Hôm nay được tan làmsớm, Hàn Thủy lại không muốn về nhà sớm như vậy, căn nhà kia mỗi ngàyđều chỉ có một mình cô ở nhà, cái loại cảm giác chờ đợi này thật trốngrỗng tịch mịch, rất đáng sợ, cả căn nhà đều tĩnh lặng đến mức cô có thểnghe được tiếng tim mình đập vang dội.
Nhìn nhìn di động trongtay, một hồi rồi lại một hồi lâu, Hàn Thủy rốt cuộc từ bỏ không suy nghĩ nữa, cô căn bản không có nổi một người bạn để trò chuyện cùng, vẫn làtự mình đi đến nhà hàng ăn tạm một bữa, rồi đi xem phim một lúc, sau đóđi quán bar làm vài chén rồi về nhà thôi.
Trên đường đến nhà ăn,Hàn Thủy theo thói quen muốn gọi món cơm trộn và canh gà nhân sâm, nhưng khi lời nói ra đến miệng lại biến thành: "Bít tết, tám phần chín.”
Có một số thói quen thật sự cần phải sửa rồi.
Môi son khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ, Hàn Thủy tùy ý quan sát khắp nhà hàng,tự nhủ cuộc sống thật đúng là một màn kịch đặc sắc, ánh mắt lơ đãng đảoqua, liền thấy một đôi nam nữ quen thuộc đang tiến vào cửa.
TưKhấu Ngọc đang đi cùng với một cô diễn viên, cô diễn viên kia miệng nóicười không ngừng, mà Tư Khấu Ngọc cũng là vẻ mặt tươi cười sáng lạn,không hề nhìn ra một chút dấu vết gì gọi là cô đơn.
Hàn Thủy lại uống một ngụm rượu đỏ, bỗng cảm thấy hương vị không còn được tinh khiết và thơm ngon như lúc trước.
Ánh mắt Tư Khấu Ngọc khẽ đảo qua, rất nhanh chóng liền phát hiện Hàn Thủyđang ngồi bên cửa sổ, tươi cười liền từ từ biến mất, đáy mắt là một mảng hờ hững, trong lòng Hàn Thủy dấy lên một cảm giác chua sót, lại nghĩ,mình còn chưa tìm anh ta tính sổ, anh ta lấy lí do gì mà dùng ánh mắt đó nhìn cô? Song lại đột nhiên nghĩ đến quan hệ của bọn họ bây giờ, ánhmắt lại ảm đạm xuống.
Cô diễn viên kia cũng theo tầm nhìn của TưKhấu Ngọc mà nhìn qua bên này, tự nhiên cũng thấy được Hàn Thủy, vẻ mặtcô ta kinh ngạc, muốn nói lại thôi, nhưng trong ánh mắt lại không chedấu được ý tự đắc, hả hê.
Tư Khấu Ngọc thấp giọng nói gì đó, côdiễn viên kia liền cười đến run rẩy cả người, sau đó rất biết điều đitheo hướng dẫn của người phục vụ, đi vào một gian phòng.
Tư Khấu Ngọc nhanh chân đi về phía Hàn Thủy, bàn tay cầm dao nĩa của cô không tự chủ run lên, thậm chí có cảm giác khẩn trương.
Hai người họ đã lâu không có gặp nhau ở trường hợp công chúng như thế này.
Anh đi đến ngồi xuống đối diện cô, nhìn đĩa bít tết trước mặt cô, có chút giật mình.
"Hôm nay tôi không có nhiều việc." Cô giải thích.
Anh gật gật đầu, "Vẫn luôn đi ăn ở ngoài sao?"
Hàn Thủy gật đầu, mặc dù cô ở nước ngoài một mình đã lâu nhưng lại khôngbiết nấu cơm, trước kia có lần phải tham gia cuộc thi nấu ăn cùng bạnhọc, cô đều luôn đảm nhiệm vai trò trợ thủ hoặc xung phong rửa bát....
Trời ạ, nói tóm lại từ trước tới giờ cô toàn ăn bên ngoài, thật là vô dụng mà.
Sau đó hai người đều im lặng, không biết phải nói gì.
Tư Khấu Ngọc nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt, chỉ thấy cằm của cô nhọn hơn,thân mình gầy đi không ít, làn da vốn trắng nõn nay lại càng thêm trắng, nhìn qua có chút tái nhợt.
"Có thời gian thì nên tới chỗ chịNhư, thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng tốt." Sắc mặt của anh dịu đikhông ít, trong lòng cũng cảm thấy đau, vốn nghĩ muốn cho cô một cuộcsống vui vẻ, lại không nghĩ rằng càng khiến cô phải chịu khổ trong lòng.
"Anh cũng thế." Cô gật đầu.
Nghe được lời của cô, sắc mặt anh lại đen lại, hừ lạnh một tiếng, "Em đangước gì anh đi luôn cùng người phụ nữ khác đi phải không, Hàn Thủy, emchán ghét anh đến thế sao?"
Hàn Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, cô căn bản là không có ý tứ này.
Tư Khấu Ngọc lại không để ý cô, đứng lên, cũng không quay đầu lại đi vào gian phòng kia.
Sắc mặt Hàn Thủy trắng bệch, cắt mấy miếng thịt bò ăn, nhưng khi vào miệnglại cảm thấy vô vị, miễn cưỡng ăn thêm vài miếng, liền tính tiền rồi trở về nhà.
Căn hộ vẫn yên tĩnh như trước, thiếu đi bóng dáng người kia, tựa hồ một chút nhân khí cũng không có.
Đi vào phòng tắm tắm một lúc, sau đó im lặng ngồi cạnh cửa số sát đất nhìn ra ngoài, nhìn khung cảnh thành phố bên ngoài rực rỡ đèn đuốc, Hàn Thủy có chút ngơ ngác nghĩ lại chuyện cũ.
Gần đây cô sống thật rất dở tệ, dường như cuộc sống đã mất đi mục tiêu và ý nghĩa, tất cả đều trở thành hư không đối với cô.
Trong tay nắm chặt sợi dây chuyền hình thiên nga mà Dụ Hàm Phàm đã tặng, trong lòng mê man.
Mình rốt cuộc là làm sao đây? Sau này nên làm thế nào đây?
Cô đã từng nghĩ đến chỉ cần có Hàn thị, cô có thể làm bất kì điều gì, nhưng hiện tại cô lại tự chất vấn bản thân.
Hiện tại, Hàn thị đã là của cô đúng như ý nguyện, cô lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Cô rốt cuộc là đang chấp nhất cái gì, hoặc là lưu luyến cái gì?
Nghĩ đến sự cố chấp của Tư Khấu Ngọc, lòng Hàn Thủy có chút đau, một ngườiđàn ông kiêu ngạo như vậy, vốn là nên cầm được buông được mới phải,nhưng mà bây giờ lại cố chấp giam cầm cô, cũng chính là giam cầm chínhanh.
Mẹ, đây mới thật là yêu sao? Hàn Thủy tự lẩm bẩm, không xác định, không dám tin nhưng sâu trong tâm can lại hi vọng là đúng.
Đêm đã khuya, Hàn Thủy cuộn tròn thân thể, dựa vào cửa sổ sát đất mà chìm vào giấc ngủ.
Tâm tình của Tư Khấu Ngọc từ sau khi gặp Hàn Thủy trở nên rất dễ thay đổi,mới vừa rồi khi vừa bước vào nhà hàng nhìn thấy cô thật là cao hứng, lại chỉ trong chớp mắt tức giận, nhưng vẫn là cố áp chế đuổi nữ minh tinhkia đi, sau đó chính mình lại đi về chỗ cô ngồi, chỉ để ngắm cô, sau đónhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi một ít thì lại thấy đau lòng, nhưngcòn chưa thương tiếc được lâu đã bị bộ dáng ngơ ngác của cô làm cho giận điên lên.
Cô nhóc Hàn Thủy này, thật sự là khắc tinh trời sinh của anh.
Nhưng là sau khi đã được hưởng thụ hương vị ngọt ngào của cô, anh lại thậtkhông cách nào buông tay được, dù là ngày hay đêm, chỉ cần có cô ở bêncạnh anh, anh liền cảm thấy trong lòng không còn cô đơn nữa, cho nên anh cố ý không để ý cô, anh sợ một khi nhìn thấy bộ dáng buồn bã của cô sẽmềm lòng mà thả cô đi.
Thì ra khi yêu một người, tim dù làm từ băng cũng sẽ có lúc tan chảy.
Không yên lòng cơm nước xong, Tư Khấu Ngọc cự tuyệt lời mời trắng trợn của cô diễn viên kia, cũng bỏ qua sự rủ rê của đám bạn, nhanh chóng về nhà.
Đây là lần đầu tiên anh về nhà sớm thế này kể từ sau khi chiến tranh lạnh với Hàn Thủy.
Lúc mở cửa căn hộ, toàn bộ căn nhà đều tối đen, trong lòng Tư Khấu Ngọc trầm xuống, Hàn Thủy vậy mà vẫn chưa trở về.
Nhưng nếu không ở nhà, vậy thì cô đi đâu? Ở thành phố B cô không có bạn bèthân thiết, có lẽ ngay cả một người bạn bình thường cũng không có.
Đi vào phòng tắm tắm nhanh một cái, sau đó mặc đồ ngủ đi vào phòng ngủ,mới phát hiện có một thân hình nho nhỏ đang cuộn mình bên cửa sổ sátđất, là thân hình mà anh luôn nhớ thương, nhìn thì như gần trong gangtấc mà lại cảm giác như xa vạn dặm.
Hàn Thủy, trong lòng anh khẽ động.
Ánh đèn phòng ngủ hắt vào mặt cô, mơ hồ có một loại ấm áp không thể tả.
Tư Khấu Ngọc không tự chủ được đi qua, cẩn thận đánh giá khuôn mặt đangsay ngủ của cô, chỉ có thời điểm này, anh mới có thể để mặc cho ánh mắtcủa mình, để mặc cho tình cảm của mình thoải mái lộ ra không kiêng dè.
"Hàn Thủy." Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó ôm lấy cô bế lên trên giường.
Hàn Thủy mơ hồ mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt rực rỡ đang nhìn côchằm chằm, cô xoa xoa mắt, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
"Anh về rồi?" Đầu của cô vẫn chưa được tỉnh táo lại, vẻ mặt rất vô tội.
Tư Khấu Ngọc thích nhất là bộ dáng cô vừa mới tỉnh ngủ này, có vài phầnngốc nghếch, ngây thơ, lại có một phần quyến rũ khó nói, quan trọng nhất là, cô sẽ không dùng giọng điệu lạnh nhạt đối với anh.
Nghĩ tới đây lại không kìm lòng được cúi xuống hôn cô.
Hàn Thủy quay đầu đi, hai tay đẩy lồng ngực anh, cảm giác có vật lạnh nhưbăng chạm vào da thịt mình, Tư Khấu Ngọc bắt lấy muốn ném xuống sàn nhà, lại bị cô gấp gáp bắt được tay, "Đừng ném." Cái đó là quà của Dụ HàmPhàm tặng cho cô.
Tư Khấu Ngọc nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, liền đưa mắt nhìn kĩ vật đang ở trong tay, mà vừa nhìn, sắc mặt liền đại biến.
Hàn Thủy nhìn dáng vẻ của anh, biết là anh hiểu lầm, muốn giải thích lạikhông biết nên giải thích như thế nào, chỉ cắn môi, ngơ ngác nhìn anh.
"Hàn Thủy, tại sao em lại cứ vô tình vô nghĩa như vậy?" Anh tức giận khôngcách nào kiềm chế, hung hăng ném vật đang cầm trong tay xuống sàn nhà,dây chuyền kia làm bằng thủy tinh nên rất dễ vỡ, bị anh dùng lực đạo rất mạnh ném xuống sàn nhà, đã sớm vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Tư KhấuNgọc, anh thật là quá đáng!" Cô hét lên, cô không phải đau lòng vì sợidây chuyền bị vỡ, mà là đau lòng vì thái độ của anh, tại sao anh lại cóthể đối xử với cô như thế? Đối xử giống như cô là một tôi tớ, có thể tùy ý chà đạp ý nguyện và lòng tự ái của cô.
Bởi vì anh bỏ ra mộtkhoản tiền cho Hàn thị, thì cô phải trở thành sủng vật của anh, hô tớilà tới, hô đi là đi? Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì không sao, không ngoanliền trở thành vô tình vô nghĩa?
Tức giận và thống khổ bị đè néntrong đoạn thời gian khiến cô hoàn toàn bộc phát, cô lắc lắc thân thể,mê muội đánh liên tiếp lên người anh.
Tư Khấu Ngọc giận quá hóacười, lạnh lùng nhìn cô vì một sợi dây chuyền mà đánh mình, phản khángmình, đau thương trong lòng càng lúc càng lớn.
Biết rõ trong lòng cô gái này không có mình, tại sao anh vẫn nhiều lần tự lừa dối chínhmình? Giam cầm cô, cũng chính là giam cầm chính trái tim của mình, nhìncô thống khổ, tim của anh cũng không được yên ổn.
"Ở trong lòngem, anh vĩnh viễn không bằng anh ta sao?" Anh vẫn muốn ôm một tia hyvọng cuối cùng, khi hỏi ra câu này, chính anh cũng không ý thức được,trước đây anh là một người kiêu ngạo, cao cao tại thượng bao nhiêu, bâygiờ lại hạ thấp bản thân ăn nói, khép nép cầu xin bấy nhiêu.
Đứng trước tình yêu, bất kì con người có kiêu ngạo đến đâu, vẫn không tránh được cảm thấy tự ti, hoài nghi chính bản thân mình.
Trong lòng Hàn Thủy dấy lên một trận đau đớn, nhưng tính cách cố chấp khôngcho phép cô nói ra lời hay, trong cơn tức giận bộc phát không thể kìmnén cũng khiến cô mất đi lí trí, cô đã nói ra câu nói độc ác nhất, tráilương tâm nhất trong suốt 19 năm cuộc đời cô từ trước đến nay.
"Đúng, ở trong mắt tôi, Tư Khấu Ngọc anh vĩnh viễn không bằng Dụ Hàm Phàm, vĩnh viễn không bằng!" (ầy ác quá chị ơi =.=)
Hàn Thủy nhìn tia sáng hy vọng cuối cùng trong mắt Tư Khấu Ngọc dần dần ảmđạm rồi tắt ngúm. Vào giờ phút này cô hẳn nên cảm thấy sảng khoái, vuivẻ. Nhưng lại ngược lại, tâm tình cô càng trở nên khó chịu.
Bọn họ yên lặng nhìn nhau, giống như hai con dã thú đang bất phân thắng bại.
Tư Khấu Ngọc không còn gì để nói nữa, cũng không thể lại nói ra câu "HànThủy, sẽ có một ngày em cầu xin không muốn rời khỏi anh" với giọng điệucuồng ngạo kia nữa.
Cô đã đập nát tất cả lòng kiêu ngạo và dũng khí của anh.
Mà Hàn Thủy lại càng hoảng loạn, cô biết nếu bây giờ không giải thích thìmọi chuyện sẽ đi đến kết cục không thể cứu chữa, nhưng vì hoang mang vàkiêu ngạo lại khiến cô không thốt ra được chữ nào.
"Hàn Thủy."Anh nhỏ giọng gọi tên cô, hôn lên trán cô, lông mày, sau đó chuyển xuống đôi môi mềm mại, mỗi một nụ hôn đều chứa đựng sự dịu dàng tỉ mỉ trướcnay chưa từng có, hai tay anh chu du trên từng tấc da thịt của cô, thuần thục trêu chọc nơi nhạy cảm nhất của cô, vui sướng hưởng thụ mỗi lần cô run rẩy thân mình vì động tình.
Hàn Thủy thở gấp, nhu thuận bámchặt vào thân thể anh, hai chân chủ động quấn quít vòng eo săn chắc củaanh, dùng chỗ kín mềm mại cọ xát vào dục vọng cứng rắn của anh.
Hai người tựa như bỏ qua gây gổ lúc trước, phối hợp hết sức ăn ý.
Hai người cùng triền miên thật lâu, trần truồng quấn lấy nhau, mặc dù thờitiết không phải là rất nóng nhưng toàn thân lại chảy rất nhiều mồ hôi.
Nhưng dù vậy vẫn không tách ra, muốn cùng người còn lại thiêu đốt ngọn lửa dục vọng.
"Hàn Thủy." Âm thanh Tư Khấu Ngọc chất chứa đầy thâm tình mà cũng bao hàmtuyệt vọng, dùng sức đem phân thân cứng rắn của mình đâm sâu vào tronghoa huy*t mềm mại của cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh đèn lờ mờ, cô vẫn không nhìn được rõ vẻ mặt của anh.
Quấn quít càng ngày càngsâu, anh hung hăng đâm vào thật mạnh, không hề dùng đến kỹ xảo nhưthường ngày, chỉ một mực mạnh mẽ đâm tới, thề phải đem toàn bộ tình cảmphát tiết ra.
Cô vô lực nằm dưới anh động tình thở gấp, đáy lòng cũng rất đau thương.
Trận hoan ái kịch liệt này, nhất định là khúc mở đầu cho sự chia lìa.
Cô hẳn là nên vui mừng vì cuối cùng cũng được giải thoát chứ? Nhưng là tại sao lại cảm thấy đáy lòng là một mảnh ưu thương?
Tiết tấu càng lúc càng nhanh, bọn họ thay đổi mọi loại tư thế, cố gắng kéo dài cuộc thịnh yến tình ái này.
Một lần lại một lần kịch liệt va chạm, rốt cuộc tại trước khi đạt đến caotriều, Tư Khấu Ngọc nhiệt liệt kêu một tiếng "Anh yêu em" khiến cho tâmHàn Thủy căng thẳng, hai người đồng thời đạt tới đỉnh.
Một đêm này, phá lệ dài, lại phá lệ ngắn.
Tháng mười, thành phố B xảy ra hai sự kiện lớn.
Tư Khấu Ngọc tuyên bố trước truyền thông, bởi vì tính tình không hợp, nêncùng nhị tiểu thư nhà họ Hàn giải trừ hôn ước, nhưng vẫn sẽ tiếp tục đầu tư vào Hàn thị, nói hai người về sau vẫn là bạn bè.
Sau đó mộttuần, Hàn Thủy ở Sự Vụ sở luật sư ký các loại văn kiện, chuyển toàn bộcổ phần của Hàn thị trong tay cô đều giao cho Tư Khấu Ngọc, lại từ chốikhông tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.
Đơn giản thu thậphành lý, Hàn Thủy tháo chiếc nhẫn đính hôn đeo trên tay xuống, đặt trênchiếc tủ kê ở đầu giường, sau đó lưu luyến nhìn lại nơi đã từng là tổ ấm của cô và Tư Khấu Ngọc.
Giải quyết xong tất cả là lúc cô phải rời đi, nhưng cô lại không bỏ được.
Đã từng cô cho là Hàn thị là tất cả của cô, đợi đến cuối cùng mới biết, sự cố chấp kia của cô là do không có được tình thân, bây giờ tất cả mọingười đều đã đi, Hàn thị đã không còn là trụ cột tinh thần của cô nữa.
Đã từng cô cho là cuộc đời của mình sẽ chỉ có hận mà không có yêu, nhưngđến cuối cùng lại bi ai phát hiện, cô lại yêu chính người đàn ông bịmình tổn thương sâu nhất. (ta chém QT dịch khó hiểu quá =.=)
Vẫn nên rời đi thôi, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Hàn Thủy chậm rãi đứng lên, sau đó lại nhìn chiếc nhẫn đính hôn kia, trongđầu lại hiện ra các loại vẻ mặt của Tư Khấu Ngọc, lưu manh, tự luyến,mỉa mai, đùa cợt, âm trầm, động tình, thậm chí còn có tuyệt vọng.
Tâm, trở nên đau đớn vô cùng.
Cuối cùng vẫn đem cái nhẫn kia cất vào trong ngực, thôi, coi như là giữ lại làm kỷ niệm, cô vì chính mình kiếm cớ.
Lúc ra cửa, lại rất ngẫu nhiên đụng phải Tư Khấu Ngọc vừa trở về, trên tayanh còn cầm áo khoác, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, sắc mặt có chút tiềutụy, nhưng vẫn rất đẹp trai.
HIển nhiên, Tư Khấu Ngọc cũng không ngờ là cô lại trở về căn hộ này.
Sau buổi tối hôm đó, hai người rất ăn ý không có trở về căn hộ này nữa,thành phố B tuy không lớn nhưng hai người cũng không hề gặp mặt nhau.
Chỉ cần có tâm, dù không quen nhau cũng có thể xuất hiện đúng lúc.
Anh mím chặt môi quan sát cô, lông mày hơi nhíu, ánh mắt nhìn cô phảng phất như nhìn một vị khách không mời xa lạ.
Hàn Thủy có chút khổ sở, người luôn là như vậy bị coi thường, thời điểm đối với tốt với bạn, bạn lại sẽ cảm thấy hắn không có ý tốt; mà khi bạnkhách khí lại thì người ta lại lạnh nhạt với bạn. (lại chém tiếp ==)
"Tôi là tới dọn dẹp đồ đạc của mình." Cô kéo hành lý tới trước mặt.
Ánh mắt Tư Khấu Ngọc nhìn từ trên túi hành lý rồi dời đến trên mặt của cô, gật đầu một cái, đổi dép, lướt qua cô đi vào.
"Về nhà ở sao?" Giống như lời thăm hỏi bình thường nhất của một người bạn.
"Ừ, đúng vậy." Kỳ thật là cô muốn nói mình sẽ rời khỏi thành phố này, nhưng mặc kệ có đi đâu, hẳn là anh cũng sẽ không để ý.
"Về nhà cũng tốt, trong nhà có người giúp việc, sẽ không phải suốt ngày điăn ở bên ngoài nữa." Anh rót cho mình một cốc nước, hỏi cô: "Muốn uốngkhông?"
"Không cần." Hàn Thủy lắc đầu.
"Vì sao lại chuyển cổ phần của Hàn thị cho tôi?" Tư Khấu Ngọc lại hỏi.
"Vật quy nguyên chủ thôi, thật ra thì Hàn thị đã sớm sụp đổ rồi." Cô tận lực dùng giọng điệu lạnh nhạt nói, mà đó cũng là sự thật không thể chốicãi.
"À." Anh trầm mặc.
Giữa bọn họ lúc này cũng chỉ có thể duy trì quan hệ người dưng mà thôi .... Hàn Thủy, mày còn mong chờ cái gì nữa?
"Tôi đi đây." Cô không nói gặp lại sau, bởi vì bọn họ không còn khả năng sẽ gặp lại nữa rồi.
"Tốt." Anh uống nước, cũng không quay lại.
Cho đến khi cánh cửa được đóng lại, tiếng cộp cộp quen thuộc của giày caogót dần dần đi xa, Tư Khấu Ngọc mới buông cái ly thủy tinh đang cầmtrong tay ra, bởi vì dùng sức quá mức, các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch, anh nhìn quanh bốn phía, cả căn nhà đã được quét dọn sạch sẽ,ngăn nắp, nhưng lại không hề có một chút đồ vật nào thuộc về phái nữ.
Im lặng một lúc lâu, anh rốt cục nện cái ly thủy tinh xuống mặt đất.