Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 173: 173: Đối Tượng Của Anh Hai Tiêu




Tuy đã hạ quyết tâm muốn nói cho chú Nghĩa, nhưng Chung Ý Thu vẫn không có dũng khí, cũng không biết nên mở miệng làm sao, cậu vốn không phải là người giấu được cảm xúc, mấy ngày kế tiếp lúc đối mặt với chú Nghĩa thì luôn muốn nói rồi lại thôi.

Hiệu trưởng Thẩm đã trở lại, nên chú Nghĩa nghiêm khắc cảnh cáo không cho Chung Ý Thu lên núi ngủ, hai ngày này nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của cậu khi nhìn mình làm ông còn tưởng cậu muốn lên núi tìm Tiêu Minh Dạ, mỗi khi chuyển ánh mắt qua tới là ông liền hung hăng lườm cậu một cái.

Chung Ý Thu có nỗi khổ không nói ra được, nên ngày nào cũng sầu lo ăn cơm không vô.

Sắp tới khai giảng rồi nên cậu tạm dừng công tác bên bệnh viện Trung Y kia, mỗi ngày tập trung tinh lực ở nhà soạn bài.

Khi tu sửa phòng học, hiệu trưởng Thẩm yêu cầu đả thông hai căn phòng thiết bị làm thành một giảng đường lớn.

Trường tiểu học không có chương trình học tiếng Anh, nên bọn học sinh đều bắt đầu từ con số 0, nhưng trình độ tiếp thu của mỗi khối lớp khác nhau, cho nên chia thành hai lớp học, từ lớp một tới lớp ba gộp thành một lớp, từ lớp bốn tới lớp sáu gộp thành một lớp, Chung Ý Thu soạn bài cũng phải chia thành hai.

Mấy ngày mưa to liên tục, nên công trình trên núi tạm ngừng, Lục Tử, Cao Tiểu Bao và Dư Bác Sơn theo Tiêu Minh Dạ trở về tụ tập ở trong sân đánh bài.

Ba Trương Thiếu Khải đưa cho Chung Ý Thu hai hộp thuốc lá ngon, sau khi trở về lại đưa tới một con ngỗng sống, còn mang theo mấy chục cái trứng ngỗng nữa, Chung Ý Thu ngại ngùng nhận lấy, cậu chỉ giúp một việc nhỏ thôi, mà được nhận lại nhiều quá chừng.

Con ngỗng to hoành hành ngang ngược ở trong sân hai ngày, khiến hai mẹ con Vượng Vượng và Tiểu Hoa có nhà mà không dám về, nhưng con ngỗng này cũng khá là xui xẻo, sau hai ngày rong chơi thì tình cờ gặp phải Lục Tử và Cao Tiểu Bao, không kịp phân trần đã bị bắt vô nồi hầm mất.

Ngày mưa rất thích hợp ăn thịt và uống rượu, hiệu trưởng Thẩm cùng nhóm người bọn họ tuy không thân quen, nhưng đều là người trẻ tuổi, ngày thường lúc làm việc anh ta lộ ra khí chất uy nghiêm, nhưng bên trong là một người hòa đồng, thân thiện, uống hai ly rượu xuống bụng thì xưng anh gọi em với Lục Tử ngay.

Rượu là rượu mơ do chú Nghĩa ngâm, ông học theo Phương Khoản Đông, lần đầu tiên làm mà rất thành công, ngâm dưới giếng nước một ngày, sau khi vớt lên thì lạnh lẽo chua ngọt, thấm vào tận ruột gan.

Dư Bác Sơn đã lâu rồi không được thả lỏng như bữa nay, cứ như là được trở về thời đại học vô ưu vô lo, ôm vai Chung Ý Thu ca hát.

Hát một bài tiếng Nga kinh điển, hồi học đại học, chủ nhiệm của hệ bọn họ từng đi du học ở Nga, nên đã dạy bọn họ hát bài này lúc sinh hoạt tập thể.

Chung Ý Thu lúc ấy học không tốt, đến bây giờ đã quên gần hết, càng không muốn mất mặt trước mặt Tiêu Minh Dạ, nên cho dù Dư Bác Sơn có chọc cỡ nào thì cũng không chịu mở miệng, lại không ngờ hiệu trưởng Thẩm cũng tham gia, hai người bọn họ kích động đến mức đứng lên ca hát, thâm tình ôm cạn một ly.


Sau khi hiệu trưởng Thẩm ngồi xuống, đột nhiên nói: “Cậu tới trường bọn tôi dạy học đi, hiện giờ trường đang cần giáo viên.


Đáy mắt Dư Bác Sơn đỏ bừng, không biết là do uống say hay là nghĩ tới cái gì, cười khổ lắc đầu nói: “Tôi không được.


“Sao lại không được? Cậu là sinh viên, còn là sinh viên năng khiếu Vật lý nữa, dạy tiểu học đã là nhân tài không được trọng dụng rồi.


“Tôi không được……” Dư Bác Sơn tựa lưng vào ghế ngồi, đầu vô ý thức ngả xuống lưng ghế, “Cảm ơn hiệu trưởng Thẩm, nhưng tôi không được đâu, tôi khác với Thu Nhi, tôi không có tư cách làm thầy giáo.


Tuy hiệu trưởng Thẩm uống có hơi nhiều, nhưng từ trước đến nay anh ta là người vô cùng tỉnh táo, thái độ bất đắc dĩ tuyệt vọng của Dư Bác Sơn và biểu tình lo lắng của Chung Ý Thu, làm hắn đoán được chắc chắn có nguyên nhân sâu xa gì rồi, giả vờ say nâng chén nói: “Vậy uống rượu đi!”
Lục Tử phơi nắng thành một cục than đen, gương mặt phản quang dưới ánh đèn mờ nhạt, sức chiến đấu của hắn là yếu nhất, ánh mắt ngơ ngác, la hét bắt Chung Ý Thu phải đi lấy nước cho mình uống.

Chú Nghĩa thuận tay đổ cho hắn một ly, cười hỏi, “Sao không dẫn cô Lục tới uống rượu cùng hửm?”
Nếu là ngày thường thì chắc chắn Lục Tử đã xấu hổ rồi, lúc này đã hồ đồ nên uể oải nói: “Con có mời mà cô ấy không chịu đi.


“Sao, bị từ chối rồi à?” Cao Tiểu Bao ngồi ở bên cạnh, thời tiết nóng bức nên ở trần, ôm chầm lấy Lục Tử chọc hắn.

“Anh mới bị từ chối đó!” Lục Tử giống như vừa giẫm phải cây đinh nhọn, bất mãn rống lên.

Chú Nghĩa nghiêm túc nói: “Cô Lục tốt đấy, điều kiện của con bé thế này thì chắc là ánh mắt cũng cao lắm, cháu đừng mỗi ngày mơ màng hồ đồ, thích người ta thật thì phải biết lựa lời bày tỏ với người ta.


Lục Tử uống say quay cuồng, nghe xong lời này lại đột nhiên thẹn thùng, giống như thiếu niên xấu hổ ngại ngùng cười rộ lên.


“Xem ra là bị nói trúng rồi!” Chú Nghĩa cũng vui vẻ cười ha ha, đề nghị nói, “Cháu xem làm vậy được không, chú sẽ làm mối, tìm thời gian tới mở lời với trưởng đoàn Lục xem sao.


Lục Tử hoảng hốt, “Ôi! Đừng! Đừng!” Nói xong trên mặt lại rối rắm thành một đoàn, sửa lời nói, “Hỏi một chút cũng được……”
Bà mối còn chưa hẹn ngày nào đi, mà mấy người họ đã làm như là Lục Tử sắp đi đón dâu tới nơi, náo nhiệt uống hết cả hai vại rượu mơ, lại đi mua thêm một két bia, đến cuối cùng trừ bỏ Tiêu Minh Dạ, thì ai cũng say quắc cần câu.

Sau khi thời tiết chuyển thành trong xanh thì công trình trên núi đẩy nhanh tiến độ, Chung Ý Thu đi giúp một ngày thì mệt mỏi đến độ không nhấc nổi cánh tay lên luôn.

Trương Quốc Ngôn cũng lên núi làm công, lúc trước hắn tới tìm và nhờ chú Nghĩa giới thiệu mình cho Tiêu Minh Dạ.

Tình hình nhà hắn ra sao thì người trong đại đội ai mà chẳng biết, công việc thì tới tối mới xong, người phụ nấu cơm sẽ gói đồ ăn thừa để cho hắn mang về, nhà hắn còn có hai đứa con gái, bởi vì sinh con vượt kế hoạch, nên nhà không ra nhà, lương thực còn phải bỏ tiền mua, nên mọi người đều có chút thương hại hắn.

Hắn đen gầy hơn trước rất nhiều, Chung Ý Thu thấy mà khó chịu trong lòng, cảm thấy hắn đáng giận lại đáng thương, thật sự không thể lý giải được chấp niệm đấy của hắn, hắn tình nguyện hy sinh cả nhà, mà nhất định phải sinh ra một đứa con trai là sao.

Tiêu Minh Dạ một hơi uống hết một ly nước lớn, nói với Chung Ý Thu: “Em về ký túc đi, ở đây nóng quá.


“Em vừa nhận tiền lương, tính mua một cái TV cho chú Nghĩa được chứ?” Chung Ý Thu lấy khăn lông lau mồ hôi giúp hắn, hỏi.

“Được, em làm chủ, lái xe về để ngày mai đi mua.


Trong lều chỉ có hai người bọn họ, Chung Ý Thu đưa lưng về phía mọi người, khi nhận lại khăn lông thì cầm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: “Anh gầy quá.


Tiêu Minh Dạ kéo tay cậu nhéo một chút, cười nói: “Tốt quá đi chứ, em vẫn luôn chê anh nặng, đè em đau còn gì.



Chung Ý Thu nhướng đôi mắt phượng đầy phong tình, miệng lại tủi thân oán giận, “Vậy thử xem sao, đã lâu cũng chưa bị đè ép.


Đáy mắt Tiêu Minh Dạ tối lại, cười lạnh một tiếng nói: “Đừng khóc là được.


Buổi tối khi ăn cơm nói chuyện mua TV, trước khi ngủ hiệu trưởng Thẩm vào phòng tìm Chung Ý Thu, một đòi hai phải bảo mình sẽ gánh vác một nửa số tiền.

Chung Ý Thu tắm rửa xong mặc áo lót và quần đùi, phong cách ăn mặc này khiến cậu ngại ngùng đối mặt với hiệu trưởng Thẩm, ngồi ở mép giường tận lực thu lại đôi chân dài.

Hiệu trưởng Thẩm đưa tiền xong cũng không đi, ngồi xuống ghế, bỗng nhiên cười rộ lên, trêu chọc nói: “Cậu trắng thật đó!”
Chung Ý Thu: “……”
Hiệu trưởng Thẩm cười cười, xua xua tay cảm thán nói: “Cả một mùa hè phơi nắng mà vẫn trắng bóc, ông trời thật không công bằng mà.


Chung Ý Thu nuốt nuốt nước miếng, lại gãi gãi cánh tay, thật sự không tìm ra câu trả lời.

“Được rồi, không trêu cậu nữa.

” Hiệu trưởng Thẩm thu lại nụ cười, biểu tình hơi chút do dự một chút, tiếp tục nói: “Tôi thật sự muốn mời Dư Bác Sơn tới làm giáo viên cho trường đấy, cậu xem có được không?”
Chung Ý Thu phập phập phồng phồng không nên nói lời, cậu rất vui, vì hiệu trưởng Thẩm thích Dư Bác Sơn, và cậu cũng rất khổ sở, nếu anh ta biết Dư Bác Sơn đã từng ngồi tù, thì có còn cho cơ hội này không?
“Tôi thấy cậu ta có nỗi niềm khó nói, nhưng cậu ta có văn hóa, tiểu học hiện tại cũng yêu cầu nhân tài, không nên lãng phí.


Thời gian ngắn ngủn chỉ có vài phút mà trong đầu Chung Ý Thu lại hiện lên vô số khả năng, cậu không biết có nên tín nhiệm hiệu trưởng Thẩm hay không, có mấy lần cậu xém chút đã nói ra ngọn nguồn rồi, nhưng là chuyện này liên lụy tới quá nhiều người, nên cuối cùng cậu vẫn không nói ra.

“Cảm ơn anh hiệu trưởng Thẩm.

” Chung Ý Thu nói lời cảm ơn trước, hơi hơi cúi đầu nói: “Anh tín nhiệm Dư Bác Sơn, tôi vinh hạnh thay anh ấy, nhưng đây là việc tư của ảnh, tôi không thể tùy tiện ra quyết định được, tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ ảnh, nếu ảnh nghĩ kỹ, thì ảnh sẽ tới tìm anh được chứ?”
“Được.


” Hiệu trưởng Thẩm dứt khoát đồng ý.

Chung Ý Thu rối rắm hai ngày, vẫn là quyết định nói chuyện cho ra lẽ với Dư Bác Sơn, anh ta không nên tốn sức làm việc tay chân như vậy, vì chẳng khác gì lãng phí công sức học hành nhiều năm kia sao, nếu có thể làm giáo viên thì cũng coi như là có chỗ dùng, quan trọng nhất là có thể có một công việc ổn định ở nơi này, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống, và cậu cũng hy vọng Dư Bác Sơn có thể ở lại đây.

Nhưng nói ra chuyện cũ tương đương với muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc vào hiệu trưởng Thẩm có đáng giá hay không, thì cậu không dám chắc.

Chung Ý Thu ngủ trưa dậy, không lái xe cũng không chạy xe máy, chậm rãi đi bộ lên núi.

Đường lên núi đã bị mấy chuyến xe tải vận chuyển san bằng sáng bóng, Chu Luật Thư lại mời người tới san sửa đường đi, ven đường đều là cây cối cao to, bóng cây tầng tầng lớp lớp dưới ánh mặt trời như tạo thành một công viên, đi vào bên trong cứ có cảm giác hoảng sợ không biết hôm nay là ngày nào.

Tới đỉnh núi, Chung Ý Thu nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha của mọi người, chắc là họ đang nghỉ ngơi, cậu nhấc chân bước nhanh hơn, tính nhân cơ hội nói nhỏ với Tiêu Minh Dạ vài câu.

Một hơi chạy lên trên, hơi thở còn chưa khôi phục thì nghe thấy có người kêu, “Thầy Tiểu Chung tới đấy à, mau tới ăn kem này!”
Mọi người đều ngồi xổm nghỉ ngơi ăn kem dưới bóng râm, Chung Ý Thu trêu ghẹo nói: “Ai mời khách vậy, rộng rãi ghê nha!”
“Ha ha! Mau đi lấy một cây đi, đối tượng của anh hai Tiêu mời khách đó!”
Chung Ý Thu: “!”
Không biết là ai đáp một câu, phản ứng đầu tiên của Chung Ý Thu là sợ hãi, trong lòng không khỏi nổi lên sóng gió động trời.

Chẳng lẽ bọn họ biết quan hệ giữa mình và Tiêu Minh Dạ rồi à?
Nhưng mà mình có mua kem đâu?
Chung Ý Thu càng nghĩ càng thấy không đúng, Dư Bác Sơn ở dưới lều vẫy tay kêu, cậu mơ mơ màng màng đi qua đó.

Trên bàn để một cái thùng xốp, bên ngoài che lại bằng một cái chăn bông, Dư Bác Sơn xốc lên lấy ra một cây kem đưa cho cậu, “Mau ăn, còn chưa tan.


Chung Ý Thu nhận lấy mà không mở giấy gói, hỏi: “Ai mua?”
Dư Bác Sơn liếm kem, trả lời, “Đối tượng của anh hai Tiêu.


Chung Ý Thu: “!”
Thời tiết nóng như cái lò nướng, cây kem mới vừa lấy ra là tan chảy ngay, Chung Ý Thu gắt gao nắm chặt nó ở lòng bàn tay, lạnh đến mức đau đớn, hung tợn hỏi, “Anh hai Tiêu chết chỗ nào vậy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.