Thực ra chuyện này chả khác mấy với quãng thời gian 6 tháng ở thế giới linh hồn của cô – nơi cô dành hầu hết thời gian quan sát mọi người,đợi họ để nhìn họ thêm nữa.Quãng thời gian đó đã dạy cô tính kiên nhẫn có thể khiến bất kì ai từng biết về Elena hoang dã trước kia phải ngạc nhiên.
Đương nhiên Elena rực lửa ngày xưa vẫn còn bên trong cô và đôi khi nó lại vùng lên.Như những gì cô thấy cho đến giờ,chả có chuyện gì xảy ra ở khu nhà trọ cả.Chỉ duy nhất vầng trăng đang chuyển động ,lững lờ trôi trên cao.
“Damon nói Shinichi có chuyện gì đó vào 4 giờ 44 phút sáng” – cô thầm nghĩ.Có lẽ thứ Ma Thuật Đen này hoạt động theo một lịch trình cô chưa từng nghe qua.
Cuối cùng,thứ cô chờ đợi đã dừng lại nghỉ chân ngay bên dưới cô.
Ban đầu là vài dáng hình đang bình thản bước ra từ khu rừng cổ ,hướng tới con đường lát sỏi dẫn đến khu nhà trọ. Không khó để nhận ra họ ,thậm chí là từ khoảng cách xa.Một người là Damon , cái vẻ “tôi ở ngoài cuộc” ở anh khiến Elena không thể nhầm lẫn khi còn cách một phần tư dặm , tiếp đó là màu linh hồn của anh – giống màu linh hồn của anh trước đây : đen khó dò ,không thể bị phá vỡ và cứng như đá. Đó là một cách ngụy trang tốt.Thực ra thì , trông nó giống hệt hồi xưa…
Về sau Elena mới nhận ra đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự lo âu.
Nhưng ngay bây giờ ,cô đang khẩn trương và gạt ra ngoài mọi suy nghĩ lo lắng.Cô đoán kẻ có màu linh hồn xám đậm ,thỉnh thoảng xẹt qua vài tia đỏ sậm là Shinichi .Và kẻ có màu linh hồn giống những cô bé bị chiếm hữu : giống như bùn với những tia màu cam là người em gái sinh đôi của hắn : Misao.
Chỉ có hai kẻ đó – Shinichi và Misao đang nắm tay nhau,thỉnh thoảng còn dựa sát vào nhau . Elena có thể thấy điều đó khi bọn họ ngày càng gần khu nhà trọ hơn.Chúng hành động không giống bất kì cặp anh trai em gái nào Elena từng thấy.
Ngoài ra,Damon đang vác trên vai một cô gái gần-như-khỏa-thân ,Elena không nghĩ được đó là ai .
“Kiên nhẫn” – cô tự nói với mình –“ kiên nhẫn nào” ..Những nhân vật chính cuối cùng đã đến đây như Damon đã hứa.Còn những nhân vật phụ…
Đầu tiên,theo sau Damon và hội của anh là ba cô bé .Cô nhận ra Tami Bryce ngay lập tức nhờ màu linh hồn của cô bé,nhưng hai người còn lại lạ hoắc.Các cô bé nhún nhảy ,đi lò cò và đùa giỡn nhau từ lúc ra khỏi rừng cho đến khi chạm đích khu nhà trọ.Đến nơi,Damon nói gì đó với chúng và chúng đi vòng xung quanh để ngồi xuống vườn rau của Mrs.Flower và gần như ngay bên dưới Elena.Chỉ liếc qua màu linh hồn của hai cô bé lạ kia cũng đủ để nhận ra chúng là một trong những thú cưng của Misao.
Rồi một chiếc ô tô cực kì quen thuộc – ô tô của mẹ Caroline đến .Caroline bước xuống và được đưa vào khu nhà trọ bởi Damon .Anh vừa làm gì đó với cái của nợ trên vai nhưng Elena đã bỏ lỡ .
Elena phấn khởi thấy ánh đèn tỏa ra khi Damon và ba vị khách của anh leo lên đỉnh khu nhà trọ ,thắp sáng mỗi lối đi họ qua.Họ dừng chân ở vị trí cao nhất ,đứng thành một hàng ở ban cồn và nhìn xuống.
Damon búng tay và đèn ở sân sau bật sáng như dấu hiệu chuẩn bị bắt đầu show diễn.
Nhưng Elena chả thấy diễn viên – hay những nạn nhân của buổi lễ này đâu cả cho mãi đến sau đó .Họ đang túm tụm với nhau tại một khúc quanh trên con đường dẫn đến khu nhà trọ. Cô có thể thấy tất cả : Matt ,Meredith,Bonnie,Mrs.Flowers và vị bác sĩ lạ hoắc,già nua Alpert .Elena chỉ không hiểu tại sao họ không đấu tranh dữ dội hơn : Bonnie thì rõ ràng đã tạo ra đủ âm thanh cho cả bọn ,nhưng những người khác hành động như thể họ bị đẩy tiến lên phía trước một cách không tự nguyện.
Đó là lúc cô trông thấy cái bóng đen lờ mờ phía sau họ : một cái bóng đen to mà cô không thể xác định rõ hình dáng .
Elena cũng nhận ra dù Bonnie đang la hét rất to nhưng nếu cô tập trung và trấn tĩnh,cô có thể nghe thấy những gì nhóm người đứng ở ban công đang nói.Cái giọng chát chúa của Misao cắt ngang hết thảy :
“May quá ! Toàn bộ bọn chúng về rồi nè ” – cô ả reo lên và hôn vào má anh trai mình ,làm lơ cái nhìn thoáng qua ẩn chứa vẻ khó chịu của hắn.
“Đương nhiên .Anh đã nói rồi.” – hắn vừa bắt đầu thì Misao lại reo lên lần nữa.
“Chúng ta bắt đầu với đứa nào bây giờ?” – cô ả hôn anh trai khiến hắn trở nên dịu dàng hơn và vuốt tóc em gái.
“Em chọn trước đi” – hắn nói.
“Yêu anh nhất .” – Misao tỉnh bơ rú lên.
“Hai tên này ..nhí nhảnh quá há.” – Elena nghĩ thầm – “.. sinh đôi đây sao?”
“Con nhỏ ầm ỹ kia” – Shinchi chỉ thẳng Bonnie và nói. “Urusei*,nhãi ranh! Câm miệng!” – hắn thêm vào ngay khi Bonnie bị đẩy và buộc phải tiến lên phía trước bởi cái bóng đen.Giờ Elena có thể trông thấy cô rõ hơn.
Cô có thể nghe thấy tiếng nài xin não lòng của Bonnie ,xin Damon đừng làm chuyện này với..những người còn lại.
“Tôi không xin cho mình đâu” – cô thút thít khi bị kéo ra chỗ sáng – “Nhưng bác sĩ Alpert là người tốt,bác ấy không liên quan đến chuyện này.Mrs.Flowers cũng thế.Meredith và Matt thì đã chịu đủ rồi. Làm ơn mà !”
Có những âm thanh rời rạc vang lên khi những người còn lại vùng lên chống lại để rồi lại bị đàn áp.Trong số đó,âm thanh của Matt nổi bật hơn cả : “Tên Salvatore kia , cứ chạm đến cô ấy đi nhưng hãy chắc chắn là mày cũng giết tao luôn !”
Trái tim Elena nảy lên khi cô nghe được giọng Matt vang lên khỏe khoắn ,to rõ.Cuối cùng cô đã tìm thấy cậu ,nhưmg cô không nghĩ ra cách nào cứu cậu.
“Sau đó chúng ta sẽ quyết định làm gì với chúng đầu tiên” – Misao nói , cô ả vỗ tay như một đứa trẻ hạnh phúc trong ngày sinh nhật.
“Em chọn đi” – Shinichi vuốt ve tóc em gái hắn và thì thầm vào tai cô ả.Cô ả quay lại và hôn lên môi hắn . Cả hai đều không vội vã.
“Cái..cái quái gì đang diễn ra vậy?” – Caroline lên tiếng. “Con nhỏ đó,nó chưa từng biết xấu hổ là gì sao” – Elena nhủ thầm.Cô nàng còn tiến lên phía trước để nắm lấy bàn tay rảnh rỗi còn lại của Shinichi.
Trong một giây,Elena những tưởng hắn sẽ ném cô ta qua ban công và chứng kiến cô nàng đâm sầm vô mặt đất.Nhưng hắn quay người lại ,hắn và Misao nhìn nhau.
Hắn phá lên cười.
“Xin lỗi,xin lỗi,em mới là linh hồn của bữa tiệc chứ nhỉ?” – hắn nói – “Ừ,em muốn sao nào Carolyn… Caroline ?”
Caroline đang ngó hắn chằm chằm – “Tại sao cô ta ôm anh kiểu đó?”
“Ở Shi no Shi,em gái là vô giá” – Shinichi trả lời – “Và..ừm,đã lâu anh không gặp cô ấy.Tụi anh đang phải làm quen lại.” Nhưng nụ hôn của hắn trên môi Misao khó có thể chỉ là tình anh em.
“Tiếp tục nào” – hắn nhanh nhảu nói với Caroline – “Em hãy chọn hoạt động đầu tiên trong đêm hội Trăng Áp Đỉnh ! Chúng ta sẽ làm gì với con nhỏ đó ?”
Caroline bắt đầu bắt chước Misao : hôn lên tai và má Shinichi – “Em còn bỡ ngỡ” – cô nàng nói giọng lả lơi – “Em không biết anh muốn em chọn cái gì?”
“Caroline ngốc nghếch.Thường thì sẽ…” – đột nhiên Shinichi bị bao phủ bởi một cái ôm và nụ hôn ra trò từ phía người em gái.
Caroline – người rõ ràng muốn dành sự chú ý về quyền lựa chọn vừa được trao đã mở lời vẻ hờn giận dù cô nàng chẳng biết thực hư thế nào : “Ưm,anh không nói em thì em không chọn được.Mà dù sao thì,Elena đâu rồi ? Em không thấy cô ta đâu cả !” .Cô ta đang định nói thêm gì đó thì Damon lướt tới ,thì thầm vào tai cô ta .Sau đó cô ả lại cười và hai người họ cùng liếc nhìn những cây thông trồng xung quanh khu nhà trọ.
Đó là lúc Elena cảm nhận được đợt sóng lo âu lần thứ hai.Nhưng Misao lại đang nói và điều đó đòi hỏi mọi sự tập trung của Elena.
“May quá ! Vậy ta sẽ chọn trước .” – Misao rướn người về phía trước,liếc qua phần mái nhà nhô ra ,nhìn xuống những con người bên dưới.Cặp mắt đen của ả mở to , bao quát hết mọi vật đang túm tụm giữa khu đất cằn cỗi.Cô ả thật mảnh mai,thật duyên dáng khi cô ta đi qua đi lại để suy nghĩ , làn da cô ả mịn màng,mái tóc đen nhánh và bóng mượt đến cả Elena cũng không thể rời mắt khỏi.
Sau đó khuôn mặt Misao sáng bừng lên ,cô ả lên tiếng – “Căng cô ta trên bệ .Anh có mang mấy thứ lai tạp của anh theo không ?”
Câu cuối ấy không phải một câu hỏi mà giống một câu cảm thán phấn khích hơn.
“Những thí nghiệm của anh ? Đương nhiên rồi em yêu .Anh đã nói mà.” – Shinichi lặp lại , hắn thêm vào trong lúc nhìn khu rừng : “Ra đây nào hai đầy tớ trung thành của ta..ờ..giống đực nhé.” .Hắn cắn cắn móng tay.Trong một lúc,mọi người vây quanh Bonnie thấy bối rối .Họ đá,đánh,quăng quật và giẫm đạp khắp nơi hòng chống lại những cái bóng.Rồi những sinh vật ấy tiến lên phía trước trong lúc kẹp Bonnie ở giữa ,treo cô lơ lửng bằng những cánh tay mỏng tang.
Lũ lai tạp này là một thứ nửa giống người,nửa giống những cái cây đã tước vỏ.Giả định chúng là nhân tạo thì quả thật ,trông chúng thật lố bịch và mất cân đối.Mỗi đứa có cánh tay trái dài gần đến chân,cong queo ,nổi đầy u bướu trong khi cánh tay phải thì to bản,sần sùi và chỉ dài đến thắt lưng.
Chúng thật xấu xí.Lớp da chúng trông như lớp vỏ kitin của côn trùng nhưng lồi lõm hơn với những lỗ nứt,ụ lồi cùng lớp vỏ cây bao bọc phía ngoài những nhánh cành vươn ra từ thân . Chúng có lông rậm và trông như chưa hoàn chỉnh ở một số chỗ.
Chúng thật đáng sợ.Cách tứ chi chúng xoắn vặn ;cách chúng đi,kéo lên thân mình về phía trước như loài dã nhân ,cách những khuôn mặt người được gắn ở trên đỉnh cơ thể giống cây cối của chúng rồi được đắp vá bằng cả mớ nhánh cành rối rắm xung quanh… chúng đã được tạo ra để trở thành những sinh vật của ác mộng.
Và chúng hoàn toàn trần truồng.Không có quần áo hay thứ gì che phủ những bộ phận dị dạng khủng khiếp của chúng.
Khi lũ malach mang theo Bonnie lê người tiến về phía trước và tiến đến một gốc cây đã bị chặt trông na ná một cái bệ ,Elena đã biết thế nào là kinh hoàng.Chúng quẳng cô nằm lên đó, bắt đầu xé từng lớp quần áo của cô bằng những ngón tay khẳng khiu,lóng ngóng .Những ngón tay kêu lách cách mỗi khi có tiếng vải bị xé vang lên.Cho tới khi hoàn thành nhiệm vụ,chúng dường như chẳng hề quan tâm liệu ngón tay mình có bị gãy nát hay không .
Rồi ,chúng dùng những miếng vải rách ấy để trói Bonnie ra,lần này còn lóng ngóng hơn.Chúng căng người cô ra , buộc tứ chi của cô vào bốn cái ụ lồi ra từ chính cơ thể chúng trong khi chúng dùng bên tay to bản cắm xuống mặt đất và trở thành bốn cái trụ rắn chắc bao quanh gốc cây.
Cùng lúc ấy,từ một nơi xa xa phía bóng đêm,một gã người-lai-cây lừ đừ tiến lên phía trước.Elena trông thấy đây là một “con” giống đực không thể nhầm lẫn hay chỗi cãi.
Trong một giây Elena đã lo là Damon sẽ làm hỏng chuyện , sẽ nổi điên, quay sang tấn công cả hai tên người cáo và tiết lộ phe hiện thời của anh.Nhưng những cảm giác của anh về Bonnie đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi anh cứu cô ở nhà Caroline.Anh xuất hiện bên cạnh Shinichi và Misao,trông có vẻ rất thoải mái , thi thoảng lùi lại và mỉm cưởi , thậm chí còn nói gì đó khiến hai đứa chúng bật cười.
Đột nhiên bên trong Elena có thứ gì đó bị đè nặng như chì.Đó không phải cảm giác lo lắng.Đó là một cơn khủng hoảng cực điểm.Trông Damon chưa bao giờ lại tự nhiên , hòa đồng ,vui vẻ với bất cứ ai như anh đang thể hiện với Shinichi và Misao lúc này . “Chúng không có khả năng làm anh ấy thay đổi” – cô cố tự thuyết phục bản thân . Chúng không thể lại chiếm hữu anh nhanh đến vậy trong lúc cô không ở đó , Elena biết như vậy…
Nhưng trái tim cô thì thào : “Khi mình phô bày sự thật với anh ấy , anh ấy đã đau khổ,thực sự đau khổ – đau đớn một cách thê thảm.Có thể anh ấy đã đến cực hạn như giọt rượu đã tràn ly và chỉ muốn hoàn toàn quên đi . Nếu đúng như những gì cô hiểu về Damon thì anh sẵn sàng mời bóng tối trở lại trong mình.”
“Anh ấy không chịu đứng trong ánh sáng” – cô thầm nhủ . Bây giờ thậm chí anh ấy có thể cười khi thấy Bonnie đang khốn khổ.
Điều này đem lại cho cô những gì ,một khi Damon đã chạy sang phe kia ,không còn là đồng minh nữa mà là kẻ thù ? Elena bắt đầu run lên vì tức giận , căm ghét và ..đúng vậy,cả sợ hãi khi cô mường tượng hoàn cảnh bây giờ của mình.
Chỉ có một mình , đương đầu với ba kẻ địch mạnh nhất có thể tưởng tượng ra cùng đội quân dị dạng , giết người không ghê tay của chúng ,đó là chưa kể đến “đội trưởng đội cổ vũ” Caroline kìa.
Như thể chứng thực cho nỗi sợ hãi của cô,như thể muốn cô thấy cơ hội của cô mới thực mong manh làm sao , cái cây cô đang bám vào bỗng như buông cô ra.Trong một giây Elena nghĩ cô sẽ rơi ,lăn lộn và gào thét trên mặt đất.Những điểm tựa của cô bỗng như biến mất ,cô chỉ kịp tự cứu lấy mình bằng cách điên cuồng ,cắn răng bám vào những đám lá thông,lá kim rãnh trên lớp vỏ cây đen.
Mùi nhựa cây đặc quánh bốc lên như đang nói với cô : “Giờ cô chỉ là một đứa con gái bình thường thôi cô bé à.Cô đã ngán đến tận cổ với những Quyền năng , lũ thây ma và những trò phù thủy.Đấu tranh làm chi nữa ?Cô đã thua ngay từ lúc bắt đầu.Từ bỏ đi , mọi thứ sẽ không đau lắm đâu.”
Cứ như có người đang nói với cô điều đó , cố khiến suy nghĩ ấy đâm rễ trong cô . Đáng lẽ những lời ấy cũng có thể khơi dậy tính lửa nóng trong tính cách Elena,nhưng thay vào đó,chỉ còn lại một thứ cảm giác chạy xuyên qua cô – một thứ cảm giác chết chóc,vô vọng ,tự trách, chúng mài mòn vũ khí của cô , nhẹ nhàng lượn lờ quanh cô không tan như làn sương mù .
Cô áp cái đầu đang đau như dần của mình vào thân cây.Chưa bao giờ cô thấy yếu ớt,vô dụng thế này ..cả cô đơn nữa ..chưa bao giờ kể từ khi cô trở thành một vampire mới thức tỉnh. Cô muốn Stefan.Nhưng Stefan không thể đánh bại ba kẻ kia ,và cô cũng có thể chẳng bao giờ được gặp lại anh nữa.
Cô mệt mỏi nhận thấy có chuyện đang xảy ra. Damon đang nhìn xuống Bonnie trên bệ ,biểu hiện trên mặt nóng nảy.Khuôn mặt trắng bệch của Bonnie ngửa lên trời cao vẻ chấp thuận,như thể cô đã quyết định không khóc lóc và van xin nữa.
“Nhưng…không thấy tất cả hors d’oeuvres** này rất nhàm chán sao?” – Damon hỏi,biểu hiện thực sự chán ngán.
“Đồ khốn , cứ tìm vui với lũ bạn thân của anh đi” – Elena nghĩ – “Được,anh cứ đợi đó.” Nhưng cô biết sự thật nếu không có anh , cô thậm chí không thể soạn nổi kế hoạch A , cơ hội đấu lại lũ kitsune – lũ người cáo ấy cũng giảm rất nhiều.
“Ngươi đã nói ở Shi no Shi , ta sẽ được thấy những cảnh ấn tượng thực sự ” – Damon vẫn tiếp tục – “..như là những thiếu nữ bị thôi miên tự cắt…”
Elena ngó lơ anh.Cô tập trung hết năng lượng vào cơn đau đang nhức nhối nơi lồng ngực.Cô cảm giác máu đang chuyển động trong các mao mạch nhỏ nhất ,từ những ngõ ngách xa nhất trong cơ thể để rồi hội tụ ngay tại trung tâm…
“Tâm trí con người là vô tận..” – cô tự nhủ – “..Kì lạ và vô tận như vũ trụ này vậy.Còn linh hồn của con người…”
Ba cô gái trẻ bị chiếm hữu đang nhảy nhót quanh Bonnie lúc này đã bị căng ra .Chúng hát bằng cái giọng non tơ ,sai nhạc của bé gái :
“Ngươi sẽ chết ở đây
Khi ngươi chết , ngoài kia ..
..họ sẽ phủ đất lên mặt ngươi !”
“Mới thú vị làm sao” – Elena nhận xét .Cô quay lại với những diễn biến đang diễn ra phía mái nhà.Những gì cô thấy làm cô giật mình : Meredith đang đứng chỗ ban công , cử động như thể cô đang vùng vẫy ở dưới nước .Elena đã không thấy làm sao cô có thể lên trên đó ..là do ma thuật chăng ? Misao đối mặt với Meredith và cười khúc khích.Damon cũng đang cười ,để lộ ít chế giễu.
“Ngươi muốn ta tin nếu ta đưa cô gái này một cái kéo thì cô ta sẽ tự cắt sao ..” – anh nói.
“Thử thì biết ngay thôi.” – Shinichi xen ngang ,lờ đờ làm một động tác .Gã đang đứng dựa vào đoạn giữa lan can ,vẫn cố tránh xa Damon thêm chút. “Ngươi không thấy nhà vô địch Isobel của chúng ta đấy sao ?Ngươi vác nó cả một quãng dài đến đây mà nó có dám hó hé nói gì đâu ?”
Damon vươn tay ra . “Kéo” – anh nói và một cây kéo cắt móng tay nhỏ xinh đáp xuống lòng bàn tay anh. Có vẻ như chừng nào Damon còn giữ chiếc chìa khóa ma thuật của Shinichi thì chừng đó lớp màn ma thuật bao quanh họ vẫn tiếp tục tuân lệnh anh ngay cả trong thế giới thật. Anh bật cười – “Không , một cây cỡ lớn cơ ,để làm vườn chả hạn.Những lưỡi kéo để cắt những thớ cơ khỏe mạnh ,không phải cắt giấy.”
Sau đó thứ đang nằm trong tay anh trở thành một cây kéo tỉa cây lớn và chắc chắn không phải đồ chơi cho trẻ con.Anh nâng nó lên ,cảm nhận trọng lượng của nó.Và rồi ,để hoàn toàn khiến Elena bị sốc , anh nhìn thẳng lên ngọn cây nơi cô trú ẩn mà không tốn công tìm kiếm và nháy mắt.
Elena chỉ có thể kinh hoàng nhìn đáp lại .
“Anh ta biết” – cô nghĩ – “Anh ta vẫn luôn biết mình đang ở đâu.”
Đó là điều anh ta thì thầm vào tai Caroline.
“Nó đã không có hiệu quả , Đôi Cánh Cứu Chuộc đã không có hiệu quả” – Elena thầm nghĩ và cảm giác như thể cô đang rơi , rơi mãi – “Đáng lẽ mình phải nhận ra sẽ chẳng có kết quả đâu . Dù làm gì với anh ta đi nữa , Damon vẫn luôn là Damon .Giờ anh ta đang cho mình một lựa chọn : nhìn hai người bạn thân nhất bị tra tấn và giết chết hoặc tiến lên phía trước và chặn đứng cơn ác mộng này bằng cách đồng ý gia nhập phe anh ta.”
Cô có thể làm gì đây ?
“Anh ta đã sắp xếp bàn cờ thật hoàn hảo – cô tính toán .Cả hai con tốt đã chìa ra, như vậy nếu Elena nhảy xuống và cố cứu Bonnie ,Meredith sẽ toi.Bonnie đã bị trói về bốn phía bằng những cái cọc chắc chắn và bị tên người-lai-cây canh gác.Meredith thì ở gần hơn ,ngay phía mái nhà,nhưng nếu Elena muốn cứu bạn, cô phải đến gần rồi lại phải vượt qua Misao ,Shinichi,Caroline và bản thân Damon nữa.
Elena phải lựa chọn : Tự bước lên phía trước ngay bây giờ hoặc bị bắt bước lên phía trước cho sự an nguy của một trong hai người đã gần trở thành một phần của cô.
Dường như cô bắt được một tia thần giao cách cảm mờ nhạt trong lúc Damon đứng đó và cười rạng rỡ , nói nói : “Đây là đêm tuyệt nhất đời ta.”
“Lúc nào cô cũng có thể nhảy xuống” – tiếng thì thầm thôi miên, lảng vảng như làn sương ấy lại lên tiếng – “Chấm dứt chặng đường chết chóc này đi . Chấm dứt mọi chịu đựng.Chấm dứt mọi nỗi đau..”
“Giờ đến lượt tôi” – Caroline đang nói ,cô nàng len qua cặp sinh đôi để tiến tới đối diện Meredith – “Đáng lẽ tôi phải được chọn đầu tiên.Nên giờ đến lượt tôi.”
Misao cười như điên nhưng Meredith đã tiến lên phía trước ,cô vẫn trong cơn ảo giác.
“Ồ, tùy cô thôi.” – Damon nói nhưng anh không di chuyển và nhìn Caroline vẻ tò mò lúc cô nàng nói với Meredith :“Mày lúc nào cũng có cái lưỡi dẻo như lưỡi rắn.Sao mày không chẻ nó ra làm hai trước khi cắt nó ra từng mảnh hộ bọn tao nhỉ ?”
Meredith giơ tay ra như một con rối gỗ, không nói một lời .
Vẫn để mắt nhìn Damon , Elena thở thật chậm.Lồng ngực cô đau thắt hệt như lúc lũ cây hút máu ấy quấn quanh và chặn đứng hơi thở của cô .Nhưng không có sự kích nào có thể ngăn cô làm điều này.
Mình phải lựa chọn sao đây ? Bonnie và Meredith – mình yêu cả hai .
“Nhưng còn biết làm sao đây ?” – cô tê tái nhận ra,cảm giác ấy tràn xuống cả tay và lên đến môi cô. Cô không chắc Damon có thể cứu được cả hai người …dù cho cô có đồng ý quy thuận anh ta đi nữa.Những tên khác : Shinichi , Misao,vả Caroline nữa..chúng muốn thấy máu chảy.Shinichi không chỉ điều khiển những cái cây mà còn điểu khiển tất cả những gì có trong Khu Rừng Cổ,bao gồm cả lũ quái vật người-lai-cây. Có lẽ lần này Damon đã quá tự phụ,đã thách thức nhiều hơn lượng anh ta có thể cáng đáng.Anh ta muốn cô ,nhưng anh ta đã đi quá xa rồi . Cô không nhìn thấy bất kì lối thoát nào ..
Rồi cô nhận ra. Đột nhiên mọi chuyện bỗng đâu vào đấy và rõ ràng lạ thường.
Cô biết .
Elena ngó Bonnie – lúc này vẫn đang chìm trong kinh hãi.Bonnie cũng đang nhìn cô nhưng khuôn mặt trái tim nhỏ nhắn ấy không biểu hiện kỳ vọng được giải cứu.Bonnie đã chấp thuận vận mệnh của mình : thống khổ và và cái chết.
“ Không” – Elena thầm nghĩ , mặc cho Bonnie có nghe thấy cô hay không .
“Hãy tin tưởng” – cô gởi tới Bonnie.
“Không mù quáng đâu, mình chưa bao giờ mù quáng.Nhưng hãy tin những gì tâm trí bồ nói là sự thật và những gì trái tim bồ mách bảo là đúng đắn .Mình sẽ không bao giờ buông tay ..cả bồ và Meredith.”
“Mình tin.” – Elena thầm nghĩ và linh hồn cô bị chấn động bởi sự quả quyết đó.Cô cảm thấy một chuyện bất ngờ đang diễn ra bên trong mình.Một từ duy nhất đang rung lên trong tâm trí cô khi cô buông tay rời khỏi thân cây của mình và đứng đó.Cũng chính từ đó vang vọng trong tâm trí cô khi cô nhấc trán mình khỏi thân cây lúc còn cách mặt đất 60 feet.
Tin tưởng.
Chú thích:
**hors d’oeuvres : tiếng Pháp ,có nghĩa : món khai vị .