Nhật Ký Nụ Hôn Đầu

Chương 1: Tại sao chúng ta đã kết hôn được ba năm?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu về hình mẫu lý tưởng thì nên giống như Kỷ Thời Diễn.”

“Mặc dù chưa đóng chung với anh ấy, nhưng đã gặp qua vài lần trong đoàn làm phim. Người thật rất phong độ, giọng nói cũng êm tai.”

“Khuôn mặt đẹp trai, lại còn siêng năng giữ dáng, hiếm có cô gái nào không thích một nửa kia như vậy đúng chứ?”

Trong phòng chờ, Kỷ Ninh và một nữ nghệ sĩ khác đang tiếp nhận phỏng vấn sau khi đóng máy.

Kỷ Ninh ngồi im lặng một bên, cả câu chuyện đều bị nữ nghệ sĩ đó chiếm hết sự chú ý. Lúc đó đã nói rõ đây là bộ phim có hai nữ chính, thế mà ở phần hậu kì, cô ta đã nhờ đại gia chống lưng để được diễn thêm, chỉ ước gì được diễn chung với nam chính. Còn giờ đây ở trước ống kính, cô ta lại làm ra dáng vẻ thanh cao, không màng thế sự.

Nữ nghệ sĩ nói luyên thuyên gần 10 phút, nói từ Kỷ Thời Diễn sang tới điều kiện bản thân. Kết thúc cuộc nói chuyện dông dài, cô ta còn cười nháy mắt trước ống kính, “Hy vọng sau này có cơ hội đóng phim chung với anh ấy.”

Kỷ Thời Diễn được xem là sao hạng A trong giới giải trí, ngồi yên vẫn có độ nhận biết và độ bàn luận siêu cao, rất nhiều người hao tâm tổn trí để dựa hơi.

Nhưng anh là người rất khó tán tỉnh, có khá nhiều tác phẩm tiêu biểu, hợp tác với nhiều nữ diễn viên nhưng chưa bao giờ dính scandal. Đối với anh, cái gọi là tạo hiệu ứng cặp đôi màn ảnh không bao giờ tồn tại.

Kỷ Ninh đang thất thần thì MC* bỗng đưa micro tới trước mặt cô, “Ninh Ninh thì sao, hình mẫu lý tưởng hình của cô là gì?”

*MC: người dẫn chương trình.

Rõ ràng cô đọc được sự mong đợi trên khuôn mặt MC. Sau khi khựng lại một lát, Kỷ Ninh kéo lấy áo khoác trên vai, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt trong veo và dịu dàng.

“Tôi không có hình mẫu lý tưởng cụ thể, thích nhau là được.”

Ánh mắt của MC trở nên u ám, trước đây cũng có một nữ diễn viên biến bầu không khí thành như vậy. Anh ta còn tưởng Kỷ Ninh cũng sẽ nói mấy câu xã giao, chẳng hạn như tôi cũng muốn đóng phim với Kỷ Thời Diễn —— Không ngờ kết quả lại thành người ta nói tới chủ đề này, có hơi mà không biết dựa.

Haiz, vẫn còn quá trẻ nên không biết “hút máu”.

Sau khi dập bảng quay phim* kết thúc phỏng vấn, Kỷ Ninh đứng dậy cúi đầu cám ơn nhân viên nghiệp vụ. Nữ nghệ sĩ bên cạnh chỉ đứng yên tại chỗ, còn hất cằm lên cao như cười giễu.

*Bảng quay phim (clapperboard): trên bảng clapperboard có ghi số hiệu cảnh phim, số lần thực hiện cảnh đó, ngày tháng, tên phim và đạo diễn. Bảng này có vai trò quan trọng trong việc xác định sự đồng bộ của hình ảnh và âm thanh, đặc biệt là các âm thanh tạo thêm bên ngoài.

96626099-a-movie-production-clapper-board-hands-with-a-movie-clapperboard-on-grey-background-with-copy-space-Bảng quay phim (hình minh họa)

Cô nhướng mày nhưng không xoay người lại. Máy lạnh trong phòng bật khá thấp, cô thấy hơi lạnh, cầm lấy áo khoác mà trợ lý đưa tới rồi đi vào xe RV*.

*Xe RV: chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là “nhà xe”, bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.

Xe RVXe RV (hình minh họa)

Cô trợ lý đi vào xe RV mới dám xỉa xói: “Ở đâu ra cái cô diễn viên kém nổi đó vậy? Quen với đại gia chống lưng là bắt đầu vênh váo, quay phim được ba tháng mà vẫn không nhớ tên em. Cô ta được xem là gì so với chị? Không biết lễ phép, còn cười giễu người biết lễ phép nữa chứ.”

Kỷ Ninh uống một ngụm nước rồi mới nhắc nhở: “Cô ta chỉ mới quay có hai tháng thôi.”

Ỷ có đại gia chống lưng, cô gái kia vừa muốn diễn nhiều, vừa muốn nhàn rỗi, tới trễ nhưng về sớm. Đạo diễn cũng bực bội nhưng chẳng dám nói gì, đành phải nhắm một mắt, mở một mắt, đối mặt với kỹ năng diễn xuất dở tệ của cô ta.

Thực sự từ lúc bấm máy đến đóng máy chỉ có một mình Kỷ Ninh. Tất cả nhân viên nghiệp vụ đều thích cô, đạo diễn cũng thích thảo luận kịch bản với cô.

“Đúng rồi.” Trợ lý nói qua về lịch trình: “Tối mai có lễ trao giải Ngôi Sao Sáng, chúng ta có đi không? Không đi thì có thể ở nhà nghỉ ngơi.”

“Khỏi đi đi.” Kỷ Ninh dựa vào ghế sô pha, lăn máy mát xa lên vai, “Có những ai sẽ đến đó?”

Cô vừa hỏi xong thì cô bạn thân lâu năm Tống Du gửi đến tấm hình cô mới phỏng vấn: 【Không có hình mẫu lý tưởng? Thích nhau là được? Quả nhiên phụ nữ nói dối đều không biến sắc, có cần mình giúp cậu nhớ lại không?】

Sau đó, cô ấy gửi một tấm ảnh chụp màn hình tới.

Trong ảnh chụp màn hình là tài khoản Weibo phụ của Kỷ Ninh, tất cả nội dung trong tài khoản phụ chỉ xoay quanh một chủ đề —— Kỷ Thời Diễn.

Mới tối hôm qua, cô còn dào dạt tình cảm chuyển tiếp* một tấm hình thời trang sân bay của Kỷ Thời Diễn, chú thích: 【Thật tuyệt. Tại sao kết hôn ba năm rồi mà người đàn ông này vẫn có thể khiến mị bật thốt lên câu “Đẹp trai quá đi” từ tận đáy lòng khi xem tấm hình này vậy?】

*Chuyển tiếp (forward): hình thức chuyển một bài viết của người khác tới trang cá nhân của mình, giống như share trên Facebook.

Quay trở về hôm trước, cô đã chuyển tiếp ảnh chụp màn hình show truyền hình của nhiều năm trước: 【Mị đã ngửi thấy mùi pheromone* tuyệt vời. Lúc nào mới tham gia lại show truyền hình đây, em sẽ đợi.】

*Pheromone (mùi hương hấp dẫn bạn tình): là chất được tiết ra từ cơ thể như tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài. Chất này được tiết ra khi các con đực muốn tìm bạn tình trong thời gian sinh sản.

Hôm kia, lời nịnh hót của cô như thế này: 【Thật ngầu, Cổ Vương lại đang hạ độc. Hôm nay lại bị nhan sắc mỹ miều tấn công khiến cả ngày không còn tâm trí làm việc.】

Ánh mắt như biết hạ độc, hút hồn khiến thần dân đều cúi đầu phục tùng anh. Đó là lời mô tả của mọi người về Kỷ Thời Diễn.

Kỷ Ninh: “…”

Đôi khi cô thực sự vui mừng khi không có ai biết đến tài khoản phụ này. Nếu không thì khi gặp mặt, Kỷ Thời Diễn sẽ phải thành tâm hỏi cô: “Tại sao chúng ta kết hôn được được ba năm rồi?”

Kỷ Ninh trả lời Tống Du: 【Che giấu người đời ấy mà. Lúc đó mình cũng ráng chịu đựng mới không nói đến anh ấy.】

Nếu thực sự phải nói ra, cô có thể nói làu làu suốt ba tiếng, cũng đừng nghĩ đến việc thu thập phỏng vấn nữa, cứ đổi thành “Đại hội Kỷ Ninh vui sướng trò chuyện về idol” là được.

Cô đặt điện thoại xuống mới nhận ra trợ lý đã báo cáo xong một loạt danh sách, “Dù sao cũng toàn là những khuôn mặt cũ. À đúng rồi, nghe nói Kỷ Thời Diễn cũng sẽ đi.”

Nghe thấy ba chữ nào đó, Kỷ Ninh bỗng nghiêng người về phía trước, hỏi xác nhận: “Ai?”

“Kỷ Thời Diễn đó, là sao hạng A huyền thoại đó.” Trợ lý nói: “Đạo diễn Phùng chắc cũng sẽ đi.”

Cô thích Kỷ Thời Diễn. Ngoài Tống Du, không ai biết bí mật này.

Kỷ Ninh bình tĩnh lại, cố gắng ổn định tâm trí rồi mới làm bộ điềm tĩnh mở miệng: “Hay là đi đi, đã lâu rồi chị không gặp đạo diễn Phùng.”

“Đúng đó, cũng đã một năm rưỡi kể từ khi ông ấy dẫn dắt chị đóng phim điện ảnh. Vậy ngày mai dậy sớm trang điểm nhé.”

Cô cảm nhận được có thứ gì đó đang đập thình thịch trong lồng ngực. Có một khuôn mặt hiện ra ngay trước mắt, từ mờ ảo tới rõ ràng, trong nháy mắt lại gây kinh ngạc.

Giơ ngón tay đặt trên đùi lên, Kỷ Ninh lại đặt về chỗ cũ, “Ừ.”

///

Bảy giờ tối hôm sau, lễ trao giải bắt đầu.

Thành phố vừa lên đèn, bầu trời đầy sao rực sáng. Ở đằng xa, chiếc du thuyền xa hoa bập bềnh trên mặt biển, tràn đầy thích thú, giống như đang ca ngợi buổi lễ long trọng hàng năm.

Kỷ Ninh vén màn cửa sổ lên, đã có nhiều nghệ sĩ lần lượt bước lên thảm đỏ, nở nụ cười rạng rỡ, hoàn mỹ trước ống kính.

Ánh đèn flash lóe lên khắp nơi, những chiếc xe sang trọng tập trung lại một chỗ, rất nhiều nghệ sĩ đã đến đông đủ.

Cô bước xuống xe, đang đứng đợi thì nghe thấy tiếng nói sốt ruột của quản lý, “Phó Huyên vẫn chưa tới hả?! Tôi đã xem bộ phim cô ta đóng chung với Kỷ Thời Diễn. Kỹ năng diễn xuất không nổi trội bao nhiêu, ngược lại ngày càng nổi tiếng! Sao nào, để Kỷ Thời Diễn chờ cô ta hả?”

Thảm đỏ có quy tắc của thảm đỏ, thông thường địa vị của các sao đi cuối càng cao, giống như được thống trị mọi thứ. Vì vậy có rất nhiều nữ nghệ sĩ cố tình làm chậm trễ thứ tự bước ra thảm đỏ chỉ để tạo thông cáo báo chí* “Màn Chót Thảm Đỏ”, gần như tranh giành vị trí trung tâm trong lúc chụp chung.

*Thông cáo báo chí:bản tóm tắt những sự thật về một chương trình hay một vấn đề mà bạn muốn giới truyền thông quan tâm.

Mấy năm trước, Phó Huyên nổi lên nhờ phim truyền hình thể loại gián điệp, sau đó không có tác phẩm đặc sắc nào nữa, gần đây nhờ hợp tác với Kỷ Thời Diễn nên danh tiếng mới hơi trở lại như trước. Không ngờ tham vọng của cô ta lại lớn đến vậy, còn muốn cướp lấy màn chót thảm đỏ.

“Một tiếng nữa Kỷ Thời Diễn sẽ lên máy bay, làm gì có thời gian chờ cô ta chứ, thật là nực cười.” Quản lý quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Ninh thì bỗng lấy lại tinh thần, “Cứ sắp xếp Kỷ Ninh và Kỷ Thời Diễn đi.”

Để quảng bá, hầu hết các đoàn làm phim đều sắp xếp các diễn viên chính khác giới đi với nhau trên thảm đỏ, vốn dĩ đã sắp xếp Phó Huyên đi với Kỷ Thời Diễn.

Kỷ Ninh không có đối tượng hợp tác riêng, vốn dĩ định đến nơi tìm một diễn viên giống mình đi chung. Không ngờ Phó Huyên đến trễ, Kỷ Thời Diễn phải đi gấp, giải thưởng lớn này rơi trúng đầu cô.

Cô trợn mắt nhìn, chưa lấy lại tinh thần, “Tôi và Kỷ Thời Diễn… sao?”

“Vốn dĩ cũng sắp đến lượt cô.” Quản lý cầm lấy bộ đàm xác nhận lại, “Cô đi chung với anh ấy đi.”

Cô ngước mắt lên nhìn về phía cánh cửa xe Cayenne được mở ra. Ánh trăng làm rõ đường nét sắc sảo của người đàn ông xuất chúng, dọc theo vòm chân mày rậm tới đuôi mắt hơi nhắm lại, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc.

Trai đẹp thì ngay cả yết hầu cũng quyến rũ, hơi thở cũng dụ dỗ người khác phạm tội. Kỷ Thời Diễn kéo lấy bộ vest, chậm rãi bước ra khỏi xe. Trong lòng của Kỷ Ninh như có một cây bút, rối rắm kéo ra một dấu chấm than khó nói.

Tim cô bỗng đập lệch đi vài nhịp.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Kỷ Thời Diễn nhẹ nhàng gật đầu với cô, chào hỏi mang tính lịch sự.

Cô hốt hoảng nhìn sang chỗ khác, muốn đút tay vào túi để che giấu suy nghĩ. Kết quả là cô đang mặc đầm dạ hội đuôi cá, làm gì có cái túi nào.

Trợ lý chọt vào eo cô, “Nhanh lên nào, đó là Kỷ Thời Diễn đấy.”

Dường như có ngọn gió đẩy chân cô đi, cô lúng túng đi tới bên cạnh anh, đi với anh tới thảm đỏ. Địa vị của anh đã ở đó, đi sớm hay đến muộn cũng không ảnh hưởng gì, huống hồ anh cũng không phải là người để ý đến chi tiết đó.

Có lẽ đã có người nói với anh về tình huống này, anh cũng không hỏi gì cô, trước khi đi lên thảm đỏ đã đưa tay ra, ra hiệu cô nắm lấy tay anh.

Rõ ràng chỉ là quy chuẩn đi thảm đỏ, nhưng cô vẫn không thể kiềm soát cơn choáng váng, đầu óc bắt đầu lâng lâng. Một giây, hai giây, ba giây, giống như băng thu hình cassette phát ra bị đứt quãng, lỗ tai đỏ ửng lên.

Nên miêu tả khoảnh khắc này như thế nào đây? Khoảng cách giữa hai người không quá một mét, cô ngửi thấy mùi hương hổ phách và gỗ mun thoang thoảng, cuốn hút và lạnh lùng, giống như một giấc mơ.

Cô cúi đầu, giơ cánh tay lên một cách cứng nhắc, tự hỏi liệu có đụng vào tay áo của anh không.

Nhưng còn chưa kịp khoác tay anh thì có một fan nam cuồng phá vỡ hàng rào bảo vệ, bất chợt bổ nhào về phía nữ minh tinh trước mặt cô, “Tôi thích em!”

Nữ minh tinh bị tấn công bất ngờ nên ngã nhào xuống đất, trong đám đông vang lên tiếng hét kinh sợ. Nhân viên nghiệp vụ vội vàng chạy tới, tình cảnh hỗn loạn.

Nữ minh tinh và Kỷ Ninh rất gần nhau, lúc cô ấy ngã xuống đất thì đụng vào cô. Gót giày của cô cao hơn mười mấy centimet nên cũng lảo đảo sắp té. ——

Nhưng Kỷ Thời Diễn kế bên đã đưa tay ra đỡ cô.

Lòng bàn tay của anh truyền tới hơi ấm, cả người Kỷ Ninh như sắp bị thiêu đốt. Cô nghe thấy anh khẽ hỏi: “Không sao chứ?”

Sự cuốn hút trong giọng nói của người đàn ông này giống như âm thanh chất lượng cao trong tai nghe đã qua quá trình “chạy rà”*, êm dịu đến nỗi võ đại não cũng bị tê dại.

*Quá trình “chạy rà”: Còn gọi là burn-in tai nghe, là những kỹ thuật đơn giản giúp đưa tai nghe của bạn đạt tới trạng thái âm thanh tốt nhất theo đúng tiêu chuẩn của nhà sản xuất.

Hàm răng cô run lên, khẽ đáp: “Không sao.”

Cuộc hỗn loạn bùng nổ, thảm đỏ bị buộc chấm dứt. Kỷ Ninh được trợ lý đỡ cẩn thận vào xe RV, vẫn còn đang trong trạng thái hốt hoảng, trong đầu đều là góc mặt rõ ràng của Kỷ Thời Diễn.

Trợ lý cho rằng cô bị dọa giật mình, “Có ổn không? Có cần lấy miếng che mắt nghỉ ngơi một lát không?”

“Không cần.” Bây giờ cô đâu có tâm trạng nghỉ ngơi.

Mặc dù Kỷ Ninh không quen với nữ minh tinh bị té, nhưng cô vẫn còn sợ hãi khi tưởng tượng đến cảnh tượng vừa rồi. Cô hỏi thăm: “Tình hình bên ngoài như thế nào?”

Trợ lý gọi hai cú điện thoại rồi mới trả lời: “Người ta nói là bị trầy xước nhẹ ở sau lưng, đầu gối sưng tụ máu, may là không bị ngã đập đầu.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

“Cũng không biết người đàn ông kia là fan thật hay là anti-fan. Sao fan lại có thể để nữ thần bị té chứ? Sự hâm mộ này cũng thật là quái dị.”

Trợ lý vẫn còn lảm nhảm thảo luận, Kỷ Ninh đáp lại theo cô ấy, nhưng tâm trí đang lơ lửng trên chín tầng mây.

Một lát sau, cô trợ lý đã im lặng. Lúc này cô mới cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Tống Du: 【Mới vừa tiếp xúc gần với Kỷ Thời Diễn, mình đề nghị tuyệt đối không nên gặp người thật.】

Tống Du gửi tới hơn một chục dấu chấm hỏi: 【Người thật trông khó coi lắm sao? Không phải chứ!】

Kỷ Ninh nói lưu loát: 【Đã hơn nửa tiếng kể từ khi rời khỏi anh ấy, bây giờ trong đầu mình vẫn còn hiện lên khuôn mặt đẹp trai của người đáng thương nhất trên đời. Thiệt là đau đầu, đề nghị đừng gặp.】

Tống Du gửi tới một biểu cảm phẫn nộ: 【Đủ rồi, cậu đúng là chuyên gia đánh rắm cầu vồng.】

Đánh rắm cầu vồng là thuật ngữ trong fandom, dịch là lúc fan tâng bốc thần tượng thường hay nói ra những lời ba hoa như cầu vồng.

Kỷ Ninh chớp mắt: 【Mình nói thiệt mà.】

Đợi Kỷ Ninh tán dóc xong, lúc này trợ lý mới tiếp tục kiểm tra lịch trình, “12 giờ trưa mai sẽ bay đến thành phố T, 4 giờ chụp hình tạp chí, 6 giờ cắt băng khánh thành, 8 giờ đi làm đẹp.”

Lịch trình dày đặc như vậy đã không còn là chuyện hiếm lạ gì, ngược lại khá thảnh thơi hơn khoảng thời gian trước đó.

Cô xoa ấn đường*, nghe thấy trợ lý nói tiếp: “Có một lời mời show truyền hình, anh Bành nhờ em chuyển kịch bản vào hộp thư của chị, ngày mai chị ngồi trên máy bay có thể xem thử. Em cảm thấy nó rất phù hợp với sao nữ mới vào nghề như chúng ta, đến lúc đó sẽ thu hút thêm fan. Có tác phẩm hay sẽ có độ hot, còn có thể giúp chị trở mình.”

*Ấn đường: là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán.

ấn đườngẤn đường (hình minh họa)

Hiện giờ cô vốn dĩ phải là một tiểu hoa đán trong sạch, kết quả là bị quản lý công ty ác độc hãm hại: Con gái của ông chủ là Tôn Hà hẹn hò tình một đêm vào đêm khuya bị chụp hình được. Dáng người của cô và Tôn Hà gần giống nhau, công ty lại bắt cô mang tiếng xấu thay Tôn Hà, toàn bộ lời mắng chửi đều đổ lên đầu cô. Lần nào cô ký hợp đồng cũng không thể dùng thái độ cứng rắn với công ty, nếu không sẽ bị đóng băng hoạt động.

Nhưng mà vẫn chưa hết, đối thủ cạnh tranh còn mua thủy quân* để bôi nhọ cô, càng mắng chửi thậm tệ sẽ càng được nhiều tiền. Ê kíp đằng sau cô lại không thể làm trái ý, tin rác bịa đặt tràn lan khắp nơi cũng không giải quyết.

*Thủy quân: những tài khoản trên internet, được mua chuộc và kiểm soát để giúp đỡ nghệ sĩ hoặc dìm hàng đối thủ.

Dư luận của cư dân mạng rất dễ bị dắt mũi. Gần như trong một đêm, hình tượng tốt đẹp ban đầu của Kỷ Ninh bắt đầu thay đổi, ngày càng sa sút. Đến tận bây giờ, những lời chế giễu, bôi nhọ cô dường như đã trở thành cuộc sống hàng ngày của cư dân mạng. Những tin tức tiêu cực kéo đến ùn ùn, nhưng không có vết nhơ nào là thật.

Kỷ Ninh và công ty đã bàn bạc nhiều lần về chuyện thay đổi ê kíp. Kết quả là không biết ai đã cản trở chuyện này, đã 4 – 5 tháng không có tin tức gì.

“Chuyện thay đổi ê kíp…”

“Buổi sáng em đã hỏi qua rồi, họ nói là mấy ngày nữa sẽ cho chị câu trả lời.” Trợ lý dấy lên một tia hy vọng, “Hy vọng ê kíp mới sẽ hợp tác tốt với chị, dù sao mục tiêu của chúng ta là sẽ trở thành sao hạng A!”

Trở thành sao hạng A thì tất cả mọi việc sẽ trở nên nhẹ nhõm. Cho dù có trở mặt với công ty vì chuyện của Tôn Hà cũng không sợ không có ngôi nhà khác, dù gì không ai không muốn giành lấy sao hạng A. Bây giờ cô vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thì công ty sẽ có cách khiến cô ở trong phòng chờ không thể ra ngoài.

Kỷ Ninh thở dài, “Nhiệm vụ quan trọng sau khi đổi ê kíp là đăng tin cải chính tin đồn lên báo, không thể đợi thêm nữa.”

Tin đồn là trở ngại lớn nhất để cô tiến về phía trước. Cô muốn vượt qua nó, muốn bước đi vững vàng, muốn gặp Kỷ Thời Diễn… trên đỉnh cao.

///

Hôm sau lên máy bay, Kỷ Ninh mở kịch bản ra xem hai lần. Đó là một show truyền hình hẹn hò có tên là 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》. Vào ngày quay đầu tiên, hai bên sẽ tự động trở thành người yêu. Các show truyền hình rất thuận lợi để nghệ sĩ thu hút thêm fan hoặc tẩy trắng*, cách nói ngược lại rất thích hợp với cô.

*Tẩy trắng: Một người có nhiều scandal xấu, nhân cách hoặc bất kỳ cái gì xấu bắt đầu làm việc tốt, từ thiện các kiểu thì gọi là tẩy trắng. Hoặc là dùng nhiều nick nhân danh người qua đường/có cái nhìn khách quan để che mờ, làm mất những vết nhơ, những hành động kém văn hóa cho 1 ngôi sao nào đó.

Cô đang xem thì có một giọng nói vang lên từ lối đi: “Cậu mau xem đi, xem xong thì cho tôi một câu trả lời.”

Trà trộn vào fandom của Kỷ Thời Diễn đã lâu, làm sao cô không nhận ra đó là giọng nói của quản lý của anh chứ.

Kỷ Ninh tạm dừng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi xuống bên cạnh mình. Anh đội nón, đeo khẩu trang đầy đủ, nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra anh nhờ vào đường nét bàn tay.

Cô sờ lên vành mũ, cảm thấy sống mũi bên dưới lớp khẩu trang của anh thật cao. Nghĩ ngợi một lúc, cô cảm thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn tới món đồ trong tay anh.

“Nhật Ký Nụ Hôn Đầu” hiện ra ở phần dưới của nửa tờ giấy được gấp lại.

…?!

Cô nghi ngờ mình bị hoa mắt, lúc đang muốn nhìn thử khuôn mặt của anh để xác nhận lại, kết quả là vừa mới ngước lên thì chạm phải ánh mắt của anh.

—— Vậy mà anh cũng đang nhìn cô.

Kỷ Thời Diễn kéo khẩu trang xuống, trong mắt hiện lên cảm xúc hứng thú, chuẩn bị mở miệng.

Hôm qua chỉ đối mặt với nhau trong vài giây ngắn ngủi, lẽ nào hiện giờ anh đã… nhận ra cô sao?

Kỷ Ninh vô thức ngồi thẳng lại, nắm chặt ngón tay, đợi anh mở miệng.HẾT CHƯƠNG 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.