Tôi biết mình không bình thường. Tôi thích nhìn động vật đổ máu, mà nếu cảnh tượng ấy là do chính tay tôi tạo nên thì lại càng tuyệt vời hơn.
Tôi phát hiện ra điều này khi nuôi nấng con thỏ đầu tiên. Lúc trông thấy chân nó bị rắn cắn, mới đầu tôi vốn định băng bó cho nó, nhưng cuối cùng lại mổ xẻ nó trong vô thức. Chà… Chuyện này thú vị thật đấy!
Tôi mày mò những cuốn sách về giải phẫu để bổ sung thêm tri thức song song với thực hành. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ mang theo vẻ cầu xin của chúng nó, một khoái cảm kỳ dị và mãnh liệt sẽ trào dâng trong lòng tôi. Đương nhiên tôi sẽ không lấy con người làm vật thí nghiệm ngay, điều đó là sai trái, thế nên tôi bắt đầu tóm sống đám thỏ hoặc sóc sống trong rừng và chăm bẵm đến khi chúng có thể làm vật thí nghiệm.
Lần đầu cầm dao, với tôi, là một việc mới lạ mà kích thích. Trong căn phòng sau nhà kính trồng hoa, tôi dọn dẹp chiếc bàn thường được dùng để làm thủ công, coi đó như bàn mổ, chuẩn bị vô số công cụ sắc bén. Tiếng rít của con thỏ thật chói tai. Khi nó dần dần ngừng giãy giụa và bắn đầy máu lên người tôi, tôi nhíu mày hoàn thành từng công đoạn: lấy máu, mổ xác, bọc kỹ nó lại rồi bỏ vào tủ lạnh, có lẽ tối nay sẽ có món thịt thỏ. Mẹ sẽ tưởng thịt là do bà Sophie mua, còn bà Sophie sẽ tưởng đó là mẹ mua. Nhưng mới nãy tôi lại phát hiện mấy bào thai chỉ vừa thành hình trong bụng con thỏ, haiz! Biết thế đã nuôi thêm hai tháng nữa để đỡ phải vất vả vào rừng bắt vật thí nghiệm, tóm mấy con này chẳng dễ dàng gì đâu!
Sau khi hoàn thành công việc và thu dọn hiện trường sạch sẽ, tôi thấy vừa khoan khoái vừa hài lòng, như thể có mục tiêu sống mới và thực hiện được nó vậy.
Kể từ khi phát hiện ra trò mới mẻ này, mỗi một ngày trôi qua đều muôn màu muôn vẻ, cả thế giới nhàm chán như được điểm tô thêm chút sắc màu.
Thế rồi tôi có một đứa em trai.
Từ trước tới nay Richard luôn là người cùng chơi với tôi, cùng tôi lắp mô hình, tuy rằng tôi từng hoàn thành mô hình đó rồi lại tháo gỡ và đặt nó trở lại trong hộp mà không để bất kỳ ai biết, tôi vẫn muốn được lắp ráp nó một lần cùng anh ấy. Tôi cảm thấy mình và anh ấy thật gần gũi. Nhưng kể từ khi Jonathan chào đời, chuyện đã không còn đơn giản như vậy nữa. Thằng bé luôn chiếm đoạt anh ấy. Khi thằng bé tròn ba tuổi, vừa mới học bò cầu thang, thằng bé sẽ bò xuống từng bậc một, còn Richard thì lúc nào cũng kiên nhẫn theo sát. Tôi nghịch kính lúp và cải tạo mô hình của cuộc Nội chiến Hoa Kỳ trong nhà kính một mình, hễ ngẩng lên là có thể trông thấy Richard đang chơi cùng Jonathan.
Anh ấy sắp phải thi đại học rồi! Sao lại bám dính anh ấy như thế!
Kẻ đã quen với việc giải phẫu tôi đây hoàn toàn có thể xử lý thằng bé trong thinh lặng, nhưng một đứa trẻ dù sao cũng to xác hơn động vật, huống hồ sinh mệnh của loài người ngoan cường hơn động vật nhiều.
Thế thì phải chôn nó! Chôn ngay! Ngay lập tức!
Ban sáng cha bảo Richard là người làm vườn đã xin nghỉ hôm nay, nên anh ấy sẽ là người cắt cỏ, mà tiếng máy xén cỏ thì ồn vô cùng tận…
Khi tôi sắp sửa hoàn thành nhiệm vụ đạp cục nợ kia xuống hố thì bỗng một đứa bé gái chạy đến.
Con bé nhìn thấy rồi!
Nhưng con bé chẳng hề la lối mà chỉ kéo tay tôi: “Ham muốn chiếm hữu có thể điều tiết, cậu không nhất thiết phải làm như vậy đâu.”
Làm thế nào mà con bé lại biết điều ấy?
Nếu nó không nói thì tôi đã chẳng hay!
Con bé này là ai đây?
Dĩ nhiên nhờ phước của con bé kia, cuối cùng Jonathan vẫn còn sống. Những lời quỷ tha ma bắt khác mà con bé nói chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.
Ấy thế mà hôm sau con bé tên Jane ấy lại đến tìm tôi, ôm theo một quyển sách to bằng nửa người nó, gần như kéo lê sách đi, để lại một cái rãnh sau lưng, không biết cha mà thấy thì sẽ tỏ vẻ gì nữa… Gương mặt con bé mang nụ cười lấy lòng, nó sợ tôi sẽ chôn nó như Jonathan sao? Hửm, tôi sẽ cân nhắc việc này, nhưng tạm thời cứ cho con bé một liều thuốc an thần đã. Dù gì tôi cũng chưa có khả năng kiềm chế, chẳng may con bé mà lỡ miệng làm lớn chuyện thì lại không hay.
Tưởng chừng lá gan của con bé chỉ hơi nhỏ thôi, xem ra còn nhát hơn cả thỏ đế, đến độ phải đi lấy lòng một người những năm năm liền.
Jane rất điềm tĩnh, chưa bao giờ chơi những thứ như búp bê Barbie, và dường như vô cùng hiểu tôi. Con bé rất thích nhìn lén tôi, mỗi khi vô tình chạm vào ngón tay của tôi thì lại nín cười và sung sướng vuốt ve nơi đó. Con bé biết tôi không thích bị người khác chạm vào, thế nên nó luôn giữ một khoảng cách thích hợp. Khi tôi chế tạo mô hình thì Jane sẽ giày xéo mô hình máy bay của nó, khi tôi đọc sách thì con bé sẽ đọc cùng, dường như con bé rất mê kinh tế học, sinh vật học, và nhất là toán học, con bé có thể dành cả một buổi chiều để giải một đề toán. Con bé là một người thông minh.
Chiều hôm đó, Jane dường như không thể kiềm chế được nữa. Tôi biết con bé muốn chạm vào tôi, song tôi tưởng chỉ là kiểu gần gũi giữa bé trai và bé gái. Trong trường có rất nhiều đứa con gái thích tôi, bất chấp việc bị tôi hất cẳng mỗi khi bọn nó sán lại định nắm tay tôi.
Nhưng Jane không chỉ cầm tay tôi một cách đơn thuần hay hôn lên gò má tôi như một bé gái bình thường.
Con bé hôn tôi, tựa như mẹ hôn cha! Buổi tối xuống nhà uống nước, khi đi ngang qua cánh cửa phòng để ngỏ, thi thoảng tôi sẽ bắt gặp cha và mẹ đang hôn nhau ở trên giường.
Con bé tên Jane Young này đã làm điều tương tự với tôi!
Ngạc nhiên thay, tôi không cảm thấy ghê tởm khi bị đụng chạm, cũng không cảm thấy bực bội khi bị xúc phạm, mà lại cảm thấy…
A…
Thật ngọt ngào.
Tôi rơi vào hoảng hốt, bởi vì tôi cũng muốn làm điều tương tự với Jane, song lý trí đã ngăn tôi lại. Cũng chẳng phải vì cái lý do trẻ con không nên làm thế, mà là vì tôi không nên phơi bày trái tim của mình cho bất kỳ ai.
Tôi không muốn chủ động.
#
Tôi cảm thấy mình hẳn là nên bỏ mặc Jane một thời gian, suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Nếu con bé thật sự có cảm giác bâng quơ nào đó mà dễ dàng giành được thứ mình muốn thì con bé sẽ không biết cách trân trọng. Đây là điều mà tất cả những câu chuyện tình ngu xuẩn dạy cho chúng ta hay.
Đúng rồi, chính là Romeo và Juliet dưới ngòi bút của Shakespeare đấy.
Hễ bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh khi trông thấy tôi và hàng mày cau cau của Jane khi tôi cố ý đi lướt qua con bé là tôi lại vừa buồn cười vừa vui vẻ. Chỉ một tháng nữa thôi. Nếu con bé tìm đến người khác thì nó không thuộc về tôi.
Đúng, thuộc về tôi. Chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.
Jane quả nhiên không làm tôi thất vọng. Có điều con bé điên cuồng hơn tôi tưởng. Bé gái chỉ mới chín tuổi lại bất chấp sấm chớp chạy đến nhà tôi, có lẽ là để thử một biện pháp khác mà con bé vừa nghĩ ra. Lúc tôi mở cửa sổ, Jane trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn tôi, chiếc áo ngủ bằng vải cotton xếch tới tận bả vai vì vừa vận động mạnh, mái tóc đen xinh đẹp rối bù, trên mặt dính một chiếc lá khô. Trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu, tất cả những vật thí nghiệm đều được tôi chăm sóc tử tế, về phần Jane ư? Hửm… Tôi đã từng nghĩ đến chuyện chôn sống con bé, nhưng phanh thây thì… phải chờ xem đã.
Tôi túm Jane vào phòng. Cơ thể con bé tỏa mùi hương dìu dịu và dễ chịu như hương hoa. Thấy con bé tương đối sạch sẽ, tôi cho phép con bé được nằm trên giường mình. Tôi vốn có thể bảo bà Sophie đưa con bé sang phòng dành cho khách, nhưng… tôi không muốn món đồ của mình ngủ ở nơi khác. Tôi chỉ muốn Jane ngủ ở trong phòng của tôi mà thôi.
Hiện tại tôi đã có thể giải phẫu nai con và cáo. Cả cha và mẹ đều biết tôi thích săn bắn, hơn nữa còn có thể nấu món dân dã ngon lành, nên họ rất thích đam mê này của tôi. Nhưng tâm trí tôi lại không đặt ở việc này, trái lại, tôi thường dành phần lớn thời gian để nhớ về mùa hè năm đó: dưới bóng cây loang lổ, cô bé con nằm trên người tôi, mái tóc dài lạnh như nước trườn trên cổ, sự quấy rối khoang miệng mang đến một cảm giác lạ thường, đáng kinh ngạc hơn cả lần đầu tôi cắt cổ con thỏ kia. Cảm giác não bộ bị chiếm cứ thực sự rất khó chịu, hơn nữa có lẽ là vì thời gian thử thách lần trước quá dài nên đã lâu rồi con bé không hành động.
Tôi không muốn chủ động.
Nhưng tôi nghẹn muốn điên lên rồi.
Vào ngày sinh nhật của Jane, con bé mời tôi đến nhà xem phim. Phim ảnh là một thứ rất nhàm chán, tôi cho là như vậy. Nhưng tôi vẫn tham dự. Jane ngồi cách tôi chừng một cánh tay. Chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến. Tôi biết con bé thích ngắm tôi ăn anh đào. Có lẽ là vì quá kích động hoặc vì lẽ nào đó, Jane va phải điều khiển tivi, mở ra những gì con bé xem ngày hôm qua.
A… Hóa ra Jane thích như vậy.
Trên thực tế, bất kể là cái dáng rên kệch cỡm sực nức mùi thương mại được phô ra cho người xem hay thứ chất lỏng tung tóe không ngừng nọ, chúng đều chẳng mang lại cảm giác gì cho tôi. Ngoại trừ phản ứng mỗi sớm mai chứng minh tôi là một cậu trai bình thường thì không còn gì khác. Không mộng tinh, không ảo tưởng về phái nữ. Những cô nàng được cho là gợi cảm mà Jerry lải nhải bên tai tôi mỗi ngày chỉ là một đám vật thí nghiệm không hoàn hảo trong mắt tôi.
Bọn họ quá ồn ào. Ngay cả chuyện cơ bản nhất là giữ im lặng cũng không làm được.
Nhưng còn Jane, con bé thật sạch sẽ và ngoan ngoãn. Tôi rất muốn hôn Jane một lần nữa. Nhưng dường như tôi đã làm con bé khiếp đảm.
Có điều lúc này Jane đang nhích từng tấc Anh sang đây, xem ra con bé vẫn không kiềm lòng nổi.
Tôi nhếch khóe miệng phải, sau đó, tôi nghe thấy Jane ngập ngừng thỏ thẻ như thể kỳ vọng tôi không nghe được: “May I kiss you?” (Mình có thể hôn cậu không?)
Đương nhiên rồi, bé ngoan của anh. Hãy mau đến đây nào. Daddy đã chờ em lâu lắm rồi.
Kiềm chế là một chuyện rất quan trọng. Tôi không thể biểu hiện quá vội vàng. Có lẽ tôi sẽ làm Jane sợ, nhưng rất có thể Jane sẽ cảm thấy sung sướng hơn cả.
Nỗi ngờ vực về việc tôi là người đồng tính đã cho Jane cái cớ hoàn hảo để chạm vào tôi. Trên thực tế, tôi mới là người dằn lòng không nổi mà đưa tay Jane vào trong quần mình.