Tính khí của tôi khá nóng nảy, tràn ngập cơn thịnh nộ nhưng lại khuyết thiếu kĩ năng cãi nhau. Lúc tức giận tôi giậm chân một cái, hét lên với Linh kun: “Anh muốn em sỉ nhục anh à?!”
Linh kun nhìn tôi, không chút tức giận, chậm rãi nói: “Em có thể sỉ nhục ** của anh.”
“...” Đúng là ức hiếp, coi thường người khác mà!
268,
Chân Linh kun dài hơn chân tôi, lúc anh bước những bước lớn, tôi phải chạy mới theo kịp.
Tôi thở hồng hộc hỏi: “Anh không muốn nắm tay em sao?”
Anh cúi đầu, nhìn cánh tay đang duỗi ra của tôi. Đột nhiên anh nhếch khóe miệng: “Nhìn em tủi thân như vậy, anh cho em nắm một chút thôi đấy.”
269,
Hôm trước cãi nhau với Linh kun, tôi im lặng không để ý tới anh ấy.
Nhưng mà hôm sau cần phải đến trường đại học được người quen giới thiệu, tôi vẫn không nói lời nào, Linh kun chỉ có thể tự lấy thẻ xanh (1) của tôi để đăng kí trên trang web đại học.
(1) Thẻ xanh là thẻ cho phép được đến, tự do di chuyển, định cư và làm việc tại Châu Âu.
Lúc tôi bình tĩnh lại, đến gần xem thử thì suýt nữa đã cắn lưỡi… Tôi chỉ thấy người đàn ông kia chẳng những đăng kí trả hết nợ mà còn điền một câu hỏi bảo mật: “Người đàn ông tôi yêu nhất là ai?”
Đáp án: “Là Linh kun.”
Sao có thể vô liêm sỉ đến mức này cơ chứ?
Tôi trợn mắt há mồm: “Anh không biết xấu hổ sao? Làm sao để đổi lại cái này?”
Linh kun không biết xấu hổ trả lời: “Không thể đổi, khóa thẻ xanh của em lại, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện thay đổi!”
“...”
270,
Tôi và Linh kun chơi một trò chơi rất có tính người, có thể sinh con, có thể xây nhà của mình.
Linh kun bị cuồng con gái, anh tích góp tiền để mua nhân sâm ngàn năm, đạo cụ dùng để sinh con, còn giới tính phải dựa vào vận may.
Hôm đó, anh ấy dự định để tôi ăn nhân sâm mang thai, nhưng các anh em trong trò chơi luôn đi theo đội, không chịu rời đi.
Khóe miệng Linh kun giật giật, thấp giọng nói: “Tự giác đi chỗ khác để chúng tôi làm việc đi.”
Tôi đỡ trán, sao người đàn ông này nói chuyện có thể mờ ám như thế, rõ ràng tôi chỉ ăn đạo cụ thôi mà.
Các anh em lập tức giải tán, quay người đi, thề sẽ không nhìn.
Tôi ăn một viên, không mang thai.
Hai viên, cũng không mang thai.
Ba viên…
Ăn đến viên thứ năm cũng không có dấu hiệu gì là mang thai, suýt thì phá kỉ lục trò chơi.
Các anh em giễu cợt: “Linh kun, có phải anh không được không đấy?”
Đại Ma Vương Linh kun thẹn quá hóa giận, đá toàn bộ họ ra khỏi đội, nói: “Vì mấy người ở đây nên phong thủy không tốt.”
Sau khi đã mang thai, phải đến năm ngày sau tôi mới có thể sinh con.
Anh nhìn tôi với một ánh mắt trìu mến, khẽ nói: “Em nhất định phải sinh con gái, không được sinh con trai!”
Tôi cười trên nỗi đau của người khác: “Không phải bên nhà trai quyết định giới tính sao?”
Linh kun á khẩu.
Tôi tưởng tượng một chút về hiện thực chăm sóc em bé thường ngày, tiếp tục đùa anh ấy: “Vậy nếu như em sinh con trai, lúc tắm rửa cho nó phải làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ tắm cho nó, em không được nhìn.”
“Vậy ăn cơm thì sao?”
Linh kun cười khẩy: “Nó không thể tự ăn sao? Còn muốn chúng ta đút cho nữa à?”
“Nếu nó muốn hôn em, muốn ôm em…”
“Đừng có mơ!”
“Anh đang ghen sao? Đến cả con trai của mình mà anh cũng ghen tị à?”
“Bởi vì em rất quan trọng, có thể do… ham muốn chiếm hữu của anh quấy nhiễu thôi.”
271,
Năm ngày sau, Linh kun cẩn thận từng chút một đỡ đẻ, kết quả là con trai.
Anh còn chưa kịp phẫn nộ thì câu đầu tiên của con trai là: “Con muốn ngủ với mẹ, không muốn ngủ với bố.”
Tôi run lẩy bẩy, thầm nghĩ: xin hãy nén bi thương bảo bối, lần này mẹ thật sự không cứu được con đâu.
Linh kun chưa từ bỏ ý định, muốn sinh thêm đứa nữa… Nhưng lần này vẫn là con trai.
Anh tới gần giới hạn của sự sụp đổ, dự định sẽ sinh nữa để thành một đội bóng.
Nhưng trong trò chơi, khi đã có hai con thì phải đưa một đứa đến cho NPC làm con nuôi mới có thể sinh thêm đứa thứ ba.
Trước khi đưa con đi, anh ấy thở dài một hơi: “Anh cũng hơi đau lòng, dù sao cũng là máu mủ của mình.”
“Cũng không hẳn, chỉ là lúc anh dắt nó ra đường, nó nói với anh một câu.”
“Hử? Nó nói gì?”
“Nó nói, bố chăm sóc cho con thật tốt rồi con sẽ nuôi bố cả đời.”
“Nên lúc anh nghe câu này đã thay đổi ý định, không đưa nó đi nữa ư?”
Linh kun nhìn tôi: “Không, anh lập tức đưa nó đi làm con nuôi!”
“...” Đây là bố ruột của nó sao?
272,
Tôi giơ bánh sandwich và cốc sữa lên: “Nhoàm nhoàm … Áp lực của mèo!" (2)
(2) Áp lực của mèo: Ý chỉ lúc cho ăn thì con mèo liên tục nhìn chằm chằm vào chủ nhân gây ra cảm giác ngột ngạt, mãi đến tận khi nó thấy đồ ăn thì nguy cơ này mới được loại bỏ.
Linh kun thản nhiên nhìn tôi một cái: “Không phải đã cho em ăn rồi sao?”
“Hả?”
273,
Tối hôm qua, lúc đang tắm, Linh kun gọi điện thoại nói với tôi: “Trên vai anh giống như có vết bị em bóp ấy.”
Tôi kinh ngạc: “Em có chạm vào bả vai anh đâu?”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không chịu nhận nữa, chờ lúc em qua nhà anh, anh sẽ cởi quần áo ra cho em xem!”
Con người này muốn tận dụng cơ hội đây mà.
Ặc, sau đó tôi ngẫm lại một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng…
274,
Lúc Linh kun nấu cơm, tôi đứng bên cạnh nhìn.
Anh ra lệnh: “Lấy cho anh bát rượu với xì dầu.”
Tôi: “Em không muốn, em ở đây trông hộ anh cái nồi này thì hơn. Lỡ nó chạy mất thì sao?”
Linh kun nghẹn lời, im lặng một lúc mới nói: “Cái nồi sẽ không chạy đâu.”
275,
Mấy hôm trước cãi nhau với Linh kun, tôi vừa kìm nén cơn giận vừa vào trò chơi muốn li hôn. Trước lúc li hôn, tôi đã dự định không để lại chút tài sản nào cho anh, thế nên tiêu hết tiền vào việc khai thác báu vật.
Lúc chuẩn bị ra tay, tôi đánh động, nhắn trên [Kênh thế giới] một câu: Không đào được X sẽ li hôn!
Tôi chắc chắn cái FLAG (3) này, bởi vì X là bảo vật cấp truyền thuyết, căn bản không có khả năng đào được.
(3) Theo trò chơi phiêu lưu nhân vật hoặc hoạt hình, lá cờ quyết định sự phát triển của cốt truyện, nói chung là thứ XX chắc chắn / rất có thể tiếp theo được gọi là XXflag.
Đang lúc tôi nghĩ chắc chắn sẽ li hôn thì kì tích xuất hiện, trò chơi thông báo: Chúc mừng người chơi Thảo Đăng đã đào được X, lập tức giàu có!
Tôi mắt chữ A mồm chữ O, thuận tiện cũng trở nên nổi tiếng trong diễn đàn…
Linh kun nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi thì rất hứng thú, trêu chọc tôi: “Ngay cả trò chơi cũng không cho chúng ta li hôn, bây giờ biết lỗi chưa?”
“...” Tôi không còn lời nào để nói.
276,
Thỉnh thoảng tôi đi cùng Linh kun tới nhà người bạn nào đó của anh.
Tôi: “Anh ấy có vẻ rất tội nghiệp, chúng ta nói chuyện phiếm như vậy có nên rủ anh ấy không?”
Linh kun bất mãn: “Vậy anh sẽ vào nhà cậu ấy.”
“...”
277,
Nghe Linh kun kể hồi anh ấy học cấp hai xảy ra một việc. Lúc đó, Linh kun trọ ở trường, mỗi tối đều phải đi kiểm tra phòng ngủ.
Ban đêm, lúc đến giờ thì phải tắt đèn, Linh kun sẽ lần lượt đi kiểm tra phòng ngủ. Tắt đèn phòng ngủ, chỉ để đèn phòng vệ sinh, vì vậy sẽ có người không chịu nổi vắng lặng mà làm chút chuyện mờ ám.
Lần đó, anh ấy đi đến kiểm tra một phòng ngủ, thấy có người không ngủ nên hỏi: “Sao đèn nhà vệ sinh sáng lâu vậy, người đâu rồi?”
Đối phương ung dung trả lời: “Bọn họ đi nặng.”
Linh kun nhíu mày: “Bọn họ?”
Bạn học kia vội ho một tiếng để che giấu: “À… hai người cùng đi đến nhà vệ sinh, một người trước, một người sau, có vấn đề gì sao?”
Linh kun không tin, đến gần gõ cửa. Chỉ nghe bên trong gào lên: “Gõ cái em gái cậu mà gõ, đúng là làm khó người khác!”
Anh cong ngón trỏ và ngón giữa lên, gõ lại.
“Đừng gõ nữa! Ầm ĩ cái gì chứ!”
Linh kun không nhịn được nữa, đẩy cửa ra... kết quả nhìn thấy hai người ngồi xổm bên bồn cầu, mặt đối mặt…
Hôm sau, trường học thông báo phê bình: “Học sinh lớp X đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà ngồi xổm trong nhà vệ sinh chơi cờ vua. Nhà trường công khai phê bình để mọi người có thể lấy đó làm gương!”