Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 131: 131: Người Tốt Nhất




Mặt trời từ từ ló dạng, hai người không biết xấu hổ ôm hôn hơn một giờ…… Miệng Chung Ý Thu sưng vều, hai chữ xấu hổ viết đầy trên mặt, đừng nói tới bản thân chưa từng làm càn đến mức này, đến cả người ít nói như Tiêu Minh Dạ mà cũng mở lòng nói chuyện yêu đương luôn!
Sau khi tuốt lúa xong thì cuối cùng mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm, để chúng nằm xoài hai ngày ở trên sân thể dục thì có thể kéo về rồi, chờ có thời gian lại kéo đi bán.

Hạt lúa cần phơi ở dưới nắng to trong hai ngày, vì để bớt việc mà không kéo chúng về, buổi tối mang theo chăn đệm ra đây canh chừng.
Chung Ý Thu chưa đi dã ngoại bao giờ, ăn cơm xong hứng thú bừng bừng chuẩn bị chăn đệm, chú Nghĩa sợ bọn họ trẻ tuổi ham vui, vốn định tự đi, mà thấy dáng vẻ hứng thú của cậu thì từ bỏ, chỉ cười cười với Tiêu Minh Dạ.
Vốn tính ngủ ở ngoài một đêm thôi, mà Chung Ý Thu lại gióng trống khua chiêng như đi cắm trại, mang theo phích nước nóng và ấm trà, rửa sạch trái cây bỏ vào trong cà mèn, dưa chuột non mới nhú cậu cũng hung hăng hái hai trái.

Tiêu Minh Dạ thấy cậu ôm hộp lớn hộp nhỏ, mà chẳng có món đồ nào đứng đắn cả, ngủ bên ngoài sợ nhất là con muỗi và sương sớm, nên trở về phòng lấy hai tấm khăn trải giường rồi mới xuất phát theo Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu từ tối hôm qua đột nhiên sắm vai vợ chồng đến phát nghiện, hôm nay không cho Tiêu Minh Dạ động thủ, tự mình bận trước bận sau quét rác dọn chỗ ngủ.
Tiêu Minh Dạ ngồi xếp bằng ở bên cạnh nhìn cậu biểu diễn, nghiêm túc nói, “Khát.”
Chung Ý Thu vội buông đồ trong tay, lấy ly nước đưa cho hắn, ân cần nói: “Nước lạnh đấy.”
Tiêu Minh Dạ duỗi tay ra sau lưng, ra vẻ bất mãn nói: “Muốn uống trà.”
Chung Ý Thu: “……”
Hít sâu vào một hơi, Chung Ý Thu ngồi xổm trên mặt đất pha trà, pha xong còn cẩn thận đảo nó qua một chén khác rồi mới đưa qua, “Uống!”
Tiêu Minh Dạ vươn tay, chạm vào cái ly một chút rồi nhíu mày nói: “Nóng.”
Kiếm chuyện nha! Chung Ý Thu cầm cái ly ở trong tay cả nửa ngày mà không thấy nóng, còn hắn lại làm ra vẻ!
Chung Ý Thu dằn cái ly vào trong tay hắn, nổi giận mắng, “Miếng chai trên tay anh dày như cái tường mà dám nói nó nóng à!”
Tiêu Minh Dạ bật cười, một tay cầm chén trà một tay ôm chầm lấy cậu, hỏi, “Không giả vờ làm vợ hiền nữa à?”

Chung Ý Thu đỏ bừng mặt, tức giận rống, “Ai giả vờ?!”
Dải ngân hà lấp ló đằng chân trời, ngôi sao sáng rỡ cả một vùng, làm thế gian mê mụi trong cảnh sắc thanh bình vùng quê.
Chung Ý Thu gối lên tấm ngực rắn chắc của Tiêu Minh Dạ cắn dưa chuột, ban đêm đẹp quá, gió thổi mát lạnh, tiếng côn trùng kêu vang gần gần xa xa, ngẩng đầu là có thể nhìn bầu trời đầy sao.

Mùi xà phòng ở trên người Tiêu Minh Dạ tảng ra thoang thoảng, hai người dùng chung dầu gội và bánh xà phòng, không biết vì sao mà cậu lại cảm thấy mùi của Tiêu Minh Dạ quyến rũ vô ngần.
Chung Ý Thu cắn một ngụm lại giơ tay đưa tới miệng Tiêu Minh Dạ để hắn cắn một ngụm, dưa chuột non có mùi hương tươi xanh làm cho buổi đêm càng thêm yên bình.
Tiêu Minh Dạ gõ nhẹ lên đỉnh đầu cậu, cười cảm thán, “Đêm nay không cần đánh răng.”
Chung Ý Thu cười chê hắn không tiền đồ, “Đồ lười biếng!”
Tiêu Minh Dạ bị cậu quản thúc, kiếm cách để lười biếng một buổi mà trong lòng lại vui vẻ hết biết, cắn một miếng trái cây, rồi đút cho cậu một miếng, “Ăn cái này đi, ngọt.”
Chung Ý Thu không nghi ngờ gì, cắn một miếng lớn.
“A —— chua muốn chết!”
Hàm răng tê rần mà không dám phun ra, cố nén nuốt xuống, ngồi dậy đánh Tiêu Minh Dạ hai cái.
Tiêu Minh Dạ thành công trả đũa, ôm lấy cậu cười ha ha.
Rất ít khi thấy hắn cười vui vẻ đến vậy, cho nên mỗi lần hắn cười là Chung Ý Thu hết giận ngay, tim mềm nhũn.

Cậu giữ chặt khóe miệng đang nhếch lên của Tiêu Minh Dạ, không cho nó rơi xuống, nhẹ giọng nói: “Em hy vọng mỗi ngày anh đều vui sướng như vậy nè.”
Tiêu Minh Dạ nghiêng đầu hôn hôn ngón tay của cậu, nói: “Từ sau khi quen em, ngày nào anh cũng vui sướng.”
Chung Ý Thu cười rộ lên, khóe mắt dương dương đắc ý nói: “Yên tâm, đi theo anh Thu thì ngày nào cũng vui như lễ hội hết á!”

Tiêu Minh Dạ cắn mạnh lên đầu ngón tay của cậu, bất đắc dĩ nói, “Sau này anh Thu không chọc anh giận thì anh cảm ơn trời đất nhiều nhiều.”
Chung Ý Thu không chịu, “Chọc anh giận hồi nào!”
Tiêu Minh Dạ chạm nhẹ vào bụng cậu, chất vấn nói, “Vậy ai làm mình bị thương hửm?”
Có mấy lời Chung Ý Thu đã nghẹn thật lâu, nếu giờ đã nhắc tới thì tâm sự một chút vậy.
Cậu xoay người nằm song song với Tiêu Minh Dạ, nghiêm túc nói: “Tiêu Minh Dạ, em biết anh muốn bảo vệ em, em bị thương thì anh sẽ đau hơn em.

Em rất cảm động cũng rất thỏa mãn, nhưng em không phải là con gái, em là một thằng đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi, em không chỉ biết chăm sóc cho bản thân mà còn biết chăm lo cho anh, anh yên tâm đi, em sẽ không làm gì để mình bị thiệt đâu.”
Tiêu Minh Dạ cười lạnh một tiếng, “Em thì biết làm gì? Em biết mà vẫn để bụng mình bị bầm à?”
Vậy mà Chung Ý Thu không nổi giận, cậu nhìn chằm chằm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nó liên tục chớp chớp ánh sáng như là nhanh chóng biến đổi thời gian, mang cậu về thời thơ ấu.
Cậu nghiêng đầu nhẹ cụng vào đầu Tiêu Minh Dạ, kể chuyện xưa: “Hồi nhỏ thân thể em không tốt, mẹ em giữ gìn em rất kĩ, không cho em chơi với bọn con trai, mỗi ngày bắt chị chăm em.

Nhưng em cũng không thích chơi với nhóm con gái, cho nên hai đứa chơi riêng, bọn con trai mắng và chê cười em, bởi vì em quá sạch sẽ, quần áo cũng sạch sẽ, trên áo còn vắt khăn tay nhỏ nữa…… Bọn họ không thích em thì đánh em, bên chỗ thái dương có vết sẹo hình lưỡi liềm là do đánh nhau đó……”
Tiêu Minh Dạ đã sớm chú ý tới bên thái dương bên phải của cậu có vết sẹo hình lưỡi liềm, mà không hỏi nhiều, lúc này nghe cậu kể, nên thò mặt qua, đôi môi nhẹ mút lên vết sẹo đó.
Chung Ý Thu bị hắn làm cho toàn thân tê dại, cười khẽ tiếp tục nói: “Chị của em rất lợi hại, bọn con trai đó không ai đánh thắng được chị đâu, chỉ cần có chị thì không ai dám đánh em, cho nên bọn họ hay chọn lúc em đi một mình để đánh em…… Sau đó em đi học nghĩ ra được một cách, tuy bọn họ thường xuyên chơi cùng, nhưng cũng có lúc một mình, em sẽ đi theo chờ bọn họ tách ra, người nào đi một mình thì em sẽ chạy ra báo thù, lúc ấy trong cặp em toàn là hòn đá nhỏ, ai đánh được ai không đánh được em liếc mắt một cái là nhìn ra ngay, nhắm đánh thắng thì một mình ra trận, đánh không lại thì trốn ở chỗ tối ném đá.”
Chung Ý Thu bật cười khi nhớ lại chuyện hồi nhỏ, lúc ấy cậu có một quyển sổ nhỏ, ai đánh mình, đánh mấy cái, có nặng hay không, đều nhớ rành mạch, còn tự hào ghi chép lại mức độ trả thù nữa chứ……
Tiêu Minh Dạ đau lòng khó chịu, nghĩ nhỏ nhỏ trắng trắng mềm mềm Chung Ý Thu đã không có bạn chơi cùng mà còn bị một đám trẻ con khi dễ, trên đường về nhà còn phải thần hồn nát thần tính lo sợ, không có ngày nào sống yên ổn hết.

Nếu lúc ấy mình biết em, thì nhất định sẽ không để em chịu khổ đâu, mỗi ngày mình sẽ mua đồ ăn vặt, cõng em đi học, bảo vệ em thật chặt.

Chung Ý Thu càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng rõ ràng, tiếp tục nói, “Hơn nữa bọn họ ai đánh em, thì em sẽ lén đi theo người đó về nhà, vừa về đến trước cổng thì em sẽ khóc thét lên, kéo người lớn trong nhà rồi em méc, sau đó ở bên cạnh xem người đó bị ăn đòn.”
Tiêu Minh Dạ cười ôm lấy cậu, “Chiêu trò nhiều quá nhỉ!”
Chung Ý Thu nhớ lại cũng buồn cười, cậu nắm lấy tay Tiêu Minh Dạ nghiêm túc nói, “Em nói cái này là để anh hiểu, anh thương anh bảo vệ em làm em rất vui, nhưng em không phải là một kẻ yếu đuối cần được bảo vệ.

Tiêu Minh Dạ, anh là tấm gương của em, em hy vọng mình có thể dũng cảm kiên cường như anh, mục tiêu lớn nhất của em chính là trở thành anh, yêu quý anh, em không muốn sống dưới sự che chở của anh, em muốn sánh vai cùng anh nghênh đón ánh mặt trời và mưa gió.

Cho nên anh đừng lo cho em, hãy đi làm chuyện mà anh muốn làm, em không phải là con chim nhỏ, em có thể là đại bàng giương cánh bay cao cùng anh.”
Chung Ý Thu quá mê người, làm Tiêu Minh Dạ muốn giấu cậu ở ngực, không để cậu chịu khổ, không để cậu gặp gió táp mưa sa, nhưng Chung Ý Thu nói rất đúng, cậu không phải là kẻ yếu đuối, cậu cứng cỏi hơn rất nhiều người, và cậu có cách để sinh tồn.
“Anh xin lỗi, là anh xem thường em.” Tiêu Minh Dạ chân thành xin lỗi.
Ánh mắt hổ thẹn, lông mi đen dày rũ xuống, khác hoàn toàn với một Tiêu Minh Dạ thường ngày.

Chung Ý Thu hôn khóe mắt hơi hơi run rẩy của hắn, thầm cảm thán, lông mi của Tiêu Minh Dạ dài ghê đó, mà lại không cong, hai hàng lông mi dài và thẳng, lúc nhắm lại tạo vẻ hồn nhiên, ngây thơ.
Đây là một Tiêu Minh Dạ chưa ai gặp được, hắn chỉ thuộc về Chung Ý Thu mà thôi.
Tiêu Minh Dạ làm Chung Ý Thu tràn ngập ý muốn bảo vệ, cậu thầm nghĩ dỗ dành, nhiệt tình ôm lấy cổ Tiêu Minh Dạ cùng hắn hôn môi, tiếng nước tấm tắc ở trong đêm tối đặc biệt ái muội và thẹn thùng.
Chung Ý Thu có hơi xấu hổ nói, “Em không trách anh, em muốn cho anh thấy mặt tốt nhất của em thôi, Chung Ý Thu yếu đuối, cần anh bảo vệ thì sẽ không xứng với anh.”
Tiêu Minh Dạ ôm chặt lấy cậu, bàn tay ấn ở cái ót hung hăng ép cậu vào ngực mình.
Tiêu Minh Dạ hiểu được là mình nghĩ sai rồi.

Hắn thương Chung Ý Thu, thì tự nhiên sẽ muốn bảo vệ cậu, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Nhưng Chung Ý Thu là một người đàn ông, tình yêu giữa hai người đàn ông, trừ bỏ giống như mọi người, thì thế lực ngang nhau mới được lâu dài.

—— em muốn dành cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất.
—— em muốn mình là người xứng đôi nhất với anh.
Hai người khoác khăn trải giường ngủ cả đêm, ngày hôm sau vẫn bị muỗi chích cả người.

Chung Ý Thu đi Cung Tiêu Xã mua một chai nước hoa, Tiêu Minh Dạ nói gì cũng không chịu xịt cái thứ đàn bà này, Chung Ý Thu mắng hắn đồ đàn ông gia trưởng, xịt cho người mình thơm ngào ngạt, kích thích người cận kề hắt xì không ngừng.
Tiêu Minh Dạ tới giúp Viên Bảo Xương, hôm nay đến phiên bọn họ dùng máy tuốt hạt, chú Nghĩa đi giúp Viên Vinh Cử, lần trước gã té bị thương vẫn luôn nằm, không đuổi kịp vụ hè thì trong nhà hỏng bét.
Sân thể dục phơi lúa mạch, Chung Ý Thu ăn cơm trưa xong thì qua đó trông, không phải sợ bị người trộm, chủ yếu là đề phòng nhóm gà vịt và chim tới mổ.
Cậu ngồi ở dưới bóng cây đọc sách, trên người hơi hơi ra mồ hôi, nhưng là có gió ngược lại rất thoải mái.

Ngồi chưa được một lúc thì Viên Binh tới, đứa nhỏ này đã nhiều ngày không gặp thầy Tiểu Chung, không chê nóng mà một hai phải ngồi sát Chung Ý Thu mới chịu.
Viên Binh mấy ngày nay nhiệt tình phơi nắng, ngoại trừ lòng trắng con mắt thì chỗ nào cũng đen thui.

Cười lên sẽ thấy hàm răng bị thiếu vài cái, nịnh nọt nói, “Thầy Tiểu Chung ăn kem cây không? Con có một cái trứng gà có thể đi đổi.”
Chung Ý Thu cũng muốn ăn, đứng lên dẫn nó đi Cung Tiêu Xã, “Không cần con đổi, thầy mời.”
Kem cây năm ngoái là một xu một cây, năm nay tăng giá thành một xu rưỡi, có thêm vài loại kem mới, hai xu một cây, mắc nhất là năm xu.

Chung Ý Thu mua cho mình một cây, mua cho Viên Binh một cây mà nó chưa từng thử, một lớn một nhỏ ngồi xổm ở trước Cung Tiêu Xã liếm kem.
“Thầy Tiểu Chung……”
Hai đứa con gái tới mua đồ vật, nhìn thấy thầy giáo ở cửa thì ngại ngùng chào.
Chung Ý Thu hào phóng nói: “Thầy Tiểu Chung mời hai đứa ăn kem!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.