Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 204: 204: Chương 197​




Ngày Tết, Đinh Nguyệt Toàn là người gốc Tô Châu, nàng ấy không ở lại Thượng Hải, mà đi về quê nhà một chuyến.
Đinh Nguyệt Toàn đặt một vé xe lửa đi về Tô Châu.
Trên sân ga, Đinh Nguyệt Toàn đứng lặng yên, trên tay còn cầm theo hành lý.
Ánh mặt trời trong trẻo chiếu xuống, sân ga bị bao phủ bằng lớp sương mỏng, đường ray đen nhánh nằm trọn trong lớp sương trắng, nhìn hơi mờ ảo.
Có lẽ là do còn sớm nên sân ga giờ đây rất thưa người.
Nhưng không lâu sau, ga tàu bỗng trở nên nhộn nhịp, không ít người về quê ăn Tết đang đi về phía sân ga.
Đinh Nguyệt Toàn vẫn đứng yên như cũ, tầm mắt nhìn ra phía xa, đường ray kéo về phía xa, nhìn không thấy điểm cuối.
Danh tiếng của Đinh Nguyệt Toàn rất cao, không ít người đã nghe nàng ấy hát và xem phim nàng ấy đóng.
Ga tàu ngày càng đông, đúng thật có người nhìn về phía này, như lần nhận ra Đinh Nguyệt Toàn.
Lúc này, chợt có âm thanh vang lên: "Nguyệt Toàn."
Là Tần Kiêu.
Đinh Nguyệt Toàn nhận ra giọng nói của Tần Kiêu, lập tứ quay đầu lại.
Tần Kiêu đi về phía nàng ấy, đứng trước mặt nàng ấy.
Đinh Nguyệt Toàn hoie ngẩn ra, nhưng nàng ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, trong giọng nói còn mang theo cảm xúc vui vẻ.
Đinh Nguyệt Toàn hỏi: "Tần Kiêu, sao người lại đến đây?"
Tần Kiêu vẫn như trước, giọng nói vẫn nhàn nhạt: "Sợ ngươi không an toàn, ta liền lại đây."
Sắp rời Thượng Hải trước, Đinh Nguyệt Toàn cũng từng nói qua về chuyện mình sẽ về nhà.
Tần Kiêu không biết thời gian cụ thể, nhưng trong lòng hắn vẫn rất lo lắng, cho nên đã đến dây từ sớm.
Đinh Nguyệt Toàn mím môi cười thầm: "Ta chỉ là về nhà thôi, sao lại không an toàn chứ?"
Tần Kiêu nói: "Ngươi đã thành minh tinh mà ai ai ở Bến Thượng Hải cũng biết, nếu ngồi một mình trên xe lửa.."
Tần Kiêu chưa nói xong, hắn nhìn thoáng xung quanh, đúng thật là có người đã nhận ra Đinh Nguyệt Toàn.
Họ có vẻ còn hơi do dự xem có nên đi đến đây hay không.
Nếu Đinh Nguyệt Toàn bị mọi người vây lại, muốn thoát ra cũng cần chút thời gian.
Tần Kiêu nhíu mày: "Chúng ta lên xe lại nói tiếp."
Đinh Nguyệt Toàn nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Kiêu, cười mà không nói, như là im lặng đồng ý.
Tần Kiêu đưa tay cầm lấy hành lý của Đinh Nguyệt Toàn, đi về phía trước.
Đinh Nguyệt Toàn cười lắc đầu, cũng bước theo sau.
Họ rời ga tàu, ngồi vào xe của Tần Kiêu.
Cửa ga có rất người, ô tô đậu ở đây, sẽ rất ảnh hưởng đến người khác.
Tần Kiêu đậu xe ở cách đó xa một chút, ở ngay giao lộ gần đó.
Lúc này, không gian tĩnh lặng, bên ngoài cũng không có mấy người đi lại.
Đinh Nguyệt Toàn và Tần Kiêu ngồi trong xe, bên trong là một khoảng lặng thinh.
Đinh Nguyệt Toàn suy nghĩ một lát, nói: "Tần Kiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Tần Kiêu quay ra nhìn nàng, ngập ngừng một chút rồi đáp: "Trên xe lửa đông người, không an toàn, để ta đưa ngươi về Tô Châu dfi."
Đinh Nguyệt Toàn hơi ngẩn ra: "Ngươi đang nghiêm túc sao?"
Tần Kiêu ừ một tiếng.
Tần Kiêu không nhiều lời, nhưng cũng có ý xác nhận.
Đinh Nguyệt Toàn hơi nghiêng người, đánh lạc hướng Tần Kiêu: "Lúc trước khi đến Thượng Hải, cũng chỉ có một mình ta đến đây."
Giọng điệu Tần Kiêu đầy chân thành: "Ngươi là bạn ta, ta đã từng nói sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Đinh Nguyệt Toàn nhìn Tần Kiêu, hắn luôn là người không hiểu phong tình, nhưng dường như nàng cũng đã thấy quen rồi.
Tần Kiêu lại nói tiếp: "Ngươi yên tâm, ta nhất định đưa ngươi đến Tô Châu an toàn."
Tâm mắt hai người giao nhau, Đinh Nguyệt Toàn nhìn vào mắt Tần Kiêu, ánh mắt của hắn lúc này đầy nghiêm túc.
Tần Kiêu ăn nói vụng về, nhưng sau khi Đinh Nguyệt Toàn dần hiểu tính cách của hắn, cũng biết hắn chỉ làm chứ không nói.
Đinh Nguyệt Toàn chợt cười: "Được nha, Tần Kiêu."
Nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn cười, Tần Kiêu lại quay đầu nhìn về phía trước.
Tần Kiêu khởi động xe, nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Đinh Nguyệt Toàn, khóe miệng hắn cũng dâng lên ý cười.
Xe chậm rãi lăn bánh về quê nhà Tô Châu của Đinh Nguyệt Toàn.
Dọc đường đi, Tần Kiêu và Đinh Nguyệt Toàn đôi khi sẽ trò chuyện mấy câu.
Tuy rằng đa số thời gian, trong xe vẫn yên tĩnh, nhưng không khí không hề có chút gì ngượng ngùng.
Đinh Nguyệt Toàn ngồi trong xe, ngồi bên cạnh Tần Kiêu, trong lòng nàng cực kỳ an tâm.
Dù cho trên đường cũng trì hoãn đôi chút, nhưng bọn họ vẫn đến Tô Châu vào lúc hoàng hôn.
Đây là nơi mà Đinh Nguyệt Toàn ở từ nhỏ đến lớn.
Đinh Nguyệt Toàn quay đầu, ánh mắt đặt ở ngoài xe.
Cảnh vật ngoài xe lùi ra sau, mọi thứ vẫn mang dáng vẻ như lúc nàng rời nhà, vô cùng thân quen.
Nhưng là khi Đinh Nguyệt Toàn lần nữa quay về, tâm trạng có đôi chút khác xưa.
Tần Kiêu nói: "Đường đến nhà ngươi đi thế nào?"
Tần Kiêu chưa từng đến Tô Châu, nên không quen đi đường ở đây.
Đinh Nguyệt Toàn thu hồi tầm mắt: "Đi về phía trước rẽ trái, đi thẳng qua hai giao lộ."

Sau khi nói xong, Đinh Nguyệt Toàn nhìn Tần Kiêu một cái: "Nhà ta hát Bình đàn*."
Bình đàn (评弹) : Là một thuật ngữ chung để chỉ bình đàn và bình thoại Tô Châu, dùng tiếng Ngô để biểu diễn khúc nghệ, kể chuyện, hí kịch.

Có nguồn gốc từ Tô Châu, phổ biến ở Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải.

Năm 2006, Bình đàn Tô Châu được chọn đầu tiên vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia.
Trước kia, nàng cũng có nói qua với Tần Kiêu chuyện này, không biết hắn có còn nhớ hay không.
Tần Kiêu vẫn nhìn về phía trước, không quay đầu: "Ngươi đã nói với ta, ta nhớ rõ."
"Vậy sao?" Đinh Nguyệt Toàn để lộ chút ý cười, lại tiếp tục hỏi: "Lời ta nói qua, ngươi nhớ được sao?"
Trong xe thoáng yên lặng, Tần Kiêu mới mở miệng "Ta đều nhớ."
Đinh Nguyệt Toàn ngẩn ra.
Nàng nhìn sườn mặt của Tần Kiêu, lúc này hoàng hôn mờ ảo, Tần Kiêu bị bóng tối giấu đi
Giây tiếp theo, đèn đường bên phố sáng lên một lần nữa hắt vào xe, ánh đèn dịu dàng cũng chiếu vào sườn mặt Tần Kiêu.
Ánh mắt Đinh Nguyệt Toàn lóe sáng vài phần, nàng đang muốn nói gì đó.
Lúc này, xe dừng lại.
Tần Kiêu quay sang nhìn nàng, lập tức gặp phải ánh mắt của Đinh Nguyệt Toàn.
Hắn sững người vài giây, vừa rồi Đinh Nguyệt Toàn vẫn luôn nhìn hắn.
Tần Kiêu nói: "Đã đến nhà ngươi rồi."
Đinh Nguyệt Toàn còn chưa phản ứng lại, Tần Kiêu đã mở cửa xuống xe, hắn giúp nàng lấy hành lý xuống.
Đinh Nguyệt Toàn vẫn còn ngồi đó, như là không muốn xuống xe.
Tần Kiêu đi đến, hắn giúp Đinh Nguyệt Toàn mở cửa xe: "Nguyệt Toàn."
Đinh Nguyệt Toàn nhìn qua, Tần Kiêu cầm hành lý, hắn cúi người nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc.
Đinh Nguyệt Toàn thở dài một tiếng trong lòng, nàng biết, mấy ngày tới sẽ không gặp Tần Kiêu nữa.
Đinh Nguyệt Toàn xuống xe.
Tần Kiêu đưa hành lý đặt trước cửa nhà nàng, cũng gõ cửa.
Bên trong có tiếng vọng ra: "Là Nguyệt Toàn à?"
Giọng nói người nọ vô cùng trong trẻo, có chút giống Đinh Nguyệt Toàn.
Trong lòng Tần Kiêu nghĩ vậy.
Đinh Nguyệt Toàn đứng ở cửa, Tần Kiêu xoay người nhìn nàng, bên môi hơi giấu ý cười: "Chúc mừng năm mới."
Nói xong, Tần Kiêu đi nhanh về phía chiếc xe đang đậu.
Sau khi mở cửa xe, hình như hắn nhớ ra gì đó, ngừng một chú, vẫy tay về phía Đinh Nguyệt Toàn.
Lúc này, cửa mở, mẫu thân của Đinh Nguyệt Toàn đi ra.
Tần Kiêu ngồi vào xe.
Đinh Nguyệt Toàn xoay người nhìn mẫu thân, nàng còn chưa nói gì, lại nghe tiếng khởi động xe từ phía sau truyền đến.
Trong lòng Đinh Nguyệt Toàn thắt lại, chợt nói: "Mẫu thân, chờ ta một chút."
Mẫu thân Đinh Nguyệt Toàn ngờ vực, chỉ thấy sau khi Đinh Nguyệt Toàn nói câu này, vẻ mặt hoảng loạn chạy ra khỏi cửa.
Bà còn chưa kịp nói gì, Đinh Nguyệt Toàn đã lập tức xoay người, đuổi theo.
Xe đã đi được một đoạn ngắn, Đinh Nguyệt Toàn chạy theo phía sau xe, vẫn luôn gọi tên Tần Kiêu.
Giọng nói của Đinh Nguyệt Toàn từ phía sau vang đến: "Tần Kiêu."
Nàng gọi liên tục vài lần.
Tần Kiêu nghe thấy, lập tức dừng xe.
Hắn nhanh chóng mở cửa, xuống xe.
Tần Kiêu thấy Đinh Nguyệt Toàn bước nhanh đến, hắn theo bản năng tiến đến vài bước, cho đến khi Đinh Nguyệt Toàn dừng lại trước mặt hắn.
Đinh Nguyệt Toàn thở dốc mà chạy, lạnh như vậy, trên trán nàng còn phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Tần Kiêu khó hiểu: "Nguyệt Toàn."
Đinh Nguyệt Toàn âm thanh vẫn không vững, nàng hít sâu một hơi: "Tần Kiêu."
Nàng ngừng một chút: "Ở lại đây ăn Tết đi."
Lúc này, những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời, bay lả tả.
Giữa trời và đất, một mảnh lặng yên.
Hai người đứng bên cạnh đèn đường, ánh sáng dịu dàng soi sáng gương mặt của Đinh Nguyệt Toàn.
Tần Kiêu nhìn đôi mắt Đinh Nguyệt Toàn, sạch sẽ trong veo.
Hắn theo bản năng gật đầu, trả lời nàng.
"Được."
Tần Kiêu đứng đối diện với Đinh Nguyệt Toàn, như trong trời đất chỉ còn hai người họ.
Bọn họ cùng cười.
* * *
Cố thành.
Màn đêm buông xuống, mưa tuyết cũng vừa dừng lại, trên mặt đất có một tuyết mỏng.


Không khí vô cùng lạnh lẽo, trước mũi đều là hơi ẩm lạnh băng.
Giờ là đêm giao thừa, trên đường phố vô cùng náo nhiệt, nơi mà mắt nhìn thấy được, đều là cảnh đèn hoa rực rỡ.
Lúc này, bầu trời bỗng sáng lên, mùi pháo hoa tràn ngập trong không khí.
Là người ở Cố thành đang ăn mừng năm mới.
Trên gương mặt mỗi người đều hiện lên sự vui vẻ.

Tiết trời buốt giá này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.
Khắp cả quãng đường, mỗi nhà đều cis ánh sáng của đèn dầu, bầu không vô cùng yên bình.
Mạc Thanh Hàn chậm rãi bước đi, khắp người là hơi thở u ám.

Hắn ta rũ mắt, những tia sáng kia chưa từng lọt vào ánh mắt của hắn ta.
Mạc Thanh Hàn đi vào một hẻm nhỏ, hẻm nhỏ sâu hút, vô cùng yên lặng, tối om.
Càng đi vào trong, ánh sáng càng thêm mờ ảo, những âm thanh ngoài kia cũng nhỏ dần.
Cuối hẻm là một ngôi nhà, yên lặng đứng trong bóng đêm, vô vùng hoang vắng.
Ánh mắt Mạc Thanh Hàn mờ mịt, ở đây từng là một kỹ quán*.

Bây giờ đã bị hắn ta mua lại.
Không gian tịch mịch, âm vang rất nhỏ, nơi đây như bị ngăn cách khỏi những gì rộn rã ngoài kia, hoàn toàn không có không khí của đêm trừ tịch.
Mạc Thanh Hàn dừng bước chân, đẩy cửa vào.
Cửa mở, ánh trăng chiếu xuống nhưng lại mau chóng tiêu tan, bên trong lại lần nữa quay về cảnh tịch mịch.
Trong phòng trống không, vô cùng yên tĩnh.

Mạc Thanh Hàn ngồi xuống, vẻ mặt không rõ.
Bóng tối yên tĩnh, bóng dáng Mạc Thanh Hàn lạnh thin.
Hôm nay là ngày trừ tịch, cũng là ngày giỗ của mẫu thân Mạc Thanh Hàn, Mạc Linh.
Ngày mà Mạc Linh chết, trời cũng đổ trận tuyết lớn như vậy, không khí lạnh thấu xương bao phủ khắp đất trời.
Hồi ức dậy sóng, tâm trạng Mạc Thanh Hàn nặng nề, nhưng đau đớn trong quá khứ lại cuộn đến.
* * *
Mạc Linh vốn là một người trong trắng, sau này ngoài ý muốn bị người ta phá thân.

Sau khi nàng sinh ra Mạc Thanh Hàn, vì cuộc sống, bắt đầu tiếp khách.
Trong kỹ quán long ngư hỗn tạp, khắp nơi đều là mùi hương của son phấn.

Âm thanh trêu đùa của khách và kỹ nữ, vẫn luôn ở xung quanh, không hề dừng lại.
Mạc Thanh Hàn là từ trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên.
Chủ kỹ quán vô cùng khắc nghiệt, tiền khách cho kỹ nữ, hầu hết là bị hắn cầm đi.
Mạc Linh mang theo Mạc Thanh Hàn, vẫn luôn sống vô cùng thê thảm.
Thân thể Mạc Linh vẫn luôn không tốt, sau này lại càng kém, bị đuổi khỏi kỹ quán.
Mạc Linh dùng toàn bộ tiền còn lại, thuê một ngôi nhà.

Ngôi nhà rách nát, vô cùng kém.

Nhưng Mạc Thanh Hàn vẫn cảm thấy vô cùng an tâm khi đi theo Mạc Linh.
Sau khi rời kỹ quán, Mạc Linh dựa vào việc may vá quần áo cho người ta, miễn cưỡng có thể sống qua ngày.
Khi Mạc Thanh Hàn còn nhỏ, vào một buổi sáng, hắn đi vào phòng của Mạc Linh.
Trên bàn có một tờ báo, tờ báo đang mở, Mạc Thanh Hàn bước lên phía trước, cúi đầu nhìn.
Trên mặt báo có một người nam nhân, người đó có ngũ quan anh tuấn, trên báo cũng viết tên của người nam nhân này.
Lục Tông Đình.
Mạc Thanh Hàn còn muốn đọc tiếp, lúc này, Mạc Linh đi đến.
Đôi mắt Mạc Linh trầm xuống, lập tức lấy đi tờ báo.

Khi bà Mạc Thanh Hàn, chuyển sang đề tài khác.
Say này hắn ta thường xuyên nhìn thấy bà nhìn tờ báo đến ngẩn người, trên những trang bái đó cũng có tin tức của nam nhân kia.
Mẫu thân luôn lưu giữ lại những tờ báo đó.

Mạc Thanh Hàn không biết tại sao mẫu thân lại có vẻ mặt như thế, đáy mắt nàng luôn chứa một nỗi đau to lớn.
Trong lòng Mạc Thanh Hàn ẩn hiện một suy đoán, vì thế hắn ta hỏi Mạc Linh, phụ thân của hắn ta thật sự là ai.
Mạc Linh chưa từng trả lời.
Mạc Thanh Hàn không tiếp tục hỏi, nhưng hắn ta nhớ ẽo khuôn mặt và tên của nam nhân này.
Lục Tông Đình.
Thời gian trôi đi, Mạc Thanh Hàn bấy giờ đã mười mấy tuổi.

Đêm trừ tịch năm đó, nhà nhà đều ăn mừng năm mới.
Mà bệnh của Mạc Linh ngày càng nặng, bà vẫn luôn nằm trên giường bệnh, tinh thần rất tệ.
Mạc Thanh Hàn hết sức hoảng loạn, hắn ta mở cửa, chạy về phía y quán.
Không khí lạnh băng ập đến, gió lạnh đánh vào mặt hắn ta, cơn đau nhói lên từng hồi.
Trong lúc trừ tịch, các y quán đều đóng cửa, nhưng tình trạng của Mạc Linh rất nguy cấp, cần phải tìm đại phu chữa trị.
Thân thể Mạc Linh không tốt, bình thường đều tới y quán này để khám.

Mạc Thanh Hàn đi đến trước cửa y quán, gõ lên cửa.
Cửa lớn đóng chặt, nhưng Mạc Thanh Hàn vẫn cố mà gõ.
Lúc này, có một giọng nói truyền từ trong ra: "Là ai?"
Mạc Thanh Hàn nôn nóng: "Trần đại phu, mẫu thân ta bệnh nặng, ngài có thể đi qua nhìn xem một chút không?"
Cửa mở ra, một nam nhân bước ra.
Mạc Thanh Hàn nâng mắt nhìn, trong y quán có rất nhiều người, bọn họ ngồi quây quần quanh một cái bàn ăn cơm.
Bên trong cực kỳ ấm áp.
Hắn ta chưa từng được sống trong hoàn cảnh như vậy.
Ánh đèn nhu hòa, mà dưới chân Mạc Thanh Hàn là những cái bóng lớn.
Mạc Thanh Hàn theo bản năng lùi lại mấy bước, hắn ta rủ xuống mắt, không bước vào xem.
Trần đại phu thấy Mạc Thanh Hàn, hắn ta đứng lẻ loi ở cửa, vô cùng cô đơn.
Trần đại phu biết hoàn cảnh của đôi mẹ con này, ông thở dài một hơi, đứng dậy: "Đi thôi."
Trong lòng Mạc Thanh Hàn nhẹ nhõm: "Cảm ơn đại phu."
Mạc Thanh Hàn và Trần đại phu bước vào nhà, ánh sáng trong nhà tối mờ, vô cùng áp lực.
Trần đại phu đi về phía mép giường, nhìn qua.
Ông chau mày, sắc mặt Mạc Linh vô cùng kém, bà đã sắp không trụ nổi.
Sau khi Trần đại phu bắt mạch, nhìn Mạc Thanh Hàn: "Ta không thể làm gì nữa, ngươi chuẩn bị hậu sự đi."
Nội tâm của Mạc Thanh Hàn rơi xuống đáy cốc, hắn ta ngây người đứng đó.
Đại phu rời đi, trong nhà rơi vào lặng im.
Mạc Thanh Hàn đi lên trước, cầm tay Mạc Linh, có chút nghẹn ngào: "Mẫu thân."
Mạc Linh nhìn qua, cầm tay Mạc Thanh Hàn.
Bà cũng sớm biết sức khỏe của mình, tuy bà còn lưu luyến với thế gian nhưng thời gian lại không còn bao nhiêu nữa.
Sau khi bà chết đi, Mạc Thanh Hàn chỉ còn lại một mình.
Màn đêm sâu thẳm, tiếng pháo hoa tắt dần, khắp nơi trở nên yên tĩnh.
Không biết từ lúc nào, từ trên không những bông tuyết rơi xuống, trong trẻo mà lạnh băng.
Mạc Thanh Hàn thấp giọng hỏi: "Mẫu thân, phụ thân của ta có phải Lục Tông Đình không?"
Câu hỏi này hắn ta đã giấu trong lòng rất lâu.
Mạc Linh im lặng hồi lâu, vẫn nói: "Đúng vậy."
Trận tuyết rất lớn, bông tuyết lũ lượt trút xuống, trên mặt đất phủ trắng xóa.
Ngoài cửa sổ là đêm đen lạnh giá, còn có cả tuyết bay ngập trời.
Tĩnh lặng đến vậy, lạnh giá cũng đến thế.
Tiếng tuyết sột soạt, vang lên trong đêm, vô cùng rõ ràng.
Mạc Thanh Hàn không nói gì.
Mạc Linh tiếp tục nói, nói rất nhỏ: "Khi ta đi trên chuyến xe lửa từ Thượng Hải đến Nam Kinh, vô ý lấy nhầm hành lý của Diệp thái thái."
Bà đã sắp đi rồi, có vài chuyện phải nói cho Mạc Thanh Hàn.
Giọng nói Mạc Linh càng thêm yếu ớt: "Ta có một phần văn thư làm thϊếp, có lẽ bây giờ đang ở Diệp gia."
"Ngươi đến Diệp gia tìm văn thư này sẽ chứng minh thân phận của ngươi."
Sau đó, Mạc Linh ngừng thở, hơi ấm cơ thể cũng dần mất đi.
Tuyết vẫn thầm lặng rơi trên mặt đất, trên đất phủ thêm một tầng băng lạnh.
Giá băng dần xâm chiếm đáy lòng Mạc Thanh Hàn, mãi không dừng lại.
Mẫu thân hắn ta đã ra đi.

Từ nay về sau, cũng chỉ còn lại một mình hắn ta.
Mạc Thanh Hàn không có tiền để an táng Mạc Linh, hắn ta liền ra ngoài ăn trộm, muốn bán lấy chút tiền.
Lúc này, hắn ta đã gặp được lão sư.
Lão sư đang làm nhiệm vụ, nếu không sẽ đi đến một nơi như thế này.
Lão sư thấy Mạc Thanh Hàn bơ vơ không nơi nương tựa, đã giúp hắn ta an táng mẫu thân.
Sau lại, lão sư đưa hắn ta theo, còn dạy hắn ta rất nhiều thứ.
* * *
Qua lúc lâu, đôi mắt Mạc Thanh Hàn dần dần sáng rõ, hắn ta bước ra khỏi hồi ức.
Trong lúc ăn tết, khắp nơi trên cả nước đều đón mừng năm mới.
Hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến, không biết lão sư đang làm gì?
Lão sư là người hắn ta kính trọng nhất, cũng sẽ không làm sai lời của người.

Mạc Thanh Hàn nghĩ thêm một lúc, gọi một cuộc điện thoại qua.
Lão sư có thê nhi, có gia đình, không biết có nhận được cuộc gọi này không.
Đêm đông, Mạc Thanh Hàn kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi một lúc, bên kia đầu dây có người bắt máy: "Ai vậy?"
Mạc Thanh Hàn nói: "Lão sư, là ta."
Không khí như đông cứng lại, mơ hồ có tiếng gió lướt qua.
Lão sư biết hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Mạc Thanh Hàn, giọng điệu của ông thoáng trầm xuống: "Ngươi lại đến Cố thành?"
Mạc Thanh Hàn ừ một tiếng.
Giọng nói của ông mang đầy tiếc nuối: "Chuyện của mẫu thân ngươi, ta thật sự xin lỗi."
Ông ngừng một chút: "Nếu chúng ta biết nhau sớm hơn, có lẽ ta có thể cứu mạng nàng.."
Lão sư từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc với Mạc Thanh Hàn.
Nhưng tối nay, ông vậy mà lại dùng giọng điệu chậm rãi, nói chuyện với Mạc thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn khàn giọng: "Chuyện này không liên quan đến lão sư, là do Lục gia cùng Diệp gia sai."
Lão sư không nói gì, ông đã xác nhận được một chuyện.
Ông không rõ, Mạc Thanh Hàn có phải đã quên mất chuyện hắn ta cần làm hay không.
Lão sư vô cùng giả nhân giả nghĩa, lời nói kia chỉ đang ép Mạc thanh Hàn nói ra lời thật lòng.

Khi nghe hắn ta nói, hắn ta thật sự không bị lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu.
Giọng nói Mạc Thanh Hàn khàn khàn: "Chuyện bọn họ đã làm với mẫu thân, ta sẽ không quên."
Lão sư im lặng hồi lâu, thở dài một hơi: "Được rồi."
Đêm đông lạnh thấu xương, một giọng nói vang lên, vô cùng kiên định
Lão sư chậm rãi nói: "Chỉ có thù hận, mới có thể đẩy ngươi đi xa hơn."
Mạc Thanh Hàn không trả lời.

Rất nhanh sau đó, cuộc gọi kết thúc.
Bông tuyết rơi đầy trời, bao trùm toàn bộ Cố thành, bên ngoài ngôi nhà là một thế giới bao phủ bởi màu trắng xóa.

Mạc Thanh Hàn ngồi một mình trong giá rét.
Qua suốt đêm dài, hận ý nơi đáy mắt hắn ta cũng chưa tan đi
* * *
Đêm giao thừa, Thượng Hải.
Tối nay, Toàn bộ Diệp gia quây quần bên nhau, hòa thuận vui vẻ.
Diệp Sở nhìn mọi người ở Diệp gia, trong mắt nàng chứa đầy phức tạp.
May mà trọng sinh đã có thể giúp nàng thay đổi vận mệnh, Diệp gia không ly tán như kiếp trước, cửa nát nhà tan.
Thời khắc này ở kiếp này, Diệp gia vẫn nguyên vẹn bình an.
Chưa đến bữa tối, họ cũng chưa ngồi xuống.
Vạn Nghi Tuệ đi về phía Diệp Sở, bà che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Vạn Nghi Tuệ hỏi Diệp Sở: "Chuyện Tam thiếu, ngươi có suy nghĩ gì không?"
Cả Diệp gia đều biết chuyện Lục Hoài đang theo đuổi Diệp Sở, hắn phô trườn như thế, cũng đã cho Diệp Sở đủ mặt mũi.
Điều này chứng minh Lục Tam thiếu rất coi trọng Diệp Sở.
Diệp Sở ngơ ngác: "Tạm thời chúng ta vẫn là bằng hữu."
Chữ tạm thời này rất khéo, Vạn Nghi Tuệ thoáng nhìn qua đôi tai phiếm hồng của nàng, cười một tiếng, không nói gì.
Tô Lan chiêm một câu: "A Sở đã lớn, có suy nghĩ của riêng mình."
Tô Lan cảm thấy, đẻ cho người trẻ tự quyết định chuyện của mình là được.
Nếu mà bà biết, Lục Hoài thường xuyên lén đến Diệp Công Quán tìm Diệp Sở, có lẽ bà đã không nghĩ như vậy.
Diệp Sở nhìn Tô Lan một cái.
Nàng nhớ vài ngày trước, Tô Lan suýt nữa đã phát hiện chuyện Lục Hoài ở cửa, như đang chột dạ, nàng liếc mắt sang nơi khác.
Nghĩ đến đây, Diệp Sở lại nhớ thêm không ít chuyện, bên tai lại càng thêm nóng.
Năm sau, nàng muốn đến Đốc Quân phủ một chuyến.
Diệp Sở đã lâu không đi qua đó, nàng đúng là có chút nhớ.
Nàng không nghĩ nhiều, cúi đầu xuống, nghiêm túc ăn cơm.
Dùng xong bữa tối, Diệp gia cùng nhau đi tới từ đường.
Trên đường đi trong Diệp Công Quán, thường nghe tiếng pháo ở xa xa, không khí tràn đầy hương vị năm mới.
Diệp lão thái thái đi đằng trước nhất, bọn Diệp Sở đi theo phía sau.
Lão thái gia đã qua đời, Diệp lão thái thái suốt ngày làm bạn với mèo trắng.
Bà cũng không có mong ước gì nhiều, chỉ hy vọng Diệp gia có thể luôn khỏe mạnh.
Diệp gia vào từ đường.
Diệp lão thái thái làm theo lời dạy của tổ tiên, dạy con trai hành sự đoan chính, hai con dâu cũng là người thiện tâm.
Con cháu Diệp gia đường đường chính chính, cũng không làm chuyện trái lương tâm.
Bọn họ hay làm việc thiện, sẽ gửi tiền đến các đơn vị từ thiện định kỳ, trợ giúp xây dựng các trại trẻ mồ côi.
Trong từ đường dựng bài vị, Diệp gia vạn phần cung kính.
Đối mặt liệt tổ liệt tông, bọn họ không thẹn với lương tâm.
Giao thừa năm nay, đèn dầu vạn nhà cùng sáng, sáng bừng.
Trong từ đường Diệp Công Quán.
Diệp lão thái thái cầu nguyện một điều.
Năm mới, hy vọng Diệp gia bình an, mọi chuyện như ý..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.