Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 177: 177: Cầu Mà Không Được




Chung Ý Thu bị ép nhận một nhiệm vụ gian gian, suy nghĩ đau cả đầu mà không biết phải xuống tay từ chỗ nào.

Hạt mè đã thành thục, hạt mè tinh quý, thu hái thì chậm, nhưng lại dễ gieo trồng, Chung Ý Thu và hiệu trưởng Thẩm đều là người thành phố, ai cũng không biết làm việc nhà nông, hai người dùng phương pháp ngốc nhất, ngồi xổm ở hai đầu bờ ruộng của nhà người khác quan sát nửa ngày thì xuất sư, trở về cầm lưỡi hái hưng phấn ra trận.

Thuận đường nên Chung Ý Thu chạy tới Cung Tiêu Xã chờ điện thoại, đã hẹn với chị gái, dàn xếp cho chú Nghĩa xong thì lập tức gọi điện thoại tới cho cậu.

Cậu vào cửa mà không thấy Liên miệng rộng đâu, chỉ thấy Lâm Ngọc Phương từ trong phòng ra tới.

Chung Ý Thu nhìn thấy cô thì tâm tình đặc biệt phức tạp, có chút chua lòm lại có chút chột dạ.

“Sao cô lại ở đây?” Chung Ý Thu miễn cưỡng nở nụ cười hỏi.

“Chị Liên Hoa có việc nhà gấp, nên tôi trông quầy giúp.


Nhà của cô đã xây xong, đang bắt đầu trang trí nội thất, khoảng chừng một tháng sau thì có thể khai trương cửa hàng.

Ở một mình với nhau làm Chung Ý Thu xấu hổ không biết để tay ở đâu, tìm đại một lý do nói: “Cho tôi một cây kem đi.


Lâm Ngọc Phương đưa cho cậu, thuận miệng hỏi: “Còn mua gì nữa không?”
“Không mua đồ, tôi chờ điện thoại.


Lâm Ngọc Phương “À” một tiếng, hai người đối diện không nói gì trong vài phút, Chung Ý Thu làm bộ chuyên chú đối phó cây kem trong tay, chỉ nghĩ đừng ăn nhanh quá, bằng không vì để giảm bớt không khí xấu hổ mình phải mua thêm một cây khác nữa thì khổ.


Lâm Ngọc Phương thấy dáng vẻ nghiêm túc ăn kem của cậu đáng yêu quá nên cười nói: “Sao anh không nói chuyện với tôi?”
“Không có…… Không có……” Chung Ý Thu vội phủ nhận.

“Phốc —— ha ha ha” Lâm Ngọc Phương che miệng cười to, cười đủ rồi ho khan hai tiếng, nói: “Tôi còn chưa xấu hổ mà anh ngại cái gì? Ngày đó anh đã thấy rồi, ảnh lại từ chối tôi nữa, tôi quen rồi.


Như là con nghé con tránh thoát được dây chạy cương, trong lòng Chung Ý Thu chạy loạn đấu đá lung tung, cậu nuốt hai ngụm nước miếng, hỏi, “Vậy cô nghĩ như thế nào?”
Lâm Ngọc Phương vén tóc ra sau tai, cười khổ một chút nói: “Trước kia ảnh nói là có người trong lòng rồi mà tôi vẫn luôn không tin, cứ nghĩ là ảnh tìm lý do để từ chối tôi thôi, cho đến lần này, ảnh nói hai người đã định chung thân rất nghiêm túc, tôi có thể nhìn ra, ảnh không muốn tổn thương tôi, không muốn nói thẳng để tôi thương tâm, nhưng ảnh không giấu được tình yêu trong ánh mắt, trong giọng nói, khi ảnh nói đến người yêu thì khóe miệng bỗng biến hóa góc độ…… Tôi hoàn toàn hiểu ra mình không có cơ hội nào nữa.


Chung Ý Thu vừa ngọt ngào vừa đắng chát trong lòng, cúi đầu chột dạ không dám nhìn Lâm Ngọc Phương.

“Ảnh không biết tôi thích ảnh biết bao nhiêu……” Lâm Ngọc Phương như là lầm bầm lầu bầu, “Tôi nghĩ tới người ảnh yêu thích mà ghen tị muốn chết! Mỗi phút mỗi giây tôi đều nghĩ người đó là ai, tốt thế nào, xinh đẹp đến bao nhiêu, mới đáng giá nhận được sự yêu thích từ anh ấy.


Chung Ý Thu thầm nghĩ, “Cũng là người bình thường thôi……”
Lâm Ngọc Phương đã nghẹn mấy lời này ở trong lòng mấy ngày nay rồi mà không dám nói với ai.

Chung Ý Thu là đối tượng tốt nhất để cô trải lòng, vì cậu sẽ không chê cười cũng sẽ không truyền ra bên ngoài, và cũng là một người đàn ông thành thật sẽ không giả giả tạo tạo an ủi cô.

Lâm Ngọc Phương khảy khảy hạt châu bàn tính trên quầy hàng, tiếp tục nói: “Trước kia xem tiểu thuyết hay mấy bộ phim TV yêu hận tình sầu gì đó, tôi toàn không hiểu, nếu thật sự thích người ta, chẳng sợ không đến được với nhau thì cũng nên rộng lượng chúc phúc cho người ấy chứ…… Chờ tới phiên mình mới biết được tư vị này nó thế nào, mấy cái tư tưởng đó toàn là không đứng không đau lưng* không à…… Tôi có nằm mơ cũng oán hận, vì sao không thích tôi chứ? Tôi thích ảnh mà! Dù ảnh không muốn tôi thì tôi cũng không muốn người khác chiếm được ảnh!”
*kiểu như là chưa làm người trong cuộc thì chưa biết.

Chung Ý Thu nghe đến hãi hùng khiếp vía, lỡ như ngày nào đó cô biết người kia chính là mình, thì chẳng phải sẽ hận mình đến chết luôn à.


Lâm Ngọc Phương thấy dáng vẻ bị dọa sợ của cậu, trêu nói, “Có phải thấy phụ nữ ghen tuông đáng sợ lắm không? Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng mình thực sự là một người nhỏ mọn như vậy, và nếu tôi không có được nó, thì có lẽ đây là điều dễ dàng nhất để dọa con người khỏi tham lam.


Chung Ý Thu không biết nên khuyên như thế nào, cậu hiểu được cảm giác này, trước khi Tiêu Minh Dạ thổ lộ tâm ý, thì ngày nào cậu cũng lo được lo mất mà.

Cây kem trong tay bị lãng quên, tan chảy thành nước lăn xuống cánh tay, Lâm Ngọc Phương đột nhiên hỏi, “Anh có biết người đó là ai không?”
“Biết…… Không……” Chung Ý Thu không đành lòng lừa gạt cô, nhưng càng không dám nói thật, miệng khép mở vài lần lại ngậm lại.

Lâm Ngọc Phương không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, cô nghĩ Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ quen thân đến như vậy, chắc chắn là biết, mấu chốt là có nguyện ý lộ ra hay không thôi, nhưng giờ cậu đang do dự là vì điều gì?
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên từ trong phòng, dọa Lâm Ngọc Phương đang chăm chú giật nảy cả mình, còn Chung Ý Thu thì như nhận được tín hiệu cứu mạng, cất bước đi vào bên trong.

Chị gái đã sắp xếp xong mọi thứ cho chú Nghĩa, ngày mai ông sẽ đi ra mộ phần của Lý Vân Mộng trước, còn việc gặp mặt Lý Nhạc Nhạc hay là nhận lại cha con hay không, thì cần bàn bạc kỹ hơn, Hoắc Cảnh Minh sẽ sắp xếp giúp.

Chung Ý Thu nói chuyện vài câu với chú Nghĩa, nghe ra cảm xúc của ông không đến nỗi nào thì dặn dò vài câu liền cúp máy, ra cửa chào Lâm Ngọc Phương một tiếng rồi chạy trối chết.

Nhận lời Lục Tử đi khuyên mẹ của hắn, nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội.

Chung Ý Thu đang ngồi ở trong phòng sầu lo thì Trương Thiếu Khải ở ngoài cửa thăm dò tiến vào, nhỏ giọng kêu cậu.

Trường cấp ba khai giảng sớm hơn vài ngày nên ngày mai Trương Thiếu Khải sẽ lên thành phố đi học, nhà cô của nó là nuôi ong, cho nhà nó rất nhiều mật ong, ba nó bắt nó mang ba bình tới biếu cho Chung Ý Thu.

Chỉ là giúp một việc nhỏ thôi, nhưng vẫn nhận quà tặng của người ta, làm Chung Ý Thu ngượng ngùng lắm, tuy toàn là quà nhà làm thôi, nhưng càng là như vậy thì càng đại biểu bọn họ nhớ mãi không quên, cậu không muốn làm khó đứa trẻ này nên vui vẻ nhận lấy.


“Hành lý thu dọn hết chưa?” Chung Ý Thu hỏi.

“Dạ, đã xong từ lâu rồi ạ.

” Không có phụ huynh ở bên cạnh nên Trương Thiếu Khải thoải mái hơn nhiều.

Chung Ý Thu cười nói: “Cơm chiên trứng trong căn tin trường Tam Trung ngon lắm đấy, ngon hơn cả tiệm ăn bên ngoài luôn, trò nhất định phải ăn thử nha.


Trương Thiếu Khải vốn nghĩ cậu là giáo viên, nên khi nói chuyện có chút rụt rè, hiện tại lại cảm thấy thầy Chung không lớn hơn mình là bao, ngạc nhiên nói, “Thật ạ? Vậy chừng nào em nghỉ lễ về nhà sẽ mang về cho thầy.


Chung Ý Thu thương nhớ mùi vị kia đã lâu, nói: “Vậy thì thật tốt quá, thầy đã lâu không ăn!”
Trẻ con ở nông thôn đi học trễ, Trương Thiếu Khải đã 15 tuổi, chỉ kém Chung Ý Thu 7 tuổi thôi, hai người lập tức liền trở thành bạn cùng trường, tự nhiên có rất nhiều đề tài về trường học.

Chung Ý Thu nhận quà tặng, lấy cây bút máy của mình làm quà đáp lễ, “Đây là cây bút mà thầy mua lúc thi đậu đại học, tiếc mãi không dám xài, hiện tại tặng lại cho trò, học hành cho giỏi, chúc trò tiền đồ như gấm.


Trương Thiếu Khải chưa từng dùng cây bút máy nào tốt đến vậy, thích thú mãi, giắt cây bút ở trong túi áo trước ngực, chắp tay ra sau lưng dạo bước, chọc Chung Ý Thu, “Thầy xem em có giống ông cán bộ không?”
Chung Ý Thu cười ha ha, nói trò không cần giả vờ đâu, giống lắm luôn!
Hiệu trưởng Thẩm trở về từ trường học, thấy cậu đang cùng một thiếu niên hi hi ha ha cười đùa vui vẻ, nghĩ Chung Ý Thu quả không đơn giản, già trẻ lớn bé gì cũng chơi được hết.

Chờ Trương Thiếu Khải đi rồi, hỏi Chung Ý Thu mới biết được ngọn nguồn, hiệu trưởng Thẩm không nghĩ tới cậu còn nhận phần việc này, vỗ bả vai khích lệ nói, “Đây là chuyện tốt, về sau mấy học sinh ưu tú ở nông thôn đều dựa vào cậu dẫn đường.


Chung Ý Thu bị khen mặt đỏ, lo lắng nói: “Nhưng trước kia đều là vào trường Nhất Trung ở huyện, tôi giúp Tam Trung chiêu sinh chắc chắn Nhất Trung sẽ không chịu, có thể gây ra phiền toái gì không?”
Hiệu trưởng Thẩm cao thâm khó đoán cười một chút, “Cậu yên tâm đi, tôi chịu trách nhiệm cho, thành phố tôi không dám nói, chứ trong vòng giáo dục ở huyện thì tôi có thể bảo kê cho.



Chung Ý Thu lúc ấy không rõ ràng lắm, chỉ nghĩ hắn có quan hệ, sau này mới biết được không phải là quan hệ thường thường thôi đâu.

Bố của hiệu trưởng Thẩm là trưởng phòng giáo dục ở huyện, mẹ cũng làm trong bộ máy nhà nước, người ta tới đây làm việc, thuần túy là để rèn luyện, tích cóp lý lịch, có điều hiệu trưởng Thẩm cũng không phải là người không đàng hoàng, nếu không có hắn thì Đức Doanh sẽ không có thành tựu gì sau này.

Chung Ý Thu được tặng ba bình mật ong, vừa vặn lấy cái cớ này, cầm một bình tới tặng cho mẹ của Lục Tử, vì thế trước khi đi, cậu lên núi báo cho Tiêu Minh Dạ một tiếng, muốn hắn cổ vũ cho mình, kết quả là ông tướng này nhìn cậu cảm thán: “Em sắp thành người bạn của chị em phụ nữ rồi.


“Cút đi!” Chung Ý Thu hiện tại đã luyện hai chữ này đến mức thành thục rồi, tức giận mắng.

Cậu còn đặc biệt đem một bình mật ong khác tới cho hắn uống, đúng là lòng tốt bị chó gặm mà.

Tiêu Minh Dạ giơ một tay ôm cậu vào lòng hôn một cái, khàn giọng nói: “Mai anh về ngủ.


Ngày mai hiệu trưởng Thẩm về huyện, buổi tối không trở lại, Chung Ý Thu vừa rồi nói đủ thứ chuyện mà Tiêu Minh Dạ cũng chỉ nhớ rõ một câu này thôi.

Chung Ý Thu cười hừ một tiếng, “Được thôi, dù sao trong nhà cái gì cũng không có, anh trở về cũng chỉ là ngủ.


Đừng thấy chỉ là ngủ, nó khác biệt lớn lắm á, Tiêu Minh Dạ cười cười, “Ngày mai em tìm anh Phương mua thêm đi.


Chung Ý Thu ừ ừ, không biết là đồng ý rồi hay là cho có lệ thôi.

Tiêu Minh Dạ lại bổ sung một câu, “Mua nhiều một chút.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.