Matt gật đầu nhưng trông mặt cậu vẫn đỏ gay,đỏ từ chân tóc đỏ đi.
“Tami…ấn người em ấy vào người mình.”
Một khoảng lặng kéo dài.
Meredith thận trọng hỏi lại “Matt, ý bồ là em ấy ôm bồ hử?Giống như một cái ôm thậttttt là chặt ấy hả ? Hay là em ấy…” – cô dừng lại bởi Matt đang kịch liệt lắc đầu.
“Nó không phải là một cái ôm đơn thuần thậtttt là chặt đâu.Chỉ có chúng mình ở đó gần lối ra vào và em ấy…well, mình không thể tin nổi.Em ấy mới có 15 tuổi nhưng em ấy hành động như một phụ nữ trưởng thành ấy.Ý mình không phải là …từng có người phụ nữ trưởng thành làm thế với mình nhưng…”
Trông cậu vẫn còn bối rối nhưng có vẻ áp lực đè nặng lên ngực đã thuyên giảm và ánh nhìn của Matt quét qua từng khuôn mặt .
“Thế mọi người nghĩ sao?Có phải việc Caroline ở đó chỉ là trùng hợp?hay là cô ấy…đã nói gì đó Tami?”
“Không phải trùng hợp ngẫu nhiên đâu? – Elena đáp đơn giản – “Nó quá phức tạp để có thể là một sự trùng hợp: Caroline tới chỗ bồ và sau đó Tami hành động như thế.Mình biết – mình có quen Tami Bryce. Cô bé là một người tốt – hay đã từng là như thế.”
“Giờ cô bé vẫn thế” – Meredith tiếp lời – “Mình đã nói với mọi người rồi.Mình có đi chơi với Jim một vài lần.Cô bé là một người rất tử tế và không hề già dặn trước tuổi.Mình không nghĩ là cô bé thường làm mấy chuyện không phù hợp như thế,trừ phi…”Cô dừng lại,nhìn vào khoảng không trước mặt ,nhún vai và bỏ lửng câu nói.
Giờ Bonnie có vẻ rất nghiêm túc .“Nhưng chúng ta phải chấm dứt chuyện này” – cô nói – “Sẽ ra sao nếu cô bé làm chuyện tương tự với gã nào đó không tử tế và không biết ngượng được như Matt ?Cô bé có thể khiến chính mình bị tấn công!”
“Đó là tất cả vấn đề” – Matt tiếp tục,mặt lại ửng lên –“Ý mình là , điều này cũng khó quá…Nếu cô bé cũng như những cô gái khác thì có lẽ mình sẽ đồng ý hẹn hò với.. – mà ý mình không phải là cô gái nào mình cũng hẹn hò đâu đấy..” – cậu vội thêm vào và lén nhìn Elena.
“Nhưng bồ thực sự nên làm điều đó” – Elena đáp lại chắc nịch – “Matt à , mình không muốn bồ vướng bận mình mãi mãi – không có gì khiến mình an lòng hơn là được nhìn thấy bồ hẹn hò với một cô gái tốt.” Và dường như vô tình , ánh mắt của cô hướng về Bonnie – người đang cố nhai nốt cọng cần tây sao cho thật khẽ, thật gọn .
“Stefan , anh là người duy nhất có thể nói cho tụi em biết nên làm gì” – Elena quay sang anh nói.
Stefan hơi nhăn mặt. “Anh không biết nữa.Chỉ từ hai cô gái đó thì khó mà suy ra bất kì đầu mối nào.”
“Vậy là chúng ta sẽ ngồi chờ và xem tiếp theo Caroline – hoặc Tami làm gì hả?” – Meredith lên tiếng.
“Không chỉ chờ thôi đâu” – Stefan tiếp lời – “Chúng ta sẽ tìm hiểu thêm về chuyện này.Các bạn có thể để ý theo dõi Caroline và Tami Bryce,và tôi có thể điều tra vài thứ.”
“Chết tiệt” – Elena vừa nói vừa dộng nắm đấm xuống nền đất. “Mình đã gần như—-”.Cô đột ngột dừng lại và nhìn thấy các bạn của cô :Bonnie nhảy dựng lên,làm rớt luôn cọng cần tây và Matt đang ho sặc sụa,tay nắm chặt lon Coca.Kể cả Meredith và Stefan cũng đang nhìn cô chăm chú.
“Gì thế?” – Elena hỏi trống không.
Meredith “hồi” lại đầu tiên : “Chỉ là hôm qua bồ còn là—well,một thiên thần non nớt không biết chửi thề.”
“Chỉ vì mình đã chết vài lần không có nghĩa là mình sẽ nói “chết tiệt” trong cả phần đời còn lại “ – Elena lắc đầu – “Không.Mình là mình và mình sẽ luôn là mình – bất kể mình là ai đi nữa.”
“Tốt” – Stefan lên tiếng và cúi xuống để hôn lên đỉnh đầu.Matt nhìn ra chỗ khác , Elena khẽ đập vào anh ve phản đối nhưng trong đầu lại nghĩ “Em mãi yêu anh” , và biết rằng anh sẽ nhận ra điều đấy dù cô không thể đọc được suy nghĩ của anh.Sự thực cô nhận ra cô vẫn nắm bắt được phản ứng nói chung của anh , nhìn thấy xung quanh anh là vầng sáng màu hồng ấm áp đang bao phủ.
Có phải quầng sáng này chính là những gì Bonnie hay nhìn thấy và gọi chúng là “màu linh hồn”?Cô nhận ra thường ngày cô hay nhìn thấy anh được bao phủ bởi những bóng mờ phát sáng,tạo cảm giác mát mẻ và có màu như ngọc lục bảo(nếu những cái bóng có thể tỏa ánh sáng).Và giờ màu xanh lá ấy đã quay trở lại , màu hồng tan đi.
Ngay lập tức cô đưa mắt quan sát những người còn lại :Bonnie được vây quanh bởi màu hồng nhạt,Meredith là màu tím sâu thẳm thâm thúy , Matt có màu xanh biển đậm thuần túy.
Điều này nhắc cô nhớ về ngày hôm qua – mà chỉ hôm qua thôi sao?Cô đã nhìn thấy rất nhiều thứ không ai có thể thấy , trong đó bao gồm cả “thứ gì đó” đã làm cô sợ đến chết khiếp.
Nhưng thứ đó là gì nhỉ ? Cô chỉ còn vài hình ảnh chớp nhoáng trong đầu – như thể những thông tin đó tự bản thân chúng cũng sợ hãi chính chúng.
“Thứ đó” có thể chỉ bé bằng cái móng tay , cũng có thể to bằng cả cánh tay.Cơ thể của nó gợi cô nhớ đến kết cấu của những cành cây. Nó có râu giống côn trùng nhưng lại quá nhiều và râu của nó ngo ngoe giống những cái vòi nhưng với một tốc độ nhanh không tả được.Mấy liên tưởng về côn trùng luôn làm cô phải rùng mình.Và hơn hết , nó là một con bọ.Nhưng con bọ này có cơ thể lạ lùng hơn bất kì loài côn trùng nào cô từng thấy.Nếu mĩ hóa nó lên một chút ta có thể liên tưởng nó với một con đỉa hoặc một con mực bởi nó cũng có một cái mồm tròn với các răng sắc nhọn bao quanh .Nó cũng có rất nhiều xúc tu trông như những búi dây leo dày kịt uốn éo mọc sau lưng.
Nó còn có thể dính lên người ai đó nhưng cô có một cảm giác kinh khủng là nó còn có thể làm nhiều hơn thế.
Nó có thể biến thành trong suốt và chui vào cơ thể bạn mà bạn không cảm thấy gì hơn một cú kim châm.
Và sau đó chuyện gì sẽ xảy ra ?
Elena quay sang Bonnie hỏi “Bồ có nghĩ rằng nếu mình cho bồ coi thứ gì đó trông như thế nào thì bồ có thể nhận ra nó một lần nữa không?Không phải nhận ra bằng mắt mà bằng khả năng tâm linh của bồ ấy?”
“Mình đoán là điều đó còn phục thuộc vào “thứ đó” là cái gì đã “ – Bonnie thận trọng trả lời.
Elena liếc nhìn Stefan , anh khẽ gật đầu với cô.
“Vậy thì nhắm mắt lại đi” – Elena nói .
Bonnie làm theo và Elena đặt các ngón tay lên thái dương cô , ngón tay cái nhẹ vuốt mắt Bonnie.Cô cố gắng huy động sức mạnh của Ma Thuật Trắng – điều mà hôm qua cô còn làm khá dễ dàng – còn hôm nay thì khó khăn như thể đang phải dùng hai hòn đá quẹt vào nhau để đánh lửa vậy.Cuối cùng cô cũng cảm thấy một ánh chớp nháng lên còn Bonnie đột ngột lùi lại phía sau.
Bonnie mở bừng mắt “Đó là cái gì vậy ?” – cô giật bắn , hơi thở gấp gáp.
“Đó là thứ hôm qua mình nhìn thấy”
“Thấy ở đâu?”
Elena chầm chậm đáp “Bên trong Damon.”
“Nhưng nó có nghĩa là gì ? Anh ta đang điều khiển nó ? Hay ..hay..” – Bonnie im bặt , hai mắt mở to .
Elena kết thúc câu nói còn bỏ lửng của bạn : “Anh ấy đang điều khiển nó ? Mình không biết . Nhưng có một điều mình biết chắc đó là : khi anh ấy làm lơ lời kêu cứu của cậu , anh ấy đang chịu ảnh hưởng của lũ malach.”
“Câu hỏi đặt ra ở đây là : nếu không phải Damon thì là kẻ nào đang điều khiển nó ?” – Stefan lên tiếng , anh đã đứng dậy ,có vẻ không thoải mái – “Tôi đã nghĩ về điều này và sinh vật mà Elena vừa chỉ cho cô xem – trông nó không giống như có trí óc của riêng mình.Nó hẳn là bị điều khiển bởi một bộ óc tồn tại bên ngoài .”
“Giống như những vampire khác?” – Meredith khẽ hỏi lại.
Stefan nhún vai “Vampire thường không chú ý tới mấy chuyện này , bởi các vampire có thể có bất kì thứ gì họ muốn mà không cần tới thứ ‘công cụ’ kia.Kẻ nào có thể điều khiển malach ám ảnh một vampire như vậy hẳn phải có một trí óc mạnh mẽ. Mạnh – và tà ác nữa.
“Đó..” – Damon cố tìm những từ ngữ chính xác nhất trong khi vẫn đang đứng trên cành sồi cao – “..là em trai tao và…người của nó.”
“Tuyệt diệu” – Shinichi thì thầm.Hắn thả lỏng cơ thể và đứng trên cành sồi với một dáng điệu còn duyên dáng hơn cả Damon.Việc này đã trở thành một cuộc đấu ngầm giữa hai người họ.Damon thấy đôi mắt màu vàng của Shinichi lóe lên một hay hai lần gì đó khi hắn nhìn Elena và nhắc tới Tami.
“Đừng nói với tao là mày không liên quan đến những cô nàng phiền phức đó..” – Damon lạnh lùng thêm vào – “Từ Caroline đến Tamra và trước đó nữa , tất cả là chủ ý của mày ?”
Shinichi lắc đầu.Cặp mắt hắn vẫn dán vào Elena và hát một khúc dân ca có giai điệu êm ái.
“Với gò má phớt hồng
Và mái tóc như lúa mì vàng óng…”
“Tao sẽ không thử làm điều đó với các cô gái đâu” – Damon cười nhưng chẳng có vẻ gì đang cười . Đôi mắt anh nhíu lại – “Có thể trông họ yếu xìu như những miếng giấy ướt – nhưng sự thực họ kiên cường hơn mày nghĩ đấy , và họ trở nên bất khuất khi một trong số họ gặp nguy hiểm.”
“Ta đã nói với ngươi rồi , không phải ta đang làm chuyện này “ – Shinichi đáp, lần đầu tiên kể từ khi Damon trông thấy , hắn có vẻ hơi khó chịu. Rôid hắn nói “Mặc dù có thể ta biêt người bày ra trò này.”
“Nói tao nghe thử.” – Damon gợi ý , hai mắt vẫn nhíu lại.
“Well – ta đã nhắc với ngươi về người em song sinh của ta chưa nhỉ ? Tên cô ấy là Misao” – nở nụ cười vẻ đắc thắng , hắn tiếp tục – “Misao có nghĩa là thiếu nữ.”
Damon cảm giác được cơn thèm ăn tự động dâng lên.Anh lơ nó đi.Anh đang cảm thấy khá thoải mái để tính đến chuyện đi săn và anh không nghĩ là tụi cáo-tinh hay “kitsune”(như Shinichi yêu cầu được gọi)này là thứ anh có thể săn.
“Không,mày chưa từng nhắc tới cô ta.” – Damon đáp ,lơ đãng lấy tay gãi gãi sau gáy.Vết muỗi đốt đó đã biến mất nhưng vẫn để lại một trận ngứa điên cuồng. – “Hẳn có thứ gì đó đã làm lú tâm trí mày khiến mày không nhắc tới cô ả.”
“Well,cô ấy vẫn ở đâu đó quanh đây.Cô ấy và ta cùng tới chốn này và chúng ta đã chứng kiến luồng sức mạnh đã hồi sinh…Elena.”
Damon chắc chắn rằng khoảng bỏ lửng của hắn trước khi nhắc đến tên Elena hoàn toàn là giả.Anh hơi nghiêng đầu ,tỏ rõ cái vẻ “đừng nghĩ rằng mày lừa được tao” và chờ đợi.
“Misao thích chơi game” – Shinichi đơn giản đáp lại.
“Ồ thế à?Game như cờ thỏ, cờ vua , câu cá hay đại loại thế ấy hả?”
Shinichi húng hắng ho nhưng Damon có thể nhận thấy mắt hắn vằn lên những tia máu.Ồ , có vẻ như gã này luôn bảo vệ cô ta thái quá thì phải? Damon ném cho hắn một trong những nụ cười chói lóa nhất của anh.
“Ta yêu cô ấy” – gã đàn ông trẻ tuổi với mái tóc màu đen tuyền pha lẫn những lọn lửa đáp lời và lần này , giọng hắn tỏ rõ sự cảnh cáo.
“Nhưng,well,những trò chơi của cô ấy đến cuối cùng thường có hiệu ứng hủy diệt cả một thị trấn ,đương nhiên không phải trong một lúc.”
Damon nhún vai “Tao sẽ không bỏ lỡ cảnh cả trị trấn này bị thổi tung đâu.Và đương nhiên tao sẽ đưa các cô gái của tao ra ngoài ,giữ họ sống sót đầu tiên.”
“Như ý ngươi muốn thôi” – giọng điệu Shinichi đã trở lại dễ dãi như bình thường – “Ta và ngươi là đồng minh và chúng ta sẽ giữ thỏa thuận của chúng ta.Dù sao thì thật đáng xấu hổ nếu bỏ phí…tất cả chuyện này.” Ánh mắt của hắn lại chuyển sang Elena một lần nữa.
“Chúng ta vẫn chưa thảo luận tới thất bại nho nhỏ của lũ malach của mày – hoặc của cô ta nếu ý mày là thế,và tao khá chắc là tao đã làm ba trong số chúng bốc hơi nhưng tao viết là vẫn còn nữa.Bởi vậy mối quan hệ làm ăn của chúng ta đến đây là chấm hết.Mày đã chọn sai đối thủ rồi Shinichi ạ.Mày sẽ không muốn biết mọi việc sẽ tệ đến mức nào đâu.”
Khá ấn tượng khi Shinichi chỉ gật đầu đáp lại.Trong giây tiếp theo, ánh mắt hắn lại dán vào Elena lần nữa và hát :
“…mái tóc như lúa mì vàng óng
nhẹ buông xuống bờ vai em trắng mịn
Màu hồng yêu quí của ta , dấu yêu của ta…”
“Và tao không muốn gặp Misao của mày vì chính sự an toàn của ả.”
“Và ta biết là cô ấy muốn gặp ngươi.Cô ấy nắm bắt từng giây trò chơi của cô ấy,nhưng ta sẽ cố làm cô ấy xao lãng.” – Shinichi làm bộ làm tịch.
Damon ngó hắn một lúc rồi sực nhận ra mình đã không chú ý nhìn hắn quá lâu.
Shinichi quan sát anh.Hắn nhoẻn cười.
Damon thấy hồ nghi về nụ cười đó.Anh để ý rằng mỗi khi Shinichi cười,có thể nhìn thấy trong mắt hắn có hai ngọn lửa nhỏ đỏ rực đang nhảy múa.
Nhưng anh quá mệt mỏi để nghĩ về điều ấy.Đơn giản đó là một cảm giác rất thoải mái.Sự thực là đột nhiên anh thấy rất , rất buồn ngủ….
*
“Vậy là tụi mình phải đi kiếm mấy con malach ẩn trong cơ thể các cô gái giống Tami hử?” – Bonnie hỏi.
“Chính xác là Tami” – Elena đáp.
“Và bồ nghĩ là..” – Meredith lên tiếng , cô nhìn Elena chăm chú – “..bằng cách nào đó Tami đã nhận thứ đó từ Caroline.”
“Ừ ,mình biết , mình còn biết phải đặt ra câu hỏi là :Caroline nhận thứ đó từ đâu?Và đó chính là điều mình không biết.Nhưng chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy khi bị Klaus và Tyler bắt cóc.Chúng ta không biết cô ấy đã làm gì trong cả tuần vừa rồi – ngoại trừ một điều rõ ràng là cô ấy vẫn không thôi căm ghét chúng ta.
Matt lấy tay ôm đầu : “ Giờ tụi mình phải làm gì đây?Mình cảm giác như thể chuyện này là trách nhiệm của mình.”
“Không , nếu ai đó cần cảm giác có trách nhiệm với chuyện này thì đó là Jimmy.Do anh ta – cậu biết rồi đấy – đã để Caroline ở qua đêm –và rồi để cô ấy nói chuyện với đứa em gái mới 15 tuổi của mình…Well,mặc dù đó không phải là lỗi của anh ta nhưng hẳn anh ta cũng nên thoái thác chút chứ. “ – Stefan lên tiếng.
“Và đó là chỗ anh hiểu sai đấy..”- Meredith nói – “..Matt và Bonnie và Elena và tôi đều biết Caroline quá rõ và hiểu cô ta có thể làm gì.Tụi này chính là những người hiểu tụi này nhất.Và tôi nghĩ chúng ta có một nhiệm vụ quan trọng cần làm ngay.Mình đề nghị chúng ta cùng đến nhà cô ấy.”
“Mình cũng vậy” – Bonnie buồn bã tiếp lời – “nhưng mình không trông mong gì ở đó đâu.Bên cạnh đó , lỡ như Caroline không có con malach nào trong người thì sao?”
“Đó là nơi đầu tiên cần xem xét” – Elena đáp – “Chúng ta cần tìm cho ra kẻ nào đứng đằng sau chuyện này .Kẻ nào đó đủ mạnh để ảnh hưởng đến Damon.”
“Tuyệt” – Meredith nói vẻ chắc nịch – “Và hi vọng sức mạnh của các dòng chảy ma thuật sẽ giúp chúng ta bởi chuyện này liên quan đến từng người dân Fell Church.”
50 yard* về phía tây và 30 feet tính từ mặt đất , Damon đang phải đấu tranh để giữ mình tỉnh táo.
Shinichi luồn tay vuốt mái tóc suôn thẳng có màu như bóng đêm, những lọn tóc đỏ như lửa phấp phới trước trán hắn.Hắn chăm chú dõi theo Damon đang ở bên dưới.
Đáng lẽ Damon cũng phải quan sát lại hắn một cách chăm chú nhưng thay vào đó anh đơn thuần cảm thấy rất,rất buồn ngủ. Chầm chậm,anh bắt chước theo cử động của Shinichi , lấy tay gạt nhẹ mấy lọn tóc đen nhánh mượt mà khỏi vầng trán.Mí mắt anh vô tình cứ trĩu xuống.Shinichi vẫn đang cười với anh.
“Vậy là chúng ta đã thỏa thuận xong.” – hắn ta thì thầm –“ Misao và ta sẽ có thị trấn , ngươi sẽ không cản trở chúng ta. Chúng ta sẽ nắm quyền kiểm soát các dòng chảy năng lượng .Ngươi đưa các cô gái của ngươi ra ngoài an toàn …và có được sự trả thù như mong muốn.”
“Chống lại đứa em trai giả dối của tao và tên…tên Mutt đó!”
“Matt” – tai Shinichi rất thính.
“Gì cũng được.Tao sẽ không để Elena bị tổn thương , thế thôi.À và con nhóc phù thủy tóc đỏ nữa.”
“À đúng rồi , Bonnie ngọt ngào.Ta không phiền nếu có được một hai đứa giống cô ta.Để coi , một cho lễ Samhain** và một cho lễ Solstice***.”
Damon lừ đừ khịt mũi :“Không có hai đứa như cô ta đâu dù mày có tìm ở chỗ nào đi nữa.Tao cũng sẽ không để nhỏ đó bị thương.”
“Thế còn cô gái cao ,xinh đẹp với mái tóc đen dài…Meredith?”
Damon giật thót “Đâu ? ”
“Đừng lo,cô ta không đến bắt ngươi đâu” – Shinichi nói êm ái – “Ngươi muốn làm gì với cô ta?”
“Oh” – Damon thả lỏng hai vai,duỗi dài người một cách nhẹ nhõm – “Để cô ta đi con đường của cô ta , chỉ cần cô ta tránh xa con đường của tao.”
Shinichi thong thả ngả lưng tựa vào chạc cây của hắn : “Em trai ngươi thì không thành vấn đề.Vậy thực sự chỉ còn đứa con trai kia ở lại.” – hắn thì thầm. Lối thì thầm của hắn luôn toát lên vẻ bóng gió.
“Đúng.Nhưng em trai tao—” – Damon đã gần như ngủ rồi , ngủ ngay ở vị trí Shinichi vừa rời đi.
“Ta đã nói với ngươi rồi.Anh ta sẽ được quan tâm chăm sóc.”
“Ưm.Ý tao là..tốt.”
“Vậy chúng ta thỏa thuận chứ?”
“Ưm-hmm.”
“Được chứ?”
“Được.”
“Thỏa thuận xong.”
Lần này Damon không trả lời nữa.Anh đang nằm mơ. Anh mơ thấy đôi mắt màu vàng thiên thần của Shinichi thình lình mở to chú mục vào anh.
“Damon”. Anh nghe thấy tên mình,nhưng trong giấc mơ của anh có quá nhiều thứ khiến anh không thể mở mắt nổi.Dù sao thì , anh có thể thấy mà không cần mở mắt.
Trong giấc mơ,Shinichi khom mình trước mặt anh , mặt hắn thoáng nét cười .Cảm xúc của họ trộn lẫn với nhau,hơi thở hòa thành một nhịp (nếu Damon thực sự ‘thở’ ). Shinichi cứ giữ nguyên tư thế đó hồi lâu như thể hắn đang kiểm tra cảm xúc của Damon , nhưng Damon biết đối với một kẻ đến từ bên ngoài , cảm xúc của anh là không thể nắm bắt.Dù vậy,trong giấc mơ Shinichi cứ bám lấy anh như thể đang cố ghi nhớ hàng mi đen và cong ,gò má nhợt nhạt , hay khuôn miệng với những đường cong tinh tế của Damon.
Sau cùng , Shinichi-trong-giấc-mơ đặt tay phía dưới đầu Damon và ấn và nơi vết muỗi đốt đang ngứa rát.
“Ồ,có vẻ ngươi lớn lên thuận lợi và khỏe mạnh quá ha?” – hắn nói chuyện với một thứ gì đó Damon không nhìn thấy – một thứ nằm Bên Trong anh .
“Ngươi có thể hoàn toàn kiểm soát và chống lại ý muốn mạnh mẽ của hắn chứ hả?” – Shinichi nói vậy rồi ngồi yên một lát như thể đang ngắm hoa anh đào rơi rồi nhắm mắt lại.
“Ta nghĩ là ..” – hắn thì thào – “đó là điều chúng ta sẽ thử,không còn lâu nữa đâu.Sớm.Rất sớm thôi.Nhưng trước hết chúng ta phải lấy được sự tin tưởng của hắn , loại bỏ đối thủ của hắn.Khiến hắn mụ mị , khiến hắn chìm trong tức giận , hư vô và mất thăng bằng.Khiến hắn phải luôn nghĩ về Stefan , về sự căm ghét của hắn dành cho Stefan – kẻ đã cướp mất thiên thần của hắn . Và trong lúc đó ta sẽ lo những việc cần được hoàn thành ở đây.”
Rồi hắn quay sang nói với Damon : “Chúng ta đúng là đồng minh..” – hắn phá ra cười – “..nhưng không phải khi ta đã chạm được ngón tay vào linh hồn ngươi.Đây.Cảm thấy nó chứ?Và ta có thể khiến ngươi làm những điều…”
Và rồi dường như hắn lại chuyển sang nói với thứ sinh vật vẫn ở bên trong cơ thể Damon : “Nhưng ngay bây giờ …một bữa tiệc nhỏ giúp ngươi lớn nhanh hơn và mạnh hơn.”
Trong giấc mơ,Shinichi làm một điệu bộ rồi đi giật lùi lại, luôn miệng mời một thứ malach vô hình trèo lên cây.Chúng bò lên và che lấp gáy của Damon.Và rồi , thật đáng sợ , chúng chui vào bên trong anh lần lượt từng con , từng con một , chui qua những vết cắt trên cơ thể mà anh không nhớ là mình từng có.Cái cảm giác nhũn nhão như con sứa của cơ thể chúng thataj không thể chịu nổi …và chúng cứ thế cui vào bên trong anh..
Shinichi cất tiếng hát êm ái.
“Oh,hãy đến đưa ta đi , những thiếu nữ xinh xắn của ngươi
rất nhanh đã lấy mất tâm trí ta
Đưa ta đi trong ánh mặt trời hay ánh trăng
Khi những đóa hồng vẫn đương nở rộ …”
Trong giấc mơ , Damon đang tức giận.Không phải vì chuyện vô lý lũ malach có bên trong anh bởi điều đó thật tức cười.Anh tức giận bởi anh biết gã Shinichi-trong-giấc-mơ đang quan sát Elena khi cô đang thu dọn những gì còn sót lại của chuyến picnic.Hắn đang quan sát từng cử động của cô ấy ở một khoảng cách đáng lo.
“Hoa vẫn nở mỗi dấu chân ngươi qua
…Những đóa hồng dại đẫm máu đỏ.”
“Elena của ngươi quả là một cô gái khác thường” – gã Shinichi-trong-giấc-mơ thêm vào – “Nếu cô ta còn sống,ta nghĩ cô ta sẽ là của ta trong một đêm hay tương tự thế.” Hắn dịu dàng vuốt những lọn tóc còn vương trên trán của Damon và nói “Một cảm xúc kì lạ , ngươi có nghĩ thế không?Ta sẽ bảo đảm cô ta được chết một cách đẹp đẽ.”
Nhưng Damon đang ở một trong những giấc mơ mà ở đó bạn không thể nói hay cử động,Anh không trả lời.
Trong lúc ấy, lũ vật nuôi trong- giấc- mơ của gã Shinichi-trong-giấc-mơ tiếp tục trèo lên cây ,cơ thể nhũn như thạch Jell-O,trút vào bên trong anh.Một con , hai con,một tá , hai tá ..Ngày càng nhiều hơn.
Và Damon không thể tỉnh dậy ngay cả khi anh cảm giác được ngày càng nhiều maclach đang tới từ phía khu rừng cổ.Chúng không chết , cũng chẳng sống , không phải đàn ông và chẳng phải thiếu nữ,sức mạnh của chúng giúp Shinichi điều khiển tâm trí Damon từ đằng xa.Dường như chúng kéo tới vô tận.
Shinichi theo dõi dòng chảy sáng lấp lánh tạo bởi cơ thể malach diễn ra bên trong Damon .Sau một lúc , hắn lại hát :
“Mỗi ngày đều quí giá , đừng bỏ lỡ..
Hoa sẽ tàn và chúng ta cũng vậy…
Đến với ta hỡi các cô thiếu nữ
Khi chúng ta còn trẻ và vẫn vô tư.”
Damon mơ anh nghe thấy từ “hãy quên đi” được thì thầm bởi hàng trăm giọng nói .Và mỗi khi anh cố nhớ lại phải quên điều gì thì chúng lại tản ra và biến mất…
Anh thấy mình tỉnh lại trên cây , toàn bộ cơ thể đau ê ẩm.
*yard : đơn vị đo lường , 1 yard = 3 feet = 0,9144m.Nhân đây nói luôn 1 feet = 0,3048 m
**lễ Samhain : chính là tên gọi khác của kễ Hallowen , được tổ chức vào 31/10 hàng năm.
*** lễ Solstice:chia làm 2 lại là lễ Solstice mùa hè (giữa hè),tổ chức vào 21/6 hàng năm và lễ Solstics mùa đông ,tổ chức tầm 20>>23/12 hàng năm.