Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 172: 172: Chủ Nhà




Buổi tối, Chung Ý Thu lên núi xin Tiêu Minh Dạ cho mình lái xe, dọc đường đi thấp thỏm sợ hắn không đồng ý.
Quả nhiên vừa nói xong là Tiêu Minh Dạ nhíu mày, xụ mặt không nói lời nào.
Cậu lập tức giơ một bàn tay lên bảo đảm, “Em nhất định sẽ lái xe từ từ, buổi sáng đi buổi chiều về, sẽ không về trễ, trở về sẽ tìm gặp anh liền.”
Tiêu Minh Dạ bị cậu chọc cười, thương lượng nói, “Có thể chờ thêm mấy ngày nữa được không, hai ngày này bận quá, chờ thêm mấy ngày nữa thì anh sẽ lái xe chở bọn em đi.”
“Sắp khai giảng rồi, chờ thêm nữa là trễ ngày học mất, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ lái xe cẩn thận mà.”
Tất nhiên là Tiêu Minh Dạ không yên tâm, Chung Ý Thu chỉ cần rời khỏi người hắn nửa ngày thôi, thì hắn đã không khống chế nghĩ tới các tình huống xấu khác nhau rồi.
Hắn thầm cân nhắc làm cách gì để kiếm thêm tiền để mua một cái di động giống như Chu Luật Thư cho Chung Ý Thu mang theo, vậy thì bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ liên lạc được với cậu.
Chung Ý Thu thấy hắn còn đang do dự thì quay đầu xác nhận cửa đã đóng kín rồi đột nhiên nhảy lên người Tiêu Minh Dạ, mà Tiêu Minh Dạ đã có sự ăn ý và sức lực, vững vàng giương tay đón lấy hai cái đùi của cậu, bước chân không hề hoảng loạn.
“Anh hai à, anh yên tâm đi, em đường đường là đấng nam nhi thân cao bảy thước, cả ngày bị anh quản giống như cô vợ nhỏ vậy á!” Chung Ý Thu ra đòn sát thủ.
Tiêu Minh Dạ sợ nhất là lúc cậu lấy chủ nghĩa đàn ông ra nói mình, lo lắng Chung Ý Thu có phải cảm thấy phiền khi bị mình quản hay không, nên gương mặt vốn không có biểu tình gì bỗng hiện ra lo lắng.
Chung Ý Thu lại bắt đầu dỗ dành, “Anh phải quản em cho tốt nha, anh hai của em lúc giận dữ đẹp trai lắm đó.”
Tiêu Minh Dạ nào chịu nổi, bất đắc dĩ cười rộ lên, thỏa hiệp nói, “Đi sớm về sớm, thành phố xe nhiều, lái xe nhất định phải cẩn thận.”
“Tuân lệnh!” Chung Ý Thu nhận được cái gật đầu thì bắt đầu chơi xấu, ôm cổ hắn ngửi ngửi, nói: “Gần đây anh hút thuốc nhiều quá đi!”
Cậu dù sao cũng là người cao 1 mét 80, vậy mà Tiêu Minh Dạ nâng mông ôm cậu xoay quanh như là ôm một đứa trẻ, hiếm khi yếu thế nói: “Quá mệt mỏi.”
Chung Ý Thu chạm cái trán no đủ của mình vào cằm của hắn, vừa rát vừa đau, đặc biệt chọn lời dỗ dành, “Chủ nhà vất vả quá à, em còn phải dựa vào anh nuôi nữa đó!”

Những lời này thật sự ám chỉ trái tim của Tiêu Minh Dạ, làm cả người hắn lâng lâng như ở trên mây, xoay người đè Chung Ý Thu xuống giường hôn lên thân thể của cậu.
Ba Trương Thiếu Khải cho rằng sẽ lên thành phố bằng xe khách, cho nên tính để Chung Ý Thu mang Trương Thiếu Khải đi thôi, còn ông thì sẽ không đi cùng, không ngờ là ngày hôm sau Chung Ý Thu lái xe bán tải tới nhà đón cả hai cha con, vốn dĩ muốn cả mẹ Trương Thiếu Khải theo cùng luôn, nhưng nói gì thì bà cũng không đi, hoảng sợ như là bị bắt đi đối mặt với đầm rồng hang hổ vậy.
Hai cha con lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe mới mẻ này, người lớn còn có thể nhịn xuống, chứ Trương Thiếu Khải thì hiếm lạ sờ hết chỗ này đến khác khiến ba nó mắng, “Đừng chạm linh tinh! Sau này lên thành phố cũng không được nhìn loạn, làm người ta vừa nhìn là biết mày là đồ nhà quê, cười chê cho coi.”
Ngày thường nói mấy lời này thì không sao, bữa nay làm trò trước mặt Chung Ý Thu làm Trương Thiếu Khải xấu hổ quá, tức giận phản bác nói, “Dân quê thì sao, bằng gì xem thường con, con có trộm có cướp của ai đâu!”
“Này! Còn già mồm nữa à!”
Chung Ý Thu đang nghiêm túc lái xe, nghe không nổi nữa, nói, “Chú ơi, cháu nó nói rất đúng, không ai được xem thường mình hết, cháu nó đi học bằng thành tích mà.

Hơn nữa, có câu nói nói rất đúng, chớ khinh thiếu niên nghèo, dân quê thì thế nào, cháu nó hiện giờ vẫn còn nhỏ, tương lai còn rất dài, sau này sẽ thành người có tiền đồ rộng mở đó chú!”
Ba nó nghe xong thì cười mát lòng mát dạ, còn Trương Thiếu Khải thì sùng bái nhìn Chung Ý Thu như là nhìn thần tượng, ánh mắt sáng rỡ như ngôi sao trên bầu trời.
Tới trường học Chung Ý Thu rốt cuộc biết vì sao hai cha con nhà này lại cảm thấy đối phương là kẻ lừa đảo, thì ra giáo viên chiêu sinh là thầy Dư từng dạy Vật lý cho Chung Ý Thu.

Thầy Dư cao lớn, cường tráng, râu để dài lôi thôi lếch thếch, nhìn từ xa rất giống thổ phỉ.

Trước kia hiệu trưởng ngại ông ảnh hưởng đến hình tượng của giáo viên, nên bắt ông cạo râu, nhưng thầy Dư quật cường lắm, nói râu là mệnh của mình, muốn ông cạo râu thì ông tình nguyện không làm nữa, cuối cùng chỉ có thể để ông tùy ý.
Chung Ý Thu chọn chuyên ngành Vật lý ở đại học, phần lớn là vì bị thầy Dư ảnh hưởng, có thể nói thầy Dư là thầy giáo vỡ lòng mở ra thế giới Vật lý cho cậu đó.
Như thế nào cũng không thể tưởng được vài năm sau hai người lấy hình thức này để gặp lại nhau, hai thầy trò ôm nhau nước mắt chảy dài thiếu chút nữa làm ngập cả sân trường.

Hồi còn đi học thầy Dư thích Chung Ý Thu nhất, gặp lại cậu thì thật sự rất vui vẻ, giữa trưa dẫn bọn họ tới nhà hàng xa hoa để ăn cơm, giới thiệu tình hình của nhau thì mới biết được, bây giờ ông đã lên chức chủ nhiệm, phụ trách công tác chiêu sinh cho trường, Tam Trung là trường trọng điểm của tỉnh, chiêu sinh chỉ lo kiếm điểm là được, nên đã kết thúc từ lâu rồi.
Trong lúc vô tình thầy Dư nhìn thấy thị trấn ở dưới huyện có rất nhiều học sinh cực kỳ ưu tú, nên có động lực về nông thôn đào người.
Vậy mà không ngờ gặp lại học sinh yêu thích của mình, ông nhớ Chung Ý Thu còn chưa tốt nghiệp đại học, không biết làm gì mà về nông thôn làm giáo viên nữa, nhưng thầy Dư là người thông minh, Chung Ý Thu không nói ông cũng sẽ không hỏi, hai người chỉ nói chuyện chiêu sinh thôi.
Thầy Dư muốn cho Chung Ý Thu phụ trách chiêu sinh ở huyện cho Tam Trung, trường học sang năm bắt đầu mạnh mẽ tuyển nhận học sinh tốt nghiệp loại ưu ở huyện, mà Chung Ý Thu hiện tại cũng là giáo viên, và đã tốt nghiệp ở Tam Trung, nên rất thích hợp làm công việc này.
Chung Ý Thu đương nhiên đồng ý ngay, học sinh nông thôn có thể thi vào được Tam Trung, thì việc vào đại học sẽ không quá xa vời!
Có hai cha con Trương Thiếu Khải ở đây nên thầy Dư không nhiều lời, chờ dẫn họ tham quan trường học, giới thiệu tình hình báo danh xong, nhân lúc hai cha con đi vệ sinh, thì ông mới nói cho Chung Ý Thu biết, chiêu sinh rất dễ kiếm tiền, nhận một học sinh thì nhận tiền một người, còn đưa không ít nữa.
Chung Ý Thu là thiệt tình thật lòng muốn giúp mấy đứa học sinh ở nông thôn, còn có thể kiếm tiền đương nhiên càng tốt, cậu vui vẻ lôi kéo thầy Dư đòi sờ râu.
Trên đường về nhà, hai cha con Trương Thiếu Khải vui vẻ đến mức bốn mắt sáng long lanh, trường trọng điểm của tỉnh hoàn toàn là một cấp bậc khác với trường cấp ba ở huyện, vườn trường vừa lớn vừa xinh đẹp, phòng học và ký túc xá cao cấp như trong TV, càng không nghĩ tới thầy giáo râu ria xồm xoàm kia lại là một lãnh đạo, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Chung Ý Thu, về sau ở trường học cũng có thể chiếu cố đến Trương Thiếu Khải, làm ba nó kích động đến không biết nói gì hay, trên đường trộm mua hai hộp thuốc lá ngon, khi xuống xe mạnh mẽ nhét vào ngực Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu vốn dĩ rất hào hứng, nhưng khi về đến nhà thì có chút tâm thần không yên.

Khi đi ngang qua bưu cục trên trấn, cậu thuận tiện nhận lấy thư mà chị gái gửi tới, sờ sờ liền biết bên trong là ảnh chụp, cậu rất mong được mở ra xem, rồi lại ân ẩn có chút khiếp sợ, sợ người trong ảnh chụp giống với chú Nghĩa, càng sợ là không giống.
Trực tiếp lái xe lên trên núi, mọi người còn chưa kết thúc công việc, thời tiết lúc chạng vạng lạnh lẽo mà bầu không khí làm việc vẫn cao ngất trời, phần sau của ngôi miếu trên cơ bản đã hoàn thành, đại điện là một công trình lớn, mấy người phụ trách căng thẳng sợ mắc sai lầm, Tiêu Minh Dạ càng vất vả hơn, áp lực về thể xác và tinh thần đều rất lớn.
Hắn đang ngồi ở trên xà nhà xem bản vẽ với trưởng đoàn Lục, thấy Chung Ý Thu lái xe lại đây, thì cúi đầu giải thích với trưởng đoàn hai câu, rồi nhảy xuống ra đón.
Mấy ngày này hắn gầy đi rất nhiều, da càng đen hơn, mặc cái áo trắng ngắn tay khoanh tay đứng ở bên đường hút thuốc, như là một một hiệp khách anh tuấn hào sảng, càng thêm quyến rũ.

Chung Ý Thu bị hấp dẫn thiếu chút nữa không màng tất cả nhảy vào trong lòng ngực của hắn, may mắn kịp thời dừng lại bước chân, giang tay, đưa qua một đóa sen nở rộ, cợt nhả nói: “Tặng cho anh hai này, em đã an toàn trở lại, tìm anh trả phép đây.”
Mặc dù là thời tiết giữa hè, gió ở trên núi vẫn thổi rất mạnh mẽ, gió thổi tà áo sơ mi trắng ôm chặt lấy thân thể của cậu, lộ ra một thân hình mảnh khảnh, Tiêu Minh Dạ vậy mà lại nguyện ý phối hợp với cậu, ma xui quỷ khiến nhận lấy đóa hoa sen, gật gật đầu khích lệ nói, “Ngoan.”
Ở trên núi ăn cơm chiều, Chung Ý Thu để lại cho Tiêu Minh Dạ một hộp thuốc, còn lại đem chia cho Dư Bác Sơn và Cao Tiểu Bao một người mấy bao, vốn định cho Lục Tử mấy bao mà lại tìm không thấy người đâu, hỏi: “Lục Tử đâu?”
Tiêu Minh Dạ không có nhiều suy nghĩ như cậu, cầm lá thư thì bắt đầu mở ra, thuận miệng đáp, “Còn chưa về, lên trấn rồi.”
“Đi làm gì?”
“Mang cô Lục đi mua đồ.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, “Chạy xe máy hả?”
“Ừ.”
Trong đầu không tự giác nghĩ ra hình ảnh hai người ngồi xe máy, cô Lục ôm eo Lục Tử, thằng cha này không kích động đến lật xe mới là lạ đó?
Tiêu Minh Dạ không biết cậu đang suy nghĩ linh tinh gì trong đầu, rút ảnh chụp ra thì cẩn thận nhìn dưới ngọn nến.
Chung Ý Thu thò lại gần, đầu cụng đầu nhìn hình của cô gái.
Lý Nhạc Nhạc mặt mày tươi sáng ngồi ở trên ghế đá trong công viên, nhìn qua cách trang điểm và tướng mạo, hẳn là mới chụp khoảng một, hai năm gần đây, cô cột tóc đuôi ngựa, nghiêng đầu cười mỉm nhìn về phía ống kính, khung xương rất nhỏ và gầy yếu, nét mặt thanh tú không ra vẻ trẻ con, khuôn mặt và khí chất có chút chững chạc.
“Thật xinh đẹp.” Chung Ý Thu khen nói.
“Giống chú Nghĩa không?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu dựa lên lưng hắn từ phía sau, hai tay duỗi xuống từ bả vai của hắn, sờ sờ ảnh chụp, không quá nguyện ý thừa nhận nói: “Không giống……”
Tiêu Minh Dạ gần đây rất nghiện thuốc lá, ngậm một điếu ở bên miệng, chỉ chỉ ảnh chụp nói: “Cái trán và miệng rất giống.”
Chung Ý Thu rút que diêm bậc lửa đốt thuốc giúp hắn, giật lấy ảnh chụp nhìn kỹ, vui mừng nói: “Đúng vậy! Cái trán rất cao, dáng môi cũng giống nữa, đều có môi châu.”*
*môi châu là phần nhô lên ở giữa môi trên.


Cảm ơn bạn @itsmessa đã góp ý.
“Em tính làm gì?” Tiêu Minh Dạ nghiêng người dựa vào đầu giường, nhả khói hỏi.
Chung Ý Thu không xác định, hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
Tiêu Minh Dạ cũng lưỡng lự, đề nghị nói: “Em đọc thư trước xem sao.”
Trong thư Chung Bạch Lộ viết, Hoắc Cảnh Minh đã gặp mặt với Lý Nhạc Nhạc thông qua người quen cũ, nhưng họ không nói tới những chủ đề về cá nhân, nhưng qua họ hàng, nghe nói Lý Nhạc Nhạc là con riêng……
Các manh mối đã rất rõ ràng, Hoắc Cảnh Minh vẫn đề nghị chú Nghĩa mau chóng đi một chuyến đến Bắc Kinh, bỏ lỡ và tiếc nuối của mấy chục năm qua, hy vọng có thể có cơ hội đền bù.
Chung Ý Thu xem thư xong, không vui mừng lẩm bẩm nói: “Lại là Hoắc Cảnh Minh, anh ta không biết chú Nghĩa cũng như là họ hàng xa với Lý Nhạc Nhạc thì sao mà quan tâm dữ vậy!”
Tiêu Minh Dạ lười nhác duỗi tay niết cái miệng đang trề ra của cậu, “Nói gì đó?”
“Người này đang có ý đồ bất chính, muốn theo đuổi chị em!”
Tiêu Minh Dạ buồn cười, “Bình thường mà, sao có ý đồ bất chính hả? Không muốn chị gái yêu đương à?”
Chung Ý Thu không biết giải thích thế nào, không tình nguyện nói: “Chị của em còn nhỏ, vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, còn chưa tới lúc để yêu đương, lỡ như anh ta là kẻ lừa đảo thì sao?”
Tiêu Minh Dạ ôm chầm lấy cổ cậu, kéo đến bên người hôn lên miệng một cái, “Chị ấy nhỏ hơn em à?”
“Chúng ta không phải là yêu đương, mà là sống chung.” Chung Ý Thu lý sự.
Tiêu Minh Dạ tắm rửa xong, trên người mang theo mùi xà phòng thơm ngát, gió đêm mát lạnh thổi vào phòng qua khung cửa sổ, Chung Ý Thu nằm xuống gối đầu lên cánh tay hắn, thở dài nói: “Em nên tìm cơ hội nói cho chú Nghĩa ha, được không?”
Chuyện này lúc ban đầu Tiêu Minh Dạ đã không bằng lòng, chú Nghĩa an ổn sinh sống mấy năm nay, giờ mà nhắc tới thì chẳng khác nào khơi lại vết thương đã từng đóng vảy, hắn cho rằng điều đó quá tàn nhẫn với chú.
Nhưng việc này không có đáp án chính xác, làm như thế nào cũng không đúng, Tiêu Minh Dạ cúi đầu hôn h



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.