Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 105



Thời tiết hôm nay rất tốt, đám mây nhẹ nhàng trôi.

Tần Kiêu nghe Diệp Sở nói xong, quyết định đi đến quán trà Hằng Hưng.

Lúc trước, Tần Kiêu không muốn phu thê Trình Đại lo lắng, hắn che giấu chuyện tham gia luận võ chợ đen.

Nếu phu thê Trình Đại đã biết, tất sẽ ngăn hắn, bọn họ sẽ ngăn cản hắn đi đến Thượng Hải.

Tới Thượng Hải, Tần Kiêu cũng không liên lạc với Trình Đại. Bởi vì nếu bọn họ hỏi hắn đang làm cái gì, hắn không biết nên giải thích như thế nào.

Mấy ngày trước đây, phu thê Trình Đại gọi điện thoại cho Tần Kiêu, lúc Trình Nhị khi dễ bọn họ, có người gọi là Diệp Sở cô nương giúp bọn họ.

Diệp Sở chẳng những giúp bọn hắn lấy lại khế nhà, còn vì bọn họ thỉnh đại phu tốt nhất.

Tần Kiêu trọng tình nghĩa. Diệp Sở giúp một nhà Trình Đại nhiều như vậy, hắn sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.

Tuy không hiểu được Diệp Sở muốn mình làm việc gì. Nhưng chỉ cần Diệp Sở mở miệng, hắn nhất định sẽ giúp nàng.

Tần Kiêu đi vào quán trà Hằng Hưng. Đi đến phòng đã hẹn trước, đẩy cửa đi vào.

Cửa khép lại, không khí lạnh băng bị chặn lại ở bên ngoài.

Ánh mặt trời chiếu vào, chói sáng.

Tần Kiêu giương mắt nhìn, trong phòng có hai người.

Một thiếu nữ tuổi tác không lớn, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt thập phần thanh lãnh.

Ngồi bên trái thiếu nữ là một nam nhân, nam nhân kia lạnh lùng thanh tuyển, khí chất lạnh lẽo.

Bọn họ cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Kiêu.

Diệp Sở đầu tiên đứng lên, mở miệng: "Tần tiên sinh, ta là người đi Tân Châu vào ngày đó, ta kêu Diệp Sở."

Sau đó, nàng đưa tay về phía nam nhân bên cạnh: "Vị tiên sinh này họ Lục."

Diệp Sở ý bảo Tần Kiêu ngồi xuống, nói: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Tần Kiêu ngồi xuống, ngữ khí chân thành: "Diệp tiểu thư, vô công bất thụ lộc. Ngươi muốn yêu cầu ta làm việc gì, cứ việc mở miệng."

"Mặc dù năng lực của ta có hạn, nhưng ta sẽ cố gắng hết khả năng, hoàn thành việc của ngươi giao cho ta."

Diệp Sở nhìn về phía Lục Hoài, tầm mắt bọn họ giao nhau.

Tần Kiêu quả nhiên trọng tình trọng nghĩa.

Diệp Sở giúp huynh đệ của Tần Kiêu, Tần Kiêu liền hứa hẹn như vậy. Có thể thấy được tâm tính người này thiện lương.

Diệp Sở hỏi: "Tần tiên sinh, không biết ngươi có hay không nghe qua khách sạn Hòa Bình?"

Tần Kiêu lắc đầu, quê hắn ở Tân Châu. Gần đây mới đến Thượng Hải, tự nhiên chưa từng nghe qua khách sạn Hòa Bình.

Diệp Sở mở miệng: "Khách sạn Hòa Bình vẫn luôn duy trì trật tự ở Thượng Hải, mà vị này Lục tiên sinh chính là lão bản phía sau màn của khách sạn Hòa Bình."

"Lục tiên sinh làm việc không nghiêng không lệch, rất công chính. Nếu người khác gặp việc không công bằng, tới khách sạn Hòa Bình xin giúp đỡ, khách sạn Hòa Bình liền sẽ bảo vệ hắn."

Tần Kiêu nhìn về phía Lục Hoài, đáy mắt lộ một tia kính nể.

Lục Hoài nhàn nhạt mà nói: "Luận võ chợ đen vốn cực kỳ tàn nhẫn. Chúng ta muốn thủ tiêu loại thi đấu này."

Dừng một chút, Lục Hoài mở miệng: "Thủ tiêu luận võ chợ đen không hề dễ dàng. Việc này yêu cầu phải có cơ hội để ra tay."

Lục Hoài nhìn Tần Kiêu một cái: "Mà chúng ta cần một người có thể đánh vỡ quy tắc."

Nghe vậy, Tần Kiêu có chút đoán được, mục đích hôm nay bọn họ kêu hắn tới.

Mấy ngày trước, hắn tham gia mấy trận thi đấu ở luận võ chợ đen đã nhìn thấy sự tàn nhẫn của loại thi đấu này.

Quá trình thi đấu cực kỳ máu lạnh, mỗi người liều mạng đánh nhau. Nếu loại thi đấu này còn tiếp tục tồn tại, không biết sẽ làm bao nhiêu người vứt bỏ tánh mạng.

Nếu Lục tiên sinh là ông chủ sau màn của khách sạn Hòa Bình, nhất định không quen nhìn loại hình thi đấu vô nhân đạo như luận võ chợ đen.

Nhưng mà, luận võ chợ đen do Hồng Môn tổ chức. Về sau sẽ còn liên lụy đến các thế lực sau màn, nếu muốn hoàn toàn thủ tiêu thi đấu này, nói dễ hơn làm không phải sao?

Lục tiên sinh cùng Diệp tiểu thư có cái ý tưởng này, Tần Kiêu thập phần kính nể.

Tần Kiêu trầm tư một lát, mở miệng: "Tham gia luận võ chợ đen, cần thiết kí văn tự bán đứt. Ta đã ký tên bán đứt, nếu giữa đường rời khỏi thi đấu, Hồng Môn sẽ không bỏ qua ta."

"Hơn nữa ta nghe nói, Hồng Môn Kiều Lục gia làm việc không từ thủ đoạn. Nếu ta làm như vậy, Kiều Lục gia chắc chắn xuống tay với ta."

Sau đó, Tần Kiêu nói một câu.

"Bất quá, ta nguyện ý giúp Lục tiên sinh cùng Diệp tiểu thư việc này. Ta tin tưởng đến lúc đó, khách sạn Hòa Bình sẽ bảo vệ ta."

Tần Kiêu từng câu từng chữ, ngữ khí cực kỳ kiên định.

Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái, đáy mắt hiện lên một tia ý cười.

Bọn họ không nhìn lầm, nếu muốn thủ tiêu luận võ chợ đen, Tần Kiêu chính là người tốt nhất.

Lúc đầu, bọn họ suy nghĩ một biện pháp ôn hòa hơn. Nhưng khi áp dụng nó, sẽ càng phức tạp.

Hiện tại, đưa ra đề nghị cho Tần Kiêu là thích hợp nhất.

Lục Hoài lại hỏi một câu: "Chuyện này cực kỳ gian nan, ngươi xác định sẽ làm đến cùng sao?"

Tần Kiêu chắc chắn: "Ta xác định."

Thốt ra lời này, chứng minh hắn cùng Lục Hoài Diệp Sở đã bắt tay hợp tác. Bọn họ cùng đứng trên một thuyền, mục tiêu vì cộng đồng nỗ lực.

Lục Hoài chợt cười: "Tần tiên sinh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Ngữ khí Tần Kiêu kiên định: "Diệp tiểu thư, Lục tiên sinh, ta chắc chắn toàn lực ứng phó."

* * *

Ánh sáng trong phòng ảm đạm, chỉ có những tia sáng mơ hồ.

Bỗng một tiếng "bụp" vang lên, chốt mở đèn bàn bị người ta ấn xuống. Trong phòng sáng lên không ít.

Ánh sáng mờ nhạt, chiếu đến trên một nam nhân lạnh lẽo.

Lưng của hắn thẳng tắp, hiện lên vẻ lạnh nhạt, làm người ta không dám đến gần.

Nam nhân lấy ra một tấm bản đồ của khu vực Hoa Đông, đem trải ra trên bàn, dùng đồ vật dằn lên bốn góc của bản đồ.

Tầm mắt hắn ngừng ở một vị trí trên bản đồ, thật lâu không dời đi.

Cửa phòng bị gõ vang, ban đêm yên tĩnh, một thanh âm nhỏ đều có thể nghe thấy rõ ràng.

"Tiến vào." Nam nhân mở miệng.

Cửa mở ra, thủ hạ tiến vào, đi đến trước bàn, động tác khắc chế, không dám làm càn.

Hắn chỉ thấy trên bàn đặt một tấm bản đồ, bằng phẳng, không có nếp uốn.

"Chủ tử." Thủ hạ cung cung kính kính.

Nam nhân cúi đầu, ngón tay đặt ở trên bản đồ, tại vị trí của Thượng Hải gõ vài cái.

Mỗi gõ một lần, đều làm tim của thủ hạ đập nhanh một phần.

"Thượng Hải gần đây có phải quá mức yên bình, chúng ta làm một ít việc, làm Thượng Hải trở nên náo loạn."

Thanh tuyến của nam nhân trầm thấp, ngữ khí không được xen vào.

Thủ hạ gật gật đầu, ngay sau đó tiếp nhận nhiệm vụ.

* * *

Xe xuất phát từ Đốc Quân phủ, hướng về phía Diệp Công Quán.

Lục Hoài đã cùng Tô Lan giải thích qua, cứ việc trong lòng Tô Lan vẫn lo lắng. Nhưng cũng không ngăn cản Diệp Sở cùng Lục Hoài lui tới.

Chuyện Diệp Sở cùng Lục Tam thiếu lui tới, chỉ có Tô Lan biết. Nàng không có khả năng đem việc này nói ra bên ngoài.

Vừa lúc cho Diệp Sở một lối đi, nàng không cần tìm cớ, cũng không cần lén lút mà chuồn ra ngoài.

Diệp Sở cùng mẫu thân chào hỏi, trực tiếp ra khỏi Diệp Công Quán, ngồi trên xe Đốc Quân phủ.

Lục Hoài ở bên trong xe, Diệp Sở ngồi ở bên cạnh hắn.

Lục Hoài chậm rãi khởi động xe, hướng tiệm cơm Hoa Mậu mà đi.

Xe chạy vững vàng, bên trong xe là một mảnh yên tĩnh, lại tương đối hòa hợp.

Lục Hoài đột nhiên mở miệng: "Ta trước đưa ngươi đi tiệm cơm Hoa Mậu. Khách sạn Hòa Bình đã xảy ra một chút chuyện, yêu cầu ta đi qua xử lý một chút."

Lúc chuẩn bị đi ra từ Đốc Quân phủ, Lục Hoài nhận được điện thoại của khách sạn Hòa Bình, hắn cần thiết đi một chuyến.

Lục Hoài bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa Diệp Sở đến tiệm cơm trước. Sau đó liền rời đi, hắn sẽ tranh thủ xử lý mọi chuyện thật tốt, rồi đến tiệm cơm Hoa Mậu, cùng Diệp Sở gặp lại.

Diệp Sở gật đầu: "Được."

Lục Hoài nghiêng đầu nhìn nàng: "Sẽ không để ngươi chờ lâu, ta lập tức liền sẽ trở về."

Diệp Sở cũng giương mắt nhìn hắn: "Ngươi an tâm xử lý mọi việc, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình."

Hai người đối mặt, Lục Hoài nhìn vào đôi mắt của Diệp Sở. Bỗng nhiên nhớ lại chuyện hắn cùng mẫu thân của Diệp Sở hứa hẹn, hắn sẽ không để Diệp Sở lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Bảo vệ nàng, đó là chuyện mà hắn phải làm.

Chuyện bọn họ nửa đêm gặp mặt bị mẫu thân của Diệp Sở phát hiện. Lục Hoài có thể tưởng tượng nàng có bao nhiêu khẩn trương.

Lúc trước, hai người tuy đã gặp mặt, nhưng đều là đàm thoại về luận võ chợ đen.

Đã qua mấy ngày, hiện tại nhắc tới việc này cũng không tính quá mức xấu hổ.

Lục Hoài chợt hỏi: "Đêm đó, mẫu thân ngươi có phải hay không rất tức giận?"

Ánh mắt Lục Hoài trong trẻo, nhìn Diệp Sở, không hề chớp mắt.

Diệp Sở chợt cảm thấy mặt nóng lên, tránh đi tầm mắt Lục Hoài, bắt đầu nói.

"Mẫu thân ta ngay từ đầu rất lo lắng. Nhưng sau khi cùng ngươi nói chuyện, tâm tình khôi phục không ít."

Diệp Sở uyển chuyển mà đem sự thật nói ra. Bất quá Lục Hoài lập tức nghe ra hàm nghĩa trong lời nói.

Xe chạy thẳng một đường, bên ngoài đèn nê ông nhấp nháy, ánh sáng lướt qua mặt Diệp Sở.

Lục Hoài phát hiện tai của nàng đỏ lên.

Một lát sau, Diệp Sở có chút tò mò: "Ngươi cùng mẫu thân ta nói gì, thái độ của mẫu thân ta thay đổi rất nhiều."

Lục Hoài thiên mở đầu: "Ta bảo đảm với mẫu thân ngươi, sẽ không làm ngươi đã chịu thương tổn."

Thanh tuyến của Lục Hoài nặng nề, nhưng lại khiến cho người ta an tâm.

Hai người không nói gì tiếp, bởi vì đã tới nơi.

Diệp Sở xuống xe, Lục Hoài còn ngồi ở bên trong, không xuống.

Vừa muốn xoay người, Lục Hoài lên tiếng gọi Diệp Sở.

"Diệp Sở, chính ngươi cẩn thận."

Diệp Sở cười cười: "Ngươi cũng vậy."

Hai người ở cửa tiệm cơm Hoa Mậu tách ra. Một đi vào trong, một đi ra bên ngoài. Từng người bước về phía trước.

Lục Hoài ngồi trên xe, xe chạy về phía trước. Diệp Sở xoay người, bước lên bậc thang của tiệm cơm Hoa Mậu.

Lục Hoài đặt hai phòng ở đây, đều là ở lầu hai. Diệp Sở trực tiếp lên lầu.

Nàng đi vào không lâu, một người nam tử cũng dừng ở cửa tiệm cơm.

Tuy là ban đêm, nhưng người trên đường vẫn rất đông, người đến người đi, như nước chảy.

Những người khác bước đi vội vàng, mà nam tử này ưu nhã mà bước. Cùng người khác không hề giống nhau.

Hắn mặc một bộ tây trang màu đen, cắt may cực tốt, tay phải cầm một cây quải trượng*.

*quải trượng: Mình nghĩ là giống cây của hề sạc-lô. Bạn nào biết thì chỉ mình nha.

Quải trượng chạm đến mặt đất, vang nhẹ một tiếng, một chút lại một chút.

Bất quá chân tay nam tử nhanh nhẹn, nhìn qua không có gì vấn đề lớn.

Nam tử dừng lại trước cửa tiệm cơm Hoa Mậu, sau đó lập tức đi vào.

Nam tử dường như đang ước lượng số người, hắn trực tiếp chạy lên lầu. Thảm phủ kín bậc thang, quải trượng rơi xuống không tiếng động.

Lúc này, người trong tiệm cơm Hoa Mậu đều làm chuyện của mình. Không ai chú ý tới, một nam tử chống trượng đi lên lầu.

Hành lang rất dài, người lui tới cũng không ít.

Một nữ tử mặc bộ sườn xám màu xanh thẫm quá chén, muốn ra ngoài hóng gió. Nàng vừa đẩy cửa đi ra, liền đụng vào nam tử kia.

Nam tử đội một chiếc mũ màu đen trên đỉnh đầu, vành nón ép thấp xuống.

Nữ tử vừa muốn đụng vào người nam nhân, nam nhân nghiêng người tránh né. Gương mặt hơi hạ xuống mang theo vẻ chán ghét khó có thể phát hiện.

Tình huống đột ngột cũng không thể làm cho nữ tử kia chú ý, nàng tiếp tục đi về hướng một đầu hành lang, nam tử đi về phía ngược lại.

Đi một hồi, nam tử ngừng ở phía trước một phòng, hắn gõ cửa, không mở miệng nói chuyện.

Từ trong phòng truyền ra thanh âm, là một quan viên chính phủ quan trọng, họ Ngụy.

"Là ai?"

Người ngoài cửa không đáp. Một lát sau, khóa cửa được mở từ bên trong.

Ngụy tiên sinh mở cửa phòng ra. Hắn thấy nam nhân xa lạ đứng ở cửa, hơi cúi đầu, thấy không rõ thần sắc.

Hành lang phía bên này khá tối, Ngụy tiên sinh nheo lại mắt, cẩn thận phân biệt: "Ngươi là ai?"

Người nọ vẫn không có trả lời, Ngụy tiên sinh chợt thấy không thích hợp. Giây tiếp theo, hắn lập tức khép cửa lại.

Một khắc trước khi cửa phòng đóng, một cây quải trượng chặn ở cửa, thế nào cũng không khép lại được.

Ngụy tiên sinh không biết mình chọc tới ai. Nhưng trước mắt người này rõ ràng không có ý tốt.

Trán của hắn đã toát ra mồ hôi lạnh, hắn dùng sức chống cửa. Đôi tay run rẩy, ngưng cây quải trượng chặn ở cửa, ngăn trở hành vi của hắn.

Lúc này, Ngụy tiên sinh liều mạng nghĩ đối sách. Nếu vẫn tiếp tục giằng co, hắn khẳng định trốn không thoát đi.

Nam nhân bên ngoài không cho Ngụy tiên sinh quá nhiều thời gian, hắn nhấc quải trượng lên, cửa nháy mắt bị kéo ra không ít.

Ngụy tiên sinh liền tính giãy giụa, đều không làm nên chuyện gì.

"Cứu mạng!" Thanh âm Ngụy tiên sinh nghẹn ngào, thật vất vả đem tiếng gào trong cổ họng phát ra.

Nam nhân đẩy cửa ra, Ngụy tiên sinh lập tức hướng chạy vào trong phòng, tranh thủ cơ hội cuối cùng chạy trốn.

Ở trong mắt nam nhân, hành vi trước mắt với hắn mà nói, cũng chỉ là hấp hối giãy giụa.

Chân của Ngụy tiên sinh nhũn ra, nỗ lực tránh nam nhân này.

Nam tử đi vào trong phòng, lập tức hướng về phía Ngụy tiên sinh. Chân sau của hắn co lên, chuẩn xác đem cửa phòng khép lại.

"Rắc" một tiếng, đem mọi thứ trong phòng ngăn cách với bên ngoài.

Nam nhân tiến lên, vài bước liền dập tắt ý đồ chạy trốn của Ngụy tiên sinh.

Hắn đem quải trượng giơ lên, tay khác đặt trên quải trượng, song song ở trước mặt của mình.

Nam nhân cầm quải trượng, vòng qua cổ của Ngụy tiên sinh, chặt chẽ để ở trên cổ hắn, hai tay dùng lực, yết hầu nháy mắt bị nghẹn lại.

Ngụy tiên sinh cảm giác được hít thở không thông.

Hắn theo bản năng duỗi tay giữ chặt quải trượng trên cổ, như muốn kéo ra.

Cố tình người phía sau không cho Ngụy tiên sinh cơ hội thở dốc. Ngụy tiên sinh xanh mặt, không khí trong phổi cũng dần mất đi.

Ngụy tiên sinh lúc này nhận ra, nam tử mặt không biến sắc đoạt tính mệnh của người khác, giống như làm một chuyện bình thường.

Không bao lâu, Ngụy tiên sinh liền ngừng giãy giụa, đôi mắt mở to, không còn nhịp tim.

Nam nhân biết Ngụy tiên sinh không còn thở, toàn bộ thân mình mềm xuống, hắn rõ Ngụy tiên sinh đã chết.

Nam nhân đem Ngụy tiên sinh kéo đến trên ghế, đem đầu của hắn dựa vào mặt bàn, giống như đã ngủ rồi.

Xử lý tốt hết thảy, nam nhân sửa tây trang có chút hỗn độn, đi về phía cửa.

Hắn mở cửa, đi ra ngoài, theo sau đem cửa khép lại.

Nam nhân chống quải trượng, đi đến một phía. Tất cả những chuyện vừa rồi như chỉ là ảo giác, hắn giống một khách nhân ngang qua nơi này.

Nhưng hắn phải làm chính là dẫn đến sự hoảng loạn.

Nam nhân ra khỏi tiệm cơm Hoa Mậu, hắn đi đến một nơi cách đó không xa, ngăn cản một phục vụ.

"Trong phòng kia hình như có người yêu cầu trợ giúp, phiền toái ngươi đi xem một chút."

Phục vụ lập tức đáp ứng, đi đến phòng Ngụy tiên sinh.

Diệp Sở ngồi ở trong phòng, chờ Lục Hoài.

Nàng lấy đồng hồ quả quýt ra, kim giây di chuyển tạo ra tiếng tí tách.

Lục Hoài đã rời đi một lúc. Nếu bọn họ muốn đi luận võ chợ đen, hắn hiện tại hẳn là phải tới rồi.

Diệp Sở đem đồng hồ quả quýt thu lại, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, tiếng bước chân hỗn độn.

Diệp Sở nhíu nhíu mày, đứng dậy đi đến cửa.

Nàng mở cửa, phát hiện người trên hành lang rất đông, khách nhân xôn xao bất an, chen lấn xô đẩy.

Thần sắc mọi người nôn nóng vạn phần, tựa hồ đều trốn tránh cái gì ở phía sau.

Mọi người xô đẩy nhau xuống lầu, không ai nhường ai.

Diệp Sở nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì, làm mọi người chạy trốn khắp nơi.

"Chết người, chết người, có một nam nhân bị giết!" Một nữ nhân chạy qua trước mặt Diệp Sở một bên chạy vội, một bên kêu.

Thanh âm nàng ta đột nhiên vang lên, dừng ở trong đám người, giống như đổ thêm dầu vào trong lửa.

Cảm xúc nhanh nhất được truyền đi giữa người với người là khủng hoảng. Thời điểm mọi người trở nên rối loạn, sợ hãi trong lòng bọn họ liền không ngừng mở rộng.

Một ít người không biết nội tình, đơn giản chỉ là đi theo mọi người mà chạy.

Hiện tại biết sự thật, bước chân càng hoảng loạn.

Trong lòng Diệp Sở hoảng hốt, ánh mắt lập tức trầm xuống. Suy nghĩ của nàng bị rối loạn, không biết người chết là ai.

Diệp Sở rõ ràng, người nọ không phải là Lục Hoài. Lục Hoài có năng lực bảo vệ tốt chính mình, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà lo lắng.

Nàng tính qua thời gian, Lục Hoài phải tới rồi.

Diệp Sở tuyệt không dám tưởng tượng, Lục Hoài có thể hay không xảy ra chuyện.

Diệp Sở không biết chuyện xảy ra ở nơi nào. Trong nháy mắt, nàng mất đi năng lực phán đoán, trong đầu nàng chỉ có Lục Hoài.

Bóng đèn trên đỉnh đầu sáng chói, trên mặt đất là một mảnh trắng bệch.

Diệp Sở chen vào trong đám người, ý định tìm kiếm bóng dáng của Lục Hoài.

Tiếng gọi ầm ĩ bên tai, tiếng thét không ngừng, thanh âm ồn ào. Nhưng là nàng cái gì cũng nghe không rõ.

Đám đông dày đặc, bọn họ xô đẩy chen chúc, muốn tìm ra một lối đi, có thể để bản thân tránh thoát.

Diệp Sở bị đám người xô đẩy, ánh mắt nhìn khắp nơi, cẩn thận phân biệt từng người.

* * *

Lúc này, một chiếc màu đen ô tô dừng ở cửa tiệm cơm Hoa Mậu. Lục Hoài từ bên trong xe đi ra.

Hắn chú ý tới hành động không thích hợp của mọi người. Người trong tiệm cơm Hoa Mậu rối loạn, bọn họ mặt lộ vẻ nôn nóng.

Lục Hoài nhăn mày lại, đi nhanh vào bên trong.

Lục Hoài nghe những người đó nói chuyện. Hắn biết tiệm cơm Hoa Mậu đã xảy ra chuyện, bên trong có người chết.

Hắn đầu óc trống rỗng, thanh âm bên cạnh hắn hoàn toàn không để vào trong tai.

Lục Hoài sắc mặt tối sầm đi, địa điểm chuyện xảy ra là ở lầu hai, mà Diệp Sở cũng ở lầu hai.

Lục Hoài chợt thấy căng thẳng, lập tức đi đến cầu thang.

Người trên lầu liều mạng chạy xuống, chỉ có Lục Hoài khác biệt, hắn ngược lại với bọn họ, đi lên trên lầu.

Hắn muốn xác nhận Diệp Sở không có việc gì.

Đám người chen chúc, không ngừng có người đụng vào hắn, Lục Hoài lại một chút cũng không có cảm giác.

Diệp Sở theo đám người, đi xuống dưới.

Lục Hoài ngược đám đông, chạy lên trên.

Bọn họ đi được như vậy, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là muốn mau chóng nhìn thấy đối phương.

Hắn hiện tại thế nào?

Nàng liệu có mạnh khỏe không, tổn hao gì không?

Hắn muốn gặp nàng.

Nàng cũng muốn gặp hắn.

* * *

Không biết sao, hai người tựa hồ đã nhận ra điều gì đó.

Bọn họ bước thêm một bước.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt của đối phương.

Nơi này rõ ràng tiếng người ầm ĩ, hỗn loạn cực kỳ.

Nhưng khi Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn thấy nhau.

Âm thanh bốn phía hoàn toàn hạ xuống, mọi thứ ồn ào chung quanh đột nhiên biến mất.

Bọn họ nhìn chăm chú vào nhau, lo lắng trong mắt chưa kịp trút đi, thời gian bị ngăn cách ở bên ngoài.

Phảng phất biết đối phương cũng đang tìm kiếm chính mình.

Đáy lòng chợt yên lặng.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm khắc chế lẫn ẩn nhẫn.

Tiểu kịch trường:

Tô Lan: Ngươi rốt cuộc là ý muốn gì?

Lục Hoài: Muốn bảo hộ nàng, muốn đuổi theo nàng, muốn cưới nàng..

Tô Lan: Mấy ngày hôm trước ngươi nói như thế nào?

Lục Hoài: Lời nói của ta, ngài cũng tin?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.