Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 18



Diệp Sở không chịu nổi mà cười, không biết ở trước mắt bao người Dương Hoài Lễ còn có thể giúp đỡ Diệp Gia Nhu hay không?

"Điềm Điềm, ta có việc, đợi lát nữa ngươi tới hồ sen tìm ta đi." Diệp Sở nhẹ giọng nói với Phó Điềm Điềm, cũng cho nàng một ánh mắt.

Phó Điềm Điềm ngẩn người, lập tức hiểu ý Diệp Sở. Nàng nhất định không nhục sứ mệnh, mang theo các tiểu thư dạnh viện bên này đều đi qua nhìn một cái.

Dặn dò Phó Điềm Điềm xong, Diệp Sở liền đi hướng Nghiêm Mạn Mạn: "Nghiêm Mạn Mạn."

Nghiêm Mạn Mạn đang nổi nóng, nghe được thanh âm của Diệp Sở, lửa giận càng tăng lên.

Lúc này nhiều người, Nghiêm Mạn Mạn rõ ràng tức giận, lại phải kiềm chế lửa giận, nàng chỉ có thể không nóng không lạnh mà trào phúng một câu: "Ngươi tìm ta làm gì?"

Thời khắc Nghiêm Mạn Mạn xoay người, Diệp Sở đã thay đổi sắc mặt.

"Có người nói thấy Gia Nhu và Dương Hoài Lễ ở bên nhau, Gia Nhu là cô gái tốt, ta không biết được Dương Hoài Lễ sẽ làm cái gì."

Diệp Sở không nói rõ, nhưng ý tứ lại rõ ràng.

Nghiêm Mạn Mạn tức đến dậm chân: "Ngươi có ý gì, sao Hoài Lễ ca ca có thể coi trọng muội muội ngươi được, cũng không xem xem đức hạnh của Diệp Gia Nhu."

Tuy trong lòng Diệp Sở tán thành những lời này, nhưng trên mặt không hiện ra nửa phần. Ai bảo cốt truyện phát triển như vậy đâu.

Dương Hoài Lễ chẳng những coi trọng Diệp Gia Nhu, còn nhất kiến chung tình với nàng, khăng khăng một mực.

Dương Hoài Lễ và Nghiêm Mạn Mạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã. Cho dù Nghiêm Mạn Mạn điêu ngoa như vậy, trước mặt Dương Hoài Lễ, cũng gọi một tiếng Hoài Lễ ca ca.

Giờ phút này Nghiêm Mạn Mạn sớm đã trong cơn giận dữ, nhưng Diệp Sở còn muốn thêm một phen hỏa.

Diệp Sở nói: "Gia Nhu làm người đơn thuần, ai biết Dương Hoài Lễ có thể lừa gạt nàng hay không? Đi, chúng ta cùng đi mang Gia Nhu về tới."

Nói xong, Diệp Sở túm Nghiêm Mạn Mạn đi ra ngoài.

Diệp Sở không buông tha làm Nghiêm Mạn Mạn có chút luống cuống, nàng mắng trong lòng, Diệp gia tiểu thư cái gì, đều là kẻ làm bậy.

Nhưng Nghiêm Mạn Mạn cũng biết, nháo lớn chuyện này, đối với hôn sự của Dương Hoài Lễ và nàng tuyệt đối không tốt, cuối cùng được lợi không chừng chính là Diệp Gia Nhu.

Diệp Sở này đúng là ngốc, tiểu xiếc của Diệp Gia Nhu lập tức đã bị nàng xem thấu, mà Diệp Sở còn cho rằng muội muội của nàng là cái thứ tốt.

Lúc này, Nghiêm Mạn Mạn đã nhận định trong lòng, đêm nay Diệp Gia Nhu mặc âu phục màu đỏ, là vì thu hút sự chú ý, đặc biệt là của Dương Hoài Lễ.

Nghiêm Mạn Mạn phóng nhẹ giọng âm: "Diệp Sở, ngươi đừng vội, chuyện này nên làm bí ẩn chút, đối hai bên đều tốt, ngươi nói đúng không?"

Nghiêm Mạn Mạn lần đầu khom lưng cúi đầu như vậy, còn là với một người nàng vẫn luôn ghét.

"Vậy được rồi." Diệp Sở miễn cưỡng chấp nhận.

Người này đúng là không biết xấu hổ, Nghiêm Mạn Mạn cắn chặt răng. Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là nhìn xem Diệp Gia Nhu và Hoài Lễ ca ca tiến triển đến bước nào.

Nghiêm Mạn Mạn và Diệp Sở không mang theo người khác, lén lút đi hướng hồ sen, nàng tự cho là làm được thiên y vô phùng*, không người biết hiểu.

*thiên y vô phùng: hoàn mỹ, không có lỗ hổng.

Nhưng Phó Điềm Điềm vẫn luôn chú ý bên này, cười trộm một tiếng, chuẩn bị đợi lát nữa liền tìm cái cớ, gọi mo8j ngưòi đi qua.

***

Diệp Gia Nhu không rửa sạch bẩn thỉu trên người, nàng làm bộ lao ra từ chỗ rẽ hành lang, nhắm chuẩn phương hướng, đụng vào người Dương Hoài Lễ, tiếp theo giống như đã chịu va chạm, lung lay sắp đổ.

Nhìn thấy một nữ tử ngã vào bên chân, Dương Hoài Lễ ngẩn người, vội vàng ngồi xổm xuống, muốn nâng Diệp Gia Nhu dậy: "Tiểu thư, ngươi không sao chứ?"

Diệp Gia Nhu giống như mới biết được nàng đụng vào một nam tử, hoảng loạn ngẩng đầu, giống nai con lạc đường: "Dương công tử?"

Diệp Gia Nhu thử đứng lên nhiều lần mà không được, lúc này mới ngượng ngùng nhìn về phía Dương Hoài Lễ: "Ta, ta..."

Sau đó thấp giọng nức nở vài tiếng, trước nay Dương Hoài Lễ chưa từng dựa gần nữ tử như vậy, ngay sau đó hắn nổi lên lòng thương tiếc.

"Tiểu thư, có ai khi dễ ngươi sao? Ngươi nói với ta, ta có thể giúp ngươi." Diệp Gia Nhu cả người chật vật, rõ ràng bị người ức hiếp.

Diệp Gia Nhu lại không cẩn thận cáo trạng với Dương Hoài Lễ, tỷ tỷ - Diệp Sở kiều man không bao dung người, chủ nhân yến hội - Nghiêm Mạn Mạn không coi ai ra gì, ỷ thế hiếp người.

Không ngờ chuyện này còn có quan hệ với Nghiêm Mạn Mạn, Dương Hoài Lễ híp híp mắt. Tâm tư Nghiêm Mạn Mạn đối với hắn, hắn không phải không hiểu.

Nghiêm Mạn Mạn hung danh ở bên ngoài, Dương Hoài Lễ đương nhiên nghe qua, mỗi lần tụ hội với bạn bè, bọn họ đều đem hắn và Nghiêm Mạn Mạn cột bên nhau, lấy ra trêu chọc hắn.

Tuy Dương Hoài Lễ luôn giả bộ quân tử khiêm khiêm, nhưng thời gian lâu rồi, không tránh được mà có chút phê bình kín đáo đối với cái thích trắng trợn, táo bạo của Nghiêm Mạn Mạn.

Gió đêm thổi tới, nhìn người dưới ánh trăng, luôn có chút mông lung, Diệp Gia Nhu ở trong lòng Dương Hoài Lễ nổi lên nho nhỏ gợn sóng.

Một màn này vừa lúc bị Nghiêm Mạn Mạn nhìn thấy, kết quả không cần nói cũng biết.

Diệp Sở lại ở bên cạnh không ngừng kích động: "Phía trước ngươi còn thường khen Hoài Lễ ca ca của ngươi nho nhã lễ độ, xem ra hành vi quân tử của hắn trước giờ đều là giả vờ, nếu không lúc này sao lại cầm tay Gia Nhu không buông?"

Nghiêm Mạn Mạn đang nổi nóng, giống như một quả pháo chuẩn bị nổ, nàng đặng đặng đặng chạy đến bên hồ sen, nhấc chân liền đá Diệp Gia Nhu xuống hồ.

Biến cố xảy ra thình lình khiến vài ngưòi ở đây chấn kinh rồi.

Diệp Sở: Thân thủ Nghiêm Đại tiểu thư thật tốt, yên lặng giơ ngón tay cái lên.

Dương Hoài Lễ: Đã bảo lén lút tán gái mà, đá chặn đường từ đâu ra tới?

Diệp Gia Nhu: Ai cứu cứu ta! Đại kế câu dẫn của ta còn chưa thực hiện đâu.

Nghiêm Mạn Mạn:... Rốt cuộc có thể xả giận.

Đầu tiên lấy lại tinh thần chính là Dương Hoài Lễ, hắn vươn tay muốn kéo Diệp Gia Nhu lên bờ.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dày đặc, Phó Điềm Điềm mang theo một đống người tới rồi.

Phản ứng đầu tiên của Dương Hoài Lễ chính là buông tay ra, giữa nữ nhân và thanh danh, hắn khẳng định chọn cái sau. Một tiếng "Đông", Diệp Gia Nhu lại ngã vào trong hồ lần nữa, lần này liền không may mắn như vậy.

Nước bùn trong hồ sen bắn lên người và đầu Diệp Gia Nhu, cực kỳ chật vật.

Diệp Sở không ngờ Dương Hoài Lễ sẽ làm như vậy.

Xem ra Dương Hoài Lễ tuy nhất kiến chung tình với Diệp Gia Nhu, nhưng líc bắt đầu cũng không thích nàng nhiều lắm, chỉ là lúc sau một lần lại một lần ngẫu nhiên gặp được Diệp Gia Nhu, tình yêu gia tăng.

Diệp Gia Nhu lúc này mới chỉ mười sáu tuổi, thủ đoạn của tiểu bạch hoa chưa thành hình quả nhiên còn chưa đủ, hiện tại ngay cả Nghiêm Mạn Mạn cũng đấu không lại.

Diệp Sở cảm thấy Diệp Gia Nhu ngốc đến thế là cùng, trừ bỏ ánh sáng của vai chính thì cái gì cũng không được.

Diệp Sở cười, Diệp Gia Nhu trải qua nhiều lần rèn luyện mới trở thành bạch liên hoa cao cấp. Cho nên, hiện tại nàng chỉ cần chậm rãi ngăn cản đóa tiểu bạch hoa này sinh trưởng là được.

Người tới cũng bị cảnh trước mắt dọa ngây người.

Hồ sen không sâu, ngồi dậy là có thể tự bò lên bờ, nhưng Diệp Gia Nhu ở bờ ao không ngừng phịch, giống như sắp chìm xuống đến nơi.

"Ta nhớ rõ hồ sen chỉ sâu có một thước a." Phó Điềm Điềm giống như vô tình nói một câu.

Đầu tiên là có người phát ra tiếng cười nhạo, theo sau tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Dương Hoài Lễ nhân lúc mọi người không chú ý, nhanh chóng rời đi hiện trường.

Trong một mảnh tiếng cười, Diệp Gia Nhu tự bò lên bờ. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra động cơ của Diệp Gia Nhu, âm thầm nhớ kĩ trong lòng.

"Hoa sen trong hồ dù đẹp thì ngươi cũng không thể nhảy xuống hái a." Bộ dáng Diệp Sở giống như một tỷ tỷ tốt, vì hành động không bình thường của Diệp Gia Nhu bịa lý do.

Mọi người vừa thấy, tất cả hoa sen đều đã tàn. Tuy Diệp Sở trợn mắt nói dối, nhưng đều là giảng hòa thay Diệp Gia Nhu, đúng là một mảnh khổ tâm.

Mặt Diệp Gia Nhu đỏ lên, tuy bóng đêm dần dần dày, ánh sáng bên hồ sen nhợt nhạt, nhưng đỏ ửng trên mặt Diệp Gia Nhu vẫn rất rõ ràng.

Diệp Sở áy náy: "Thật ngượng ngùng, từ nhỏ Gia Nhu đã hoạt bát, khó tránh khỏi sẽ phạm một ít sai. Làm mọi người chê cười, hy vọng mọi người có thể giữ kín một chút."

Bộ dạng suy nghĩ vì muội muội của Diệp Sở đạt được hảo cảm của một nhóm người.

"Ngươi yên tâm, mọi người sẽ giữ bí mật chuyện đêm nay cho ngươi." Doãn Thời Ngôn vỗ bộ ngực bảo đảm.

Doãn Thời Ngôn cười đến ngoan ngoãn, trong lòng lại sớm có ý tưởng.

Nhìn loại hành vi này của Diệp Gia Nhu, Doãn Thời Ngôn liền cảm thấy nén giận. Không lên được mặt bàn chính là không lên được mặt bàn, luôn đào hố cho mình nhảy xuống đi.

Cho nên, Doãn Thời Ngôn quyết định giúp Diệp Sở một phen, làm những người khác biết được tiền căn hậu quả chuyện Diệp Gia Nhu rơi xuống nước.

Yên tâm đi, qua không bao lâu, nàng tuyệt đối khiến chuyện này truyền khắp danh viện Thượng Hải.

Sau khi mọi người tan đi, Diệp Sở còn lưu tại chỗ nhìn Diệp Gia Nhu, nàng không tới gần Diệp Gia Nhu, mà đứng cách nàng mấy mét.

Ngữ khí Diệp Sở ngạo mạn, không lưu tình: "Mau về phòng dọn dẹp một chút, đừng ném mặt Diệp gia chúng ta."

Diệp Gia Nhu nhấp nhấp miệng, lã chã chực khóc, nhưng Diệp Sở không phải những tên nam nhân vì nàng làm tất cả, không hiểu được cái đẹp của nàng.

Cuối cùng, Diệp Gia Nhu đành phải ủy khuất ôm cánh tay, chật vật về phòng.

Đợi Diệp Gia Nhu rời đi, Diệp Sở cũng một người trở về. Đêm đã khuya, tân khách đã sớm tan, trở lại phòng nghỉ ngơi.

Diệp Sở cũng không rõ tòa nhà của Nghiêm Mạn Mạn, mà hồ sen lại khá hẻo lánh. Nàng vòng quanh một vài con đường, mới phát hiện bị lạc đường.

***

Bóng đêm len vào qua cửa sổ, ánh sáng lập lòe của đèn bàn. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có điện thoại vẫn luôn vang. Lục Hoài đi qua nhận điện thoại.

Bên kia truyền đến thanh âm: "Tam thiếu."

Lục Hoài "Ân" một tiếng, thanh âm lạnh lùng, giống như thường.

"Lễ vật đặt ở nước Anh đã được gửi tới." Người nọ cung kính mà bẩm báo, "Nhưng tình trạng của Lục tiểu thư không tốt lắm..."

Lục Hoài sắc mặt phát trầm: "Bác sĩ nói như thế nào?"

Người nọ nói lại tất cả những gì bác sĩ bảo, ấn đường Lục Hoài hơi nhíu, trầm giọng nói: "Chiếu cố tiểu thư thật tốt."

Lục Hoài tựa lưng vào ghế, đường cong khuôn mặt sắc bén rõ ràng, ngón tay ấn nhẹ ấn đường. Cuộc điện thoại vừa rồi là do viện điều dưỡng gọi đến, mấy ngày nữa là sinh nhật muội muội hắn.

Lục Hoài đứng lên, tùy tay kéo cửa, đi vào bóng đêm.

Ban đêm, mọi người đã nghỉ, mọi nơi thật an tĩnh. Đi một lúc, nỗi lòng Lục Hoài dần dần bình phục, nhưng đã rời tòa nhà kia khá xa. Khi nắn nhận thấy có người, lập tức dừng lại bước chân.

Phía sau truyền đến thanh âm thanh thúy, nhu hòa.

"Ngươi hảo, ta là khách của Nghiêm tiểu thư, ta bị lạc đường......"

Người nọ còn chưa nói xong, ấn đường Lục Hoài nhảy dựng, thanh âm này......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.