Tại một căn hộ cao cấp khác trong thành phố, Tư Khấu Ngọc thoải mái tựa vào sô pha, một tay cầm di động, một tay nhẹ nhàng đung đưa ly rượu đế cao trên tay, chất lỏng màu đỏ sậm lay động theo tay anh, nhẹ nhàng mà nhộn nhạo, ở dưới áng đèn màu vàng càng tỏa ra sắc màu diêm dúa lẳng lơ.
"Ừ, tôi nghĩ chúng ta rất cần tiến hành một cuộc trao đổi vẹn toàn, cô cứ nói đi, tiểu thư Hàn?" Tư Khấu Ngọc thong thả cúp điện thoại, hướng về phía đêm đen ngoài cửa sổ, trên môi chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Mới chỉ tách ra mấy giờ mà cô gái quật cường này đã thay đổi thành kiến với anh nhanh đến vậy, còn nhờ anh giúp đỡ, xem ra chuyện tình của nhà họ Hàn còn thú vị hơn so với tưởng tượng của anh, mà những mối quan hệ trong đó tựa hồ càng thêm rắc rối và phức tạp, mà cô gái kia còn cô độc hơn anh tưởng nhưng cũng rất cứng cỏi.
Lại nghĩ đến nụ hôn mê người trước khi chia tay, Tư Khấu Ngọc tựa hồ vẫn còn cảm nhận được hương vị ngọt ngào của Hàn Thủy lưu lại, chưa có một cô gái nào có thể khiến anh có cảm giác nhớ nhung này, cho dù không có chút kỹ xảo hôn nào, lại vẫn khiến cho anh nhớ mãi không quên.
"Ngọc, đang suy nghĩ gì vậy?" Một cánh tay mềm mại trắng noãn vươn ra từ phía sau, giống như dây leo quấn lấy cổ anh, giọng nói nũng nịu ngọt ngào khiến người nghe xương cốt cũng phải mềm nhũn.
Nhẹ nhàng xoay tay một cái, Tư Khấu Ngọc đã đem người phụ nữ phía sau ra trước ngực mình, ôm vào trong ngực, ngón tay quấn vào mái tóc cô ta, trên mặt là nụ cười tà mị.
"Anh thật là hư." Người phụ nữ nũng nịu kêu lên, hai tay vẫn quấn chặt quanh cổ anh không buông.
Người phụ nữ này là một diễn viên rất nổi tiếng gần đây, trước mặt công chúng thì luôn ra dáng một ngọc nữ trong sáng, thanh khiết, nhưng đến tối nay, ở trước mặt Tư Khấu Ngọc lại tận tình bày ra bộ dạng một người phụ nữ quyến rũ động lòng người.
Cô ta khép hờ tròng mắt, lông mi dài cong khễ vểnh lên rung rung, cái miệng nhỏ nhắn hay chu lên, cái tư thái muốn nói lại thôi thật sự khiến người khác nhìn mà nóng hết cả lên.
Nhưng với một kẻ đã tung hoành tình trường nhiều năm như Tư Khấu Ngọc, làm sao có thể không nhìn ra được loại kỹ xảo cỏn con này? Chỉ có điều anh lại rất thích loại phụ nữ này, ở trong mắt anh, trời sinh phụ nữ phải lấy lòng đàn ông.
Anh nhìn người phụ nữ diễn trò, nhìn cô ta mê muội vì anh mà bày ra các loại tư thái quyến rũ, trêu trọc anh, loại cảm giác tuyệt vời này chỉ có đàn ông mới có thể hưởng thụ.
Mà anh, bây giờ đang rất hưởng thụ.
Bàn tay có chút vết chai sần trượt vào áo ngủ của người phụ nữ, thoắt nặng thoắt nhẹ vân vê hai viên anh đào trước ngực cô ta, bàn tay ấm áp bao trùm lên làn da trắng nõn lạnh như băng, mang theo theo từng trận run rẩy khiến người phụ nữ trước ngực nhẹ nhàng hừ ra tiếng.
Trên mặt anh động tình, ở chỗ sâu nhất trong đôi mắt, nhìn bộ dáng cô ta lâm vào tình dục, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt của một cô gái khác.
Người kia ngũ quan diễm lệ, vẻ mặt lại lạnh lùng, thời điểm bị anh hôn, cô còn trừng to đôi mắt đen lúng liếng của mình, thật sự là rất phá phong tình, nhưng không hiểu sao chính ánh mắt ấy đã hấp dẫn anh.
Tư Khấu Ngọc nghĩ tới chuyện đó, có chút nghi hoặc, lại có chút thú vị mà cười ra tiếng.
Người phụ nữ đang nằm trong lòng anh chợt cứng đờ, cảm thấy xấu hổ khi mình ra sức diễn trò lại bị người khác cười nhạo.
Cô ta mở mắt ra, không ngừng cọ vào lồng ngực tinh tráng của Tư Khấu Ngọc làm nũng, "Ngọc, sao anh lại làm thế chứ? Thật đáng ghét." (*nổi da gà*) Người phụ nữ thông minh sẽ không tức giận bỏ đi mà phải hiểu được cách lợi dụng lợi thế của phụ nữ để chinh phục được đàn ông.
Nếu đổi thành dĩ vãng, Tư Khấu Ngọc chắc chắn sẽ theo lời cô ta mà bỏ qua sự việc xấu hổ này, sau đó tiếp tục nhu tình như nước với cô ta. Nhưng giờ phút này anh bỗng nhiên không có hứng thú tiếp tục công việc đang dang dở, trong lòng lại nghĩ đến cô gái xinh đẹp có dung nhan mê người với thân thể nữ tính nhưng thành thục kia, anh tựa hồ cũng mất đi sức quyến rũ của trước đây, nơi nào đó cũng dần dần trở nên mềm nhũn.
Người phụ nữ tựa vào anh rất gần nên tất nhiên cũng cảm nhận được sự biến hóa từ anh, trong lòng mất hứng nhưng cũng gắng nén lại tính khí tiếp tục cọ vào trên người anh, ý đồ muốn khơi lại dục vọng của anh.
Nhẹ nhành đẩy cô ta ra, Tư Khấu Ngọc dịu dàng hôn xuống môi cô ta, "Ngoan, hôm nay hơi mệt, xin lỗi không thể thỏa mãn em." Nửa câu đầu thì dịu dàng hữu lễ, nửa câu sau thì lộ rõ bản sắc của một công tử phong lưu.
Người phụ nữ lúng túng không biết làm sao, nhưng cũng biết người đàn ông trước mắt tuy rằng bề ngoài nhìn qua chuyện trò vui vẻ, bộ dáng một người đàn ông dịu dàng nho nhã, trên thực tế lại rất vô tình, nguyên nhân anh đổi bạn gái như thay quần áo, căn bản là do những cô gái này không hiểu rõ được bản tính của anh, không biết được ranh giới của anh, mà bản thân cô ta, làm người tình của anh lâu nhất, tự biết cấm kỵ của anh, chỉ cần anh không muốn, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
"Ngoan." Anh mập mờ vỗ vỗ gương mặt cô. Người phụ nữ dấu đi tình ý trong mắt, khóe miệng nở nụ cười thật tươi, khéo léo cởi bộ váy ngủ trước mặt anh, sau đó từ từ mặc vào trang phục của chính mình rồi thổi cho anh một cái hôn gió, thời điểm đi ra lại quay về bộ dáng thục nữ.
Cửa lặng lẽ đóng lại, Tư Khấu Ngọc nhấp một ngụm rượu đỏ, đứng dậy đi đến bên chiếc cửa sổ sát đất, ở đây có thể quan sát toàn bộ thành phố. Quả nhiên mọi người đều thích đứng ở chỗ cao, chỉ có ở trên cao mới cảm giác được tất cả đều ở trong lòng bàn tay mình.
Hàn Thủy sao? Anh cười nhẹ, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không còn tịch mịch nữa.
Ngập đầu trong công vệc bị chất đống mấy ngày liền, Hàn Thủy xuất hiện ở nhà ăn công ty với đôi mắt thâm quầng, trời biết mấy ngày nay, trừ bỏ cà phê và sandwich, cô còn chưa có một bữa cơm hoàn chỉnh nào đâu.
Gọi một suất cơm trộn cùng với canh gà, Hàn Thủy nâng cằm bắt đầu quan sát chung quanh, bây giờ đã là hai giờ chiều, xung quanh chỉ lẻ loi vài người đang ngồi tán gẫu với nhau, nhìn qua có vẻ cũng là làm việc tại tòa cao ốc này, không phải mang theo laptop thì chính là văn kiện, vừa ăn vừa làm việc, tựa hồ đầu năm nay chỉ có giành giật từng giây với công việc mới không làm phí tuổi thanh xuân, mới có thể thực hiện được lí tưởng của chính mình.
Mà lí tưởng của cô đâu? Là cái gì?
Chỉ cần giữ cho Hàn thị không đổi chủ là được, nguyện vọng đơn giản như vậy nhưng trong khoảng thời gian sau khi về nước cô mới ý thức nó cũng không hề đơn giản tí nào.
Khóe mắt không cẩn thận quét qua cửa ra vào của nhà ăn, lại thấy được người không muốn nhìn thấy.
Cam Thiến San kéo Dụ Hàm Phàm, cười cười nói nói đi vào cửa. Vài ngày không thấy, thoạt nhìn khí sắc Cam Thiến San rất tốt, cô ta không được tính là xinh đẹp nhất nhưng lại có vẻ thanh tú nhã nhặn, theo số tuổi lớn lên, trên người lại càng có thêm tư vị phụ nữ, rất dễ khiến cho người khác yêu thích, đều nói tướng sinh từ tâm, Hàn Thủy không rõ, vì sao tâm địa cô ta như vậy mà mọi người lại không nhìn ra được lớp vỏ giả tạo đó?
Mà ngược lại, khi nhìn Hàn Thủy cô, ai cũng nhất trí cho rằng cô khoe khoang tài năng, tâm địa thì ác độc, không thể trêu chọc.
Sự khác biệt này đúng là lớn thật đấy.
"Hàn Thủy, em cũng ở đây à?" Âm thanh trong trẻo của Dụ Hàm Phàm vang lên từ phía sau, "Chưa ăn cơm sao?"
Hàn Thủy không thể không quay đầu lại, cô thản nhiên gật đầu với Dụ Hàm Phàm, hoàn toàn không nhìn đến Cam Thiến San đang đứng bên cạnh anh.
"Em gái, nhìn sắc mặt em mấy ngày nay không được tốt lắm, có chuyện gì sao?"
Cô ta còn ra vẻ thân thiết gọi cô là em gái? Thật là buồn cười đến cực điểm.
Hàn Thủy trực tiếp coi cô ta thành không khí, xúc một thìa cơm trộn lên ăn. Nhưng Cam Thiến San không muốn buông tha cho việc quấy rầy cô, kéo Dụ Hàm Phàm ngồi xuống chỗ đối diện với cô.
"Sao bạn trai em không đến cùng em vậy? Con gái ý, không nên đem công việc đặt lên hàng đầu, không sau này sẽ rất vất vả."
Cam Thiến San này đúng là đồ sợ thiên hạ không đủ loạn sao, nói ít một chút sẽ chết người à?
Hàn Thủy thầm mắng, ánh mắt xẹt nhẹ qua mặt cô ta, sau đó dừng trên mặt Dụ Hàm Phàm, "Buổi chiều em phải tham gia hội nghị, đến lúc đó anh có thể sửa xong những tư liệu liên quan cho em được không?"
"Ừ." Đây chính là điểm tốt của Dụ Hàm Phàm, không hỏi nguyên nhân, không cố gắng đào sâu vào chuyện riêng tư của người khác, vĩnh viễn là một bộ dáng dịu dàng thiện lương.
Chính là người đàn ông này, về sau lại thuộc về người khác.
"Em cũng đừng để chính mình quá mệt mỏi." Quầng thâm dưới mắt Hàn Thủy thật quá dọa người, càng làm nổi bật lên sắc mặt tái nhợt của cô, cô luôn quật cường quá mức, tuổi vẫn còn nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc trên lưng, trước đây đứng bên cạnh cô, Dụ Hàm Phàm luôn có một cảm giác vô lực không thể làm được gì.
Mà ở bên cạnh Cam Thiến San, một cô gái mang vẻ mềm yếu dịu dàng, khiến cho anh cảm thấy mình là một người đàn ông kiêu ngạo và tự tin.
Hàn Thủy, anh thật sự không xứng với cô, cô đáng giá có được người đàn ông tốt hơn.
Tâm Hàn Thủy đau xót, trên mặt lại hiện lên ý cười dịu dàng, "Ừ em đã biết."
Cam Thiến San ở bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện, hận nghiến răng nghiến lợi, kéo góc áo Dụ Hàm Phàm, giống như lơ đãng nói: " Hàm Phàm, anh chưa nói cho em ấy biết bao giờ bọn mình đính hôn sao?" (*giơ ngón giữa*)
Tay cầm thìa của Hàn Thủy dừng một chút.
Đột nhiên Dụ Hàm Phàm cảm thấy có chút xấu hổ, anh lúng túng nới lỏng cà vạt, "Vốn muốn nói với em sớm hơn một chút nhưng mấy ngày nay vẫn chưa gặp được em nên mới kéo dài tới hiện tại."
Hàn Thủy lẳng lặng nhìn anh, người này là thanh mai trúc mã của cô, bây giờ lại phải nhìn anh giải thích hộ người phụ nữ bên cạnh, cô cảm thấy thật chướng mắt. Tuy rằng mấy ngày nay cô rất bận, nhưng chỉ cần anh tìm cô nói chuyện thì cô vẫn luôn sẵn sàng nghe, huống chi hai người còn làm việc chung phòng trong công ty.
Có lẽ đáp án chỉ có một, đó là Hàn Thủy cô đối với Dụ Hàm Phàm đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Hàn Thủy, anh và Cam Thiến San sẽ đính hôn vào đầu tháng sau." Dụ Hàm Phàm dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn về người con gái ngồi bên cạnh mình, mà Cam Thiến San cũng dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn lại.
Ngay cả ngày tháng đều đã sắp xếp tốt rồi sao, nhanh như vậy? Mà cô lại là người cuối cùng biết được tin này? Hàn Thủy đột nhiên cảm thấy cơm trong miệng bị mắc nghẹn, làm thế nào cũng không thể nuốt trôi được.
"Em sao vậy, như thế nào sắc mặt ngày càng khó nhìn vậy?" Cam Thiến San giống như quan tâm hỏi, chỉ có Hàn Thủy nhìn ra được, trong mắt Cam Thiến San vừa lóe lên tia đắc ý.
Mất rất nhiều sức lực nuốt trôi cơm trong miệng xuống, lại uống thêm một ngụm canh rồi dùng khăn tay tao nhã lau miệng, thời điểm giương mắt nhìn hai người bọn họ, thần sắc Hàn Thủy đã trở lại như cũ, bình tĩnh và đạm mạc.
"Chúc mừng anh, Hàm Phàm." Chỉ cần anh hạnh phúc là được, câu nói phía sau Hàn Thủy không hề nói.
Vì Dụ Hàm Phàm, cô đã cố gắng nói ra hai chữ "chúc mừng", như vậy là cô rất có tiến bộ rồi phải không?
Lưu lại hai người với hai thần sắc khác nhau, Hàn Thủy vội vã tính tiền rồi rời khỏi nhà ăn. Thời tiết hôm nay thật không tốt chút nào, trời âm u không có một tí ánh nắng mặt trời nào, chỉ có một bầu trời màu xám tro giống hệt tâm trạng tồi tệ của cô bây giờ
Bấm một dãy số, lát sau trong điện thoại truyền đến một giọng nữ dịu dàng, "Alo?"
Đột nhiên Hàn Thủy rất muốn cười, không nói lời nào trực tiếp cúp máy. Thế nào mà cô đã quên, vị đồng minh hiện tại này của cô là một công tử phong lưu nổi tiếng chứ.
Vài phút sau di động lại vang lên, Hàn Thủy do dự chốc lát mới tiếp điện.
"Tiểu thư Hàn Thủy tìm tôi có việc gì sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp, mơ hồ lại mang theo ý cười.
"Đừng quên cuộc hẹn ngày hôm nay." Giọng nói của cô vững vàng, nghe không ra một tia dao động nào.
"Ha ha, chuyện gì cũng có thể quên được, chỉ có cuộc hẹn với tiểu thư Hàn Thủy là tôi không quên được, cũng không dám quên." Đã là một người đàn ông trăng hoa, lời ngon tiếng ngọt vĩnh viễn là hạ bút thành văn, nếu không phải là nghe qua điện thoại thì có lẽ Hàn Thủy đã bị những lời nói ngon ngọt đó mê hoặc.
"Vừa rồi là thư ký của tôi." Lúc Tư Khấu Ngọc nói ra câu này, đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Cô gái này, Tư Khấu Ngọc sờ sờ cằm, cảm thấy kì quái tại sao mình lại phải giải thích với cô, hơn nữa dường như cô cũng không thèm để ý một chút nào, tuyệt không cảm kích, lần này có tính là anh tự mình đa tình không?
Số điện thoại di động của Tư Khấu Ngọc anh không phải người phụ nữ nào cũng có được, mà không phải người phụ nữ nào anh cũng cho.
Thật là một cô gái xấu tính!
"Lịch trình buổi chiều gác lại đi." Xếp lại văn kiện trên bàn, Tư Khấu Ngọc thảnh thơi tựa vào ghế, nhận lấy ly cà phê từ tay thư kí, chậm rì rì nhấp từng ngụm.
"Vâng." Thư ký rất tự giác rời đi.
Đợi nhiều ngày như vậy, cũng nên thu lưới rồi.
Vẫn là chỗ gặp mặt lần trước, nhưng bất đồng chính là lần này người chờ lại là Hàn Thủy.
"Anh tới muộn." Mặt Hàn Thủy không biểu tình liếc Tư Khấu Ngọc thần thái nhàn nhã đang đi tới, động tác pha trà trên tay vẫn không ngừng.
Nước sôi nóng bỏng, màu xanh lục của lá trà, nước trà trong suốt, ngay cả khi hơi nước bốc lên cũng tỏa ra mùi thơm ngát dặc trưng của lá trà, khiến cho người ta chỉ cần ngửi một cái cũng cảm giác được tâm bình yên lại.
Tư Khấu Ngọc tràn đầy hứng thú nhìn động tác pha trà của cô vô cùng tiêu chuẩn, nhìn cô ngửi hương vị trà, đôi, kết hợp với đôi mắt thoáng có chút hơi nước càng thêm động lòng người.
Hàn Thủy ngửi hương thơm của trà đã đủ liền nhấp một ngụm, nét mặt cứng ngắc liền chậm rãi buông lỏng, cả người thoạt nhìn có vẻ ôn hòa hơn nhiều.
"Không nghĩ em cũng là người rất biết thưởng trà như vậy." Tư Khấu Ngọc rất thích uống trà, không nghĩ rằng lại có thể gặp được một người cũng rất biết thưởng trà như anh, hơn nữa đối phương lại là một cô gái còn nhỏ tuổi như vậy, lần đầu gặp mặt thật đúng là không nhìn ra.
"Cái anh không biết còn rất nhiều." Ngăn cách bởi làn hơi nước, biểu tình của Hàn Thủy có một loại ấm áp mơ hồ, quầng thâm dưới mắt lại càng thêm rõ ràng, làn da cũng trở nên trắng nõn hơn.
"Dù là ở đâu hay bất kì lúc nào, phụ nữ cũng phải biết yêu quý và chăm sóc bản thân mình." Ngón tay Tư Khấu Ngọc chỉ vào mắt mình, ý bảo mắt của cô.
"Hôm nay anh là người thứ hai nói với tôi câu đó." Nghĩ đến sự quan tâm của Dụ Hàm Phàm, trong lòng Hàn Thủy không biết là cảm giác gì, vừa vui vẻ lại vừa chua xót.
Tư Khấu Ngọc nhìn sắc mắt cô biến đổi, mỉm cười, "Như thế nào, lại nghĩ đến người đàn ông kia?"
Hàn Thủy thản nhiên liếc mắt anh một cái, trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc về sự nhạy bén của anh ta, "Anh nghĩ nhiều rồi, chúng ta nên nói đến chính sự đi."
Tư Khấu Ngọc cũng không vạch trần lời nói dối của cô, "Em nói rất đúng, về sau tôi mới là người đàn ông đứng bên cạnh em không phải sao?" Trong giọng nói không chút nào che dấu đắc ý.
"Nếu như tôi không nhớ lầm thì đây chỉ là kế hoạch tạm thời?" Ánh mắt Hàn Thủy trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt người đàn ông này lộ ra ham muốn chiếm giữ rất mạnh, khiến cô cảm thấy rất không vui.
Thấy cô bắt đầu phát hỏa, Tư Khấu Ngọc giơ hai tay lên làm vẻ đầu hàng, "OK, OK, thật không hiểu sao một người phụ nữ tính tình nóng nảy như em lại có thể là thành viên cấp cao của Hàn thị được?"
Người đàn ông này thật sự có bản lãnh khiến người khác tức giận. Chỉ vài câu đã chọt đúng chỗ đau của Hàn Thủy, cô biết tính tình mình không tốt, cho dù đã ẩn nhẫn nhưng chung quy đến thời điểm mấu chốt vẫn bộc phát, có thể ngồi vào vị trí này, không thể nghi ngờ tất cả đều dựa vào thân phận người thừa kế duy nhất của Hàn thị.
Nếu cô có được một nửa công lực dụ dỗ đàn ông của Cam Thiến San, như vậy có thể Dụ Hàm Phàm sẽ không rời bỏ cô không? Nghĩ đến đây cô lại có chút thất thần.
"Này, ở trước mặt tôi, em có thể đừng nghĩ đến người đàn ông khác được không? Tôi sẽ ghen đấy." Tư Khấu Ngọc hươ hươ tay trước mặt cô, cố gắng gọi tâm trí cô quay về, thật sự là không cam tâm, đây là lần đầu tiên có một cô gái lại có thể phân tâm trước mặt anh mà nghĩ đến người đàn ông khác.
Mà cô gái này lại là người anh cảm thấy rất hứng thú mới hỏng chứ! Vậy phải làm sao mới tốt đây? Hay là cứ trực tiếp trói cô rồi lôi lên giường?(a có thể thử và sẽ mất cs tính phúc sau này :v) Hay tiến dần từng bước mới là thượng sách? Trong đầu Tư Khấu Ngọc hiện lên đủ loại phương pháp nối đuôi nhau xuất hiện.
Hàn Thủy vội vàng che dấu tâm tình của chính mình nên cũng không chú ý tới vẻ mặt háo sắc của Tư Khấu Ngọc.
Lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng đưa cho Tư Khấu Ngọc, Hàn Thủy thả lỏng người tựa vào sa lon phía sau, "Đây là bản hợp đồng tôi đã soạn, anh xem đi, nếu không có ý kiến gì thì kí đi."
"Em thật đúng là chu đáo." Tư Khấu Ngọc cầm bản hợp đồng, mắt đầy thâm ý nhìn cô gái trước mặt, "Tôi còn tưởng hiệp ước giữa chúng ta đã định bằng miệng là được rồi, như thế nào, không tin tôi sao?"
Nghe được câu nói này khiến Hàn Thủy cảm thấy hơi buồn cười, ngay cả người thân của mình cô còn không thể tin được thì dựa vào gì bảo cô tin anh, một người xa lạ cô mới quen? Huống hồ anh còn là một người đàn ông có tiếng xấu lan xa như vậy? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô vẫn rất khách khí, "Nói bằng miệng sẽ rất dễ quên nhưng viết ra giấy sẽ khác đúng không, thiếu gia Tư Khấu?"
"Tôi nghĩ nếu em gọi tôi là Ngọc, tôi sẽ càng vui hơn." Tư Khấu Ngọc chau mày, mở bản hợp đồng ra rồi nghiêm túc xem kĩ.
Hàn Thủy tựa vào sa lon buồn chán đến chết, nhìn đâu cũng thấy nhàm chán, thế là bắt đầu tinh tế đánh giá người đàn ông trước mặt.
Lần đầu gặp mặt, chỉ cảm thấy người đàn ông này có diện mạo tốt một chút mà thôi, dáng ngưởi đủ lẳng lơ, da mặt đủ dày, cũng đủ khiến cho người khác chán ghét! Lần thứ hai gặp mặt, lại mơ hồ phát hiện người đàn ông này tuy cợt nhả, hay liếc mắt đưa tình nhưng cũng tạo cảm giác anh giống như một con báo đang ẩn nhẫn chờ con mồi sập bẫy. Mà hôm nay, anh ta trực tiếp từ công ty đến đây, một thân tây trang nhàn nhã , cổ áo tùy ý mở rộng, nhìn có vẻ không nhiêm túc nhưng cũng không hề cẩu thả, lông mi vừa dày lại vừa dài, mắt hình hoa đào hoàn mỹ, còn ánh mắt lại đang chăm chú nghiêm túc, thoạt nhìn ít đi vài phần lỗ mãng, nhiều hơn vài phần chững chạc, không trách được người ta hay nói, "Đàn ông hấp dẫn nhất là lúc nghiêm túc", cứ bất động không nói lời nào như vậy lại không làm cho người khác chán ghét.
Thậm chí so với Dụ Hàm Phàm, anh ta còn có sức quyến rũ hơn rất nhiều, loại sức quyến rũ khiến cho phụ nữ không thể không động lòng với anh ta.
"Tôi hy vọng có thêm vào vài điều kiện trong bản hợp đồng này." Âm thanh của Tư Khấu Ngọc vang lên khiến thân thể Hàn Thủy chấn động một chút, lập tức cảm thấy ảo não và ngượng ngùng, chính mình lại giống hệt một sắc nữ nhìn chằm chằm người ta như vậy, cũng không phải là chưa từng thấy đàn ông đẹp trai mà!
Cô xoay mặt đi, bên tai hơi phiếm hồng, "Vậy sao? Nếu có gì cần thêm anh cũng có thể viết vào."
Ánh mắt u ám tựa như bảo thạch của Tư Khấu Ngọc nhìn thẳng vào cô, "Ý của tôi là, nếu như có thể thêm điều kiện vào hợp đồng khiến em có thể nhìn tôi nhiều hơn, thuận tiện phát hiện ưu điểm từ trên người tôi, như vậy có được không?"
"Anh....." Đôi mắt Hàn Thủy trừng lớn, người đàn ông này thật sự vừa càn rỡ lại vừa tự luyến, lời như vậy mà cũng có thể không đổi sắc mặt nói ra.
"Tiểu thư Hàn Thủy không nên tức giận như vậy, đối với tôi đậy là một vinh hạnh." Tư Khấu Ngọc để bản hợp đống sang một bên rồi lồng hai tay với nhau, điều này khiến cho Hàn Thủy đang ngồi đối diện lần nữa phát hiện, người đàn ông này có một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài như ngọc, vừa sạch sẽ lại vừa ưu nhã.
Xác thực rất có tư chất của một công tử phong lưu.
"Khụ khụ." Hàn Thủy nhún vai ho nhẹ một cái, cô phát hiện dù bình thường cô luôn nhanh mồm nhanh miệng nhưng khi ở trước mặt người đàn ông này lại không thể cãi lại anh ta, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác, "Anh cảm thấy bản hợp đồng này thế nào?"
Tư Khấu Ngọc yên lặng nhìn cô trong chốc lát, cho đến khi cô không chịu nổi cái nhìn của anh mà quay đi chỗ khác, mới nói: "Tôi cảm thấy tiểu thư Hàn Thủy đề phòng tôi như đề phòng sói, việc này khiến lòng tôi rất khổ sở."
Người đàn ông này lại có thể nói mình khổ sở, nghe vào trong tai Hàn Thủy, thật khiến cô không biết nên khóc hay nên cười.
"Tôi cho rằng chúng ta hợp tác với nhau thì điều kiện phải công bằng, cùng có lợi cho nhau, không phải sao?" Mỗi điều kiện trong đó đều đã được cô cẩn thận suy nghĩ, cô không chiếm được tiện nghi của anh ta, và đương nhiên anh ta cũng không chiếm được tiện nghi của cô.
Vô cùng công bằng.
"Đúng, nhưng tiểu thư Hàn Thủy có nghĩ đến, hợp tác này không phải là hợp tác bình thường?" Mặc dù bộ dáng anh rất nhàn nhã, nhìn qua rất bình thản nhưng lại đem đến cho Hàn Thủy một cảm giác khẩn trương, cô vô ý thức đem tóc vén ra sau tai, tận lực bảo trì bình tĩnh.
"Nói vậy là ý gì?"
Hành động của Hàn Thủy rơi vào trong mắt Tư Khấu Ngọc, khiến cho tâm lý đàn ông của anh trở nên dễ chịu chút ít, dù sao cô gái này mặt ngoài nghiêm túc nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, đối với đàn ông vẫn chưa biết cách ứng phó và che dấu biểu cảm của mình.
"Đầu tiên, tiểu thư Hàn Thủy yêu cầu kết hôn cùng tôi, đã thử nghĩ xem, một đôi vợ chồng yêu nhau bình thường sẽ ở chung như thế nào?" Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Lông mày Hàn Thủy nhíu chặt, cô nghĩ đến ba mẹ mình, dù là vợ chồng nhưng đều là tương kính như tân*. Mà ba cô và người phụ nữ kia, ba cô thì vẫn là dáng vẻ một người lãnh đạo nên có, nhưng người phụ nữ kia lại dịu dàng khéo léo giống hệt một người vợ nhỏ, luôn chiều theo ý ba cô, ba cô muốn gì được nấy. Về phần Dụ Hàm Phàm và Cam Thiến San, cô vừa mới về nước, bình thường cô đều cố ý tránh né bọn họ nên cũng không biết cách thức bọn họ ở chung với nhau, cô chỉ cảm thấy Dụ Hàm Phàm đối với Cam Thiến San rất dịu dàng, nhận thức này khiến cho lông mày Hàn Thủy càng nhíu chặt hơn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
*Ý nói là vợ chồng nhưng lại đối xử với nhau như khách.
"Vậy anh cảm thấy chúng ta nên ở chung như thế nào?" Tâm tình xấu đi khiến Hàn Thủy trở nên nóng tính, lớn tiếng nói với anh, trời biết chỉ vì nguyên nhân nho nhỏ ấy mà người đàn ông này lại lôi ra một đống chuyện làm cho cô thấy phiền phức, cứ ký hợp đồng rồi làm theo điều lệ không được sao?
"Em xem, em xem, bộ dáng hiện tại của em là thái độ một cô gái đang chìm trong bể tình, đối với bạn trai hay vị hôn phu nên có sao?" Xem ra cần phải dạy dỗ lại cô gái này thật tốt mới được, thật là không hiểu phong tình một chút nào.
"Tư Khấu Ngọc, anh đang đùa giỡn với tôi đấy hả?" Mặt Hàn Thủy đỏ lên, cô lập tức đứng dậy, "Tôi tới đây để đàm phán điều kiện với anh, không phải để cho anh đùa giỡn!"
"Như vậy mà đã không nhịn nổi sao? Em chỉ có chút bản lãnh đó thôi sao?" Tư Khấu Ngọc cũng không tức giận, nhìn cô cười như không cười.
Mặt Hàn Thủy đã đỏ hơn cả quả cà chua, cô nghĩ đến ba cô Cam Chi Ngư, nghĩ đến Cam Thiến San, còn có Dụ Hàm Phàm, tận lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại, ngực cô phập phồng kịch liệt, tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, cả người cứng ngắc.
Tư Khấu Ngọc không dấu vết liếc cô một cái, trong lòng âm thầm tán thưởng, dáng người cô gái này được chăm sóc rất cẩn thận, tuy rằng ngực không được lớn nhưng lại rất phồng, eo mảnh khảnh, hai chân thon dài, rất hợp khẩu vị của anh, lúc ở trên giường lăn lộn khẳng định sẽ rất ăn ý với anh. (...pó tay vs suy nghĩ đen tối của a ^:)^ )
Nếu Hàn Thủy biết bây giờ trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì, cô nhất định sẽ rất hối hận tại sao mình lại hợp tác cùng với một người như vậy.
Thật vất vả chờ tâm tình bình tĩnh lại, Hàn Thủy trở lại chỗ ngồi, "Về phương diện này thiếu gia Tư Khấu là cao thủ, nói vậy phải biết rõ ràng hơn tôi chứ?"
Tư Khấu Ngọc cười khẽ, "Em không cần nhắc lại tình sử của tôi, bằng không tôi sẽ nghĩ là em đang ăn dấm chua đấy."
Hàn Thủy cảm giác trong lòng đang có con ngựa rít gào, anh mới ăn dấm chua, cả nhà anh đều ăn dấm chua, người mười lăm dặm quanh anh đều ăn dấm chua! (Saki:A! Thế là chị cx ăn dấm chua của a còn giề @@; HT:*đỏ mặt* Im ngay!!!; TKN: ầy a biết là e ghen mà, k cần giấu; HT: 2 ng im ngay cho tôi!!!; Saki+TKN: dạ dạ)
"Chỉ đùa em một chút cho vui thôi, em cũng tưởng thật sao?" Đây là lần đầu tiên Tư Khấu Ngọc thấy một cô gái như thế, lúc thì nghiêm túc, lúc thì trúc trắc non nớt, tính tình lại nóng nảy, bề ngoài lại đẹp đến động lòng người, thật sự là trời sinh bộ dáng chờ đợi được dạy dỗ, nhưng lại bị anh bắt gặp, vậy phải làm sao mới tốt đây?
Cố gắng bỏ qua ánh mắt và nụ cười xấu xa của người đàn ông trước mắt, Hàn Thủy tận lực bình ổn tâm khí của mình, "Vậy anh nói chúng ta nên ở chung như thế nào?"
Tư Khấu Ngọc liếc nhìn Hàn Thủy một cái thật sâu, cái nhìn kia khiến Hàn Thủy cảm giác thời gian trôi qua sao mà chậm, mặt cô chậm rãi đỏ lên, đang chuẩn bị khiển trách người đàn ông không biết điều này thì lại nghe được Tư Khấu Ngọc chậm rãi nói một câu, "Những chuyện này không cần phải nói, chỉ cần làm là được, về sau phải nghe theo tôi, không được phép trái lời tôi."
Giọng điệu chắc nịch không cho từ chối.
Hàn Thủy cũng ngạo nghễ nhìn lại, "Nếu anh yêu cầu quá mức quá đáng , tôi cũng có thể đơn phương hủy bỏ hợp đồng."
Tư Khấu Ngọc cười lộ ra hàm răng trắng noãn, cười đến thực vô hại, "Một lời đã định."
"Một lời đã định." Hàn Thủy hạ bút kí tên mình, ở một góc độ cô không nhìn thấy, khóe miệng người đàn ông đối diện chậm rãi lộ ra một nụ cười lười biếng nhưng mang đầy tính chiếm hữu.