Nhìn thấy hai người có lực sát thương thật lớn kia, Thẩm Hiên quyết định lấy ngày hôm nay làm kinh nghiệm chôn vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ, sau này nếu có thể ở nhà được thì không cần ra đường.
Chỉ là ở nhà không có việc gì làm, mà dị thú vĩ đại Thủy Triết đại nhân đây lại rất thích máy tính nên không thèm đếm xỉa tới cậu. Vì vậy Thẩm Hiên quyết định sẽ chơi với nhóc con nhà mình.
Thân là sinh viên thì chuyện dạy dỗ con nít không phải rất ổn hay sao?
Cậu lấy từ trong rương ra một con gấu bông cho Tiểu Duẫn.
Nhóc con vừa mới tỉnh ngủ, trên mặt còn hằn mấy lằn đỏ do đè lên gối, ỉu xìu ngáp lớn hai cái, mở to cặp mắt tròn nhìn cậu, vươn tay muốn chụp con gấu.
Thẩm Hiên vội giơ gấu bông lên cao, tiếp tục lắc lắc chọc nó.
Nhóc con không vui, chộp lấy tay Thẩm Hiên.
“Ôiiii~”
“Tiểu Duẫn đừng vội, chúng ta làm một phép tính, nếu con tính được chú sẽ cho con chơi. Có bốn quả táo, con ăn hết một nửa, vậy còn lại bao nhiêu quả?”
Nhóc con không nhảy nữa, lung la lung lay ngồi xuống, đập xuống gối nằm ba cái.
“A!”
Thẩm Hiên một tay giơ gấu lên cao một tay vuốt đầu Tiểu Duẫn.
“Chẳng phải còn lại hai quả sao? Con nít không học toán, tính không ra còn có thể gọi người giúp. Nhưng mà có gọi cha con cũng vô dụng, tính không được thì đừng hòng lấy đồ chơi nha.”
Nhóc con: “YAAAAA_______ôi!!! Cha!”
Thủy Triết trong phòng nghe được âm thanh, quét mắt liếc hai người, đứng sau lưng Thẩm Hiên mở miệng:
“Duẫn nhi vừa nói là ba rưỡi.”
Thẩm Hiên: ….
“Tính như vậy đúng rồi.”
Thẩm Hiên: “Là hai quả mới đúng! Anh hiểu sai đề rồi, nếu câu này cho thi mà trả lời như vậy là ăn trứng vịt nha đồ cha đần.”
“Duẫn nhi không cần đến trường.”
Nhớ tới từ mới mình vừa tìm được trên mạng, Thủy Triết từ trên cao nhìn xuống Thẩm Hiên, nhàn nhạt nói:
“Đồ thanh niên ngốc.”
Thẩm Hiên hóa đá.
Nhóc con thừa cơ hội nhanh như chớp vồ lấy gấu bông, ôm vào ngực vỗ vỗ.
“Ôi~”
Thẩm Hiên: “Hai người các ngươi hợp lại ăn hiếp một mình ta!”
Nghĩ nghĩ, Thẩm Hiên cười xấu xa ôm lấy Tiểu Duẫn bắt đầu giơ cao, xoay vòng vòng.
Nhóc con lúc đầu mở to hai mắt, sau đó hưng phấn vừa hét vừa cười, bàn tay nhỏ xíu còn khua khoắng lung tung.
Thẩm Hiên dừng lại, nhéo mũi nó.
“Lá gan lớn như vậy, chú có ăn hiếp con cũng không có cảm giác thành tựu.”
Ánh nắng vàng nhạt hất vào cửa sổ, rơi vào ba thân người trong nhà, kéo ra cái bóng thật dài chồng chéo lên một chỗ, thân mật ấm áp như người một nhà. Tại không gian màu vàng bên trong còn lưu lại một nét đường viền dửng dưng khó có thể chôn vùi.
Thủy Triết trầm mặc đứng một bên nhìn hai người, cũng không ra tay ngăn cản hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ của Thẩm Hiên, khóe miệng không tự giác nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn trước.
Nhóc con chơi đến vui vẻ, còn Thẩm Hiên lại hơi mệt, vì thế quyết định đổi cách chơi. Đem tiểu quỷ đặt ở đầu giường, còn cậu cầm gấu bông ra xay vẫy tay.
“Này, Tiểu Duẫn, đi vài bước xem, đến đây nào.”
Tiểu Duẫn nhìn hắn một cái, dứt khoát ngã xuống giường, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Thẩm Hiên: “Nhóc con, còn giả ngủ nữa là dẹp luôn món đồ chơi này đó.”
Tiểu Duẫn len lén mở mắt nhìn trộm, phát hiện ông chú giống như thật sự muốn đi liền vội vã đứng lên, bàn tay nhỏ bé vươn ra, ánh mắt tròn như quả nho nhìn thẳng Thẩm Hiên.
“Ôm!”
Bộ dạng lười biếng như vậy quả thật là____
Thẩm Hiên dở khóc dở cười nhìn thằng nhóc. Cậu còn chưa nhúc nhích, Thủy Triết lại như nhịn không được, cúi người, ánh mắt lộ ra vui vẻ:
“Duẫn nhi, đến đây nào.”
Móa, một tảng băng sống sờ sờ bị hiệu ứng nhà kính làm tan! Mặt chó của cậu cũng bị chói mù luôn rồi!
Thẩm Hiên nhếch khóe môi, gạt tên cha đần kia qua một bên.
“Qua một bên coi, con nít muốn nó biết đi phải dạy, anh không thể nuôi một đứa con đến hai trăm năm mà không có miếng hiệu quả, đến chỗ tôi ở lại trở thành đứa ngang bướng phải không? Nên nghe lời tôi đi.”
Bị hỏi về việc nuôi con hằng ngày, Thủy Triết nhếch mày, không vui nói: “Cậu lấy đâu ra cái mớ lý luận tào lao này vậy?”
“Hắc hắc.” Thẩm Hiên đắc chí vô cùng lôi ra một quyển sách: “Sách nuôi dạy trẻ con, lần trước tôi ra ngoài cố ý mua đó!”
Thủy Triết: “Cái này hình như là ‘Làm thế nào để nuôi mèo?’ mà?”
Thẩm Hiên gượng cười: “Ha ha ha, không khác nhau lắm đâu, không phải đều là hướng dẫn chăm sóc trẻ sao?”
Khác nhau rất rất rất nhiều đó!
Thủy Triết mặt liệt nhìn chỗ khác.
Nhóc con một bên thấy sắp bắt được gấu bông, không dựa vào người cha không đáng tin cậy được rồi, đành phải tự lực cánh sinh, vịn đầu giường đứng lên, thử bước một bước thăm dò.
Hình như không khó lắm?
Nhóc con đắc chí, lảo đảo bước được vài bước, nhanh chân chuẩn bị chạy, bịch bịch bịch, BỊCH.
May là trên giường nên té không đau, nhưng vì vồ hụt làm nó có chút mất hứng, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Sau khi Thẩm Hiên và Thủy Triết thảo luận xong vấn đề kinh nghiệm nuôi con, trên giường đã xuất hiện một con mèo nhỏ lông xù. Mèo nhỏ run run lỗ tai, chổng mông mài móng vuốt vào ra giường, lập tức ra sức bổ nhào về phía trước, sau đó ngậm lấy con gấu lớn gấp đôi mình thoải mái nhảy xuống, đắc chí vẫy đuôi.
Thẩm Hiên: …
Thủy Triết: …
Nhóc con chỉ mất một giây để biến từ người thường thành hình mèo, có chiêu này sẽ không cần đi đường nữa!
Nhưng mà…
“Cái sổ tay nuôi con này chẳng lẽ có công dụng cao cấp hả?”