Nhật Ký Ma Cà Rồng

Quyển 5 - Chương 20



Matt đang gõ cửa nhà Bryce với Elena ở bên cạnh.Elena cải trang bằng cách nhét mái tóc của mình dưới một chiếc mũ bóng chày ủng hộ đội Virginia Cavaliers và đeo một chiếc kính râm bao lấy khuôn mặt mà cô đã lục được từ một trong những ngăn kéo của Stefan.Cô cũng mặc một chiếc áo phông kiểu hải quân rộng thùng thình màu mận chín do Matt “quyên tặng” và một chiếc quần bò quá cỡ của Meredith.Cô chắc chắn không ai từng biết đến Elena Gilbert có thể nhận ra cô thông qua cách ăn mặc này.

Cánh cửa được hé ra rất chậm cho tới khi đủ để tiết lộ người ra mở cửa không phải ông bà Bryce hay Jim mà là Tami.Cô gái – ừm,gần như là không mặc gì cả.Cô mặc một bộ bikini dây mỏng dính nhưng có vẻ như đó là đồ tự làm bởi chiếc quần đang có chiều hướng rã ra thành từng mảnh như thể cô ấy đã dùng kéo cắt .Phần cơ thể phía trên được che bởi hai vòng tròn làm bằng bìa cứng được giữ bằng vài sợi kim tuyến màu.Trên đầu cô đội một chiếc vương miện bằng giấy rõ ràng cũng cùng xuất xứ với mấy sợi dây kim tuyến.Cô gái cũng cố gắng dùng hồ cố định mớ dây đó vào chiếc quần bikini.Và tất cả là nguyên nhân khiến bộ trang phục trông giống như đồ thoát y của vũ nữ ở Las Vegas do một đứa trẻ cố gắng làm ra.

Ngay lập tức Matt xoay người và giấu mặt đi nhưng Tami đã ngả người vào và dính vào lưng cậu.

“Matt Honey-butt” – cô thì thầm – “Anh đã quay lại.Em biết là anh sẽ quay lại mà.Nhưng sao anh lại mang theo ả điếm xấu xí già khú này theo?Chúng ta làm sao mà—”

Elena bước lên phía trước bởi vì Matt đang giơ hai tay lên vẻ lúng túng .Cô biết rằng trong cuộc đời của Matt ,cậu chưa bao giờ nặng tay với một phụ nữ,đặc biệt là với một cô bé,nhưng cậu cũng rất nhạy cảm về một hai chuyện.Tỉ như trường hợp này.

Elena cố gắng để chen vào giữa Matt và một Tami bỗng trở nên khỏe một cách đáng ngạc nhiên.Cô cố gắng nhịn cười khi đối diện với bộ trang phục của Tami.Sau tất cả,chỉ mới vài ngày trước thôi,cô còn không hiểu được tại sao con người ở trần ở truồng lại bị nghiêm cấm.Bây giờ thì cô đã hiểu, nhưng có vẻ như nó cũng không còn quan trọng nữa.Mọi người được sinh ra với tấm da trần truồng tuyệt vời của riêng mình.Trong suy nghĩ của cô ,chẳng có lí do nào để khoác lên người một tấm da khác ngoại trừ trường hợp tránh cái lạnh hoặc cảm thấy không thoải mái khi không có quần áo.Xã hội loài người hiện thời tin rằng khỏa thân là hành vi bị cấm.Tami hiện đang cố thoát khỏi sự cấm đoán đó bằng cái cách trẻ con của riêng mình.

“Bỏ tay của mày khỏi tao,con điếm già” – Tami gầm gừ khi Elena kéo cô khỏi Matt và rồi còn buông thêm một số lời chửi dài dòng khác.

“Tami,bố mẹ em đâu?Anh của em đâu?” – Elena hỏi.Cô lờ đi những từ ngữ tục tĩu – coi chúng chỉ là những âm thanh – nhưng có thể thấy môi Matt đã trở nên trắng bệch.

“Em xin lỗi Elena mau! Xin lỗi vì ăn nói cái kiểu đó!” – cậu ra lệnh.

“Elena là cái xác thối rữa ,giòi bọ bò ra từ hốc mắt cô ta” – Tami hát lên theo vần – “Nhưng bạn của em nói cô ta là một con điếm khi cô ta còn sống.Một..” – một đống các từ ngữ bốn âm tiết thoát ra làm Matt thở hổn hển – “..con điếm rẻ tiền.Anh biết đấy.Chẳng có gì rẻ tiền hơn những thứ được cho không.”

“Matt,đừng để ý.” – Elena nói một hơi và cô hỏi lại – “Bố mẹ và anh Jim của em đâu?”

Câu trả lời thốt ra kèm theo số lượng lời chửi bới áp đảo nhưng cũng tổng kết được vài thông tin – dù không biết có đúng hay không – rằng ông bà Bryce đã đi nghỉ vài ngày và Jim đang ở với Isobel ,bạn gái của cậu ta.

“Được rồi,tiếp theo chị nghĩ là chị cần giúp em mặc thêm ít quần áo tử tế.” – Elena nói – “Đầu tiên,chị nghĩ là em cần đi tắm để tấy hết đống đồ trang trí giáng sinh này khỏi người.”

“Cứ thử coi, hy-hy!Thử coi hy-hy!” – câu trả lời là sự pha trộn giữa âm thanh của con người và tiếng hí của một con ngựa. – “Tao đã dán chúng bằng hồ Perma Stick!” – Tami nói thêm và bắt đầu cười khúc khích đầy kích động.

“Ôi chúa ơi ,Tami,em có biết là nếu không có dung môi phù hợp ,em có thể sẽ phải phẫu thuật để tách chúng ra?”

Một mùi hôi thối xộc vào mũi thay cho câu trả lời của Tami.Đó là một mùi kinh tởm đột nhiên thoát ra.Không,không chỉ đơn giản là một mùi thối- Elena nghĩ – đó là sự hội tụ của mùi ruột động vật đang thối rữa.

“Oops!” – Tami lên tiếng ,vẫn với giọng cười khúc khích kích động – “Pardon moi.* Ít ra đó cũng là hơi ga tự nhiên.”

Matt hắng giọng – “Elena.Mình nghĩ chúng ta không nên ở đây nữa.Với thái độ của cô ta và tất cả những…”

“Chúng mày sợ tao” – Tami khúc khích – “Phải không?” –giọng nói của cô bé bất ngờ tụt xuống độ vài quãng tám.

Elena nhìn Tami chăm chú : “Không.Chị không sợ.Chị chỉ cảm thấy tiếc cho một cô bé đã ở sai chỗ trong một thời điểm sai lầm.Nhưng chị đoán là Matt đã đúng.Chúng ta phải đi thôi.”

Thái độ của Tami dường như đã thay đổi. “Em xin lỗi…Em không nhận ra những vị khách của mình lại ở tầm cỡ này.Matt ,làm ơn đừng đi.” – Rồi cô bé bí mật thì thầm với Elena – “Anh ta rất tuyệt đúng không?”

“Cái gì cơ?”

Tami hất hàm về phía Matt – người vừa đột ngột quay lưng về phía cô bé.Trông cậu có vẻ rất tệ,dường như đang cố gắng gạt bỏ ý niệm về sự xuất hiện kì cục của Tami.

“Anh ấy đó.Có phải anh ta rất tuyệt trên giường không?”

“Matt coi này.” – Elena nhặt lên một tuýp hồ nhỏ – “Mình nghĩ cô bé thực sự dùng hồ PermaStick lên trên da . Chúng ta phải gọi cho dịch vụ bảo vệ trẻ em hay bất cứ thứ gì đại loại thế bởi vì không có ai đưa cô bé đi bệnh viện ngay được.Dù bố mẹ cô bé có biết chuyện này hay không,họ cũng không nên để cô bé lại như thế này.”

“Mình chỉ mong gia đình cô bé vẫn ổn.” – Matt nói vẻ dứt khoát khi họ đi ra cửa đến chỗ chiếc xe với Tami hờ hững theo sau , mồm vẫn lải nhải những điều về “khoảng thời gian hạnh phúc” mà ba người họ từng có .

Elena khó khăn liếc bạn từ chỗ ngồi dành cho khách của mình – không chứng minh thư,không bằng lái xe , đương nhiên cô biết là cô không thể cầm lái.

“Có lẽ chúng ta nên đưa cô bé tới đồn cảnh sát trước.Chúa ạ,một gia đình tội nghiệp!”

Matt không nói gì cả trong một lúc lâu.Cằm của cậu banh ra,mồm mím chặt – “Mình cảm thấy như thể mình có trách nhiệm trong chuyện này.Ý mình là,mình đã biết có chuyện gì đó không ổn với cô bé mà – đáng ra mình đã phải nói với bố mẹ cô bé .”

“Giờ cậu nói nghe giống Stefan rồi đấy.Cậu không cần có trách nhiệm với tất cả những người cậu gặp đâu.”

Matt ném cho cô một cái nhìn biết ơn và Elena tiếp tục – “Trên thực tế,mình sẽ hỏi Bonnie và Meredith một chuyện mà mình chắc là bồ không thể.Mình sẽ nhờ họ kiểm tra Isobel Saitou – bạn gái của Jim.Bồ chưa bao giờ có liên lạc với cô ta nhưng có thể Tami có.”

“Ý bồ là cô ta cũng biết chuyện gì đó?”

“Đó là điều mình hi vọng Bonnie và Meredith khám phá ra.”

Bonnie chết đứng,gần như làm buông rơi cẳng chân của Mrs.Forbes.

“Mình sẽ không đi vào cái phòng ngủ ấy đâu.”

“Bồ phải đi.Mình không thể vác bà ấy một mình được.” – Meredith nói.Rồi cô nói thêm vẻ dỗ dành – “Nghe này Bonnie,nếu bồ vào trong đó với mình,mình sẽ nói cho bồ một bí mật.”

Bonnie mím môi.Rồi cô nhắm mắt lại,để mặc cho Meredith chỉ đạo mình , từng bước lại từng bước tiến sâu vào ngôi nhà kinh dị này.Cô biết vị trí của phòng ngủ lớn – dù sao thì cô cũng đã đến đó chơi từ hồi còn bé.Chỉ cần đi dọc theo hành lang rồi rẽ trái.

Cô ngạc nhiên khi Meredith đột ngột dừng lại sau khi đi được vài bước.

“Bonnie”

“Ưm?Sao?”

“Mình không muốn làm bồ sợ ,nhưng mà—”

Và điều này đã trực tiếp có hiệu quả khiến Bonnie khiếp sợ.Cô mở to mắt.

“Cái gì ? Cái gì?”

Trước khi Meredith có thể trả lời,cô ngoái đầu lại trong nỗi sợ hãi và nhìn thấy đó là cái gì .

Caroline đang ở phía sau cô ,nhưng cô ta không phải đang đứng.Cô ta đang bò – không phải , cô ta đang trườn,y như cái cách cô ta làm trên sàn nhà phòng Stefan trước kia.Trườn như một con thằn lằn.Mái tóc màu đồng của cô ta xõa tung , lòa xòa che trước mặt.Đầu gối và khuỷu tay cô ta vặn vẹo dưới một góc độ không thể tin được.

Bonnie thét lên nhưng áp lực từ căn nhà dường như áp nghẹn tiếng hét của cô,khiến nó về lại cổ họng.Hiệu quả duy nhất của nó là khiến Caroline ngước lên ngó cô với một cử động thình lình của cái đầu một loài bò sát.

“Ôi chúa ơi –Caroline,chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt của cậu?”

Caroline có đôi mắt thâm đen.Hay nói đúng hơn đó là màu tím đỏ mà Bonnie biết rằng chằng mấy chốc nó cũng chuyển sang màu đen mà thôi.Quanh hàm của cô cũng có những vết bầm tím sưng lên như vậy.

Caroline không trả lời,trừ phi những tiếng rít lên như tiếng còi thoát ra khi cô ta trườn về phía trước được tính là trả lời.

“Meredith,chạy mau!Cô ta ở ngay sau mình nè!”

Meredith rảo chân ,có vẻ cũng hoảng sợ–và điều đó thậm chí với Bonnie còn đáng sợ hơn bởi vốn gần như không gì có thể dọa được bạn của cô.Nhưng khi họ lảo đảo tiến về phía trước với Mrs.Forbes vướng ở giữa thì Caroline đã trườn đến ngay phía dưới mẹ của cô ta và chui qua cánh cửa phòng ngủ chính-phòng ngủ của cha mẹ cô ta.

“Meredith,mình sẽ không vào tro..” – nhưng sự thật là họ đã vượt qua ngưỡng cửa.Bonnie bắn cái nhìn vào mọi góc trong phòng nhanh như tên bắn nhưng không thấy bóng dáng Caroline đâu cả.

“Có lẽ cô ta trốn trong tủ áo” – Meredith nói – “Giờ,để mình đi trước và đặt đầu bà ấy lên giường.Sau đó tụi mình có thể chỉnh tư thế của bà ấy sau.” – Cô đi lùi về phía chiếc giường,gần như kéo theo Bonnie và để phần trên thân người Mrs.Forbes đổ ập lên giường,như vậy đầu bà có thể dựa vào trên gối. “ Giờ kéo bà ấy và đặt chân bà ấy vào phía bên kia.”

“Mình không làm được.Mình không thể!Caroline đang ở dưới giường,bồ biết mà.”

“Cô ấy không thể núp dưới gầm giường được.Dưới đó chỉ có tầm 5 inch khoảng trống thôi” – Meredith đáp vẻ chắc chắn.

“Cô ta ở đó !Mình biết mà.Và..”- cô quyết liệt đáp lại –“..và bồ đã hứa nói mình nghe một bí mật.”

“Được rồi!” – Meredith ném một cái liếc chịu thua qua mái tóc rối bù màu đen của cô. “Hôm qua mình đã điện báo cho Alaric.Giờ anh ấy đang ở quá xa đến nỗi điện báo là cách duy nhất để liên lạc,và có lẽ sẽ mất vài ngày trước khi tin nhắn của mình có thể đến chỗ anh ấy.Mình có suy nghĩ rằng chúng mình sẽ cần đến lời khuyên của anh ấy.Mình cảm thấy thật tệ,đòi hỏi anh ấy làm những thứ không liên quan đến luận án tiến sĩ của anh ấy,nhưng..”

“Ai thèm quan tâm đến bằng tiến sĩ của anh ta cơ chứ?Chúa phù hộ bồ.” – Bonnie phấn khởi kêu lên –“Bồ chỉ làm đúng mà thôi!”

“Giờ thì lại đây và xoay chân của bà Forbes đến phần giữ của giường.Bồ có thể làm được nếu bồ hơi xoay lại.”

Chiếc giường là một chiếc California ngoại cỡ. Mrs.Forbes đang nằm dọc theo một góc của nó,trông bà giống một con búp bê bị vứt trên sàn nhà.Nhưng Bonnie nhất quyết không lại gần chân giường.

“Caroline sẽ chụp được mình mất.”

“Không,cô ta sẽ không làm được đâu.Thôi nào Bonnie.Chỉ cần túm lấy chân bà Forbes và kéo một cú…”

“Nếu mình đến gần giường,cô ta sẽ chụp được mình mất!”

“Sao cô ta phải làm thế?”

“Vì cô ta biết điều gì khiến mình sợ hãi!Và bây giờ khi mình vừa nói ra điều đó,cô ta chắc chắn sẽ làm.”

“Nếu cô ta chụp bồ,mình sẽ tới và đá vào mặt cô ta.”

“Chân bồ không dài đến thế.Nó sẽ chỉ chạm đến thành giường kim loại mà thôi.”

“Ôi,vì chúa,Bonnie!Giúp tôi vớiiiiiiiiii!” – từ cuối là một tiếng hét kéo dài.

“Meredith—” – Bonnie mở miệng và rồi cô cũng hét lên.

“Cái gì thế?”

“Cô ta đang chụp lấy mình!”

“Cô ta không thể!Cô ta đang chụp MÌNH mà!Không ai có cánh tay dài thế được!”

“Hoặc khỏe đến thế!Bonnie!Mình không khiến cô ta buông ra được!”

“Mình cũng thế!”

Và sau đó mọi từ ngữ đều chìm trong những tiếng hét.

Sau khi thả Tami tại đồn cảnh sát,Elena lái xe vòng quanh khu rừng đã từng được biết đến là công viên của Fell Church…uhm,một cuộc đi bộ trong công viên.Thường thì họ sẽ dừng lại. Elena sẽ tiến vài bước vào đám cây và đứng đó.Ấy là cách để kêu gọi – bạn muốn gọi nó là gì cũng được.Rồi cô quay trở lại chỗ chiếc Jaguar,trông có vẻ chán nản.

“Mình không chắc là Bonnie có thể làm việc này tốt hơn hay không” – cô nói với Matt – “nếu chúng ta có thể mạo hiểm ra ngoài vào ban đêm.”

Matt không tự nguyện rùng mình một cái – “Hai tối đã là quá đủ rồi.”

“Bồ biết không, bồ chưa bao giờ kể cho mình nghe câu chuyện của tụi bồ vào cái đêm đầu tiên ấy.Hay ít nhất là chưa từng kể từ khi mình hiểu được những từ ngữ và biết nói chuyện.”

“Uhm thì , lúc đó mình cũng đang lái xe thế này..ngoại trừ địa điểm là phái bên kia cánh rừng cổ,gần khu Lightning-Split Oak..”

“Ừ”

“Và rồi trên đường bỗng nhiên xuất hiện một thứ.”

“Một con cáo?”

“Uhm thì nó có màu đỏ trong ánh đèn pha nhưng trông không giống như bất kì con cáo nào mình từng thấy.Và mình đã lái trên con đường đó kể từ khi mình biết chạy xe.”

“Một con sói?”

“Ý bồ là giống như người sói á?Nhưng,không phải-mình đã từng nhìn thấy những con sói trong ánh trăng và trông chúng lớn hơn. Con này thì tầm ở giữa.”

“Nói cách khác.” – Elena nói,đảo đảo cặp mắt xanh tím – “một sinh vật bình thường.”

“Có lẽ.Chắc chắn nó khác với lũ malach đã nhai cánh tay của mình.”

Elena gật đầu.Theo những gì cô biết ,malach có thể biến thành mọi hình thái.Nhưng bọn chúng đều có một điểm tương đồng:chúng đều sử dụng năng lượng và cần “ăn” năng lượng để sống.Và chúng có thể bị thao túng bởi một nguồn năng lượng mạnh hơn bản thân chúng.

Và chúng là kẻ thù của loài người.

“Vậy tất cả những gì chúng ta biết là chúng ta chẳng biết gì cả.”

“Đúng rồi.Chỗ đó cũng ngay đây thôi – nơi tụi này nhìn thấy nó ấy.Nóchỉ đơn giản đột nhiên xuất hiện giữa đường –hey!”

“Rẽ phải!Ngay chỗ kia kìa !”

“Đúng rồi!Đúng là nó nè!”

Chiếc Jaguar gần như dừng lai,rẽ phải ,không phải tông vào một con mương mà là rẽ vào một lối nhỏ ít ai để ý trừ phi chủ tâm tìm kiếm nó.

Khi chiếc xe dừng lại,cả hai nhìn chằm chằm lên đường và cùng thở gấp.Không nghi ngờ gì ,họ vừa trông thấy một sinh vật màu đỏ,lớn hơn con cáo và nhỏ hơn con sói chạy vụt qua .

Họ nhìn vào ngã rẽ hẹp.

“Câu hỏi đáng giá triệu đô đây:chúng mình có nên đi theo hay không?”-Matt hỏi.

“Không có biển Cấm vào – và phía bờ rừng này khó mà có ngôi nhà nào tồn tại.Dọc theo đường chính và xuôi xuống là đến Dunstans.”

“Vậy là chúng mình đi vào?”

“Chúng mình đi.Nhưng đi chậm thôi.Trời đã tối hơn mình nghĩ rồi.”

Đương nhiên Meredith là người đầu tiên bình tĩnh lại.

“Được rồi,Bonnie..” – cô nói – “Dừng lại ! Dừng ngay ! Hét lên không giúp gì cho chúng ta ở đây đâu!”

Bonnie không nghĩ là cô có thể dừng lại.Nhưng Meredith có một cái nhìn thật đặc biệt toát ra từ con người đen thẫm ,cái nhìn chứng tỏ cô ấy đang rất nghiêm túc , cái nhìn cô ấy đã biểu hiện trước khi vật ngã Caroline trên sàn phòng của Stefan.

Với một nỗ lực lớn lao,Bonnie cố gắng và bằng cách nào đó cô đã có thể ngăn lại tiếng hét tiếp theo trước khi nó thoát ra.Cô đờ đẫn ngó Meredith trong lúc cảm thấy cơ thể mình run bần bật.

“Tốt rồi.Tốt rồi,Bonnie.Giờ..” – Meredith nuốt nước bọt – “..Giờ thì kéo ra cũng không được.Vì vậy mình sẽ cố gắng…bóc ngón tay của cô ta ra.Nếu có chuyện gì xảy ra cho mình, nếu mình bị..kéo vào gầm giường hay đại loại thế thì bồ phải chạy ngay nhé Bonnie.Và nếu bồ không thể chạy ,bồ phải gọi cho Elena và Matt.Bồ phải gọi đến khi nào nhận được trả lời mới thôi.”

Bonnie cảm giác được mùi vị của anh hùng ở đây.Cô cố không tưởng tượng cảnh Meredith bị kéo vào gầm giường.Cô không thể để bản thân mình tưởng tượng cảnh Meredith bị giằng xé,biến mất , hoặc nghĩ đến sau đó cô cảm thấy hoàn toàn cô đơn như thế nào.Cả hai người bọn họ đều cất điện thoại di động trong túi để rảnh tay vác Mrs.Forbes , vì vậy Meredith không có ý bảo cô liên lạc với mọi người theo cách thông thường. Ý của cô ấy là GỌI họ bằng tâm linh .

Một cơn bực mình bất ngờ bùng nổ và dâng trào trong Bonnie.Tại sao con gái thường phải mang theo túi xách này nọ cơ chứ?Thậm chí một người đáng kính nh Meredith đây cũng làm vậy.Đương nhiên túi của Meredith thường được thiết kế kèm theo các ngăn nhỏ phù hợp với trang phục của cô và chứa những thứ hứu ích như những cuốn sổ nhỏ hay chiếc đèn pin gắn liền với móc chìa khóa… tụi con trai thì chỉ cần nhét điện thoại vào túi quần.

“Từ giờ trở đi,mình sẽ chỉ mang theo cái bóp đính kèm thắt lưng mà thôi” – Bonnie nghĩ ,cảm thấy như mình đang giơ cao lá cờ khởi nghĩa cho chị em phụ nữ ở mọi nơi và chỉ trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ của cô dường như dịu xuống.

Rồi cô thấy Meredith khom người xuống,bóng lưng cong cong hiện ra dưới ánh sáng lờ mờ,và cùng lúc đó,cô cảm thấy gọng kìm ở mắt cá chân của mình dường như siết chặt hơn.Cô liếc xuống ,cố phủ định bản thân mình khi nhìn thấy những ngón tay xù xì với lớp móng màu đỏ đồng của Caroline nổi bật giữa nền trắng sữa của tấm thảm trải sàn.

Sự hoảng loạn lại một lần nữa hoàn toàn nổ tung trong cô .Cô phát ra một âm thanh nghẹn ngào gần giống với một tiếng thét bị bóp nghẹt và ngạc nhiên với chính mình khi cô bắt đầu xuất hồn để bắt đầu kêu cứu.

Không phải sự thật cô đang xuất hồn khiến cô ngạc nhiên mà là những gì cô đang “nói” kìa.

“Damon!Damon! Chúng tôi bị mắc bẫy ở nhà của Caroline và cô ta điên rồi!Cứu với!”

Lời nói thoát ra khỏi cô như một miệng giếng bỗng dưng được khai thông nay phun trào.

“Damon,cô ta đang nắm mắt cá chân của tôi – và cô ta sẽ không buông ra! Nếu cô ta kéo được Meredith xuống dưới,tôi không biết tôi sẽ làm gì nữa!Cứu với!”

Trong lúc đang mơ hồ do chìm sâu trong cơn xuất hồn đang lên đến đỉnh, cô nghe thấy Meredith nói : “Ah-hah! Trông đống này có vẻ giống những ngón tay nhưng thực chất chúng là những dây cuốn.Chúng hẳn thuộc về một trong số những thứ xúc tu mà Matt đã kể cho tụi mình. Mình …sẽ cố gắng để…làm đứt một trong số những cái ..nút thắt này..”

Mọi thứ đồng thời xảy ra như thể dưới gầm giường đang có một trận đấu vật.Và không chỉ tại một điểm mà khắp nơi trên đệm đều rung lắc và chòi lên thụt xuống ,kể cả khi bà Forbes tội nghiệp đang nằm bên trên nó.

Như thể có hàng tá hàng tá côn trùng bên dưới.

“Damon, lại là những thứ đó ! Bọn chúng có rất nhiểu rất nhiều ! Ôi Chúa ơi,tôi nghĩ tôi sắp ngất mất.Và nếu tôi ngất—và nếu Caroline kéo được tôi xuống dưới đó…Ôi làm ơn hãy tới đây và giúp chúng tôi!”

“Chết tiệt!” – Meredith đang nói – “Mình không biết làm cách nào Matt có thể làm được chuyện đó.Nó quá chặt, và..và mình nghĩ có nhiều hơn một con ở đây.”

Thế là hết – Bonnie thầm kết luận trong yên lặng , cảm thấy bản thân bắt đầu khuỵu xuống – Chúng ta sắp chết .

“Không biết đề phòng chút nào – vấn đề muôn thủa của loài người,mà cũng chẳng phải đến bây giờ mới biết.” – một giọng nói vang lên phía sau cô và một cánh tay mạnh mẽ vòng quanh cô,nhấc cô lên một cách dễ dàng – “Cuộc chơi đã kết thúc,Caroline , ta nghiêm túc đấy,buông ra.”

“Damon ?” – Bonnie giật mình – “Damon?Anh đã đến!”

“Tất cả những lời than vãn ấy cứ đạp vào dây thần kinh của ta.Nhưng điều đó không có nghĩa là—”

Nhưng Bonnie đang không chăm chú lắng nghe.Cô thậm chí còn không thể suy nghĩ nổi. Cô vẫn nửa ở trong trạng thái xuất hồn và không thể (cô tự nhủ sau đó) điều khiển nổi hành động của mình. Cô không còn là chính mình nữa .Đó là một người khác đã tỏ vẻ vui mừng khi gọng kìm quấn quanh mắt cá chân cô buông lỏng và đó là một người khác đã choáng váng bởi vòng tay của Damon , đã níu hai cánh tay của cô ta quanh cổ anh ta và hôn lên môi anh ta.

Cũng là một người khác đã cảm thấy Damon thoáng giật mình trong lúc tay của anh ta vẫn đang vòng quanh cô,và người đó cũng nhận ra anh ta đã không cố gắng để đẩy cái hôn đó ra.Cái người đó cũng nhận ra , ít ra từ chỗ cô đang dựa vào,làn da của Damon,vốn nhợt nhạt dưới ánh sáng mờ mờ trông như thể hơi ửng hồng lên.

Và đó là lúc Meredith đứng thẳng lên một cách từ từ có vẻ đau đớn từ phía bên kia chiếc giường vẫn đang nảy lên trồi xuống .Hẳn cô đã không nhìn thấy cảnh hôn đó và nhìn Damon với vẻ “không thể tin nổi là hắn ta lại ở đây”.

Cô đang ở một tình huống cực kì bất lợi,và Bonnie biết là cô biết điểu đó.Đây là một trong số những trường hợp mà ở đó ,bất kì ai cũng sẽ quá bối rối để nói chuyện,thậm chí là lắp bắp vài lời.

Nhưng Meredith chỉ hít vào một hơi thật sâu và khẽ nói “Cảm ơn,Damon.Anh có nghĩ là..uhm..hơi phiền phức nếu ..làm cho con malach này cũng buông tôi ra được không?”

Giờ trông Damon đã trở lại như mọi khi.Anh nở một nụ cười đẹp tuyệt hướng về một-thứ-gì-đó-không-ai-có-thể-trông-thấy và nói một cách sắc gọn : “Chúng mày nghe thấy rồi đó—CÚT ! ” – anh bẻ bẻ những ngón tay.

Chiếc giường thôi chuyển động ngay lập tức.

Meredith bước lùi lại , từ tốn nhắm mắt lại một lúc .

“Một lần nữa ,cảm ơn anh” – cô nói ,vẫn với tư thái của một nàng công chúa nhưng nhiệt thành – “Và bây giờ anh có nghĩ anh có thể giúp gì đó cho Caro—”

“Bây giờ..” – Damon ngắt lời với vẻ thô bạo hơn bình thường – “Ta phải đi.” .Anh liếc nhìn vào chiếc đồng hồ hiệu Rolex đeo trên cổ tay – “Đã quá 4 giờ 44 phút và ta đang bị muộn một cuộc hẹn quan trọng.Đến đây và đón lấy cái bao lù đù này.Có vẻ cô ta chưa sẵn sàng để tự đứng lên.”

Meredith bước nhanh ,tiến đến hoán đổi vị trí với anh.Vào lúc đó,Bonnie nhận ra rằng chân của cô không còn run rẩy nữa.

“Khoan đã” – Meredith nói vội – “Elena muốn nói chuyện với anh,thực sự..”

Nhưng Damon đã đi rồi, như thể anh ta vốn đã quá thành thục trong nghệ thuật làm mình đơn giản biến mất,thậm chí không đợi để nghe lời cảm ơn của Bonnie.Trông Meredith có vẻ kinh ngạc,cô vốn chắc chắn rằng nhắc đến tên Elena sẽ khiến anh ta dừng lại,nhưng Bonnie lại đang có một chuyện khác trong đầu.

“Meredith à” – Bonnie thì thầm,đặt hai ngón tay lên môi trong vẻ ngạc nhiên – “Mình đã hôn anh ta.”

“Cái gì cơ? Khi nào?”

“Trước khi bồ đứng dậy.Mình—mình không làm thế nào nhưng mình đã làm !”

Cô chờ đợi một phản ứng kiểu nổ bung từ Meredith.Thay vào đó,Meredith nhìn cô vẻ hiểu biết và thì thầm “Ừm,sau tất cả,có lẽ đó cũng không phải là một chuyện xấu.Mình chỉ không hiểu tại sao anh ta lại đến đây.”

“Là do mình đã gọi anh ta.Mình đã GỌI anh ta bằng tâm linh.Mình cũng chả biết chuyện đó làm thế nào mà…”

“Ừm,cũng chẳng ích lợi gì nếu cứ cố tìm hiểu mấy chuyện này ở đây.” – Meredith quay mặt lại đối diện với chiếc giường – “Caroline,bồ có thể ra đây được không? Bồ có định đứng thẳng dậy và nói chuyện một cách bình thường không đây?”

Có tiếng rít đe dọa của loài bò sát phát ra từ phía dưới gầm giường ,song song với tiếng đập đập của các các xúc tua và một âm thanh khác mà Bonnie chưa bao giờ nghe thấy trước đây nhưmg bản năng vẫn khiến cô khiếp sợ giống như nỗi khiếp sợ một gọng kìm khổng lồ.

“Với mình thì câu trả lời ấy đã quá đủ” – cô nói và chụp lấy Meredith để lôi cô bạn ra khỏi căn phòng.

Meredith không cần ai lôi kéo.Nhưng lần đầu tiên trong hôm nay, họ đã nghe thấy âm giọng trêu chọc của Caroline ,nghe hơi giống giọng một đứa trẻ con vút cao.

“Bonnie và Damon ngồi trên cây

H-Ô-N-H-Í-T

Ban đầu tình yêu đến,rồi thì cưới nhau

Rồi có một vampire trong cái cũi trẻ em.”

Meredith khựng lại trên hành lang – “Caroline,bồ biết là chuyện đó không giúp được gì mà.Ra đây đi–”

Chiếc giường bỗng điên cuồng rung lắc ,không ổn định và cong lên .Bonnie quay đầu lại và chạy ,cô biết thấy Meredith theo ngay sau mình.Họ vẫn không thể bỏ ngoài tai những từ ngữ đang vang lên kia :

“Chúng mày không phải bạn của tao;chúng mày là bạn của con khốn kia.Chúng mày chờ coi ! Chúng mày cứ chờ coi!”

Bonnie và Meredith vớ lấy túi xách của mình và rời khỏi căn nhà.

“Mấy giờ rồi?” – Bonnie hỏi khi hộ đã an bị trên chiếc xe của Meredith.

“Gần năm giờ rồi.”

“Cứ như đã qua một lúc rất lâu ấy.”

“Mình biết,nhưng chúng ta còn cả ngày mà.Và tiện thể nhắc đến chuyện đó,mình đã nhận được một tin nhắn từ Elena.”

“Về Tami?”

“Mình sẽ kể với bồ.Nhưng trước hết..” Đó là một trong số rất ít lần Bonnie nhìn thấy Meredith căng thẳng như vậy. Cuối cùng cô bật ra: “Chuyện đó thế nào?”

“Chuyện nào thế nào cơ?”

“Chuyện hôn Damon ấy,cái đồ ngốc này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.