Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 136: 136: Bí Mật




Cả ngày hôm nay Chung Ý Thu bị Tiêu Minh Dạ dọa rất nhiều lần, cho đến khi lái xe về thôn vẫn còn run sợ.
“Sao? Còn sợ hả, anh có nói gì đâu.” Tiêu Minh Dạ vừa lái xe vừa xoay mặt trêu cậu.
Chung Ý Thu đầy nghi ngờ, hỏi, “Anh ở trong nhà lâu như vậy, mẹ em đã nói gì thế?”
Tiêu Minh Dạ cười cười cao thâm khó đoán, chính là không mở miệng, càng làm Chung Ý Thu sốt ruột.
Lúc ăn cơm, đúng là nhà hàng Tây có khác, người phục vụ biết họ mừng sinh nhật mẹ, nên đã đổi bánh kem nhỏ thành bánh kem lớn, cắm nến và đẩy ra bằng xe, hai nữ phục vụ xinh đẹp hát tặng bài sinh nhật, cuối cùng còn tặng một chén mì trường thọ nữa, dỗ Quách Tú Quỳnh vui vẻ lẫn xấu hổ, như là về lại năm 18 tuổi.
Rời khỏi nhà hàng mà bà vẫn không ngừng gật đầu khen, nói xứng đáng bỏ ra một trăm đồng tiền! Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ toàn bộ hành trình ngồi xem náo nhiệt, lúc này cũng gật đầu theo, nghĩ đúng là xứng đáng, vì người ta đã thay họ làm mấy chuyện xấu hổ kia hết rồi.
Vốn định dẫn mẹ tới trung tâm thương mại, mua hai bộ quần áo mới, mà nói gì bà cũng không đi, hận không thể đoạt lấy tay lái từ Tiêu Minh Dạ luôn, hết sức chăm chú đề phòng hắn lái xe đến trung tâm thương mại, không chớp mắt chỉ huy hắn nhất định phải chạy về nhà.
Chung Ý Thu lo lắng tối nay ba về nhà, biết cậu trở về thì lại muốn nổi giận, tới dưới lầu rồi, dù rất muốn đi lên nhìn xem, nhưng cậu vẫn cố nén không đi, còn mưu đồ bí mật nói với mẹ, “Tối nay ba về, mẹ nói với ba là con rất muốn vào nhà nhưng sợ ba giận, ở dưới lầu nhìn nhìn rồi mới đi nha.”
Quách Tú Quỳnh gật đầu, tiếp tục phát huy nói, “Mẹ sẽ nói con buồn khóc quá trời, nhưng lo ba giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể, cũng không muốn nói dối, cho nên khóc lóc cả nửa giờ ngoài cửa rồi mới đi.”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Tiêu Minh Dạ đi lên đi xuống hai lần mới xách hết đống đồ mang theo, Chung Ý Thu ở dưới đợi hơn một giờ, nhà bọn họ ở lầu 5, cậu nôn nóng chịu không nổi, chạy đến lầu 3 rồi xoay ngược trở về.

Kỳ thật cậu về nhà cũng đâu có sao, dù sao ba cũng không biết, nhưng không biết vì cái gì mà cậu có chút khủng hoảng, như là một khi trở về nơi mình lớn lên, nháy mắt bị kéo về hoàn cảnh quen thuộc, cùng với quỹ đạo cũ, thì nó sẽ biến cuộc sống ở nông thôn một năm qua và Tiêu Minh Dạ thành một giấc mộng đẹp.
Hơn một giờ sau Tiêu Minh Dạ mới xuống dưới, Quách Tú Quỳnh theo sau với đôi mắt đỏ bừng, như là đã khóc.


Chung Ý Thu không rõ nội tình, lộp bộp trong lòng một chút —— Tiêu Minh Dạ đã nói điều gì không nên nói với mẹ chứ hả?
Quách Tú Quỳnh cười miễn cưỡng, đi tới giữ chặt cánh tay của Chung Ý Thu, từ chi tiết sinh hoạt, giặt rửa quần lót, vớ, và khăn lông cách ba bốn ngày phải đem phơi dưới nắng, rồi đến công việc, nghe lời lãnh đạo, đối nhân xử thế, từng điều từng điều dặn dò tỉ mỉ.
Trong lòng Chung Ý Thu ngũ vị tạp trần, Tiêu Minh Dạ không lỗ mãng nói gì đó với mẹ, nhưng sự quan tâm yêu quý của mẹ khiến cậu thấy ấm áp lẫn chua xót, không biết tương lai mẹ mà biết mình quen với Tiêu Minh Dạ thì sẽ có bao nhiêu xúc động đây? Nếu chỉ là đánh cậu mắng cậu thì còn dễ nói, sợ nhất là thất vọng, hối hận sinh ra một đứa con biến thái gì đó……
Ba người lưu luyến không rời tạm biệt nhau, Tiêu Minh Dạ hiểu tâm tình của cậu, không có hỏi gì nhiều, để Chung Ý Thu lẳng lặng đắm chìm trong hồi ức.
Sắp về đến ký túc thì Chung Ý Thu mới khôi phục cảm xúc, nhớ tới hỏi hắn, ở nhà một giờ rốt cuộc đã nói gì với mẹ rồi?
Cho dù Chung Ý Thu có năn nỉ ỉ ôi thế nào, thì Tiêu Minh Dạ vẫn không nói, Chung Ý Thu bực mình, nghĩ thầm anh thân với mẹ hơn em à!
Về đến nơi, Tiêu Minh Dạ trực tiếp đi trả xe cho Chu Luật Thư, Chung Ý Thu còn giận dỗi với hắn nên không thèm nói lời nào.
Hoàng hôn đầu mùa hè, ánh nắng chiều sặc sỡ giống trong bức tranh sơn dầu, oanh oanh liệt liệt phủ kín khắp không trung.

Chú Nghĩa chưa về, chắc là còn đang giúp người nhà, Chung Ý Thu chìm đắm trong ánh nắng vàng cam, như vừa hoàn thành một chuyện lớn, vui vẻ ra vườn hái rau.

Hái hai búp cải thìa, rửa sạch sẽ để buổi tối xào, mười mấy cây cà chua, kết ra mỗi cây mấy trái giờ đây Chung Ý Thu biết hết, trưởng thành, biến đỏ, thành thục, có thể ăn…… Một trái cũng không trốn được.
Cậu hái ba quả cà chua thành thục, để lại một trái cho chú Nghĩa, còn mình thì ăn quả nhỏ, rửa sạch trái lớn nhất rồi đem về phòng, để dành cho Tiêu Minh Dạ.


Chung Ý Thu bội phục bản thân, ông tướng này vừa rồi còn chọc mình giận, mà cậu không hề so đo, tâm tâm niệm niệm để dành thứ tốt nhất cho Tiêu Minh Dạ nữa chứ!
Nghĩ lại hôm nay thấy hắn kính trọng đối đãi Quách Tú Quỳnh khiến Chung Ý Thu ấm áp dễ chịu, nhìn chằm chằm quả cà chua đỏ hồng mà cười ngây ngốc.

Cười đủ rồi thì moi bọc tiền lẻ ở trong tủ áo quần ra, cầm tiền đi Cung Tiêu Xã mua bia cho Tiêu Minh Dạ.
Ngày mùa mọi người làm việc mệt mỏi, nên chiếu cố cuộc sống một chút, doanh số nước ngọt có ga, bia, mì ăn liền gần đây tăng lên khiến Lý Liên Hoa vui tươi hớn hở ngồi dựa cửa phe phẩy quạt hương bồ, cắn hạt dưa.
“Thầy Tiểu Chung tới ——”
Chung Ý Thu tốc chiến tốc thắng, trực tiếp đưa tiền cho cô, “Chị Liên Hoa ơi, tôi mua một lốc bia.”
Nói xong khom lưng lấy rồi chuẩn bị đi, Lý Liên Hoa nắm lấy cổ tay cậu, vội vàng nói, “Khoan đi đã, tôi có chuyện cần nói đây!”
Chung Ý Thu xấu hổ, buông hộp đồ xuống tránh tránh cánh tay, Lý Liên Hoa buông tay ra, ý vị thâm trường cười nói: “Ai da! Không ngờ cậu trắng mà còn trơn láng vậy nha!”
Chung Ý Thu đỏ mặt, ngây ngô nói, “Cái kia, chị Liên Hoa…… Chị muốn nói gì?”
“À! Nói đứng đắn!” Lý Liên Hoa vỗ tay nói, “Hôm nay cậu với anh hai Tiêu đi đâu vậy? Buổi sáng Lục Tử đi Trịnh gia trang đánh nhau, không thấy các cậu đâu hết!”
Chung Ý Thu không trả lời, khiếp sợ hỏi, “Lục Tử đánh nhau? Không có việc gì chứ? Sao lại thế này?”
Lý Liên Hoa phèo —— phèo phun vỏ hạt dưa, tám chuyện là sở trường của chị, làm tư thế nói: “Vì chuyện của chị gái đó, tôi nói mà, bụng Viên Ngọc Nga không thích hợp, tháng trước tôi nói mà đám bà cô kia không tin, nhiều lắm là năm tháng chứ mấy ——”

Chung Ý Thu sốt ruột, cô nói nửa ngày chỉ muốn biểu hiện mình tiên tri giỏi thế nào, hoàn toàn không nói đến trọng tâm, nên cậu ngắt lời nói, “Lục Tử đánh nhau với bên nhà chồng chị gái à? Có bị gì không?”
Lý Liên Hoa hừng hực ngọn lửa bà tám mà không bốc cháy được, mặt tái đi, tức giận nói: “Không bị gì hết, bị người ta ấn xuống đất đấm mấy cái thôi!”
Chung Ý Thu thầm đau xót, không nghe cô tiếp tục thì thầm, ôm thùng bia bước nhanh ra khỏi tiệm.
Chung Ý Thu không ngồi yên được một phút, trong ký túc không có ai nên cậu tính khóa cửa đi thăm Lục Tử, sợ Tiêu Minh Dạ trở về tìm không thấy người, nên cậu chuẩn bị viết tờ giấy nhắn dán ở trên cửa, ai biết mới vừa viết xong thì nghe thấy tiếng xe máy ở bên ngoài, thế là cậu vội vò nó chạy ra khỏi cửa.
Tiêu Minh Dạ thấy cậu vội vã chạy ra đón, nghĩ thầm mới xa một chút mà hết giận rồi à, còn chưa hết đắc ý, thì Chung Ý Thu chạy tới nói chuyện Lục Tử.
Tiêu Minh Dạ lại nhấc chân ngồi lên xe, Chung Ý Thu ngồi ở phía sau, hai người không nói chuyện, vội vàng chạy về phía thôn.
Lục Tử bị đánh một trận, ngoại trừ cảm thấy mất mặt thì không còn cảm giác gì khác, mẹ hắn thì như trời sập, khóc nguyên cả buổi sáng, ồn ào đến đau cả đầu.
Mẹ hắn khóc không phải vì hắn bị đánh, mà vì hắn lẻ loi bị khi dễ.

Đây cũng là tâm bệnh của bà, làm một quả phụ, bên người chỉ có một đứa con trai, không có đàn ông làm chủ gia đình, không có anh em giúp đỡ, gặp chuyện thì không có ai giúp, người ta đánh nhau đều có anh em ra mặt, còn hắn chỉ có một thân một mình.
Khi bọn Chung Ý Thu tới thì trời đã tối đen, trong nhà không đốt đèn, một mảnh đen tuyền, mẹ của Lục Tử khóc mệt nằm ở trên giường lau nước mắt, cũng không đi làm cơm.

Cả người Lục Tử đau đớn, chậm chạp dọn lúa ở ngoài sân.
“Sao hai người tới đây?” Lục Tử vui vẻ lẫn ảo não, hỏi, “Có phải đã nghe tôi bị đánh không?”
Chung Ý Thu xuống trước, đến gần nhanh chóng đánh giá hắn một vòng, đẩy cánh tay hắn trách cứ, “Đừng làm nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Kéo Lục Tử ngồi xuống ghế, rồi theo giúp Tiêu Minh Dạ dọn lương thực.

Tiêu Minh Dạ dọn xong một túi đi vào, thuận tay kéo đèn điện, nhờ ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi mà Chung Ý Thu thấy rõ mặt Lục Tử, bên phải mặt sưng húp, bầm tím, đôi mắt cũng sưng đỏ lên, kéo thành một đường thẳng tắp, khóe miệng thì bị rách.
Chung Ý Thu nhẹ nhàng chạm vào mặt, Lục Tử tê tê né tránh, kêu lên, “Đau muốn chết!”
Giọng nói cũng khác với ngày thường, như là đã mất giọng, Chung Ý Thu đau lòng nói không nên lời, Tiêu Minh Dạ ở bên cạnh hỏi, “Rớt răng hả?”
Lục Tử tủi thân ừ một tiếng.
Chung Ý Thu thầm đau đớn lẫn hối hận, nếu như hôm nay bọn họ không ra cửa, Tiêu Minh Dạ nhất định sẽ không để Lục Tử bị đánh, mà Lục Tử cũng kì, đi tìm nhà chồng chị gái lý luận, mà không thương lượng với bọn họ gì hết, bằng không sẽ không bị ăn đòn như vậy đâu.
“Sao lại thế này? Sao anh không đợi bọn tôi.” Chung Ý Thu đầy áy náy và khổ sở mà không có chỗ phát tiết, lại không biết quan tâm như thế nào, cho nên giọng điệu không tốt lắm.
Lục Tử không biểu hiện gì, như là đã chết lặng với chuyện này, bình tĩnh nói, “Từ sau khi cậu nói chuyện của chị hai, tôi đi hỏi mẹ, bà không nói, tôi đi hỏi chị hai, chị cũng không nói, cuối cùng bị ép mới chịu nói.”
Chung Ý Thu đoán chắc là chuyện em bé trong bụng Viên Ngọc Nga, chỉ là không thể nào tưởng tượng nổi nó tàn nhẫn quá.
Lục Tử dừng một chút, thở dài một hơi, trên mặt đầy mỏi mệt và âu lo, nhìn chằm chằm Chung Ý Thu nói: “Thu Nhi, cậu biết không? Tôi không có can đảm, cũng không dám nghĩ tới! Năm ngoái chị ấy uống thuốc đổi thai, không đến nửa tháng thì phát hiện đứa bé chết ở trong bụng, bọn họ sợ mất mặt không cho đi bệnh viện, tìm phương thuốc phá thai dân gian cho chị ấy uống, chị ấy quằn quại đau một ngày một đêm mới đẩy được đứa bé ra……”
Nước mắt trên mặt như là hai viên ngọc lấp lánh trong đêm tối, mỏng manh mà chấn động nhân tâm, Chung Ý Thu lần đầu tiên thấy Lục Tử khóc, ngày thường hắn hồn nhiên như một đứa trẻ, mỗi ngày tràn ngập sức lực, nhiệt tình chất phác với tất cả mọi người, gương mặt tròn lúc nào cũng cười tươi, nước mắt trước giờ không nên thuộc về gương mặt này.
Chung Ý Thu đau lòng, vỗ vỗ đầu gối Lục Tử mà không biết làm sao.
Lục Tử cũng cảm thấy mất mặt, lung tung lau nước mắt, tiếp tục nói: “Sau khi đứa trẻ ra ngoài, thân thể cũng bị tổn thương, nhà bọn họ không thể giải thích với người ngoài, sợ người ta nói ra nói vào, cũng sợ bị mất mặt chuyện đổi thai, nên ép chị hai mang thai lại, chị hai còn chưa dứt chảy máu tháng, thì lại có mang……”
Chung Ý Thu khiếp sợ, tuy cậu không hiểu y học, nhưng có hiểu biết thông thường, chần chờ hỏi, “Thân thể không khỏe…… Có thể hoài thai sao?”
Ánh mắt Lục Tử vô hồn nhìn vào đêm tối hư vô, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần bọn họ muốn hoài, thì sẽ có rất nhiều biện pháp.”
Ban đêm mùa hè oi bức, Chung Ý Thu lại ra một thân mồ hôi lạnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.