Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 151: 151: Cảnh Sát




Chung Ý Thu không dám biểu hiện khổ sở và bi thương trong lòng mình, cậu không muốn Tiêu Minh Dạ lo lắng, càng không muốn hắn vì lo lắng cho mình mà chậm trễ công tác.

Chú Nghĩa nói hiệu trưởng Trịnh đang bị điều tra, tuy Trịnh Lệ Lệ đã thôi học, nhưng ông và Chu Xuân Mỹ đã cãi nhau, lại tổ chức giáo viên thay phiên đi thăm hỏi gia đình đã gây áp lực cho phụ huynh và học sinh, không thể nói là ai chịu trách nhiệm, nhưng ảnh hưởng quá lớn, rất có thể sẽ phải nhận xử phạt, chức vị hiệu trưởng không biết có còn giữ được hay không.

Chung Ý Thu giận quá chừng, thăm hỏi gia đình là do cậu và Lý Hoành Phi chủ động muốn đi, hiệu trưởng Trịnh có tổ chức gì đâu! Tuy nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân mà Trịnh Lệ Lệ tự sát!
Nhưng chuyện này đã gây ảnh hưởng quá ác liệt, tạo xôn xao trong dư luận nên cần phải có người gánh trách nhiệm, hiệu trưởng có trốn thế nào cũng không thoát.

Ký túc sau khi bị trộm thì chẳng còn gì, may mắn là còn cái mùng đỏ, không đến mức bị muỗi cắn.

Trời nóng bức, Chung Ý Thu gối đầu lên tay Tiêu Minh Dạ, làn da tiếp xúc thấm thấm mồ hôi, mà ai cũng luyến tiếc tách ra.

Tiêu Minh Dạ nằm nghiêng, một cái tay khác phe phẩy cái quạt hương bồ tạo ra gió, cánh tay còn lại dịu dàng vỗ về.

“Ngày mai anh ra cửa đi, đừng chần chừ nữa.

” Chung Ý Thu nhắm mắt lại nói.

“Chờ thêm mấy ngày nữa.


Chung Ý Thu dùng mặt cọ cọ cánh tay, nói: “Không cần lo cho em, ngày mai em về trường dạy.


Tiêu Minh Dạ không cho bàn, “Nghỉ thêm hai ngày.


Chung Ý Thu biết ngoan cố sẽ không được, lấy lui mà cầu nói: “Một ngày đi, ngày mốt anh ra cửa, em trở về đi làm, được không?”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, dáng vẻ không hợp tác.

Chung Ý Thu than nhỏ một hơi, mở mắt xê dịch người một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nói: “Anh yên tâm, em sẽ chiếu cố bản thân thật tốt mà.

Tiêu Minh Dạ, chúng ta cần phải mạnh mẽ hơn, tiền là vấn đề đầu tiên mình cần phải vượt qua.



Tiêu Minh Dạ hiểu chứ, hắn nỗ lực kiếm tiền nhiều năm qua, chính là bởi vì tiền mang lại sự tự do và bảo đảm cho hắn, nhưng mà với tình hình hiện giờ thì cái gì cũng không quan trọng bằng Chung Ý Thu.

Chung Ý Thu duỗi tay ôm lấy hắn, vỗ vỗ tấm lưng đầy mồ hôi của hắn, cắn lấy đôi môi trước mặt mình, nỉ non bảo đảm, “Anh yên tâm về em, em cũng yên tâm về anh, được chứ?”
Tiêu Minh Dạ cuối cùng vẫn đồng ý, hai người đều ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau hắn sẽ ra cửa cùng đoàn xe.

Toàn bộ trường học mấy ngày nay ai nấy đều hoảng sợ, các giáo viên không tâm tư dạy học, học sinh càng hết hồn sợ hãi, có mấy học sinh lớn còn thần thần bí bí đồn đãi Trịnh Lệ Lệ biến thành quỷ, mỗi buổi tối đứng ở cửa trường khóc, dọa mấy đứa học sinh nhỏ tan học không dám về nhà, hẹn hò đi cùng nhau thì mới dám về.

Không có hiệu trưởng Trịnh thì chú Nghĩa phải ra mặt, trường học lung tung rối loạn bận rộn sứt đầu mẻ trán.

Trường học vốn dĩ đã thiếu giáo viên, Chung Ý Thu xin nghỉ, không có ai dạy Toán lớp một và lớp hai cả, Lý Hoành Phi còn có thể dạy một chút, hiệu trưởng Trịnh dạy lớp Đạo Đức thì chuyển sang cho lão Cao, hiện tại mỗi giáo viên dạy cả ba, bốn lớp một lúc.

Cố tình lúc này, Trương Quốc Ngôn lại xảy ra chuyện.

Chung Ý Thu ngủ một giấc đến giữa trưa, lúc ăn cơm mới nghe nói là Trương Quốc Ngôn té xỉu, tuy rằng đã tỉnh rồi, nhưng chú Nghĩa vẫn cho hắn trở về nghỉ ngơi.

Hỏi thì hắn không muốn nói, sau lại chú Nghĩa ép buộc thì hắn mới nói ra ngọn nguồn, thì ra từ Tết tới giờ Trương Quốc Ngôn vẫn luôn đi bán máu, ban đầu một tháng một lần, sau lại một tháng hai lần, tháng này hắn đi bốn lần, cho nên thân thể mới không chịu nổi.

Chú Nghĩa không còn lời gì để nói, mắng cũng mắng không ra hơi, ai mà chẳng biết cuộc sống của hắn có bao nhiêu gian khổ, cần biết bao nhiêu tiền…… Chỉ có thể khuyên hắn lấy thân thể làm trọng, trong nhà chỉ có hắn là trụ cột, một khi hắn ngã xuống thì cái gia đình này sẽ xong đời luôn.

Chung Ý Thu đau lòng mà có hận sắt không thành thép hơn, Trương Quốc Ngôn liều mạng muốn sinh con trai, hành người một nhà người không giống người quỷ không giống quỷ, cậu thật sự không hiểu được, nhưng mà mỗi người đều có cái khó riêng, có lẽ là quy định phạm vi hoạt động, nhưng người ngoài cũng không có quyền khoa tay múa chân, cho nên cậu chỉ còn cách giữ im lặng thôi.

Vương Văn Tuấn lạnh lùng hỏi: “Có phải vợ ông ấy lại mang thai không?”
Chú Nghĩa ngắt lời, nghiêm túc giáo huấn: “Đừng nói bậy!”
“Con nói bậy chỗ nào, giáo viên trong trường đồn khắp kìa, con nghe người ta nói thôi.


Chú Nghĩa: “Mặc kệ ai nói, tự giữ miệng mồm đi!”
Rất ít khi thấy chú Nghĩa làm dữ, nên Vương Văn Tuấn rụt cổ câm miệng lại.

Tiêu Minh Dạ buổi chiều chạy xe máy lên trấn, hắn vẫn không yên lòng, hiện tại trong thôn không có bác sĩ, hắn đi bệnh viện mua thuốc cho Chung Ý Thu, thuận tiện mua thuốc cảm dự phòng về luôn.


Khi trở về sau xe chở thêm một người, là người lần trước tìm Chung Ý Thu nói chuyện Dương lão quỷ.

Chung Ý Thu ở trong sân huấn luyện cho Tiểu Hoa, thấy hắn tới thì vội đứng lên chào hỏi.

Người này mặc bộ đồng phục tay ngắn, chẳng hề để ý tới hình tượng, phanh ngực để lộ ra lông ngực đen tuyền, trong tay cầm theo hai hũ rượu, xuống xe giơ tay chào Chung Ý Thu, nói: “Buổi tối uống rượu với anh.


Tiêu Minh Dạ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Câm miệng đi.


“Sao, cậu cũng phải gọi anh là anh, chẳng lẽ cậu ta không cần?”
Chung Ý Thu cảm thấy hắn có ý gì đó, như là đã biết quan hệ giữa mình và Tiêu Minh Dạ rồi, nhưng lại sợ mình nghĩ nhiều, cười nói: “Tiêu Minh Dạ là anh em, anh là anh của anh ấy, thì em phải gọi anh là anh chứ.


“Thấy chưa!” Hắn nói với Tiêu Minh Dạ: “Đây mới là người bình thường nè, sinh viên nói chuyện có khác.


Tiêu Minh Dạ không để ý đến hắn, nhưng có thể nhìn ra hai người có quan hệ không tồi, cảm giác như là sự ghét bỏ giữa bạn bè thân thuộc.

Chung Ý Thu không biết nên xưng hô như thế nào, không thể kêu Dương lão quỷ được, vừa rồi Tiêu Minh Dạ đã phản ứng, nên cậu thông minh nhanh chóng nhận được tín hiệu —— Tiêu Minh Dạ không thích mình gọi người khác là anh!
“Em nên gọi người ta là gì?” Cậu hỏi.

“Gì cũng không được.


“Vậy sao được, chẳng lẽ gọi ê hả?”
Tiêu Minh Dạ ngẫm lại xác thật không thích hợp, nói: “Anh ta tên là Dương Lâm Sâm, bọn anh đều gọi là Dương lão quỷ, hoặc là lão Dương.


Chung Ý Thu rất khó xử, mấy cái xưng hô này đều không quá tôn trọng, cậu thử thăm dò hỏi, “Vậy em gọi là anh Dương được không?”
“Không được.



Chung Ý Thu: “……”
Cho nên khi uống rượu, Chung Ý Thu hô lên “cảnh sát Dương” đã làm Dương Lâm Sâm sặc, ho dữ dội.

“Đừng! Đừng!” Hắn đỏ mặt, xua tay nói, “Đang diễn trên TV đấy à! Tôi là một cảnh sát nho nhỏ ở đồn công an thôi, gọi vậy khó coi lắm!”
Chung Ý Thu ngượng ngùng chẹp miệng, trộm nhìn sắc mặt của Tiêu Minh Dạ.

Miễn sao anh vui vẻ là được.

“Không muốn gọi anh Dương thì kêu lão Dương.

” Dương Lâm Sâm nghiện rượu nặng, một mình uống một hớp lớn nói.

Chung Ý Thu gật đầu nói được.

Vương Văn Tuấn có hơi sợ hắn, cũng có chút tò mò, nhân cơ hội lấy lòng kêu lên, “Anh Dương ơi!”
Chung Ý Thu: “……”
“Anh Dương, anh có mang theo súng hôn?” Vương Văn Tuấn rốt cuộc hỏi ra câu hỏi trong lòng.

Dương Lâm Sâm không nhìn y, gắp đồ ăn, nói: “Hỏi câu này còn khó coi hơn cả cái câu ‘ cảnh sát Dương ’ nữa đấy!”
Vương Văn Tuấn lập tức câm miệng.

Tiêu Minh Dạ đã lâu không gặp hắn nên hai người uống đến khuya, Chung Ý Thu bệnh không được uống, chỉ ngồi an tĩnh cạnh Tiêu Minh Dạ.

Uống hết một bình rượu trắng, Vương Văn Tuấn và Lục Tử đi ngủ, chỉ còn ba người bọn họ và chú Nghĩa còn ngồi.

Chung Ý Thu cảm thấy Dương Lâm Sâm tuy có hơi cà lơ phất phơ, nói chuyện tùy hứng, nhưng trên người hắn lại có một loại hương vị anh hùng loạn lạc, như là mỗi người trong quá trình trưởng thành đều sẽ gặp được loại này người này, có chút lưu manh lại có lòng nhiệt tình, có tính trượng nghĩa anh hùng.

Tửu lượng của hắn tốt đến dọa người, Tiêu Minh Dạ uống đã lâng lâng rồi mà hắn vẫn còn tỉnh táo, tự mình nâng ly uống.

Chung Ý Thu châm chước hồi lâu, hỏi, “Trịnh Lệ Lệ…… Án chết…… Đồn công an không tra xét sao?”
Dương Lâm Sâm không nghĩ tới cậu đột nhiên hỏi cái này, giương mắt nhìn về phía đối diện, hơi hơi cúi đầu nhìn người thanh niên này, ngọn nến màu vàng ấm áp chiếu lên gương mặt trắng trẻo của cậu, cứ như là ngày mùa đông mà có mặt trời mọc, làm người thoải mái ngứa ngáy tâm can.

Hắn nghiền ngẫm hỏi, “Con bé kia không phải đã tự sát sao, còn tra cái gì?”
Chung Ý Thu đoán không ra tâm tư của hắn, nghĩ nghĩ mới nói: “Là tự sát, nhưng con bé đi đến bước này, luôn có nguyên nhân.



“Cậu là giáo viên, nên tôi phải hỏi cậu mới đúng.

” Dương Lâm Sâm lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, ném viên đậu phộng vào trong miệng, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Chung Ý Thu.

Ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu và hàm ý, Chung Ý Thu rốt cuộc phản ứng ra, đây là cảnh sát á, hơn nữa chắc chắn không phải cành sát quèn nào đâu, mình đừng hòng giấu được tâm tư nào hết.

Cậu nuốt nước miếng, ngồi thẳng nói: “Đúng là em có biết nguyên nhân, chắc anh cũng biết, hiệu trưởng Trịnh của bọn em hiện tại còn đang bị điều tra, chắc chắn sẽ mất đi công tác, cảnh sát không có khả năng không biết chuyện này.


Dương Lâm Sâm không nói lời nào, cố ý thả chậm động tác gật đầu hai cái.

Chú Nghĩa không uống rượu, ông bỗng có chút sợ hãi, ngắt lời nói, “Ý Thu đừng hỏi nữa, cảnh sát phá án, dân chúng bình thường như bọn mình đừng hỏi thăm.


Chung Ý Thu biết chú Nghĩa không muốn cậu cuốn vào, nhưng Trịnh Lệ Lệ chết quá căm phẫn, một đứa nhỏ mới có tám tuổi, bởi vì lý do ngu xuẩn của người lớn mà đã mất đi sinh mệnh đẹp đẽ, đáng buồn lắm chớ!
Cậu hơi hơi gật đầu với chú Nghĩa, tiếp tục hỏi Dương Lâm Sâm, “Cảnh sát Dương cho rằng —— tự sát thì không cần tra xét sao?”
Biểu tình rất nghiêm túc, đôi mắt phượng nhãn sắc bén phong lưu, mà không ngờ là hai loại khí chất lại hài hòa ở bên nhau.

Dương Lâm Sâm có chút ngây ngốc, rồi cười lạnh một tiếng, “Tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ thôi, tra hay là không tra, tôi không nói được.


Chung Ý Thu có chút gấp, vừa định nói chuyện, bên cạnh vẫn luôn an tĩnh Tiêu Minh Dạ ngắt lời nói: “Đừng để ý, anh ta đang giả vờ đó, lão tới để điều tra.


Dương Lâm Sâm: “……”
Chung Ý Thu: “……”
Mấy người mắt trừng đôi mắt nhỏ, trên bàn cơm nhất thời có chút xấu hổ, Dương Lâm Sâm ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn điều tra, nhưng xác thật không phải do tôi định đoạt……”
“Không phải anh nói ai cản trở cũng không được à, nhất định phải tra ra hết hay sao?” Tiêu Minh Dạ ngơ ngác nhìn hắn.

Dương Lâm Sâm hận đến ngứa răng.

Chung Ý Thu quay đầu nhìn về phía bên cạnh, phát hiện Tiêu Minh Dạ đã say rồi.

Say rồi còn biết bảo vệ người của mình nữa, đáng yêu quá đi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.