Tôi biết mẹ lúc nào cũng nhìn mình với gương mặt lo âu, có điều tôi đã năm tuổi rồi.
Thật ra tôi cũng khát khao được ôm cha mẹ như đám bạn đồng trang lứa, nhưng tôi không muốn bị người khác chạm vào. Hai người, nhất là cha tôi, đều thấu hiểu điều đó.
Cái cảm giác ấy rất kỳ cục và đáng ghét, như có con kiến bò trên da thịt.
Nhưng Mac lại chẳng quan tâm. Con bé luôn kéo tay tôi, thơm lên mặt tôi và bôi nước miếng ra đó, chạm vào tôi bất kể khi nào con bé muốn, bất kể tôi có thích hay không. Tôi thật sáng suốt khi không ôm Mac trước lúc con bé có thể tập tễnh đi, bằng không đã bị tiểu lên người rồi.
Mac rất hay làm nũng với cha mẹ, con bé thường chui tọt vào lòng họ, có vẻ như còn muốn tha theo cả cái ổ ấm áp của mình vào vòng tay họ. Con bé bám người đến độ hễ mẹ mà bận thì sẽ bắt đầu ôm chân cha, hễ cả hai bận thì sẽ bắt đầu quấn lấy tôi. Tôi không thể làm gì khác ngoài dắt con bé đi tìm Mia, bằng không không biết nó sẽ nhiễu ra cái sự gì.
Ổ của con bé là một vòng tròn đặt dưới đất, được tạo nên từ tất cả những mảnh vải và đồ chơi nhồi bông mà con bé có thể sử dụng, là nơi con bé ngả lưng mỗi đêm. Đây là thành quả mà con bé rút ra được khi nhìn chim én xây tổ, con bé nói nó muốn mời bạn của mình (tổ chim én dưới mái hiên) đến làm khách như chúng từng làm.
Mac là một đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm. Có lần con bé bỗng nảy ra sáng ý xé rách ga giường rồi buộc từng đoạn vải lại để leo xuống từ cửa sổ, la hét rằng đây là cách con bé lý giải và thực hành Hành trình trưởng thành đích thực[1], còn chớp mắt hy vọng chúng tôi khen ngợi tinh thần phiêu lưu của con bé.
[1] “Hành trình trưởng thành đích thực”, hay “Con đường chẳng mấy ai đi” (The Road Less Traveled) là cuốn sách được viết bởi M. Scott Peck, đề cập đến sự trưởng thành về tâm trí và tinh thần của con người.
Mẹ chỉ ước sao có thể khóa con bé vào trong hộp, hoặc biến con bé thành Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, để con bé say giấc đến khi trưởng thành mới thôi.
#
Chú Jerry lúc nào cũng ghẹo tôi, “Này nhóc, đừng có tăm tia gì Mia đấy nhé!”
Ai thèm chứ?
Cuộc sống này thật vô vị. Ít nhất tôi cho là như vậy.
Tôi chẳng hiểu vì sao con người ta lại sung sướng tột độ hoặc nức nở nghẹn ngào vì một việc cỏn con, trong khi việc đó chẳng có gì ghê gớm.
Ngoại trừ đọc sách, dường như tôi chẳng thể làm gì khác để giết thời gian. Mỗi một ngày của tôi chìm trong bực bội, trái tim như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, khiến tôi không thể thở nổi.
Tôi và Mia chỉ là hàng xóm bình thường. Hàng xóm láng giềng có quan hệ thân thiết thường mời nhau dùng bữa hoặc uống trà chiều. Chú Jerry chẳng gan đâu mà tùy tiện qua nhà tôi, còn dì Sarah thì có thể ghé thăm chúng tôi bất cứ lúc nào. Về buổi trà chiều ấy à, mẹ tôi chẳng thừa thời gian cho nó. Mẹ từng bảo bà thà lãng phí thì giờ cho trò chơi nhảm nhí còn hơn là dành nó để giao tiếp với nhóm oán phụ đáng chán đó. Dì Sarah là ngoại lệ duy nhất.
Sau này, tôi dần hiểu ra những-người-phụ-nữ-hay-ca-thán là gì. Vùng này chỉ có chưa đến mười hộ gia đình, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng phụ nữ la hét và tiếng cãi vã không biết bao nhiêu lần, bởi họ bị chồng mình ruồng bỏ.
Là một người tương đối nhạy cảm với âm thanh, tâm trạng của tôi trong suốt hai ngày đó quả thật tệ hại hết nấc.
Sau một đêm không được ngủ ngon, tôi nằm dài dưới tàng cây, hy vọng bản thân có thể ngủ thẳng đến tối để bù giấc, đồng thời không phải bận tâm suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mình.
Có lẽ vì cán cân sinh lý bị phá hỏng, tôi cảm thấy bầu không khí ngày một căng thẳng và bức bối hơn. Nó đẩy tôi đến bờ vực sụp đổ.
Rút ra lưỡi dao hai đầu được bỏ vào trong túi từ vài ngày trước, một cảm giác kỳ lạ mách bảo tôi rằng thứ này có thể giúp được tôi.
Tôi cầm lưỡi dao, từ từ rạch lên ngón trỏ đã chết lặng, máu đỏ lập tức trào ra.
Từ vết thương ấy, những muộn phiền dường như cũng chảy ra theo…
Tôi trút tiếng thở phào, bỗng có vài âm thanh kỳ lạ truyền đến từ sau lưng. Tôi ngoái lại, trông thấy Mia đang ôm gốc cây, ló đầu ra tò mò nhìn tôi.
Trái tim tôi thắt lại.
Tôi thừa biết đây là một điều bất thường. Tôi đương nhiên không muốn cho bất kỳ kẻ nào biết!
Vậy mà sau khi trông thấy ngón tay tôi, đôi mắt xanh lam của Mia khẽ trợn tròn. Cậu ta sải bước đến, luống cuống lục tung túi mình.
Tôi biết cậu ta muốn làm gì, nhưng phải để máu chảy ra thì tôi mới cảm thấy thoải mái hơn.
Cậu ta bỗng ngồi xổm xuống với vẻ anh dũng hy sinh, tóm ngón tay tôi đưa vào miệng.
Con tim tôi rung động. Nhiệt độ man mát trong khoang miệng truyền từ ngón tay vào tim tôi, xóa tan đi cái khô nóng. Cậu ta thậm chí còn liếm ngón tay tôi.
Mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên…
“Hết chảy máu rồi này.” Mia nở nụ cười rạng rỡ. Tôi dán mắt lên môi Mia, có muốn nhìn sang nơi khác cũng không được.
Kể từ đó, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa, thậm chí có thể nói tất cả những cảm xúc tiêu cực trong tôi đã hoàn toàn biến mất… Tôi dần dần để ý đến Mia, luôn cảm thấy hài lòng và vui vẻ, nhất là khi được đến trường, trông thấy Mia đeo chiếc cặp màu hồng đang đứng bên đường đang ra sức vẫy tôi với gương mặt đượm màu nắng: “Matthew, chào buổi sáng! Tụi mình cùng đi xe buýt tới trường đi!” Dứt lời, cậu ấy sẽ chạy đến kéo tôi về phía trước.
Tay Mia khô ráo và ấm áp, là một mặt trời nhỏ hệt như con người cậu. Tôi nhẹ khép ngón tay trong khi cố gắng không để cậu ấy phát hiện, khóa tay cậu ấy lại để tránh trượt ra khỏi bàn tay kia.
Tôi muốn gặp Mia mỗi ngày. Thậm chí trước khi đến trường, tôi thường nhìn sang phía bên kia đường qua ô cửa sổ cạnh cửa chính để xem cậu ấy đã ra ngoài hay chưa, nếu đã ra rồi thì có đang dáo dác tìm tôi không.
Thật tuyệt biết bao khi cậu ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng.
Thế rồi cha phát hiện ra điều đó. Cha đứng ở sau lưng tôi, trông thấy hành động lén lút của tôi. Mặt tôi nóng râm ran. Nhưng cha chỉ ngồi xổm trước mặt tôi, chỉnh lại cổ áo của tôi, sau đó in lên trán tôi một nụ hôn.
Hạnh phúc quá!
Tôi vẫn luôn tưởng rằng cha mẹ sẽ thất vọng vì thói quen kỳ quặc không thích bị người khác chạm vào của tôi.
Hóa ra cha mẹ yêu tôi!
Kể từ đó, cứ mỗi khi Mac làm nũng với cha mẹ, tôi cũng sẽ đứng ngay cạnh đó. Cha mẹ sẽ bế bổng cả hai chúng tôi lên, rồi mẹ sẽ “thả dê” tôi trá hình bằng cách nói tôi rất giống cha hồi nhỏ, sau đó hôn tôi cái chụt.
Thỉnh thoảng khi cha đưa tôi đi mua sách, ông sẽ nắm tay tôi, vì tôi khăng khăng đòi tự đi chứ không để cha bế. Trước kia tôi sẽ vùng khỏi tay cha, bởi tiềm thức tôi cho rằng bị chạm vào là một điều hết sức phản cảm, nhưng giờ đây tôi nhận ra được nắm tay cũng không tệ lắm. Nó không đáng ghét như tôi tưởng. Mấy bận sang nhà Mia chơi rồi về muộn, tôi sẽ bắt gặp cha đang đứng đợi trên bãi cỏ. Khi trông thấy tôi, cha sẽ túm chân tôi và xách ngược tôi về nhà, hoặc kẹp tôi vào nách rồi phát hai cái thật mạnh lên mông tôi. Tôi thích sự gần gũi này.
Tôi là một người kiệm lời tựa như cha.
Mẹ kể tôi nghe rằng cha từng tự tay dựng lại chiến trường của cuộc nội chiến Hoa Kỳ khi còn bé, thế là tôi cũng tạo ra một sa bàn của cuộc chiến này. Các binh lính và đám cây cối đều được làm thủ công, tôi thậm chí còn sơn màu cho chúng. Cha cũng giúp tôi một tay. Những lúc đó, tôi sẽ hỏi cha kể cho tôi nghe về giai đoạn lịch sử này, còn cha sẽ ngồi xổm cạnh tôi, sử dụng những binh lính để tái hiện lại chiến thuật của họ.
Nghe cha kể chuyện thú vị hơn tự tìm tòi trong sách nhiều!
Vì muốn hiểu rõ mẹ và cha, tôi quyết tâm xem hết những cuốn sách trên kệ của họ.
Chúa ơi! Cha mẹ hiểu sâu biết rộng quá! Cho dù hỏi họ một câu bất kì nào trong sách, họ cũng có thể liệt kê nguyên nhân và kết quả, còn diễn giải hết sức sống động và lí thú. Cha mẹ còn bảo tôi rằng sách chỉ là một góc nhìn để hiểu thêm về thế giới, nếu bản thân có hứng với lĩnh vực nào thì phải đi sâu vào thực tiễn.
Kể từ đó, tôi không còn quá ham mê với sách nữa, mà bắt đầu kết bạn với những người cùng chí hướng.
Tôi không thích đến trường, bởi đó là một chuyện rất nhàm chán, tôi đã biết những kiến thức đó từ lâu, thậm chí còn có thể làm tốt hơn họ. Nhưng kể từ khi quen Paul và John, cuộc sống dường như trở nên thú vị hơn chút đỉnh. Hai người họ thông minh và trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, sẽ không làm những việc ngu ngốc như chọc tổ ong vò vẽ hay buộc ếch vào pháo rồi đốt lửa, cũng không mua tạp chí Playboy rồi vụng giấu dưới nệm. Chúng tôi thậm chí còn cùng làm ra một chiếc du thuyền điều khiển từ xa, mã lực lớn hơn hẳn những sản phẩm đắt đỏ trên thị trường. Du thuyền đồ chơi phải lắp pin hoàn toàn mới mới có thể chạy ba mưới phút trong bể bơi, trong khi của chúng tôi có thể chạy những bốn mươi ba phút.
Lúc chứng kiến thí nghiệm, chú Jerry thậm chí còn muốn nhận chúng tôi làm học trò, cung cấp tất cả các tài liệu nghiên cứu, rồi la hét bo mạch chủ hạng nhất mà kết hợp với vật dẫn hạng nhất thì sẽ chẳng khác nào những đồng đô la rơi xuống từ trên trời. Đương nhiên, chú ấy chỉ dám đứng ngoài gọi cho cha tôi và chỉ vào nhà khi được cho phép để bàn với cha chuyện này.
Tôi không quan tâm đến tiền, tôi chỉ muốn làm ra thứ tốt nhất.
Hễ cha mẹ ở nhà là tôi sẽ tinh ý dẫn Mac đi tìm Mia chơi. Dù tôi thích được ngắm họ thắm thiết nhưng họ hẳn không thích bị làm phiền khi đang trao nhau môi hôn. Lúc cha mẹ ở bên nhau thì yên tĩnh hơn chú Jerry và dì Sarah nhiều. Có mấy bận chúng tôi sang tìm Mia chơi, băng qua phòng ngủ chính của chú dì, trong phòng cứ truyền ra âm thanh như đang đánh giặc.
Về sau tôi mới biết chú dì đã làm gì, bởi vì tôi cũng muốn làm điều tương tự với Mia.
Nhưng tôi không muốn chủ động. Tôi sợ mình sẽ làm nàng khiếp đảm.
Song suy nghĩ ấy dường như có phần thừa thãi.
Mia dần dần trưởng thành và ngày một xinh đẹp hơn, nàng có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam, ấm áp như ánh mặt trời giữa ngày đông. Đám con trai rất thích nàng, nhưng tôi biết nàng chỉ thích một mình tôi, bởi cứ mỗi khi tôi cài cúc áo sơ-mi là nàng lại nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi và nuốt nước bọt, như cái cách mà mẹ nhìn cha mỗi khi cha làm điều tương tự. Trên thực tế, dường như nàng chẳng thể nào rời mắt khỏi từng hành động của tôi.
Nhưng tôi không thể cứ ỷ vào cái mã ngoài mãi được, tôi muốn nàng thích tất cả mọi thứ thuộc về tôi, ở bên tôi mãi mãi.
Có vẻ như tôi đòi hỏi hơi nhiều điều.
Không, chút mong muốn ấy chẳng nhiều nhặn tẹo nào.
Cha mẹ tôi chính là ví dụ điển hình! Từng hành động của họ không lúc nào không nói cho tôi biết, vĩnh viễn thật sự tồn tại.
Năm chúng tôi mười sáu tuổi, vào một đêm hè nọ, Mia bỗng gọi điện nói muốn tặng cho tôi một thứ. Chúng tôi nằm dưới gốc đại thụ như bao lần khác, Mia nằm ở ngay kế bên tôi. Khi tôi đang quan sát một con đom đóm lập lòe giữa tán cây, cảm nhận niềm sung sướng lấp đầy con tim, nàng từ từ nắm tay tôi, mười ngón tay đan chặt.
Trái tim tôi run rẩy, sự chờ mong và một chớm sợ hãi khiến tôi muốn vùng ra ngay tức khắc.
Rồi tôi nghe thấy Mia hít một hơi thật sâu.
“Matthew, I’ve had a crush on you since I first saw you.” (Matthew này, em đã phải lòng anh kể từ lần đầu trông thấy anh rồi.)
Cùng lúc đó, nàng đè lên người tôi và với cái lưỡi ngọt ngào, man mát vào khoang miệng của tôi.
Tôi từ từ đặt tay lên cổ nàng, áp mặt nàng về phía mình.
Mia, Mia… (Em là của anh, em là của anh…)Tác giả có lời:
Phiên ngoại về Matthew mà các bạn đọc mong mỏi đây ~~~
Vì tôi muốn Matthew và Charlie đều được “khắc ra từ cùng một khuôn mẫu” nên cu cậu nhất định phải trải qua quá trình “đặc biệt (biến thái)” này. Đây không phải vòng tuần hoàn di truyền ác tính. Bạn còn nhớ không nào? Charlie thấu hiểu con trai mình, thế nên chàng ta sẽ dẫn đường cho Matthew. Có điều khi Charlie ra tay (dẫn con trai vào phòng thí nghiệm) thì ham muốn của Matthew đã chuyển sang Mia từ lâu rồi…
Ham muốn có thể điều tiết, cũng có thể chuyển dời. Đời cha là điều tiết (làm pháp y), sau đó chuyển dời (vần vò Jane), đời con thì chuyển thẳng ham muốn của mình sang Mia luôn.
***
Tác giả là một người khá ngốc nghếch, chỉ có thể làm một việc một lúc, đồng thời hy vọng độc giả có thể thưởng thức một áng văn hoàn chỉnh, nên đã ráng viết xong truyện trong vòng ba ngày. Cá nhân tôi ghét phải đọc từng chương rồi ngồi chờ lắm. Thật tiếc khi tôi không có cơ hội triển khai tài hoa và những chuyển biến tâm lý khi mổ xẻ thi thể của nam chính một cách toàn diện (tại nữ chính bật mode auto, lãng phí một cơ số lượng từ không cần thiết trong truyện đó).
Đây là đứa con đầu lòng của tôi, tôi đã mở topic ở Tieba (chủ yếu đăng tiểu thuyết tình cảm và truyện ngọt sủng) kéo người vô đọc như điên để xem truyện có mạch lạc không, nhân vật có cứng ngắc không, có lạc đề nhiều không, có nhàm chán quá không, vân vân và mây mây (đúng rồi, người đã đi spam chính là tôi đó). Chắc vẫn còn lỗi chính tả ở đâu đó, cơ mà tôi vừa sửa được một nháy đã bị khóa cứng rồi (chương thứ hai từ dưới lên lại bị phía trên xét duyệt phát nữa, bao giờ xong xuôi tôi sẽ đổi lại phần kết, suỵt ~). QAQ Thành thật xin lỗi ~~~ mong mọi người thông cảm cho tôi nghen ~~ (truyện này có tình tiết xxoo nhạy cảm nên chắc đăng xong bị ban biên tập web xét duyệt.)
Có lẽ tôi sẽ lên cơn động kinh quất thêm bộ nữa…
Tuy không biết bao giờ bộ tiếp theo mới lên sóng, nhưng không lên sớm thì cũng lên muộn thôi. Trong đầu tôi đã có bốn năm dàn ý rồi, chỉ đang phân vân không biết nên viết cái nào trước, cái khó nhằn nhất hay cái đơn giản nhất. Khả năng cao là vẫn viết truyện đồng nhân về phim ảnh. Đương nhiên không phải cứ phim nào ngon nghẻ là tôi quất hết, mà tôi phải xem xem có ai trong phim hợp làm nam chính hay không [Khà khà khà.jpg].
Nếu nam chính mà như kiểu Tom Hanks thì tôi đây xin kiếu, phần lớn các bộ phim ổng nhận đều là về nhân vật lịch sử, rất khó để biến tấu thành truyện tình cảm. Tất cả những người trong giới điện ảnh đều khiến người ta phải ngước nhìn cả ha. Ngoài ra còn có Daniel Day-Lewis, người từng ba lần đoạt giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Đến bộ In theName of the Father (Nhân danh người cha, 1993) ổng chụp thời non xanh còn không tài nào chuyển thành ngôn tình được, chớ nói chi đến bộ xã hội đen There Will Be Blood (Đồng tiền xương máu, 2008)… Đúng là từ đầu đến chân chẳng có lấy một lỗ chân lông nào để người ta có cơ báng bổ mà…
Tôi vốn muốn viết Charles[2] theo kiểu đạp lên luân thường đạo lý, ai ngờ đi search rồi mới biết chàng ta xuất thân từ gia đình có học vấn. Triết học và Văn học là điểm yếu của tác giả, thế nên tôi sẽ phải chuẩn bị một thời gian thì mới sẵn sàng được…
[2] Nhân vật chính trong phim Quiz show (1994).
Hoặc là tiểu sử về một tay sĩ quan Đức quốc xã mặt liệt lạnh lùng, nếu chọn đề tài này thì tôi sẽ phải nghiên cứu Thế chiến II và những chuyện xoay quanh anh ta. Vụ này dễ hơn cái vụ Văn học kia, nhưng số nữ chính sẽ thê thảm lắm. Bạn thử nghĩ mà xem, đó là thời kỳ mà chủ nghĩa phân biệt chủng tộc của Đức quốc xã phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nữ chính lại là một cô gái Á châu… Hay tôi buff cho cổ một cơ thể kim cương bất bại rồi cho cổ ra chiến trường ăn đạn nhẩy?[3]
[3] Truyện được tác giả viết vào năm 2017, có tên convert là Liệu pháp hình thành ngược hướng thời kỳ cuối (反向形成晚期疗法), đồng nhân phim Schindler’s List.
Hồi trước có một khoảng thời gian tôi rảnh đến nhức trứng (trúng ngải lười), ngồi quất tất tần tật những bộ phim kinh dị có thể xem bằng phần mềm video, bao gồm cả mấy bộ cũ rích những năm chín mươi. Đã thím nào coi phim Lồng đèn da người (Ghost Latern, 1993) do Lương Gia Huy thủ vai nam chính chưa? Không hiểu sao tôi lại chấm vai phản diện Tô Hùng ghê gớm. Đẹp giai, căm thù phản bội, khi chưa thương ai thì hết sức thú dị… mà một khi thương rồi thì cả đời sẽ không thay lòng… Tôi xem mà run rẩy như đứa M luôn 囧…[4]
[4] Truyện được tác giả viết vào năm 2017, có tên convert là Đừng đốt đèn lồng của ta (别烧我灯笼).
Nhưng văn phong của tôi hẳn sẽ không thay đổi:
Một, không viết truyện nam nữ chính hành nhau chết đi sống lại. Mấy tình tiết ngược thường đi theo lối mòn hai người hục hặc, giận dỗi kiểu trẻ con, sau đó đôi bên tỏ lòng muộn màng, thế là gây nên một loạt các hiểu lầm. Đọc chẳng thấy âu sầu gì mà chỉ thấy giận sôi gan. Lúc vớ phải truyện kiểu vầy, tôi chỉ muốn lôi nam nữ chính ra quất roi đèn đẹt thôi.
Hai, không viết truyện mưu mô. Mưu mô và cạnh tranh là hai khái niệm khác nhau, cái đầu cực đoan, cái sau trung lập, thiên về tích cực. Mưu mô là sản phẩm của ghen tị và hư vinh, khiến con người ta đâm hẹp hòi; cạnh tranh thì thuộc diện cân nhắc, kiểu như về các vụ đàm phán hoặc những cuộc cạnh tranh lành mạnh giữa các công ty chẳng hạn. Tôi muốn tác phẩm của mình mang lại tác động tích cực hoặc trở thành nguồn cảm hứng cho độc giả.
Ba, sẽ lách luật nhiều nhiều. Để phân biệt phần lách luật và phần thịt hàng thật giá thật thì, phần viết theo kiểu lách luật sẽ khiến bạn đọc không thấy ngán, trí tưởng bở bay cao bay xa, còn kiểu thịt thật… Mọi người đều biết rồi hén.
Về tần suất ra chương, nếu là truyện ngắn thì mỗi lần tôi sẽ đăng một nửa, đăng tổng cộng hai lần; còn truyện dài tầm trung thì một ngày đăng ba ngàn chữ, một tuần đăng ít nhất năm lần. Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là truyện phải lên sóng cái đã.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhiệt tình, nhất là những bạn đã nhắn tin thiệt nhiều cho tôi, nhờ mọi người luôn nói truyện tôi viết cũng rất gì và này nọ nên tôi mới có thể nhanh nhanh cán đích, bằng không chắc tôi phải mất thêm một tuần nữa mất (meme xấu hổ). Hy vọng truyện của tôi có thể mang đến niềm vui và niềm tin vào tình yêu lý tưởng cho mọi người.
Bằng không biết phải làm sao đây, nếu chẳng may bạn, theo bản năng, chờ đợi người mà mình vừa gặp đã xiêu lòng…
Chỉ mong sao chàng đừng bay màu trước khi kịp đi đầu thai…
Tôi sẽ không chêm cái câu “Chúc những ai có tình sẽ về bên nhau” vào cuối mỗi tác phẩm như má Quỳnh Dao đâu…Mãi yêu Jane, yêu Charlie, và cả kết tinh của hai người,
nếu có thể, mọi người để lại đôi dòng cảm nhận cho mình có cái gọi là kỷ niệm nhé:”>.