Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 123: 123: Sư Tử Hống





Buổi tối gọi Lục Tử, Lý Hoành Phi và Viên Lão Hổ tới ăn cơm, Tiêu Minh Dạ mua thêm mười mấy cái đùi gà, không bằm ra mà ướp gia vị để nướng.

Hắn dùng gạch dựng một cái bếp lò giản dị, bên trong đặt than, bên trên che bằng một cái lưới sắt sạch sẽ, thịt và đồ ăn kèm đều đặt ở trên vỉ nướng, mùi hương hấp dẫn cả mấy con chó hoang ở trong thôn tới.
Chung Ý Thu thích thú mới lạ, liếm nước miếng hỏi, “Anh học ở đâu vậy, thơm quá hà!”
Tiêu Minh Dạ xé một miếng thịt gà thổi thổi đút cho cậu, “Học từ chiến hữu hồi đi lính, ba hắn là đầu bếp người Đông Bắc, bọn họ có cách làm này.”
Trần Viễn nghe mùi vị ra tới, “Bên ngoài giờ có rất cửa hiệu bán món này, gọi là nướng BBQ.”
Lục Tử sắp chảy nước miếng xuống mặt đất, ngứa tay không ngừng lật vỉ nướng, ồn ào hạ quyết tâm, “Sau này tôi sẽ mở quán bán thịt nướng, mỗi ngày đều có mà ăn!”
Vương Văn Tuấn khinh bỉ, “Ăn cho chết luôn đi!”
Chú Nghĩa mua mấy miếng da heo, cắt thành từng miếng nhỏ để nướng ăn.

Vương Văn Tuấn cầm một miếng cho vào miệng, còn ghét bỏ nói, “Còn không ngon bằng cái này.”
Mấy người nóng lòng muốn thử, họ chưa gặp qua cách làm này nên muốn thử chơi, nhưng không nắm giữ cách nướng làm vài miếng bị cháy.

Chung Ý Thu đau lòng, đuổi bọn họ đi, “Mọi người ngồi chờ ăn đi, bọn tôi nướng xong sẽ mang qua.”
Đúng vậy! Chỉ biết nấu mì sợi Chung Ý Thu vậy mà có thiên phú nướng BBQ, canh lửa, quét gia vị, lật mặt, Tiêu Minh Dạ dạy một lần là cậu biết ngay, thậm chí còn nướng ngon hơn cả thầy dạy nữa.
Trần Viễn không thân với bọn họ, Chung Ý Thu không có ở bên cạnh nên không có ai nói chuyện, nhưng nhờ có Lục Tử là một người hoạt bát, Viên Lão Hổ là người nhiệt tình lớn giọng, hi hi ha ha không lâu sau đã thân thiết như người một nhà.
Chân dê còn chưa nướng xong đã bị đoạt đi, Chung Ý Thu tay mắt lanh lẹ xé mấy miếng thịt dê từ trong tay Vương Văn Tuấn, rải thêm chút gia vị đưa cho Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ cắn một ngụm rồi đẩy về, “Em ăn đi.”
Chung Ý Thu nhìn một đám sói đói tranh đồ ăn, trộm cắn lên chỗ hắn vừa gặm, miếng thịt vừa thơm vừa ngon, cậu như con mèo được ăn đồ tốt, nheo mắt đầy hưởng thụ.
Tiêu Minh Dạ bị động tác nhỏ kích động, trong lòng ngứa ngáy muốn chọc cậu mà ngại người đông, chỉ có thể thu lại móng vuốt.

Lục Tử được tiêm máu gà sau khi uống được mấy ly rượu, lớn tiếng hô, “Thu Nhi! Anh hai! Hai người đừng nướng nữa, lát nữa rồi tính!”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ lập tức sầm mặt, nhíu mày nhìn chằm chằm một đám da heo, hận không thể băm vằm chúng ra từng miếng.
Chung Ý Thu vội vàng vuốt lông, “Đừng nóng mà, Lục Tử đã kêu thành thói rồi, em nhất định sẽ tìm thời gian nói với anh ta, không cho kêu Thu Nhi nữa.”
Áp suất thấp chậm rãi tăng trở lại, Chung Ý Thu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
“Thu Nhi! Mau tới uống rượu với anh!” Trần Viễn hô.
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu: “……”
Trần Viễn nói chiều ngày mai trở về dự họp, cho nên phải dậy sớm, y nâng chén đứng lên nói: “Vô cùng cảm ơn mọi người đã tiếp đãi, ngày mai tôi đi rồi, lần sau có thời gian sẽ đến chơi.”
Mọi người cùng nhau nâng chén uống cạn, chú Nghĩa là trưởng bối ở đây, nói, “Tôi chuẩn bị một trăm quả trứng gà, hai mươi cân dầu mè, là hạt mè nhà ép, còn có hai hũ mật ong, cho cậu mai mang về.

Không phải là đồ gì quá đắt, chỉ là chút đặc sản ở đây thôi.”
Vương Văn Tuấn khoa trương huýt sáo, tuy ở nông thôn nhà nào cũng có trứng gà, nhưng đó là thứ quý giá, một trăm quả tốn không ít tiền đâu.

Rồi còn dầu mè nữa, hạt mè trân quý, đều là dùng để bán lấy tiền, ngày thường rất khi dùng để ép ra dầu.
Trần Viễn vẫn luôn hào hoa phong nhã mang theo chút xa cách, nghe xong lời này cũng có chút kích động, khom người nói cảm ơn, “Quý hóa quá ạ, cảm ơn chú.”
Chung Ý Thu cũng rất kinh ngạc, cậu ở đây lâu nên biết giá trị của những món đồ này, điều làm cậu cảm động là chú Nghĩa đã toàn tâm toàn ý chuẩn bị giúp cậu.
Lục Tử uống nhiều quá, đôi mắt mơ màng nhìn Trần Viễn nói: “Anh chờ tới mùa hè rồi đến, khi đó thời tiết tốt thực phẩm cũng nhiều hơn, rau dưa củ quả đầy một xe không mang về hết!”
Trần Viễn cười gật gật đầu.
“Không đúng!” Lục Tử xua xua tay, “Mùa hè muốn nghỉ hè, Thu Nhi nên về nhà…… Thu Nhi! Cậu về nhà rồi anh hai sẽ làm sao đây?”
Chung Ý Thu: “……”

Tiêu Minh Dạ đá chân Lục Tử ở dưới bàn, “Uống nhiều quá đi ngủ đi.”
Trần Viễn có tửu lượng không tồi, rượu nhà vốn không dễ làm người say, y lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, chuyển ánh mắt từ Tiêu Minh Dạ sang Chung Ý Thu, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, đáy mắt lại là một mảnh lạnh băng.
Viên Lão Hổ tay trái đặt ở trên vai Vương Văn Tuấn, tay phải đặt ở trên vai Lý Hoành Phi, giống như hôn quân trái ôm phải ấp thời cổ đại, chặc lưỡi la lớn, “Ai cho đi? Có hỏi qua ý tôi chưa? Cậu ta là do tôi đón tới, có đi thì cũng phải được tôi đồng ý!”
Chung Ý Thu: “……”
Đang nói cái quần què gì vậy trời!
Chú Nghĩa nói: “Nói gì đó! Ai nói thầy Chung phải đi, người ta nói là nghỉ hè phải về nhà.”
Viên Lão Hổ vung tay lên, thiếu chút nữa tát vào mặt Vương Văn Tuấn, nói, “Vậy thì được! Thầy Chung, chừng nào về để tôi đưa cậu đi!”
Trần Viễn ngồi dậy, theo thói quen quàng tay lên vai Chung Ý Thu, khách khí nói, “Không cần phiền toái, nghỉ hè tôi tới đón em ấy về.”
Chung Ý Thu: “……”
Cậu thật muốn hét to —— ông trời ơi! Ông chừa cho tôi một con đường sống có được hay không?!
Mọi người say trái ngã phải, nằm lung tung ở trong mấy căn phòng.

Chung Ý Thu ngủ cả đêm, đến sáng mới phát hiện Lục Tử nằm ở trên mặt đất ở trong phòng mình, trải một tấm đệm rơm ra làm lót giường, bên trên tùy tiện đặt một tấm đệm mỏng, vậy mà hắn vẫn cứ ngủ say như lợn chết.
Trần Viễn chuẩn bị 6 giờ đi, thời gian quá sớm không tính ăn cơm sáng, muốn giải quyết ở trên đường.

Sau khi rời giường thì phát hiện, đồ ăn sáng được chuẩn bị còn phong phú hơn cả ngày hôm qua nữa.
Tiêu Minh Dạ mua sữa đậu nành xong rồi về nấu trứng gà, giờ bắt đầu hấp bánh bao, còn gói vài loại nhân, trừ bỏ bánh bao thịt còn có bánh bao đậu đỏ nữa.
Chung Ý Thu cảm động đến đau lòng, cậu từng thấy Tiêu Minh Dạ gói bánh nhân đậu, phải hầm đậu hơn một giờ lận, để làm món này chắc chắn chưa tới 5 giờ sáng hắn đã dậy rồi.
Trần Viễn quả nhiên rất thích ăn, ăn liền ba cái mà vẫn chưa đã thèm, Tiêu Minh Dạ để lại vài cái cho Chung Ý Thu, còn lại mười mấy cái cho y mang đi.

Chú Nghĩa cũng dậy sớm, ba người tiễn Trần Viễn đến đường lớn.

Chung Ý Thu sợ nhất là tiễn biệt, đáy mắt không tự chủ được ẩn ẩn phiếm hồng, cậu không dám nhìn thẳng Trần Viễn, cười cười đứng cách xa cửa sổ xe.
Trần Viễn vẫy tay an ủi, “Thu Nhi, không có việc gì, hai tháng nữa anh lại đến.”
“Được.” Chung Ý Thu cười rất vui vẻ.
“Nói không chừng còn mang Lão Dư đến.” Trần Viễn chọc.
Bọn họ hay gọi Dư Bác Sơn là Lão Dư, lúc nhắc tới hắn càng thêm thương cảm, Chung Ý Thu không ra tiếng, vẫn luôn nhếch miệng cười.
Trần Viễn đau lòng, chỉ sợ nói nữa thì cậu sẽ càng khổ sở, nên tiêu sái vẫy vẫy tay nói, “Đi đây, tạm biệt.”
Xe hơi màu trắng chậm rãi rời khỏi thôn trong ngày cuối xuân ấm áp.
Chung Ý Thu vẫn luôn chờ xe biến mất ở trong tầm mắt rồi mới trở về, khi xoay người nhìn thấy cổng trường học thì bỗng nhiên nhớ tới, mình còn chưa dẫn Trần Viễn tới thăm trường học nữa……
Tiêu Minh Dạ thấy dáng vẻ cô đơn của cậu, thì giơ tay nhéo nhéo phía sau cổ, nhắc nhở nói, “Mau về ăn bánh nhân đậu, bọn họ mà dậy là hết đó.”
Chung Ý Thu ngốc nửa giây, rồi nhanh chân chạy như điên!
Ngày hôm qua cậu xin nghỉ một ngày, hôm nay đến trường học Lý Hoành Phi mới bàn với cậu, Trịnh Lệ Lệ đã hai ngày không đi học, cũng không nhờ người xin nghỉ, không biết là đã bị gì, có nên đi thăm hỏi gia đình một chút không?
Trịnh Lệ Lệ là một cô bé xinh đẹp ở Trịnh gia trang, trước kia ngồi cùng bàn với Viên Binh, thường bị bọn học sinh trêu chọc —— người thời thượng nhất ngồi cùng với người nghèo nhất lớp!
Con bé học rất giỏi, mỗi lần thi cử đều đạt điểm một trăm, chú Nghĩa cũng nói con bé có thiên phú vẽ tranh, mới học lớp hai mà tay đã rất ổn định.

Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi nhìn nhau mà không nói chuyện, mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, năm ngoái Trịnh Lệ Lệ cũng có mấy ngày không đi học, ba mẹ và ông bà nội của nó đều tin giáo, nói ngày bị hủy diệt trong truyền thuyết sẽ không cho ra đường.
Chỉ sợ lần này cũng là cùng nguyên nhân.
“Đi xem đi, tôi đi với cậu.” Chung Ý Thu nói.
Thời tiết chậm rãi nóng lên, nhiệt độ giữa trưa có thể lên tới hơn ba mươi độ, làm làn da dưỡng trắng cả một mùa đông của Lý Hoành Phi nhanh chóng bị phơi đen, xứng với một đôi mắt đen bóng vô cùng vui mừng.
Hắn nghĩ nghĩ, thở dài nói: “Thôi, để em đi trước xem sao, không được mới mời anh ra ngựa!”
Chung Ý Thu: “Tôi ra ngựa là làm sao? Còn không phải dựa vào năn nỉ ỉ ôi à.”
“Không đúng!” Lý Hoành Phi vươn một ngón tay quơ quơ, “Anh không phải là người bình thường, anh sẽ sư tử hống!”
Chung Ý Thu: “…… Cút đi!”

Giờ nghỉ ngơi giữa trưa, hai đứa học sinh lớp 6 lấp ló ngoài cửa văn phòng, Chung Ý Thu thấy bọn chúng né tránh ánh mắt đang nhìn trộm mình, nên đi ra ngoài hỏi, “Các trò tìm thầy à?”
Đứa cao nói, “Thầy Tiểu Chung ơi, bọn con muốn mượn sách.”
Chung Ý Thu cười, “Thư viện chiều thứ bảy mới cho mượn sách, hôm nay là thứ năm, chưa cho mượn được.”
Đứa thấp đầu trọc nói: “Con sợ không giành được quyển sách đó.”
“Trò muốn đọc sách gì?”
“《 Thiên Long Bát Bộ 》”
Nam sinh thích sách võ hiệp, Chung Ý Thu nghĩ nghĩ rồi nói, “Thầy sẽ giữ sách cho hai đứa, chiều thứ bảy tới tìm thầy để nhận sách.”
“Thật ạ?” Hai đứa hưng phấn mở to mắt, quơ chân múa tay muốn nhảy cẫng, mà lại hơi sợ thầy giáo, nên xoay tại chỗ hai vòng.
Chung Ý Thu nghĩ tâm nguyện của trẻ con thật quá dễ dàng thỏa mãn, thực hiện được một chút là như đoạt được cả thế giới vậy.
“Nhưng mà mấy ngày nay phải chăm chú học bài.” Chung Ý Thu nghiêm túc bổ sung.
“Bọn con bảo đảm ạ!” Hai đứa nhỏ vỗ tay mừng rỡ chạy đi.
Tiêu Minh Dạ giữa trưa không ở ký túc, ngày hôm qua xin nghỉ ở nhà để chiêu đãi Trần Viễn, nên sáng nay đã tới chỗ ông chủ Vương.

Chú Nghĩa làm nóng đồ ăn còn thừa, Chung Ý Thu không có tâm tư ăn uống, tùy tiện ăn chút gì đó rồi về phòng nghỉ trưa nửa giờ.
Khi rời giường vào buổi chiều cậu bỗng cảm thấy lành lạnh, cánh tay nổi lên một lớp da gà, trên người cũng có chút lạnh, như là đang run rẩy.

Tuy rằng bên ngoài rất nóng, nhưng cậu vẫn khoác thêm một cái áo mỏng, mỗi năm đổi mùa dễ sinh bệnh nhất, một chút không thoải mái cũng không dám qua loa.
Lý Hoành Phi giữa trưa không về nhà ăn cơm, trực tiếp tới nhà Trịnh Lệ Lệ, lúc này hấp tấp tiến vào, không chút khách khí xông vào phòng bếp tìm cơm ăn.
Chú Nghĩa biết hắn đi thăm hỏi gia đình, hỏi, “Sao rồi?”
Lý Hoành Phi hung hăng cắn đồ ăn, mắng, “Ba nó không cho nó đi học, bởi vì chủ nói đi học là vô dụng, còn sẽ gặp trừng phạt, không biết thằng chủ khùng điên nào nói nữa!”
Chung Ý Thu mới vừa đi tới cửa, không tin tưởng hỏi, “Hoàn toàn không cho đi học?”
“Đúng! Chủ nói!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.