Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 31-2



Ân, chắc đã lâu không gặp mặt, cho nên rất nhớ đối phương.

Diệp Dịch Tu dừng xe, bước nhanh tới chỗ Diệp Sở, hình như trên tay còn cầm gì đó.

"A Sở, ta xem bên kia có không ít đồ ăn ngon, ta liền tùy tiện mua một ít." Diệp Dịch Tu giống như muốn tranh công, ôm tất cả đồ ăn vặt đến trước mặt Diệp Sở.

Nhìn đống đồ vật trên tay Diệp Dịch Tu, Diệp Sở hoảng sợ, thế này mà là tùy tiện mua sao, thật sự là quá tùy tiện, chẳng lẽ đường ca đã mua hết tất cả đồ ăn vặt.

Từ nhỏ Diệp Dịch Tu đã được dạy phải đối xử tốt với muội muội. Những việc này với hắn mà nói chỉ là chuyện thường ngày, chỉ cần Diệp Sở vui là được rồi.

Diệp Sở quay đầu, chuyển hướng Phó Điềm Điềm: "Điềm Điềm, hay là ngươi ăn với ta đi."

Phó Điềm Điềm cực kỳ thích mỹ thực, sao có thể không đồng ý được. Trong ánh mắt oán niệm của Diệp Dịch Tu, nàng vui sướng nhận một nửa đồ ăn vặt.

May mắn điện ảnh mở màn, Diệp Sở nghĩ thầm, lúc này chắc là sẽ yên tĩnh rồi. Rạp chiếu phim yên lặng như vậy, hai người này mà cãi nhau, bọn họ cũng sẽ ngượng ngùng.

Để ngừa vạn nhất, sợ bọn họ tiếp tục cãi nhau, Diệp Sở đặc biệt ngồi xuống giữa hai người bọn họ, tập trung xem điện ảnh.

Rốt cuộc không nghe thấy thanh âm, thật tốt.

Diệp Sở thật sự xem nhẹ sức chiến đấu của hai người. Thời điểm tất cả mọi người đều chuyên tâm xem điện ảnh, Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm lại bởi vì một chuyện lông gà vỏ tỏi cãi nhau.

"Phó đại ca, ta thấy ngươi xem bộ điện ảnh bi tình nào đều sẽ không khóc đi? Chỉ biết ăn, nào có đầu óc để xem, không đúng, ngươi vốn không có đầu óc." Diệp Dịch Tu khiêu khích trước.

"Nhìn muội muội của ta xem, xinh đẹp ôn nhu, ăn cũng ưu nhã, thong dong." Diệp Dịch Tu còn nhân tiện khen Diệp Sở một cái.

Phó Điềm Điềm đang cúi đầu vào túi đồ ăn vặt, thiếu chút nữa bị sặc chết: "Hừ hừ, A Sở liền thích giống như ta vậy, cái này gọi là có phúc khí, A Sở nhìn ta còn có thể ăn nhiều hơn một chén cơm đâu?"

Diệp Dịch Tu lo lắng, nhanh chóng nhìn Diệp Sở: "A Sở, ngươi có thể ăn nhiều hơn hai chén cơm, như thế khá tốt, nhưng ngàn vạn không thể ăn ngấu nghiến giống Phó đại ca, không tốt cho thân thể."

Diệp Sở đột nhiên bị điểm danh, luôn có dự cảm không tốt. Quả nhiên, Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm lại đối đầu.

Động tĩnh bên Diệp Sở không nhỏ, nàng cảm thấy mất mặt sâu sắc, lập tức đẩy hai người sang hai bên.

Diệp Sở cảnh cáo: "Các người lại nói một câu, có tin ta sẽ không khách khí nữa hay không."

Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu vừa thấy Diệp Sở tức giận, lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm một câu.

Xem điện ảnh mà giống như đi đánh giặc, rốt cuộc kết thúc. Diệp Sở kéo thân thể mỏi mệt đi ra rạp chiếu phim, nàng thề sẽ không bao giờ cùng hai người kia ra ngoài chơi.

Hai người bị răn dạy, đi theo phía sau Diệp Sở giống như tiểu tức phụ.

Diệp Sở nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của hai người, có chút an ủi trong lòng: "Kế tiếp, chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng phía trước, các ngươi biết nên làm như thế nào đi?"

Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm gật đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Diệp Sở, không dám nói nhiều một lời.

Lúc này, một người qua đường đi qua bên cạnh, nhìn đến cảnh tượng như vậy cảm thấy buồn cười, nói thầm một câu: "Sao đôi tình lữ này lại bị tiểu cô nương giáo huấn đâu?"

Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu đồng thời quay đầu lại, cùng nhau trừng người qua đường kia: "Câm miệng, chúng ta không phải là tình lữ."

Người qua đường: Ha hả, này còn bảo không phải.

Diệp Sở: Thật là sẽ gây chuyện cho ta.

Diệp Sở ho khan hai tiếng, hai người nháy mắt quay lại đầu, ủy khuất cúi đầu.

Nhà ăn ở không xa, đi vài bước liền đến. Diệp Sở đi ở phía trước, nhưng sau lưng nàng không có đôi mắt.

"A, ngươi dẫm vào chân của ta." Phó Điềm Điềm hô đau, duỗi tay liền đánh Diệp Dịch Tu.

"Người như ngươi cũng quá thô lỗ, rõ ràng là ta không cẩn thận, ngươi dám đánh ta, ta liền cáo trạng với A Sở." Diệp Dịch Tu đắc ý nói.

Diệp Sở: Tốt, như này cũng không cần ăn cơm nữa.

Nhưng mà, ba người bọn họ vẫn ăn bữa tối, Diệp Dịch Tu mời tiệc lớn nước Pháp. Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu cãi nhau cả buổi, rốt cuộc giải quyết xong bữa cơm.

Buổi tối, thời điểm Diệp Dịch Tu đưa Diệp Sở về nhà, còn nghiêm túc dặn nàng: "A Sở, lần sau đừng để ta thấy người nọ."

Diệp Sở cảm thấy buồn cười: "Đường ca, Điềm Điềm chỉ là một nữ học sinh, không cần phải so đo với nàng."

"Là nàng so đo với ta trước." Diệp Dịch Tu không quên chuyện khi còn nhỏ.

Diệp Sở nghĩ thầm, lần tới nàng cũng không thể để hai người này chủ động gặp phải.

Sau khi vào Diệp Công Quán, mọi người đều đã đi nghỉ. Diệp Sở chơi cả ngày ở bên ngoài, tất nhiên là mệt đến không được.

Nàng rửa mặt, chải đầu xong, vừa mới nằm lên giường liền ngủ rồi.

Diệp Sở nặng nề mà đi ngủ, nàng mơ một giấc mộng rất dài.

Ở trong mộng, nàng về tới kiếp trước.

Một buổi tối có mưa.

......

Khi đó, mưa rơi liên tiếp mấy ngày ở Thượng Hải, rõ ràng là chạng vạng, nhưng sắc trời đã sớm đen.

"Đường ca, muội không thể đi nhà của cô cô muộn mấy ngày sao?" Diệp Sở hỏi Diệp Dịch Tu.

Tuy Diệp Dịch Tu lôi kéo Diệp Sở đi nhanh, nhưng chiếc ô trên tay hắn vẫn vững vàng đặt trên đầu Diệp Sở, không để Diệp Sở bị dính một chút nước mưa nào.

"Ca, mẫu thân còn chưa trở về nhà, muội muốn nhìn mẫu thân một chút lại đi, sao phải đi vội như vậy đâu?" Diệp Sở giữ chặt tay Diệp Dịch Tu, đứng tại chỗ không chịu đi.

Đối mặt với Diệp Sở chất vấn, Diệp Dịch Tu khó có thể trả lời. Hiện tại Diệp gia đã tràn ngập nguy cơ, sớm đã không thể bảo vệ chu toàn cho Diệp Sở.

Từ nhỏ Diệp Sở đã được bọn họ sủng ái mà lớn lên, bị bọn họ dưỡng thành bộ dáng thiên chân, không rành thế sự. Huống hồ, bọn họ lại giấu tình huống thật sự của Diệp gia, Diệp Sở cảm thấy kỳ quái cũng không có gì lạ.

Tưởng di nương đã chết, Diệp Gia Nhu đẩy toàn bộ sai lầm lên người Diệp gia.

Sau đó, Diệp Gia Nhu leo lên Mạc Thanh Hàn, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn hợp lực làm sụp Diệp gia, thâu tóm Diệp gia.

Bọn họ vì bảo toàn Diệp Sở, chỉ có thể dấu diếm tất cả. Bọn họ đã sắp xếp tốt đường lui cho Diệp Sở ở Hongkong, hiện tại đi còn có một chút cơ hội để thở dốc.

"A Sở ngoan, cô cô ở Hongkong sinh bệnh, khi còn nhỏ, nàng đau muội nhất, muốn mau chóng nhìn thấy muội. Hơn nữa, đã đặt vé tàu rồi, thời gian tàu khởi hành cũng sắp đến, chẳng lẽ muội còn muốn thay đổi?"

Diệp Dịch Tu nghiêm mặt, giả bộ tức giận. Quả nhiên Diệp Sở thuận theo.

"Đường ca, chỉ là gần đây muội rất hoảng hốt, không muốn rời nhà. Hiện tại muội liền nghe ca, ca đừng nóng giận." Diệp Sở vừa thấy Diệp Dịch Tu tức giận, liền chạy nhanh theo hắn, bước nhanh đến cửa.

Lúc này, mưa càng lớn, nước mưa không ngừng đập lên mặt đất. Hạt mưa bay tới trên mặt Diệp Sở, lạnh căm căm, xúc cảm lạnh lẽo.

Diệp Dịch Tu ôn nhu nói: "A Sở ngoan, tới đó phải chăm sóc cho cô cô thật tốt, đừng luôn nhớ nhà."

Sau khi nói xong, Diệp Dịch Tu nhẹ nhàng vuốt đầu Diệp Sở. Đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng, nhưng trên mặt của Diệp Dịch Tu không hề hiển lộ nửa phần.

"Đường ca, chờ cô cô hết bệnh rồi, muội liền về nhà, các người chờ ta." Diệp Sở vẫy tay tạm biệt với Diệp Dịch Tu.

"Được, muội phải tự chiếu cố bản thân thật tốt."

Khi đó Diệp Sở bị bảo vệ rất tốt, vô số ngày sau này, nàng vẫn có thể nhớ đến cảnh tượng lúc ấy. Nếu nàng có thể hiểu chuyện sớm hơn một chút, có phải là sẽ thấy sự thống khổ và không nỡ trong mắt của đường ca hay không.

Nhưng Diệp Sở được mọi người chờ mong bình an, cuối cùng vẫn bởi vì đủ loại ngoài ý muốn mà không lên tàu.

......

Diệp Sở bừng tỉnh từ trong mộng, ngồi dậy.

Trái tim không ngừng đập, Diệp Sở ôm ngực gắt gao, hô hấp dồn dập, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng nhớ đến bến tàu đen nhánh đêm đó và Diệp gia bị nước mưa vây quanh......

Mọi chuyện của đời trước, giống như mới phát sinh ngày hôm qua, rõ ràng, khắc sâu.

Sau, Diệp Sở và Diệp Dịch Tu chặt đứt liên hệ. Diệp Sở vì muốn giữ mạng, hợp tác với Lục Hoài. Sau khi ổn định, nàng liền bắt đầu tìm tung tích của những người khác.

Có người nói Diệp Dịch Tu đi nước ngoài, cũng có người nói đã từng nhìn thấy hắn ở Bắc Bình, nhưng mặc kệ Diệp Sở tìm như thế nào, cũng không thấy.

Diệp Sở cứu mạng của Lục Hoài, sau lại làm giao dịch với hắn.

Suốt năm năm, Lục Hoài dạy Diệp Sở rất nhiều thứ, khiến nàng từ một đại tiểu thư không biết gì cả, trở thành một người có năng lực tự bảo vệ.

Trọng sinh trở về, Lục Hoài và Diệp Sở chỉ là người xa lạ, cho nên nàng sẽ không sấn đến tự tìm mất mặt.

Đời này, Diệp Sở vẫn luôn trốn tránh Lục Hoài, là vì không muốn lại dựa vào hắn. Chuyện trọng sinh nghe rất vớ vẩn, tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng.

Nhưng chỉ cần Lục Hoài có chỗ cần trợ giúp, Diệp Sở đều sẽ toàn lực ứng phó.

Ân tình của Lục Hoài, nàng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, Diệp Sở nghĩ như vậy. Rõ ràng trong lòng nàng sinh ra cảm giác dị thường, lại bị ép xuống.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi bùm bùm va vào cửa sổ, Diệp Sở đứng dậy, đi đến cửa sổ.

Diệp Sở đẩy cửa sổ, gió thu kèm theo mưa thổi vào, bên ngoài một mảnh trắng xoá, không thể xem rõ gần xa.

Lục Hoài đã từng nói: "Gặp chuyện vẫn vững vàng, mới có thể bảo đảm không làm sai."

Nàng đột nhiên nghĩ đến hắn, thanh tuyến trầm thấp lọt vào trong lòng.

Thời tiết cuối thu hơi lạnh, nhưng gió đêm thổi đến trên người Diệp Sở, lại khiến trái tim hoảng loạn của nàng chậm rãi bình tĩnh.

Hiện tại Diệp Sở đã không phải tiểu thư không rành thế sự năm đó.

Đời này, những người đã nỗ lực bảo vệ nàng đời trước, nàng sẽ dựa vào sức mạnh của bản thân, không để bọn họ chịu một chút thương tổn.

***

Mấy ngày hôm trước, xưởng đóng tàu Gia Tùng đã xảy ra chuyện, tất cả người trên thuyền không một ai thoát khỏi.

Người ngoài cho rằng đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Nhưng Lục Hoài biết, đám người vô tội kia là bị quấn vào đấu tranh quyền lợi.

Nghĩ thế, Lục Hoài đè đè ấn đường, đáy mắt hiện lên đau kịch liệt. Hắn quá mức sơ sẩy, không bảo vệ tốt những người dân này.

Độc thủ phía sau màn nơi chốn nhằm vào Lục Hoài, nhưng đến nay Lục Hoài vẫn không biết thân phận của người nọ.

Lần này, kẻ đó phái thuộc hạ Tôn Liên xuống tay với xưởng đóng tàu, chính hắn vẫn ẩn phía sau màn, không bại lộ một phân một hào.

Lục Hoài đã để Chu phó quan đi bắt Tôn Liên, chắc sắp tới rồi.

Lúc này, bên ngoài thư phòng truyền tới thanh âm của Chu phó quan: "Tam thiếu, người mang đến rồi."

Ánh mắt Lục Hoài tối sầm lại, lạnh giọng: "Tiến vào."

Chu phó quan cầm súng để trên đầu một người, đi vào thư phòng, đóng cửa lại.

Chu phó quan không chút lưu tình mà đẩy người nọ xuống đất, súng vẫn luôn chĩa về người nọ. Nhìn về phía Lục Hoài, ngữ khí của Chu phó quan cung kính đến cực điểm: "Tam thiếu, hắn chính là Tôn Liên."

Cả người Tôn Liên đều đau, nhưng hắn không dám ra tiếng, hoảng sợ mà nói: "Tam thiếu, ngài tha ta đi, ta biết sai rồi."

Tôn Liên hoàn thành chuyện mà chủ nhân của hắn phân phó, chưa kịp thoát đi đã bị Chu phó quan bắt.

Tâm tư của Lục Tam thiếu kín đáo, thậm chí còn lợi hại hơn cả chủ nhân của hắn.

Lục Hoài liếc Tôn Liên một cái, đáy mắt một mảnh lạnh băng: "Vì sao ngươi phải làm chuyện này?"

Tôn Liên vô cùng trung thành và tận tâm với chủ nhân, sau khi hắn bị Lục Hoài bắt, trong lòng đã quyết định tuyệt đối không bại lộ thân phận của chủ nhân.

Tôn Liên nhìn Lục Hoài, chắc chắn nói: "Ta và chủ thuyền xưởng đóng tàu Gia Tùng có thù oán, cho nên ta huỷ thuyền của hắn."

"Hắn hại người nhà của ta, ta cũng không để hắn sống tốt."

Ánh mắt của Lục Hoài nháy mắt lạnh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.