Dịch: Xuân Mai
Kiều Lam có thể làm đúng hết!
Thành tích tiếng Anh của Kiều Lam không được tốt, lần nào làm bài tập cũng đều vừa đoán mò vừa đi chép. Còn mấy chuyện như học thuộc bài khóa, học thuộc từ mới, nếu không phải là bài tập trên giấy thì từ trước đến giờ cô ta càng không bao giờ để ý đến.
Sáng nay thậm chí Kiều Lam còn hỏi cô chép từ mới của bài thứ mấy. Rõ ràng ngay cả học đến đâu Kiều Lam cũng không biết.
Nhưng bây giờ Kiều Lam lại viết đúng hết!
Không những viết được từ mới của cả bài, mà ngay cả từ mới trong mấy bài trước ngay cả cô làm còn sai, mà Kiều Lam lại viết đúng hết.
Chứng tỏ rằng thực ra Kiều Lam đã sớm biết phải viết từ mới nào, cũng học thuộc từ lâu rồi, nhưng vẫn giả vờ giả vịt chưa thuộc mà hỏi cô!
Nhớ tới chuyện sáng nay mình cố ý phớt lờ Kiều Lam, giờ phút này cô không những đỏ bừng mặt vì xấu hổ mà còn ghi hận Kiều Lam đã cố tình làm bộ làm tịch để lừa mình mất mặt.
Lão Lưu đột nhiên thay đổi thái độ với Kiều Lam, vui mừng khen ngợi cô mấy câu liền. Nhưng ông vừa quay đầu lại thấy Tần Dương trừng mắt nhìn Kiều Lam với vẻ mặt khó hiểu, thì lập tức nổi giận.
"Nhìn cái gì mà nhìn. Nhìn người ta viết rồi nhìn lại mình viết xem, 23 từ thì sai mất 14. Con lợn nó còn khôn hơn cậu, vẫn còn mặt mũi mà nhìn à. Cút xuống dưới chép từ mới đi! Ngoại trừ Kiều Lam, tất cả những người khác đều phải chép lại từ sai của mình một trăm lần, viết xong mang lên đây tôi kiểm tra!"
Cô bạn ngồi cùng bàn càng sầm mặt.
Theo lý thì cô ta đã viết rất tốt rồi, nhưng vì Kiều lam, cuối cùng ngay cả cô ta cũng bị phạt. Bạn cùng bàn quay về chỗ ngồi, đại để là vừa tức giận, vừa cho rằng Kiều Lam vẫn là Kiều Lam dễ bắt nạt trước kia, cô ta lên tiếng chất vấn ngay không cần nghĩ ngợi: "Không phải cậu không thuộc à?"
Kiều Lam ung dung lật trang sách.
Cậu nói gì thế? Gió to quá, tôi không nghe thấy.
Khốn kiếp! Kiều Lam dám giả vờ không nghe thấy, phớt lờ mình?
Bạn ngồi cùng bàn sửng sốt, giận đến xanh mặt.
Không phải được lão Lưu khen một câu là thật sự muốn lên trời đấy chứ? Được được, không để ý đến mình cũng được, nhóm người xung quanh Tống Dao đã hạ quyết tâm cô lập Kiều Lam rồi. Hiện giờ Kiều Lam còn chọc vào mình, cứ chờ xem đến cuối cùng ai mới phải hối hận!
Vừa tiết tự học, cô bạn ngồi cùng bàn đã chạy ngay đi tìm mấy người bạn thường hay chơi cùng. Mấy cô bạn xúm lại nói gì đó, vừa nói vừa quay sang nhìn về phía Kiều Lam. Mấy bạn học ngồi xung quanh loáng thoáng nghe thấy mấy nữ sinh đang nói đến chuyện Kiều Lam giả vờ giả vịt.
Cô bạn ngồi cùng bàn nói Kiều Lam đã học thuộc từ mới rồi, lại còn cố ý hỏi mình. Cô ta còn nói cô mưu mô xảo quyệt. Một bạn nam tính tình hướng nội ngồi gần đấy suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu Kiều Lam học thuộc từ mới lại suy ra được cô mưu mô xảo quyệt, càng không hiểu vì sao những bạn gái khác còn tỏ vẻ tán đồng.
"Giả vờ cái gì? Ai mà chẳng biết nó là loại người nào." Mấy cô bạn càng nói càng hăng say: "Cũng chỉ có Tống Dao lương thiện mới cảm thấy nó đáng thương thôi."
"Đúng đấy, Tống Dao tốt với nó như thế, nó đã chẳng biết ơn cậu ấy thì thôi, lại còn thích Trần Diệu Dương. Nó không biết xấu hổ là gì à?"
"Nó thích Trần Diệu Dương, nhưng mà cậu ấy nào có để ý đến. Nếu tớ mà là Tống Dao thì có lẽ đã ghê tởm nó đến chết rồi."
Nam sinh ngồi bên cạnh lặng thinh không lên tiếng, trong lòng càng không biết nên nghĩ gì cho phải.
Trần Diệu Dương có thành tích đứng nhất lớp, lại đẹp trai, gần hết nữ sinh trong lớp đều thích cậu ta. Mấy cô bạn đang chửi Kiều Lam này hôm trước còn nói Trần Diêu Dương tốt chỗ này chỗ nọ, còn nói thích người ta nữa.
Đều cùng thích Trần Diệu Dương, sao các cậu lại không tự buồn nôn đi?
Nhưng trong lòng có chế giễu đến mức nào, là một người hướng nội, rốt cuộc cậu ta cũng không dám nói ra, chỉ nghĩ sau này có cơ hội thì đổi chỗ với bạn cùng bàn hiện tại, bớt qua lại với mấy người đang khua môi múa mép đằng sau thì hơn.
Bạn cùng bàn của Kiều Lam nhân lúc giờ ra chơi lôi kéo được một đám liên minh báo thù, khiến mức độ cô lập Kiều Lam càng sâu sắc hơn. Kiều Lam chẳng thèm phản ứng với chuyện đó. Cô đi vệ sinh, lúc quay lại vừa vặn đụng phải Đàm Mặc đang đẩy xe lăn từ từ đi vào lớp.
Đồng phục học sinh trên người Đàm Mặc đã lại sạch sẽ, trên tay quấn băng gạc mới. Cậu vẫn cúi đầu, lặng lẽ, thiếu sức sống như ngày thường.
Kiều Lam nghĩ ngợi, sau đó bước nhanh về phía cậu.
Cô nhớ hội chứng Asperger (*) có phần khác với chứng tự kỷ bình thường. Tự kỷ bình thường sẽ xa lánh, bài xích, còn hội chứng Asperger thật ra lại hi vọng nhận được tình hữu nghị, chỉ có điều vì hiểu lầm trong xã giao mà biến khéo thành vụng.
(*Hội chứng Asperger thường được coi là đoạn cuối trong phổ tự kỷ "chức năng cao". Trẻ em và người lớn bị ảnh hưởng thường gặp khó khăn với các tương tác xã hội và biểu hiện mối quan tâm với phạm vi giới hạn hoặc có các hành vi lặp đi lặp lại.)
Đám người xung quanh đi qua đi lại khiến Đàm Mặc trở nên căng thẳng không kiềm chế được, cả người cứng đờ, tâm trạng vô cùng bất an.
Hồi ở sống ở Mỹ với mẹ, mẹ từng đưa cậu đến gặp một bác sĩ tâm lý. Sau khi bác sĩ tâm lý đã tìm hiểu cậu được một thời gian, liền nói với mẹ cậu: "Lúc con của cô đối diện với một đám đông, trong lòng sẽ cảm thấy áp lực. Áp lực sẽ tăng tỉ lệ thuận với số người có mặt ở hiện trường."
Lúc đó cậu mới chỉ khoảng bảy tám tuổi, nhưng đã hoàn toàn hiểu được ý tăng tỉ lệ thuận. Đàm Mặc nhanh chóng vận dụng công thứ toán học và hình học tính ra được ý của bác sĩ: Hai người tương tác thì chỉ có một sự kết nối, ba người thì có ba kết nối, bốn người thì có sáu kết nối, năm người thì có mười kết nối...
Mà lúc này xung quanh có quá nhiều kết nối đến mức không thể nào đếm xuể, không ai nhìn ra được bên trong nét mặt im lìm lại tịch mịch kia, nội tâm cậu đang phải đối diện với nỗi lo lắng và căng thẳng mức độ cao như thế nào.
Trong tình huống này, kể cả có người gọi tên mình, Đàm Mặc cũng vô ý thức cho rằng mình nghe nhầm.
Mãi đến khi giọng nói kia gọi lại một lần nữa, thích giác của Đàm Mặc mới trở về. Đầu tiên là cậu nhận ra hướng phát ra âm thanh.
Đàm Mặc ngẩng đầu, thấy cô bạn hôm qua nói xin lỗi, còn đẩy xe cho mình đang đứng ở nơi cách đó một mét rưỡi, mỉm cười nhìn mình.
"Chào cậu nha!" Cô bạn nói.
Ngón tay mảnh khảnh của Đàm Mặc xiết chặt bánh xe đẩy, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào Kiều Lam, cơ mặt giống như bị bại liệt khiến toàn bộ gương mặt đơ ra, không có biểu cảm gì.
Cậu có thể phân biệt được đây chỉ là câu chào hỏi đơn giản. Cậu cũng không còn không phân biệt được một người rốt cuộc là đang khóc hay đang cười giống như hồi nhỏ nữa. Hiện giờ Đàm Mặc có thể xác định được cô bạn trước mặt này đang cười với mình.
Nhưng chỉ có thế mà thôi.
Cười có rất nhiều loại, mỉm cười, cười nhạt, cười khổ, cười to, cười mỉa... Theo tuổi tác và sự trải đời, một người bình thường tự nhiên có thể hiểu được hàm nghĩa phía sau những nụ cười đó. Nhưng Đàm Mặc thì không làm được.
Cậu từng tra ý nghĩa của mỗi từ trong từ điển, nhưng chứng Asperger vẫn khiến cậu không thể phân biệt được. Đàm Mặc đã mất rất nhiều thời gian mới có thể phân biệt được mỉm cười và cười to, và cũng nhớ kỹ nét mặt biểu cảm của một người khi mỉm cười và cười to.
Lúc chụp ảnh mẹ bảo cậu mỉm cười, cũng nói cho cậu biết mỉm cười chỉ là trên mặt hơi mang nét cười, khóe môi cong lên rất khẽ, thậm chí có thể để lộ chút răng, còn cười to là cười ra tiếng, thậm chí có người cười to còn ra cả nước mắt.
Cô bạn trước mắt này đang mỉm cười với cậu.
Những nhớ tới những hàm ý phía sau nụ cười này, Đàm Mặc lại một lần nữa cúi đầu, giống như máy móc bị nhận sai lệnh, sau khi phân biệt rõ trong thời gian ngắn ngủi, cậu lại khôi phục vẻ lặng lẽ lúc trước.
Cậu nhớ năm mình bảy tuổi, cậu bé hàng xóm đã nói chuyện với mình bằng thái độ vô cùng thân thiện, trên mặt cậu ta cũng mang nụ cười mỉm như vậy. Nhưng một khắc sau cậu ta đã đẩy Đàm Mặc thật mạnh, khiến cậu ngã xuống nền xi măng rắn câng. Lúc máu theo gò má chảy xuống, cậu chỉ nghe thấy giọng mẹ ở đằng xa đang gọi tên mình cùng tiếng cười ha ha không hề che giấu của cậu bạn hàng xóm.
Đàm Mặc lại nhớ đến hồi mình mười tuổi, đám bạn học thường hay đi tìm cậu cười nhạo cậu là thằng ngốc, bọn nó nói với cậu rằng bọn nó rất xấu hổ vì trước kia đã trêu chọc cậu, hỏi cậu có bằng lòng nhận lời xin lỗi của bọn nó không. Đàm Mặc tha thứ thế là bọn nó cho cậu một lon nước ngọt. Khi cậu mở ra, bên trong lại bay ra một con ong vò vẽ đang phát rồ.
Những trò trêu chọc và bắt nạt như vậy chưa bao giờ ngừng, bọn trẻ thường cho thế là vui.
Bọn nó đều bảo cậu là thằng ngốc, bởi vì lần nào cậu cũng mắc lừa. Nhưng cậu chẳng còn cách nào cả, lúc cậu đối diện với người khác chứng Asperger khiến mắt cậu bị phủ một lớp sương mù. Cậu không nhận ra được đâu là ác ý đâu là thiện ý, không phân biệt đâu người tốt và người xấu, càng không biết thế nào là giúp đỡ thế nào là trêu chọc. Bởi vì lúc đầu, tất cả trò đùa cợt đều lấy "sự giúp đỡ thiện ý" để lừa cậu.
Sau này, bất kể là thiện ý hay ác ý, cậu đều quy toàn bộ chúng về ác ý. Cậu không tin tưởng bất cứ ai ngoài mẹ mình. Làm vậy cậu sẽ không bị trêu chọc nữa, cũng không còn cảnh sau mỗi lần tin tưởng lại phải đau đớn vì bị tổn thương.
Cho nên Đàm Mặc lựa chọn cúi đầu, lặng lẽ đi lướt qua người Kiều Lam, không cho cô bất cứ phản ứng nào.
Không ai thích cậu cho nên cũng chẳng có ai đối xử thiện ý với cậu cả.
Từ khi sinh ra cậu đã là đứa có bệnh tâm thần, là một sản phẩm lỗi bị vứt bỏ.
Mà sản phẩm lỗi đã được định trước là không có ai chấp nhận rồi.