Chỉ có sáu tuổi, Hàn Thủy đã có thể coi là một mỹ nhân, hoàn toàn kế thừa khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình: một đôi mắt hoa đào, mũi cao thanh tú, môi đỏ mọng kiêu ngạo, làn da trắng hồng, mặc cho ai đã gặp bé đều nhịn không được yêu thích.
Nhưng làm cho bé không hiểu được là, mẹ luôn nhìn bé rồi ngẩn người, sau đó dùng đôi tay tái nhợt kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của bé, như có như không thở dài, " Dáng dấp Tiểu Thủy rất giống mẹ, nếu lớn lên giống ba con nhiều một chút thì tốt rồi."
Hàn Thủy rúc vào lòng mẹ, không lên tiếng, bé luôn không dám nói nhiều khi đối diện với khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của mẹ mình, càng sợ bởi vì chính mình phản bác khiến cho mẹ bé khó chịu nhưng trong lòng lại không đồng ý với lời nói của mẹ. Ở trong suy nghĩ của Hàn Thủy, tuy rằng bộ dáng ba ba cũng coi là đẹp mắt, nhưng so ra không bằng vẻ xinh đẹp cao quý của mẹ, bé thấy thực may mắn khi chính mình lớn lên giống mẹ.
Có lẽ là bởi vì điểm này, ba ba cũng không thân cận với bé, mỗi ngày ông đều diện tây trang, giày da, đi xã giao rất nhiều, ở nhà rất ít khi thấy được bóng dáng của ông, cho dù thấy được, bé hoặc sợ hãi hoặc cao giọng gọi "Ba", thấy được lại không phải là ấm áp như trong tưởng tượng, mà là ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú, hay là mệt mỏi vội vã thoáng qua, giống như bọn họ không phải là cha con, mà như hai người xa lạ đang đứng chung dưới một mái hiên.
Dần dà, Hàn Thủy cũng không chủ động gọi ông ta như vậy nữa, là một cô bé kiêu ngạo lại mẫn cảm, trực giác của bé cho rằng việc mẹ buồn sầu và ba ba lạnh nhạt có quan hệ rất lớn, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì cái đầu nhỏ xinh đẹp của bé không thể nghĩ ra.
Cho đến năm Hàn Thủy mười tuổi, mẹ cô vì uất ức lâu ngày sinh bệnh qua đời, nơi ở hoa lệ của Hàn gia một mảnh trắng xóa, người làm đều mặc đồ đen, thần sắc bi thương, Hàn Thủy cũng vậy, cô hàng đêm đều bừng tỉnh, người mẹ luôn yêu thương cô đã lên thiên đường, người cha lạnh nhạt luôn không thấy bóng dáng khiến cô cảm thấy bầu trời quanh mình như đang sụp đổ.
Mà lúc này đây, Hàn Thủy lại phát hiện sắc mặt người cha quanh năm âm trầm lại đang dần hồng nhuận lên.
Đó chính là lúc Cam Thiến San, theo họ cha Hàn Thủy, lấy thân phận đại tiểu thư nhà họ Cam tiến vào Hàn gia, mà Hàn Thủy từ vị trí đại tiểu thư lui xuống thành nhị tiểu thư, nhưng vẫn theo họ mẹ như cũ.
Trong nháy mắt Hàn Thủy hiểu được, tại sao mẹ mình tuổi còn trẻ mà phải chịu nhiều ấm ức, mà ba ba thì luôn lạnh nhạt, chỉ là vì ông ta đã sớm nuôi phụ nữ ở ngoài, người đàn bà đó sinh ra một đứa nhỏ còn lớn hơn Hàn Thủy một tuổi, mà người cha lạnh lùng kia sau khi mẹ cô mới mất mấy tháng, không để ý thể diện của nhà họ Hàn, không để ý dư luận xã hội, nhanh chóng đón mẹ con kia vào ở nhà họ Hàn, cũng làm một bữa tiệc, công bố thân phận đại tiểu thư của Cam Thiến San.
Mọi việc rất nhanh chóng như không thể chờ đợi, sao mà châm chọc, sao mà buồn cười.
Một khắc kia Hàn Thủy rốt cuộc hiểu được vì sao mẹ luôn than phiền bộ dáng cô không giống ba ba. Đúng vậy, vì sao bộ dáng mình lại không giống ba ba? Nếu lớn lên giống ông ấy, có lẽ cuộc sống của cô sau này cũng sẽ không khổ cực như vậy.
Hàn Thủy nhìn bóng dáng ba ba cùng Cam Thiến San trong đại sảnh hoa lệ, ánh mắt đột nhiên có chút chua xót, bộ dáng Cam Thiến San rất giống ba ba, tư thái văn nhã, cười lên trông cũng rất đẹp, một bộ dáng bình dị gần gũi, cử chỉ hào phóng, là điển hình của một tiểu thư khuê các.
Cô cúi đầu nhìn xem âu phục đen trên người, trong đầu hiện lên sắc mặt quanh năm tái nhợt của mẹ mình, cùng đôi tay gầy gò nhưng ấm áp kia. Chua xót qua đi, đột nhiên cười trào phúng, cô cùng các trưởng bối của nhà họ Hàn đi sau, chậm rãi bước vào cái đại sảnh không phải chuẩn bị vì cô kia.
Nhất thời, tất cả ánh đèn chuyển sang người bọn họ, Hàn Thủy đi tuốt ở đằng trước, tuy mới có mười tuổi, nhưng dáng người cao gầy, lại yếu ớt, tóc dài đen như mực, gương mặt tái nhợt, cô nhếch môi, tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo lại có một chút cô đơn.
"Ba." Cô không nhìn Cam Thiến San đang xấu hổ một bên, ánh mắt yên lặng nhìn người đàn ông đang lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.
Cam Chi Ngư miễn cưỡng cười cười, "Hàn Thủy, sao không ở nhà đợi, tới nơi này làm cái gì?" Ông nhíu mày nhìn đám người phía sau Hàn Thủy, đều là trưởng bối Hàn gia cùng luật sư, những người đó hơn nửa đời làm tùy tùng cho lão gia chủ Hàn gia, đại tiểu thư Hàn gia, bây giờ lại làm việc cho người thừa kế duy nhất của nhà họ Hàn, Hàn Thủy.
"Ba, bọn họ là đến đọc di chúc." Hàn Thủy mím môi, chờ mong nhìn ba ba, giờ phút này cô vẫn ôm hi vọng rằng cha mình sẽ không phải như trong tưởng tượng.
Sắc mặt Cam Chi Ngư đại biến, mà trong mắt Cam Thiến San chợt lóe lên phẫn hận rồi biến mất.
Thấy vậy, trong lòng Hàn Thủy vừa sảng khoái lại vừa sầu não.
Những người này hại mẹ cô, lại muốn sở hữu tài sản của nhà họ Hàn, còn trắng trợn ở trong nhà của Hàn gia.
Bọn họ đem đến cho cô bao nhiêu sỉ nhục cùng đau đớn, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Chính là biểu hiện của ba ba thật khiến cô thất vọng, cảm giác bị vứt bỏ và bi thương làm tim cô đau thắt, tay không tự chủ nắm thành quyền.
Đoàn luật sư trang nghiêm tuyên đọc di chúc, tuyên bố Hàn gia sẽ do Cam Chi Ngư cùng các luật sư trong đoàn xử lí hết thảy công việc hàng ngày, toàn bộ tài sản do Hàn Thủy kế thừa, chờ sau khi cô trưởng thành sẽ thu hồi lại quyền lợi.
Tất cả bỗng nhiên im lặng, nói cách khác, Cam Chi Ngư cũng chỉ là người làm công cho Hàn Thủy.
"Được, được, được, tôi đã nuôi được một đứa con gái thật tốt!" Sắc mặt Cam Chi Ngư đại biến, năm đó khi ông ta còn trẻ, vì ham muốn tài sản nhà họ Hàn nên mới đến ở rể, khiến cho chính người phụ nữ ông yêu cùng con gái lại thành người thứ ba, nay người vợ họ Hàn kia tuy bệnh qua đời, vốn tưởng sẽ có được cuộc sống an nhàn, ai ngờ lại bị một đứa con gái ruột khác chặt đứt con đường phía trước.
Tâm Hàn Thủy như bị đâm một nhát, nhưng đau xót cùng phản bội đã làm cho cô sớm trưởng thành, trên mặt cô vẫn như cũ mang theo ba phần mỉm cười, bảy phần ngạo nghễ, "Ba, nếu ba nguyện ý, con vẫn sẽ là đứa con gái ngoan của ba."
Vẻ mặt kia dừng ở trong mắt của Cam Chi Ngư, lại cực kỳ giống với người vợ đã khuất của ông ta, ngực ông ta nhói đau, nói không ra lời, ngón tay run rẩy chỉ vào Hàn Thủy rồi ngã xuống đất ngất đi. Cam Thiến San kinh hoảng chạy lại đỡ ông ta, trong mắt lộ ra ác độc cùng lửa giận dường như muốn đốt cháy Hàn Thủy, "Mày là đồ độc ác, dám đối xử với ba như vậy, mày sẽ phải xuống địa ngục, Hàn Thủy!"
Hàn Thủy giật giật quần áo, nhịn xuống hành động muốn tiến lên đỡ Cam Chi Ngư, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh,"Nếu thật sự có một ngày như vậy, nếu thật sự có địa ngục, tôi nhất định sẽ kéo các người đi cùng, yên tâm đi."
Ánh đèn không ngừng lóe lên, từ nay về sau, Hàn Thủy nổi danh cao ngạo, tâm địa ác độc.