Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 130



Dung Mộc đang cúi đầu, hắn quan sát tình trạng của A Việt. Trên mặt vẫn không hiện một phân cảm xúc.

Động tác của hắn không lớn, tuy dựa đến gần Diệp Sở một chút, lại không có nửa điểm chạm vào thân thể của nàng.

Nhưng Diệp Sở vẫn cảm thấy căng thẳng, lập tức thu tay.

Đáy mắt Diệp Sở ánh mắt khẽ nhúc nhích, nàng đã hiểu.

Dung Mộc rất có khả năng là Mạc Thanh Hàn ngụy trang thành.

Ở trước mặt Diệp Sở, Dung Mộc thần sắc thanh nhã, bình tĩnh.

Chính thái độ bình tĩnh đến quá mức này đã khiến nàng nghi ngờ. Tâm tư Dung Mộc rất sâu, Diệp Sở không thể thiếu cảnh giác.

Diệp Sở nhanh chóng chấn định lại cảm xúc. Vẻ mặt nàng càng thêm bình ổn, không khác mấy so với ngày thường.

Đợi đến khi Dung Mộc nhìn về phía Diệp Sở, nàng đã có vẻ mặt bình thường nhất.

Dung Mộc mở miệng, ngữ khí ôn hòa: "Ta là đại phu của Đức Nhân đường, họ Dung."

Diệp Sở khẽ gật đầu, cũng không đáp lại.

Dung Mộc hỏi: "Tiểu thư có không giúp ta một việc?"

"Thiếu niên này sinh bệnh cấp tính, ta muốn mang hắn tới Đức Nhân đường."

Thanh tuyến hắn như mặt nước yên lặng, ngữ điệu không nổi gợn sóng. Tựa như cả thế giới đều trở nên an bình.

Diệp Sở biết, A Việt sinh bệnh. Nàng tất nhiên sẽ dẫn hắn đi xem bệnh, nếu là không cứu trị, không biết được sẽ phát sinh cái hậu quả gì.

Diệp Sở muốn cứu A Việt, nhưng lại không nghĩ để Dung Mộc mang đi A Việt.

Diệp Sở suy nghĩ một chút, liền có một chủ ý: "Dung đại phu."

"Nếu ta nhớ không lầm, muốn đi tới Đức Nhân đường mà nói, cần phải đi qua mất con phố."

"Nhưng cách một con phố về phía hướng bắc có một y quán."

Lúc này, Dung Mộc sắc mặt hơi cứng lại. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Diệp Sở vẫn còn nghi ngờ với Dung Mộc, làm sao sẽ đem A Việt giao cho hắn?

Huống hồ, Dung Mộc nhìn qua không có một điểm đáng ngờ nào cả. Nói không chừng là bởi vì hắn rất giỏi về ngụy trang.

Dung Mộc nhìn thẳng về phía đôi mắt Diệp Sở, muốn tìm ra gì đó trong mắt nàng.

Nhưng Dung Mộc chỉ nhìn thấy Diệp Sơ rất nôn nóng, không che dấu chút nào.

Hắn mở miệng: "Là ta quá sốt ruột, nhưng quên chuyện này."

"Ngươi nói đúng, hẳn là nên chọn một gian y quán gần đây."

Dung Mộc giải thích hành vi của mình một cách tự nhiên. Không biết sao, thanh tuyến hắn tuy bình tĩnh, lại luôn khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng.

Diệp Sở cũng không nhiều lời, nàng còn chưa buông lỏng cảnh giác.

Đối với loại người như Dung Mộc, nàng vẫn sẽ không dễ dàng dỡ xuống phòng bị.

Diệp Sở: "Tân Thành đường."

Tình trạng A Việt không tốt, không thể trì hoãn thêm.

Đường không xa, bọn họ đưa A Việt đi gian y quán gần đó.

Bây giờ còn sớm, chưa tới giữa trưa, cửa có chút lạnh. Tân Thành đường không có nhiều người lắm, một vị đại phu ngồi ở bên trong xem bệnh.

Dung Mộc đem thiếu niên kia đặt trên chiếc ghế dài mềm mại, Diệp Sở theo đi, nhìn A Việt.

Nhìn thấy có người hôn mê, vị đại phu kia nhanh chóng đi lại.

Dung Mộc hiểu, đây là y quán của người khác. Nếu hắn tự tiện làm chủ ở chỗ này xem bệnh cho thiếu niên kia, chắc chắn chọc người khác không vui.

Hắn lùi lại mấy bước, chừa ra một khoảng cách nhỏ.

Đại phu bước lên, xem bệnh cho vị thiếu niên kia.

Diệp Sở vẫn cứ đứng ở bên cạnh ghế dài, có chút khẩn trương nhìn A Việt.

Dung Mộc đứng ở đằng sau, nhìn bóng dáng Diệp Sở, quan sát đến hành động của nàng.

Dung Mộc trầm mặc, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Sở biết Dung Mộc đứng ở phía sau, hắn không thể tới gần A Việt, không thể động tay động chân.

Trong không gian nhỏ bé của Tân Thành đường, hai người hai tâm tư khác nhau. Sắc mặt cả hai đều bình lặng, chẳng ai phát hiện ra có gì không đúng.

Đại phu chuyên chú xem bệnh: "Tình trạng có hơi suy nhược."

Giống như chẩn đoán của Dung Mộc lúc trước. Dung Mộc cũng không nhiều chuyện, hắn luôn đứng ở nơi đó, không có mở miệng.

Diệp Sở hỏi: "Khi nào hắn tỉnh lại?"

Vì để A Việt mau chóng tỉnh lại, đại phu liền dùng phương pháp châm cứu. Hắn không vội mà trả lời Diệp Sở: "Yên tâm."

"Ta lại cho hắn kê cho hắn mấy thang thuốc, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Diệp Sở nhìn quần áo A Việt đơn bạc, đã cũ đến không thể nhìn ra được. Trong lòng nàng thở dài, rõ ràng hiện tại đã là giữa đông.

Nàng suy tư vài giây, muốn giúp hắn một phen.

* * *

Thiếu niên kia vẫn đang hôn mê. Nhưng sau khi thi châm, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Mí mắt của hắn nặng trĩu, như thế nào đều không nâng lên được. Tuy là tai có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ.

Giọng nói kia hình như của một người trẻ tuổi, thanh thanh lãnh lãnh, ngữ khí cực kỳ nhu hòa.

Người nọ ở cùng đại phu nói chuyện với nhau, đầu tiên là thay hắn thanh toán tiền khám bệnh, lại bảo đại phu giúp hắn tỉnh lại, chăm sóc rất kỹ.

Hắn muốn biết tình huống bên ngoài, nhưng thân thể lại tựa rót chì, nàng nề không thể động.

Rất nhanh sau đó, nàng dừng chân bên cạnh hắn, thân mình hơi cứng lại.

Trong lòng thiếu niên nghĩ.

Nếu lấy được cái gì đó làm bằng chứng, ngày sau cũng có thể tìm người để báo ân.

Thiếu niên không thể mở mắt, nhưng hắn lại rất cảnh giác.

Nàng cúi người xuống, bỏ vào túi tiền của thiếu niên mấy đồng đại dương. Thừa lúc nàng đứng lên, hắn tay nhẹ nhàng động.

Thiếu niên đã lấy được cái gì đó, hắn lập tức đem thứ kia nắm chặt trong tay. Hắn cũng không có khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi.

Làm xong hết mọi thứ, đầu cửa hắn nghiêng về một bên, hôm mê một lần nữa.

Lúc Diệp Sở nhìn qua A Việt, nhìn thấy hắn vẫn đang bất tỉnh, hơi thở của anh giao động rất nhỏ.

A Việt vẫn hôn mê, dường như không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Diệp Sở nhờ đại phu chăm sóc tốt cho A Việt, nàng cũng để lại một ít tiền cho A Việt.

Trước khi rời đi, Diệp Sở nhìn A Việt thêm một lần cuối, trong lòng chỉ có một ý nghĩ rất đơn giản.

Hy vọng hắn có thể sống thật tốt.

Lúc Diệp Sở rời khỏi Tân Thành đường, Dung Mộc đã biến mất, không biết hắn đi khỏi từ lúc nào.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Để Dung Mộc tránh xa A Việt, lại rất hợp ý Diệp Sở.

Hôm nay, lúc đầu Diệp Sở muốn đi tới nhà hát lớn Quốc Thái, đã bị trì hoãn cả buổi sáng vì chuyện này.

Diệp Sở vội vội vàng vàng chạy đến rạp hát. Nhưng lúc nàng đến rạp hát, buổi diễn tập đã gần kết thúc.

Phó Điềm Điềm và Nghiêm Mạn Mạn không để ý chuyện này.

Nhưng trong lòng Diệp Sở vẫn thấy băn khoăn, mời các nàng đi ăn trưa một bữa thật ngon.

Sau khi trở về Diệp Công Quán, Diệp Sở mới nhận nhận ra mình bị thiếu đi thứ gì đó.

Lắc tay của cô đã bị mất

Chiếc lắc tay bằng bạc đó là quà sinh nhật mẫu thân tặng nàng, Diệp Sở hay đeo, vừa đúng hôm nay nàng có mang theo.

Diệp Sở cũng không có nghĩ lại, giờ đã biết.

Nàng nhíu mày lại, chuyện này chắc là A Việt làm.

* * *

Một nơi khác, Tân Thành đường.

Thiếu niên kia hôn mê rất lâu. Đến tận buổi chiều, hắn mới tỉnh lại.

Đại phu ở Tin Thành đường nói cho hắn biết, có người hảo tâm đã giúp hắn thanh toán tiền thuốc men, cũng nhờ nhắn lại với hắn phải quay lại kiểm tra

A Việt sờ sờ túi tiền, chỗ nó có mấy đồng đại dương.

Hắn duỗi tay ra, vì một lý do nào đó, tay hắn nắm lại rất chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.

A Việt chậm rãi buông lỏng tay ra.

Trong tay hắn là một chiếc lắc bạc trắng tinh.

A Việt im lặng nhìn sợi lắc, vẫn luôn trầm mặc.

* * *

Diệp Sở nhận được điện thoại Lục Hoài gọi tới, hắn nói đã tìm được tin tức của Mạc Thanh Hàn.

Diệp Sở chấn động, lúc trước làm cách gì cũng không tìm được tin tức, bây giờ lại có manh mối.

Nàng không chút do dự, lập tức đi đến phủ Đốc Quân.

Để tránh cho người khác biết được quan hệ của hai người, Diệp Sở mỗi lần đến đều cải trang, mới bắt đầu đi.

Dọc theo đường đi, nàng đều nghĩ tới chuyện của Mạc Thanh Hàn.

Mấy ngày trước, lúc Diệp Sở ở cứu A Việt, trùng hợp gặp phải Dung Mộc. Hắn làm theo nguyên tắc làm nghề y, cùng nàng đi tới Tân Thành đường.

Thái độ của Dung Mộc rất tích cực, nhưng từ lúc đưa A Việt tới Tân Thành đường đến sau này, hắn không nói, rời đi từ sớm.

Diệp Sở không thể không nghi ngờ.

Dung Mộc thật sự là một khiêm khiêm quân tử, hay vẫn muốn che giấu điều gì.

Nhưng người này ban đầu là như vậy, không có một điểm khả nghi nào, làm người ta không thể bắt lỗi.

Kì lạ vô cùng.

Dung Mộc có quan hệ gì với Mạc Thanh Hàn hay không, hoặc nói, hắn chính là Mạc Thanh Hàn?

Nghĩ nghĩ, Diệp Sở đã tới rồi khu công quán đường Wilson. Nếu đã không có chứng cứ, mấy chuyện này cũng không hề có manh mối.

Một cơn gió lạnh thổi đến, khiến đầu óc người khác thanh tỉnh. Sau khi ra khỏi xe, nàng tự mình đi tiếp.

Lục Hoài ở trong thư phòng phủ Đốc Quân chờ nàng, đây là nơi bọn họ đã hẹn trước.

Nếu Diệp Sở tới phủ Đốc Quân, nàng sẽ tới thư phòng của Lục Hoài đầu tiên.

Tuy nhiên, mọi người trong phủ Đốc Quân đều biết một chuyện.

Thư phòng của Tam thiếu không phải là nơi dễ vào.

Cửa thư phòng hơi khép lại, Diệp Sở đứng trước cửa, nhẹ giọng gõ ba tiếng.

"Vào đi." Giọng nói của Lục Hoài từ bên trong truyền ra.

Diệp Sở đẩy cửa bước vào, Lục Hoài nhìn nàng một cái, chỉ chỉ cửa, ý bảo nàng đi đóng cửa.

Diệp Sở đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại bọn họ, hoàn toàn yên tĩnh.

"Có tin tức?" Diệp Sở bước mấy bước về phía Lục Hoài, giọng điệu của nàng hơi dồn dập.

Lục Hoài gật gật đầu.

Lúc trước, thám tử của Lục Hoài tìm khắp khu vực Hoa Đông, cũng không tìm thấy bất kì manh mối gì của Mạc Thanh Hàn.

Dựa theo lời của Diệp Sở, đời trước, Mạc Thanh Hàn hoạt động trong khu vực Hoa Đông. Tuy nhiên, kiếp này đã có rất nhiều sự tình thay đổi.

Lục Hoài cảm thấy nếu không thể tìm thấy tức ở khu vực Hoa Đông khu, như vậy, vì sao không thay đổi cách nghĩ?

Hắn quyết định mở rộng phạm vi, đi đến nơi khác tìm Mạc Thanh Hàn.

Chuyện này giao cho một thủ hắn tin nhất, người đó đi đến các vùng phụ cận, ngụy trang thành người địa phương, thăm dò tin tức.

Sau nhiều lần tra xét, hắn thật sự tìm ra manh mối.

"Trước kia chúng ta vẫn không tìm thấy manh mối." Lục Hoài nói, "Là bởi vì Mạc Thanh Hàn không có ở đó."

Diệp Sở rùng mình: "Hắn ở đâu?"

Lục Hoài dừng lại một chút, chậm rãi mở miệng: "Tỉnh Hồ Bắc, trong một nhà tù."

Đôi mắt của Diệp Sở nheo lại, trong lòng suy nghĩ một chút.

Lục Hoài tiếp tục nói: "Càng quỷ dị hơn, Mạc Thanh Hàn vẫn đang thụ án tại nhà tù Hán Dương."

Diệp Sở và Lục Hoài nhìn nhau, cả hai nhận ra một vấn đề.

Chuyện xảy ra trong yến hội của Thượng gia là bút tích của Mạc Thanh Hàn. Hơn nữa, Thượng Yên đột nhiên trở về cũng không phải chuyện ngẫu nhiên. Có người muốn gây nhiễu loạn ở Bến Thượng Hải, khiến Lục Hoài phân tâm.

Người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện là Mạc Thanh Hàn, điều đó chứng minh rằng hắn ta hiện tại đang ở Thượng Hải.

Nếu bây giờ Mạc Thanh Hàn đang ở Thượng Hải, người trong nhà tù Hán Dương là ai.

Lục Hoài nói với Diệp Sở: "Qua mấy ngày nữa, ta sẽ đi đến Hán Dương một chuyến."

Diệp Sở không suy nghĩ: "Ta cũng muốn đi."

Lục Hoài nhíu mày, phản đối yêu cầu của Diệp Sở: "Ta đã đồng ý với mẫu thân ngươi, tuyệt đối không để ngươi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm."

Huống hồ, Hán Dương ở xa Thượng Hải, Lục Đốc Quân quản lý khu vực Hoa Đông, tỉnh Hồ Bắc lại thuộc quản lý của người khác.

Lục Hoài cũng không muốn Diệp Sở đi cùng hắn.

Diệp Sở dĩ nhiên biết tâm tư của Lục Hoài, nàng nghĩ ra một lý do.

"Đời trước, hồ sơ của Mạc Thanh Hàn bị người ta tiêu hủy, không ai biết hắn ta đã làm gì những gì trong quá khứ."

"Nhưng hiện tại, chúng ta thật vất vả mới có manh mối." Diệp Sở nói: "Chỉ có một mình ta biết, sau này sẽ có chuyện gì xảy ra với hắn."

Diệp Sở nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Hoài, nghiêm túc mà nói.

"Lục Hoài, ngươi cần phải đưa ta đi cùng."

Lục Hoài hiểu ý tứ của Diệp Sở, nàng đã từng sống qua một đời, càng hiểu Mạc Thanh Hàn hơn so với hắn.

Nếu Diệp Sở cũng đến Hán Dương, nàng có thể tìm được điểm mấu chốt trong đám manh mối hỗn loạn

Bởi vì, nếu không tìm thấy manh mối quan trọng, điều đó sẽ khiến chuyến đi là vô ích.

Lục Hoài chỉ vào chiếc điện thoại màu đen trên bàn và nói.

"Nếu ngươi có thể thuyết phục mẫu thân ngươi, ta liền dẫn ngươi đi."

Diệp Sở nhận điện thoại, trong lòng nàng hiểu rõ, Lục Hoài buông tay. Chỉ cần nàng tìm được cách rời khỏi Thượng Hải, là có thể đi tới Hán Dương.

Diệp Sở đánh một cái dãy số, nàng không gọi đến Diệp Công Quán, là gọi cho Nghiêm Mạn Mạn.

Nghiêm Mạn Mạn lúc trước có nói qua, không lâu nữa nàng sẽ đến Bắc Bình. Diệp Sở muốn mượn đi danh nghĩa đi Bắc Bình, để mẫu thân đồng ý.

Diệp Sở nói mình muốn cùng Tam thiếu đi ra ngoài, hy vọng Nghiêm Mạn Mạn có thể giúp nàng giữ bí mật.

Nghiêm Mạn Mạn tất nhiên sẽ đáp ứng.

* * *

Tuyết vừa mới ngừng rơi vài ngày trước, sáng nay lại có mưa nhỏ.

Cơn mưa nhẹ rơi nhẹ nhàng, lặng lẽ rơi trên mặt đất, sắc trời tối tăm u ám.

Xe xuất phát từ Đại Đô Hội, đi về phía phủ Đốc Quân.

Thẩm Cửu ngồi ở trong xe, không nói lời nào, bên trong xe yên tĩnh thật sự.

Không biết sao, sau khi thức dậy vào sáng nay, huyệt Thái Dương của hắn nhảy thình thịch không ngừng, giống như sắp có chuyện gì sắp xảy ra.

Gần đây, Thẩm Cửu thường xuyên mơ thấy A Cửu.

Luôn có một ngọn lửa lớn trong giấc mơ, A Cửu bị nhốt, lửa bốc đến chân chân, sức nóng chạm vào mặt khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Chiếc xe lao về phía trước, không hề dừng lại, rất nhanh đã đến phủ Đốc Quân.

Thẩm Cửu xuống xe, bung dù, mưa nhỏ nhẹ nhàng bay múa trên mặt dù, phát ra âm thanh nhỏ vụn.

Đi đến dưới mái hiên, Thẩm Cửu mới thu dù, trên mặt đất có chút ướt, nước mưa chạy dọc theo mặt dù, rơi xuống đất.

Phủ Đốc Quân cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Cửu đang cảm thấy bất an, lại cũng lập tức b8nhf tĩnh xuống.

Thẩm Cửu đi thẳng đến phòng khách của phủ Đốc Quân.

Trước khi Thẩm Cửu bước vào cửa, đã nghe thấy giọng nói của Lục Hoài và Diệp Sở.

Giọng của hai người không lớn, giống như cố tình hạ xuống, không biết là vì cái gì.

Nội dung trò chuyện giữa Diệp Sở và Lục Hoài tùy ý tự nhiên. Bọn họ rõ ràng quen biết không lâu, lại giống như họ đã ở bên nhau trong một thời gian dài.

Thẩm Cửu thấp giọng cười cười, hắn hy vọng Lục Hoài cùng Diệp Sở có thể cứ tiếp tục phát triển theo cách này.

Thẩm Cửu đi vào phòng khách, Diệp Sở cùng Lục Hoài đứng phòng khách, nói chuyện, bên cạnh còn có một người khác.

Người kia đưa lưng về phía Thẩm Cửu, nàng mặc một chiếc áo ngoài tối màu, thân hình thon gầy.

Bước chân Thẩm Cửu cứng lại, thân thể cứng đờ đứng ở tại chỗ, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn vài phần, nhưng hắn không dám di chuyển.

Đôi mắt của Thẩm Cửu không hề rời, hắn nhận ra bóng hình này.

Đó là cô gái mà hắn đã gặp gần phủ Đốc Quân phụ cận, rất giống A Cửu, nhưng Thẩm Cửu bị mất dấu.

Người nọ hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt. Nàng mỉm cười với Diệp Sở, mái tóc đen khẽ buông xuống vai, nụ cười dịu dàng.

Thẩm Cửu siết chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay là một mảng lạnh lẽo.

Những ký ức chợt lóe lên trong tâm trí Thẩm Cửu, mãnh liệt hiện lên.

Thẩm Cửu nghĩ tới chuyện cũ hàng trăm nghìn lần, nụ cười nhẹ của thiếu nữ, cùng với đôi mắt sáng đầy ôn nhu.

Hắn từng bị mắc kẹt dưới một mái nhà nhỏ trong mưa lớn, thiếu nữ đưa cho hắn một cây dù. Nàng nói, nàng tên A Cửu.

Hắn từng đi đến trường để tìm nàng, dùng lý do là trả dù, muốn gặp nàng một lần. Thiếu nữ mặc áo lam váy đen, rất đẹp.

Hắn bị đuổi giết, muốn rời khỏi Thượng Hải. Lúc nói lời tạm biệt, thiếu nữ chỉ cho hắn một con đường, cứu mạng hắn.

Sau này, hắn được người khác thưởng thức, tiến vào Thanh Hội, sửa tên thành Thẩm Cửu.

Hắn có một cái tên mới, thân phận mới.

Nhưng không gặp được nàng.

* * *

Toàn bộ thế giới đều trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa tí tách tí tách, như thể bốn bề trống rỗng, chỉ còn lại hắn A Cửu.

Lục Hoài đã sớm chú ý tới Thẩm Cửu. Hắn quay đầu nhìn lại, Thẩm Cửu thất thần, nhìn thẳng vào A Cửu.

Lục Hoài híp mắt, như đã nhận ra điều gì: "Thẩm Cửu."

Mặc dù Lục Hoài gọi tên của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng không quay đầu lại, hắn vẫn nhìn vào bóng dáng của A Cửu. Nàng nghiêng mình, ở mỉm cười.

Nghe giọng nói của Lục Hoài, A Cửu ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của Lục Hoài, thấy nam nhân phía sau ngây ra nhìn mình.

A Cửu cảm thấy có chút kỳ quái, lại không hề tức giận, nàng nghe ca ca nói qua, biết được Thẩm Cửu làn bằng hữu của ca ca nàng

Có lẽ lần này là lần đầu tiên họ gặp nhau, hắn không biết mình là chuyện bình thường.

A Cửu nhìn Thẩm Cửu lễ phép cười.

Ánh mắt Thẩm Cửu nhìn gương mặt của A Cửu.

Thẩm Cửu đi về phía vị trí của A Cửu từng bước đến gần.

Hắn không đến quá gần, nhưng dừng cách A Cửu không xa.

Trái tim của Thẩm Cửu thắt lại. So với trước đây, khuôn mặt của A Cửu thay đổi rất nhiều, gần như không có điểm nào giống

Nhưng là, khi Thẩm Cửu nhìn vào đôi mắt đó, hắn hoàn toàn chắc chắn.

Người trước mặt anh là A Cửu.

Mặc dù ngoại hình của A Cửu thay đổi rất nhiều, nhưng là Thẩm Cửu nhận ra đôi mắt của nàng, ánh mắt sạch sẽ, như thể mưa rơi, yên bình nhất.

Thẩm Cửu đã nói qua, bất luận A Cửu biến thành bộ dáng gì, hắn sẽ luôn nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

A Cửu nhìn Thẩm Cửu, khẽ cau mày, như thể đang suy tư điều gì đó.

Nhưng nàng không thể tìm thấy gì trong trí nhớ của mình.

Nàng ngẩn ra, rồi tạo ra một chuỗi ngôn ngữ ký hiệu cho Thẩm Cửu.

A Cửu nói.

Ta dường như đã gặp ngươi ở đâu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.