Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 198: 198: Đường Lui




Lái xe lên trấn chuyển tiền, trên đường lại nghĩ khoảng cách đâu có xa đâu mà phải tốn phí gửi tiền chứ, nên hai người trực tiếp lái xe lên thành phố luôn.

Đến thành phố đã là buổi chiều, tuy là chủ nhật nhưng đơn vị của ba mẹ vẫn còn nhộn nhịp, cuối tuần mà không ai được nghỉ ngơi.

Xe chạy đến trước cửa đơn vị của mẹ, Tiêu Minh Dạ móc ra một hộp thuốc tặng cho mọi người trong phòng bảo vệ, nhờ người gọi điện thoại gọi bà giúp mình.

Đợi hơn mười phút Quách Tú Quỳnh mới vội vàng chạy ra, vui mừng trách cứ nói, “Trở về sao không nói một tiếng? Tiểu Tiêu cũng tới à? Chờ mẹ một lát để mẹ đi xin nghỉ, rồi chúng ta về nhà.


“Không về nhà đâu mẹ ơi, bọn con ở đây một lát rồi về luôn.

” Chung Ý Thu vội ngăn bà lại.

“Sao vừa tới là đi vậy, sao không về nhà nghỉ một đêm?”
Chung Ý Thu: “Ngày mai con còn đi dạy nữa, phải lái xe về.


Quách Tú Quỳnh thở dài, “Ầy, làm gì mà đi trễ quá chừng, tới sớm ăn trưa với gia đình thì hay biết mấy.


Tiêu Minh Dạ bảo hai mẹ con lên xe trước, 500 đồng tiền không phải là con số nhỏ, ở bên ngoài mà đưa ra thì sợ bị người ta đỏ mắt nhìn thấy.

Chung Ý Thu lấy ra một phong thư đưa qua từ trong túi áo, đây là lần đầu tiên cậu cho ba mẹ một số tiền lớn đến vậy, có chút kích động vô thố, “Mẹ, đây là 500 đồng tiền, mẹ cầm đi.


Quách Tú Quỳnh kinh hoảng, lập tức cảm thấy phong thư nóng phỏng tay, sốt ruột hỏi, “Con lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy hả?”
“Tiền lương con để dành đó.

” Đây là cách nói mà hai người đã sớm bàn qua, vốn dĩ là vậy mà, nếu không có nhiều chuyện xảy ra, thì Chung Ý Thu cũng có thể tích cóp được chừng này.

Quách Tú Quỳnh lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng cũng không cần tiền của cậu, “Con đem về để dành đi, chúng ta không cần tiền.


Chung Ý Thu biết mẹ sẽ nói vậy mà nên nói, “Mẹ, đây là con hiếu kính ba mẹ, nếu không hai người giữ giúp con đi.



Quách Tú Quỳnh cầm phong thư, yêu quý không ngừng vuốt phẳng các góc cạnh, “Được, mẹ giữ giúp con, con không về nhà trong một thời gian ngắn, không có đơn vị nên không có nhà ở, ba mẹ giữ giúp để mua nhà cho con.


Chung Ý Thu vốn định nói không cần mua nhà cho con đâu, lại sợ làm mẹ nghi ngờ, sẽ hỏi hoài không dứt, nên ngoan ngoãn nói: “Mẹ đừng tiếc tiền, năm nay trời lạnh, mẹ mua cho ba và mình áo lông vũ dày mà mặc.


Cậu không thường nói mấy câu nhắn nhủ này đâu, bọn con trai luôn cảm thấy mấy câu này ra vẻ quá, nên rất hay xấu hổ nói ra.

Quách Tú Quỳnh vui vẻ cười dịu dàng, xoa xoa bả vai của cậu, từ tốn nói: “Con đừng lo cho ba mẹ, nông thôn lạnh hơn thành phố, con lấy lại một trăm đồng tiền mà đi mua quần áo ấm cho mình đi.


“Không cần, con có tiền.


“Một tháng con lãnh được bao nhiêu? Để dành nhiều tiền như vậy, bản thân có tiền xài không?”
Chung Ý Thu cười ngại ngùng, “Ngày thường con không cần tiêu tiền, ăn ở đều dùng của ký túc xá, muốn mua gì ăn đều tìm Tiêu Minh Dạ là được.


“Sao vậy được? Sao xài tiền của Tiểu Tiêu được con?” Quách Tú Quỳnh nhíu mày, có chút trách cứ nói.

Chung Ý Thu không biết nên giải thích như thế nào, trộm nhìn về phía Tiêu Minh Dạ.

Tiêu Minh Dạ ngồi ở chỗ điều khiển, nghiêng người nói: “Dì ạ, con thân với Thu Nhi lắm, giữa bọn con không có phân biệt cái này.


Chung Ý Thu: “……”
Tim cậu sắp nhảy ra ngoài luôn, há to miệng nháy mắt với Tiêu Minh Dạ —— anh to gan lớn mật thật đó, anh dám nói chuyện này luôn à!
Người ngoài nghe tới lời này cũng không nghĩ có ý gì đặc biệt, chỉ có hai người bọn họ, một người trộm khoe ra nỗi lòng của mình, một người có tật giật mình, mới có thể hồi hộp đến mức lòng bàn tay chảy ra mồ hôi luôn.

Quả nhiên Quách Tú Quỳnh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng Tiêu Minh Dạ là anh em tốt với Thu Nhi, nhưng cũng không ủng hộ Chung Ý Thu chiếm tiện nghi người ta, nói với Tiêu Minh Dạ: “Mặc kệ hai đứa có hòa thuận với nhau như thế nào thì nó cũng không thể tùy tiện xài tiền của con được, con kiếm tiền cũng không dễ dàng!”
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, bọn con chính là chẳng phân biệt…… Lẫn nhau, ảnh cho con tiền, con cũng cho ảnh tiền mà……”
Quách Tú Quỳnh gật gật đầu, “Vậy thì được, Tiểu Tiêu thận trọng, đáng tin cậy hơn con nhiều, có nó chăm sóc cho con thì mẹ an tâm.



Chung Ý Thu vui vẻ còn hơn khi mình được khen, khoe khoang nói, “Ảnh lợi hại lắm đó mẹ, ngôi chùa trên núi chỗ bọn con là do Tiêu Minh Dạ quản công trình đó, chờ mùa xuân sang năm con dẫn ba mẹ qua đó chơi.


“Ừ ừ.

” Quách Tú Quỳnh đồng ý, lại thò người ra nói với Tiêu Minh Dạ, “Tiểu Tiêu này, lần sau hai đứa về đây sớm một chút, ba Thu Nhi vẫn luôn muốn mời con tới nhà ăn cơm đó, ba nó muốn cảm ơn con đã chăm sóc cho Thu Nhi.


Rầm —— Chung Ý Thu hốt hoảng nuốt nước miếng, lắp bắp nói, “Ba ba ba……”
“Mẹ nói với ba, con ở nông thôn đều nhờ Tiểu Tiêu chăm sóc, ba con mỗi ngày nhớ thương đòi phải cảm ơn người ta.


Tiêu Minh Dạ: “Không cần cảm ơn đâu ạ, đây là việc con nên làm, lần sau con nhất định sẽ về thăm chú ạ.


Chung Ý Thu: “……”
Quách Tú Quỳnh lải nhải một hồi lâu rồi mới xuống xe, sự lải nhải của mấy bà mẹ làm người ta bất đắc dĩ lại ấm áp, cuối cùng bọn họ phải lái xe đi rồi, Quách Tú Quỳnh lại vội vàng đuổi theo, đưa qua cửa sổ hai củ khoai lang nướng nóng hôi hổi.

Khoai lang đỏ gói trong tờ giấy báo cũ mà vẫn làm người ta nóng bỏng tay, Chung Ý Thu lại luyến tiếc buông xuống, giấu ở trong ngực vừa nóng rát vừa ấm áp.

Đi đường được một nửa thì trời sụp tối, đường về thị trấn không có đèn đường, chung quanh tối đen như mực, trong bóng đêm hiện lên từng mảnh cây cao chót vót, Chung Ý Thu một chút cũng không bởi vì hoàn cảnh thương cảm mà mất mát, trong xe chỉ có cậu và Tiêu Minh Dạ, phảng phất thế giới này chỉ còn lại bọn họ, chẳng sợ bên ngoài tiêu điều âm trầm như thế nào cũng không đáng để sợ hãi.

Chung Ý Thu lột vỏ khoai lang đỏ, mình ăn một ngụm lại đút Tiêu Minh Dạ một ngụm, mùi hương tràn ngập trong không gian nho nhỏ, như là trong đêm tối rét lạnh lại chứa đầy tình yêu ấm áp.

Tiêu Minh Dạ tìm cơ hội chơi lưu manh, ăn khoai nướng nhân cơ hội liếm ngón tay Chung Ý Thu, bị mắng mà còn cười khoái trá.

Chung Ý Thu biết hắn rất vui vẻ, nếu là người ngoài thấy, thì lúc này Tiêu Minh Dạ không khác gì ngày thường cả, đều là đen mặt im lặng, nhưng Chung Ý Thu có thể cảm nhận được tâm tình biến hóa của hắn.

Tuy không nói gì nhiều, cũng không biểu lộ sự hưng phấn rõ ràng, nhưng trong giọng nói có sự thoải mái, biểu cảm và tư thái hoàn toàn thả lỏng, giống một con sư tử lớn đang lười nhác tắm nắng trên thảm cỏ, thỏa mãn lẫn thích ý.


Hắn hưởng thụ khoảnh khắc này, hưởng thụ thời gian ở riêng với Chung Ý Thu.

“Anh thật sự muốn đi gặp ba em à?” Chung Ý Thu hỏi.

“Em không đồng ý?”
Chung Ý Thu: “Không phải, ba em không thích nói chuyện, nhìn có hơi dữ đó.


Tiêu Minh Dạ: “……”
Im lặng một phút thì Chung Ý Thu đột nhiên bừng tỉnh, ba mình không thích nói chuyện cũng không khác gì Tiêu Minh Dạ ít nói, ngẫm lại khoảnh khắc hai người họ gặp mặt mắt to trừng mắt nhỏ im lặng……
“Ha ha ha ha ha ha!”
Tiêu Minh Dạ cũng nghĩ tới hình ảnh đó như cậu, cũng cười nhợt nhạt theo.

“Thu Nhi, chúng ta mua một căn hộ ở thành phố đi?” Tiêu Minh Dạ nói.

Chung Ý Thu kinh ngạc, “Nghĩ như thế nào mà đi mua nhà vậy? Có phải vì lời mẹ em vừa nói hay không, anh đừng nghĩ nhiều……”
“Anh không nghĩ nhiều.

” Tiêu Minh Dạ nghiêm túc nói, “Có điều lời nói của mẹ đã nhắc nhở anh.


“Mua nhà ở thành phố cũng vô dụng hà?” Chung Ý Thu tưởng tượng đến cảnh phải bỏ tiền giống như là muốn bắt cậu bán thận vậy đó, “Nhà mới xây ở trên núi nhỏ, anh Chu cho bọn mình thêm một căn ở núi lớn, làm gì phải bỏ tiền mua thêm một căn ở thành phố chứ?”
Cái dáng vẻ keo kiệt y chang bà quản gia của cậu, làm Tiêu Minh Dạ ngứa ngáy tâm can, trong đầu không biết nghĩ đến hình ảnh gì không thể miêu tả, khi nói nữa thì tiếng nói trầm hơn vài phần, “Ba mẹ em ở thành phố, mình mua nhà ở đây để sau này chăm sóc cho bọn họ, hơn nữa…… Thành phố có nhà, muốn đi thành phố ở cũng tiện hơn.


Trong đầu Chung Ý Thu bỗng hiện lên tia sáng, “Anh muốn lên thành phố ở à? Không nghĩ ở nông thôn nữa à? Nhưng công việc của em……”
“Em đi làm ở thôn, bọn mình cứ ở trong thôn, ngày nào không vui muốn về thành phố, thì bọn mình về đây ở.


Chung Ý Thu do dự một chút, hỏi: “Có phải anh sợ quan hệ của mình một ngày nào đó bị người trong thôn đàm tiếu thì mình không ở đó được nữa hay không, cho nên mua nhà ở thành phố để làm đường lui.


“Giỏi quá, đầu óc sao đột nhiên thông minh vậy hả?” Tiêu Minh Dạ khích lệ một câu, nói tiếp: “Có nguyên nhân này, nhưng không sợ cái này, cho dù ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần em có đủ năng lực và bản lĩnh, thì sẽ không có ai dám chọc em đâu.

Chủ yếu là vì không nghĩ để em ở nông thôn hoài, về sau có tiền còn muốn đi tỉnh thành mua nhà ở nữa, ngày nào đó em muốn đi thành phố, thì chúng ta liền đến thành phố ở một khoảng thời gian, muốn đi tỉnh thành, thì chúng ta liền đi lên tỉnh ở…… Nơi nơi đều là đường lui của bọn mình, thì còn sợ cái gì?”
Tiêu Minh Dạ tâm tình vui vẻ, nên nói một câu dài, hắn miêu tả hình ảnh tốt đẹp như là một ảo tưởng không có thật, nhưng Chung Ý Thu biết Tiêu Minh Dạ là người nói là làm, hắn có thể nói như vậy là nói lên trong lòng đã có kế hoạch, tương lai nhất định có thể làm được.

Bà quản gia quan tâm chính là hiện thực, giội nước lã nói, “Tiền ở đâu ra?”
Tiêu Minh Dạ đặt một bàn tay lên đùi cậu chậm rãi vuốt ve, nghiêm túc lên kế hoạch, “Sang năm nhận tiền thưởng của anh Chu, năm sau lên thành phố mua nhà.



Trong lòng Chung Ý Thu như là ẩn giấu một con hỉ thước vui vẻ nhảy ra, ấn xuống thế nào cũng ấn không được, cậu nắm lấy tay Tiêu Minh Dạ, khiêu khích nói: “Anh hai ơi, sau này mỗi năm tới sinh nhật em anh mua cho em một căn hộ được không?”
Tiêu Minh Dạ cong khóe miệng cười một chút, dưới ánh đèn hắn thoải mái tươi cười anh tuấn vô cùng, trở tay siết chặt tay Chung Ý Thu hứa hẹn nói, “Được.


Trời tối đường không dễ đi, khi về đến nhà đã hơn 8 giờ, Chung Ý Thu muốn ăn mì ăn liền, Tiêu Minh Dạ ngừng xe ở cửa Cung Tiêu Xã để đi mua.

Chung Ý Thu ngăn hắn lại, đẩy cửa ra nhảy xuống, “Anh lái xe về trước đi, em mua xong thì về ngay, anh ăn mấy gói?”
“Hai gói.


“Đủ không? Này không phải là thực lực của anh nha?” Chung Ý Thu hoài nghi nói.

Tiêu Minh Dạ cười lạnh, “Giữ thể lực tới buổi tối.


Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ cầm lấy áo khoác ném cho cậu, “Mặc áo ấm vào.


Sau khi trời lạnh thì trước cửa Cung Tiêu Xã quạnh quẽ hẳn, đám người hay tụ tập ở đây đánh bài, nói chuyện phiếm, uống rượu vào buổi tối không thấy đâu, cửa đèn màu lại không tắt, đủ mọi màu sắc chợt lóe chợt lóe chiếu vào ánh mắt khiến Chung Ý Thu không mở mắt ra được.

Liên miệng rộng đang trực ban, mở radio nghe kinh kịch, thấy Chung Ý Thu tiến vào, cô thăm dò nhìn ra bên ngoài thấy chiếc xe vừa chạy đi, hô: “Đi cùng anh hai tới đâu vậy? Về trễ thế?”
Chung Ý Thu sợ cô hỏi thăm không dứt nên nói cho có lệ: “Lên thành phố, giúp tôi lấy bốn gói mì ăn liền.


Không biết có phải tiếng của radio quá lớn hay không, mà Liên miệng rộng dường như không nghe thấy, cũng không đi lấy đồ vật, dẩu mông dựa vào quầy hàng, hưng phấn lẫn hồi hộp vẫy tay bảo Chung Ý Thu tới gần, “Nói chuyện này cho cậu nghe!”
Chung Ý Thu bất đắc dĩ, đứng không nhúc nhích, Liên miệng rộng còn đang đắm chìm trong kích thích bí ẩn, căn bản là không cần Chung Ý Thu phối hợp, như là muốn tuyên bố một bí mật quan trọng, ngũ quan khoa trương, “Tôi nói cho mà nghe —— Trương Tây Minh đã trở lại!”
Tiếng hí ê ê a a kéo dài trong radio, Chung Ý Thu cho rằng âm thanh quá lớn nên mình nghe lầm, ngơ ngác hỏi, “Ai?”
“Trương Tây Minh!” Hiệu ứng khiếp sợ từ tin tức hành lang làm Liên miệng rộng càng hưng phấn hăng say, “Chính là Trương Tây Minh bỏ trốn cùng Lưu Thanh Hồng đó, anh ta đã trở lại!”
Chung Ý Thu cảm giác cánh tay nháy mắt nổi lên một tầng da gà, như là chồi non chui từ dưới đất lên vào ngày xuân, mang theo cơn đau hơi hơi ngứa, cậu nâng giọng hỏi lại một lần, “Chị nói ai?”
Liên miệng rộng quên mất là mình phải tắt radio trước, dựa hơn nửa người lên quầy, duỗi cổ dài lớn tiếng nói: “Trương Tây Minh! Một mình anh ta trở lại!”
Chung Ý Thu tê rần cả toàn thân, lỗ tai ù ù ong ong kêu gào.

Trong radio hí khúc đang nói tới —— Ai ngờ lời thề ở núi Hải Minh là lời dối trá, ngươi bỏ mối lương duyên cũ ném cho nô tỳ của ta trong đau khổ khốn cùng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.