Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 142: 142: Tiền




Tâm bệnh của nhà Viên Lão Hổ là trùng tu lại ngôi miếu ở trên núi Ông Tiên Lớn.
Nhà ông chỉ có một mình ông là con trai, trước đó mẹ ông đã sinh bốn cô con gái rồi, lúc mang thai ông, bà đã hơn 40 tuổi, thân thể cũng không tốt lắm, chỉ được mang thai thêm một lần nữa thôi, cho nên từ lúc hoài thai cho đến lúc sinh cả nhà đều lo lắng đề phòng, cứ sợ ra thêm một con vịt giời.
Lúc ấy miếu trên núi còn thịnh, bên trong có mấy hòa thượng già, cứ lâu lâu là bà lên miếu thắp hương vái Bồ Tát, cầu nguyện trước Đức Phật rằng, nếu sinh được con trai thì sẽ cúng chín chín tám mươi mốt phần đèn cho Bồ Tát.
Không biết là đến lượt này do bà may mắn, hay là Bồ Tát thật sự hiển linh, sinh ra Viên Lão Hổ.

Tuy nhiên bà quên mất lời hứa nguyện, dù sao đã sinh ra con trai rồi mà…… Hơn nữa lúc ấy trong nhà vô cùng khó khăn, mấy đứa nhỏ còn không đủ cơm ăn no, với lại cũng thật sự không có tiền để đi lễ tạ thần.
Cho đến khi Viên Lão Hổ mười hai tuổi, mẹ ông đột nhiên sinh bệnh nặng thiếu chút nữa đã qua đời.

Tìm bác sĩ khắp nơi, dùng đủ mọi loại thuốc cổ truyền, bệnh viện, bà thầy đồng đều không có chuyển biến, làm gia đình vốn đã gian nan càng thêm dậu đổ bìm leo.

Sau đó dần dần khỏi bệnh, nhưng hoàn toàn biến thành một con ma thuốc, việc gì cũng không thể làm còn phải uống thuốc quanh năm suốt tháng, đến mấy năm nay thì chuyển sang khó khăn di chuyển.
Đến lúc này bà mới nhớ tới, mình năm đó đã hứa nguyện trước mặt Bồ Tát, mà thất tín vẫn luôn chưa lễ tạ thần.

Mặc kệ có phải do vận mệnh hay là do duyên số, thì chuyện này hoàn toàn thành tâm bệnh của người già mất rồi.

Viên Lão Hổ hiếu thuận, biết dù có tu miếu đốt đèn, thì thân thể của mẹ mình sẽ không khá hơn bao nhiêu, tiêu thêm chút tiền trong nhà mà thôi, nhưng mẹ càng lớn tuổi thì sức khỏe càng ngày càng kém, đời này chỉ còn một cái tâm nguyện, nên ông muốn làm giúp mẹ mình.
Mấy năm trước ông có lên kế hoạch để dành tiền tu sửa miếu tu trên núi, nhưng khi đó núi Ông Tiên Lớn thuộc về đại đội, ông muốn làm mà nhóm cán bộ trong thôn không đồng ý, nói ông mê tín dị đoan……
Giờ thì tốt rồi, nhận thầu núi đã truyền cho người ngoài.


Lúc trước ông còn sầu lo, vì Trương Nhị Ngói âm hiểm, lại thích chiếm tiện nghi, ông không muốn giao tiếp với loại người này.
Không ngờ ông chưa kịp thay đổi đối sách thì núi lớn đã đổi chủ.
Tiêu Minh Dạ đồng ý nói Tết Đoan Ngọ sẽ mời Chu Luật Thư lại đây ăn cơm, đến lúc đó sẽ giới thiệu bọn họ cho ông.
Chung Ý Thu cảm thấy đây là một việc tốt, tuy rằng hiện tại không đề xướng phong kiến mê tín, nhưng bản thân Phật giáo không thể tính là mê tín, ngược lại đó là tín ngưỡng trăm ngàn năm qua của dân chúng, nó đã trở thành đặc sản văn hóa thế giới rồi.
Cậu tin Chu Luật Thư sẽ đồng ý, dù anh ta không chịu, thì Phương Khoản Đông cũng sẽ đồng ý, vậy thì anh ta chỉ phải nghe theo thôi.
Nói xong chuyện này thì chú Nghĩa mới hỏi Viên Lão Hổ chuyện giao lương thực là sao, Lão Bàn Tính đã tới hai lần rồi, nói là truyền đạt mệnh lệnh của đại đội.
Viên Lão Hổ tức giận, trừng mắt nói: “Chuyện này quá ghê tởm, tôi còn chưa nói đó! Hồi xưa nơi này là của tổ tiên nhà họ Viên, họ đã xây dựng một nơi để dạy học cho con cháu trong thôn.

Sau này sửa chữa chuyển thành trường học, nhiều thế hệ cán bộ trong thôn đều được học vỡ lòng ở đây, không ai dám nói đây thuộc về đại đội hết.

Mấy năm trước bên trên xuống đo đạc đất đai, bảo phải nhập vào văn kiện chính thức, nói vùng đất này mà viết tên của nhà họ Viên thì kỳ cục quá, nên viết thành đại đội, nhưng vẫn ghi chú rõ là để cho trường học dùng.

Ai biết Lão Bàn Tính nghẹn cái gì, thời gian trước đề ra báo cáo, một hai phải nói đó là của đại đội, các anh phải giao lương thực cho đại đội!”
Nghe xong ngọn nguồn, ai nấy đều tức nói không nên lời, Viên Lão Hổ nói rất đúng, đúng là rất ghê tởm.
Chú Nghĩa nhíu mày hỏi: “Lão Bàn Tính đang suy tính cái gì?”
Viên Lão Hổ uống rượu, rồi khà một hơi lớn, khinh thường nói, “Lão già này nói đại đội không có tiền, nên tìm cách kiếm tiền cho đại đội.”
Vương Văn Tuấn buột miệng thốt ra, “Sao không có tiền, hai tòa núi đều cho người ta nhận thầu hết rồi kìa, phí nhận thầu đâu có ít! Đến cả người ở chỗ tôi cũng biết đại đội Đức Doanh giàu nhất đấy!”

Viên Lão Hổ mắng, “Đồ khốn! Bụng lão già đó toàn chủ ý xấu không thôi!”
Chung Ý Thu vẫn luôn không nói chuyện, nghĩ nghĩ mới nhỏ giọng nói: “Có phải lão cố ý nhắm vào cháu không? Cháu đã từng cãi nhau với Trịnh Lão Tam……”
Bọn họ lúc này mới nhớ tới, Lão Bàn Tính cố ý nhằm vào bọn họ, rất có thể là bởi vì Trịnh Lão Tam, nhưng Chung Ý Thu mới xảy ra xung đột với gã thôi mà, không đến mức cãi nhau.

Nhưng nghĩ lại, lúc Lưu Thanh Hồng còn ở đây đã khá thân với Chung Ý Thu, Trịnh Lão Tam hiện tại có ý định theo đuổi Lâm Ngọc Phương, mà Lâm Ngọc Phương cũng thân thiết với cậu……
Tiêu Minh Dạ đen mặt, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nếu có người can đảm dám nhằm vào Chung Ý Thu, thì gai nhọn trên toàn thân hắn đều dựng đứng.
Viên Lão Hổ không nghĩ tới nguyên nhân sâu xa này, vỗ chân nói: “Nói không chừng là nguyên nhân này! Tôi nói Lão Bàn Tính ngày thường có đánh rắm cũng mặc kệ, sao đột nhiên nhớ tới chuyện này chứ!”
Chú Nghĩa lắc đầu, nói: “Không nhất định là bởi vì cái này, tôi nghe hiệu trưởng Trịnh nói, nhà bọn họ thiếu người thu hoạch, Trịnh Lão Tam lười không làm việc, cả vợ cũng chạy trốn, Lão Bàn Tính không có tiền trong tay, hồi Tết lão tìm mua đất ở bên ngoài, mà người ta không bán cho lão, chắc lão muốn chiếm vài mẫu đất của mình.”
Chung Ý Thu chậc lưỡi, không thể tưởng được một sự kiện nhỏ mà cất giấu nhiều mưu kế đến thế, trách sao hồi xưa đi học giáo viên có nói, xã hội phức tạp hơn nhà trường nhiều, lúc cậu mới tới cứ nghĩ là người thôn quê chất phác hơn người thành phố, bây giờ mới biết người ta dùng cách hiểm ác hơn, không từ thủ đoạn nào hết.
Viên Lão Hổ khó xử nói: “Tôi đã hỏi thư ký rồi, ông ta mặc kệ, không nói giao hay không giao gì cả.”
Chú Nghĩa hiểu nỗi khổ của ông, Viên Lão Hổ vốn dĩ cũng chỉ là chân chạy việc cho đại đội thôi, tuy rằng treo danh chủ nhiệm, nhưng không có thực quyền.
Không nghĩ để mấy đứa nhỏ nhọc lòng, chú Nghĩa cười nói: “Không sao, để ngày mai chú đi hỏi thư ký.”
Sau khi sống cùng Tiêu Minh Dạ, Chung Ý Thu dưỡng thành một thói quen, cách mấy ngày sẽ lấy một cái ghế để ngồi trước cửa tủ quần áo, lấy túi tiền nhỏ ra —— đếm tiền.
Tiền càng ngày càng ít, làm cậu không an tâm, chỉ sợ xảy ra chuyện gì cần dùng tiền gấp, thì không có tiền dự phòng.
Đêm nay tắm xong, cậu lại bắt đầu đếm tiền, đếm tới đếm lui vẫn là mười mấy đồng đó, Chung Ý Thu hận không thể đem mỗi một tờ tiền giấy chia làm hai nửa.
Tiêu Minh Dạ tắm xong tiến vào, thấy cậu mặc quần đùi, lộ ra hai cái đùi trắng bóc, ngồi ở trên cái ghế nghiêm túc tính toán.


Băng ghế quá nhỏ, làm cậu phải ép hai đùi vào người, ngồi quy quy củ củ, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn.
Hắn ném khăn lông trong tay xuống, đi qua chỗ Chung Ý Thu đang ngồi rồi trực tiếp bế cậu lên như ôm một đứa trẻ, vừa đi tới giường vừa quay vòng vòng, chọc Chung Ý Thu cười ha ha.
Nguồn điện bị ngắt vì trận mưa đêm qua, hôm nay vẫn chưa được mở lại, ánh đèn lập lòe từ ngọn nến thấp sáng toàn bộ căn phòng, cái mùng màu đỏ dưới ánh trăng đong đưa trong gió, dịu dàng lung lay.
Tiêu Minh Dạ không dám đè mạnh, nghiêng người tìm kiếm gì đó dưới thân cậu, Chung Ý Thu vội vàng kéo tay hắn, nói: “Hôm nay không được! Em còn hơi đau.”
“Không làm, thoa thuốc cho em.”
Tối hôm qua mơ mơ màng màng lại không đốt đèn, nên cậu để mặc cho Tiêu Minh Dạ thoa thuốc giùm mình, bây giờ có ánh nến thắp sáng, trước mặt là ánh mắt sâu như đáy biển của Tiêu Minh Dạ, làm cậu thật sự xấu hổ, ngại ngùng nói: “Để em tự làm.”
Tiêu Minh Dạ không cho cậu có cơ hội, dùng cái đùi cường tráng lật người Chung Ý Thu lại, rồi ngồi dậy kéo quần cậu xuống, Chung Ý Thu vùi đầu vào gối giả chết.
Chung Ý Thu thầm ngọt ngào lại bất đắc dĩ, tính gia trưởng của Tiêu Minh Dạ hoàn toàn bùng nổ rồi, một hai phải bắt người nằm vào trong lòng mình, rồi làm sẵn tư thế, bảo đảm một khi hắn cúi đầu thì vừa vặn có thể hôn được cái trán và khóe mắt của Chung Ý Thu ngay.
“Mấy thứ đó mắc lắm phải không?” Chung Ý Thu đột nhiên hỏi.
Tiêu Minh Dạ thuận miệng hỏi, “Đồ gì?”
Nói xong hắn liền hiểu được, khẽ cười nói, “Không biết, anh không mua, mấy cái này đều do anh Chu cho anh, dùng xong lại đi mua.”
“Em thấy nó là đồ nhập khẩu, chắc đắt tiền lắm, xài tiết kiệm một chút.”
Tiêu Minh Dạ vô thức niết phần thịt mềm bên hông cậu, nhẹ nhàng cắn chóp mũi của cậu, nói: “Anh Chu nói đồ nhập khẩu tốt hơn, em yên tâm, mình không thiếu chút tiền đấy.”
Chung Ý Thu không muốn, “Sao không? Hiện tại hai người đàn ông trong túi chỉ có mười ba đồng rưỡi à, đừng làm nữa!”
Tiêu Minh Dạ chua xót lẫn buồn cười, yêu cái dáng vẻ cô vợ nhỏ đanh đá này của cậu, đè cậu ra hôn cho đã rồi mới nói, “Không được! Anh ra ngoài kiếm tiền, mấy ngày nữa làm một chuyến xa nhà, chắc sẽ kiếm được hơn hai trăm.”
“Khi nào đi? Sao giờ anh mới nói!”
“Vốn dĩ qua Đoan Ngọ sẽ đi, mà anh dời lại hai ngày.”
Ngày mốt là Tết Đoan Ngọ, Chung Ý Thu nghĩ hắn sắp đi, vạn phần không muốn, rồi lại sợ chậm trễ kế hoạch của hắn, hỏi, “Vì sao lại dời?”
“Mới vừa động phòng xong mà bỏ chạy, anh còn là người sao?”
Chung Ý Thu: “……”
Sáng sớm ngày hôm sau đột nhiên Viên Ngọc Lan tới bảo Tiêu Minh Dạ ngày mai trở về ăn Tết Đoan Ngọ.

Chung Ý Thu đã lâu không gặp cô, cảm giác như Viên Ngọc Lan khác trước rất nhiều, rmà không biết ở chỗ nào.

Cô uốn tóc xoăn, mặc áo sơ mi phối hợp với chiếc váy ngắn, đi cùng với một đôi giày xăng đan cao gót, đứng ở dưới giàn nho duyên dáng yêu kiều, ưu nhã phong tình.
Hơn nữa tính cách của cô cũng dịu dàng hơn xưa rất nhiều, khi nói chuyện với Tiêu Minh Dạ đã không còn bén nhọn và mất kiên nhẫn như ngày xưa, mà có chút lễ phép và thân thiết.
Chung Ý Thu nhớ tới lần trước nghe nói —— Viên Ngọc Lan đang qua lại với Hồ Yến Bằng.

Sau lại lục tục nổi lên tin đồn nhảm nói rằng người đàn ông kia thường ở trong nhà, còn ngủ chung phòng với Viên Ngọc Lan nữa……
Hiện tại thấy dáng vẻ phong tình đắc ý của cô, chắc là vui sướng hạnh phúc lắm.
Bởi vì ngày mai muốn mời Chu Luật Thư ăn cơm, nên Tiêu Minh Dạ nói không quay về.

Viên Ngọc Lan khẽ nhíu mày, nói: “Trong nhà có chuyện, mẹ bảo anh nhất định phải về một chuyến.”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, như là đang do dự.

Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi đều làm bộ mình không nghe thấy gì hết, chăm chú húp cháo.
Chú Nghĩa khuấy động không khí, tùy ý hỏi, “Trong nhà có chuyện gì?”
Viên Ngọc Lan liếc mắt lạnh nhạt nhìn Tiêu Minh Dạ, có chút giận dỗi nói, “Ngày mai cháu đính hôn!”
Chung Ý Thu tan nát cõi lòng thay đứa em trai kết nghĩa Lý Hoành Phi, không lưỡng lự hỏi, “Cùng ai?”
“Hồ Yến Bằng.”
.…….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.