Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy

Chương 5: Ngày thứ năm



Editor: Lữ

Beta: An Hiên

33,

Bởi vì có chứng bệnh sợ giao tiếp nghiêm trọng nên trong lòng tôi còn một chút chướng ngại về mặt tâm lý, không thích nói chuyện lắm. Gần đây đến viện điều dưỡng thực tập phải tiếp xúc với rất nhiều người cho nên tôi vô cùng sợ hãi.

Linh kun an ủi tôi: "Đừng sợ, có chuyện gì thì nói anh biết, anh giải quyết giúp em. Anh sẽ bảo vệ em, không cần phải sợ."

Tôi chui trong chăn không chịu thò ra, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Nhưng mà đáng sợ lắm."

"Lúc nào anh cũng ở cạnh em, em sợ gì nào? Cứ vui vẻ chơi đùa là được, nhiệm vụ của em cũng chỉ có đi chơi thôi."

Mặc dù rất muốn cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhưng tôi vẫn hơi buồn: "Vậy em có thể ăn gà rán và sủi cảo không?"

"Không thể!"

Tôi ôm ngực rên rỉ: "Ngày mai phải làm sao đây, không ăn gà rán làm sao thả lỏng được..."

Linh kun hết cách, đành thỏa hiệp: "Được được được, em ăn đi."

Kế hoạch ăn gà rán và sủi cảo hoàn thành viên mãn.

34,

Mỗi lần Linh kun về nhà, việc đầu tiên anh làm là sờ lên trán tôi nói nhỏ: "Không sốt, tốt lắm."

Sau đó sáp lại gần gò má tôi, đang lúc nụ hôn sắp ập tới, anh đột ngột dừng lại, giọng nói không mấy dịu dàng: "Em lén ăn quýt?"

Tôi ấp a ấp úng: "Sao anh biết?"

"Đoán được."

35,

Lúc đang đi trên đường cùng Linh kun, tôi đột nhiên chỉ về phía trước, nói: "Trước mặt có xe đổ rác, chúng ta đi vòng qua bên trái đi."

Linh kun liếc tôi một cái, kinh ngạc thốt lên: "Cục cưng nhà tôi không thể nào thông minh như vậy, nói mau, cô là ai?"

Tôi á khẩu.

Đột nhiên anh khẽ cười một tiếng, bắt lấy tay tôi, chậm rãi lên tiếng: "Vậy để tôi kiểm chứng một chút nhé?"

Rõ ràng định mượn dịp "quấy rối" mà, tên lưu manh này!

36,

Bây giờ nhớ lại, chỉ thấy cũng thật sự ít chuyện khiến con gái phải tim đập chân run.

Linh kun ít khi hôn tôi, cũng không phải không hôn mà anh cho rằng hôn môi dễ truyền nhiễm đủ các thể loại vi khuẩn, ví dụ như hôn khi môi bị nứt nẻ, có thể sẽ tiếp xúc với máu của anh, hoặc khi tôi bị nhiệt miệng, vi khuẩn trong miệng anh ấy sẽ xâm nhập vào vết thương của tôi, dễ gây bệnh, ví dụ như khi bị cảm thì sẽ lây lan vi khuẩn tạo nên các loại bệnh mới chẳng hạn.

Người đàn ông này lo nghĩ quá nhiều việc, mỗi thứ đều muốn một ít nên mới thành ra nông nỗi tiến thoái lưỡng nan như hiện giờ.

Hôm nay cùng nhau đi ăn sushi, tôi hờn dỗi anh: "Lâu rồi anh không hôn em! Lâu lắm rồi đấy!"

Linh kun đáp qua loa: "Không có cơ hội."

"Không có cơ hội? Hiện giờ công viên không có ai, không phải đang là cơ hội sao? Rõ ràng anh không muốn!"

Anh như hết cách đành kéo tôi đến ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh. Cũng không trực tiếp thực hiện, ngược lại trêu đùa tôi một hồi, đột nhiên dùng ngón tay chạm vào sau vành tai tôi, ngay sau đó cơn mưa nụ hôn ập xuống, từ gò má, chóp mũi, lướt đến môi.

Ngoài miệng tôi gay gắt nhưng khi gặp chuyện lại rất lúng túng. Tôi rụt cổ né tránh: "Ở đây nhiều người."

Anh như cười như không: "Không phải em nói không sợ gì à? Lừa anh ư?"

"Thôi không cần nữa."

"Vẫn chưa đủ."

"Em nói không cần nữa..."

37,

Ngày trước khi vừa yêu Linh kun, người nhà rất nghiêm khắc, gần như tôi không có cơ hội ra khỏi cửa.

Một lần tôi mượn cớ học thêm để đi xem phim mới có cơ hội gặp Linh kun.

Chúng tôi về rất sớm, bên ngoài trời đổ cơn mưa, dưới tán ô, Linh kun dìu tôi đi trong mưa.

Có thể vì anh cảm thấy cơ hội này hiếm có khó tìm, lần gặp mặt sau không biết là khi nào, đột nhiên Linh kun đẩy tôi vào một con ngõ ít người qua lại... đằng sau là vách tường ướt đẫm nước mưa, mưa rơi rả rích, bắn hết lên tất của tôi, lạnh đến nỗi run rẩy.

Linh kun không dám ấn tôi lên vách tường, chỉ có thể ngượng ngùng kéo tôi vào trong lòng, anh cúi đầu, sau đó hôn tôi.

Bên ngoài mưa tí tách lấn át toàn bộ tiếng bước chân, lại có thêm chiếc ô đen che đi nên không ai phát hiện ra bí mật nho nhỏ của chúng tôi sau tán ô.

Tình yêu thời niên thiếu tựa như rượu mạnh rót vào cổ họng vậy, chảy xuống rồi thiêu đốt con tim, uống thế nào cũng không hết.

Chỉ nhớ rằng khi ấy nắm tay nhau mân mê rất lâu, anh mới thỏa mãn thả tôi đi.

38,

Khoảng thời gian mới yêu Linh kun, tôi cũng chỉ mới 16 tuổi, một là tuổi còn quá nhỏ, hai là vẫn chưa hiểu yêu đương là gì. Rất sợ cái gì mà phụ lòng, gì mà có mới nới cũ, sợ Linh kun sẽ bắt hứa hẹn "Nếu đã yêu, sau này sẽ phải kết hôn". Tôi luôn cảm thấy cuộc sống còn chưa bắt đầu, nếu trói chân quá sớm thật là lãng phí thời gian.

Cho nên còn chưa tới một tháng, tôi đã nói chia tay với Linh kun.

Lúc ấy, tôi vừa nói dứt lời, Linh kun kinh ngạc ngẩng đầu lên, anh liếc tôi một cái, không nói gì cả, nước mắt liền ứa ra.

Đàn ông khóc không giống con gái khóc, không có âm thanh thút thít, cũng không quá nhiều biểu cảm. Chỉ là nước mắt rơi xuống, anh quay đầu né tránh, không muốn để tôi nhìn thấy.

Tôi chỉ cảm thấy đau lòng, hình như tôi quá vô tâm nên mới khiến Linh kun đau lòng như vậy, cũng trong khoảnh khắc thoáng qua đó tôi mới hiểu ra: Sự tinh tế của đàn ông tuyệt đối không kém phụ nữ, thậm chí còn nhạy cảm hơn, càng thích quấn lấy người yêu hơn.

Tôi vội vàng dỗ anh: "Không chia tay không chia tay, anh đừng khóc nữa được không?"

Linh kun không lên tiếng, tôi lại nâng khuôn mặt anh lên, buồn cười dỗ dành anh: "Thật sự không chia tay mà, anh đừng buồn nữa."

Khi ấy, tôi còn có cảm giác thành tựu... Cảm thấy mình là một đứa trẻ con lại có thể làm cho một thiếu niên cao lớn thế này khóc sướt mướt, chắc là tôi khá điêu luyện trong chuyện tình yêu này, hiểu nhiều hơn anh cũng nắm bắt tiết tấu tốt hơn anh.

Bây giờ ngẫm lại một chút, có lẽ nên nói là tình yêu của Linh kun còn sâu đậm hơn tôi.

Đúng như lời anh nói: "Anh cũng không biết anh yêu em ở điểm nào, biết rất rõ hiện tại ở tuổi này em như tờ giấy trắng, chưa từng trải qua chuyện gì, sau này chia tay, nhất định anh sẽ bị tổn thương nhiều hơn. Có lẽ anh dạy dỗ em từ nhỏ, cuối cùng khi em khôn lớn, nhận ra người khác tốt hơn thì sẽ đi theo người ta. Nghĩ lại cũng rất đau lòng, một tay nuôi em lớn, cuối cùng lại để người ta ôm đi mất."

Chỉ là may mắn thay, tôi vẫn cảm thấy Linh kun tốt hơn. Không hề vì là mối tình đầu nên có mới nới cũ hay muốn nếm thử mùi vị tình yêu với những người khác.

Tình đầu chỉ có một điểm không tốt đó là không chịu được cô đơn, tò mò với thế giới bên ngoài. Giữa hai người nhất định phải có người trưởng thành trước để chỉ bảo, nếu không tỉ lệ chết non của tình đầu rất cao, tùy nơi tùy đều chỗ sẽ bị bóp chết từ trong trứng. Nhưng ngược lại, có người trưởng thành trước, sóng gió nào cũng vượt qua thì sẽ che chở được người còn lại.

So với người bình thường thì tôi hiểu đạo lý này tương đối sớm, cho nên mới có thể kiên trì đến bây giờ, đơm hoa kết trái.

Người tốt trên đời nhiều vô cùng, nếu nói thực sự phù hợp thì trong đời gặp được mấy người đấy. Dù là như vậy cũng đừng nên hốt hoảng.

Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, người đàn ông tốt nhất nhất định sẽ tình cờ tìm thấy bạn trong năm tháng dài đằng đẵng kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.