Diệp Sở không trả lời, chỉ im lặng nghe Lục Hoài nói.
Diệp Sở biết hắn đã phát hiện chỗ mình đang ẩn thân, nhưng nàng cũng không có khẩn trương.
Nàng nhanh chóng suy nghĩ, không biết nên làm thế nào ở bước tiếp theo. Ước chừng nửa phút, Lục Hoài vẫn không hề có bất kỳ động tác nào.
Sau đó, Lục Hoài xoay người sang chỗ khác, ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống, ấn lên chốt mở đèn điện.
Trong phòng yên tĩnh vạn phần, thanh âm Lục Hòa vang lên: "Diệp Sở, ngươi thông qua thí nghiệm."
Giọng hắn mang theo một tia ý cười, lại che dấu cảm xúc kia rất tốt.
Tuy rằng Lục Hoài vừa lòng biểu hiện của Diệp Sở, nhưng hắn vẫn hy vọng nàng có thể tiếp tục tiến bộ.
Sau khi lời nói vừa dứt, đèn trên đỉnh đầu chợt lóe, ánh đèn làm toàn bộ bóng tối trong phòng chiếu sáng.
Ánh sáng nhu hòa cũng dừng ở trên mặt Diệp Sở, nàng từ chỗ ẩn thân chậm rãi đi ra, thấy Lục Hoài đang đứng ở nơi đó, nhìn qua phía bên này.
Lục Hoài đạm đạm cười: "Nếu là ngươi cảm thấy tỷ thí còn chưa kết thúc, không bằng lần sau lại đến cùng ta luyện tập?"
Diệp Sở mới vừa rồi còn cảm thấy chưa đã, thắng bại còn chưa phân.
Nếu Lục Hoài chủ động đưa ra yêu cầu này, nàng tự nhiên sẽ đáp ứng hắn.
Đợi cho nhịp tim bình phục, thân thể từ trạng thái căng chặt từ từ thả lỏng, Diệp Sở nhớ lại lúc trước hai người từng nói chuyện.
Lục Hoài từng nói, nếu nàng có thể thông qua thí nghiệm của hắn, liền sẽ mang nàng đi một nơi.
Diệp Sở giương mắt nhìn hắn: "Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?"
Lục Hoài cũng không trả lời: "Ngày mai buổi tối 8 giờ, tới khách sạn Hòa Bình tìm ta."
Diệp Sở cũng không dò hỏi tới cùng: "Được."
Lục Hoài chợt mở miệng gọi nàng một tiếng: "Diệp Sở."
Hắn lại nói: "Ta hy vọng lúc chúng ta hợp tác, đều có thể cho đối phương không gian riêng."
"Từ hôm nay bắt đầu, ta sẽ phái người tiếp tục bảo vệ ngươi, nhưng trừ bỏ tình huống tất yếu, bọn họ sẽ không đem mọi hành động của ngươi báo cho ta."
Diệp Sở ngẩn ngơ, nói không ra lời.
Lục Hoài đã cùng thủ hạ nói qua, vẫn tiếp tục cho bọn họ bảo vệ Diệp Sở. Nhưng bọn họ chỉ bảo đảm an toàn cho nàng, sẽ không nhúng tay vào bất cứ hành động gì khác của nàng.
Hắn cũng không muốn quản chế hành vi của nàng.
Diệp Sở trong lòng hiểu rõ, ý của Lục Hoài, trong thời điểm cả hai hợp tác, giữa bọn họ không phân biệt cao thấp mạnh yếu.
Như vậy sẽ có thể bảo đảm hợp tác tiến hành thuận lợi, lại có thể duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Nói cách khác, Lục Hoài cùng Diệp Sở, vĩnh viễn là bình đẳng cùng tôn trọng lẫn nhau.
Cái mũi của nàng hiện lên chua xót, đôi mắt liền dời đi. Thực nhanh, nàng khống chế được cảm xúc.
Diệp Sở mở miệng, nàng thanh âm mang theo khắc chế lại trấn định: "Cảm ơn."
Nàng rủ xuống mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Sở che dấu cực kì tốt, Lục Hoài nhìn thoáng qua mặt nàng, vẫn không thấy được khác thường.
Sau khi hai người rời đi, một trước một sau rời đi câu lạc bộ kiếm Tây Dương, từng người trở về nhà.
Bọn họ lặng yên không một tiếng động mà rời đi, cực kỳ điệu thấp. Sẽ không có ai biết được, ở trong phòng câu lạc bộ kia phát sinh chuyện gì.
Thanh âm kia đã từng nói với Diệp Sở, Mạc Thanh Hàn sẽ cải trang giả dạng đi vào Thượng Hải.
Trong đoạn thời gian này, đột nhiên tại Thượng Hải xuất hiện gương mặt xa lạ, đều có khả năng là Mạc Thanh Hàn.
Bọn họ cần phải có tâm cẩn thận mới tốt.
* * *
Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, thanh lãnh dương quang.
Nhưng ở một nơi nào đó, luôn có người làm những việc không thể lộ ra ánh sáng.
Nam Kinh.
Một tiệm đồ cổ bên đường, nghênh đón một vị khách.
Sắc mặt của hắn nghiêm trọng, ở trước cửa đồ cổ tiệm dừng bước. Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là nhấc chân đi vào.
Đẩy cửa ra, Cao Duyên nhìn khắp mọi nơi, trong tiệm có hơi thở cổ xưa nồng đậm, mỗi một vật tựa như đã trải qua thời gian dài của lịch sử rồi tìm bình yên ở nơi này.
Nhưng trong tiệm không có người, thập phần hiu quạnh.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mà chiếu đến, càng làm cho trong tiệm vạn phần yên tĩnh.
Cao Duyên đi đến trước một cái ngăn tủ, bên trong bày một số kiện đồ cổ, mỗi cái nhìn qua đều có giá cả xa xỉ.
Hắn tinh tế nhìn một hồi, sau đó, đi tới trước nhân viên cửa hàng.
"Ta không có hứng thú với những thứ này của các ngươi, ta muốn nhìn thứ có giá trị nhất."
Vóc dáng của nhân viên cửa hàng cao lớn, mặc một thân áo dài màu xanh đen, nhìn qua lịch sự văn nhã.
Người nhân viên vốn cúi đầu, nghe thấy người kia nói, liền ngẩng đầu nhìn.
Nhân viên cửa hàng kêu Mạnh Thất, hắn dùng ngữ khí khiêm tốn: "Ngươi cho rằng cái dạng đồ cổ gì, mới là có giá trị nhất?"
Cao Duyên: "Hàn phi ngàn thước ngọc, thanh sái nhất lâm sương."
Mạnh Thất hiểu được mục đích của người kia, hắn nhìn một nhân viên cửa hàng khác một cái: "Đem cửa đóng lại, hiện tại tạm dừng buôn bán."
Nhân viên cửa hàng hiểu ý, giữ cửa khóa lại, cũng treo lên một cái thẻ bài, mặt trên viết mấy chữ.
"Trong tiệm có việc, tạm dừng buôn bán."
Sau đó, Mạnh Thất nhìn về phía Cao Duyên, ôn hòa mà nói: "Ngươi nhắm mắt lại trước."
Nếu Cao Duyên yêu cầu cửa hàng đồ cổ giúp hắn làm việc, tự nhiên sẽ đồng ý, hắn gật gật đầu.
Mạnh Thất nhanh chóng dùng một miếng vải bịt chặt mắt Cao Duyên, vải dệt là đặc chế, sẽ che đậy không cho ánh sáng đi vào.
Hắn chỉ thấy trước mắt là một mảng tối đen.
Sau đó, tựa hồ có người cầm cánh tay hắn.
Trước mắt một mảnh tối, thanh âm Mạnh Thất vang lên rõ rệt: "Hiện tại ta mang ngươi đi vào."
Mạnh Thất rời đi quầy, lướt qua từng giá để đồ cổ, từng bước một đi vào trong. Phía sau quầy là một hành lang yên tĩnh, cực kì trống trải.
Mạnh Thất đi được một đoạn đường, bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh mắt hắn dừng ở trên tường, nơi đó có một cái chốt mở tối màu, nếu không để ý sẽ không phát hiện. Mạnh Thất ấn một chút, mặt tường chậm rãi di chuyển.
Chỗ này cất dấu một cánh cửa, mở cửa, bên trong là một phòng.
Mạnh Thất mang Cao Duyên theo vào.
Sau đó, lại dùng lực ấn chốt mở trong phòng, cửa khép lại.
Mạnh Thất tháo bịt mặt của Cao Duyên, ôn hòa nói: "Mời ngồi."
Ngón tay chỉ bên cạnh chỗ ngồi.
Đợi mắt của mình thích ứng với ánh sáng, Cao Duyên mới phát hiện phòng này rất lớn, còn lớn hơn cửa hàng vài lần.
Hắn ngồi xuống, nói: "Ta kêu Cao Duyên, muốn thỉnh Ám Các giúp ta diệt trừ một người."
Cao Duyên lấy ra một bức ảnh chụp, đưa cho Mạnh Thất: "Người này đêm nay 8 giờ sắp xuất hiện hiện tại quán cà phê Phong Đan ở đường White."
Mạnh Thất tiếp nhận ảnh chụp, tinh tế nhìn lướt qua.
Trên ảnh chụp là người họ Lâm, Mạnh Thất hiểu được người này làm nhiều việc ác, làm hết chuyện xấu, nhưng rất nhiều người đều bị này họ Lâm lừa bịp, cho rằng hắn là người tốt.
Mạnh Thất ngẩng đầu, ngữ khí lịch sự văn nhã: "Ngươi biết quy định Ám Các sao?"
Ám Các quy định: Một, không giết người tốt, hai, không tiếp đơn tử ở Thượng Hải.
Vừa dứt lời, Cao Duyên tim liền đập nhanh vài phần, biết Ám Các không có từ chối, hắn có chút may mắn.
Ám Các không phải đơn tử nào cũng đều tiếp, có một số kẻ biết sự tồn tại của Ám Các, tìm đến cửa. Nếu yêu cầu không phù hợp quy định Ám Các, Ám Các liền sẽ cự tuyệt.
Mà Ám Các một khi cự tuyệt, kẻ đó không thể xoay chuyển đường sống.
Cao Duyên: "Ta biết phải trả giá cao cho Ám Các, nhưng là một khi tiếp được đơn tử, liền nhất định sẽ hoàn thành, tuyệt không sẽ làm cố chủ thất vọng."
Dừng một chút, Cao Duyên lại mở miệng: "Hơn nữa sau khi thành sự, ta không được đem chuyện này tiết lộ nửa phần, nếu không sẽ đã chịu Ám Các xử phạt."
Cao Duyên lấy ra ngân phiếu, đặt ở trên bàn: "Đây là tiền phí ta đưa ra."
Mạnh Thất nhẹ giọng nói: "Ngươi chờ một chút, ta đi gọi điện thoại."
Hắn đứng dậy, đi đến bên điện thoại, bát một dãy số. Dãy số là đường tàu liên hệ riêng.
Mạnh Thất đưa lưng về phía Cao Duyên, Cao Duyên chỉ thấy được bóng dáng hắn. Trên người hắn mặc áo dài không có một nếp gấp, bằng phẳng cực kỳ.
Cao Duyên bỗng nhiên nhớ tới về một câu của Ám Các: Ám Các làm việc sạch sẽ lưu loát, cách giết người cực kỳ ưu nhã.
Mạnh Thất nói nói mấy câu, liền gác điện thoại, đi đến chỗ Cao Duyên, ngồi xuống.
Mạnh Thất đem tay đặt ở trên ngân phiếu, cầm lấy ngân phiếu, hắn ôn hòa mà nói một câu: "Này đơn tử, Ám Các tiếp."
Cao Duyên mặt lộ vẻ vui mừng, liên tục nói lời cảm tạ. Sau đó, hắn lại bị bịt kín mắt, mang theo đi ra ngoài.
* * *
Trời bỗng nhiên đổ mưa, 'tí tách tí tách' kêu không ngừng. Trên bầu trời lưu lại một màu xám như những bóng ma đang di chuyển.
Trên con đường ẩm ướt, một nam nhân cao lớn, trên tay hắn cầm cây dù đen tuyền đi đến.
Hắn mặc tây trang, xem như được cắt may tỉ mỉ, khí chất thanh nhã cực kỳ.
Cơn mưa ngày càng dày đặc, nhưng quần áo người nọ vẫn sạch sẽ, khô ráo, dù chỉ là một hạt mưa nhỏ cũng không rơi trúng hắn.
Màn mưa thanh lãnh rơi xuống, khung cảnh xung quanh chỉ còn một màu trắng xóa, nhưng hình ảnh của nam nhân kia lại càng thêm rõ ràng.
Nam nhân dừng bước trước một quán rượu.
Hắn thu dù, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, lập tức đi vào.
Nam nhân kêu một bình rượu, ngồi ở góc. Ô che đặt ở một bên, rũ xuống dưới, trên mặt đất càng lúc càng ẩm ướt.
Có lẽ do trời mưa, hơn nữa ban đêm nhiệt độ không khí thấp đến lợi hại, quán rượu chỉ có ít ỏi vài người.
Nam nhân cầm lấy chén rượu, chuyển qua bên miệng, chậm rãi uống một ngụm. Ánh sáng từ rượu xuyên qua ly thủy tinh, làm cho ngón tay của nam nhân kia thêm phần thon dài.
Hắn nhất cử nhất động đều lịch sự văn nhã, rất giống một khiêm khiêm quân tử.
Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, những hạt mưa nhỏ theo bệ cửa sổ chậm rãi rơi xuống.
Đôi mắt hắn dừng ở nơi xa, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
* * *
Ở một đầu khác, một người chậm rãi đi tới, đến bên quán cà phê ngay góc đường.
Bóng đêm càng thâm, hơn nữa này phố có chút hẻo lánh, mọi nơi an tĩnh đến lợi hại.
Trong không khí mang theo mùi hương cà phê nhàn nhạt. Nếu có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ không cưỡng lại được mà bước vào, gọi một ly cà phê nhỏ, ngồi bên trong tinh tế thưởng thức.
Trong đêm đông rét lạnh, uống một ly cà phê nóng, tâm tình lúc đó sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mạnh Thất đeo một chiếc kính gọng vàng tinh xảo, mặc một thân tây trang, cà vạt, nhìn đến cực kì chỉnh tề.
Sống lưng của hắn thẳng tắp, bước đi vững vàng, lập tức đi vào quán cà phê.
Mạnh Thất đêm nay đi vào quán cà phê, là vì tìm một người.
Quán cà phê không lớn, bố trí đơn giản, liếc mắt một cái liền có thể đem toàn bộ vào mắt.
Hắn trông thấy người mình muốn tìm, nam nhân kia ước chừng bốn, năm mươi tuổi, thân hình có chút mập mạp, đang ở uống cà phê.
Hắn nhấc chân đi qua.
Mạnh Thất đi đến đối diện nam nhân, chậm rãi ngồi xuống, ngữ khí ôn hòa: "Ngươi là Lâm tiên sinh?"
Lâm tiên sinh buông ly cà phê, ngẩng đầu, có chút nghi hoặc: "Ngươi là.."
Hắn cũng không nhận thức trước mắt người, không hiểu được người kia là ai.
Mạnh Thất: "Ta có quen với con của ngươi, Lâm An, ta là đồng học của hắn."
"Quan hệ của bọn ta không tồi, chơi cũng khá thân."
Lâm tiên sinh hiểu rõ một chút, hắn từng nghe con trai nhắc qua, hắn có một bạn tốt. Nghe Lâm An miêu tả, bằng hữu của hắn hào hoa phong nhã, nam tử trước mặt nhìn qua cũng phù hợp.
Lâm tiên sinh: "Đều là nói, Lâm An bảo ngươi giúp hắn rất nhiều, nếu không có ngươi, rất nhiều chuyện hắn giải quyết không được."
Mạnh Thất cười cười, nét cười lịch sự văn nhã, nhìn qua hết sức khiêm tốn.
Tuy nói hai người cũng không quen thuộc, nhưng Mạnh Thất có thái độ tốt, nói chuyện cũng rất có hàm dưỡng, làm người khác ra sinh hảo cảm.
Lâm tiên sinh cảm thấy cùng hắn nói chuyện thực thoải mái, Lâm tiên sinh nói chậm rãi nhiều lên, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Mạnh Thất cũng gọi cà phê cùng điểm tâm ngọt, phục vụ nhanh chóng mang đến, đặt lên bàn, liền rời đi.
Cà phê có chút nóng, một làn khói trắng mỏng phiêu tán, càng làm cho Mạnh Thất có thêm vài phần ấm áp.
Mạnh Thất liếc nhìn bên cạnh bàn một cái, một chiếc đồng hồ tinh xảo màu đen nằm đó.
Kia chính là đồng hồ của Lâm tiên sinh.
Đồng hồ chỉ nằm cách ly cà phê một khoảng nhỏ.
Mạnh Thất thu hồi tầm mắt, hắn chợt vươn tay về phía đồ ngọt, giống như vô tình lại như cố ý đẩy rơi.
Mùa đông rét buốt, quán cà phê trải lên đất một lớp thảm dày, đồng hồ liền nằm trên mặt thảm.
Thảm tương đối cứng, đồng hồ rơi xuống, cũng không có âm vang.
Mạnh Thất thanh âm tràn ngập hối lỗi: "Xin lỗi, Lâm tiên sinh, đều do ta không cẩn thận."
"Đồng hồ rớt hỏng rồi, ta sẽ bồi thường cho ngươi."
Lâm tiên sinh liên tục xua tay: "Không có việc gì, ngươi cũng không cố ý."
Mạnh Thất hành vi cử chỉ đều thanh nhã, chỉ đơn giản hàn huyên một hồi, khiến cho Lâm tiên sinh bỏ xuống cảnh giác.
Ở trước mặt Mạnh Thất, Lâm tiên sinh luôn cảnh giác cũng bỏ xuống phòng vệ.
Lâm tiên sinh ngoài miệng nói: "Ngươi không cần để ở trong lòng."
Lâm tiên sinh vừa nói, vừa cong lưng, chuẩn bị đi nhặt đồng hồ.
Đồng thời, Mạnh Thất cũng cong eo xuống.
Lâm tiên sinh cầm lấy đồng hồ, nhìn một chút, đồng hồ còn rất tốt, không có hư hao.
Hắn đang muốn đứng lên, chợt cảm thấy lạnh, hình như có cái gì sắc bén nhanh chóng cọ qua cổ hắn, xúc cảm lạnh lẽo.
Ngay sau đó, cổ truyền đến đau đớn bén nhọn, Lâm tiên sinh còn không biết đã xảy ra cái gì, liền ánh mắt tan rã, lập tức ngưng thở.
Lâm tiên sinh đầu rũ xuống, thân mình vừa chuẩn bị ngã xuống.
Lúc này, Mạnh Thất vươn tay, nhẹ nhàng tiếp được hắn.
Mạnh Thất trong tay cất giấu lưỡi dao mỏng như cánh ve. Thời điểm Lâm tiên sinh khom lưng, cầm đao cắt qua nơi yếu ớt nhất ở cổ hắn.
Một đao đoạt mạng.
Đồng thời, Mạnh Thất đem quần áo của hắn kéo lên một chút, che khuất miệng vết thương.
Dùng thân hình Lâm tiên sinh che chắn, hắn làm như không có việc gì mà cất dao về chỗ cũ.
Động tác cực nhanh, lại nhẹ nhàng chậm chạp.
Mạnh Thất đỡ đầu Lâm tiên sinh, đem hắn lại về chỗ ngồi.
Sau đó, hắn hơi động một chút, làm đầu Lâm tiên sinh dựa vào trên bàn.
Thanh âm cực nhẹ, người khác hoàn toàn không phát hiện.
Từ bên ngoài nhìn vào, Lâm tiên sinh chính là người đã khom lưng ngủ, một chút đều không kỳ quái.
Mạnh Thất không nhanh không chậm mà ngồi trở lại vị trí, uống một ngụm cà phê. Sau đó, chậm rãi đứng lên.
Trên người, trên tay hắn sạch sẽ, không có dính dù chỉ một vết máu nhỏ.
Tây trang vẫn thẳng như cũ, không có nếp uốn, cà vạt cũng chỉnh chỉnh tề tề.
Giống như lúc hắn vừa tiến vào quán cà phê.
Dù nhìn thế nào đi nữa, hắn hoàn toàn không giống vừa mới giết người xong.
Mạnh Thất sắc mặt bình tĩnh, dáng đi ưu nhã bước ra ngoài.
Rất lâu sau, quán cà phê đến lúc đóng cửa, người phục vụ mới đi đến trước Lâm tiên sinh, muốn đánh thức hắn.
Phục vụ cho rằng Lâm tiên sinh ghé vào bàn, là đang ngủ, nhẹ nhàng đẩy một chút: "Tiên sinh, cửa hàng của chúng tôi.."
Không dự đoán được Lâm tiên sinh lập tức ngã xuống mặt đất, sắc mặt xanh trắng, từng vệt máu đỏ tươi chảy lênh láng.
Người phục vụ hoảng sợ vạn phần, chân đều bị dọa mềm, kêu lớn lên: "Chết người.."
* * *
Mạnh Thất rời đi quán cà phê, đi đến quán rượu bên cạnh, cử chỉ như thường, hướng một nam nhân đi qua.
Hắn đi đến bên nam nhân kia, ngồi xuống, cầm ly rượu lên đảo qua.
Mạnh Thất cầm lấy chén rượu, chuyển qua nam nhân bên cạnh, ngữ khí ôn hòa: "Giang tiên sinh, rượu đã đảo xong."
Hắn ý tứ là, hắn đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Giang tiên sinh người lúc trước đã đi vào quán rượu, thân hình hắn ẩn giấu trong góc tối, làm người không thể nhìn rõ mặt.
Dưới màn đêm, từ những khe hở của mây, ánh trăng mượn đà chiếu xuống, nhưng chỉ soi rọi được một phần nhỏ bên chân của hắn.
Bóng dáng của hắn thâm thâm thiển thiển nằm trên mặt đất, hình dáng có chút mơ hồ không rõ.
Giang tiên sinh không nhanh không chậm mà tiếp nhận chén rượu, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
"Mạnh Thất, động tác rất lưu loát." Giang tiên sinh cúi đầu, mắt nhìn đồng hồ.
Giọng của hắn giống thanh phong mưa phùn, ánh mắt lại bình tĩnh ôn hòa.
Mạnh Thất hơi cúi đầu: "So ra với Giang tiên sinh còn kém nhiều lắm."
Giang tiên sinh không có trả lời, hắn đứng lên, rời khỏi quán rượu. Mạnh Thất cầm lấy ô che, đi theo.
Giang tiên sinh dừng chân trước cửa.
Giang tiên sinh mặc tây trang tam kiện, trên cổ tay áo sơ mi là một yếm khóa tinh xảo, cà vạt dệt thủ công được thắt lại.
Hắn dưới chân là một đôi giày da cao cấp, rõ ràng tối hôm nay trời mưa, đôi giày lại mới tinh, không có chút tro bụi.
Hắn nhất cử nhất động thanh nhã đạm nhiên.
Mạnh Thất đi lên trước, mở cây dù. Nước mưa rơi lên mặt dù, thanh âm thanh thanh lãnh lãnh.
Bóng đêm tối đến lợi hại, mọi nơi đen như mực, không có gì ánh sáng. Màu đen của dù tựa muốn dung nhập vào bóng đêm thâm trầm này.
Giang tiên sinh đi đến bên dưới phiến dù, chậm rãi bước, đi vào Nam Kinh trong mưa.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, đây là một thời điểm tốt đến Thượng Hải.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Ưu nhã văn nhã thần bí tổ chức Ám Các lên sân khấu, Mạc Thanh Hàn ngụy trang thành người có hiềm nghi đang chậm rãi lên sân khấu, mọi người có thể tự đoán.
Tác giả: Làm kẻ có hiềm nghi, các ngươi có cảm giác gì.
Hạ công tử không có kiềm chế: Ta chỉ là một công tử ăn chơi tráng táng.
Giang tiên sinh văn nhã cười: Ngượng ngùng, ta chỉ là tới làm nhiệm vụ.