“Và đây, kính thưa quý vị, tôi xin hân hạnh giới thiệu khoá tốt nghiệp của năm ’92!”
Bonnie ném mũ lên trời như tất cả mọi người khác. Bọn mình đã làm được rồi, cô nghĩ thầm. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra tối nay, Matt, Meredith và mình cũng đã tốt nghiệp. Trong năm học vừa qua, đã có những lúc Bonnie thành thật nghi ngờ điều đó.
Cứ tưởng sau cái chết của Sue, buổi lễ tốt nghiệp sẽ trầm lắng và ảm đạm lắm. Nhưng thay vì vậy, có một sự phấn khích điên cuồng trong không khí. Như thể ai ai cũng vui mừng vì còn được sống – trước khi tất cả trở nên quá trễ.
Quang cảnh trở nên lộn xộn khi phụ huynh tràn lên phía trước và những học sinh năm cuối cấp của trường Robert E. Lee tản ra tứ phía, hò hét xô đẩy nhau. Bonnie nhặt mũ lên và nhìn vào ống kính camera của mẹ.
Xử sự cho bình thường, quan trọng là ở chỗ đó, cô tự nhủ trong đầu. Cô thoáng trong thấy dì Judith của Elena và chú Robert Maxwell, người đàn ông mà dì Judith vừa cưới, hai người đang đứng bên lề. Chú Robert đang dắt theo Margaret, cô em gái nhỏ của Elena. Khi nhìn thấy Bonnie, họ mỉm cười, nhưng cô lại có cảm giác ngại ngùng khi hai người tiến lại gần.
“Ôi, cô Gilbert – à quên, cô Maxwell – cô chu đáo quá,” Bonnie kêu lên khi dì Judith tặng cô một bó hoa hồng nhỏ.
Dì Judith mím cười, mắt ngấn lệ. “Lẽ ra hôm nay đã là một ngày hết sức đặc biệt đối với Elena,” dì nói. “Nên cô cũng muốn cháu và Meredith có một ngày đặc biệt.”
“Ôi, cô Judith” Bonnie bất thình lình ôm chầm lấy người phụ nữ. “Cháu rất tiếc,” cô thì thầm. “Cô biết mà, phải không cô.”
“Chúng ta ai cũng nhớ nó cả,” dì Judith nói. Rồi dì lùi lại, mỉm cười và ba người họ đi chỗ khác. Bonnie thấy cổ họng mình nghèn nghẹn. Cô không nhìn theo họ mà quay lại nhìn đám đông đang hò reo điên cuồng.
Kia là Ray Hernandez, anh chàng đã cùng Bonnie đi dự Vũ Hội Hồi Hương, cậu ta đang rủ mọi người đêm nay kéo qua nhà mình mở tiệc. Kia là Dick Carter, bạn của Tyler, lại tự bôi tro trát trấu vào mặt mình như mọi khi. Tyler thì nở nụ cười tươi rói trong lúc ông bố chụp hình lia lịa hết tấm này đến tấm khác. Matt đang thờ ơ lắng nghe một ông chuyên đi tuyển người cho đội bóng bầu dục của Đại học James Mason nói chuyện. Còn Meredith thì đứng gần đó, tay ôm bó hồng đỏ thắm, mặt lộ vẻ suy tư.
Vickie không có mặt. Bố mẹ cô bạn đã giữ cô ở nhà, với lí do Vickie không đủ khoẻ để ra ngoài. Caroline cũng không đi nốt. Cô nàng đã ở lại biệt thự nhà mình ở Heron. Mẹ của Caroline bảo với mẹ Bonnie rằng con bà bị cúm, nhưng Bonnie thì biết tỏng là do cô đang sợ.
Mà có khi sợ là đúng, Bonnie nghĩ thầm trong lúc tiến về phía Meredith. Chắc Caroline sẽ là đứa duy nhất trong bọn còn sống sót nổi cho tới tuần sau.
Phải tỏ ra bình thường và xử sự bình thường. Cô đã tới chỗ Meredith, Meredith đang quấn cái tua tua đen – đỏ của chiếc mũ vòng quanh bó hoa, vặn vẹo nó giữa những ngón tay căng thẳng của cô.
Bonnie đưa mắt nhìn quanh quất. Tốt. Đúng chỗ rồi. Và cũng đã đúng lúc.
“Cẩn thận, cậu làm hỏng nó bây giờ,” cô kêu to.
Vẻ đâm chiêu u uẩn trên mặt Meredith vẫn không thay đổi. Cô cứ đâm đâm nhìn cái tua tua, kéo kéo xoắn xoắn. “Thật là bất công.” Meredith nói, “khi bọn mình nhận được cái này còn Elena thì không.”
“Không công bằng chút nào,” Meredith nói tiếp, tựa hồ như không nghe thấy. “Bọn mình thì đứng đây trong ánh nắng mặt trời, nhận bằng tốt nghiệp, còn cậu ấy thì lại “nằm dưới ba tấc đất”
“Mình biết, mình biết.” Bonnie vỗ về. “Meredith, cậu lại tự làm bản thân stress rồi. Sao không cố gắng nghĩ đến chuyện khác đi? Này, sau khi đi ăn tối với bố mẹ về cậu có muốn đến dự tiệc ở nha Raymond không? Tuy chẳng ai mời nhưng bọn mình có thể lén vào được mà”
“Không!” Meredith tự nhiên đùng đứng lên. “Mình không muốn tiệc tùng gì ráo. Sao mà cậu còn nghĩ đến chuyện đó được hả Bonnie? Làm sao cậu có thể hời hợt đến mức đó?”
“Thì bọn mình cũng phải kiếm một chuyện gì đó mà làm chứ…”
“Để mình nói cho cậu nghe mình sẽ làm cái gì… Sau bữa tối, mình sẽ ra nghĩa trang để đặt cái này lên mộ Elena. Cậu ấy mới xứng đáng với nó.” Meredith lắc cái tua rua đến mức những khớp ngón tay trắng bệch ra.
“Meredith, đừng có ngốc. Cậu không thể tới đó được, nhất là vào ban đêm nữa. Điên quá đi. Matt cũng sẽ nói vậy cho xem.”
“Mình đâu có hỏi Matt. Mình cũng chẳng cần hỏi ai hết. Tự mình đi một mình được rồi.”
“Còn mình thì lúc nào cũng tưởng là cậu nhạy cảm lắm. Nhưng rõ rang là cậu đâu có nghĩ gì đến Elena đâu. Hay tại cậu chỉ muốn chiếm lấy bạn trai cũ của cậu ấy cho riêng mình?”
Bonnie giáng cho Meredith một bạt tai.
Đó là một cú tát nảy lửa với toàn lực dồn vào đó. Meredith hít vào một hơi, đưa tay lên gò mà đỏ ửng. Mọi người chung quanh đều trợn mắt nhìn.
“Thế đấy, Bonnie McCullough,” một lúc sau Meredith lên tiếng, giọng đầy chết chóc. “Tôi không bao giờ muốn nói chuyện với cậu nữa” Cô quay ngoắt người lại, bỏ đi.
“Được thế càng mừng!” Bonnie hét với theo.
Thiên hạ vội ngó lơ đi chỗ khác khi Bonnie đưa mắt nhìn quanh. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong vài phút vừa qua cô và Meredith đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bonnie cắn răng làm mặt tỉnh bước đến chỗ Matt, cậu ta đã cắt đuôi được người đàn ông lúc nãy.
“Cậu thấy thế nào?” cô thì thầm
“Rất đạt”
“Cậu có nghĩ cái tát đó hơi quá đà không? Bọn tôi không tính trước chuyện đó, tôi chỉ kiêu như tuỳ cơ ứng biến ra thôi. Có lẽ hơi quá lộ liễu…”
“Không sao đâu, được mà” Matt trông như đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì đó. Không phải cái vẻ mặt chai lì, vô cảm như mấy tháng vừa qua, mà rõ ràng là đang bị phân tâm.
“Sao vậy? Kế hoạch có vấn đề gì à?” Bonnie hỏi.
“Không, không có. Nghe này, Bonnie, tôi đang suy nghĩ. Cậu là người phát hiện ra xác thầy Tanner trong Ngôi Nhà Ma Ám vào cái đêm Halloween năm ngoái, đúng không?”
Bonnie giật bắn người. Cô bất giác rùng mình ghê sợ. “Ừ, tôi là người đầu tiên biết được thầy ấy đã chết, chết thật chứ không phải đang đóng kịch. Má sao tự nhiên cậu lại đi nói chuyện đó lúc này!”
“Bởi vì, có thể cậu biết câu trả lời cho chuyện này. Liệu có khả năng thầy “Tanner đã dùng dao đâm Damon không?”
“Cái gì kia?”
“Có hay không?”
“Tôi…” Bonnie chớp mắt, nhíu mày. Rồi cô nhún vai. “Có thể lắm. Đó là một cảnh hiến sinh, nhớ không, và con dao bọn tôi dùng là dao thật. Mới đầu cũng định dùng dao giả thôi, nhưng tại có thầy Tanner nằm ngay kế bên nên bọn tôi nghĩ chắc không vấn đề gì. Thực ra…” Bonnie nhăn tít trán lại. “Hình như, cái lúc tôi phát hiện ra xác chết thì con dao không còn nằm ở vị trí được xếp đặt ban đầu nữa. Nhưng dám có đứa nhóc nào đã xê dịch nó lắm. Matt, sao cậu lại hỏi về chuyện này?”
“Chỉ là, Damon có nói với tôi một chuyện,” Matt đáp, mắt lại nhìn xa xăm. “Tôi thắc mắc không biết liệu nó có đúng là thật không.”
“Thế à.” Bonnie đợi cậu ta nói thêm, nhưng cậu im luôn. “Này,” cuối cùng cô lên tiếng, “nếu đã thông suốt rồi thì cậu làm ơn đừng có trên mây trên gió nữa được không? Mà, cậu không nghĩ đến chuyện ôm tôi sao? Để chứng tỏ cho thiên hạ thấy rằng cậu về phe tôi, và chắc chắn sẽ không xuất hiện ở mộ Elena tối nay cùng với Meredith ấy?”
Matt khịt mũi, nhưng ánh nhìn xa xăm đã biến mất khỏi khuôn mặt. Trong một thoáng, cậu vòng tay ôm lấy Bonnie và siết thật chặt.
v
Cảnh này quen thật, Meredith tự nhủ khi đứng trước cổng nghĩa trang. Vấn đề là, cô không tài nào nhớ được quang cảnh này giống với lần trải nghiệm nào trước đây của cô với khu nghĩa địa. Nhiều quá, làm sao mà nhớ nổi.
Theo một cách nào đó thì đây chính là nơi mọi chuyện bắt đầu. Chính tại nơi này, Elena đã thề không nghỉ ngơi cho tới khi nào Stefan thuộc về mình thì thôi. Cô nàng đã bắt cả Bonnie và Meredith cắt máu ăn thề sẽ chung tay giúp sức. Hợp phong cách thật, Meredith nghĩ thầm.
Cũng chính ở nơi đây, Tyler đã tấn công Elena vào đêm Vũ Hội Hồi Hương. Stefan đã tới giải cứu, khởi đầu cho câu chuyện giữa họ. Nghĩa địa này đã chứng kiến rất nhiều thứ.
Nó thậm chí còn chứng kiến cảnh cả đám rồng rắn kéo nhau lên đồi, đến chỗ ngôi nhà thờ đổ nát truy tìm hang ổ của Katherine. Có tổng cộng bảy người đã chui xuống hầm mộ; Meredith, Bonnie, Matt, Elena, cùng với cả Stefan, Damon và Alaric. Nhưng đêm đó chỉ còn sáu người trở ra. Khi người ta mang Elena ra khỏi đó, cũng là lúc mang cô đi chon cất.
Nghĩa địa này vừa là nơi khởi đầu, vừa là nơi kết thúc. Và có thể sẽ có thêm một kết thúc khác vào đêm nay.
Meredith cất bước.
Alaric, phải chi có anh ở đây, cô thầm ước. Sự lạc quan và kiến thức của anh về ba cái thứ siêu nhiên sẽ có ích biết mấy – cả mớ cơ bắp của anh nữa, em cũng không từ chối đâu.
Mộ của Elena đương nhiên là nằm bên khu nghĩa trang mới xây, nơi cô vẫn được cất xén cẩn thận và những ngôi mộ có vòng hoa đặt bên trên. Tấm bia rất đơn giản, gần như trống trơn, chỉ tạc có vài dòng ngắn ngủi. Meredith cúi xuống đặt bó hồng của cô phía trước bia, rồi chầm chậm thêm vào đó dải tua tua đen – đỏ trên mũ. Trong ánh sáng chập choạng này, cả hai màu trông chẳng khác gì nhau, y chang như màu máu khô. Cô quỳ xuống chắp tay trong yên lặng, và chờ đợi.
Chung quanh Meredith, nghĩa trang lặng ngắt như tờ. Dường như nó cũng giống cô, đang nín thở chờ đợi. Những hàng bia trắng trải dài về cả hai phía của Meredith, toả sáng mờ mờ. Cô căng tai ra tìm một âm thanh nào đó.
Rồi cô nghe thấy. Tiếng những bước chân nặng nề.
Đầu cúi gằm, Meredith im lặng vờ như chẳng để ý thấy gì hết.
Tiếng chân vang lên gần hơn, thậm chí còn không thèm tỏ ra lén lút.
“Chào, Meredith.”
Meredith quay ngoắt lại. “Ơ…Tyler à,” cô thốt lên. “Cậu làm tôi hết hồn. Tôi cứ tưởng là.. ờ mà không có gì.”
“Sao?” Tyler nhếch mép nở nụ cười rờn rợn. “Nếu tôi làm cậu thất vọng thì xin lỗi nhé. Nhưng đây là tôi, chỉ là tôi thôi và chẳng có ai khác đâu.”
“Cậu làm gì ở đây thế Tyler? Không có tiệc tùng gì à?”
“Câu đó để tôi hỏi cậu mới đúng.” Ánh mắt Tyler rơi xuống tấm bia và cái tua rua, ngay lập tức tối sầm lại. “Nhưng tôi đoán mình đã có câu trả lời rồi. Cậu ở đây vì cô ta. Elena Gillbert, Ánh Sáng Trong Đêm”, gã mỉa mai đọc từng từ.
“Đúng thế,” Meredith bình tĩnh đáp. “Elena có nghĩa là ánh sáng mà. Và cậu ấy rõ ràng đã bị đêm tối bua vây chung quanh. Nó suýt đánh bại Elena, nhưng cuối cùng rồi cậu ấy cũng chiến thắng.”
“Có lẽ là vậy thật,” Tyler đáp, đưa tay xoa xoa cằm vẻ đâm chiêu, mắt nheo lại. “Nhưng cậu biết không, Meredith, bóng tối có một điểm rất buồn cười. Đó là lúc nào cũng có thêm nhiều nhiều nữa đang đợi trong cánh gà chờ dịp xuất hiện đấy.”
“Như đêm nay chẳng hạn,” Meredith nói, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm không một gợn mây, điểm xuyết vài ngôi sao lẻ loi. “Đêm nay rất tối, Tyler ạ. Nhưng sớm muộn gì rồi mặt trời cũng sẽ mọc thôi.”
“Đúng thế, nhưng mặt trăng sẽ mọc trước.” Bất chợt Tyler cười khùng khục như thể có chuyện gì đó buồn cười mà có mỗi mình gã ta hiểu. “Ê này Meredith, cậu đã nhìn thấy khu đất của gia đình Smallwood bao giờ chưa? Đi với tôi, tôi chỉ cho xem. Không xa đây lắm đâu.”
Giống như gã đã chỉ cho Elena xem chứ gì, Meredith thầm nghĩ. Theo một cách nào đó, cô rất thích màn đấu trí này, nhưng Meredith không bao giờ quên mình đến đây vì cái gì. Cô thọc sâu những ngón tay lạnh ngắt vào trong túi áo khoác và tìm thấy một nhánh có roi ngựa nhỏ xíu trong đó. “Thôi, không được đâu, Tyler. Tôi nghĩ mình thích ở lại đây hơn.”
“Cậu chắc đấy chứ? Ở một mình trong nghĩa trang nguy hiểm lắm đấy.”
Những linh hồn chưa siêu thoát, Meredith nghĩ bụng. Cô nhìn thẳng vào gã. “Tôi biết.”
Tyler lại nhăn nhở cười, nhe hàm răng trắng ôn như những tấm bia mộ. “Mà đằng nào thì nếu mắt cậu tốt, đứng từ đây cậu cũng có thể nhìn thấy. Nhìn theo hướng này, về phía khi nghĩa địa cô ấy. Đó, có thấy cái vật đỏ rực ở ngay chính giữa không?”
“Không.” Có một quầng sáng nhợt nhạt phía trên những rừng cây về hướng đông. Meredith chú mục vào đó.
“Ôi trời, thôi mà, Meredith. Cậu không chịu cố gắng gì hết. Khi trăng lên cậu sẽ nhìn thấy rõ hơn thôi.”
“Tyler, tôi không phí thời gian ở đây thêm được nữa đâu. Tôi về đây.”
“Không, cậu sẽ không đi đâu cả,” gã nói. Khi Meredith siết chặt thêm nhánh có roi ngựa trong lòng bàn tay, Tyler vội bổ sung, giọng phỉnh phờ, “Ý tôi là, cậu không định đi cho tới khi nghe tôi kể xong câu chuyện về tấm bia đấy chứ? Thấy không, bia được tạc từ cẩm thạch đó, trong cả cái nghĩa địa này nó là độc nhất vô nhị đấy. Còn cái quả cầu trên đỉnh – chắc nặng cả tấn là ít. Nhưng nó dịch chuyển được. Mỗi lần có người nào trong gia đình Smallwood sắp chết là nó loại xoay. Ông nội tôi không tin chuyện đó; ông bèn rạch một đường ngay mặt trước quả cầu. Cứ hằng tháng là ông lại ra đó kiểm tra. Rồi tới một hôm, ông cụ nhìn thấy đường rạch đó nằm phía sau. Quả cầu đã xoay hẳn từ trước ra sau. Ông tìm mọi cách để xoay nó lại nhưng không thể. Nó quá nặng. Rồi đêm đó, ông chết khi đang ngủ. Người ta bèn chôn ông ngay dưới quả cầu luôn.”
“Chắc ông cụ lên cơn đau tim do cố gắng quá sức chứ gì” Meredith nói huỵch toẹt không chút nể nang, nhưng lòng bàn tay lại nhói lên râm ran.
“Cậu vui tính quá nhí? Lúc nào cũng rất tỉnh táo. Rất bình tĩnh. Chẳng dễ dàng gì mà khiến cho cậu hét lên được đâu, nhỉ?”
“Thôi đủ rồi. Tôi đi về đây, Tyler.”
Gã để cô bước đi vài bước rồi mới nói tiếp. “Nhưng mà đêm đó ở nhà Caroline, cậu đã hét ầm lên, đúng không nào?”
Meredith quay người lại. “Làm sao cậu biết?”
Tyler đảo mắt vòng quanh. “Làm ơn đừng coi thường trí thông minh của tôi thế chứ. Tôi biết nhiều điều lắm đấy, Meredith. Ví dụ như, tôi biết trong túi áo cậu có cái gì.”
Những ngón tay của Meredith trở nên cứng đờ, “Ý cậu là sao?”
“Có roi ngựa, Meredith à. Tên khoa học là Verbena officinalis. Tôi có người bạn khoái ba cái thứ này lắm.” Tyler đang rất tập trung, nụ cười càng lúc càng nở rộng, gã quan sát gương mặt cô như thể đang xem chương trình trên kênh truyền hình yêu thích của mình. Như con mèo đã vờn chuột chán chê, Tyler tiến lại gần hơn. “Và tôi cũng biết nó dùng để làm gì nữa.” Gã nhìn quanh với vẻ rất cường điệu, đưa một ngón tay lên môi. “Suỵt, coi chừng ma cà rồng.” Tyler thì thầm, rồi ngã đầu ra sau phá lên cười lớn.
Meredith lùi lại một bước.
“Cậu nghĩ thứ đó sẽ giúp được cậu chứ gì? Nhưng tôi sẽ bật mí cho cậu nghe chuyện này nhé.”
Meredith đưa mắt ước lượng khoảng cách giữa cô và con đường, cố giữ cho khuôn mặt mình bình thản. Nhưng một cơn run rẩy không kiểm soát đang lớn dần lên bên trong. Cô chẳng biết liệu mình có xoay sở làm được điều này hay không nữa.
“Cưng sẽ chẳng đi đâu hết, cưng à.” Tyler nói, đưa bàn tay lớn chụp lấy cổ tay Meredith. Cô có thể cảm thấy nó nóng và nhớp nháp qua một làn áo khoác. “Cưng sẽ ở nguyên tại đây để chờ xem một điều bất ngờ.” Gã cúi khom người, đầu đưa ra phía trước, môi nở nụ cười hau hau đắc thắng.
“Buông tôi ra, Tyler! Cậu làm đau tay tôi đấy!” Hoảng loạn bùng lên chạy dọc theo các dây thần kinh của Meredith khi cô tiếp xúc với làn da trần của Tyler. Nhưng bàn tay gã chỉ càng siết chặt hơn, ép dây chằng vào xương cổ tay cô.
“Đây là một bí mật mà chẳng ai khác biết, cưng à,” Tyler nói, kéo Meredith lại gần, phà hơi thở vào mặt cô nóng hổi. “Cưng đến nơi này, tự trang bị tàn ràng để chống lại ma cà rồng. Nhưng anh đây không phải ma cà rồng đâu.”
Tim Meredith đập thình thịch. “Buông ra!”
“Đầu tiên là anh muốn cưng nhìn sang phía kia. Giờ thì cưng có thể nhìn thấy tấm bia rồi đấy,” gã bảo, xoay cô lại nhanh đến nỗi Meredith chẳng còn biết làm gì khác ngoài trơ mắt ra nhìn. Và Tyler nói đúng, cô có thể nhìn thấy nó, như một tượng đài màu đỏ với quả cầu sáng toả sáng trên đỉnh. Hoặc là – không phải quả cầu. Khối tròn bằng cẩm thạch đó trông giống… trông giống như…
“Giờ nhìn sang phía đông xem. Cưng nhìn thấy gì ở đó, hả Meredith?” Tyler nói tiếp, giọng khàn đặc đi vì phấn khích.
Chính là trăng rằm. Nó đã mọc trong lúc gã đang nói chuyện với Meredith, và giờ đây đang treo lơ lửng trên đồi, to đùng và tròn vành vạnh, như một khối cầu khổng lồ trương phênh ra.
Đó chính là cái mà tấm bia trông giống hệt. Một mặt trăng tròn nhỏ máu.
“Cưng đến đây, được bảo vệ khỏi ma cà rồng, Meredith à,” Tyler nói vọng từ phía sau lưng cô, giọng thậm chí còn khàn hơn lúc nãy. “Nhưng dòng họ Smallwood đâu phải ma cà rồng. Chúng ta là thứ khác kia.”
Rồi gã cất tiếng tru.
Không cổ họng nào của con người có thể tạo ra được âm thanh như thế. Đó không phải một sự bắt chước loài vật, mà là thật. Một âm thanh gầm gừ trầm đục từ trong cuống họng, cứ lớn thêm, lớn thêm mãi, khiến cho Meredith phải quay ngoắt lại, trợn tròn mắt sửng sốt. Cái cô đang nhìn thấy khủng khiếp đến mức tâm trí cô không tài nào chấp nhận nổi…
Meredith thét lên.
“Ta đã nói là cô em sẽ ngạc nhiên mà. Cô en có thích không?” Tyler nói. Giọng gã lúng búng vì nước dãi, cái lưỡi đỏ lờm thè ra giữa những chiếc nanh dài của loài khuyến. Khuôn mặt Tyler chẳng còn là mặt người nữa. Nó méo mó, kéo dài ra thành một chiếc mõm. Đôi mắt vàng khè với con ngươi hẹp như mắt mèo. Mái tóc hung đỏ của gã phủ qua má, đổ trùm lấy gáy. Như một miếng da sống. “Cô muốn hét thì cứ hét, trên này chẳng có ai nghe thấy đâu.” Tyler nói thêm.
Tất cả mọi cơ bắp trên người Meredith đều căng ra, tìm cách thoát khỏi gã. Đó là một phản xạ tự nhiên của cơ thể mà cô không thể cưỡng lại được ngay cả khi cô muốn hay không. Hơi thở của Tyler nóng hừng hực, sặc mùi hoang dã thú vật. Những chiếc móng tay gã dùng để bấu vào cổ tay cô trở thành những chiếc vuốt đen dày cộp. Meredith chẳng còn đủ sức mà hét lên nữa.
“Ngoài ma cà rồng ra còn có những thứ khác thích uống máu mà.” Tyler nói bằng cái giọng nhễu nhão nước dãi. “Và ta muốn nếm thử máu cô em. Nhưng trước tiên, bọn mình vui vẻ một chút đã nhé.”
Mặc dù vẫn đứng trên hai chân, cơ thể gã lại khôm khôm và méo mó đến dị dạng. Meredith kháng cự một cách yếu ớt khi bị Tyler đè dúi dụi xuống đất. Cô vốn khoẻ mạnh, nhưng gã còn khoẻ hơn rất nhiều, những cơ bắp của Tyler gồ lên dưới làn áo sơ mi khi gã khoá chặt Meredith.
“Lúc nào cô em cũng cao giá với ta. Giờ thì cô sẽ biết mình đã bỏ lỡ những gì.”
Mình không thở được, Meredith điên cuồng tự nhủ. Cánh tay gã chặn ngang họng làm cô ngạt thở. Những đợt sóng màu xám tràn qua não Meredith. Nếu cô ngất đi bây giờ thì…
“Cô sẽ ước gì mình chết nhanh được như Sue cho xem.” Khuôn mặt Tyler lơ lửng phía trên cô với cái lưỡi dài thè lè. Tay kia của gã giữ chặt tay Meredith phía trên đầu. “Có nghe chuyện Cô bé Quàng Khăn Đỏ bao giờ chưa?”
Mà xám đã trở thành đen kịt với những đốm sáng li ti. Như những vì sao vậy, Meredith nghĩ thầm. Mình đang rơi về phía những vì sao…
“Tyler, bỏ tay mày ra khỏi người cô ấy! Buông cô ấy ra, ngay lập tức!” Giọng Matt quát lên.
Tiếng gầm gừ nhỏ dãi của Tyler thoát biết thành tiếng tru ngạc nhiên. Cánh tay chận ngang cổ họng Meredith giảm bớt sức ép, và không khí tràn vào phổi cô.
Có tiếng bước chân sầm sập chung quanh. “Tao đã mong được làm chuyện này từ lâu lắm rồi, Tyler à.” Matt nói, túm mớ tóc đỏ giặt ngửa đầu gã ra phía sau. Rồi nấm đấm của Matt giăng thẳng vào chiếc mõm mới mọc của Tyler. Máu phụt ra từ cái mũi thú vật ươn ướt.
Âm thanh vang lên từ Tyler làm trái tim trong lồng ngực Meredith đông cứng lại. Gã lao vào Matt, vặn vẹo người trong không trung, vuốt giương ra. Matt ngã ra sau vì cú tấn công, còn Meredith choáng váng tìm cách nhấc mình lên khỏi mặt đất. Cô không thể, tất cả các bắp cơ đều đang run rẩy không thể kiểm soát. Nhưng có ai đó đã nhấc bổng Tyler ra khỏi người Matt như thể gã chẳng nặng hơn con búp bê là bao.
“Y như ngày xưa ấy, Tyler nhỉ,” Stefan nói khi đặt Tyler xuống và đứng đối mặt với gã.
Tyler trợn mắt nhìn trăn trối có đến cả phút, rồi tìm cách bỏ chạy.
Gã nhanh như cắt, luồn lách như một con thú giữa những hàng bia mộ. Nhưng Stefan đã nhanh chân hơn, chặn mất đường thoát của gã.
“Meredith, cậu có đau không? Meredith ơi!” Bonnie đang quỳ xuống cạnh cô. Meredith gật đầu – cô vẫn chưa thể nói được – và để cho Bonnie đỡ lấy đầu mình. “Mình biết là phải ra tay ngăn tên đó lại sớm hơn, mình biết mà.” Bonnie tiếp tục lầm bầm lo lắng.
Stefan đang lôi Tyler lại. “Ta luôn biết người là một thằng không có đầu óc,” cậu ta xô Tyler vào một tấm bia, “nhưng ta không biết rắng ngươi lại ngu xuẩn đến mức này. Ta cứ tưởng ngươi đã học được bài học về chuyện tấn công các cô gái trong nghĩa địa rồi chứ, nhưng hoá ra là không. Đã vậy ngươi còn ba hoa về chuyện mình đã làm với Sue nữa. Thật chẳng khôn ngoan chút nào, Tyler ạ”
Meredith nhìn cả hai người đang đứng đối diện với nhau. Thật khác nhau một trời một vực, cô tự nhủ. Mặc dù cả hai đều là những sinh vật của bóng tối theo một nghĩa nào đó. Stefan trông nhợt nhạt, đôi mắt xanh lục bừng bừng ngọn lửa đe doạ và căm phẫn, nhưng cậu ta toát lên một vẻ gì đó cao quý, gần như thanh khiết. Giống như một pho tượng thiên thần khắc khổ được tạc nên từ đá cẩm thạch. Tyler thì chẳng khác một con vật mắc bẫy. Gã khôm lưng, thở dốc, máu và nước dãi trộn lẫn trên ngực. Đôi mắt vàng loé lên hận thù và sợ hãi, và những ngón tay gã co vào duỗi ra như muốn cào xé cái gì đó. Một âm thanh trầm trầm vang lên từ cổ họng Tyler.
“Đừng lo, lần này ta sẽ không nện cho ngươi một trận đâu,” Stefan bảo. “Trừ khi ngươi tìm cách trốn. Tất cả chúng ta sẽ cùng lên chỗ nhà thờ trò chuyện một chút. Ngươi thích kể chuyện lắm mà, Tyler, vậy thì lần này có một câu chuyện ngươi phải kể lại ta nghe đấy.”
Tyler chồm về phía Stefan, nhắm vào cổ họng cậu ta. Nhưng Stefan đã lường trước. Meredith ngỡ rằng cả Matt và Stefan đều thích thú với chuyện giải toả nỗi cảm xúc tích tụ bấy lâu nay trong vòng vài phút tiếp sau đó, nhưng cô thì không, nên cô quay mặt đi.
Cuối cùng, Tyler bị trói gô lại bằng dây nylon. Gã vẫn đi được, hay ít ra là ngọ nguậy được. Stefan túm lưng áo gã giải đi cấp tốc ngược lên con đường dẫn đến nhà thờ.
Khi đã vào trong, Stefan xô Tyler xuống đất gần chiếc quan tài mở nắp. “Giờ thì,” cậu ta bảo, “Chúng ta sẽ nói chuyện. Và ngươi sẽ phải tỏ ra hợp tác,Tyler à, không thì ngươi sẽ rất, rất hối hận đấy.”