Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 203: 203: A Thu




Ai có thể nghĩ đến tham gia vào hội giáo là phạm pháp đâu, còn bị cảnh sát bắt đi tra khảo nữa, dân quê làm lụng cả đời cũng không có khả năng tiếp xúc với cảnh sát đâu nha……
Đa số thôn dân có cùng ý tưởng này, bọn họ không ý thức được đây là chuyện phạm pháp, họ không tham dự tới trung tâm tổ chức thì sao mà mắc tội được chứ? Nhưng bọn họ đúng là rất tích cực mở rộng phạm vi truyền giáo, tuyên dương tư tưởng vô tri ngu muội, người bị bệnh không uống thuốc, nên chết thì để cho chết, không cho trẻ con đi học…… Mỗi ngày mơ tưởng thế giới bị hủy diệt, người ta chết xong rồi là bọn họ được giải thoát khỏi sự đau khổ mà sống trong sung sướng……
Thế mới đáng giận!
Viên Bảo Lâm là giáo viên, mẹ hắn là dân quê không biết một chữ, gặp được việc này bị hù dọa một phen, mà không biết nên tìm ai giúp đỡ, chỉ có thể chạy tới cầu lãnh đạo trường học thôi.

Hiệu trưởng Thẩm mở cửa cho bà vào, bà lão hơn sáu mươi tuổi bùm một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu bang bang bang cầu hiệu trưởng làm chủ.

Hiệu trưởng Thẩm vốn đang phẫn nộ, cả buổi sáng lạnh mặt nghẹn lửa giận, lúc này nhìn thấy cảnh tượng đó thì lại không biểu hiện gì, khom lưng đỡ bà lên, “Bà xin tôi cũng vô dụng thôi, nếu Viên Bảo Lâm thật sự không tham dự, thì cảnh sát hỏi xong sẽ thả ra.


“Sao có thể thả ra được —— còng tay luôn mà! Cảnh sát mang theo súng tới —— hiệu trưởng ngài nói giúp tôi đi, Bảo Lâm là giáo viên trường học, chắc chắn không tin giáo đâu!”
Vương Văn Tuấn vào làm cùng năm với Viên Bảo Lâm, hai người cũng khá thân thiết, hận sắt không thành thép quát, “Không tin thì anh ta đi nơi đó làm gì!”
“Nó bị người ta lừa ——”
Phụ huynh tụ tập ở bên ngoài giương mắt qua song cửa hóng náo nhiệt, các giáo viên vẫn còn ở bên trong, cảnh tượng y như là vườn bách thú, khách tới du ngoạn trêu cười với động vật trong lồng.

Đang đang đang —— Chú Nghĩa gõ chuông vào học, bảo các giáo viên trở về lớp dạy, rồi nói với mẹ Viên Bảo Lâm: “Chị hai chị về trước đi, hiệu trưởng Thẩm nói rồi mà, nếu Bảo Lâm không tham gia thì đồn công an hỏi một chút sẽ thả người về thôi, chị đừng lo lắng.


“Anh Nghĩa, bị còng tay lận mà——”
“Được rồi!” Chú Nghĩa bực bội nổi giận, “Bọn học sinh còn đang học đó, chị ở đây gào cái gì mà gào! Về nhanh đi, lát nữa tôi tìm người hỏi thăm cho.


Chú Nghĩa rất có uy nghiêm ở Viên gia trang, ông mà nổi giận thì ai cũng sợ, bà ấy khóc sướt mướt chính là muốn được bảo đảm, “Anh Nghĩa, Bảo Lâm trông cậy vào anh, anh không thể nhìn nó bị nhốt được!”
“Mau về đi!” Chú Nghĩa xua tay bảo bà đi ra ngoài.

Nhà Viên Bảo Xương chỉ có ba phòng, thế nhưng ngồi hơn một trăm người, xe cảnh sát trên trấn điều tới không đủ, phải nhờ thêm hai chiếc xe tải mới bắt được tất cả mọi người về đồn hỏi chuyện.

Sau khi tan giờ học buổi trưa, sắp xếp cho các phụ huynh tới đón học sinh xong, trở lại trong sân thì hiệu trưởng Thẩm mới nói, Dương Lâm Sâm nhắn tin qua BB cho biết đã bắt được Hồ Yến Bằng, hơn nữa không đưa đến đồn công an trên trấn mà trực tiếp ngồi xe chuyên dụng lên huyện rồi.


Cảm xúc căng thẳng của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng, Chung Ý Thu hỏi về Viên Ngọc Lan, hiệu trưởng Thẩm nói không biết, bây giờ trên đồn công an bận túi bụi, không hỏi thăm được tin tức gì.

Chú Nghĩa và hiệu trưởng Thẩm buổi chiều muốn đi đồn công an, dù sao cũng có hai giáo viên bị bắt, thuận tiện gặp Dương Lâm Sâm luôn.

Thuốc hạ sốt có tác dụng khiến Chung Ý Thu cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, thân thể không còn nặng nề như ban sáng nữa, cậu vội vã đi tìm Tiêu Minh Dạ, cơm trưa cũng không ăn mà đã đi.

Còn chưa ra khỏi cửa là nghe thấy tiếng trẻ con non nớt, “A Thu —— A Thu ——”
Chung Ý Thu: “……”
Không lâu trước đó Hạo Thật được nhóm sư phụ đón về ở, ngôi miếu trên núi sắp sửa hoàn công, nên mấy ngày nay sư phụ nó vội vàng đi Hiệp Hội Tôn Giáo làm thủ tục.

Họ không có thời gian chăm sóc cho nó, nên nhờ Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông đưa nó tới đây.

Nhìn thấy Chung Ý Thu ra tới thì nó nhào tới ôm lấy đùi, “A Thu —— gấu lớn đâu rồi?”
Nơi bọn họ ở trước kia khá xa chỗ này, tiếng địa phương cũng khác, mà Hạo Thật nói chuyện lại không rõ ràng, Chung Ý Thu tưởng mình nghe nhầm cho rằng nó hỏi là gấu lớn biến đâu rồi, khó hiểu nói, “Gấu lớn không biến.


Hạo Thật: “……”
Phương Khoản Đông thấy cậu mặc đồ chỉnh tề thì hỏi: “Cậu muốn ra cửa à?”
“Dạ, lên núi tìm Tiêu Minh Dạ.


Chu Luật Thư: “Đi, lên xe, chúng ta cùng đi.


“Vậy vừa lúc……” Chung Ý Thu còn chưa nói xong thì tiếng máy BB vang lên, là Tiêu Minh Dạ phát tới tin tức bảo gọi điện trả lời.

Cậu vội tìm chú Nghĩa lấy chìa khóa văn phòng rồi chạy về trường học.


“A Thu đi đâu ——” Hạo Thật đuổi theo ở phía sau.

“Về mau, chú đi gọi điện thoại, Hạo Viễn giữ nó lại!” Chung Ý Thu vừa chạy ra ngoài vừa vẫy tay với Hạo Viễn.

Dựa theo dãy số gọi lại, vang lên một tiếng là Tiêu Minh Dạ nghe máy ngay, “Đừng lo lắng, anh ở trên trấn.


“Anh ở trên trấn làm gì?” Chung Ý Thu vội la lên.

“Đến xem tình hình, em đừng lo lắng, ngoan ngoãn ở nhà, chiều nay anh về.


Chung Ý Thu sao có thể không lo lắng, “Anh đi theo hả? Người khác có nghi anh báo tin không?”
“Sẽ không, mẹ và anh cả đều bị bắt nên anh đi xem cũng đúng.


Chung Ý Thu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cả đêm hôm qua hắn không ngủ, hôm nay lại đi theo chạy trước chạy sau, đau lòng nói, “Anh ăn cơm chưa? Có mang tiền không? Em mang đồ lên cho anh nhé?”
Tiêu Minh Dạ không ăn, cũng không mang một xu tiền, không muốn cậu lo lắng, “Mang theo, chờ lát nữa sẽ ăn, em ngoan ngoãn ở nhà…… Còn đau không?”
Tuy trong văn phòng chỉ có một mình cậu thôi, nhưng Chung Ý Thu vẫn ngại ngùng nói chuyện riêng tư ở đây, tủi thân nói: “Em muốn đi tìm anh.


Tiêu Minh Dạ mềm lòng rối tinh rối mù, gương mặt vốn lạnh lùng nay lại mềm mỏng hẳn đi, “Nghe lời, buổi chiều anh về.


Chung Ý Thu không hé răng, làm nũng không nói gì.

Tiêu Minh Dạ than nhỏ một hơi, “Viên Ngọc Lan chạy rồi.



“Hả?” Chung Ý Thu không thể tin được, Hồ Yến Bằng còn bắt được thì cớ gì lại để Viên Ngọc Lan bỏ chạy?
“Lúc bắt người không có nó ở đó, Hồ Yến Bằng mang về một người phụ nữ cùng cấp bậc lãnh đạo như gã, hôm nay mở họp không ngồi trong phòng chính, Viên Ngọc Lan dẫn cô ta ra phòng bếp ở bên ngoài, lúc cảnh sát bắt người cô ta dẫn nó chạy trốn.


Chung Ý Thu hãi hùng khiếp vía, “Cô ấy chạy được tới đâu? Vì sao muốn chạy chứ? Cô ấy không phải là nhân vật chính yếu, lại mang thai, dù có bị bắt thì sẽ không bị gì đâu mà?”
“Chắc là sợ……” Tiêu Minh Dạ không nhiều lời, dỗ dành, “Trở về ăn cơm, đừng lo lắng, chờ anh về rồi nói.


Chung Ý Thu biết hắn hiện tại khẳng định rất bực bội, Viên Ngọc Lan dù sao cũng là em gái ruột của hắn mà nên cậu ngoan ngoãn đồng ý, “Ừ, anh nhớ về sớm nhé.


Ra chuyện lớn như vậy, toàn bộ đại đội đều hoảng sợ, cán bộ trong thôn và từng trưởng thôn đều bị gọi lên trấn dự họp, hiệu trưởng Thẩm và chú Nghĩa buổi chiều cũng không ở, bên trên phái thanh tra xuống từng nhà tra hỏi.

Buổi chiều học sinh có hơn một nửa không tới, các phụ huynh sợ xảy ra chuyện nên xin nghỉ cho bọn chúng, khi nào có nguy hiểm thì cha mẹ nhìn con trẻ nhà mình dưới mí mắt thì mới cảm thấy an toàn.

Các giáo viên cũng không có tâm tình giảng bài, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có thân thích bị bắt, ai cũng sợ bị liên lụy.

Chung Ý Thu nghĩ, xem tình hình thế này thì chắc không cần ra sức phổ cập giáo dục nữa đâu, các thôn dân vừa thấy cảnh sát bố trí một trận bắt hoành tráng như vậy thì có ai còn dám không tin hay không?
Lý Hoành Phi có người cô và chị dâu cùng bị bắt, cả gia đình thân thích đều lên đồn công an chờ tin, con trai của anh họ mới tám tháng, không ai quản, hắn chỉ có thể ôm đến trường học……
Một người đàn ông như hắn nào biết chăm trẻ, tay chân luống cuống đầu đầy mồ hôi, trẻ con không thấy cha mẹ nên khóc oa oa, làm Lý Hoành Phi muốn khóc theo nó luôn.

Chung Ý Thu ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, trong lòng đột nhiên vô cùng khổ sở.

Lý Hoành Phi thích Viên Ngọc Lan như vậy, thích đến mức xem thổ lộ là hèn mọn.

Viên Ngọc Lan tựa như một đóa hoa Ngọc Lan lớn lên ở nông thôn, từ ngày nở hoa đã xem mình hơn người, tư thế thanh cao và thánh thiện, làm người ta cảm thấy xa xôi không thể với tới, không thể phàn nàn……
Viên Ngọc Lan từng thích mình, Chung Ý Thu không biết cô ấy thích thân phận người thành phố của mình hay là thật sự yêu mến mình nữa, nhưng cậu vẫn luôn nhớ rõ cô ngượng ngùng đứng ở sân thể dục bên đường nói,“Tôi may giày cho anh nhé”……
Ai mà biết hoàn cảnh lại đổi thay đến mức này đâu chứ?
Trời sập tối mà bọn họ còn chưa trở về, Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn đều thấp thỏm bất an không có tâm tư ăn cơm, nhưng mấy đứa nhỏ ở đây, không thể để bọn chúng sợ hãi được nên hai người cưỡng chế lo lắng trong lòng mà nhóm lửa nấu cơm.


Hạo Thật đi theo Chung Ý Thu chạy trước chạy sau, vẫn luôn hỏi, “Gấu lớn đâu? Gấu lớn ‘ biến ’ chỗ nào rồi?”
Chung Ý Thu thở dài, “Chú cũng muốn biết gấu lớn ‘ biến ’ chỗ nào rồi?”
Cho bọn nhỏ ăn cơm uống nước xong rồi dỗ Hạo Thật ngủ, Chung Ý Thu mới phát hiện ra sự mỏi mệt, mất sức lực ghé vào trên bàn.

Vương Văn Tuấn nằm sấp xuống đối diện với cậu, hiếm khi nghiêm túc nói: “Những giáo đồ đó có được thả ra không nhỉ?”
“Hẳn là có thể đi, bọn họ không tham dự sâu, giáo dục một chút là được đi?”
“Bọn họ cũng là người bị hại.


Chung Ý Thu: “Nhưng bọn họ cũng gạt người.


Vương Văn Tuấn cười khổ một chút, khuôn mặt trắng, nhỏ gầy gầy dưới ánh đèn tối tăm có chút cảm thương, “Dân quê ấy mà, không văn hóa không bản lĩnh, cả đời vất vả trồng trọt dựa trời ăn cơm, liếc mắt một cái là thấy hết ngày, bọn họ có hi vọng gì chứ? Chúng ta nghe thì thấy chúng buồn cười, nhưng đối với bọn họ có lẽ là giấc mơ duy nhất trong đời đó —— rốt cuộc không cần trồng trọt, rốt cuộc có một ngày lành, mặc kệ anh là người thành phố, mặc kệ anh có giàu có hay không, địa cầu nổ mạnh thì cũng phải chết như tôi thôi……”
Chung Ý Thu chớp chớp mắt, hốc mắt nhức mỏi, “Nhưng con người không thể sống trong ảo tưởng.


Hai người không dám ngủ, chờ đến hơn 9 giờ tối bọn họ mới trở về, hiệu trưởng Thẩm ở lại trấn phối hợp với lãnh đạo điều tra.

Tiêu Minh Dạ vào phòng bếp uống trước một bát nước lạnh lớn, Chung Ý Thu vừa thấy là biết hắn không ăn cơm, đói quá mức rồi.

Cậu đau lòng muốn chết, vội vàng khơi lò than nấu nước, nấu mì, lấy ra một túi bánh quy cho hắn lót dạ trước.

Tiêu Minh Dạ một ngày cũng chỉ ăn hai cái bánh bao, dạ dày trống rỗng, rồi lại không dám ở trước mặt Chung Ý Thu biểu hiện ra một chút nào.

Chung Ý Thu hỏi, “Tìm được Viên Ngọc Lan chưa?”
“Chưa, chạy mất rồi.


“Mẹ anh……”
“Còn bị nhốt ở đồn công an, bị bắt ở tại nhà bọn họ nên không thả ra sớm được đâu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.