Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 137: 137: Chỉ Có Cháu Mới Trị Được Nó




Trên mặt Lục Tử không chỉ có thương tích, mà khi vén quần áo lên trên người cũng có một miếng xanh một miếng đỏ, hắn nói đó là vết thương nhỏ không để trong lòng, nhưng Chung Ý Thu lại một hai bắt phải dẫn hắn đi gặp bác sĩ.
Tuy nhiên hiện giờ đại đội không có bác sĩ, mỗi lần cần người, thì Chung Ý Thu không thể không mắng thầm Trương Tây Minh —— cái tên bác sĩ vô trách nhiệm này!
Trong thôn còn hai thầy lang khác, Lục Tử nói đi tới đó là được rồi, nhưng Chung Ý Thu không chịu, kiên trì bảo Tiêu Minh Dạ lái xe máy chở hắn lên bệnh viện.
Tiêu Minh Dạ dọn xong lúa mạch rồi cưỡi xe máy chờ hắn, Lục Tử đành phải ủ rũ cụp đuôi dịch người, hắn dám ngoan cố với Chung Ý Thu, nhưng không dám với Tiêu Minh Dạ.
Chờ bọn họ lái xe đi rồi, mẹ của Lục Tử mới đi ra từ trong phòng, Chung Ý Thu đứng ở cửa, đang do dự là trở về hay là chờ ở chỗ này, thấy bà ra thì vội tiến lên, hỏi, “Thím ơi, thím không sao chứ?”
Trước kia cậu hay gọi bà là dì, nhưng từ từ cậu phát hiện Trương Hồng Anh thích người khác gọi mình là thím hơn, Chung Ý Thu nghĩ, có thể là bởi vì kêu thím thì nhất định sẽ có chú, xem như là một loại tâm lý an ủi với bà.
Trương Hồng Anh mặt xám mày tro, quần áo và đầu tóc rối bù, thoạt nhìn như bà đã đánh nhau với ai đó.
Đôi mắt khóc sưng, bọng mắt lộ rõ, hiện ra vẻ già nua rõ rệt, bà đứng dựa vào khung cửa, giọng nói nghẹn ngào hỏi, “Đi khám ở đâu?”
Chung Ý Thu biết bà hỏi Lục Tử, đáp: “Đi bệnh viện ạ.”
Nói xong không biết nên an ủi như thế nào, lúc này cũng không dám nhắc lại chuyện hôm nay, sợ làm bà càng thêm thương tâm khóc lớn nữa.
Trương Hồng Anh hôm nay có chút giận với Tiêu Minh Dạ và Chung Ý Thu, ngày thường Lục Tử đối đãi với hai người họ như anh em một nhà, vậy mà ở thời điểm mấu chốt thì họ lại không hỗ trợ, tuy biết bọn họ hôm nay ra cửa, cũng không thật sự khoanh tay đứng nhìn, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Vừa rồi ở trong phòng có nghe thấy bọn họ quan tâm, sốt sắng đưa Lục Tử đi bệnh viện, giờ lại thấy đáy mắt của Chung Ý Thu hồng hồng, chắc là thật sự đau lòng cho Lục Tử, nên bà vô cùng cảm động.
Trương Hồng Anh thích Chung Ý Thu từ tận đáy lòng, cậu trai trẻ này không chỉ tuấn tú, mà còn thật lòng đối đãi với mọi người, lại biết săn sóc, đến cả bọn nhỏ trong thôn cũng nói thích thầy Tiểu Chung, nếu hắn là một cô gái, thì nói gì bà cũng muốn tranh thủ cướp về làm con dâu.
Bà lau nước mắt trên mặt, hỏi, “Hai đứa bữa nay ra ngoài à?”

Chung Ý Thu nói: “Dạ, Tiêu Minh Dạ đưa con về nhà, mừng sinh nhật của mẹ con.”
Trương Hồng Anh “À” một tiếng không nói chuyện, đối với bà mà nói, chỉ có trẻ con mới thịnh hành chuyện mừng sinh nhật, vì để được mặc quần áo mới, và ăn đồ ăn ngon, còn người trưởng thành thì không cần.
Bà không hiểu, mẹ của Chung Ý Thu tới tầm tuổi này, vì sao còn muốn gióng trống khua chiêng ăn mừng sinh nhật chứ, rồi thầm hâm mộ bà ấy, con trai ở xa nhớ rõ, còn đặc biệt trở về chúc mừng nữa.

Nghĩ thầm chắc người thành phố mới rảnh rỗi, không có chuyện gì làm nên mới làm việc này, rồi nghĩ đến con trai, nghĩ đến Viên Ngọc Nga tội nghiệp, nước mắt lại chảy dài.
Chung Ý Thu thấy bà bụm mặt rơi lệ, thân thể cuộn tròn thành hình cánh cung, đau đớn đến bất đắc dĩ, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai gầy gò của bà, vụng về an ủi nói: “Thím ơi, đừng khổ sở, Lục Tử sẽ không vô duyên vô cớ bị khi dễ đâu ạ, bọn con sẽ giành lại công lý cho anh ấy.”
Trương Hồng Anh lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Thím không lo cho nó…… Thím đau lòng cho con hai —— sao mệnh nó khổ quá ——”
Chung Ý Thu không còn lời gì để nói, đứa nhỏ trong bụng Viên Ngọc Nga, Lục Tử không đoán được tình hình thực tế, nhưng bà làm mẹ, lại nuôi dưỡng qua ba đứa con, nên bà chắc chắn đã sớm nhìn ra kỳ quặc.

Mà bà vẫn luôn giấu giếm không nói gì, lúc ấy chẳng lẽ không đau lòng cho con gái sao? Bây giờ để chuyện xảy ra đến nông nổi này, còn khóc đến thương tâm để làm gì chứ, Chung Ý Thu không hiểu nổi.
Trương Hồng Anh hỉ mũi tùy tay chùi lên ghế dựa, nhìn Chung Ý Thu như là cầu xin, nói: “Ý Thu, có phải con cũng thấy thím tàn nhẫn để yên cho con mình chịu tội hay không?”
Chung Ý Thu á khẩu không trả lời được, đúng là cậu có suy nghĩ này, mà không dám tổn thương bà, nên chỉ có thể nhìn bà mà không nói lời nào.
“Thím biết con nghĩ như vậy, Lục Tử hôm nay cũng nói thím không lương tâm……” Nói tới đây Trương Hồng Anh lại bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Thím chịu khổ chịu cực nhiều năm, người trong thôn ai cũng chê cười thím…… Vất vả nuôi nó lớn mà nó dám nói thím không có lương tâm……”
Chung Ý Thu cuối cùng cũng hiểu, bà khóc thương tâm không phải là vì Viên Ngọc Nga, cũng không phải đau lòng cho Lục Tử bị đánh, phần nhiều là không chịu nổi lời Lục Tử đã nói với mình, cảm thấy hắn đã phụ lòng thương yêu của bà.
“Lục Tử có thể là quá sốt ruột……” Chung Ý Thu nói, “Thím đừng để trong lòng, anh ấy suy nghĩ cẩn thận thì sẽ xin lỗi thím thôi.”

Trương Hồng Anh lắc đầu, xoa xoa nước mắt nước mũi, nói: “Không xin lỗi là chuyện của nó! Mấy đứa cứ nghĩ là thím thương con trai không thương con gái, nhưng con gái cũng là con thím sinh ra mà —— nó bị thương thì thím cũng đau mà! Mà vậy thì sao, người ta nói gả chồng theo chồng, gả ra ngoài thì thành con nhà người ta, thím còn làm gì được nữa? Đi quậy phá xả giận thì được gì, cuối cùng chỉ có mình nó chịu tội thôi.”
Chung Ý Thu vừa nghe nói như vậy thì giận vô cùng, cho dù là Lưu Thanh Hồng, hay là Viên Ngọc Nga, thậm chí bao gồm cả Triệu Hồng Hoa, vận mệnh của mấy người phụ nữ này phải phụ thuộc vào đàn ông, sau khi xuất giá thì như là đã bán thân cho họ, nửa đời sau cho dù có bao nhiêu bi thảm, thì chỉ biết nén giận từ từ sống qua ngày thôi.
Tư tưởng phụ nữ độc lập đã sớm được phổ biến khá nhiều năm rồi, chỉ có ở nông thôn là phụ nữ vẫn còn tư tưởng gả chồng thì phải theo chồng, không còn sự lựa chọn nào khác.
Nói đến cùng vẫn là vấn đề giáo dục thôi.
Toàn thân Chung Ý Thu cứng đờ như bị cục đá nặng ngàn cân đè nặng.
Chờ hơn một giờ thì Tiêu Minh Dạ mới mang Lục Tử trở về, Chung Ý Thu không nấu cơm, thấy trong phòng bếp có cơm thừa, nên đánh hai cái trứng gà xào cơm chiên trứng, rồi nấu thêm một nồi canh mướp hương để cho hai mẹ con ăn, hy vọng Lục Tử có thể an ủi mẹ mình một chút.
Bọn họ về rồi mà chú Nghĩa còn chưa về, Tiêu Minh Dạ đi nấu cơm, Chung Ý Thu nói thôi, đã trễ thế này nấu cơm phiền toái quá, đi Cung Tiêu Xã mua mấy túi mì ăn liền.
Tiêu Minh Dạ chạy ngoài đường cả một ngày nên ra mồ hôi ướt cả người, vả lại tối hôm nay lại đặc biệt oi bức không có một tia gió, ăn cơm xong hắn muốn ra sông ở Trịnh gia trang để tắm rửa.

Chung Ý Thu cũng muốn đi, nhưng năm ngoái cậu vừa học bơi, mà sông ở Trịnh gia trang rất sâu, buổi tối cậu không dám xuống.
“Đừng đi, giờ mới đầu hè, buổi tối nước sông còn lạnh lắm, thân thể còn trẻ khoẻ mạnh thì không cảm thấy, chờ già rồi sẽ bị phong thấp, em còn phải hầu hạ anh nữa!” Chung Ý Thu nói.
Tiêu Minh Dạ vô cùng hưởng thụ sự quan tâm này, trong lòng rất vui vẻ, gật gật đầu nghe lời đi ra sau tắm rửa.
Vì để hợp với áo sơ mi trắng, nên Tiêu Minh Dạ mang vào đôi giày da.


Đôi giày này hắn mua hồi tham gia quân ngũ, vẫn luôn cất giữ cẩn thận, rất ít khi mang vào.

Khi hắn đi tắm, Chung Ý Thu dùng giẻ lau khô từ trong ra ngoài một lần, rồi dùng báo gói kĩ cất vào hộp.
Từ sau khi bọn họ ở bên nhau, chỉ cần Tiêu Minh Dạ ở nhà, thì sẽ giặt sạch quần áo cho cả hai người, Chung Ý Thu chỉ cần giặt quần lót cho bản thân thôi.

Đàn ông giặt quần áo nào có kiên nhẫn, cậu cũng thế, Tiêu Minh Dạ cũng không khác gì mấy, ngâm trong bột giặt, rồi xả hai lần là xong.

Nhưng quần áo đắt tiền như áo sơmi, giày da, áo da thì đều do Chung Ý Thu phụ trách, cậu sẽ nghiêm túc phơi khô rồi chỉnh chỉnh tề tề cất kĩ.
Tiêu Minh Dạ mấy ngày hôm trước mới cạo đầu, tóc ngắn sát da đầu thoạt nhìn có chút dã man, hắn cạo xong trở về ngày đó, Chung Ý Thu lặng lẽ nói với chú Nghĩa, đây là “Đại ca” trong truyền thuyết đó.
Tắm xong, “Đại ca” càng thêm bá đạo, từng giọt nước lấp lánh, phản chiếu dưới ánh đèn như biến thành một thứ vũ khí sắc bén.
“Làm gì đó?” Tiêu Minh Dạ vào nhà hỏi.
Hai cánh cửa tủ quần áo mở ra, Chung Ý Thu ngồi ở trước cửa, cúi đầu không biết đang nghiên cứu cái gì.
Tiêu Minh Dạ hỏi thì cậu mới ngẩng đầu thở dài, “Tiền ơi —— mày trốn ở đâu rồi ——”
Tiêu Minh Dạ đi đến phía sau, nâng cằm giúp cậu ngẩng mặt, rồi cúi đầu hôn môi cậu, cười nói, “Hết thì anh đi kiếm.”
“Khi nào mới kiếm đủ chớ! Thiếu nhiều tiền quá trời, khai phá núi cũng cần dùng tiền, năm nay còn chưa mua cây giống nữa kìa.”
Tiêu Minh Dạ xoa ngón tay cái lên môi cậu, cười khẽ nói: “Đừng lo, em lo xài tiền, anh lo kiếm tiền.”
Chung Ý Thu ngước nhìn Tiêu Minh Dạ, cảm thấy hắn thật là anh tuấn, uy vũ quá chừng, cậu nghĩ nếu như một cô gái nào đó gả cho Tiêu Minh Dạ, thì chắc là nửa đêm đang ngủ cũng bật cười tỉnh giấc cho mà coi!

“Lần trước nghe mấy giáo viên nói chuyện phiếm, nói năm nay chắc sẽ được tăng tiền lương, không biết có thật hay không nữa?” Chung Ý Thu ngửa đầu kéo đầu hắn xuống để hôn môi.
Giá hàng mỗi năm càng tăng, tiền càng ngày càng mất giá, mấy chục đồng tiền tiền lương đối với một gia đình bình thường thì xác thật không đủ ấm no, vẫn luôn có tin đồn tăng lương, mà không biết lúc nào mới được tăng nữa.
“Hầy! Không được!” Chung Ý Thu kêu lên, đẩy Tiêu Minh Dạ càng hôn càng sâu ra, “Cổ muốn gãy đứt luôn!”
Chờ cậu tắm rửa xong, chú Nghĩa mới kéo một cái chân chậm rãi trở về.
Chung Ý Thu đau lòng nói: “Sao về trễ vậy chú! Đừng làm quá sức chú ơi, chân vừa được chữa không bao lâu mà.”
Chú Nghĩa trấn an, “Chân không có việc gì, uống một chút rượu, đầu choáng váng nên không dám đi nhanh.”
Chung Ý Thu: “Ngày mai đừng đi, hai ngày nữa khai giảng rồi.”
“Không đi nữa, xong việc hết rồi.” Chú Nghĩa ngồi ở trên ghế, mệt mỏi duỗi chân dài ngáp.
“Mau đi tắm rửa rồi ngủ đi chú.”
“Ừ.” Chú Nghĩa trả lời, đứng lên vào nhà lấy quần áo, tới cửa lại xoay người gọi Chung Ý Thu, “Chuyện của Lục Tử mấy đứa đã biết rồi ha, cháu nói với Tiêu Minh Dạ đừng đi tìm anh rể Lục Tử để tính sổ, chuyện đã qua thì thôi, làm ầm lên nữa thì kì lắm, Ngọc Nga còn đang mang thai, nếu muốn tính sổ thật thì chờ con bé sinh con ra rồi tính.”
Chung Ý Thu không muốn, Lục Tử bị đánh tàn nhẫn như vậy, anh rể đã không hạ thủ lưu tình, mà còn hoàn toàn không bận tâm đến quan hệ thân thích, làm sao mà nuốt nổi khẩu khí này chứ.
Chú Nghĩa xua tay nói, “Được rồi! Đừng không phục, chờ về sau lại nói, mấy đứa đi đánh trả thù thì sao, vẫn là Ngọc Nga chịu tội! Đứa nhỏ này phân rõ phải trái, cho nên chú mới nói với cháu.

Cháu nhất định phải đè Tiêu Minh Dạ lại, thằng nhóc đó ai nói cũng không nghe, chỉ có cháu mới trị được nó!”
Chung Ý Thu: “……”
Mặt tự nhiên đỏ là sao? Mà lòng lại hân hoan quá vậy nè!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.