Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 39: 39: Nhưng Con Ở Một Mình Rất Sợ 3





Bình luận bên dưới tích cực có tiêu cực có, chủ yếu là fan của Tiểu Hoa vào nói cái tướng mạo tầm thường này có tư cách gì mà đi so sánh với thần tượng của anh ta, vịt đực mà đòi so sánh với thiên nga; còn antifan của Tiểu Hoa lại nói thần tượng nhà các người chẳng có tí nhan sắc nào mà đòi so với người ta.

Hai bên cãi nhau loạn hết cả lên, thi thoảng còn có những bình luận phát biểu ý kiến của người qua đường.

Trình Hoan thấy vậy hơi lúng túng, cảm thấy những người này thật là rỗi hơi.

Cô có chút bất mãn với cách quay lén chưa được sự cho phép của Trần Niên, nhưng khi nhìn thấy khách trong tiệm đông đến không có chỗ ngồi, cùng với chỗ nguyên liệu trong tủ bảo ôn đã vơi đi một nửa, sự phẫn nộ vừa mới nhen nhóm liền dập tắt.

Thôi kệ đi, đây cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất việc buôn bán cũng tốt hơn rồi không phải sao?Mặc dù những người này đem lại cho mình lợi ích kinh tế quả thực là việc tốt, nhưng Trình Hoan lại không đồng ý yêu cầu chụp hình chung.


“Tôi chỉ là chủ tiệm thịt nướng, về chuyện chụp hình…”Cô chưa dứt lời, những người xung quanh đã hiểu ý trong đó, hầu hết đều có thể thấu hiểu, không phải rất cả mọi người ai cũng thích cuộc sống nhận được nhiều sự chú ý.

Dù có chút thất vọng, những người xung quanh dần dần tản đi, một phần nhỏ lại cảm thấy không thể đến vô ích như vậy nên lén lút chụp hình Trình Hoan đăng lên mạng xã hội, chứng minh mĩ nữ trên mạng truyền nhau thật sự xinh đẹp, người thật còn xinh hơn trong ảnh gấp mười lần!Khoe khoang với bạn bè xong, những người đến vì Trình Hoan cũng cảm thấy chuyến này không uổng, vừa hay đến giờ ăn cơm, tiện thể ở ăn chút gì đó.

Coi như phí tham quan vậy.

Trình Hoan tay chân nhanh nhẹn, không để mọi người phải chờ lâu.

Những người đến vì mĩ sắc không hy vọng quá nhiều vào mùi vị của món ăn, chỉ cẩn không cần quá khó ăn là được, nhưng trong khoảnh khắc đưa thức ăn vào miệng, những suy nghĩ kia hoàn toàn biến mất, họ gọi ít đồ, còn tiếc hùi hụi vì lúc nãy đã do dự.

Tại sao người đã xinh đẹp rồi, nấu ăn lại còn ngon như vậy?!Người cầm xiên thịt như bị bỏ đói mấy ngày cúi đầu ăn một cách ngấu nghiến, những người chưa ăn ngửi mùi thơm đậm đà phảng phất trong không khí, nhìn người khác ăn say mê, cũng âm thầm nuốt nước bọt.

Bởi vì quá thèm, đến khi phần của mình được bưng lên, họ cũng ăn như hổ đói.

Kết quả của lần hóng hớt này có thể nói là thành công mỹ mãn, kể cả về thị giác hay vị giác đều được thỏa mãn.

Bên ngoài còn đoàn người không ngừng kéo đến, bởi vì quá nhiều người, bên trong lại không đủ chỗ ngồi, đành phải đứng xếp hàng đợi bên ngoài.

Hôm nay Trình Hoan dọn hàng rất sớm, hơn chín giờ một chút đã bán hết sạch mọi thứ rồi.


Lúc chuẩn bị dọn tiệm vẫn còn người đi đến, thấy bảo hết hàng còn cực kỳ thất vọng.

Về đến nhà, phòng ngủ vẫn sáng đèn, Tinh Tinh chưa ngủ, nằm bò trên giường, đọc quyển truyện tranh Trình Hoan mua cho cậu.

Câu chuyện trong quyển truyện tranh sinh động hấp dẫn, kể cả không biết đọc chữ cũng có thể đoán ra nội dung đại khái, Tinh Tinh một tay chống cằm, một tay lật giấy, tay này mệt rồi lại đổi tay kia, đọc rất nghiêm túc.

“Sao con vẫn chưa ngủ?” Trình Hoan theo thói quen về đến nhà đi vảo phòng xem, sau đó mới đi tắm rửa, thấy Tinh Tinh vẫn chưa ngủ, cô có chút không hài lòng.

Nhìn cậu nhóc vẫn nằm bò trên giường đọc truyện, lửa giận trong người nổi lên phừng phừng.

.


Trình Hoan đi vào phòng, một tay lấy quyển truyện tranh, một tay gõ lên đầu Tinh Tinh một cái, đanh mặt dạy dỗ: “Ai dạy con đọc sách như này hả? Mẹ đã nói bao nhiêu lần khi đọc sách không được để gần mắt, để gần mắt sẽ bị cận cơ mà.

”Cậu nhóc thấy mẹ về nhà, còn chưa kịp vui mừng, liền bị mắng một trận, cậu giống như cọng cỏ thiếu nước mà héo đi, cúi xuống đan ngón tay vào nhau, tự mình thêm một câu: “Bị cận sẽ không nhìn thấy mẹ nữa.

”“Con còn biết cơ đấy!” Trình Hoan chọc chọc vào chán cậu: “Đã biết rồi mà còn cố tình.

”Tinh Tinh bĩu môi, rõ ràng có chút ấm ức, cậu cúi thấp đầu, Trình Hoan còn định nói gì đó, Tinh Tinh lại đột nhiên ngẩng đầu quỳ gối ôm lấy eo cô, nước mắt rưng rưng: “Nhưng con ở một mình rất sợ.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.