Người Diệp Sở mảnh khảnh, mái tóc đen nhánh rũ trên vai, càng làm nổi bật da thịt trắng nõn của nàng.
Lục Hoài không nhanh không chậm đi đến hàng ghế sau Diệp Sở mấy hàng, chậm rãi ngồi xuống.
Nhìn từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn thấy biểu tình của Diệp Sở.
Lúc này sắc mặt Diệp Sở nhàn nhạt, nhìn không rõ cảm xúc của nàng.
Sau đó, Lục Hoài lại chuyển ánh mắt qua bên cạnh Diệp Sở, có một nam tử ngồi bên trái nàng.
Ánh nắt Lục Hoài đen tối không rõ, nhàn nhạt liếc một cái.
Người này hắn nhớ, là Tô gia Đại thiếu gia, Tô Minh Triết.
Tô Minh Triết làm việc tiêu sái, lại mới từ nước ngoài trở về, mang Diệp Sở đến buổi đấu giá, cũng không hiếm lạ.
Lục Hoài lại nhìn Diệp Sở, ánh mắt nặng nề.
Phòng đấu giá có rất nhiều người, khắp nơi ầm ĩ, nhưng Lục Hoài lại cảm thấy những tiếng ồn ào náo động xung quanh đều biến mất.
Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Diệp Sở.
Nhìn lâu không rời.
Lục Hoài chú ý, mỗi khi có một món đấu giá được mang lên, tuy Diệp Sở đều liếc nhìn, nhưng cũng rời mắt rất nhanh, không hề dừng lại nhiều vài giây.
Người khác hừng hực khí thế cạnh tranh, Diệp Sở lại im lặng.
Tô Minh Triết thường nói mấy câu với Diệp Sở, nhưng biểu cảm của Diệp Sở vẫn nhàn nhạt.
Dường như không thèm để ý cái gì.
Lục Hoài có chút tò mò, không biết nàng sẽ thích cái gì.
Nhưng từ trước đến nay, ánh mắt của Diệp Sở vẫn không tệ, bây giờ lạnh nhạt như vậy, chắc là không thấy được cái gì hợp ý thôi.
Hắn chợt cười, Diệp Sở rất quật cường, muốn hiểu được tâm tư của nàng, thật sự không dễ.
Lúc này, trên đài xuất hiện món đồ đấu giá tiếp theo, người chủ trì mở miệng: "Đây là bình Ngọc Hồ Xuân, tính chất rất tốt......"
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Diệp Sở xẹt qua một vài thứ, chiếc bình hoa thật quen thuộc, hình như nàng đã thấy ở đâu đó.
Diệp Sở hơi trầm tư, tìm được đáp án.
Đời trước, khi Diệp Sở đến Phủ Đốc Quân, bình hoa này được đặt trong phòng Lục Hoài.
Khi đó nàng không biết bình hoa này đến từ đâu, nàng cũng không hỏi Lục Hoài.
Hiện tại xem ra, chắc là trong lần đấu giá này, Lục Hoài có được bình hoa này?
Diệp Sở đang cúi đầu suy nghĩ, lúc này, trong sảnh bán đấu giá vang lên tiếng nói của người chủ trì, đánh gãy suy nghĩ của nàng.
"Bình Ngọc Hồ Xuân khởi giá là tám trăm đồng bạc, mỗi lần tăng giá không được ít hơn ba trăm đồng bạc, bây giờ bắt đầu đấu giá."
Tô Minh Triết mở miệng đầu tiên: "Một ngàn ba trăm đồng bạc."
Vừa rồi Diệp Sở đều có ít hứng thú với mọi thứ, nhưng lại nhìn bình Ngọc Hồ Xuân nhiều lần.
Nếu A Sở thích bình hoa này, hắn nhất định sẽ đấu giá được bình hoa này, tặng cho A Sở.
Diệp Sở ngẩn ra vài giây, nhìn Tô Minh Triết: "Biểu ca thích món đồ này?"
Tối nay, Tô Minh Triết vẫn không ra giá, nàng vốn tưởng rằng Tô Minh Triết chướng mắt mấy thứ này. Không ngờ, Tô Minh Triết thích bình Ngọc Hồ Xuân.
Tô Minh Triết cũng không nói toạc, chỉ cười: "Nhìn lâu như vậy, cũng chỉ có bình hoa này miễn cưỡng hợp khẩu vị của ta."
"Hơn nữa, ta đã đến, cũng không thể tay không mà về."
Diệp Sở gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tiếng nói của chủ trì vang lên: "Tô Đại thiếu gia ra giá đầu tiên, có ai muốn tăng giá không?"
Lúc này, tiếng nói đạm mạc vang lên.
"Hai ngàn đồng bạc."
Diệp Sở nao nao, giọng nói này......
Chẳng lẽ Lục Hoài cũng đến?
Nàng quay đầu nhìn về sau, vừa lúc bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Lục Hoài.
Vừa rồi Lục Hoài nhận thấy khi Diệp Sở nhìn thấy bình hoa này, ánh mắt dừng lại một lúc.
Tuy phản ứng rất nhỏ, nhưng Lục Hoài nhận ra, hình như bình hoa này có chút đặc biệt với Diệp Sở.
Hôm nay vốn định chọn một món quà cho Diệp Sở, đương nhiên muốn tặng thứ nàng thích.
Vừa rồi Tô Minh Triết ra giá, khiến Lục Hoài càng khẳng định điều này.
Ánh mắt Lục Hoài hơi dao động, mặc dù Tô Minh Triết đấu giá bình hoa cũng vì Diệp Sở, nhưng hắn sẽ không nhường.
Tô Minh Triết đưa, và hắn đưa không giống nhau.
Hơn nữa, đồ vật phải do chính hắn đưa mới có ý tứ.
Phòng đấu giá to như vậy, hắn và nàng nhìn nhau từ xa, ánh mắt chạm vào nhau.
Khi Diệp Sở nhìn về phía Lục Hoài, hắn chợt cười.
Kẻ lừa đảo, lại gặp mặt.
Diệp Sở cũng cười, nụ cười rất nhẹ.
Quả nhiên là Lục Hoài.
Lúc này, mọi người trong phòng đấu giá đều nhìn về phía Lục Hoài, hắn thu hồi tầm mắt.
Chỗ Lục Hoài tương đối phía sau, xung quanh không có ai, trong phòng đấu giá không ai nhận thấy Lục Hoài đi vào.
Hiện tại Lục Hoài ra giá, bọn họ mới biết, thì ra Lục gia Tam thiếu cũng đến đây.
Tô Minh Triết đương nhiên nhìn thấy Lục Hoài, hắn nhướng mày: "Lục Tam thiếu cũng nhìn trúng món đồ đấu giá này?"
Ngay sau đó, Tô Minh Triết lại nói một câu: "Nhưng ta sẽ không nhường hắn."
Ở phòng đấu giá, ai trả giá cao thì được, không liên quan đến chức quan, cũng không liên quan đến địa vị, ai có thể trả giá, người đó có thể được đồ đấu giá.
Mặc dù Lục Hoài là Thiếu soái, nhưng Lục Hoài vô cùng công chính, hắn nhất định sẽ tuân thủ quy định của phòng đấu giá, sẽ không lấy thế ép người.
Càng không nói, A Sở hình như thích bình hoa này, nên hắn sẽ không nhường.
Tô Minh Triết lại mở miệng: "Hai ngàn bảy trăm đồng bạc."
Sắc mặt Lục Hoài lạnh nhạt, xem ra Tô Minh Triết nhất định phải đấu giá được bình Ngọc Hồ Xuân cho Diệp Sở.
Lục Hoài liếc Diệp Sở một cái, ánh mắt sâu hơn.
Hắn nhất định phải bắt được bình hoa này.
Giọng nói của Lục Hoài nặng nề: "Bốn ngàn đồng bạc."
Lúc này, toàn bộ phòng đấu giá đều trở nên yên lặng, tiếng cạnh tranh vừa nãy cũng dừng lại.
Hiện tại rõ ràng là Tô Đại thiếu và Lục Tam thiếu đều nhìn trúng món đồ đấu giá này.
Bọn họ ai cũng không nhường.
Địa vị Lục Hoài hiển hách, gia cảnh Tô Minh Triết giàu có, hai người đều có tự tin, người khác không tiện lại xen miệng.
Lúc này buổi đấu giá trở thành hai người cạnh tranh.
Diệp Sở nhìn Lục Hoài lại tăng giá, bắt đầu trầm tư.
Hiện tại xem ra, đời trước đúng là Lục Hoài được đến bình Ngọc Hồ Xuân ở buổi đấu giá.
Nhưng là giá của bình hoa đã tăng rất cao, còn tăng giá như vậy, Diệp Sở cảm thấy có chút không đáng giá.
Diệp Sở nhìn Tô Minh Triết, thử hỏi: "Biểu ca rất thích hàng đấu giá này sao?"
"Thứ khác cũng không tệ, hay là biểu ca lại nhìn xem."
Tô Minh Triết hiểu tâm tư của Diệp Sở, nàng không muốn để hắn quá tiêu pha, nhưng hắn sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý.
Tô Minh Triết cười: "A Sở, muội biết tính của ta."
Diệp Sở hiểu ý, không nói chuyện nữa.
Tô Minh Triết cao giọng hơn: "Năm ngàn đồng bạc."
Giá càng ngày càng cao, không khí trong phòng đấu giá càng thêm nhiệt liệt.
Mọi người đều nhìn về phía Lục Hoài, không biết Tam thiếu sẽ ra giá thế nào.
Nghe thấy Tô Minh Triết nói, Lục Hoài nhướng mi, tính của hắn ta cũng thật quật cường.
Khá giống Diệp Sở.
Lúc này, Lục Hoài trầm giọng: "Sáu ngàn đồng bạc."
Ngữ khí của hắn vẫn lạnh nhạt như trước, lại ẩn dấu vài phần sắc bén.
Tiếng nói trầm thấp của Lục Hoài vang lên, mọi người đều trầm mặc.
Đây là giá quý nhất buổi đấu giá đêm nay, cho dù so với mấy lần đấu trước, giá này cũng coi như rất cao.
Nếu Tô Minh Triết không tăng giá, có nghĩa là Lục gia Tam thiếu đấu giá được món đồ này.
Tô Minh Triết nghe được, hắn đang định tăng giá, chợt nhớ đến hôm nay hắn chỉ mang theo năm ngàn đồng bạc.
N
gười đến buổi đấu giá từ thiện này, không phú thì quý, cũng có không ít người có địa vị cao.
Bởi vậy, vì phòng ngừa mọi người nâng giá ác ý, hoặc để ngừa mọi người vung tiền như rác, chỉ vì đua đòi, lần này buổi đấu giá có một quy định.
Đó là chỉ nhận ngân phiếu đang mang theo.
Tô Minh Triết đương nhiên biết quy định này, hắn than nhỏ một tiếng, đã như vậy, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Hắn không nói nữa.
Chủ trì thấy Tô Minh Triết không có động tác, hắn mở miệng: "Sáu ngàn đồng bạc lần thứ nhất, sáu ngàn đồng bạc lần thứ hai, sáu ngàn đồng bạc lần thứ ba, thành giao!"
Cây búa màu đen gõ vào bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.
Giải quyết dứt khoát.
Bình Ngọc Hồ Xuân thuộc về Lục Hoài.
Lục Hoài híp mắt, hắn nhìn Diệp Sở một cái.
Xem ra, hắn có thể tự đưa bình hoa này cho nàng.
Không đấu giá được bình hoa, Tô Minh Triết có chút tiếc nuối, nhưng hắn từ trước đến nay tiêu sái, rất nhanh liền ném chuyện này ra sau đầu.
Dù sao hắn còn có thể tặng quà khác cho A Sở, luôn là có cơ hội.
Tô Minh Triết cười nói: "A Sở, chúng ta đi thôi."
Diệp Sở thấy biểu cảm của Tô Minh Triết, biết hắn không để chuyện này trong lòng, nàng mới thả lỏng.
Diệp Sở gật đầu: "Ân."
Buổi đấu giá sắp kết thúc, trong sảnh lớn có vài người đứng lên, chuẩn bị rời đi. Sảnh lớn dần quạnh quẽ.
Diệp Sở cũng chuẩn bị về nhà, nàng vô thức nhìn xung quanh, liếc một cái liền thấy Lục Hoài.
Thân hình Lục Hoài thon dài đĩnh bạt, ở sảnh lớn phòng đấu giá vô cùng bắt mắt. Hắn cũng đang nhìn nàng.
Hai người trầm mặc đối diện trong sảnh lớn.
Diệp Sở cười rất nhẹ.
Lục Hoài hơi cong khóe miệng.
Buổi đấu giá oanh liệt hạ màn, từng chiếc ô tô rời khỏi Khách Sạn Tân Thành, xung quanh dần khôi phục yên tĩnh.
Diệp Sở và Tô Minh Triết đi ra phòng đấu giá, đi đến cửa.
Đêm đã đen như mực.
Tô Minh Triết đã lên xe, khi Diệp Sở mở cửa, chuẩn bị lên xe, thì lúc này, một người gọi nàng.
"Tiểu thư Diệp Sở, xin dừng bước."
Diệp Sở xoay người, nhìn qua, nàng cũng không quen người trước mắt.
Ngữ khí của người này ôn hòa: "Tiểu thư Diệp Sở, đây là quà của Tam thiếu dành cho ngài."
Hắn vừa nói, vừa đưa hộp quà trong tay cho Diệp Sở.
"Đây là bình Ngọc Hồ Xuân được đấu giá tối nay."
Diệp Sở nhận hộp, ngẩn ra, Lục Hoài đấu giá bình Ngọc Hồ Xuân, là để tặng cho nàng?
Người này nói: "Tiểu thư Diệp Sở, ta đi trước." Sau đó, hắn xoay người rời đi.
Diệp Sở có chút hiểu rõ, nàng có lẽ đã biết lí do Lục Hoài tặng đồ cho nàng.
Diệp Sở ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chỗ Lục Hoài.
Nàng và Lục Hoài cách nhau không xa, bọn họ bốn mắt nhìn nhau trong ban đêm yên tĩnh.
Bóng đêm đã thâm, ánh trăng trắng tinh dừng trước xe, càng làm Lục Hoài lạnh lùng thanh tuyển.
Diệp Sở khẽ mở miệng, nói một câu.
Cảm ơn.
Lục Hoài ngồi trong xe, tầm mắt dừng trên người Diệp Sở.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng, giống như trân châu của nàng.
Lúc này, tâm trạng của nàng không tệ, biết Lục Hoài làm như vậy, là nói cho nàng, hợp tác của bọn họ nhất định sẽ thuận lợi.
Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ sẽ sóng vai với nhau, cùng đối mặt tương lai gian nan hiểm ác.
Nghĩ đến đây, tay Diệp Sở cầm hộp vô thức nắm chặt hơn, sau đó lại thả ra.
Đời trước, Lục Hoài đấu giá được bình Ngọc Hồ Xuân, đặt ở Phủ Đốc Quân.
Mà này một đời, Lục Hoài đưa bình Ngọc Hồ Xuân cho nàng, làm thành ý cho hợp tác.
Diệp Sở cười, có lẽ, trên thế gian này có rất nhiều việc đều có trùng hợp đi.
Tô Minh Triết ngồi trong xe, đương nhiên thấy rõ việc vừa xảy ra.
Hắn có chút ngoài ý muốn, Lục Hoài cùng hắn đấu giá bình hoa này, kết quả đưa cho Diệp Sở?
Tô Minh Triết nhướng mày, chẳng lẽ có chuyện gì hắn không biết.
Tô Minh Triết nhìn về phía Diệp Sở: "A Sở, Tam thiếu và muội rất quen thuộc sao?"
Diệp Sở điều chỉnh sắc mặt, nói ra lý do đã sớm chuẩn bị tốt: "Trong lúc vô tình ta đã cứu Tam thiếu, lại không cẩn thận chọc tới kẻ thù của hắn."
"Đây chắc là quà nhận lỗi của Tam thiếu với ta."
Diệp Sở và Lục Hoài đã ước định, ở trước mặt người ngoài, bọn họ sẽ cố tình giữ khoảng cách.
Cho nên, khi Diệp Sở nhắc đến Lục Hoài, mới gọi là Tam thiếu.
Tô Minh Triết lạnh nhạt nói: "Thì ra là thế."
Hắn không nói nữa, đáy mắt không rõ sâu cạn.
Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhiệt độ ban đêm rất thấp, trên cửa sổ xe có một tầng sương mù, khiến tầm mắt có chút không rõ ràng.
Đêm nay gió lạnh, nhưng nàng lại không cảm thấy như vậy.
Diệp Sở chợt cười.
Xe về đến Diệp Công Quán, sau khi vào phòng, Diệp Sở mới mở quà.
Bên trong có một tờ giấy, nàng cầm lên, chậm rãi mở nó ra.
Nhìn thoáng qua, liền biết là chữ viết của Lục Hoài.
Dòng thứ nhất viết bốn chữ, hợp tác vui vẻ.
Sau đó, hắn để lại địa chỉ của một câu lạc bộ kiếm phương Tây phía dưới, bảo nàng đến đấy lúc ba giờ chiều mai.
Diệp Sở nôn nao, Lục Hoài muốn làm gì?
Diệp Sở không học kiếm phương Tây, dốt đặc cán mai về cái này. Nếu Lục Hoài muốn dạy nàng đấu kiếm, nàng sẽ không thể ứng phó.
Kệ đi, Lục Hoài làm việc luôn có lý do của hắn.
Gặp trước rồi nói.
......
Hôm sau, Diệp Sở đổi một bộ quần áo thoải mái. Rốt cuộc, nàng sắp đến câu lạc bộ kiếm phương Tây, không thể mặc đồ rườm rà.
Dựa theo thời gian hẹn, Diệp Sở đi đến câu lạc bộ.
Vừa đến cửa câu lạc bộ, liền có người đi đến, cung kính hỏi: "Xin hỏi, ngài là Diệp Nhị tiểu thư phải không?"
Diệp Sở gật đầu.
Người nọ làm một thủ thế, mời Diệp Sở đi vào: "Tam thiếu đang chờ ngài ở bên trong."
Diệp Sở đi theo sau người nọ, được dẫn đến một phòng.
Người nọ mở cửa cho Diệp Sở, Diệp Sở nói cảm ơn, rồi nhấc chân bước vào.
Trong phòng có một chiếc rèm dày, đèn trong phòng bật sáng, Diệp Sở nhìn quanh một vòng, nhưng không có ai.
Trong phòng có không ít đồ che đậy và thiết bị, Diệp Sở vừa thấy liền biết bình thường nơi này dùng để luyện tập.
Diệp Sở suy nghĩ vài giây, liền hiểu dụng ý của Lục Hoài.
Lúc trước nàng và Lục Hoài giao thủ vài lần, lần này Lục Hoài đã hợp tác với nàng, lại chọn chỗ gặp mặt ở đây, khẳng định là muốn nhìn thấy một chút thân thủ của nàng.
Nếu là nàng không đoán sai, hoặc là Lục Hoài không ở trong phòng, hoặc là hắn đang ở sau cửa phòng.
Diệp Sở cười cười, thanh sắc* không đổi, nàng làm bộ không chút nào cảm kích bộ dáng, đem cửa phòng khép lại.
(*Thanh sắc: thanh và sắc: âm thanh và vẻ mặt.)
Cửa phòng đột nhiên đóng lại, Diệp Sở vẫn đi lên phía trước một bước, nhưng không quay đầu lại xác nhận.
Giây tiếp theo, Diệp Sở cảm giác nắm tay sắc bén cọ qua bên tai nàng, bởi vì sớm có phòng bị, nên nàng lập tức nghiêng đầu tránh né.
Diệp Sở không cam lòng yếu thế, gập khuỷu tay, thúc vào Lục Hoài phía sau.
Lục Hoài nghiêng người tránh, vòng ra sau Diệp Sở, Diệp Sở ngồi xổm xuống, dùng một chân cố định người, một chân khác quét về phía chân Lục Hoài.
Dường như đã sớm đoán được động tác của Diệp Sở, Lục Hoài trước tiên lui ra sau một bước, chiêu phản kích của Diệp Sở rơi vào khoảng không.
Diệp Sở xoay người, nhìn Lục Hoài, gọi một tiếng: "Lục Hoài."
Lần này hẹn Diệp Sở ra ngoài, Lục Hoài liền có ý định muốn thử nàng.
Khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười: "Luôn luôn cảnh giác, điểm này nàng làm không tệ."
Diệp Sở sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn khích lệ."
"Ta bảo nàng đến đây, là muốn thử thân thủ của nàng, bởi vì ta muốn mang nàng đi một chỗ." Lục Hoài nhàn nhạt nói.
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Chỗ kia ngư long hỗn tạp, không biết nàng có thể ứng phó không."
"Nếu tối mai, nàng muốn đi cùng ta, nhất định phải biểu hiện thật tốt."
Diệp Sở lập tức hiểu ý của Lục Hoài, nàng đương nhiên sẽ không từ chối: "Lục Hoài, chúng ta bắt đầu đi."
Lục Hoài cười nhẹ: "Nàng không cần giữ lại."
Diệp Sở cũng cười: "Đương nhiên."
Ngay từ đầu, hai người vẫn chưa động, đều chờ đối phương ra tay trước.
Bọn họ giằng co, Diệp Sở bỗng nắm chặt nắm tay, đấm hướng mặt Lục Hoài.
Lục Hoài không né không tránh, giơ tay cầm nắm tay của Diệp Sở, ngăn cản Diệp Sở tiến công.
Đây vốn không phải chủ ý của Diệp Sở.
Khi Diệp Sở đấm Lục Hoài, người nàng hơi nghiêng, lưng hướng về phía Lục Hoài, gập một khuỷu tay, dùng sức thúc về phía bụng hắn.
Lục Hoài không chút hoảng loạn, thong dong bắt lấy khuỷu tay Diệp Sở, chặt chẽ cố định, Diệp Sở không thể động đậy.
"Nàng thua." Tiếng nói của Lục Hoài vang lên bên tai Diệp Sở.
Diệp Sở đưa lưng về phía Lục Hoài, sắc mặt không rõ, nàng duỗi chân từ bên sườn câu lấy chân Lục Hoài, người ngả ra sau, cả người ép xuống người Lục Hoài.
Bước chân của Lục Hoài không vững, lại bị Diệp Sở đột nhiên ép xuống, hắn mất cân bằng, cùng Diệp Sở ngã xuống sàn nhà.
Tiếng ngã nặng nề, Lục Hoài lại không kêu nửa tiếng.
Nàng rút kẹp tóc trên đầu xuống, tóc không có trói buộc, nháy mắt rơi xuống, rũ bên sườn mặt Lục Hoài.
Diệp Sở cầm kẹp tóc, chống vào cổ Lục Hoài, kẹp tóc sắc nhọn, dường như có thể tùy thời đâm thủng da Lục Hoài.
Thì ra kẹp tóc của Diệp Sở là được chế tạo đặc biệt, nhìn bên ngoài, căn bản không thể nhìn ra đây là gai nhọn có thể đưa người vào chỗ chết.
"Lục Hoài, là ngươi thua."
Diệp Sở cúi người nhìn vào mắt Lục Hoài, hai người cách nhau chỉ có mấy cm.
Lục Hoài không chút hoang mang, hắn và Diệp Sở đối diện, không hề có tự giác đang yếu thế, hắn nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Sở, bỗng nhiên cười.
Cảm giác lực đạo trên tay Diệp Sở hơi lơi lỏng, Lục Hoài lập tức túm lấy cổ áo Diệp Sở, kéo nàng sang bên cạnh.
Trước khi Diệp Sở chạm đất, tay Lục Hoài hơi kéo một chút, bởi vì có giảm xóc, khi Diệp Sở ngã xuống đất, nàng cũng không cảm thấy đau.
Lục Hoài lật người, quỳ gối bên người Diệp Sở, dùng cánh tay đè vào cổ Diệp Sở, một tay khác giữ tay cầm kẹp tóc của Diệp Sở ở bên tai Diệp Sở.
Trong giây lát, tình thế của hai người hoàn toàn thay đổi.
Lục Hoài nghiêm trang: "Diệp Sở, ta muốn dạy nàng một câu, ở bất cứ thời điểm nào, cũng không thể mềm lòng với kẻ địch."
Nếu Lục Hoài không cố ý cười với nàng, sao nàng có thể thất thần.
Diệp Sở mím miệng, không nói chuyện, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Lục Hoài, nhấc chân, móc hướng Lục Hoài, Lục Hoài nghiêng đầu tránh, Diệp Sở lập tức đứng dậy.
"Lục Hoài, ngươi là kẻ địch của ta sao?" Diệp Sở hỏi.
"Đương nhiên không phải." Lục Hoài trả lời.
Lục Hoài vừa dứt lời, Diệp Sở lại chủ động tiến công, nhưng thất bại liên tục, mặc kệ Diệp Sở làm như thế nào, Lục Hoài vẫn có cách hóa giải.
Cuối cùng, Lục Hoài đã cố định tay Diệp Sở ra phía sau, thắng bại rõ ràng.
Trong quá trình đánh nhau vừa rồi, hô hấp của Diệp Sở đã trở nên dồn dập, thể lực tiêu hao rất nhiều.
Nhưng Diệp Sở không muốn đầu hàng Lục Hoài, nàng nhìn vách tường trước mặt, cách nàng không đến một mét, mà công tắc đèn phòng vừa lúc ở trên bức tường này.
Diệp Sở biết nàng không thể đánh lại Lục Hoài, mỗi lần nàng đánh nhau với Lục Hoài, đều đưa bọn họ hướng đến bức tường này.
Lục Hoài đứng thẳng, tuy hắn giữ tay Diệp Sở, nhưng đồng thời cũng cho nàng một chỗ dựa.
Diệp Sở dựa về sau, nhấc người, đá hai chân lên tường, một chân nhắm ngay công tắc đèn.
"Bang" một tiếng, đèn tắt, căn phòng rơi vào bóng tối.
Động tác của Diệp Sở lớn như thế, Lục Hoài đương nhiên không thể giữ lại tay Diệp Sở, hắn chỉ có thể buông lỏng, mà phía trước Diệp Sở đã thăm dò tình hình trong phòng.
Tay nàng buông lỏng, người tụt xuống, nàng lập tức trượt đến chỗ che đồ trong phòng.
Phòng này vốn dùng để diễn tập, có rất chiều đồ che đông đảo, ánh sáng bị tắt, Diệp Sở núp vào, cả người lập tức bị che khuất.
Lục Hoài muốn tìm được Diệp Sở cũng phải tốn chút thời gian.
Diệp Sở thở nhẹ, không để Lục Hoài phát hiện vị trí của nàng.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, chú ý động tĩnh bên chỗ Lục Hoài.
Nụ cười của Lục Hoài càng lớn, hắn rất quen thuộc phòng này. Diệp Sở trốn ở đâu, hắn cũng biết.
Lục Hoài không đi qua, mà hướng đến chỗ Diệp Sở nói.
"Nàng làm rất tốt, cho dù rơi vào cảnh gian nan thế nào, nàng cũng phải kiên trì đến cùng."