Nhật Ký Nụ Hôn Đầu

Chương 40: Đừng sờ lung tung



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối hôm đó, Kỷ Ninh ngủ thiếp trong khi đang tha hồ tưởng tượng về tương lai với Tống Du.

Trước khi ngủ nằm mơ, ngủ cũng nằm mơ, cả ngày được xem như là hoàn chỉnh.

Hôm sau cô dậy hơi trễ. Lúc đến trường quay, hầu hết mọi người đã đến đông đủ, Trác Cống còn đang ngồi tạo kiểu tóc.

Kỷ Ninh mới vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng cười đặc trưng của Giang Thắng vang khắp cả phòng.

Cô đã thành thói quen với mỗi ngày như vậy. Nhưng do bên kia náo nhiệt, cô vẫn nghiêng đầu qua liếc nhìn thử.

Còn chưa nhìn được gì, Trác Cống đã đẩy kịch bản của mình qua chỗ cô, “Tập diễn trước không?”

Cô hơi ngạc nhiên rồi gật đầu đồng ý, “Được.”

Lúc lật kịch bản, cô còn có thể nghe thấy Giang Thắng đang nói chuyện, ngừng nghỉ theo thứ tự và rất dõng dạc, giống như tấu hài.

“Công khai, công khai ngay! Tình yêu mới của siêu sao Kỷ Thời Diễn!”

Tình yêu mới?

Kỷ Ninh không nhịn được nhíu mày lại, nghe thấy Giang Thắng tiếp tục trình bày: “Cậu ta và chiếc điện thoại mới vừa sắm chưa đầy ba tháng —— Chúng ta hãy vỗ tay chào đón người mới bước vào cung điện!”

Tiếng cười và tiếng vỗ tay liên tục vang lên. Lúc tạm dừng lại, cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Thời Diễn vang lên.

“Cậu có thấy phiền không?”

“Cậu chê tôi phiền? Tôi đi theo cậu bao lâu nay mà cậu chê tôi phiền!” Giang Thắng bắt đầu kêu gào, lên án như oán phụ, “Sao cậu không cảm thấy phiền với chiếc điện thoại đi?”

Cứ thế, quản lý Giang bắt đầu miêu tả câu chuyện của tối qua sống động như thật, “Tối qua vừa xong việc, không biết đang xem cái gì trong điện thoại, cậu ta cứ ngồi ở đó cười một mình. Tôi đi ngang qua muốn liếc nhìn thử, ơ hay, cậu ta còn không cho tôi nhìn.”

“Tôi nghĩ cười cười thì thôi bỏ qua, ai mà chẳng xem vài đoạn ngắn hài trên mạng chứ. Kết quả là hôm qua trên suốt quãng đường về, cậu ta vẫn luôn cười là sao? Tôi diễn cho mọi người xem thử. Kỷ Thời Diễn của trước đây nhìn ra ngoài cửa sổ là như vầy, chỉ như vầy, mím môi giống như ai thiếu nợ cậu ta mấy triệu tệ vậy… Kỷ Thời Diễn của hôm qua và hôm nay là như thế này…”

Giang Thắng chậm rãi giơ hai ngón tay ra, đẩy khóe môi lên.

Kỷ Ninh hơi tò mò, lặng lẽ liếc nhìn thử động tác diễn xuất của Giang Thắng.

Trong biển người thấp thoáng, hình như đúng lúc cô tiếp xúc với ánh mắt của ai đó.

Cô còn chưa kịp xác nhận, Trác Cống đã giơ kịch bản lên trước mặt cô, “Có đúng không?”

Lúc này mới nhớ ra mình còn phải tập thoại, Kỷ Ninh không nhìn nữa, nói: “Tiếp đi, cảnh thứ ba.”

Hai người tập thoại vài lần, đoàn làm phim nhanh chóng bắt đầu làm việc.

Sau khi quay được hai cảnh, đoàn làm phim thay đổi cảnh. Có một số chi tiết nhỏ cần phải sửa lại, nhân vật chính tạm thời không cần quay. Kỷ Ninh lại bắt đầu tập thoại với Trác Cống.

Phân cảnh lần này khá thân mật, nhưng cũng không phải rất thân mật. Tình tiết là gò má vô thức chạm vào nhau khi hai người giành giật đồ, khi nhận ra thì hai người đều ngu ngơ đối mặt với nhau. Đó là phân đoạn cầu nối mờ ảo rất thường gặp trong phim thần tượng.

Kỷ Ninh đi theo lời thoại trước đó, chuẩn bị điều chỉnh vị trí với Trác Cống trước. Khi vẫn còn đối mặt với nhau ở khoảng cách an toàn, bỗng dưng có một bàn tay đặt ngang ở giữa, rồi sau đó búng tay một phát.

Cô bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn về bên trái.

Người đàn ông lạnh lùng rút ngón tay về, vuốt cằm nói: “Chính là như vậy.”

Kỷ Ninh hơi hoảng hốt với người đột nhiên xuất hiện, hai giây sau mới kịp phản ứng, đầu óc vẫn còn mơ hồ, “Hả?”

“Không phải lát nữa có cảnh bị cắt ngang sao?” Kỷ Thời Diễn nghiêm túc, “Ghi nhớ cảm giác lúc nãy, cứ diễn như thế.”

Cuối cùng cảnh thân mật này đúng là bị bạn bè của nam nữ chính cắt ngang, vì vậy anh nói như thế cũng không sai.

Kỷ Ninh gật đầu như suy tư, bắt đầu nhớ lại tâm trạng và biểu cảm lúc nãy bị cắt ngang, suy nghĩ đưa vào cốt truyện như thế nào cho tự nhiên hơn.

Cô đang bận cân nhắc về kịch bản, hiển nhiên không chú ý đến lúc người đàn ông chuyển hướng về phía Trác Cống, khóe mắt hơi hiện lên sự đắc ý.

///

Do 《Ngôi Sao》 sắp đóng máy, phân cảnh còn lại của Kỷ Ninh không còn bao nhiêu. Các phần quan trọng đã quay xong, chỉ còn lại vài tình tiết lẻ tẻ không quan trọng, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn.

Dĩ nhiên trái ngược với thời gian nghỉ ngơi hơi nhiều của cô, đối với Tống Du mà nói, lượng công việc của cô vẫn khiến người ta nghẹt thở như cũ.

Hôm đó cô không có cảnh quay, sáng sớm đã tới thử sườn xám mà nhà T vận chuyển từ nước ngoài về. Sau khi ghi chép số liệu một lần, sườn xám vẫn phải chuyển về để chỉnh sửa lại.

Quả đúng là thương hiệu cao cấp nổi tiếng, sườn xám được làm giống hệt khuôn mẫu, đẹp lạnh lùng, cao quý và độc đáo, ngay cả mũi thêu cũng không để lộ ra khuyết điểm.

Thử sườn xám xong, về khách sạn đã là hai giờ chiều. Kỷ Ninh vội vàng đứng lên cân rồi ghi chép lại cân nặng, sau đó lưu lại số liệu vào phần ghi chú trong điện thoại.

Tống Du đang ăn bánh khoai tây mật ong hỏi cô: “Làm gì vậy?”

“Hôm nay chỉnh sửa lại sườn xám dựa theo số liệu của mình, quảng bá xong sẽ mặc, dáng người không thể thay đổi quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.”

Tống Du nhìn Kỷ Ninh có ý thức kiểm soát bản thân gắt gao, rồi nhìn vào miếng khoai tây của mình, nhéo lớp thịt trên bụng, sám hối: “Ăn xong bịch này, mình sẽ không ăn nữa.”

Kỷ Ninh xoay người lại, “Được, mình tin cậu.”

Cô ngồi trên mép giường, lại bắt đầu xem kịch bản như mọi ngày. Tống Du khều cô qua lớp chăn, “Cậu lại muốn nhận phim à?”

Lịch trình của nghệ sĩ đang nổi sẽ từ từ lấp kín. Có nghệ sĩ đang nổi phải hẹn trước một năm mới có thể lấy được lịch trình.

Kỷ Ninh cũng có thể tận dụng khoảng thời gian nổi tiếng này nhận nhiều kịch bản, nhưng cuối cùng cô không làm vậy.

“Không có nhận, chỉ xem thử.”

“Mình mới vừa thấy lại có blogger gà vịt cá ngỗng gì đó nói cậu muốn nhận 《Tân Xích Huyết Giang Hồ》.”

《Xích Huyết Giang Hồ》 là phim truyền hình kinh điển 20 năm trước, cũng được xem là thanh xuân và nơi gửi gắm tinh thần của một đời người. Gần đây kể từ khi bùng nổ tin sẽ quay lại bản mới, trên mạng toàn là lời mắng chửi.

Thật ra quay lại tác phẩm kinh điển là phí sức nhất mà không được cám ơn. Ấn tượng của khán giả vốn dĩ dừng lại ở bản đầu tiên, bạn sửa đổi cốt truyện thì bọn họ nói biên bậy sửa bạ; không thay đổi cốt truyện thì lại nói sao chép như trước đây, quay không hay như bản cũ. Nói chung hiếm có bộ phim quay lại nào có thể làm khán giả hài lòng. Gần 5 năm mới xuất hiện một bộ phim quay lại có dư luận và tỷ lệ người xem tốt.

Hiển nhiên Kỷ Ninh sẽ không chạy theo góp vui.

“Trước đó đã đưa kịch bản cho mình, mình đều không nhận.” Cô nói: “Chắc là fan tung tin giả.”

Đã là thói quen làm việc.

Có lẽ blogger chỉ thiên về độ hot, tìm một số minh tinh đang nổi ràng buộc với phim truyền hình để đăng thông cáo báo chí. Fan của phái đông fan sẽ đến kiểm soát bình luận, người qua đường cũng sẽ tham gia thảo luận, dĩ nhiên phía hậu trường có thể mượn việc này thu hút nhiều sự chú ý. Chi phí rất thấp, cớ sao không làm?

Chẳng hạn như câu hỏi của bài đăng mà Tống Du nhắc tới là —— 【《Tân Xích Huyết Giang Hồ》 sắp bấm máy, nghe nói nữ chính nằm trong nhóm sao nữ mới vào nghề, bao gồm Kỷ Ninh. Bạn có thể chấp nhận diễn xuất của ai?】

Hình minh họa là chín tiểu hoa đán.

Không cần phải nghĩ, khán giả không chấp nhận ai cả. Câu hỏi này là để các nữ diễn viên bị ăn chửi.

Kỷ Ninh không cần nhấp vào cũng biết bên dưới đều là “Từ chối hết tất cả”.

Lúc này Tống Du mở miệng: “Bị ăn chửi hết rồi, có điều cậu vẫn còn đỡ. Có vẻ fan qua đường của cậu đã thay đổi nhiều.”

Kỷ Ninh không tin, “Mình xem thử.”

Quả thực có rất nhiều hướng đi chấp nhận phương diện năng lực làm việc của cô. ——

【Tôn Hà toang rồi, trí tuệ nhân tạo mà cũng có thể đề xuất đóng phim. Robot hút bụi* Minh Nhi nhà tôi cũng có thể làm nam chính.】

*Robot hút bụi: Là loại máy hút bụi được thiết kế, lập trình sẵn để tự động làm việc mà không cần có sự tác động quá nhiều của con người. Máy hoạt động được ở những mặt phẳng như sàn nhà, thảm và chướng ngại vật có độ cao khoảng 1.2 – 2 cm.

robot-hut-buiRobot hút bụi (hình minh họa)

【Triệu Dao? Đừng đừng đừng đừng đừng, tôi vẫn cần cặp mắt này.】

【? Quả thực phải chọn thì sẽ là Kỷ Ninh, kỹ năng diễn xuất không đáng lo ngại.】

【Nếu như duyệt nữ chính là Tô Mạn, tôi sẽ chặn hết mọi thứ có liên quan tới bộ phim này.】

【Kỷ Ninh còn được, vẫn hơn những người khác chỉ biết bĩu môi, trợn mắt. Tiên nữ của em, em cầu xin chị!!】

【Hình người thứ ba là cô gái lồng tiếng trước đó đúng không? Tôi cảm thấy cô ấy lồng tiếng rất hay, kỹ năng diễn xuất chắc là không tệ.】

Thế là câu bình luận cuối cùng đó lại biến thành nơi để fan PR.

“Fan của cậu bị vùi dập mà cũng có thể đánh đấm dữ. Tống Du mình nhìn mà sợ với sức chiến đấu của fan cứng.” Tống Du làm hành động chắp tay thi lễ với Kỷ Ninh.

Sau khi trải quả sóng gió bị toàn bộ dân mạng anti, fan có thiện cảm với cô như thế đã rời đi từ lâu, chỉ còn fan trung thành ở lại. Hơn nữa, có nhiều fan đã biến những chuyện ngược đãi thành sức chiến đấu.

Ai cũng muốn bảo vệ người mình thích, càng đâm kiếm vào sâu, các cô ấy càng xông lên nhanh hơn. Đó gọi là đạo lý ngược fan.

Dĩ nhiên fan cũng không chịu nổi thường xuyên bị ngược đãi, vẫn nên vừa phải, nếu không sẽ từ bỏ idol vì quá mệt mỏi.

Thật ra gần đây Kỷ Ninh cũng phát hiện mình có khá nhiều fan qua đường. Rất nhiều bài đăng không chỉ còn một mình fan đơn độc kiểm soát bình luận nữa, rất nhiều người qua đường đều lên tiếng giúp cô. Cuối cùng từng bước tích lũy của cô không bị uổng phí.

Sự chăm chỉ chân chính rồi sẽ được người ta nhận ra.

Đến lúc đó, tài khoản “Bộ Máy Đính Chính Tin Đồn” sẽ được xây dựng từ từ. Cô tin rằng sẽ có nhiều người nhìn ra sự thật, thay đổi cách nghĩ.

///

Kỷ Ninh lại bắt đầu ghi hình 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 vào cuối tuần nghỉ ngơi.

《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 đi theo lịch trình mà nhiều show truyền hình không dám đi, quay ngay phát ngay. Nhưng mỗi tuần đúng giờ sẽ có một tập ngắn, thêm vào ngoài lề và các đoạn ngắn.

Hơn nữa có sự tham gia của Kỷ Thời Diễn, cho dù sau kỳ nghỉ hè, lượt truy cập chương trình vẫn rất đỉnh.

Có lẽ nghĩ đến trước đây chưa từng hẹn hò như trong cuộc sống thực tế, lần này tổ chương trình chọn địa điểm hẹn hò tại vườn trái cây, để bọn họ tự hái táo.

Tiết mục hái trái cây này rất mới lạ với Kỷ Ninh, cho nên cô cũng đón chờ nội dung của hôm nay.

Vườn trái cây không được rào chắn hoành tráng, nhưng vẫn xem như sạch sẽ. Hai người vừa vào cổng đã thấy bày một số giỏ tre, có lẽ để đựng trái cây.

Kỷ Thời Diễn cũng lấy một cái đưa cho cô, “Có cần không?”

Kỷ Ninh lắc đầu, “Em không hái nhiều, có thể cầm bằng tay.”

Nói xong, cô được ông chủ dẫn vào vườn trái cây. Không biết có phải do ảo giác của mình không, cô cảm thấy hình như Kỷ Thời Diễn ở đằng sau đang bật cười, kèm theo giọng mũi cuốn hút.

… Từ chối anh?

Kỷ Ninh mơ hồ cảm thấy có chuyện gì không hay sắp xảy ra, mà suy nghĩ này cũng nhanh chóng ứng nghiệm.

Kỷ Ninh cuồng cái đẹp nhìn trúng một trái táo ở trên cao, nhảy lấy đà tại chỗ cả buổi mà vẫn không hái được. Càng không hái được, cô lại càng muốn hái.

Đúng lúc cô định nhảy lấy đà lần thứ mười thì đỉnh đầu bị người ta ấn xuống. Bàn tay của người đàn ông đè lên đỉnh đầu cô, giọng nói quanh quẩn trên không.

Anh chỉ vào mục tiêu của cô, “Cái này?”

Kỷ Ninh liên tục đáp: “Vâng vâng vâng.”

Anh giơ tay lên đã cầm được trái táo đó, dùng đầu ngón tay đẩy một cái mà chẳng tốn hơi sức, nhẹ nhàng lấy xuống.

Kỷ Ninh đã hái được rất nhiều táo, nhét đầy đúi, một tay đã ôm đầy.

Vì Kỷ Thời Diễn tới giúp đỡ, cô vô thức đổi trái táo trong tay kia thành ôm hai tay, lúc này muốn nhận lấy bằng một tay… lại hơi khó.

Vì vậy, cô ôm tay đi về phía trước, ra hiệu Kỷ Thời Diễn để táo vào trước ngực cô.

Người đàn ông nhíu mày sâu, đặt trái táo lên đầu cô.



Đầu tiên là hộp lẩu Oden, sau đó là trái táo, tại sao người này luôn muốn gây khó dễ với đầu cô vậy?

Kỷ Ninh giơ tay ra muốn lấy xuống, nhưng có một vài trái táo trong ngực không chịu nằm yên nên rớt xuống đất. Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ đổi thành một tay nữa, chỉ có thể bất lực vòng hai tay lại.

Người đàn ông đứng trước mặt nhìn cô, hình như cảm thấy thú vị, còn híp mắt lại.

“Đừng lộn xộn.” Anh nói: “Cẩn thận rớt xuống nữa sẽ để lên đầu em.”

Cô định ngoan ngoãn đồng ý thì cảm thấy không đúng. Tại sao anh lại chiếm thế chủ đạo?

Bây giờ cô cảm thấy mình giống như thú cưng bị người ta trêu chọc —— Chẳng phải có thể loại video đó sao? Đặt bánh quy lên đầu chó mèo, xem bọn nó có thể đứng yên chịu đựng được bao lâu.

Một trái táo được xem là gì, chẳng phải rất đẹp sao? Rớt xuống đất thì nhặt lên lại.

Kỷ Ninh cúi đầu, định lắc thứ trên đầu mình xuống.

Nói làm là làm, đầu của thiếu nữ bỗng lao mạnh về phía trước, không có luồng không khí và cảm giác nhẽ nhõm như mong đợi, ngược lại đụng vào một… vật vừa cứng vừa mềm.

Người đàn ông bị đau, “Ôi” lên một tiếng. Tiếng kêu rên cuốn hút như thì thầm bên tai cô.

Cô lùi về đằng sau theo bản năng, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trong khoảnh khắc nhận ra người đàn ông lấy tay che ngực, cô cảm thấy xung quanh mình nóng vọt lên 80 độ, nướng chín cô từ trong ra ngoài.

Đụng vào… cơ ngực của anh?

Những poster quyến rũ mà trước đây từng nhìn lần lượt hiện ra như đèn kéo quân*. Kỷ Ninh cho rằng nếu mình là bình nước sôi, bây giờ có thể sôi sùng sục đến nỗi bắn nắp lên.

*Đèn kéo quân: Trong các dịp lễ tết thời xưa, những đứa trẻ thường say sưa ngắm nhìn chiếc đèn kéo quân đang chầm chậm quay tròn trong đêm. Chúng là một loại đèn dùng để trang trí, vừa có thể chiếu sáng lại vừa mang đến cho con người một phương cách hưởng thụ nghệ thuật sinh động, lý thú.

long-den-keo-quan-1Đèn kéo quân (hình minh họa)

Cô cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm, dù sao anh cũng tới đây trước, nhưng giọng điệu vẫn có chừng mực, hỏi anh: “Đau không?”

Người đàn ông cười, “Em nói xem?”

Cô lại nghe thấy anh vẫn tươi cười, “Tôi tới lấy đồ giúp em, em còn va vào tôi, bất mãn với tôi à?”

Cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không biết phải nói cái gì.

Đúng lúc ông chủ vườn trái cây từ đằng xa đi tới, “Sao vậy? Lúc nãy ở bên ngoài nghe thấy trong này có tiếng động.”

Thấy bọn họ ôm một đống táo, ông chủ kinh ngạc nói: “Sao lại ôm hết vào lòng? Ăn đi, táo nhà tôi rất ngọt.”

Kỷ Ninh nhìn ông chủ, ông chủ lại nhìn cô bằng ánh mắt quả quyết, “Không sao đâu, không cần rửa, có thể ăn luôn.”

Ông chủ đã nói đến mức này, còn làm mẫu cho cô. Kỷ Ninh đã bỏ táo vào trong giỏ của Kỷ Thời Diễn rồi ăn vài trái.

Quả thật rất ngọt.

Vốn cho rằng thực sự không sao, ai ngờ lúc rời khỏi vườn trái cây, bụng cô lại phản kháng.

Ngồi trên xe đi đến lộ trình kế tiếp, cô bắt đầu đau bụng dữ dội.

Kỷ Thời Diễn bên cạnh là người đầu tiên phát hiện cô không ổn, đặt tay lên trán cô, “Đau bụng?”

Cô đau đến nỗi chỉ còn lại hơi sức gật đầu.

Có lẽ bụng khá yếu, ăn táo chưa rửa nên bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Vì vậy việc quay phim cấp bách phải dừng lại. Kỷ Thời Diễn dẫn cô tới bệnh viện tư nhân của bạn mình mở ở gần đây.

Lúc xuống xe, Kỷ Ninh cảm thấy đã bớt đau bụng, nhưng chân mày của người đàn ông vẫn nhíu chặt lại, căng thẳng giống như mây đen bao phủ thành phố.

Sau đó, anh đã gọi ngay xe cấp cứu cho cô.

“Không có chuyện gì, không phải ngộ độc thức ăn, cũng không phải chột bụng.”

Mười phút sau, bác sĩ Thẩm Tức giỏi nhất ở đây ngồi đối diện nhíu mày, biểu đạt cảm xúc “Chút chuyện nhỏ này có đáng gọi tôi gấp rút đến đây không?”

Kỷ Thời Diễn cũng hỏi: “Vậy là gì? Lúc nãy cô ấy đau đến đổ mồ hôi.”

Trầm Tức nhìn Kỷ Ninh rồi nhìn Kỷ Thời Diễn, tuyên bố với khuôn mặt vô cảm, “Chắc là sắp tới kỳ kinh nguyệt.”



Những ngón tay đặt lên bàn của Kỷ Thời Diễn khựng lại. Kỷ Ninh trừng mắt nhìn, không nói nên lời.

Hình như đúng là trước khi “dì cả” tới sẽ bị đau quặn… Thông thường trước chu kỳ kinh nguyệt một tuần, bụng sẽ phát ra tín hiệu này, ám chỉ cô phải chuẩn bị sẵn sàng.

Chẳng qua hôm nay đau hơn chút, hơn nữa lúc nãy ăn táo chưa rửa nên mới hồ đồ.

Cho nên tình huống bây giờ là gì đây?

Người đàn ông kêu dừng ghi hình, bỏ tiền bỏ sức chạy tới bệnh viện tư nhân, lấy số khám bệnh chuyên gia cấp cứu VVIP, chộp lấy tất cả bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện đã tan làm tới, sau đó biết được tin cô chỉ đang tới kỳ kinh nguyệt?

Rất tốt, nhìn lại giới giải trí, cô là người duy nhất trong fandom để idol nghe được kỳ kinh nguyệt của mình.

… Nhưng hình như cũng không phải chuyện đáng tự hào.

Kỷ Ninh xấu hổ quơ lấy sổ khám bệnh của mình, nói cám ơn rồi chạy ra hành lang hít thở.

Cô che mắt lại, không dám nhìn vào nét mặt của Kỷ Thời Diễn đi ra theo.

Giọng nói của người đàn ông vẫn bình tĩnh, “Tôi…”

Chưa nói xong, cách đó không xa có một người đàn ông cao gầy giống vậy chạy tới. Người đàn ông đó vẫy tay với anh, cười nói: “Sao hôm nay lại đích thân tới chỗ tôi vậy?”

Thoạt nhìn là bạn bè đã lâu không gặp.

Kỷ Ninh không làm phiền bọn họ nói về chuyện xưa, liếc mắt thấy bên cạnh có một phòng nghỉ ngơi, chui vào đó định ngồi đợi.

Bên trong có y tá chuẩn bị tan làm, ai nấy thấy cô đi vào đều kinh ngạc. Nhưng trước khi các cô ấy vào bệnh viện đã trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, lúc này chỉ có thể giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi có thể giúp gì không?”

“Tôi có thể ngồi trong này một lúc không?”

“Tất nhiên là được.” Y tá kéo ghế đến trước mặt cô, “Còn cần tôi giúp gì nữa không?”

Kỷ Ninh nghĩ ngợi, “Có nước ấm không?”

“Để tôi xem thử.”

“Vâng, cám ơn.”

Lúc ngồi đợi, cô quay đầu nhìn ra ngoài, chỗ này vừa khéo thông với một khoa khác. Cô thấy Kỷ Thời Diễn đứng nói chuyện vui vẻ bên cạnh người đàn ông lúc nãy. Dường như đang nhắc tới chuyện gì đó, Kỷ Thời Diễn còn mặc áo blouse trắng vào.

Dáng người của người đàn ông rất vô lý, tay dài, chân dài, bờ vai 90 độ. Lúc này mặc áo blouse trắng vào, cả người càng đậm hơi thở thiêng liêng.

Ánh mắt của cô thật tốt.

Trong lúc Kỷ Ninh khen ngợi mình, cô cảm thấy cổ họng hơi khô.

Lúc này y tá đi tới, “Xin lỗi, không có nước ấm, nhưng có đồ uống ấm có được không?”

“Được.”

Cô cầm lấy, nghiêng đầu nhìn thử bao bì. Tất cả đều là chữ Hàn, đọc không hiểu nên cứ khui ra uống luôn.

Mùi vị của đồ uống này cũng khá ngon, hơi cay cay. Y tá nhìn cô uống hết rồi cho cô thêm lon nữa, cô cũng tôn trọng uống hết.

Lúc Kỷ Thời Diễn đi vào phòng, gò má của Kỷ Ninh đã đỏ ửng, nằm sấp xuống bàn.

Kỷ Thời Diễn nhìn chằm chằm vào áo blouse cùng kiểu dáng trên người cô, im lặng vài giây, “Sao em cũng mặc áo này?”

“Lạnh… mà.” Cô nấc lên, nói: “Máy lạnh bật rất thấp, quần áo của em… mỏng.”

Người đàn ông hơi sửng sốt năm giây, sau khi ngửi thấy mùi thì ngẩng đầu lên, “Cô ấy uống rượu?”

Các y tá bắt đầu tranh nhau nói.

“Cô ấy hỏi xin tôi nước ấm, tôi nói không có nước, chỉ có đồ uống nên đưa cho cô ấy cái này, cái này là rượu à?”

“Đúng vậy! Đó là rượu tôi ngâm trong đó!”

“Ai uống rượu lại uống nóng chứ? Sao tôi đoán được!”

“Tôi giữ sức khỏe không được hả?… Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nồng độ rượu này không cao, cô ấy thực sự say rồi ư? Đây là đồ uống có cồn, nồng độ cồn rất ít.”

Người đàn ông cầm lon lên liếc nhìn, “Nó rất cao với cô ấy.”

Một người có tửu lượng thấp như vậy, uống hai lon đồ uống có cồn cũng đủ say.

Kỷ Thời Diễn chạm vào đuôi mắt của Kỷ Ninh, hỏi cô: “Trợ lý đâu?”

“Nặc Nặc à?” Cô ngỡ ngàng ngước mắt lên, “Em ấy không có ở đây. Hôm nay em ấy không có ở đây, đi đặt giày giúp em rồi.”

“…”

“Vậy em đi đâu?”

Kỷ Ninh dán mắt vào anh, đầu óc hỗn loạn, chính mình cũng không tỉnh táo, “Anh nói gì?”



Cuối cùng cô được Kỷ Thời Diễn khiêng về nhà.

May mà cô gặp may mắn, anh có một căn nhà ở gần đây, cũng đã tới đó ở vài lần, vẫn còn sạch sẽ.

Lúc thiếu nữ được anh đưa lên lầu đã mơ màng ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, gò má của cô bị người ta vỗ nhẹ hai cái. Cô mở mắt ra, nghe thấy idol trước mặt hỏi mình: “Có muốn rửa mặt rồi ngủ tiếp không?”

Kỷ Ninh nheo mắt lại nhìn xung quanh, không phải màu trắng thì là màu xám. Cô mơ hồ cho rằng mình vẫn còn ở trong bệnh viện.

Cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cảm thấy trên cổ có thứ gì đó, giơ tay lên sờ thử. Thế mà có một ống nghe, không biết tại sao ở trên cổ.

Thiếu nữ liếm khóe môi, nảy sinh một ý định, nở nụ cười vô hại và hỏi anh: “Anh muốn chơi cosplay không?”

Kỷ Thời Diễn đang vịn vào mép ghế sô pha rơi vào trạng thái im lặng khó diễn tả.

11 giờ tối, hai người, cô bé khoác áo blouse trắng hỏi anh có muốn chơi cosplay không?

…???

Kỷ Thời Diễn nắm lấy cổ tay cô, “Em tỉnh táo một chút.”

“Em rất tỉnh táo, em vẫn chưa đủ tỉnh táo sao?” Cô định trốn thoát, “Em chỉ muốn cosplay, không thể cosplay ư??”

Anh thử ngăn cô lại, lại không dám dùng sức, sợ làm cô đau.

Cô nhởn nhơ, vênh váo lượn quanh anh. Chóp mũi của anh lại đổ mồ hôi, cố gắng kiềm chế.

Sau vài phút đấu trí so tài với cô, khi ống nghe lạnh ngắt chạm lên cổ, cuối cùng người đàn ông mới nhận ra.





À, ý cô nói là chơi nhập vai bác sĩ khám bệnh đúng không?



Kỷ Thời Diễn lên án sâu sắc với tâm hồn và trí tưởng tượng của mình.

Anh thở dài, định phối hợp bảo cô đi rửa mặt. Kết quả là ngay sau đó, cô bé đặt ống nghe lên vùng ngực phải của anh, tay kia cũng sờ soạng tìm kiếm khắp nơi, hoảng sợ hỏi: “Tim anh đâu? Tim anh vẫn đập chứ? Anh không có nhịp tim à?!”

Cô sững sờ nhìn anh, “… Anh chết rồi ư?”

“…”

“Đừng sờ lung tung.” Kỷ Thời Diễn nắm lấy bàn tay sờ lung tung của cô, nhỏ giọng nhắc nhở như cảnh báo, rồi từ từ cầm lấy cổ tay của cô, đổi ống nghe sang bên kia.

Anh nhìn cô, “Trái tim của tôi ở bên này.”

Bên tai, từng nhịp đập truyền tới ống nghe, nhanh chóng đập vào màng nhĩ của cô. ——

Thịch, thình thịch, thình thịch.

HẾT CHƯƠNG 40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.