Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 136



Nhờ có sự trợ giúp của Lục Hoài cùng Diệp Sở, tên chủ cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với gia đình.

Trên mặt tên chủ có vết sẹo, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được vài chuyện. Tỷ như tình gia đình.

Hắn ta đã đồng ý hợp tác với họ thì chắc chắn sẽ không đổi ý.

Ngày thứ hai, tên chủ đưa họ đến phòng của hắn ta. Gian phòng ở lầu 3, nhìn qua bên ngoài thì có vẻ rất bình thường.

Dù có đẩy cửa vào, nhìn vào cách trang trí bên trong thì cũng chỉ có thể nói là nó tốt hơn tổng quát của khách sạn mà thôi.

Chỉ có tên chủ biết, trong gian phòng này có dấu huyền cơ*.

*sự kỳ diệu, điều bí ẩn.

Hắn ta chần chờ một chút: "Chuyện này.."

Tên chủ nhìn thoáng qua Diệp Sở đứng cạnh Lục Hoài.

Bí mật này phải nói là rất quan trọng, toàn bộ người bên trong khách sạn thì cũng chỉ có một mình hắn biết.

Giọng nói của Lục Hoài thản nhiên: "Ta đối xử với nàng là hoàn toàn bình đẳng."

"Chuyện ta có thể biết, nội tử tất nhiên cũng có thể biết."

Tên chủ gật đầu, nhưng không nói chuyện.

Hắn ta khóa của phòng lại, bên ngoài cửa còn có người của Lục Hoài đang canh chừng, tuyệt đối sẽ không ai có thể bước vào.

Tên chủ nhanh chóng đi đến bên giường, sau đó vén ván giường lên. Chỗ đó lập tức xuất hiện một cái cửa nhỏ.

Trên cửa nhỏ có vài ổ khóa, nhìn qua rất kín đáo. Chỉ là không biết đằng sau cửa nhỏ đoa chứa cái gì.

Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, bọn họ có một ít dự cảm.

Tên chủ hít sâu một hơi, hắn ta lấy chìa khóa ra, mở từng ổ khóa trên cửa. Cuối cùng, hans ta kéo cửa nhỏ ra.

Không khí trong đó lạnh băng, đánh úp vào mặt là những cơn gió lạnh lẽo.

Lờ mờ có thể thấy một chiếc cầu thang, nó xuất hiện trong bóng tối. Khi họ muốn thăm dò thêm tình hình bên trong lại chỉ có thể thấy một mảng tối mù không rõ.

Đây đúng là một cái động không đáy.

Lục Hoài nheo mắt: "Đây Là.."

Ngữ khí tên chủ rất kiên định: "Đường thông đến nhà tù Hán Dương."

Lục Hoài và Diệp Sở đã hiểu, thủ vệ của nhà tù Hán Dương rất nghiêm ngặt. Người bên trong toàn là những kẻ hung ác đến cùng cực, cũng chưa từng có người vượt ngục thành công.

Nhưng họ lại chưa bao giờ nghĩ rằng, ở nhà tù Hán Dương lại có một nơi trực tiếp thông ra bên ngoài.

Tên chủ nói rõ ràng rành mạch về chuyện này.

"Trước khi ta mãn hạn tù ở nhà tù Hán Dương, trưởng giám giao cho ta một nhiệm vụ."

"Đó mở một khách sạn gần nhà tù."

"Bên ngoài là khách sạn, nhưng thật ra bên trong là một điểm tiếp ứng cho nhà tù Hán Dương."

"..."

"Ta không biết chuyện này có lợi ích gì."

"Nhưng cách một đoạn thời gian, sẽ có một người tới đây."

Lục Hoài hỏi: "Họ là ai?"

Tên chủ lắc đầu: "Ta cũng không biết thân phận của bọn họ."

"Ta chỉ là người thay nhà tù bảo vệ bí mật này mà thôi."

"..."

Lục Hoài biết, dù có tiếp tục hỏi cũng không thể tìm ra kết luận gì.

Hiện tại, bọn họ chỉ có thể xác định ràng vì một chuyện nhân nào đó, nhà tù Hán Dương cần một đường ngầm đi thông ra bên ngoài.

Hoặc là để người quan trọng ra vào, hoặc là muốn bảo vệ một bí mật nào đó.

Ai sẽ làm ra chuyện này đây?

Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau, họ cùng nghĩ đến một người.

Mạc Thanh Hàn.

Nếu như hắn ta chỉ đơn giản chỉ là tù nhân ở nhà tù Hán Dương thì làm sao lại có bản lĩnh như vậy?

Lục Hoài: "Nàng cảm thấy Mạc Thanh Hàn rời khỏi nhà tù Hán Dương bằng cách nào?"

Diệp Sở: "Nhất định là có người giúp hắn."

Dưới tình huống Mạc Thanh Hàn không có bối cảnh lẫn tiền tài mà có thể thành lập thế lực của riêng mình.

Nếu không phải sau lưng có người giúp hắn thì chuyện này không dễ dàng như vậy.

Nhưng là, quan trọng là lúc này không phải là người sau lưng Mạc Thanh Hàn đến cùng là ai, mà là hắn đã là gì trong nhà tù Hán Dương.

Qua một đời, lúc Mạc Thanh Hàn xuất hiện, hồ sơ của hắn đã bị người khác thiêu hủy.

Mà bây giờ, nếu muốn lấy hồ sơ của Mạc Thanh Hàn, họ phải lẻn vào nhà tù Hán Dương.

Nhà tù Hán Dương khác với các nhà tù khác, chỗ này chỉ giam giữ những người cực kỳ hung ác, hồ sơ của họ trong thời kỳ giam giữ được bảo mật rất khắt khe.

Tất cả hồ sơ về tù nhân của nhà tù Hán Dương đều ở trong phòng hồ sơ.

Dưới tình hình chung, hồ sơ sẽ không bị trôi ra ngoài, để cho người ngoài biết được.

Bọn họ còn chưa biết, nguyên nhân Mạc Thanh Hàn đi đến nhà tù Hán Dương. Cuối cùng hắn ta đã phạm tội gì, và hắn ta đã làm gì trong đó.

Bất kể là hồ sơ của Mạc Thanh Hàn ở trong phòng hồ sơ, hay là bạn tù cùng kỳ hạn, thậm chí là những tên cai ngục chưa từng rời khỏi đó..

Mỗi một điểm đều rất quan trọng, chúng đều có khả năng tìm ra mối của Mạc Thanh Hàn.

Bọn họ phải tìm được manh mối, bắt được Mạc Thanh Hàn.

* * *

Vì để hạ nước cờ này, Lục Hoài đã chuẩn bị rất nhiều thứ.

Hắn chợt mở miệng kêu một tiếng: "Diệp Sở."

Diệp Sở đưa mắt nhìn Lục Hoài, ánh mắt của hắn trong suốt, lại rất kiên định.

Lục Hoài biết nàng sẽ lo lắng, cho nên hôm nay mới nói chuyện này cho nàng.

"Ta muốn đi một chuyến đến nhà tù Hán Dương, đi một mình."

Diệp Sở run sợ vài giây, lập tức phản ứng đi lại. Nàng hiểu Lục Hoài đang nói gì.

Nàng chém đinh chặt sắt mà nói: "Không được."

Diệp Sở hiểu, Lục Hoài sớm đã có tâm tư như vậy, khó trách tại sao lúc trước hắn không muốn cho nàng theo.

Sao nàng có thể để hắn mạo hiểm một mình được

Diệp Sở xiết chặt tay, móng tay đâm và thịt. Chỉ cần nghĩ đến chuyện chẳng may có chuyện gì xảy ra, nàng lập tức cảm thấy cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn cảm thấy bất lực.

Lục Hoài thấy vẻ mặt của nàng, hiểu nàng đang nghĩ gì. Nhưng là, hắn không thể không đi.

Còn một nguyên nhân khiến hắn muốn tới nhà tù Hán Dương.

Hắn an ủi, Diệp Sở sẽ không muốn nghe. Nàng muốn, là lời giải thích hợp lý hợp tình.

Ngữ khí của Lục Hoài cực kỳ trấn định, dường như đã có chuẩn bị từ trước.

Thanh tuyến của hắn nặng nề, như có thể trấn an tâm trạng của nàng

"Diệp Sở, nàng nghe ta giải thích."

* * *

Bến Thượng Hải.

Vào ban ngày, Đại Đô Hội cũng không buôn bán, phòng ca múa trống rỗng, yên tĩnh cực kỳ.

Rất nhiều ca nữ đều ở trong nhà, chờ đến tối mới nối nhau đi ra.

Trong khoảng thời gian gần đây, Đinh Nguyệt Toàn đều đến Đại Đô Hội rất sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lúc trước, người của công ty ngôi sao điện ảnh đến tìm Đinh Nguyệt Toàn. Họ muốn nàng thủ vai nữ chính của một bộ phim.

Bởi vì yêu cầu của nhà đầu tư không thích hợp, bọn họ phải chọn lại người diễn nhân vật chính, mà Đinh Nguyệt Toàn người thay thế tốt nhất.

Đinh Nguyệt Toàn chưa từng đi diễn qua, tất nhiên nàng sẽ không biết làm thế nào để có thể nhập vai vào nhân vật nữ chính của phim.

Đinh Nguyệt Toàn là chiêu bài của Đại Đô Hội, Đại Đô Hội tất nhiên rất coi trọng nàng.

Vì để cho Đinh Nguyệt Toàn có thể diễn tốt bộ phim này, bọn họ đã mời đến một lão sư cho nàng.

Danh khí của lão sư này không thấp, trước kia là lão sư của công ty ngôi sao điện ảnh. Nàng đã từng dạy ra không ít minh tinh nổi danh.

Ví như minh tinh Chu Mạn nổi tiếng nhất hiện nay. Nàng ta từng diễn 《 Mộng ước Thượng Hải》đang chiếu ở rạp chiếu phim, khán giả ngồi chật kín, bộ phim vừa nổi tiếng vừa được tán thưởng.

Chu Mạn vốn có thiên phú vô cùng tốt, lại thêm lão sư chỉ dạy, nàng ta tiến bộ rất nhanh.

Bởi vì kỹ thuật diễn của nàng ta tốt, lấy cảm xúc rất nhanh. Có không ít người khi nhìn thấy diễn xuất của nàng ta đều bị cảm động lây.

Lão sư này còn chỉ dạy cả nam minh tinh, bây giờ nam minh tinh kia được những công ty khác mời đi Hongkong thu phim.

Lúc đầu, Đại Đô Hội mời lão sư đến, nàng cũng không hề ôm hy vọng gì qua lớn với Đinh Nguyệt Toàn.

Nhưng sau khi chính thức cùng Đinh Nguyệt Toàn chung. Nàng phát hiện Đinh Nguyệt Toàn là một nhân tài hiếm có.

Trước mắt Dạ Lai Hương ngôi sao ca nhạc nổi nhất ở Thượng Hải, lão sư đã nghe qua tiếng ca của Dạ Lai Hương. Giọng hát của nàng đặc biệt trong lành, khiến người khác dễ bị cảm hóa.

Tuy rằng Dạ Lai Hương có danh khí lớn, nhưng nàng tuyệt đối không xốc nổi.

Sau khi tiếp xúc với Dạ Lai Hương một thời gian ngắn. Lão sư nhận ra nàng là một người cực kỳ yêu thích ca hát, nhưng đặt cùng chuyện muốn nổi tiếng, đều hoàn toàn khác biệt.

Tính tình của Dạ Lai Hương cũng khá tốt, làm việc rất nghiêm túc. Cho dù phải luyện tập lặp lại nhiều lần, nàng cũng không kêu khổ.

Hiện tại, Dạ Lai Hương đã ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất bến Thượng Hải. Lão sư cho rằng, nếu nàng cứ tiếp tục cố gắng như thế, nói không chừng có thể giữ một chỗ đứng nhỏ trên màn ảnh.

Đại Đô Hội chuẩn bị riêng một phòng cho Đinh Nguyệt Toàn. Nó là để nàng luyện tập diễn xuất của mình.

Trong phòng có gương, có đạo cụ, trang bị đều đủ hết.

Lúc này, Đinh Nguyệt Toàn ngồi ở trong phòng. Trong tay nàng cầm kịch bản, nàng khẽ nhíu mày, cẩn thận nhìn.

Lão sư từng nói qua với nàng, trong bộ phim này nói về vài giai đoạn trong cuộc sống của nhân vật nữ chính. Theo từng lứa tuổi, cõi lòng đổi thay, lúc nàng hát và lúc nàng diễn hoàn toàn không giống.

Trong từng một độ tuổi khác nhau, nàng cần phải diễn ra những tình cảm khác biệt, tiến lên từng lần.

Lúc trước, Đinh Nguyệt Toàn chỉ đúng trên sân khấu chỉ để ca hát. Rồi nàng cảm thấy khi đứng trước máy quay mà hát thì cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Đinh Nguyệt Toàn bỏ kịch bản trên tay xuống, nàng đứng dậy đi đến trước gương.

Gương mặt nàng in lên mặt gương rất rõ ràng, mỗi lần bước xuống khỏi sân khấu, nàng đều tẩy sạch lớp trang điểm ra. Không để lại một chút nào.

Lúc này, Đinh Nguyệt Toàn có dáng vẻ rất trắng trong thuần khiết, nhưng không hề nhạt nhẽo.

Đèn trên trần chiếu sáng khắp căn phòng, Đinh Nguyệt Toàn thẳng lưng, sửa sang lại dáng vẻ của mình.

Không lâu sau, Đinh Nguyệt Toàn lại bắt đầu cất tiếng hát những bài hát trong phim, tiếng ca trong suốt, vang lên trong căn phòng an tĩnh.

Ca hát là thế mạnh của Đinh Nguyệt Toàn, nhưng nàng chưa bao giờ nhớ đến việc diễn chuyện xưa.

Làm một ngôi sao ca nhạc trong phim điện ảnh, với nàng mà nói là chuyện hoàn toàn xa lạ.

Dựa theo tính tình của Đinh Nguyệt Toàn, nàng sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay như vậy. Bọn họ đã cho nàng một cơ hội, nàng nhất định phải diễn tốt bộ phim này.

* * *

Lúc này, Tiên Nhạc cung cũng không kinh doanh, cửa lớn tối đen đóng thật chặt.

Cuối hành lang, là phòng của Kiều Vân Sanh.

Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu sáng. Vài ngày trước tuyết rơi rất dày, nhiệt độ cũng giảm mạnh. Sau khi mặt trời lên, nhiệt độ mới dần ấm lại.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng của Kiều Vân Sanh. Tuy ánh sáng chiếu rõ vạn phần, nhưng không khí trong phòng lại bị đè nén.

Trên chiếc bàn trước mặt Kiều Vân Sanh đặt một quyển tạp chí.

Tạp chí bị mở ra, mặt trên của trang giấy có một tấm ảnh chụp. Đó là ngôi sao ca nhạc nổi nhất Đại Đô Hội, Dạ Lai Hương.

Tạp chí phỏng vấn Dạ Lai Hương. Bên trên có viết tin, nội dung là sắp tới Dạ Lai Hương sẽ tham diễn một bộ điện ảnh, nhân vật nàng diễn là nữ chính.

Trên ảnh chụp là Dạ Lai Hương yên tĩnh mỉm cười, tươi cười cũng không phô trương, cực kỳ ôn như.

Đáy mắt Kiều Vân Sanh nổi lên sự tức giận rõ ràng. Nhưng sắc mặt của hắn không tỏ vẻ gì, chỉ là khóe môi hơi nâng lên, không giận mà cười.

Kiều Vân Sanh vẻ mặt bình tĩnh xem trên tạp chí nội dung, càng là đi xuống nhìn lại, hắn ý cười càng sâu.

Cố Bình cúi thấp đầu, đứng ở trước mặt Kiều Vân Sanh, hắn ta không nói lời nào.

Giây tiếp theo, Kiều Vân Sanh ném tạp chí đến trước mặt Cố Bình, vừa vặn rơi xuống bên chân hắn ta. Tạp chí lật mở một trang, trên đó có ảnh chụp của Đinh Nguyệt Toàn.

"Cố Bình, ngươi cảm thấy chuyện này nên kết thúc thế nào?"

Kiều Vân Sanh dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lạnh nhạt mười phần, giống như tân trạng cũng không bị tin tức này ảnh hưởng.

Cố Bình cũng không cảm thấy là vì tâm trạng của Lục gia đang tốt nên mới không so đo với Đinh Nguyệt Toàn. Mà lúc này, hắn đang đè nén tâm trạng.

Kiều Lục gia trông càng bình tĩnh, thật ra càng tức giận.

Cố Bình âm thầm quan sát biểu cảm của Kiều Vân Sanh, xem xét mở miệng.

"Ta cho rằng nên trừng trị nàng một lần thật tốt."

Kiều Vân Sanh chợt cười lạnh một tiếng, một giây trước hắn còn mang theo ý cười, lúc này là trưng ra khuôn mặt âm trầm.

Cố Bình đi theo bên người Kiều Vân Sanh cũng được một thời gian dài. Tất nhiên hắn ta biết tâm tình của hắn âm trầm bất bất định, hắn ta cúi đầu xuống ngay tức khắc.

Trước kia Kiều Vân Sanh chưa từng nghĩ tới, Đinh Nguyệt Toàn sẽ có thể đi đến nước này. Hắn cho rằng Đinh Nguyệt Toàn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Không nghĩ rằng bây giờ nàng nơi chốn đều áp hắn một đầu. Nếu hắn không có hành động gì tiếp theo, hắn sẽ không phải Kiều Vân Sanh.

Chỉ là như vậy cũng tốt, Kiều Vân Sanh luôn cảm thấy thời cơ để chỉnh Đinh Nguyệt Toàn chưa tới. Tuy nàng nhận vai diễn tuy rằng gây ra chấn động không nhỏ, nhưng như vận vẫn chưa đủ.

Muốn để người khác thống khổ nhất không phải là khiến họ trắng tay, mà là nâng họ lên thật cao rồi ném họ xuống đất.

Khi có được tất cả mọi thứ, sau đó toàn bộ bị cướp đi. Đó mới là thống khổ gấp bội.

Huống chi, Đinh Nguyệt Toàn là chiêu bài của Đại Đô Hội.

Trong mấy ngày gần đây, Thẩm Cửu cùng hắn đối đầu khắp nơi. Kiều Vân Sanh muốn giáo huấn hắn ta một chút.

Đuôi lông mày của Kiều Vân Sanh khẽ nâng lên, hắn hỏi Cố Bình: "Ngươi cảm thấy giọng hát của Dạ Lai Hương như thế nào?"

Cố Bình theo không đi nghe Dạ Lai Hương hát, nhưng lập tức trả lời: "Không êm tai."

Kiều Vân Sanh liếc ngang, hắn biết Cố Bình đang nói dối, nhưng vốn hắn cũng không cần Cố Bình trả lời.

Khóe môi hắn hơi cong lên, tao nhã cười, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

"Vậy thì giúp nàng đổi một cuống họng tốt hơn đi."

Ý của Kiều Vân Sanh rất rõ ràng, Cố Bình tất nhiên biết hắn ta phải làm gì.

* * *

Đại Đô Hội.

Thẩm Cửu nằm trên ghế mềm, chậm rãi thưởng trà, thần thái thanh thản.

Tào An bước đến, hắn ta hơi cau mày, nói: "Cửu gia, ở cửa Đại Đô Hội có một đám người lạ mặt đến."

Dừng một chút, Tào An còn nói: "Nhìn qua có vẻ giống người của Hồng Môn."

Ngay cửa của Đại Đô Hội, có một vài người huynh đệ thường xuyên canh gác, xem xét tình hình bên ngoài. Nếu như họ phát hiện ra cái vì không đúng, sẽ lập tức báo cho Tào An.

Mấy hôm trước, mấy người canh gác đã nói với Tào An, người của Hồng Môn ở lén la lén lút ở cửa Đại Đô Hội. Không biết bọn chúng đang định làm gì.

Thẩm Cửu không chút để ý: "Người của Kiều Lục?"

Kiều Lục luôn muốn đối nghịch với hắn. Hơn hết, lần trước Kiều Lục thua vụ đánh cược với hắn, điều đó khiến Kiều Lục mất hết thể diện.

Vì tìm về danh dự, Kiều Lục muốn đến gây sự cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên gì.

Thẩm Cửu thuận miệng hỏi một câu: "Biết người của Hồng Môn muốn làm cái gì không?"

Tào An: "Chuyện này ta cũng không rõ. Nhưng mỗi lúc Đinh Nguyệt Toàn đi ra khỏi Đại Đô Hội, người của Hồng Môn đều đặc biệt để ý."

Thẩm Cửu nhíu mày, còn có liên quan đến Đinh Nguyệt Toàn sao?

Hắn đã tương đối hiểu, Kiều Lục với Đinh Nguyệt Toàn từng có chút quan hệ. Hơn nữa, Kiều Lục thua đánh cuộc, là vì Đinh Nguyệt Toàn lấn át ca sĩ nổi bật của Tiên Nhạc cung.

Theo tính cách của Kiều Lục, hắn ta làm sao có thể để cho Đinh Nguyệt Toàn sống tốt.

Thêm vào đó, Kiều Lục không nhìn nổi việc Đại Đô Hội nổi tiếng hơn so với Bách Nhạc Môn*. Khẳng định hắn ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế bắt đi ngôi sao ca nhạc nổi nhất Đại Đô Hội.

*mình nghĩ nó phải là Tiên Nhạc Cung nhưng không hiểu sao tác giả lại ghi là Bách Nhạc môn.

Lần trước Điệp nhi là bị Kiều Lục dụ dỗ cùng đe dọa, phản bội Đại Đô Hội.

Thẩm Cửu cười lạnh một tiếng: "A, Kiều Lục muốn cướp đi chiêu bài của Đại Đô Hội chiêu bài. Sao ta có thể để hắn ta thành công chứ."

Thẩm Cửu liếc mắt nhìn Tào An: "Trong khoảng thời gian này, ngươi cho người giám sát Đại Đô Hội chặt chẽ hơn. Trên hết, phải chú ý một chuyện."

"Không được để cho người có hành vi lén lút tới gần Đinh Nguyệt Toàn."

Tào An: "Vâng, Cửu gia."

Thẩm Cửu trầm tư, mấy ngày gần đây Lục Hoài không có ở Thượng Hải. Chuyện tình của khách sạn Hòa Bình đều là hắn thay Lục Hoài giải quyết. Bây giờ hắn thật sự không thể phân thân để quản lý chuyện khác.

Vốn Đại Đô Hội cũng phái một ít người để bảo hộ Đinh Nguyệt Toàn. Những người đó thân thủ không tệ, họ có thể ứng phó những tình huống bình thường.

Nhưng nếu lúc này Kiều Lục có động tĩnh, phái một nhóm người cướp Đinh Nguyệt Toàn. Khả năng cao mấy tên huynh đệ không thể ứng phó được.

Xem ra hắn phải tìm những người khác bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn.

Thẩm Cửu trầm tư. Khoảng thời gian trước, Đinh Nguyệt Toàn nhận một bộ điện ảnh, nàng rất nhanh sẽ phải đi quay diễn. So với lúc trước, thời gian nàng ra vào Đại Đô Hội thường xuyên hơn.

Đinh Nguyệt Toàn ở trong Đại Đô Hội tất nhiên là an toàn. Nhưng nếu như Kiều Lục chọn chuẩn thời gian, lúc Đinh Nguyệt Toàn đang đi đến Đại Đô Hội mà xuống tay thì sao?

Hơi vô ý một chút, Đinh Nguyệt Toàn sẽ có khả năng gặp nguy hiểm.

Đôi mày của Thẩm Cửu nhăn lại. Cuối cùng ai mới có thể bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn hoàn hảo dưới tay thủ hạ của Kiều Lục đây?

Thân thủ của người kia phải cực kỳ tốt, nhất là khi chống lại Kiều Lục, không thể rơi xuống thế hạ phong.

Thẩm Cửu càng nghĩ, trong đầu của hắn xuất hiện một người.

Tần Kiêu.

Tần Kiêu là quán quân của luận võ chợ đen, thân thủ hắn ta rất tốt. Sau khi hắn ta đạt được hạng nhất, từ chối việc tiến vào Hồng Môn làm việc.

Kiều Lục tức giận, phái người muốn bắt Tần Kiêu đi. Nhưng là đều bị Tần Kiêu tránh thoát thành công.

Hơn nữa, Tần Kiêu làm người chính trực, hắn trợ giúp Lục Hoài thủ tiêu luận võ chợ đen. Có thể thấy nhân phẩm của hắn rất tốt.

Thẩm Cửu nở nụ cười, nhìn qua nhiều phương diện, Tần Kiêu thật sự là một lựa chọn rất tốt.

Nếu có thể nhờ Tần Kiêu đến bảo hộ Đinh Nguyệt Toàn, Kiều Lục không thể chiếm được chỗ tốt.

Thẩm Cửu quyết định, tự mình đi tìm Tần Kiêu.

Ngày thứ hai, ánh mặt trời trong lành mát mẻ, làm tiết trời đông thêm phần ấm áp.

Thẩm Cửu chuẩn bị đi đến võ quán của Tần Kiêu.

Thẩm Cửu biết, quên cũ của Tần Kiêu ở Kinh Châu. Nhưng sau khi luận võ kết thúc, Tần Kiêu chuyển võ quán tới Thượng Hải.

Ở Thượng Hải, tất cả mọi người biết Tần Kiêu là người phá vỡ quy tắc luận võ, hắn ta đã vạch trần tội ác bên trong luận võ chợ đen.

Rất nhiều người cực kỳ kính nể Tần Kiêu, bọn họ đều đi theo Tần Kiêu vào học ở võ quán.

Thẩm Cửu đi tới cửa võ quán, nhận ra ở đây có không ít người. Các huynh đệ của Tần Kiêu cũng đứng ở ngoài.

Thẩm Cửu đi vào trong, nhìn qua khắp nơi. Hắn nhìn thấy Tần Kiêu đang nói chuyện cùng một vị huynh đệ.

Bóng lưng Tần Kiêu thẳng tắp, thân hình cao lớn, khiến cho người khác nổi lên ý nghĩ tin tưởng.

Nói chuyện với người nọ xong, Tần Kiêu vừa muốn rời khỏi, hắn ta đã nhìn thấy Thẩm Cửu.

Tần Kiêu có nhận ra Thẩm Cửu.

Trong luận võ chợ đen, có một trận đối thủ dùng ám chiêu, Thẩm Cửu ở trước mặt mọi người vạch trần kỹ xảo của người kia giúp hắn ta.

Sau khi thủ tiêu luận võ chợ đen, Thẩm Cửu cũng ra sức. Tần Kiêu cũng rất cis hảo cảm với Thẩm Cửu.

Tuy rằng Thẩm Cửu là lão đại Thanh Hội. Giống với Kiều Lục ở chỗ họ đều là lão đại của Bến Thượng Hải. Nhưng Thẩm Cửu cũng khác Kiều Lục.

Kiều Lục làm việc ác độc, cũng không lưu tình. Mà Thẩm Cửu thiện tâm, sẽ lo cho cảm nhận của người khác.

Tần Kiêu đi về phía Thẩm Cửu: "Cửu gia."

Thẩm Cửu biết tính cách của Tần Kiêu, hắn cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Người sáng mắt không nói tiếng lóng."

"Tần Kiêu, ta tới tìm ngươi là muốn nhờ ngươi giúp ta một việc."

Tần Kiêu trọng nhất tình nghĩa, Thẩm Cửu đã từng giúp hắn ta, nếu Thẩm Cửu có chuyện gì cần giúp, hắn ta sẽ tận lực hoàn thành.

Ánh mắt Tần Kiêu kiên định: "Cửu gia, mời nói."

Thẩm Cửu: "Ta muốn mời ngươi bảo hộ một người."

Tần Kiêu nhìn Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu chậm rãi mở miệng: "Nàng là ngôi sao ca nhạc nổi nhất Đại Đô Hội."

"Dạ Lai Hương."

Tần Kiêu nhíu mày.

"Dạ Lai Hương là ai?"

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ sĩ trung khuyển x ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất.

Đất diễn của họ cũng không nhiều. Trước mặt huynh đệ, Tần Kiêu được gọi là Kiêu ca. Nhưng chỉ là một người vệ sĩ của nàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.