“Chị hiểu” – Elena trùng giọng đáp.Cô đã bắt đầu nắm bắt được mối quan hệ giữa Damon và cậu bé này.Trong một lúc , cô cầm 2 đoạn xích sắt lên trong tay,thử bứt đứt chúng. Ở đây cô có quầng sáng siêu việt nên biết đâu cũng có sức mạnh siêu việt thì sao? Nhưng dù cô vặn và dùng sức bao nhiêu thì chúng cũng không suy chuyển , và cuối cùng cạnh của xích sắt cứa rách một mảng trên ngón tay cô.
“Ồ!” – cặp mắt to màu đen của cậu bé dán vào hột máu nhỏ ra từ ngón tay cô.Cậu nhìn nó với vẻ say mê –và lo lắng.
“Em có muốn nó không?” – Elena vô tình buông cậu bé ra. ‘Một sinh vật tội nghiệp, bị hấp dẫn bởi máu người khác’ – cô nghĩ .Cậu rụt rè lắc đầu vì nghĩ cô đang giận .Nhưng cô chỉ mỉm cười nên cậu cung kính đưa ngón tay cô lên , nhận hết chỗ máu trong một thoáng , đôi môi mím lại như thể đó là một nụ hôn.
Khi cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu dường như đã có thêm chút khí sắc.
“Em bảo chị là Damon nhốt em ở đây” – cô nói , choàng tay ôm cậu lần nữa và cảm nhận hơi ấm từ cô đang lan tỏa sang cả cậu – “Em nói chị nghe tại sao được không?”
Đứa trẻ vẫn đang liếm môi nhưng nó quay mặt sang cô ngay lập tức và nói “Em là Người Canh Giữ Bí Mật.Nhưng,đáng buồn là các bí mật đã phát triển quá lớn đến nỗi kể cả em cũng không biết chúng là cái gì nữa.”
Elena đưa mắt nhìn cậu bé và tứ chi bị xích sắt cùng một quả cầu sắt to đùng quấn chặt của cậu.Cô cảm thấy thương tâm và buồn cho Người Canh Giữ bé nhỏ này.Và cô tự hỏi trong tảng đá to đùng kia là thứ gì mà Damon phải canh phòng cẩn mật như vậy.