một mái đầu vàng óng đang cúi gằm xuống bên một chiếc bàn trong góc.

Matt.

Matt ngồi thẳng người dậy và ngó quanh quất, vẻ bối rối. Stefan dùng ý chí sai khiến cậu ta bước ra ngoài. Cậu cần hít thở chút không khí trong lành, hắn nghĩ thầm trong đầu, cần tìm cách cấy ý tưởng đó vào tiềm thức của Matt. Tự nhiên cậu thấy muốn bước ra ngoài một lúc.

Với Damon lúc này đang ẩn mình trong bong tối thì Stefan nói, Mang cô ấy đến trường, vào phòng nhiếp ảnh. Cô ấy biết nó nằm chỗ nào. Đừng ra mặt cho đến khi tôi bảo. Rồi hắn lui lại và đợi Matt xuất hiện.

Matt bước ra ngoài, ngẩng khuôn mặt tiều tụy lên nhìn bầu trời đêm không trăng. Cậu ta giật bắn mình khi Stefan cất tiếng gọi.

“Stefan! Cậu đây rồi!” Nét tuyệt vọng, nỗi kinh hoàng và niềm hy vọng thay phiên nhau xâm chiếm vẻ mặt Matt. Cậu ta hối hả đi về phía Stefan. “Họ đã… mang cô ấy về chưa? Có tin gì mới chưa?”

“Cậu đã nghe tin gì rồi?” Stefan hỏi lại.

Matt nhìn hắn chằm chằm vài giây rồi mới trả lời, “Bonnie và Meredith xông vào kêu rằng chiếc xe của tôi có Elena bên trong đã văng ra khỏi cầu Wickery. Họ nói cô ấy đã…” Cậu ta dừng lại, nuốt nước miếng. “Stefan, đó không phải là sự thật, đúng không?” Ánh mắt cậu ta như van nài.

Stefan nhìn đi chỗ khác.

“Ôi Chúa ơi.” Matt khàn cả giọng. Cậu ta quay lưng về phía Stefan, hai tay che mắt. “Tôi không tin nổi chuyện này. Tôi không tin. Không thể nào như thế được.”

“Matt à…” Stefan đặt tay lên vai cậu.

“Tôi xin lỗi.” Giọng Matt khàn đặc và đứt quãng. “Chắc hẳn cậu cảm thấy rất kinh khủng, vậy mà giờ tôi còn làm cho mọi chuyện tệ hơn nữa chứ.”

Cậu không tưởng tượng ra được đâu, Stefan nghĩ bụng, tay buông thõng xuống. Hắn đã định đến đây dung Quyền năng để thuyết phục Matt. Giờ thì chuyện đó có vẻ như không thể nào thực hiện được. Hắn không thể làm như thế với người bạn con người đầu tiên – và duy nhất – hắn có ở chốn này.

Stefan chỉ còn mỗi cách kể cho Matt nghe sự thật. Để cho Matt tự đưa ra quyết định của mình khi đã biết hết mọi chuyện.

“Nếu có chuyện gì đó cậu có thể làm vì Elena ngay lúc này,” hắn hỏi, “thì cậu có làm không?”

Matt đang mải mê đắm chìm trong cảm xúc nên không thèm thắc mắc xem tại sao Stefan lại hỏi câu gì ngu ngốc như thế, “Bất cứ điều gì.” Cậu ta đáp, gần như sẵng giọng, lấy tay áo chùi mắt. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì cô ấy,” Matt nhìn Stefan với vẻ bướng bỉnh, hơi thở run rẩy.

Xin chúc mừng, Stefan nghĩ thầm, cảm thấy vực thẳm đang nứt ra trong long. Cậu vừa thắng giải đặc biệt một chuyến thăm quan đến Thế giới Bóng Đêm đấy.

“Đi với tôi,” Stefan bảo Matt. “Tôi muốn cho cậu xem cái này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.